Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 31: Những mẩu chuyện trò nho nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Harry, em đã tỉnh rồi sao?"- Voldemort thở ra một tiếng khi trông thấy Harry đang mở mắt, hôm nay trông cậu hồng hào hơn.

Trước mặt Harry là hình ảnh của một người đàn ông đẹp trai, nam tính, đôi mắt màu đỏ đang dịu dàng nhìn cậu, làn da tai tái khiến ông trông càng cuốn hút. Mái tóc đen ôm gọn lấy khuôn mặt gọn gàng, gầy gầy.

"Hôm qua có gặp chú..." Harry ngập ngừng.

"Phải rồi, Harry, hôm qua ta có đến thăm em, hôm nay em có thấy khỏe hơn chưa?"- Voldemort nhẹ nhàng hỏi.

Harry khẽ gật đầu, đầu cậu vẫn còn đau khiến Harry hơi nhíu mày.

"Chú là ai..? Chú biết tôi à?"

"Ta là.."- Voldemort ngẫm nghĩ một lúc, "ta là Tom, ngày xưa em từng gọi ta là Tom".

"Tom à...?" Harry gọi nhỏ khiến Voldemort sung sướng, 24 năm nay, hắn luôn chờ đợi để được nghe tiếng gọi này, "vậy chú Tom, tôi là ai?"

Riddle hơi buồn bực vì Harry gọi hắn là chú.

"Em là Harry Potter, Harry, cứ gọi ta là Tom thôi được rồi", mặc dù hắn năm nay cũng đã bốn mươi nhưng ngoại hình lại trẻ trung như 25 tuổi, hắn không muốn Harry cảm thấy hắn già như vậy, bao lâu nay hắn chăm sóc cho vẻ bề ngoài chỉ để khi gặp lại, Harry vẫn nhận ra hắn.

"ừm, Tom, sao tôi lại ở đây?"

"Ta không biết, Harry"

"Tôi bao nhiêu tuổi rồi Tom?"

"Ta không biết, Harry", nếu Harry từ thời đại nào khác đến, hắn quả thực không rõ cậu đã bao nhiêu tuổi, "nhưng với ta, em mới chỉ 12 tuổi".

"Tôi từ đâu tới?"

"Ta không biết, Harry".

"Tôi..."

Hắn đau lòng vì hầu như ở bên Harry hơn một năm trời mà lại không biết gì về cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~

"Harry, là tôi, Lucius đây, em có nhận ra tôi không?"

"Lucius? Hôm qua có gặp chú."

"Harry, đừng gọi là chú, gọi là Lucius thôi"- hắn khẽ trách cậu. Dù thực tế hắn đáng tuổi chú của Harry nhưng hiện giờ, hắn mới có 20 tuổi.

"Trước đây tôi cũng hay gọi chú là Lucius à?"- Harry ngước mắt nhìn vào người đàn ông quý phái, có một mái tóc bạch kim mượt mà chảy dài trên vai, mùi nước hoa nhàn nhạt bay ra làm cậu dễ chịu.

"Không, em không hay gọi tôi như vậy, nhưng kể từ giờ tôi muốn em gọi tôi là Lucius được không?"

Harry gượng cười đồng ý.

"Cha mẹ tôi đâu, Lucius?"

"Chuyện phức tạp lắm, Harry, sau này tôi sẽ trả lời em".

"Tôi với Lucius có quan hệ gì vậy?"

Lucius ngớ người.

"Tôi và em là bạn rất thân với nhau."

"Vậy sao"- Harry lại cười, nụ cười yếu ớt nhưng xinh đẹp tuyệt vời làm hắn chỉ muốn ôm lấy cậu nhưng lại sợ làm đau thân thể mong manh kia, "tôi thích có bạn, chẳng hiểu tại sao tôi lại cảm thấy thế".

Hắn đau lòng nhìn Harry.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~

"Chắc ngài cũng không cho tôi gọi là chú phải không, giống hai người kia..."-Harry nhìn vào đôi mắt xám của một người hơi giống Lucius, mái tóc bạch kim cũng mềm mại, bóng mượt nhưng chỉ ngắn tới ngang vai. Nước hoa của người này ngọt ngào và tay không cầm gậy đầu rắn mà cầm một cái gậy dài dài.

