Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 48 Tiệc sinh nhật của Harry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Severus thân mến,

Không biết chỗ dược liệu lần trước tôi gởi cho anh anh đã xài hết chưa, vậy nên tôi vẫn gởi kèm đây một ít. Dạo này anh thế nào rồi? Vẫn cố gắng đến tìm gặp Lily phải không? Tôi thực lòng hi vọng anh thành công. Có điều Severus à, đừng có suốt ngày chìm đắm vào cái vạc thuốc của anh, như tôi đã dặn dò anh không biết bao nhiêu lần, hãy chịu khó ra ngoài mà phơi nắng, dù không nhìn thấy mặt anh nhưng tôi đoán da anh lại vàng rồi đúng không. Còn nữa, mau chóng đi gội đầu đi.

Tôi vẫn ổn, hai anh em chúng tôi rất thương nhau, nhưng Tom bận bịu quá nên tôi toàn ngồi chơi với Nagini. Anh nghĩ sao nếu tôi thuyết phục Tom đợt sinh nhật này mời anh cùng đến đây tham dự với tôi? Dù sao tiệc cũng chỉ nho nhỏ thôi, tôi không mời nhiều người.

Kỳ trăng tròn lại sắp đến, tôi biết rằng chẳng cần nhắc anh cũng sẽ nhớ tốt hơn tôi, và tôi thực lòng biết ơn anh nhiều lắm.

Giữ gìn sức khỏe và hồi đáp ngay lại cho tôi.

Thân mến

Harry Potter.

Snape đọc đi đọc lại bức thư mà Harry viết, tuần nào cũng gởi cho cậu, điều này an ủi cậu nhiều lắm nhất là khi Lily đã từ mặt cậu. Petunia thì có vẻ vô cùng sung sướng về điều này. Snape mau chóng lấy cuộn giấy da, viết thư cho Harry.

Sẽ đến. Đã điều chế xong mẻ thuốc kia.

Snape ngó lại cái dòng mình vừa viết, đảm bảo nó không thể hiện gì cảm xúc của cậu hiện giờ rồi mới an tâm cuộn nó lại.

Con cú đã đợi từ ban nãy hùng dũng ưỡn ngực nhận một dòng cộc lốc của Snape rồi vụt bay đi. Cậu học trò tóc đen gầy gò lại mở lá thư của Harry ra, đánh số thứ 6 rồi lại đọc thêm một lần nữa, rồi lại một lần nữa cho tới lúc nó thẳng đuỗn ra dù lúc trước được cuộn rất chặt. Một lúc lâu sau, Snape mới cất nó vào trong một cái hộp nhỏ, trong đó chứa những báu vật của cậu, những món quà của Lily trao cậu, quà tặng giáng sinh và sinh nhật của Harry và cả những lá thư mà hai người gửi cậu. Còn có những lá thư gần đây cậu viết cho Lily nhưng chưa bao giờ gởi đi. Snape thở dài rồi đi gội đầu và phơi nắng theo yêu cầu của Harry.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sinh nhật 'đơn giản' của Harry diễn ra hoàn toàn chẳng giống như ý muốn của cậu. Voldemort đã nhân dịp này mà tụ họp toàn bộ quân của hắn nhằm giới thiệu Harry là người thân thiết nhất với hắn, hợp thức hóa mối quan hệ 'anh em' thân thiết này. Mới năm giờ sáng, hai gia tinh đã đến bên giường Harry để dựng cậu dậy. Trong tình trạng lờ đờ ngái ngủ, Harry để mặc cho một đôi tay nào đó đang nâng cậu lên, mang cậu vào phòng tắm và giúp cậu kỳ cọ khắp người một cách kỹ-lưỡng-không-cần-thiết, tới nửa chừng, cậu đột ngột choàng tỉnh, phát hiện ông anh trai dê cụ đang sờ soạng và ngắm nhìn cậu, Harry thẹn quá triệu tập đũa phép cho hắn vài bùa Tống-Xuất không thương tiếc. Nagini nhìn cảnh tượng đó lần này không dám cười nữa nhưng cả người con rắn cứ rung lên bần bật.

