Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9: Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể Harry bị quăng mạnh xuống nền đất cứng, vận động xung quanh cậu đã dần biến mất. Cậu thổ huyết, dường như đã bị nội thương khá nặng, Harry dần ngất lịm đi.

"Cháu có nghe thấy ta nói gì không?"-một giọng khàn khàn cất lên.

Harry dụi dụi mắt, may quá, kính sát tròng Lucius mua vẫn còn ở đây, cậu cố chống tay ngồi dậy nhưng thân thể đau nhức không chịu được đành bất lực nằm xuống. Một bóng áo trắng tiến lại kiểm tra cậu.

"Cháu bị thương rất nặng, đừng cố ngồi dậy".

Harry cố mở mắt to hơn nhìn xung quanh, nếu như não bộ cậu không va đập mạnh vào đâu mà có vấn đề thì đây là một bệnh viện Muggle mà cậu đã từng lén thấy qua ti vi nhà Dursley (Gia đình đó chưa bao giờ đưa Harry tới chữa bệnh ở bệnh viện). Harry yếu ớt chớp chớp cặp mắt xanh lá:"Đây là đâu?"

"Cháu đừng lo, đây là bệnh viện. cháu đã được an toàn"

Không lo cái quỷ, Harry thầm nghĩ, đây chính là điều cậu lo sợ. Tại sao cậu lại ở đây? Lucius đâu? Hắn có bị thương như cậu không? Chuyện gì đã xảy ra.

"Bố mẹ của cháu đâu cậu bé?"

"Bố mẹ đều đã chết". Cậu lẩm bẩm đủ to cho ông bác sĩ Muggle kia nghe thấy. Gã tỏ vẻ cảm thông, đưa tay xoa đầu Harry. Mình đâu phải trẻ con chứ-Harry bực mình nghĩ.

"Ngoài kia chiến tranh khốc liệt, thật khổ thân cho những cô nhi như cháu".

"Chiến tranh ?"- Harry đã ngất lâu đến mức chiến tranh thế giới thứ ba đã xảy ra ư? Hay Voldemort sống lại?

"Phải, cháu trai ạ, chiến tranh thế giới thứ Hai đang diễn ra. Cháu còn quá nhỏ để hiểu được sự tàn khốc này".

Harry nuốt nước bọt tiêu hóa dần mấy thông tin ông bác sĩ vừa cấp cho cậu. Chiến tranh thế giới thứ hai chẳng phải đã kết thúc từ năm 1945 rồi ư? Mà bây giờ đã là năm 2007 rồi, nó phải kết thúc được 62 năm rồi mới đúng chứ. Lão già kia còn bảo cậu nhỏ nữa, có nghĩa là...mấy mảnh vụn hồi ức về cái bình cát tím đáng nguyển rủa kia đang ùa về. "Vậy hôm nay là ngày..."cậu nhìn ông bác sĩ đầy hi vọng, mong ông có thể thay đổi mấy cái kết luận cậu vừa rút ra này.

"Hôm nay là ngày mùng 5 tháng 8 năm 1937." Lão bác sĩ tàn nhẫn dập tắt hi vọng của Harry.

Cậu cúi xuống nhìn cơ thể 6 tuổi của mình, bản thân tuyệt vọng không biết phải làm sao.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o.o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiếng kẻng vang lên báo hiệu đã tới giờ thức giấc. Harry lồm cồm bò dậy, bước tới nhà vệ sinh tập thể để đánh răng. Cậu đã sốt sắng chờ ngày hôm nay năm năm rồi. Năm năm qua, mặc dù bản thân là một người trưởng thành nhưng lại bị kẹt trong cái lốt thiếu nhi khiến Harry vô cùng vất vả. Sau khi vết thương tạm lành, Harry được đưa tới một trại trẻ mồ côi dành cho những đứa trẻ mất cha mẹ trong chiến tranh và ở lại đó. Cậu đã mất đũa phép từ sau vụ chấn động thời gian kia. Harry hiểu rằng cậu là người đầu tiên đạt được một thành tựu to lớn như vậy trong lĩnh vực thời-gian-học, đảo ngược hoàn toàn định luật thời gian, khi cha mẹ cậu tính ra ở thời đại này còn chưa ra đời. Vậy mà cậu ở đây, hiện hữu, bằng xương bằng  thịt, đầy đủ hơi ấm của một thân nhiệt 37 độ C, không giấy tờ tùy thân, không đũa phép, chỉ còn ít keo vuốt tóc (mà Harry không hiểu tại sao lại nằm trong túi áo chùng giờ đã rộng thùng thình của mình) và con dao bạc của cụ Peverell. Cậu hiểu rằng việc bản thân tồn tại ở đây chính là nhờ sức mạnh bí ẩn trong người cậu. Cậu không dám nghĩ đến tình trạng hiện thời của Lucius, chỉ hi vọng một ít sức mạnh cậu truyền cho hắn ít ra có thể giúp hắn sống. Hắn rơi ra sớm hơn cậu, nếu may mắn, hắn có thể ngụ trong thân thể của hắn, ở thời đại mà hắn đã được sinh ra, Harry thở dài.