"Em trước kia gọi anh là anh Abraxas"- anh trìu mến nhìn cậu.

"Abraxas? Em chẳng nhớ gì cả"- Harry thở dài

"Tôi sẽ giúp em nhớ, được không Harry, trước đây chúng ta rất thân".

"Vậy à? Thân thế nào cơ?"

"Giống như người trong gia đình vậy đó, Harry"

"Tôi thích có gia đình"- Harry hơi vui lên một chút, dù cơn đau đang hành hạ cậu, "chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy như vậy".

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~

"Tom, tại sao tôi hay mơ thấy đôi mắt đỏ như vậy? Có phải mắt của anh không?"

"Có thể do em thích ta nên mơ thấy ta chăng, Harry"- hắn mỉm cười khi Harry mơ thấy hắn.

"Vậy sao? Ngày trước tôi có nói thích anh à?"- Harry khó hiểu nhìn hắn, lưng tựa trên chiếc gối trắng của bệnh viện, hôm nay cậu đã được Lương Y cho phép ngồi.

"Em có nói là không ghét ta, Harry". Hắn vuốt ve đôi má nhợt nhạt của cậu nhưng bị cậu tránh đi.

"Ừm, có thể thế, tôi hiện giờ cũng không cảm thấy ghét anh, Tom", Harry mỉm cười thanh thản, "chúng ta tại sao lại biết nhau?"

"Ta và em cùng học chung một trường, Harry"- Voldemort đưa cho cậu một miếng táo vừa gọt vỏ nhưng Harry từ chối không ăn.

"Sao trông anh lớn hơn tôi nhiều vậy, Tom, thật khó tin là chúng ta học cùng trường, chắc anh lại định bảo chuyện phức tạp, từ từ sẽ giải thích giống Lucius đúng không?"- Harry nhíu mày khi hắn vẫn đút cho cậu, đành cắn một miếng.

"Đúng vậy Harry, em là một cậu bé khó hiểu".

"Chúng ta học ở trường nào?"

"Trường Hogwarts, Harry, em là một phù thủy".

"Phù thủy là gì?"

"Ta sẽ từ từ giải thích cho em, nhưng em là một học sinh vô cùng tài giỏi, em luôn đứng đầu lớp".

"Vậy sao", Harry lại cười, "tôi thích cái khăn anh đang quàng, Tom." Harry đưa bàn tay bé nhỏ khẽ chạm vào chiếc khăn xanh và trắng Voldemort đeo trên cổ. Hắn xúc động nhìn Harry, đúng là Harry của hắn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~

"Tôi có học cùng với anh không, Lucius?"- Harry uống chút nước hoa quả Lucius đưa tới, khó khăn nuốt xuống.

"Không, em không học cùng tôi, Harry, em học cùng cha tôi", Lucius nhẹ nhàng rút khăn lụa trắng lau khóe miệng cho Harry.

"Vậy à? Thật lạ phải không, trông tôi và cha anh lại không gần tuổi nhau chút nào", Harry nhíu mày, cái đầu đau nhức do suy nghĩ nhiều. Cậu không thể nào nối các thông tin mà ba người đàn ông lần lượt kể cho cậu được. Tại sao cậu lại chỉ bé xíu như thế này?

"Đợi khi nào trấn thương trên đầu em khỏi hẳn, ta sẽ giải thích với em thật rõ ràng nhé, Harry?"- Lucius đan mấy ngón tay thon dài vào mấy lọn tóc của cậu.

