Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 16: Chỉ nhìn đến ta, Potter!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một chút trà nữa nhé, Harry?"- thầy Dumbledore vui vẻ mời Harry.

"Vâng thưa giáo sư", Harry giơ cái tách không lên, nhận được ly trà nóng từ chiếc bình hoa văn sặc sỡ trong văn phòng làm việc của Giáo Sư Biến Hình này.

"Nhìn con tuần vừa rồi mệt mỏi quá Harry, con bệnh à?"-Dumbledore lo lắng hỏi.

Harry lắc lắc mái đầu xinh đẹp, cậu chán nản nhớ lại chuyện Riddle dụ dỗ mình sáng ngày hôm qua.

"Thưa giáo sư, con ổn, chỉ là sau lễ Hội Ma, con phải bù đầu làm nốt chỗ bài tập mà trước đó chưa hoàn thành nên thiếu ngủ".

Cụ mỉm cười hiền hòa, đưa tay vuốt vuốt chùm râu dài màu hoa râm.

"Hôm đó ta có thấy bộ đồ của con", thầy nháy mắt với cậu, "ta phải nói rằng ta đã thưởng thêm điểm cho mấy cô gái nhà Gryffindor của ta".

Harry ngượng chín mặt nhớ lại về bộ váy và những rắc rối xung quanh nó. Liệu hôm đó Riddle có để ý cậu dùng xà ngữ để mở cửa không nhỉ?

Riddle đã bỏ cuộc tìm kiếm về người cha mình trong danh sách những dòng họ có liên quan tới Salazar Slytherin, hắn đã xoay hướng tìm kiếm cả trong những người có thành tích và được tưởng thưởng nằm trong phòng truyền thống, trong danh sách các huynh trưởng lưu ở hồ sơ cũ của trường, thậm chí trong cả cuốn lịch sử Pháp thuật, cuối cùng đành phải thừa nhận cha của hắn chưa từng đặt chân tới Hogwarts. Hắn đành dựa vào tên của ông ngoại hắn, Marvolo để tra lại một lần, tìm kiếm theo dòng máu của mẹ hắn mà hắn vẫn khinh miệt vì bà đã chẳng chống lại được sự yếu đuối nhục nhã nhất của con người, chết như một Muggle nhơ bẩn, Ridlde phát hiện một dòng họ Gaunt, chi hệ sống sót gần như là cuối cùng của Salazar Slytherin. Vậy mà tuyệt nhiên, hắn không tìm thấy dòng họ Potter, một dòng dõi phù thủy máu trong cũng lâu đời, có chút nào liên quan tới Slytherin cả. Hắn không hiểu tại sao Potter kia lại nói được Xà ngữ.

Đêm qua thằng nhãi đó không về phòng, có lẽ đã cắp gối ngủ nhờ ở đâu đó, Riddle cười lạnh thầm nghĩ, chắc là tại phòng của Abraxas. Sáng nay hắn thấy nó hớn hở đi về phía hành lang chỗ của lão già Dumbledore, hình như không bị ảnh hưởng lắm bởi những gì Riddle đã làm. 'Thằng nhãi con đáng chết! Ta sẽ khiến cuộc sống nó khổ sở khiến nó chỉ còn nước quỳ xuống cầu xin ta giết quách cái mạng nhỏ của nó đi!' Riddle độc ác tính toán. Thằng nhóc không hề cản trở hay gây rối công việc của hắn nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy rất khó chịu với nó.

Tâm trạng cực kỳ không tốt, Riddle bước ra khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài phòng sinh hoạt chung thì thấy thằng nhãi đã từ chỗ Dumbledore trở về, đang lon ton chạy quanh Abraxas.

"Anh Abraxas, chúng ta cùng đi dùng cơm trưa thôi!"

Abraxas dịu dàng đưa tay xoa đầu Harry, những lọn tóc chảy vào bàn tay duyên dáng của anh, mềm mại như một thứ tơ lụa thượng hạng.

