Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa vào ngày mọi người đi đến Calgary, làn sương mỏng biến mất ngay khi vừa tiếp xúc với da của Scorpius. Cậu đưa mắt quan sát từ bậc thang của Cabin Phạt đến tận khi các huấn luyện viên sắp xếp mọi người thành từng nhóm theo hàng đi Khoá Cảng, sáng sớm họ đã phải chuẩn bị sớm để tập hợp và kiểm tra danh sách.

Phía sau cánh cửa lưới đang mở là hình ảnh Potter đang gối đầu nằm sấp, ngụp lặn trong giấc ngủ. Scorpius thở dài, đây là thứ cậu nhận được chứ không phải vòng loại Commonwealth Cup sao? Một thông điệp trong loạt phim có tựa đề "Thế giới không công bằng và tôi có thể chứng minh điều đó: Bằng chứng cá nhân do Scorpius H. Malfoy thu thập".

Pip vẫy tay chào thương tiếc với Scrop từ đường bên, với Rose đứng cạnh, Scorpius vẫy tay nửa vời đáp lại. Cả trại trông như đang tham gia một bữa tiệc khổng lồ, với khăn quàng cổ, cờ và loa sặc sỡ sắc màu theo từng nhóm, quá vui mừng và hào hứng.

Scorpius thở dài thườn thượt, hất mình khỏi bậc thềm. Ủ rũ chẳng được lợi gì - ít nhất là ở ngoài này, nơi mọi người có thể thấy cậu khổ sở như thế nào. Ba đã dạy dỗ Scorp tốt hơn thế, cậu quay trở lại cabin và ngồi phịch xuống sàn cạnh chân giường. Với tay mò mẫm dưới gầm giường để tìm cái hòm yêu quý. Lúc cậu kéo nó ra, cái hòm va vào một tấm gỗ và Potter rên rỉ từ phía bên kia phòng. Gối của cậu ta bay thẳng vào đầu Scorpius.

"Thức chi sớm vậy má?" Potter càu nhàu. "Với cái ngày tồi tệ này, tự lừa dối chính mình là tốt nhất nhé."

"Chết tiệt," Scorpius cáu kỉnh lèm bèm, và nhận được một tràng cười từ Potter cùng một cái búng tay uể oải. Scorpius thò tay bới xuyên bộ quần áo được gấp gọn gàng, cảm nhận được cuốn sổ lưu niệm nhỏ bằng da mà Scorp biết bà đã nhét vào đáy hòm khi cậu không để ý. Lúc đó cậu nghĩ mình quá đa cảm - dù sao thì bản thân cũng mới 12 tuổi - nhưng bây giờ cậu lại biết ơn vì biết nó ở đó. Ngón tay chạm vào tấm vải lanh khiến cậu thư giãn.

Potter nằm nghiêng, quan sát Scorpius. "Cậu đang làm gì đấy?"

"Không có gì." Scorpius mở trang đầu tiên, và mỉm cười với ba mình, người đặt tờ báo Tuần Báo Phù Thuỷ Boston xuống bàn, trong ảnh ba đang cười nhếch miệng, nụ cười dành riêng cho cậu con trai cưng. À lúc đó bởi vì bị ánh đèn flash quá sáng từ chiếc máy ảnh Pixie5e mới của Scorpius nên ba mới tạo dáng kiểu đó. Màu sắc của bản in quá tối, ảnh mờ ảo không rõ lắm, nhưng biểu cảm của ba thì vẫn rõ ràng như ban ngày, tình cảm xen lẫn sự thích thú.

Cậu lật trang, là ảnh ông bà trong vườn. Bà ngoại cầm một giỏ hoa hồng trên tay phải và tay trái chỉ về phía bụi cây hồng mọc um tùm leo quanh giàn gỗ bên hông nhà của họ. Ông ngoại bay lên trên tầng một, tay vung đũa phép, và rồi ông lao đi, gửi những bông hoa hồng xinh xắn xuống cho bà nội.

