Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn đau đầu của Draco kéo dài dòng dã nhiều ngày liền, thuốc giảm đau nào cũng không có tác dụng. Anh cảm tưởng gia đình đang quay lưng lại với anh thì phải. Ngay cả mẹ Draco cũng thích thú với một Scorpius đầy sức sống, còn khai thác một cách trơ tráo để di chuyển đám hoa hồng phát triển và trèo thang. Thật lòng mà nói, Draco hoài nghi mẹ đã dụ Scorpius lẻn ra ngoài tham gia mấy cuộc phục kích làm vườn trên tài sản của công dân khác. Việc bất lực, và mất khả năng đối phó là lý do ngăn cản Draco đối đầu với hai kẻ phá vườn kia.

Cơ mà, vì một sự cố trong vườn mà hai kẻ phá hoại đó đã tạm ngưng hoạt động. Hôm đó là vào thứ Bảy - đầy nắng và ấm áp - cả nhà đang dùng bữa trưa trên sân hiên dưới bóng râm của giàn nho. Một làn gió mát thổi lên ngọn đồi, những đám mây nhỏ mềm mại duyên dáng trôi qua bầu trời trong vắt ở Massachusetts. Sau khi yếm vài bùa làm mát và che chắn, gia tinh của nhà bưng món gà lạnh với giấm để dùng bữa trưa và bí chanh.

Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi một con rắn nhỏ sọc caro xuất hiện trong lùm cỏ gần bờ hồ cạnh Scorpius. Thời gian trôi chậm lại như thể bị nước nhấn chìm. Trong trạng thái bàng hoàng, Draco thầm cảm tạ vì lưng Scorpius quay về phía loài bò sát, họ sẽ kịp bế thằng bé vô nhà trước khi nó kịp nhận ra. Lucius ngồi yên, quan sát khuôn mặt của Scorpius. Scorpius thì vẫn hít hà mùi hương toả ra từ con gà, nhưng nó nhanh chóng nhìn thấy sự hoảng loạn của bà ngoại cũng như cử chỉ tay ra hiện của ba Draco, nó từ từ quay lại.

Draco kìm lắm để không hét "Không!" dẫu rằng rất muốn. Anh muốn tóm vai Scorpius để ngăn cản thằng bé quay lại, nhưng không kịp. Khoảng cách quá xa và một câu thần chú cps thể gây hại nhiều hơn là giúp ích.

Một khắc tạm ngừng mà không có gì xảy ra, như thể một bùa đóng băng đã được yếm trên toàn thế giới. Trái tim của Draco như ngừng đập.

Không có gì xảy ra. Scorpius điềm tĩnh quay về với con gà ngon nghẻ của mình. Con rắn chộp lấy thời cơ lơ đãng ấy để trườn vào bụi cây.

Draco hít một ngụm khí khổng lồ. Não bộ như ngưng trệ vì cú sốc và sau đó là sự hụt hẫng.

"Con không sợ hãi sao?" Lucius hỏi.

"Sợ gì ạ?" Scorpius nhai gà với rau. "Con rắn ấy ạ?"

Cả ba người lớn gật đầu không nói câu nào.

Scorpius đặt nĩa xuống. "Ở Canada... có rất nhiều rắn và tụi con phải làm quen với chúng." Nó diễn ngay vẻ mặt xanh xao tái mét sợ hãi. Rồi nhìn xuống đĩa, bặm môi. "Con không thích bị mọi người trêu vì sợ rắn. Bọn con con phải ngồi thiền ở trong rừng nữa, đó là cách đối mặt với nỗi sợ hãi trong thâm tâm. Tất nhiên là con vẫn rất sợ nhưng không tới nỗi nào."

Draco mở miệng toan nói gì đó nhưng không âm thanh gì phát ra cả. Anh ngậm môi lại. Draco không thể không khỏi nhìn Scorpius, tự hỏi liệu cậu con trai cưng có giống một đứa trẻ từng đi cắm trại không, một đứa trầm tính và cư xử tốt, sẽ làm mọi giá để lao vào cửa hàng truyện tranh.

Sau bữa trưa, trong lúc Draco đang thu dọn đồ đạc, mẹ anh vào phòng.

"Trông con có vẻ lo lắng, con yêu."

Draco đặt bút lông kế đống sách đã mượn từ Thư viện Widener. "Sao mẹ lại nói như thế?"

Narcissa ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh cửa sổ. "Một người mẹ hiểu con." Bà nhìn con trai mình với ánh mắt thấu tỏ. "Cũng như một người cha. Con lo lắng cho Scorpius."

Draco thở hắt, ngồi phịch xuống và đưa tay vuốt tóc. "Con bắt đầu tự hỏi liệu đưa thằng bé đến trại hè có phải một lựa chọn đúng đắn không."