Ba nhà tạo mẫu nổi tiếng nhất vây quanh Harry, kẻ đầu tiên chỉnh trang lại đầu tóc của cậu, dù nó đã luôn ở trong tình trạng hoàn hảo, nhờ ơn Lucius. Việc duy nhất của gã ta chỉ là làm cho nó thêm bóng mượt và loăn xoăn hơn. Tên thứ hai lao tới với năm chục mẫu thiết kế trong tay, Harry lật lật qua, nhíu mày không biết chọn cái nào. Voldemort cũng cầm trong tay vài mẫu, sau một hồi thảo luận đành quyết hộ cậu. Tên thứ ba ngay sau khi trang phục được quyết định bèn khúm núm đi tới để thiết kế giày cho Harry. Cậu không vui lắm, nhíu mày nhìn Voldemort.

"Sao vậy, Harry của ta?"- Voldemort ánh mắt đỏ rực sáng, âu yếm nhìn cậu.

"Tom, không thể chỉ đón sinh nhật thật đơn giản thôi hay sao?"

"Em nói gì vậy, Harry? Em là người thân duy nhất của ta. Sinh nhật của ta có thể không tổ chức nhưng của em nhất định phải thật long trọng".

Harry vặn vẹo tay không nói gì thêm, đành ngoan ngoãn thay quần áo, trước đó đã đuổi Voldemort ra khỏi phòng và cấm hắn không được nhìn trộm. Xong xuôi đâu vào đó, cậu mới ưng chịu để hắn trở vào trong.

Voldemort đứng sững người trước cửa phòng mà không dám tiến thêm. Harry ngày thường đã vô cùng xinh đẹp đáng yêu, hôm nay càng tỏa sáng gấp bội phần, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trong ánh sáng dìu dịu của nắng mới. Harrry khoác trên người cánh áo chùng màu trắng tinh khiết, được điểm xuyết vài bông hoa màu đỏ thắm ở hai bả vai. Đôi giày cũng màu trắng viền đỏ, tiệp với trang phục ở trên. Hương nước hoa trong sáng tỏa ra nhẹ nhàng vấn vít bên Voldemort càng khiến hắn ngẩn ngơ mà ngắm nhìn. Chúa Tể Hắc Ám từ trước tới nay chưa bao giờ rung động với cái đẹp, có điều Harry của hắn lại khiến hắn luôn quy phụng mà tôn thờ.

"Tom? Trông tôi kỳ lắm sao?"- giọng nói thiếu niên trong trẻo mang Voldemort trở về với thực tại, trước đó hắn cứ ngỡ mình đang nhìn thấy thiên sứ trên trời.

"Không"- hắn lấy lại phong độ, "em rất...bảnh, Harry", Voldemort bước tới vươn tay muốn chạm vào cậu nhưng lại khẽ khàng cẩn thận như sợ làm mảnh tinh khiết kia tan vỡ hay vấy bẩn vì hắn.

"Thật à, Tom?"- thiên sứ chớp đôi mắt xanh lá nhìn hắn, tỏa sáng rạng rỡ khiến hắn cảm thấy muốn lẩn trốn nhưng không thể.

"Đúng vậy, Harry"- Voldemort càng nói càng ngẩn ngơ.

<Harry, bây giờ tôi mới biết cậu đẹp vậy nhá>- Nagini trườn tới, cọ cái đầu của nó vào tay Harry, <mà bạn cậu hình như đã tới rồi>

<Thật à? Severus đã tới rồi à?> Harry hớn hở cùng Nagini chạy biến ra ngoài, bỏ lại Voldemort vẫn đứng sững ở đó.

~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~~~~~~~

"Severus!"- Harry nhào tới ôm lấy cổ cậu bạn thân đã cả tháng trời không gặp.

"Là trò à?"- Snape nghi hoặc nhìn tên nhóc đang treo tòng teng trước cổ kia.

Harry buông cậu ra, ngó chằm chằm đánh giá cậu một hồi.

"Hình như anh có nghe lời tôi"- cậu hài lòng gật đầu với dáng vẻ toàn một màu đen của Snape, tuy tối tăm nhưng sạch sẽ, da dẻ không đến nỗi vàng vọt.

Snape trông con Nagini đầy dè chừng rồi cùng Harry bước vào trang viên của Voldemort. Tầng pháp thuật của trang viên hôm nay chỉ cho phép thuộc hạ và những kẻ có thiệp mời đi vào, tuy nhiên do Voldemort mời cũng tương đối nhiều nên bây giờ khách khứa đã ra vào tấp nập.

"Xin lỗi"- Harry gãi đầu, "tôi dự định là chỉ có vài người thân thiết thôi nhưng mà Tom..."