Harry hơi né ra một chút, mặc dù cả ba khăng khăng khẳng định là có quan hệ thân thiết với cậu nhưng đối với Harry, họ chỉ là người lạ. Cậu chẳng có chút ký ức nào đối với ba người đàn ông đó cả cũng như chẳng nhớ chút gì về cậu. Nhưng kì lạ rằng trong giấc mơ của Harry, thoáng hiện đâu đó là ánh mắt đỏ đầy cuốn hút ám ảnh, là mùi hương nước hoa nhàn nhạt đầy ngây ngất, là những cư xử dịu dàng và dễ chịu của ai đó mà Harry cứ cố mãi, cố mãi mà chẳng phân biệt được đâu với đâu. Cái thuốc gì đó gọi là Độc dược không mộng mị mà cái ông Lương Y vẫn cho cậu uống hoàn toàn chẳng có tác dụng, Harry hay thức dậy giữa những cơn mơ, trong đầu văng vẳng tiếng gào thét tuyệt vọng nào đó, những ánh chớp xanh nhá lên, một giọng cười the thé độc ác, mùi hương rượu thoang thoảng đầu lưỡi, những buổi chiều hè ngồi trên quả đồi, tất cả cứ đan xen trộn lẫn như một cơn bão toàn màu sắc, hình ảnh, âm thanh và mùi vị mà Harry bị lạc vào trong. Cậu không thể chịu đựng được, đầu liên tục nhói đau.

Lucius buồn bã rút tay về, hắn không thể ngờ giây phút được gặp lại Harry thì Harry lại hoàn toàn quên những chuyện giữa cậu và hắn, những lần uống rượu tâm sự và cả lời tỏ tình ấy, Lucius đã mong đợi câu trả lời của cậu biết bao nhiêu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~

Harry mệt mỏi tựa vào thành giường.

"Anh Abraxas, em chẳng nhớ được gì hết"- cậu buồn bã day day trán.

Abraxas dịu dàng đút cho cậu một thìa cháo.

"ráng ăn thêm đi Harry, em khỏe lên rồi anh sẽ dẫn em đi xem những nơi em từng đến".

Harry ngoan ngoãn ăn thìa cháo đó nhưng lại muốn ói ra. Ba người toàn bắt cậu ăn và uống, có điều Harry chẳng thích chút nào.

"Em không thích ăn rau, Abraxas"- cậu nhíu mày từ chối thìa tiếp theo của món cháo cà rốt hầm khoai tây.

"Trước đây em cũng như vậy, Harry", anh mỉm cười đầy hi vọng, đây có thể coi là một dấu hiệu của việc khơi gợi trí nhớ của Harry không nhỉ.

Harry gật gù.

"May là khẩu vị không đổi, Abraxas, anh kể thêm về mùa hè của em ở nhà anh đi?"

"Ừm Harry, chúng ta cùng ăn với nhau mỗi ngày, phòng em được đặt ngay sát phòng anh nên ngày nào anh cũng tới thăm em, cùng em đọc sách và đi ra ngoài cắm trại".

"Có phải cắm trại trên một quả đồi có rất nhiều hoa Xin-đừng-quên-tôi không?"- Harry sực nhớ có thấy hình ảnh đó trong mơ.

"Em nhớ ra rồi sao, Harry?"- Abraxas vô cùng hứng khởi.

"Không, chỉ là có thấy qua đâu đó..." Harry chán nản trả lời bâng quơ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~~

"Giữa tôi và anh không có kỷ niệm gì đặc biệt sao, Tom", Harry hôm nay đã cử động thoải mái hơn.

"Ừm..." Voldemort hơi lung túng. Hắn biết kể gì với Harry đây? Kể rằng cậu thường hay không để ý đến hắn, không nói chuyện với hắn, hay kể rằng hắn đã từng chiêu dụ cậu nhưng không thành công? Hay kể rằng hắn đã từng cô lập cậu, từng làm tình với Druella ngay trước mặt cậu, sai cậu xuống Phòng Chứa Bí Mật nguy hiểm? Hắn chẳng mang đến cho Harry kỷ niệm gì tốt đẹp cả, còn Harry lại vừa xa vừa gần, luôn xuất hiện mỗi khi hắn cần nhất.

"Chúng ta đã từng khiêu vũ với nhau".- hắn nói đại một cái.

"Vậy sao? Tôi với anh à? Nhưng chúng ta đều là con trai. Không phải tôi nhảy bước nữ đấy chứ?"- Harry lườm hắn.

