Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Màn cầu hôn bá đạo của một Weasley (1)

cái video này vô tình thấy trên youtube

thương giáo sư quá!!!!

:"(

XXXXXXXXXXXXXXXX

Đã 3 tuần sau khi kết thúc Halloween, trừ Ron, Lee, Colin với Neville vẫn thực hiện yêu cầu được giao theo thời gian thì còn lại ai cũng im hơi, nhiều người đã cá là Gryffindor năm nay sẽ có vài người uống dược biến đổi giới tính đây!

Ngoại trừ Luna may mắn được Merlin yêu thương nên thoát chết sau 1 tuần 'chăm chỉ' nâng tà áo cho quý ngài dơi già khét tiếng của Hogwarts... Khi thời gian kết thúc, cả đại sảnh vỗ tay hoan hô chúc mừng Luna, và đến lúc đó Snape mới biết là cả tuần này cái người đi sau mình là một Ravenclaw, đã thế còn lấy mình ra làm trò cười cho thiên hạ nữa, và cũng từ đó mỗi ngày trôi qua của Hogwarts là tận thế.

Xà vương, thần thánh không thể xâm phạm lại bị một con nhóc mơ mơ màng màng phạm đến, điều này không cần phải suy nghĩ nhiều để có được kết quả đau buồn đó là: mùa đông năm nay thật khắc nhiệt, đá quý của Ravenclaw hết đầu tiên, các nhà khác cũng chẳng khá hơn, ngay cả Slytherin cũng chỉ còn vài viên ngọc lục bảo nơi đáy đồng hồ...Mà còn có một hệ quả khác kéo theo là số học sinh bị cấm túc trong năm đã đạt mức kỉ lục tại Hogwarts kể từ khi thành lập đến nay, vị giáo sư độc dược Severus Snape hễ cứ thấy ai là ngay lập tức phun nọc, trừ điểm không lí do và cấm túc... quả là địa ngục trần gian...

Chính vì thế mà Dean Thomas là thanh niên xấu số, ai cũng đoán là sẽ bị uống dược 'change your sex'. Nhưng với tinh thần Gryffindor đã làm mọi người phải ngạc nhiên. Dean lợi dụng một bữa cấm túc trong hầm, nhân lúc Snape đi gặp hiệu trưởng đã giở trò đạo tặc mà ngay chính người bị hại không hay biết, chuyện này làm chấn động cả trường khi sáng hôm sau, sau khi Dean đã uống hàng tá loại dược xin dược trong bệnh thất, mà bà Pomfrey cũng biết chuyện nên thương tình cho vài lọ mà không hỏi gì nhiều: dược nâng cao tinh thần, dược điều hòa hô hấp, dược trợ tim..v..v...còn thêm mấy lọ mà cậu chàng thó thêm lúc trộm áo trong hầm nữa.

Dean hít thật sâu, tay hơi run cầm cái áo chùng đen tuyền bước chậm rãi lên chỗ bàn ăn giáo sư, dừng trước giáo sư độc dược, nói:

-Thưa... thưa giáo sư, giáo...giáo sư... Snape, hôm qua chính con đã lấy trộm cái áo này của thầy từ trong hầm, mong thầy có thể nhận lại nó-Dean đưa cái áo đặt lên bàn và chạy vội xuống chỗ bàn của Gryffindor khóc không thành tiếng. Snape gầm lên:

-Trò Thomas, vì hành vi ngu xuẩn của trò trừ Gryffindor 200 điểm, từ tối nay cấm túc tại hầm cho đến hết năm học- sau đó phất áo chùng rời đi, còn cái áo đáng thương nằm trên bàn thì bốc cháy thành tro.