Snape giơ bàn tay gầy gầy giữ lấy cổ tay của Harry.

"Đừng gãi, sẽ làm rối tóc."

Cả hai bối rối nhìn vào mắt nhau hồi lâu rồi dứt ra. Con Nagini bên cạnh huýt gió nham hiểm.

Harry và Snape quanh quẩn trong khu vườn kỳ lạ của Voldemort, chẳng buồn ngó tới khách khứa đang tới ngày một đông. Harry mặc kệ chỗ quần áo trắng trên người, định lao vào nghịch như mọi lần thì bị Nagini lấy đuôi cuốn lấy ngăn cản.

"Cậu không định làm Ngài xấu mặt đấy chứ, Harry?"- cậu bĩu môi nhìn con rắn rồi đành ngoan ngoãn chỉ đi dạo và thao thao bất tuyệt kể với Snape về những chuyến du ngoạn kỳ thú trong cánh rừng âm u đằng sau với Nagini dù đã kể cho cậu tóc đen kia không biết bao nhiêu lần qua những bức thư rồi. Snape không ngắt lời cậu, cứ để cho Harry hót, khuôn mặt âm trầm thoáng nét tươi vui.

"À, tôi suýt quên."- Snape rút trong túi áo chùng một gói quà được bọc đơn giản.

"Cảm ơn anh, Severus"- Harry khoái chí hồn nhiên cầm lấy gói quà mà xé ra. Trong đó đựng một chai thuốc óng ả màu vàng. "có phải Phúc Lạc Dược không?" cậu giơ lên ngắm nghía, Snape gật đầu xác nhận.

Harry xúc động nhìn Snape, loại thuốc này cực kỳ quý và khó điều chế.

"Chỉ là thử nghiệm, có thừa một ít nên tôi mang cho trò"- Snape cố làm ra vẻ lạnh nhạt nói.

"Vâng vâng, chỉ là thử nghiệm"- Harry cười tít mắt, "tôi đã nói là anh hay xấu hổ mà, Severus".

Gò má cao trắng nhợt nhạt của Snape hơi hồng lên, cậu vội vã quay mặt qua nơi khác.

~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~~~~~~~~

Dưới sự áp tải của Nagini, tới giờ, Harry bị đùn về trang viên. Cánh cổng giờ đã đóng kín và khóa chặt lại, báo hiệu khách đã đến đông đủ. Cậu chưa được bước vào ngay mà phải chờ đợi tới khi cánh cửa tòa trang viên bật mở, một tấm thảm đỏ tự động trượt ra ngoài, vừa vặn đến chân Harry thì dừng lại. Cậu hít một hơi, cùng Nagini ngẩng cao đầu bước vào trong.

Đại Sảnh của Trang Viên Voldemort hôm nay được trang hoàng một cách tỉ mẩn và cẩn thận. Nhìn qua không giống một bữa tiệc sinh nhật mà lại giống yến tiệc linh đình của vua chúa. Những vị khách vận các bộ trang phục sa hoa, đang xếp hài ngay ngắn ở hai bên của căn phòng. Tấm thảm đỏ trải rộng ở giữa lối đi, dẫn tới chân hai bên cầu thang đưa lên một lan can cao chót vót, nơi đặt ngai của Voldemort và hắn đang ngồi trên chiếc ngai chờ Harry.

Hai hàng khách hai bên cúi rạp người hành lễ theo bước chân cậu. Harry không nhìn ra xung quanh, đôi mắt xanh lá trong trẻo chỉ hướng tới phía trước, nơi tuốt trên cao có người anh trai diện mạo đặc biệt tuấn tú, đôi mắt đỏ mê đắm đang nhìn theo cậu. Harry đi theo thảm đỏ, dẫn qua cầu thang bên phải mà bước về phía Voldemort, bây giờ đã đứng lên, đang đưa tay đón Harry. Gương mặt tai tái sáng bừng hạnh phúc khi bàn tay nhỏ nhắn của Harry đặt trọn vẹn trong những ngón tay dài mảnh khảnh của hắn. Voldemort cúi xuống hôn lên tay Harry làm cậu thẹn đỏ mặt. Hắn quàng tay qua vai cậu, kéo cậu đứng sát vào với hắn, trên vị trí cao nhất.