"Harry, cả ngày hôm qua em ở đâu? Tại sao anh không thấy em, hôm qua là thứ bảy mà, đừng nói với anh là em ở trong phòng suốt nhé. Anh đã qua cả thư viện tìm mà không thấy"

Riddle nhăn trán, rốt cục thằng ranh này hôm qua không ăn nhờ ở đậu bên phòng ngủ của Abraxas, vậy nó đi đâu mà cả đêm không về.

Harry nhe răng cười với anh, đánh trống lảng bằng một câu khác.

"Cảm ơn anh tối hôm trước đã đưa em về phòng nhé. Xin lỗi em xấu ngủ quá".

Abraxas hơi sững người lại một chút, ngập ngừng nói với Harry:

"Thực ra Chủ nhân đã đưa em về phòng Harry ạ"

Harry tròn mắt ngạc nhiên.

"Huynh trưởng Riddle đưa em về á, anh Abraxas, anh đừng nói giỡn em nữa. Anh Riddle rất ghét em, nếu muốn thì đã dội nước đánh thức em như lần trước rồi".

"Harry, anh đã bao giờ nói dối em chưa?"- Abraxas dịu dàng nhìn sâu vào mắt Harry.

"Thế anh Riddle đưa em về bằng..." Harry lắp bắp.

"Một bùa nhẹ tênh và trôi nổi thôi Harry", anh mỉm cười đáp lại.

Harry cảm thấy thoải mái hơn, tung tăng bước qua cánh cửa đá, tới Đại Sảnh Đường cùng Abraxas.

Riddle bước ra khỏi chỗ khuất, nhìn theo bóng dáng Harry biến mất sau cánh cửa. Đêm hôm đó, sau khi đưa thằng nhãi Potter về giường, hắn đã định quay đi, trở lại công việc du hành ban đêm của mình thì nghe thấy nó lớ mớ gì đó. Riddle hơi tò mò, cúi xuống lắng nghe xem Harry nói gì.

"Mắt đỏ, mắt đỏ..." Harry nói không rõ câu.

Mắt đỏ à? Thế chẳng phải là hắn hay sao? Riddle ghé sát tai hơn để nghe cho rõ.

"ưm ưm,...ba, má..." Harry khe khẽ thì thầm, nước mắt chảy qua hai khóe mắt nhắm chặt. Riddle ngây người nhìn Harry. Hắn bây giờ mới nhận thức được Harry Potter chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, khi cậu nằm ở đây, giữa cái giường rộng lớn này, cơ thể nhỏ bé co quắp, giật giật không yên giấc. Potter bình thường luôn vui vẻ, hiểu biết sâu rộng, phép thuật cường mạnh, thỉnh thoảng lại triết lý như một ông cụ non và nó đối với mọi thứ ở Hogwarts có vẻ còn quen thuộc hơn cả hắn khiến Riddle quên mất Harry chỉ là một thằng nhóc tân sinh.

Ngón tay Riddle bất giác đặt lên má Harry, nơi vẫn còn dấu vết của một giọt nước mắt vừa đi qua. Hắn chưa từng thấy Potter tỏ ra yếu đuối như những kẻ xung quanh hắn vẫn tỏ ra bao giờ cả. Hắn từ lúc đầu đã đặt Potter tới vị trí ngang hàng, kể cả về tuổi tác hay sức mạnh. Đêm hôm nay thấy Potter khóc, hắn không điều khiển được bản thân mà chạm vào khuôn mặt non nớt yếu ớt kia.

Harry cảm thấy có một bàn tay lạnh đang chạm vào má mình nhưng lại khiến má cậu nóng bừng lên. Hai tay Harry lập tức hướng về cái tay đó, mong nó sưởi ấm cho cả thân người cậu như đã làm với má cậu, cậu lạnh và cô đơn vô cùng. Hai nắm tay bé nhỏ của Harry túm chặt tay Riddle, khi mà nó còn chưa kịp rút về, kéo thật mạnh.