Nỗi nhớ nhà dâng tràn trong lòng. Cậu nhớ ngôi nhà trắng rộng lớn ở Concord, cao tít trên đồi Ripley. Nhớ lúc cùng bà đi mua sắm ở trung tâm thành phố, nhớ cả chuyến tàu Muggle tới Cambridge ghé thăm các cửa hàng truyện tranh và băng đĩa rồi ngồi đọc trong quán cà phê. Nhớ sự vắng vẻ của khu vườn sau nhà, dòng sông Concord chảy xiết êm đềm khi cậu ngồi dọc bờ sông câu cá với ba mình, thêm cả khoảng đất trống hoang sơ tuyệt đẹp nơi bản thân có thể bay lượn nếu cẩn thận.

Tiếng cót két từ lò xo nệm khi Potter ngồi dậy. Trông tóc của nó rối xù y chang Scorpius vào mỗi buổi sáng, mặc dù sau gáy nhiều nếp và rối hơn,"Cái gì vậy?"

Scorpius không muốn trả lời, khẽ chau mày. "Không liên quan đến cậu." Rồi tiếp tục ngắm nghía các bức ảnh.

Trước sự khó chịu to lớn của Scorpius, Potter bật dậy khỏi giường và bước tới nhìn qua vai cậu ta. "Đồ xấu xa! Đó có phải là New York không?" Scorpius lật sang trang khác, một bức ảnh phía trước tòa nhà mà dì Pansy và chú Blaise ở Upper West Side xuất hiện, dì Pansy như thường lệ, đi đôi giày cao gót, trong khi chú Blaise đưa đống bưu kiện và túi xách cho người gác cửa.

"Đúng vậy, đó là cha mẹ của Pip," Scorpius nói một cách miễn cưỡng. "Cha đỡ đầu của tôi và vợ của chú ấy. Họ là những người bạn thân lâu nhất của ba tôi."

Sự chú ý của Potter bị chuyển hướng, nó đưa tay vuốt bìa cuốn sách. Scorpius chống lại sự thôi thúc muốn hất tay đối phương ra.

"Kỳ thật," Potter nghiêng đầu, nhìn lại các trang. "Tôi có thể xem mặt sau của nó được không?

Scorpius gật đầu, lật ngược cuốn sổ lưu niệm để sườn sổ có chữ hướng lên trên. Potter lắc đầu và có vẻ hơi bất an.

"Gì thế?" Scorpius nói. "Cậu chưa từng thấy cuốn sổ lưu niệm bao giờ hả?"

"Không, không phải." Potter nghệt ra. "Mà thực tế, tôi có cuốn na ná nó."

Scorpius đánh hơi, "Không đời nào, bà đã làm cái này cho tôi và nó không được sản xuất hàng loạt."

Sau vài khắc trôi đi, Potter chớp mắt phóng người đứng dậy, lao đến chiếc giường tầng của mình. Nó sột soạt trong đống quần áo lộn xộn và những thiết bị Quidditch, trồi lên từ mớ hỗn loạn với một tập sách màu đỏ sẫm nắm chặt trong tay. Jamie cầm nó, đặt cuốn sổ màu đỏ thiết kế riêng trong lòng và ngồi cạnh Scorpius.

Jamie mở trang đầu tiên, một bức ảnh chụp cùng người đàn ông, người đó đeo cặp kính với mái tóc đen xù xì nhưng không cầu kỳ giống Scorpius, lười biếng quàng chiếc chổi Quidditch qua bên vai. Một vết sẹo mờ ngoằn ngoèo phía trên lông mày của ông. "Đó là bố tôi," Potter nói, giọng điệu nhẹ nhàng quá thể, Scorp chưa từng nghe nó nói kiểu đấy bao giờ. "Ông ấy là một tầm thủ rất đỉnh. Nếu muốn ông đã tham gia vào đội Pudd United, nhưng ông ấy đã quyết định làm Thần Sáng."