"Đây là Harry Potter, người thân duy nhất của ta"- Voldemort nở nụ cười kiêu bạc, quét mắt qua toàn thể thuộc hạ đang cúi rạp người. "Điều đó đồng nghĩa với việc Harry cũng là Chủ Nhân của các ngươi"- nói tới đây, tất cả quỳ rạp xuống đất. Harry không thoải mái trước cảnh này dù cậu là người được tôn vinh.

Snape dù chưa có Dấu Hiệu hắc Ám và cũng không có người đỡ đầu nhưng được đặc cách tới dự sinh nhật của Harry hôm nay, một phần do Harry mời nhưng còn lại là do hồi còn trong năm học trước, Lucius Malfoy tìm nhiều cách để lôi kéo cậu theo phe mình. Điều này khiến Voldemort tương đối chú ý và thắc mắc vì Snape nhìn biểu hiện bên ngoài thì chưa có gì thực sự nổi bật, không hiểu vì sao Lucius Malfoy lại cần cậu ta như thế. Qua điều tra sơ bộ, hắn phát hiện Snape là một thiên tài Độc Dược, đã cùng Harry điều chế ra thuốc Kháng-Sói, thành phần xử lí vô cùng thông minh có thể phản lại những lí thuyết căn bản thời đại này. Hắn không chỉ bất ngờ về sự hiểu biết rộng rãi uyên thâm của Harry mà còn ngạc nhiên khi nhìn thấy tài năng thiên bẩm của Snape. Dù gì hắn cũng phải công nhận thằng nhãi Lucius Malfoy có con mắt tinh tường khi khám phá được điều này sớm như vậy. Có điều thế đồng nghĩa với việc Voldemort sẽ phải tranh giành Bậc Thầy Độc Dược tương lai kia với người kế vị nhà Malfoy, nhưng hắn đã có kế sách. Quan hệ của Snape với Harry tương đối thân thiết, để đạt được mục đích và làm vui lòng Harry, Voldemort cho phép mối quan hệ được duy trì trong khuôn khổ theo dõi ngầm của hắn, và theo như hắn suy đoán, khi mời Snape tới đây, chứng kiến việc hợp thức hóa quan hệ của Harryvà hắn, đồng nghĩa với việc ngầm thông báo rằng Harry sẽ là người kế vị của hắn, Snape chắc chắn sẽ thuộc về tay hắn.

Voldemort đắc ý nhìn Snape đang quỳ rạp xuống sàn, tay càng xiết chặt vai Harry. Cậu hơi bối rối một chút rồi ngó lên nhắc nhở Voldemort là thuộc hạ đã quỳ quá lâu rồi. Ánh mắt đỏ uy lực quét qua Đại Sảnh một lần nữa rồi búng tay cho phép mọi người đứng lên. Sau đó, bốn con gia tinh khệ nệ bưng một chiếc bánh bự thiệt bự vào trong, đặt lên một chiếc bàn tiệc dài đặt giữa phòng vừa xuất hiện. Harry tròn mắt ngó xuống phía dưới, liệu có cần thiết phải sa hoa lãng phí thế này hay không? Hàng ngàn món ăn khác nhau vừa lần lượt hiện lên trên các chén đĩa, bày biện trên hàng trăm chiếc bàn khác đang tỏa hương thơm ngào ngạt quyến rũ. Có những bàn chứa toàn món ăn Pháp, bàn khác lại là món ăn Nhật, vài cái đằng kia lại là đồ ngọt thơm ngon béo ngậy, kích thích vị giác của bất kỳ ai nhìn vào. Voldemort duyên dáng cầm ly rượu giơ lên cao, toàn bộ quan khách phía dưới cũng làm tương tự.

"Chúc mừng sinh nhật em, Harry"- hắn âu yếm quay sang cậu, đoạn đưa cậu một ly nước táo. Harry nhận lấy, đưa lên uống, ngay lập tức, mọi người ở dưới gọi vang tên cậu rồi mới uống ly của mình và nhập tiệc sau đó. Harry cùng Voldemort rời khỏi vị trí cao ngất ấy, đi xuống cầu thang và hòa vào đám đông. Harry bỏ mặc ông anh trai đang chuẩn bị tiếp một đoàn khách, vẩn vơ kiếm Snape.

"Severus"- Harry mừng rỡ gọi to. Snape đang đứng một mình cạnh món thịt dê, quay lại định cúi đầu chào thì bị Harry chừng mắt phản đối, "Anh đừng có làm vậy, nếu không tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa".

