Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật không muốn tin, nhưng Sirius đã uống Veritaserum, lão vẫn phải phán cho ông ta vô tội. Ngay trong đêm, Peter Pettigrew đã bị Thần Sáng gôm cổ bắt đi. Còn Nhật Báo Tiên Tri thì làm việc năng suất cả đêm, đưa vụ việc ghi lại và in ấn nhanh nhất để chủ đề này xuất hiện lên trang nhất tờ báo sáng hôm sau.

Harry ở cạnh Sirius cũng rất lâu, ban đầu hắn không quen. Dù gì hắn chỉ gặp bố đỡ đầu khi mới là một đứa bé sơ sinh( sao mà nhớ được). Cơ mà Sirius rất nhiệt tình, mối quan hệ của cả hai cũng nhanh chóng thân thiết hơn.

Trong khoảng thời gian này, Harry và mọi người đều đặn đến thăm Draco ở bệnh thất, cậu bị người sói cào nhưng may miệng vết thương không sâu, bà Pomfrey kiểm tra toàn diện cho Draco, cậu cũng không bị nhiễm độc hóa sói.

"Yên tâm, em ấy cũng không biến thành người sói đâu." Bà Pomfrey đặt bình thuốc lên bàn cạnh giường bệnh, dặn dò nhưng nghe giống cảnh cáo hơn: "Sáng, trưa, tối đừng có lén đổ thuốc đấy, em cũng đâu phải đứa trẻ xấu đúng chưa?"

Draco gật đầu bất lực, lòng đau như cắt liếc nhing lọ dược trông buồn nôn kia, nếu được cậu sẽ đem chúng vứt sạch, nhưng vẫn sợ nếu không uống sẽ bị nhiễm độc hoá sói.

Cậu không muốn trở thành người sói đâu.

"Khá hơn chút nào chưa?" Harry hàng ngày mang cơm cho Draco, đôi khi Ron cũng đi theo, nhưng lý do của anh ta rất thẳng thắn, đó là sợ Draco giờ trò với Harry.

Draco biết rõ Ron đang lo vế sau, trực tiếp quẳng cho đối phương một cái liếc mắt, hơn nữa còn rúc đầu vào trong chăn.

"Draco, mày ra đi, ở trong chăn ngột lắm." Harry lườm Ron, sau đó lo lắng kéo chăn của Draco.

"Ê!" Ron chớp mắt bối rối nhìn Harry, có chút bực dọc: "Bồ trước kia có thế đâu."

Ngày trước Harry rất ghét Malfoy, điểm này toàn trường công nhận, "Chẳng nhẽ tại con chồn sương này giúp bồ một lần, mà bồ lại mang ơn nó à?"

"Ron, thôi đi, Draco là bạn của mình, mình không muốn hai người cãi nhau." Harry còn đang bận kéo chăn của Draco, Draco kiên quyết siết thật chặt không nhúc nhích, hắn kéo không được: "Buông tay, Draco."

Ron đảo mắt giận dữ nói: "Được rồi, nếu bồ muốn làm bạn với tên Tử Thần Thực Tử."

Draco không thích vả lại càng không muốn nghe cái từ "Tử Thần Thực Tử" hay bất cứu điều gì liên quan đến Voldemort, nỗi sợ hãi khắc sâu thấm đẫm vào máu khiến cậu run rẩy, Draco chật vật chống người ngồi dậy, ngón tay chỉ vào cánh cửa đằng kia và miệng lở lớn quát to Ron: "Cút ra ngoài! Weasley, nơi đây không chào đón mày!"

Ở đây ai nấy đều mặc định Malfoy là Tử Thần Thực Tử, đúng cậu từng thế thật, nhưng không có nghĩa hiện tại và cả tương lại cậu sẽ làm Tử Thần Thực Tử. Cậu giận dữ nhìn Ron, nghiến ;ợi gằn từng chữ từng chữ thốt ra: "Tao không phải Tử Thần Thực Tử, và mãi mãi cũng không!"

"Hử, đúng không? Ba mày là một Tử Thần Thực Tử đúng chuẩn đấy, mồm mày nói không phải, nhưng sớm muộn tao cũng sẽ tìm ra bằng chứng chứng minh mày là Tử Thần Thực Tử!" Ron cũng không cam tâm yếu thế phản đòn lại.