Bị bất ngờ, cả người Riddle đổ xuống giường của Harry, cánh tay bị tên nhãi kéo vòng qua người, đắp như đắp một cái chăn. Chính xác hơn thì tay Riddle đang ôm vòng qua thân thể nhỏ bé của Harry.

Hắn giật giật cánh tay muốn thu về nhưng đôi tay nhỏ xíu kia trong lúc ngủ như mạnh hơn nhiều lần, cương quyết không cho hắn rút tay ra. Riddle không còn cách nào khác, tay còn lại túm gối, nằm xuống bên Harry, chờ nó buông lỏng rồi sẽ thoát ra.

Harry nằm quay lưng về Riddle, hai tay giữ chặt cánh tay lạnh lẽo kia. Được một lúc, cậu bắt đầu buông cánh tay ấy ra, cả người cựa quậy đòi tìm chỗ khác ấm hơn. Harry trở mình, quay mặt về Riddle, phát hiện thấy có thân nhiệt cao ngay bên cạnh, lập tức tìm chỗ thoải mái nhất, cuộn tròn trong lòng Riddle, đôi mắt khép hờ thanh thản, cặp lông mày dãn ra, cậu mỉm cười hạnh phúc, vòng tay ôm cái lò sưởi nhiệt kia vào lòng.

Riddle cứng đờ người bởi hành động của Harry đến không dám nhúc nhích. Thằng nhãi đang làm cái quái gì thế này? Đây liệu có phải là một âm mưu đen tối nào hay không? Có tư thế ếm bùa nào đòi hỏi như thế này à? Nó định hãm hại ta bằng cách gì thế này?

Hắn nheo mắt nhìn Harry để nghiên cứu cách tấn công đầy mới mẻ của cậu nhưng chỉ thấy khuôn mặt bé nhỏ đang vùi sâu trong lồng ngực hắn, mái tóc mềm mại rủ ra sau tai, khuôn ngực nhấp nhô thở đều đều. Harry đã không còn nói mớ mộng mị nữa mà ngủ thật sâu, trong lòng Riddle.

Hắn chưa bao giờ bắt gặp phải tình cảnh nào như thế này. Không phải hắn chưa từng tiếp xúc với cơ thể người, hắn 15 tuổi, và nhiều thuộc hạ đã cầu xin được phục vụ nhu cầu cho hắn, đã lên giường với hắn, hắn biết tới thân thể con người, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với nó theo cách mà Harry đang làm. Hắn không hề biết rằng thân thể người lại mềm mại và ấm áp đến thế, hắn vô cùng lúng túng, tay chân thừa thãi không biết để vào đâu.

Riddle cảm thấy cái ôm có vẻ cũng không đến nỗi tệ, và chả có ai âm mưu đen tối gì được vào lúc đang ngủ say thế kia. Hắn giữ nguyên tư thế, tay vẫn vòng qua eo Harry, vẫn để cậu dính cứng trên người mà không đẩy ra. Hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại làm thế, không hiểu tại sao cả thân người lạnh lẽo của hắn lại ấm dần lên theo cái ôm của Harry, hắn như đang tan chảy.

Riddle chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết, một giấc ngủ không có những âm mưu quanh quẩn, không có những kế hoạch vướng bận, một giấc ngủ theo đúng nghĩa của một đứa trẻ tuổi 15. Tay hắn cũng đang ôm chặt, đáp lại cái ôm nồng ấm của Harry.

Riddle thức dậy rất sớm, vô cùng thoải mái sau giấc ngủ ngon, có điều người hắn đau nhức do phải nằm giữ nguyên tư thế trong suốt một đêm. Trời vẫn chưa sáng hẳn, có lẽ mới khoảng năm giờ, vậy mà hắn lại cảm thấy mình ngủ đến cả nửa ngày. Hắn nhìn xuống thân thể bé nhỏ đang cuộn tròn trong lòng hắn, thấy thằng nhóc đang mỉm cười và chép chép miệng như được ăn một món ngon nào đấy. Đúng là trẻ con, vậy mà hắn còn lo tên nhãi là gián điệp mà lão già Dumbledore kia phái đến.