"À." Narcissa bắt chéo một chân qua đầu gối. Cái nắng nóng cuối tháng bảy có nực ra sao, vẫn không thể cha lấp vẻ tươi tắn và mát mẻ của bà. Draco đôi khi tự hỏi sao làm được hay vậy. "Thằng bé có chút thay đổi phải không?"

Draco khịt mũi. "Những ngày này con hầu như không nhận ra đó là con trai con nữa." Anh chau mày nhìn chồng sách trước mặt. "Thi thoảng con nhìn thấy hình bóng Harry trong thằng bé."

Một nụ cười nhỏ thoáng qua khuôn mặt của Narcissa. "Vậy có tệ không nhỉ?"

Câu nói đó khiến Draco trao một cái nhìn không vui về phía mẹ mình. "Mẹ."

"Cậu ấy đã cứu thế giới phù thủy, con yêu," Bà nói nhẹ nhàng. "Và như mẹ nhớ thì con đã vô cùng say mê cậu ấy vào thời điểm đó."

Draco nhìn đi chỗ khác. "Ai rồi cũng phải thay đổi thôi mẹ." Anh cũng thế, cũng đã thay đổi. Draco bỗng nhớ lại trận chiến cuối cùng, trận chiến đã kết thúc mọi thứ. Giờ đây, suốt ngần ấy năm, anh tự nhận thấy bản thân mình hồi đó giống thằng ngốc vậy, rất cứng đầu, nhưng cậu đã dám làm điều mình muốn.

Draco đã nghĩ Harry sẽ đuổi theo cậu. Harry luôn làm những hành động lớn lao tuyệt vời đó. Harry luôn ngăn Draco làm gì đó ngớ ngẩn. Trừ lần đó. Draco rời khỏi nước Anh, rời khỏi Harry cùng đứa con trai bé bỏng khác của mình, đáng ra Harry phải đi tìm Draco để đưa anh trở về mới đúng.

Nhưng hắn đã không làm vậy.

Cơn đau này vẫn đau đáu như thế.

"Draco," Narcissa nhẹ tênh cất lời, anh nhìn sang mẹ mình. "Có chuyện gì vậy?"

Anh lắc đầu. "Thật khó khi nhìn thằng bé trưởng thành."

Narcissa đứng dậy, bước tới phía sau con trai. Bà vòng tay qua vai anh, kéo anh dựa lưng vào lòng khi bà hôn lên đỉnh đầu Draco. "Rồi con sẽ quen thôi mà" Bà thì thầm.

Draco không nghĩ rằng mình sẽ làm được.

***

"Sao mà một cậu bé có thể mua nhiều truyện tranh như vậy nhỉ?" Harry hỏi, cười trước vẻ mặt phản đối của Jamie. "Bình thường con toàn mê mấy cái bức tượng nhỏ với vé thi đấu Quidditch, nhưng hôm nay chúng ta đã mua phân nửa kệ sách phù thủy."

Hai bố con đứng trên thang cuốn dài và dốc tại ga Angel sau một ngày thứ bảy lãng phí cho rạp chiếu phim, đột kích vào căn phòng kỳ diệu của Forbidden Planet, dắt tay nhau đi ăn kem Gelato. 

Giờ thì họ sắp về tới nhà, Harry vẫn chưa hoàn thành mục tiêu đề ra sáng nay: kể cho Jamie nghe về Penelope. Jamie đang bận chúi mũi vào đống đồ mới sắm - một món đồ từ dân Muggle, cảm ơn Chúa; nếu phải giải thích cho khách trên tàu điện ngầm về truyện tranh biết chuyển động, sẽ là một rắc rối to đấy.

Harry bên này phải vật lộn xách hai túi đồ nặng trịch, cố lắm đề không xét nét về trang bìa đầy hình lố bịch, còn cả hình vẽ dáng đứng phụ nữ xiêu vẹo quá mức trái logic. Harry có thể chiêm nghiệm kỹ càng về cái gọi là thân hình của số ít phụ nữ từng lướt qua đời hắn, nhưng cái đấy hắn cũng biết mà. Thế nhưng, vấn đề đó sẽ được cập nhật trong cuộc đối thoại giữa Hermione và Jamie. Harry nghĩ thầm, lần đầu tiên cô bạn thân thấy mớ truyện tranh kì quặc này, chắc hẳn cô sẽ nêu chút ý kiến đây.

Thang cuốn dừng lại, nhìn Jamie vừa bước khỏi thang cuốn nhưng mắt vẫn đọc truyện, Harry tính dang tay đỡ nó nhưng Jamie giữ thăng bằng hoàn hảo phết. Mấy ngày này, Harry thấy thằng bé nhanh nhẹn khủng khiếp. Sáu tuần trên một cây chổi là tốt cho thằng bé.