Snape nhún vai cân nhắc một chút rồi đồng ý, đứng thẳng lên. Harry lấy đĩa cho mình, gắp vào đó mỗi thứ một chút rồi ăn, đảo mắt loanh quanh nhìn ngắm.

"Có vẻ như số phụ nữ trẻ trong phòng này đông đảo hơn cả"- cậu nhận xét.

Snape nhếch mép.

"Lẽ dĩ nhiên. Trò nên nhớ là Chúa Tể Hắc Ám hiện giờ còn độc thân".

"Gì cơ? Vậy có nghĩa là mấy cô gái kia..."

"Đều là ứng cử viên cho vị trí phu nhân của người. Ai cũng tình nguyện mang con gái mình tới đây, không phải chỉ để phục tùng được đứng dưới hàng ngũ của Người mà còn mong được tối ngày hầu hạ bên Người nữa".

Harry xiên xiên miếng cá trong đĩa, cảm thấy không được vui lắm.

"Thực ra Ngài cũng đã hơn bốn mươi tuổi"- Snape tiếp tục, "nếu trò để ý, Harry, trò có thể thấy hầu hết quý tộc kết hôn khá sớm, ví dụ như Ngài Abraxas Malfoy kết hôn từ năm 20 tuổi, Quý bà Druella Rosier, hiện đã đổi tên thành Druella Black kết hôn năm 18 tuổi, con gái bà ta, tiểu thư Bellatrix Black có lẽ cũng sắp kết hôn..."- Snape bỏ lửng, đưa mắt nhìn Harry.

"Vậy tại sao Tom vẫn còn độc thân nhỉ?"- Harry nghiêng đầu thắc mắc, anh trai cậu, đẹp trai và tài năng nhường kia, tuấn tú và phi phàm nhường kia, bao nhiêu cô gái nguyện quỳ xuống dưới chân anh mà anh lại lạnh lùng từ chối.

Snape không nói gì, lặng lẽ uống hết cốc rượu vang.

Harry cảm thấy hơi ngột ngạt, ra dấu cho Nagini đi cùng cậu và Snape ra vườn.

.

.

"Mày nghĩ Ngài có thích lễ vật của chúng ta không, Lestrange?"- giọng Avery vang lên đoạn gần phía cổng.

"Lại chẳng"- Lestrange cười sảng khoái, "đây chẳng phải thú vui của ngài sao, Avery, sao mày đần thế"- gã vừa nói vừa đá mạnh vào một cái bao to dưới chân. Vật thể lùng bùng trong bao dãy dụa.

"Chà chà..."- Avery hào hứng nói, "có vẻ như cô ả muốn thoát khỏi đây đây".

"Tới lúc gặp Chủ Nhân, tao lại nghĩ con ả sẽ muốn chui lại vào cái bao này hơn".

"Mày nghĩ sao nếu chúng ta thưởng thức nó một chút? Có hại gì đâu? Đằng nào vào tay Chủ Nhân xong nó cũng sẽ chẳng còn ra hình hài gì nữa".

Cả hai nhìn nhau rồi cười hết sức khả ố. Harry không thể không chú ý, đứng khựng lại ngó chằm chằm.

Avery phẩy đũa phép cho cái bao biến mất, một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài óng ả nhưng rối xù, quần áo te tua rách rưới hết sức lộ ra, đôi mắt cô mở to hoảng sợ, hết nhìn Avery rồi lại cầu viện Lestrange.

"Sao hả cô em?"- Avery lấy đũa phép nâng cằm cô, "xui quá hả, nhưng ai bảo cô em gặp phải tụi anh hôm nay cơ?"

"Ng...Xin ngài..."- cô gái yếu ớt van xin, "bao nhiêu cũng được, xin hãy thả tôi ra..."

Lestrange cười rộ lên.

"Tiếc quá Avery à, con ả đang đòi dùng tiền chuộc cái thân tàn của nó đấy, mày nghĩ sao?"

"Tao nghĩ Muggle như nó lại chẳng đáng giá một Knut nào"- gã tàn nhẫn nói, sau đó lười biếng hẩy đũa phép, chỗ quần áo trên người cô gái biến mất dù thực sự thì mớ rẻ rách ban nãy cũng không che kín được cô là bao.

"A.."- cô nàng định thét lên nhưng Lestrange đã cho cô một bùa im lặng, miệng cô cố há to nhưng chẳng một âm thanh nào thoát ra từ cổ họng cô cả.