(nếu ai có từng nghĩ giáo sư yêu quý chỉ có mỗi một bộ cánh mặc quanh năm thì đã lầm to khi có ý định rằng trộm áo giáo sư là giáo sư ở truồng, vì giáo sư có một nguyên tủ đồ luôn nhưng trăm bộ như một vì bộ nào cũng như bộ nào :3 )

Dean nhờ tác dụng đúng lúc của cái loại độc dược, lấy lại tinh thần lôi bút lông ngỗng ra viết di chúc, cậu chắc chắn sẽ bị ném vào vạc rồi. Tựa thư như sau:

Kính gửi ông bà cha mẹ anh chị em cô dì chú bác yêu quý,

Số phận con người thường rất trớ trêu mà Merlin cũng rất thích chơi đùa

Hôm nay con đã đắc tội với một vị không nên đắc tội

Con mong mọi người đừng quá đau thương khi nhà Thomas chúng ta mất đi một thành viên là Gryffindor dũng cảm

Con muốn nói là con yêu mọi người nhiều lắm

Và con xin nhắc là người đẩy con đến chỗ chết là một thành viên của Weasley, mọi người hãy dè chừng, nhìn hiền vậy thôi chứ ai biết được sâu trong họ thế nào...

Thôi thời gian đã đến, xin từ biệt!

Xuân này con không về

Con ngoan của mọi người,

Dean

Dean Thomas

Đọc xong những dòng từ biệt đau thương của Dean, nhiều người không hẹn mà khóc thương, cụ Dumbledore chùi đi những giọt nước mắt hiếm hoi của tuổi già (thực ra cụ cố nhịn cười nên mới nhảy nước mắt :>)

Ron thấy mình phải chịu trách nhiệm cho yêu cầu này liền lấy dũng khi vỗ vai cậu bạn:

-Dean, mình biết bồ rất đau, phải, mình cũng đau, đau khi mất đi một người anh em, mình hứa nếu cậu thực sự bị ném thẳng vào vạc mình sẽ xin phép giáo sư cho mình lấy những gì còn sót lại của bồ, nhà Weasley thề trên danh dự của dòng máu kị sĩ bao đời sẽ lo mai táng cho bồ, mình đảm bảo bồ sẽ được lên thiên đường.

-Ôi! Bồ thật tốt bụng!-Harry cảm thán

-Phải phải, bọn anh xin lỗi chú...

-Bọn anh trót dại dột mà gợi ý cho đứa em trai bé bỏng của mình...

-Hại mất một cuộc đời...

-Dù có phong ba...

-Bão táp...

-Hay gió lạnh đến đâu...

-Fred Weasley...

-George Weasley...

-Xin hứa sẽ viếng thăm...

- Dean Thomas mỗi ngày cùng một bó hoa tươi...

Cặp song sinh lấy khăn tay chấm nước mắt, đồng hành nói. Mọi người muốn cười lắm nhưng tình cảnh hiện tại có cười cũng không cười nổi, Merlin muốn họ sống sao trong năm học này, thôi đành ngậm ngùi đắng cay vậy.

----------------------

Rồi đến một ngày đẹp trời, có nắng có gió và có mây, chim hót líu lo bên ngoài Hogwarts, bên trong là bầu không khí tang thương, học sinh đã cạn nước mắt trong những ngày này và các giáo sư thì cạn nước bọt (uầy, thô quá, phải là ENZIM chứ: cạn enzim) khuyên giải với giáo sư độc dược, song mọi chuyện không có gì tiến triển, tất cả đồng hồ đo điểm đá quý đều sạch trơn, áp khí âm u của Xà vương vẫn đều đều tỏa ra và mỗi ngày số lượng học sinh dọn đến bệnh thất do trúng 'phong hàn' nặng từ các đợt áp thấp ấy tăng liên tục, trung bình 5 học sinh/ngày...

Trước tình hình này, cặp song sinh nhà Weasley-với ước muốn đem lại nhiều tiếng cười cho thế giới phù thủy đang rất đau đầu, họ phải đưa ra một quyết định mang tính cứu rỗi: có nên gây chuyện vui nào đó không? Nhưng họ phải đối mặt với 'người đó', cũng vì người đó mà họ dạo này kinh doanh xuống dốc, bao sản phẩm đùa giai đều tồn kho, không ai dám mua.