"Ông ấy từ chối một vị trí ở Pudd United?" Scorpius rất ấn tượng và hơi kinh hoàng.

"Đúng thế." Potter cười toe toét. "Tầm thủ hạng nhất, rời khỏi Hogwarts. Nhưng dì Ginny của tôi chơi cho Harpies."

"Ginny Weasley là dì của cậu? Cô ấy thật đáng sợ, số liệu thống kê số lượt đánh Quaffle của cổ đỉnh khỏi phải bàn." Scorpius dừng lại. "Thảo nào trông Rose quen thế."

"Ừ, nhưng chị ấy không mấy khi nhắc về vấn đề đó." Potter lật trang khác, "Phân nửa trẻ em trong trại đều có người thân là người chơi Quidditch chuyên nghiệp."

Scorpius nhăn mũi. "Trừ tôi ra, Malfoy không chơi thể thao vì tiền."

"Nghe điên rồ phết." Potter giật mình nhìn cậu ta. "Có thật không?"

Scorpius nhún vai. "Ông tôi nói vậy, ông khá nhạy cảm về những thứ như thế." Cậu ngắm nghĩa kỹ hơn sổ lưu niệm của Potter. "Sao cậu có được quyển sổ này hay vậy? Nó gần tựa như của tôi."

"Bác Andromeda của tôi đã làm đó," Potter do dự. "Chà, bác ấy không hẳn là bác của tôi. Bố tôi là cha đỡ đầu của con trai của cổ." Nó cảm thán. "Gia phả nhà tôi hơi phức tạp chút."

"Andromeda? Bà tôi có một người chị gái tên là Andromeda. Bác ấy và người anh họ Teddy đã đến thăm nhà tôi khoảng mấy năm trước." Scorpius nhớ lại lúc chơi gấu Pooh với người anh họ ở Cầu Concord, còn các bậc phụ huynh thì mang hoa từ vườn bà ngoại đến cắm lên Lăng mộ của các bậc lính Anh vô danh.

Potter giật mình nhìn Scorp. "Teddy là con đỡ đầu của bố tôi."

Mảng lặng cứ thế kéo dà "Hả," Scorpius nói. "Hình như gia đình chúng ta quen biết nhau."

"Có lẽ thế." Potter do dự, rồi chìa sổ lưu niệm của mình ra. "Muốn trao đổi không?"

Scorpius không cho phép ai trừ gia đình mình chạm vào cuốn sổ. Nhưng rõ ràng Potter cũng cảm thấy như vậy, Scorp gật đầu. "Được, chắc chắn rồi."

Vài giây tiếp theo họ cứ im lặng như thế, tiếng giấy da lật gần như bị bóp nghẹt bởi nước mưa tạt vào cửa sổ. Scorpius nhìn xuống những gương mặt mới đang mỉm cười, nhiều người trong số họ có mái tóc màu gừng bay bổng. Có một người phụ nữ hình như là mẹ của Rose - tóc cô ấy màu nâu, nhưng cũng dày và bồng, thêm cả nụ cười lan rộng và ấm áp như Rose. Một xúc cảm kì lạ khi Scorpius nhìn thấy cô, nhưng cậu đã gạt đi. Nó chỉ giống với con gái của cổ mà thôi.

Và rồi Potter tìm thấy một phong bì dày cộp mà Scorpius để quên trong cuốn sổ, cậu thường nhét nó trong cặp đi học. Trước khi kịp ngăn Jamie, Potter đã mở và nhấc tấm ảnh cùng phần mép rách nhàu. Một em bé tóc vàng, nhỏ nhắn đang loay hoay trong vòng tay một phiên bản lớn hơn rất nhiều. Đó là ba của Scorpius, người có quầng thâm dưới mắt do mất ngủ nhưng trông vẫn vui vẻ hạnh phúc.