Voldemort vô cùng đau đầu vì câu hỏi này, mặc dù Harry mất trí nhớ nhưng cậu luôn tràn đầy kiêu hãnh và tự tôn của một người con trai nam tính. Hắn không thể kể với Harry là hôm đấy cậu mặc váy đỏ vô cùng gợi cảm được, sẽ làm cho Harry choáng mất. Lương Y đã nói rằng cần tránh những tác động mạnh đến tinh thần.

"Không đâu Harry"- Voldemort cay đắng nói, vì sự bình phục của Harry, hắn đành phải hi sinh, "là ta mặc váy và nhảy với em..." hắn không thể kết thúc nổi câu nói của mình.

Harry hài lòng mỉm cười khiến Voldemort sung sướng, sự hi sinh của hắn ít ra cũng có chút kết quả.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~

"Lucius, anh có vẻ hiểu về sở thích của tôi..."-Harry nâng mấy bộ quần áo lên ngắm nghía, màu sắc và kiểu dáng đều hợp ý cậu.

"Tôi đã nói là chúng ta vô cùng thân thiết mà, Harry"- hắn vui mừng nhìn đôi môi Harry đã hồng lên, ánh mắt thoát được sự mệt mỏi.

"Anh nói tiếp về việc chúng ta gặp nhau ở quán bar của Mug..."

"Muggle, Harry"- Lucius tiếp lời, Harry vẫn chưa quen lắm với các từ ngữ trong giới, "tôi và em luôn gọi món Brandy táo".

"ừm" Harry trầm ngâm, cậu có nhớ loáng thoáng hương vị ấy trong mơ, "nhưng tôi mới mười hai tuổi, tại sao lại uống rượu?"

"Nói sao nhỉ, Harry, thực ra em không còn mười hai tuổi nữa từ rất lâu rồi, nhưng vì một vài lí do nên..."

"Lí do sau này tôi sẽ biết đúng không?"- Harry gỡ thế bí cho Lucius, dù sao cậu cũng không muốn cùng một lúc tiếp nhận quá nhiều truyện rối rắm.

Lucius vui vẻ đưa cho Harry chai nước bí rợ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~

"Chúng ta học cái gì ở trường Hogwarts đó?"- Harry với tay qua cái gối ôm.

"Học rất nhiều thứ, Harry", Abraxas cầm cái gối ấy lên rồi đưa cậu, "học làm phép, học bùa chú, học bay, Harry, em bay rất giỏi".

"Bay à", Harry nhắm mắt nhớ về cảm giác tự do trên không trung mà thỉnh thoảng vẫn vụt qua đầu cậu.

"Đúng vậy, em được đặc cách vào đội tuyển Quitditch và đã mang về cúp vàng cho Nhà".

"Quitditch là gì? Nhà là gì?"- Harry hỏi ngay, càng ngày cậu càng thích thú với giới phù thủy.

Abraxas từ từ giải thích cho cậu về mấy trái banh và các vòng gôn cùng 4 nhà của Hogwarts.

"Vậy là Em ở Slytherin đúng không? Cùng với anh à? Tom và Lucius thì sao?"- Harry ngẫm nghĩ một chút, "cũng ở đó đúng không?"

Abraxas gật đầu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~

"Anh làm phép cho tôi xem đi, Tom"- Harry hôm nay cảm thấy trong người khá thoải mái.

Voldemort rút đũa phép rồi bắn ra một chùm hoa rực rỡ. Harry thích chí vỗ tay đen đét.

"Hay lắm, Tom, anh thật là giỏi. Anh có cái que đó ở đâu vậy? Hình như Abraxas cũng có..."

"Em cũng có, Harry, nhưng cho tới khi phục hồi hoàn toàn thì ta không thể đưa cho em được"- hắn nghiêm nghị nhìn Harry.

"Vậy à? " Harry xụ mặt, "nhưng nếu tôi khỏe thì anh phải dạy tôi đó nhé"- cậu lại ngay lập tức vui vẻ.

Voldemort tâm trạng vô cùng hứng khởi mà đồng ý ngay.

"Anh kể lại chuyện chúng ta khiêu vũ với nhau đi"- Harry khoái trí thầm nghĩ, rốt cuộc là cậu có bản lĩnh gì mà bắt người nam tính cao lớn thế kia mặc váy nhỉ?