"Đúng rồi, tối nay con muốn ăn gì?"

Jamie chậm rãi chớp mắt, hạ cuốn truyện che mặt xuống. "Hở, con không biết." Một bên tóc của thằng bé dựng lên, bên còn lại thì rũ ngang trán. Harry giơ bàn tay trống vuốt nó xuống. Lần này Jamie không rụt lại. "Con thích Afghanistan lắm."

Harry hơi bất ngờ trước sự tinh tế mới này của con trai; Jamie thường thích ăn cá, khoai tây chiên hoặc hamburger. Nhưng lần này khác, và Harry đoán hắn sẽ sớm quen khía cạnh mới này của Jamie thôi, nhưng vẫn bất an không biết tại sao nó lại thay đổi nhiều như vậy chỉ sau vài tuần ngắn ngủi. Harry liếc nhìn con trai mình, nhưng không nói gì hết.

Họ rẽ gấp vào The York, trời vẫn còn sớm; mọi người vẫn chưa tràn từ quán rượu lấn sang vỉa hè, cơ mà bầu không khí náo nhiệt của tối thứ bảy vẫn tràn ngập vỉa hè. Đi ngang qua Phố Duncan, băng qua sự yên tĩnh của ngôi trường tiểu học ồn ào trong tuần, và bước ra khu vườn ở Colebrooke Row.

Harry dừng lại, đặt tay trên vai Jamie. "Đợi một lát, bố có vài điều muốn nói với con."

Jamie chớp mắt ông, cân nhắc kỹ câu sắp nói. Mắt thấy bố im lặng, Jamie chuyển trọng lượng cơ thể từ chân này sang chân kia. "Bố ổn không ạ, bố?" Nó hỏi khẽ.

"Ổn mà" Harry nói. "Là... Chỉ là..."

Jamie tò mò chớp mắt, trông giống cú mèo thật, Harry hồi trước chưa từng nghĩ con trai hắn giống cú đến thế.

Harry thở dài. Phải rồi. Tốt nhất là nên nói, Gryffindor là phải can đảm và mạnh mẽ. Hắn ngồi lên băng ghế dài bằng thép đen; những thanh kim loại cong chạm vào đùi khi hắn đặt túi đồ xuống đất. Jamie ngồi xuống bên cạnh, cuốn truyện tranh hơi cuộn lại giữa hai bàn tay.

"Bố ơi?" Jamie lại hỏi, giọng nói có phần bất an.

Harry hít một hơi thật sâu, nhìn con trai. "Bố đang hẹn hò và bố muốn con gặp cô ấy. Tên cô ấy là Penelope."

Khuôn mặt của Jamie vô cảm, nó im lặng.

"James?"

Vẫn im lặng. Tim Harry đập liên hồi, linh cảm mách hắn không ổn rồi, và rồi có một tia sáng hoang dã trong đôi mắt xanh lục của Jamie, thằng bé nhảy dựng lên.

"Bố nói...gì cơ? "

"Bố đang quen Penelope Clearwater," Harry kiên nhẫn lặp lại.

Má Jamie ửng đỏ. "Bố sẽ không."

Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp như Harry mong đợi. "Có..."

"Bố không thể hẹn hò với ai hết," Jamie gắt với bố nó, và Harry cau mày. "Con không cho phép, và con sẽ không để bố làm thế."

"Bình tĩnh đi, Jamie." Harry đưa mắt quan sát xung quanh. Một cặp đôi tò mò nhìn hai bố con phía bên kia đường, và Harry cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Jamie đá vào mấy túi đồ, không quan tâm đồ đạc rơi vãi trên vỉa hè bẩn thỉu. "Con không thể tin được bố lại làm thế! Sau tất cả mọi chuyện - và giờ lại là chuyện này! Bố thậm chí không thích con gái!"

Harry nắm cánh tay của Jamie. "Có, bố có. Con bị làm sao vậy?" Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Bố!" Jamie giật bắn người. "Bố bị sao mới đúng." Nó dậm chân lao nhanh, băng qua khu vườn, Harry chộp nhanh mấy chiếc túi và chạy theo để bắt kịp con trai.

"Con đang hành động một đứa nhóc hư hỏng," Harry cáu kỉnh quát, cố gắng hạ giọng. "Bố quen ai cũng đâu liên quan đến con--"

"Nó có liên quan đến con," Jamie gần như hét lên, và Harry nhăn mặt. Tính khi Jamie luôn thất thường, nhưng nó chẳng bao giờ bộc phát ở nơi công cộng. Họ là người Anh, vì Chúa. "Con là con trai của bố-- "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top