Ông ấy đang mỉm cười với ai đó phía bên trái máy ảnh, nhưng phần rìa bức ảnh luôn khiến Scorpius tò mò muốn biết đó là ai. Đằng sau bờ sông, có hình một bánh xe Ferrari hình tròn bên đường- London Eye, là ba nói thế, mặc dù Scorpius chưa bao giờ nhìn thấy nó.

Trông Potter ngớ người như bị trúng bùa. Miệng nó há hốc và mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh, hơi xoay nó để nhìn vào từng chi tiết qua ánh sáng khuếch tán của cabin.

"Sao thế?" Scorpius với lấy lại bức ảnh nhưng Potter vẫn giữ chặt, mắt không rời. "Trả lại đây, đồ..."

"Chờ đã," Potter nói, và vì lý do nào đó, Scorpius không bận tâm, mặc dù cậu hơi bực khi thấy Potter dán mặt vào bức ảnh đặc biệt này. Đó là người duy nhất cậu gặp trước khi hai ba con rời nước Anh.

Potter hít thở sâu. "Đây là ai?" Nó không nhìn Scorpius.

"Tôi và ba," Scorpius nói, tuy giọng thấp tới mức như thì thầm, nhưng nó lại quá lớn trong không gian tĩnh lặng.

Potter nuốt nước bọt đưa bức ảnh lại. "Gia đình chúng ta nhất định là biết nhau," nó lạc giọng.

Scorpius cau mày khi Potter săm soi cuốn sổ lưu niệm của mình. "Cậu đang làm gì vậy--" Cậu ngắt lời nhìn Potter lôi ra một bức ảnh tương tự cũng có một mép rách nhàu. Có tiếng sấm ầm ầm ở đằng xa. Bụng của Scorpius xoắn lại. "Potter..."

"Cậu nên gọi tôi là Jamie," Potter nói, và giơ bức ảnh lên cho Scorpius.

Hai góc ảnh bị thiếu vừa vặn hoàn hảo.

Scorpius không rời tầm mắt khỏi bức ảnh hoàn chỉnh. Ba cậu đang mỉm cười với một người đàn ông khác. Tóc đen. Có kính. Và một vết sẹo ngoằn ngoèo. Người đó đang ôm một đứa bé tóc vàng trông giống hệt Scorpius.

"Ôi, Chúa ơi," Scorpius nghẹn ngào. Cậu ngước lên Potter, khuôn mặt mà cậu nhận ra từ lần đầu gặp trông giống hệt khuôn mặt từ kiểu tóc và nét mặt.

"Sinh nhật cậu là khi nào?" Potter--Jamie--có nhiệm vụ khẩn cấp.

Scorpius liếm môi dưới. "Ngày 4 tháng 4."

Jamie rùng mình hít một hơi. "Ôi Merlin, ôi cũng vậy."

Ôi. Ôi.

Jamie ôm mặt, gục xuống giường Scorpius. "Wow"

"Đúng thế." Scorpius nhìn bức ảnh. Cậu có cả hai tấm trong tay, ghép chúng vào nhau như cách bản thân luôn mơ ước, trước giờ không dám làm vì nghĩ không có khả năng. Bố của Jamie - bố của cậu ấy - cười toe toét với ba. Scorpius bị thu hút bởi cách mắt ông ấy nheo lại ở mé góc, cách ánh sáng chiếu ra khỏi cặp kính của ông ấy.

"Tôi đoán họ từng quen biết với ai đó và rồi mang thai chúng ta " Jamie nói xuyên qua ngón tay của mình. "Cậu biết đấy. Vì vậy, một phù thủy ở đâu đó là mẹ của chúng ta."

Mẹ của chúng ta, Scorpius rùng mình. "Là ba," cậu nói, gần như lơ đễnh. "Tôi biết ba đã bế tôi." Cậu nhìn Jamie. "Ý là chúng ta, tôi cho là vậy."

Jamie tặng cho Scorp cái nhìn ngờ vực. "Cái gì? đó là đàn ông mà, đúng không? Làm sao ông ấy có thể có..."