Hắn nhẹ nhàng gỡ cái cơ thể đang dính chặt lấy mình ra, đứng dậy hướng vào phòng tắm,  quyết định là nhất định phải thu phục được thằng nhóc, lâu lâu để nó làm như hôm qua cũng là cách giải trí tốt, hắn âm thầm suy nghĩ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o.o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Riddle nhíu cặp mày thanh tú, nhìn sang Abraxas đang tiếp thịt cho Harry.

"Harry, anh thấy thân thể em rất gầy, em cần bồi dưỡng thêm nhiều vào".

Harry toe toét cười với anh, Abraxas thật tốt bụng và dịu dàng với cậu, càng làm cậu nhớ tới người con trai chưa ra đời của anh. Nghĩ đến đây cậu lại đỏ bừng khuôn mặt, Harry bấy lâu nay cứ trốn tránh câu trả lời cho lời tỏ tình của Lucius khi mà cậu gặp lại hắn.

Nhìn biểu hiện ngượng ngùng và hạnh phúc của Harry khi nhận món thịt của Abraxas, Riddle vô cùng khó chịu. Hắn đã đưa ra rất nhiều lời đề nghị hấp dẫn cho Harry, và cả đe dọa, vậy mà thằng nhãi cứng đầu kia nhất quyết không chịu phục tùng hắn. Hắn vốn ban đầu cho Abraxas tiếp cận Potter là để y trông chừng thằng nhãi giúp hắn, đề phòng thằng nhỏ là gián điệp của Dumbledore. Vậy nhưng hắn đã mau chóng đưa ra kết luận là thằng nhóc kia chẳng là gián điệp cho bên nào muốn soi mói tìm điểm yếu của hắn hết, bởi nếu có thì thằng nhãi kia phải lẽo đẽo theo hắn để điều tra chứ không phải tảng lờ hắn và bám chặt theo thuộc hạ hắn như thế kia. Hơn nữa, theo điều tra của hắn, mỗi lần nó đến văn phòng của lão-già-khoái-Máu-Bùn Dumbledore, nó và lão toàn đi bàn luận mấy câu chuyện vớ vẩn về cái sở thích Muggle kỳ quặc của lão, chưa một lần nào nhắc tới hắn.

Cũng không ngoại trừ khả năng nó dính lấy Abraxas để qua đó tìm hiểu hoạt động của Riddle, vậy nên hắn mới để Abraxas tiếp cận thằng nhóc lâu như vậy. Thế nhưng theo báo cáo của thuộc hạ, thằng nhóc lăng xăng bên Abraxas toàn tán phét chuyện trên trời dưới biển, chẳng có chút nào dính đến chính trị hay kế hoạch của Riddle. Hắn đã từng kết luận và thầm nguyền rủa cái Nón Phân Loại đã đặt nhầm một Gryffindor-thuần-chủng vào nhà Slytherin cao quý mưu mô của hắn, hiện giờ, hắn càng khẳng định cái kết luận ấy của mình là đúng hoặc nếu chăng thằng nhóc chỉ đang giả vờ, thì nó làm quá xuất sắc, vượt qua được sự nghi ngờ của hắn.

Có lẽ đã đến lúc tách Abraxas ra khỏi thằng nhãi, nó đã không chịu theo hắn thì sẽ không bao giờ nhận được bất kỳ đãi ngộ nào từ hắn và cả thuộc hạ của hắn. Hơn nữa, cái cảnh tượng hớn hở trước mắt làm hắn hoàn toàn khó chịu. Thằng nhãi ranh tuy đã thôi cái trò trốn chui trốn nhủi với hắn nhưng mức độ tảng lờ thì đã tăng gấp nhiều lần so với hồi đầu năm. Nó ngang nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chào hỏi đùa giỡn với kẻ khác trước mặt hắn mà chẳng thèm ngó gì đến hắn, coi hắn như đã bốc hơi.

Vậy thì ta sẽ làm cho mi chỉ có thể nhìn đến ta, Potter.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top