"Harry..." Voldemort nhíu mày, hắn đã tự đào hố chôn mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~

"Lucius, tôi thích mùi nước hoa của anh"- Harry hếch cái mũi xinh xắn hít ngửi.

Lucius sung sướng trong lòng.

"Tôi và anh gặp nhau ở Paris à, tại sao tôi lại đến đó nhỉ?"

"Tôi cũng không biết, Harry".

"Tôi có bạn bè người thân nào không? Tại sao họ không đến thăm tôi?"- Harry nhíu mày thắc mắc.

"Em có rất nhiều bạn bè, Harry, nhưng họ không thể ở đây lúc này".

"Tại sao?"

"..."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~

"Abraxas, học sinh trong Nhà có thích em không? Các giáo sư quý em chứ?"

"Đúng vậy Harry, em rất vui vẻ và tốt bụng nên mọi người đều thích em"- anh ngồi bên giường vén chăn lại cho Harry.

Harry hài lòng.

"Abraxas, vợ anh đâu? Vợ anh chắc cũng quen em chứ?"

Abraxas không vui nhìn Harry. Anh không thể nói cho Harry rằng anh không yêu vợ, anh kết hôn chỉ vì mục đích chính trị. Người anh yêu là Harry.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mười ngày ở bệnh viện khiến Harry cảm thấy vô cùng tù túng. Ngoại trừ những hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong mơ thì Harry chẳng nhớ gì cả. Cậu vô cùng bất lực và chán ghét về tình trạng hiện tại của mình, đầu lúc nào cũng đau nhức. Tới ngày thứ mười một, vị Lương Y mặc áo chùng trắng vui vẻ tuyên bố với cậu là Harry đã có thể đi lại và di chuyển. Harry ngồi xếp chân trên giường, chờ đợi một trong ba người tới nói chuyện với cậu như mọi khi. Hôm nay, Harry nhất định sẽ bắt họ dẫn đi xem xét các nơi để coi cậu có thể nhớ thêm được điều gì không.

"Harry, con trai ta, con đã khỏe hẳn chưa?"- một ông cụ râu tóc dài bạc trắng, mặc bộ quần áo kì lạ toàn trăng và sao mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế bên giường cậu.

"Ông là ai?"- Harry tròn mắt ngạc nhiên.

"Thầy là Albus Dumbledore, là người đã dẫn con tới Thế Giới Pháp Thuật, Harry."

"Là thầy à? Thầy đã đưa con tới đây sao? Vậy cha mẹ con đâu?"

"Thầy e rằng thầy cũng không biết, Harry, con được tìm thấy ở một cô nhi viện", cụ Dumbledore mỉm cười hiền hòa, "và cho phép thầy giới thiệu, trước đây thầy đã có hân hạnh được dạy con ở lớp Biến Hình của thầy".

Harry nghe thấy mình bị tìm được ở một cô nhi viện thì mặt mũi buồn thiu, tuy nhiên, cậu ngay lập tức phấn chấn hơn.

"Lớp Biến Hình sao, thưa thầy, có phải là lớp ở trường Hogwarts mà Tom đã bảo với con hay không?"

"Thầy e rằng là đúng, Harry à"- cụ Dumbledore cười khoái trá, "và thầy phải nói rằng, mặc dù thầy không được phép có học trò cưng đâu nhé, rằng con là học sinh mà thầy yêu mến nhất".

"Thật vậy sao", hai mắt Harry sáng rỡ, cậu vốn có một cảm giác rất tốt về người này mà.

"Vậy thưa thầy Dum.."

"Dumbledore"- thầy đỡ lời cho Harry.

"Vâng, thầy Dumbledore, mặc dù Tom nói rằng con học ở đó rất tốt nhưng với tình trạng hiện nay..." Harry ngập ngừng một chút, "con có thể tiếp tục học ở đó được không?" Harry tràn đầy hi vọng được tiếp xúc với thế giới pháp thuật này. Mặc dù cậu đã quên về nó nhưng Harry cảm thấy vô cùng hứng thú.