Scorpius khịt mũi. "Cậu là đồ ngốc." Rồi nhìn lại bức ảnh trên tay mình. "Pháp sư có khả năng thức tỉnh phép thuật. Tuy không thường xuyên xảy ra, bởi phải đòi hỏi rất nhiều phép thuật." Cậu nhìn Jamie. "Có điều gì đặc biệt về cậu - ý tôi là bố của chúng ta ấy?"

Câu nói khiến Jamie tròn mắt. "Ồ, chỉ có điều ông ấy là Harry Potter và là đã cứu thế giới phù thủy bằng cách giết một trong những Pháp Sư Hắc Ám mạnh nhất của thiên niên kỷ trước. Cậu biết không, ngoài chuyện đó ra thì hoàn toàn bình thường."

"Chết tiệt," Scorpius thề, cậu thậm chí còn không tưởng tượng nổi bản thân lại liên quan anh hùng huống chi là cứu tinh của thế giới phù thủy. Không bất ngờ mấy khi Jamie lại giỏi như vậy. "Quái, thật không?"

"Ừ," Jamie nói, hai mắt sáng ngời. "Bố của chúng ta là một anh hùng, nghiêm túc đó. Nhưng ông ấy cũng chỉ là một tên mọt sách hát nhạc Celestina Warbeck trong phòng tắm và nấu các món chiên vào chủ nhật, rồi ủng hộ Chudley Cannons vì ông ấy và chú Ron đã đi xem các trận đấu cùng nhau từ khi họ bằng tuổi chúng ta."

Scorpius vui vẻ khi biết bố ở độ tuổi như mình lại tuyệt vời đến thế. "Ồ,"

Hai nửa bức ảnh rơi khỏi tay cậu, bay lơ lửng và hạ cánh riêng biệt trên tấm ván sàn bằng gỗ thô ráp.

Jamie cẩn thận cầm lên. Nó nhìn sâu vào người bố thứ hai, đưa ngón tay cái lướt dọc má của ông, cổ họng của Scorpius thắt lại.

"Ba tôi rất xuất sắc," Scorpius thều thào. "Đúng ra thì ông là nhà sử học nghệ thuật tại Harvard, nhưng thực chất ba chủ yếu làm việc với các đồ tạo tác phù thủy từ thời thuộc địa, của Anh, Mỹ và Pháp. Ông ấy rất giỏi trong việc giải trừ ma thuật hắc ám. Họ thậm chí còn kéo ông đến để xem Jamestown và Nhà Trắng."

"Thật luôn?" Jamie không rời mắt khỏi bức ảnh. "Nghe quan trọng đấy."

Scorpius co gối áp vào ngực. "Nhà Trắng nằm ở đường số 10 Phố Downing của Mỹ. Và Jamestown là thuộc địa lâu đời nhất của Anh, cũng như nơi mà ba tôi phát hiện ra được, nó ở Virginia."

Jamie gật đầu. "Tuyệt, ông ấy hẳn là một người rất tài giỏi."

"Đúng, ba tôi mà." Scorpius mỉm cười, quay sang Jamie để nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cậu. Ồ. "Có ... một chút kỳ lạ" Scorpius nuốt nước bọt "Vậy. Tôi có một anh trai."

"Thậm chí là sinh đôi." Jamie bặm môi. "Tôi cho rằng mình nên xin lỗi vì đã hành động như một tên khốn?"

Scorpius cân nhắc. "Hãy bắt đầu lại được chứ? Hãy nói chuyện từ thâm tâm?" Cậu chìa tay ra. "Xin chào, em là Scorpius Malfoy."

Những ngón tay của Jamie bao quanh tay Scorp, ấm áp và chắc nịch. "Jamie Potter." Đôi mắt nó lấp lánh. "Anh đã nói mình là người anh trai thất lạc lâu năm của em chưa?"

Tiếng cười sảng khoái của họ vang lên khắp cabin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top