Cuối cùng, chỉ có một điều có thể, thực hiện yêu cầu của Fred dành cho George: một màn cầu hôn có-1-0-2. Vì theo quy tắc, giáo sư không được trừ điểm trong lúc đang thực hiện yêu cầu giữa chừng...

Vấn đề là ở chỗ George có đủ tự tin hay không, Fred biết em trai mình cảm nắng cô bạn Angelina từ khi mới nhập học kìa, cậu luôn ủng hộ cậu em, cam đảm của dòng máu kị sĩ có thừa đấy nhưng cái chính là sự tự tin.

Từ nhỏ hai anh em song sinh này luôn bày trò quậy phá để mua vui, tưởng chừng như vậy là ngầu? Phá phách thì có!

Không ai hiểu George bằng Fred, không ai hiểu Fred bằng George, không ai có thể tách rời họ, và là anh nên hiển nhiên Fred vẫn hiểu George hơn chút chút. Thế là một tối mà mưa đá tầm tã, đá rơi lốp bốp trên mái gạch của tháp Gryffindor nhưng chả liên quan đến việc xảy ra bên trong phòng sinh hoạt chung, George khéo léo lách qua đám bạn đến cạnh Angelina, kéo cô nàng vô một góc cạnh cầu thang.

-Ờm...Angelina, ngày mai cả hai chúng ta đều rảnh, tui muốn mời bồ đi xuống làng một chuyến, bồ đồng ý nhé-George ngại ngùng

-Có thật không đó, tôi không tin đâu, chắc chắn bồ là Fred, ai đời George lại nhẹ nhàng với tôi như vầy-Angelina nghi ngờ-mà có bao giờ Fred nhẹ nhàng đâu...

-Không phải mà, tui thật lòng muốn mời bồ đi, thiệt đó, thề trên danh dự của George Weasley-George cam đoan

-Được rồi, nhưng bồ thực lòng hay là do lần đó...yêu cầu hôm Halloween?

-Ơ, thì cái đó là một phần nhỏ thôi, bồ đồng ý rồi nhé, 9 giờ sáng mai tui đợi bồ ở phòng sinh hoạt-George mỉm cười roi rói và bỏ đi

-Hừ, thiệt tình, tên đó...-Angelina hồng hồng mặt cũng đi về kí túc

----------------ở một góc khác trong phòng sinh hoạt-----------

-A, Fred, George đâu, hiếm khi thấy hai anh tách nhau ra nhỉ-Harry vẫy tay với người anh song sinh

-À, George đi làm chuyện lớn, mấy đứa con nít như tụi bây chưa đủ tuổi để dây vào

-Xì, ổng làm bộ ổng lớn lắm, lúc nào ở nhà cũng bị má mắng té tát-Ron bĩu môi

-Ảnh đi gặp chị Angelina hả? Nãy em thấy...-Neville ngây ngô hỏi

-Uầy, chú đoán đúng rồi đó Nevi, ngày mai Hogwarts sẽ sáng hơn và ấm áp hơn

-Thật không?

Fred gật đầu và quay qua chỗ khác, lúc sau George về, nhìn nụ cười đó của hai anh em song sinh là biết mọi chuyện đã ok.

------------------------

chắc mọi người đợi lâu lắm nhỉ :3

1 năm cho một chap truyện

mình viết truyện này khi mới lập watt, nhưng rồi lại đăng lại vào Halloween và giờ đến Halloween năm sau mới có chap

:3:3:3

Thực ra mình định đăng lúc tết hoặc giáng sinh cơ nhưng do duyên trời nên máy tính bị ... :)(

--------------------------

chap này mình đổi xưng hô chút đỉnh, nếu thấy đọc không quen thì nói mình, mình sẽ sửa

---------------------------

Mình có một tác phẩm mới, chủ yếu là tâm sự nhảm nhí (khá thiếu muối) và bình luận cuộc đời

Mọi người đón đọc nha

Tên nè: Có tồn tại, chỉ là hơi thiếu muối thôi 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top