"Ngoan ngoãn đi nào, con điếm"- Avery lạnh lùng nhìn cô, "chúng ông sẽ cho mày khoảnh khắc hạnh phúc cuối đời trước khi mày vào tay người."- gã ngó sang tên bạn, "Lestrange, cẩn thận đừng đụng chạm nhiều quá vào con ả. Mày sẽ bị nó làm bẩn đấy"- gã cười khẩy, "nhưng hàng ngon thế này mà là Muggle thì cũng đáng tiếc phải không".

Lestrange đã vén lớp áo chùng của gã lên, tiếng khóa quần roèn roẹt, cô gái cố gắng vùng vẫy bằng chút sức lực cuối cùng trước khi bị bùa Trói Toàn thân phóng vào ngực.

Nagini định cuốn Harry đi nhưng đã không kịp, toàn thân cậu tỏa ra sát khí đằng đằng trước cảnh tượng trước mặt. Cậu phất tay áo, hai Tử Thần Thực Tử lập tức ngã dúi dụi.

"Ai, kẻ nào dám..."- Lestrange hung hăng đứng dậy ngay, dáo dác nhìn xung quanh rồi suýt chết ngất, "ch...chủ nhân"- hắn lắp bắp khi bắt gặp Harry.

Lestrange lập tức đứng dậy cúi sát người hành lễ.

"Chủ Nhân"

Harry lạnh lùng bước tới trước mặt hai gã.

"Tại sao cô ta lại ở đây?"

"Dạ thưa chủ nhân, chỉ là chút lễ vật hèn mọn mà kẻ bề tôi dâng lên Chúa Tể Hắc Ám thôi ạ"- Avery khúm núm đáp.

"Lễ vật? Tom sẽ làm gì với cô ta?"- Harry nhíu mày.

Lestrange và Avery cảm thấy cơn giận dữ của Harry bèn nín lặng không dám nói.

"Không nói sao?"- Harry nhẹ nhàng hỏi, một luồng hơi lạnh tỏa đến làm hai tên Tử Thần Thực Tử rùng mình. Cậu xoay cây đũa phép trong lòng bàn tay, nó tóe lửa khiến hai gã càng hoảng hốt. "đừng nghĩ ta không còn cách khác. Các ngươi muốn nếm Chân Dược hay Triết Tâm Trí Thuật?"

Avery và Lestrange không dám ngẩng lên, quay ra nhìn nhau rồi đồng thanh nói.

"Chúa Tể...hiếp xong rồi giết..."

"Chúa Tể...giết xong rồi hiếp..."

Harry sững người quay qua nhìn cô gái khỏa thân đang đưa ánh mắt van vỉ nhìn cậu.

"Tại sao?"- cơn phẫn nộ của Harry đã khó kiểm soát lắm rồi.

<Vì ả ta là Muggle, không phải đã quá rõ ràng sao, Harry>- Nagini đỡ lời hộ hai thuộc hạ thân tín của Chúa Tể Hắc Ám.

Harry choáng váng suýt khuỵu ngã, hóa ra đây là những gì anh trai cậu vẫn làm ư? Anh cậu còn muốn cậu kế thừa tư tưởng và sự nghiệp của anh ư, hay là cùng cậu sẻ chia nó? Cậu không thể...

"Thả cô ta ra mau"- Harry ra lệnh.

Hai tên lập cập phóng bùa cởi trói cho cô gái, Harry cởi áo khoác ngoài của mình đắp cho cô.

"Ca...cảm ơn ngài"- cô gái quỳ rạp xuống chân Harry, cậu nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy, thở dài buồn bã chĩa đũa phép vào cô.

"Obbliviate"

Cô gái lập tức đơ ra, ngơ ngẩn. Làm cho cô quên đi chuỗi ký ức kinh hoàng đáng sợ kia sẽ tốt cho cô hơn.

"Mi,"- Harry hất cằm về phía Avery, "đưa cô ấy về nhà, và nếu mi làm gì cô ta, ta sẽ luôn biết..."- cậu cảnh cáo gã, "và đừng có hé miệng gì cho Tom về việc ngày hôm nay, nếu hai ngươi không muốn bị trừng phạt thay cô ta"- giọng cậu lạnh lùng khinh miệt, "và cả hai cũng thế"- cậu quay ra Nagini và Snape, đoạn bỏ về phòng riêng. Harry đã không còn chút hứng thú nào cho buổi tiệc sinh nhật nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top