"Mèn ơi, Harry, dĩ nhiên là được, và thầy đến đây để mời con tới học năm tiếp thứ ba của trường, nhưng có lẽ con sẽ phải qua một bài kiểm tra tốt nghiệp năm hai nữa, Harry".

"Kiểm tra à..." Harry lúng búng, cậu có nhớ chút nào đâu mà kiểm tra.

Cụ Dumbledore như đọc được suy nghĩ của cậu:

"Đừng lo, Harry, những thứ ấy chắc chắn con đã biết, vì nó không nằm ở đâu xa mà ngay tại đây, ngay trái tim con rồi, pháp thuật là một điều kỳ lạ." Cụ tặc lưỡi rồi chìa cho Harry một danh sách dài các dụng cụ cần phải mua, sách giáo khoa và vé đi tàu hỏa. Cụ ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "có thể cái vé này con sẽ không cần".

"Thưa giáo sư, vậy bao giờ con sẽ bắt đầu bài kiểm tra ấy?"- Harry bán tín bán nghi vào lời cụ Dumbledore.

"Ngay khi con sẵn sàng, Harry, thầy nghĩ là sẽ sớm thôi"

"Dạ, còn một việc nữa, con không có tiền..."

"Việc đó con không phải lo, Harry, có lẽ sẽ có những người tranh việc được trả tiền cho con đấy"- cụ nháy mắt thân tình.

"Vậy sắp tới con sẽ ở đâu đây"- Harry vô cùng băn khoăn.

"Em sẽ ở cùng ta, Harry"- Voldemort sẵng giọng bước vào, đưa mắt nhìn Dumbledore. Cụ chẳng hề lung túng, thích thú ngắm nghía Voldemort như một cậu học sinh còn non nớt.

"Ý con thế nào, Harry?"

"Con..." Harry nâng mi nhìn Voldemort, mặc dù hắn đối xử rất dịu dàng với cậu nhưng ở hắn tỏa ra một thứ gì đấy làm Harry cảm thấy bối rối.

"Chủ Nhân, thuộc hạ nghĩ nên để Harry lại trang viên Malfoy, em í đã từng ở đó, có thể nó sẽ giúp cho việc hồi phục trí nhớ của Harry tốt hơn chăng?"- Abraxas vừa đi tới, cúi người hành lễ.

"Cha, hãy để Harry cho con chăm sóc, con hiểu rất nhiều về Harry"- Lucius theo sau cha hắn bước vào phòng.

Cụ Dumbledore nhìn một lượt rồi quyết định.

"Vậy Harry, thầy nghĩ Abraxas nói rất có lý, con nên theo trò ấy về trang viên Malfoy".

"Vậy có được không?"- Harry tròn mắt nhìn Abraxas.

"Lẽ dĩ nhiên, Harry, nhưng trước đó em cần làm vài đợt kiểm tra cuối cùng nữa"- anh mỉm cười dịu dàng, Harry của anh, dẫu anh biết mình không bao giờ có thể đến với cậu nhưng anh vẫn luôn muốn được ở bên, chăm sóc cho Harry. 24 năm là một khoảng thời gian quá dài. Abraxas cố nhịn cơn đau mà Dấu Hiệu Hắc Ám đang phát ra như một lời nhắc nhở.

Thầy Dumbledore vui vẻ tạm biệt Harry và ba cậu cựu học sinh Hogwarts kia, chẳng thèm để ý luồng sát khí từ hai trong ba con người đó đang tỏa ra ngùn ngụt.

"Abraxas"- Voldemort lạnh lùng nhìn anh, "vậy ta nghĩ rằng trang viên rộng lớn của dòng họ Malfoy sẽ có dư thêm một phòng, bên cạnh phòng Harry cho ta đúng không?"- hắn nói sau khi Harry đã theo Lương Y ra khỏi phòng.

Abraxas đè nén cảm xúc thất vọng về việc mất không gian riêng tư với Harry xuống, cúi người hôn áo Chủ Nhân.

"Cha, con cũng sẽ về dinh thự Malfoy"- Lucius nhanh chóng quyết định. Cha hắn và Chúa Tể Hắc Ám ở cùng một phe, để Harry ở đó một mình không khác gì giao trứng cho ác cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top