Từ nhỏ Ron đã nghe bố mình nói rằng cả nhà Malfoy đều là Tử Thần Thực Tử, bố Arthur bảo vậy, dù không có bằng chứng chứng minh Lucius là Tử Thần Thực Tử, nhưng mọi người đều ngầm công nhận ông ta làm dưới trướng Voldemort.

"Nhà chúng mày đều xảo trá như nhau, Malfoy không bao giờ xuất hiện ở hiện trường vụ án, nhưng vân tay phạm tội của họ gieo khắp nơi trên đũa phép."

Mọi người đều áp đặt suy nghĩ ấy lên gia đình Malfoy.

"Đúng vậy, việc mày cần làm bây giờ là đi thu thập bằng chứng đi, phí thời gian ở đây ích lợi gì chứ, cút đi tìm chứng cứ đi!" Draco hổn hển, nếu không thể xuống giường, cậu sẽ đứng dậy tống tên này ra khỏi phòng.

"Ron! Bồ quá đáng lắm đó!" Hermione nhìn không nổi nữa, nàng muốn giúp bạn mình, nhưng không vì tình bạn mà chia bè chia phái, cô biết Ron là người sai, Harry đã cảnh cáo, rõ ràng Malfoy cũng không làm gì cả.

Ron tức giận rời khỏi phòng bệnh, trông thấy Ron rời đi, Hermione áy náy đối gật đầu với Harry sau đó nối đuôi đi theo.

"Đừng để ý bọn họ làm gì." Harry nói: "Cũng đừng giữ mấy lời nói đó trong lòng."

Draco tức giận trừng mắt Harry, châm chọc nói: "Như thế nào, đám bạn tốt của mày rời đi hết rồi, chúa cứu thế đâu cần giả mù sa mưa níu lại ở đây nữa nhỉ?"

Harry không stức giận mà ngược lại dịu dàng ấn cơ thể Draco vè lại trong chăn, giúp cậu nằm lại xuống giường, nhẹ giọng dỗ dành: "Tao không giống bọn họ."

Draco quay lưng lại với Harry.

"Chúng ta không phải là bạn sao?"

Draco kéo chăn, lần nữa trùm kín đầu.

"Draco, tao muốn mời mày đến biệt thự Black với tư cách là bạn bè."

Draco sửng sốt, quay đầu chăm chú nhìn Harry, Harry mỉm cười gật đầu, hắn nói: "Tao rất nghiêm túc."

Từ khi Sirius lấy lại trong sạch, Bộ đã trả lại tất cả tài sản đóng băng của Black cho ông. Theo thứ tự kế vị, Sirius hiện là người duy nhất đủ tư cách kế thừa gia tộc Black - Bellatrix vẫn còn ở Azkaban, Narcissa đã trở thành phu nhân Malfoy, Sirius nghiễm nhiên trở thành người thừa kế.

Giờ Sirius có thể quang minh chính đại xuất hiện, không còn phải mang hình hài của một con chó để ra ngoài nữa. Mà biệt thự nhà Black cũng được ông sửa sang lại, mặc kệ đám gia tinh la hét phản đối.

"Sirius giờ sống ở đó, mà mày cũng biết đấy, ổng là cha đỡ đầu của tao, tao được cụ Dumbledore cho phép về đấy mỗi kỳ nghỉ, không cần quay lại nhà dì nữa." Harry sắc mặt hồng hào phơn phớt, trông hắn phấn khích lắm, đôi mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Draco nhìn đôi đồng tử xinh đẹp kia, không đành lòng từ chối lời mời của Harry. Harry cư xử y chang một bé con mít ướt, cảm tưởng nếu cậu từ chối, đôi phỉ thuý xinh đẹp ấy sẽ ầng ậc lệ, nước mắt lăn dài xuống gò má xinh đẹp, hắn sẽ khóc hết sạch nước trong người mất.

Merlin, tra tấn người thế má!

Draco cũng không từ chối, mà cũng chẳng đồng ý, cậu uyển chuyển gợi ý: "Được rồi, tao sẽ xem xét, khi nào nghĩ xong thì tao cú cho."

Bởi vì gần cuối kỳ thi, Draco cũng không nằm ở bệnh thất quá lâu. Mà Ginny cũng đã đoán được nguyên nhân, cô nghĩ Snape sẽ trả thù. Nghe nói hết cả buổi học ban sáng, thầy ấy đã vắng mặt, chắc là vẫn còn hôn mê ở Lều hét.

Snape tội nghiệp, Draco trong lòng thầm xin lỗi ông thầy, sau đó sắp xếp đồ đặc rời khỏi phòng ngủ.

Phòng sinh hoạt chung Slytherin cũng không có mấy người, đa số Slytherin toàn ở trong phòng ngủ hoặc là đi thư viện, mà Slytherin bình thường ở phòng sinh hoạt cũng đạt địa vị cao hơn mọi người nên mới hay ở lại như thế.

Kể như Nott, Parkinson, mẹ Zabini từng ly hôn mấy lần. Và trong đám con nhà giàu Slytherin sự tồn tại của cậu ta có hơi thấp cổ bé họng, ấy thế mấy người cha cậu ta đều để lại cho ít tài sản, bởi vậy cái danh nhà Zabini giàu có cũng không thể khinh thường.

Mà gia tộc của Goyle và Crabbe cũng chỉ xếp sau Malfoy, nhưng hai đứa nó lại đi sau lưng Nott, mới đầu Draco vừa xuyên đã hiểu rồi (đấy chỉ là ở trong truyện Slytherin bàn tán rằng ở phủ Malfoy Draco không được cưng chiều, còn kể Draco sẽ mất quyền trở thành người thừa kế, có người thêm mắm dặm muối rằng Draco là con ngoài giá thú, bởi vậy Goyle cùng Crabbe mới không lựa chọn đi theo Draco.

Càng nói càng vô lý, tóm lại Draco cứ giữ khoảng cách với họ càng an toàn càng tốt.

Trông thấy Draco từ phòng ngủ bước ra, bọn nhóc ngồi quanh sofa đồng loạt ngẩng đầu lên ngó. Blaise với Theodore chép miệng chậc lưỡi gì đó, cũng không mở miệng nói vài câu thừa thãi; Goyle và Crabbe thì ngẩng đầu nhìn xem ai bước ra, nhìn thì nhìn vẫn không quên nhét bánh kem vào miệng, cả hai chắc không nhận ra được mình ghét Draco ở điểm nào, chỉ biết theo sau Theodore thôi.

Mà Pansy, người con gái đó, cô nàng ngẩng đầu nhìn Draco, trong mắt tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, có thể do ánh mắt hừng hực lửa của Pansy rõ mồn một đi, Draco không khỏi nhíu mày. Chân cậu bước lẹ hơn, định băng qua phòng trước khi Pansy kịp nói.

Pansy đúng thật muốn gọi Draco lại, vừa mới hé miệng, Blaise đã vỗ vai cô nang nhẹ hều, Pansy thắc mắc đưa mắt sang nhìn Blaise.

"Mày muốn chào hỏi Malfoy à?" Blaise nói bé như thì thầm: "Tao khuyên mày nên giữ thái độ trung lập."

Dạo này nó nghe mẹ mình nói rằng Tử Thần Thực Tử bắt đầu hoạt động trở lại, cân nhắc đến thân phận của Lucius Malfoy nên cả lũ nên giữ thái độ trung lập là tốt nhất.

Pansy nhất thời không kịp phản ứng, đợi cô nàng quay đầu lại Draco đã khuất mắt rồi. Pansy lập tức trừng to mắt, cô run rẩy giơ một tay chỉ về phía trước, tay kia bụm lấy ôm lồng ngực của mình. Nhìn trông cực kỳ khó thở.

Cô bé đau đớn ngã nhoài xuống đất, sắc mặt trắng bệch, cả đám Slytherin bị tiếng động lớn đó dọa cho giật nảy cả mình, nháo nhào lui ra sau vài bước, không ai dám bước lên xem trạng thái Pansy.

Tận tới khi Theodore phát hiện miệng và mũi Pansy chảy ra chất lỏng màu đỏ sậm, hắn cho rằng đó là máu. Theodore chửi thế một tiếng, vội vã lao lên: "Pansy, Pansy mày có sao không?""

Thế nhưng Pansy không đáp lại, hai tay cô ôm chặt cổ họng của mình khó khăn nói bằng chất giọng thều thào: "Không, đừng đi, đừng đi..."

Tay của cô càng ngày càng dùng sức, Theodore thậm chí còn thấy tay cô gái nổi gân xanh, hắn lập tức hô hoán: "Nhanh đưa Parkinson đến bệnh thất!"

Trên mặt đất Pansy hít thở ngày một khó nhọc, tiếng thều thào nhỏ dần...

--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top