Việc trị thương của Muggle chỉ có thể giúp Harry trị lành vết thương ngoài da. Bản thân sức mạnh của cậu đang bị tổn thương, nếu muốn chữa thì cần dùng đũa phép. Ở đây, cậu còn quá nhỏ, không thể tự mình đi đến bệnh viện St. Mungo được. Nhưng tinh thần Harry nhanh chóng lên dây cót khi nhớ ra rằng cậu sẽ được tới Hogwarts khi cậu 11 tuổi, miễn là cậu là phù thủy, ngôi trường sẽ luôn đón chào cậu. Cậu dự định sau khi được người hướng dẫn đưa đi mua đũa phép, Harry sẽ tìm cách để trở về với hiện tại.

Harry mau chóng xử lí bữa sáng nghèo nàn kém dinh dưỡng rồi trở về phòng, lấy ra một bộ trông còn tử tế nhất trong cái rương hành lí cũ nát rồi mặc vào. Harry đã từng trải qua thời niên thiếu khốn khó nên tình trạng ở cô nhi viện không mấy làm cậu bận lòng. Ít ra ăn uống ở đây cũng đầy đủ 3 bữa mỗi ngày, điều kiện vệ sinh tương đối sạch sẽ và cậu không có nguy cơ phải nằm trong cái tủ chén chật hẹp nào đó (Chỉ vì nó mà Harry đâm mắc bệnh sợ nơi chật hẹp)  nhưng có điều, đây dĩ nhiên không phải là môi trường tốt cho trẻ con phát triển. Tiếng chuông cửa vang lên, Harry háo hức chờ đợi.

Một chàng Albus Dumbledore trẻ tuổi có chòm râu và mái tóc dài màu vàng, rảo bước qua những lùm cây rậm rạp, may mắn quanh đây không có ai ngoài thú rừng, nếu không chắc chắn bộ đồ màu đỏ nhung bắt mắt sẽ dọa họ chết ngất. Thầy khoan thai tiến qua cánh cổng sắt, leo lên những bậc thềm đá nứt và rung chiếc chuông cửa cổ lỗ sĩ. Chỉ một tíc tắc sau, cánh cửa được một người đàn bà phiền muộn, gầy gò ốm yếu và có một chiếc cằm nhọn hoắt, mở toanng ra. Bà ta nhíu mày nhìn hình dáng cổ quái của Dumbledore. Ông mỉm cười thân thiện: "Chào bà, tôi nghĩ bà chắc hẳn là bà Miller, cụ ngừng một chút chờ cái gật đầu xác nhận của bà, tôi là Albus Dumbledore và chúng ta đã thư từ với nhau từ trước".

"À ra là ông, bà đứng dịch ra khỏi lối đi cho Dumbledore bước vào, xin lỗi vì tôi đã quên mất cuộc hẹn của chúng ta".

"Không hề gì, thưa bà, tôi nghĩ bà cũng có quá nhiều mối bận tâm ở đây...", rồi ông thoải mái bước theo người đàn bà kia vào một căn phòng có vẻ là nửa phòng khách, nửa phòng làm việc và kiêm luôn phòng ngủ. Bà mời ông ngồi xuống một cái ghế ọp ẹp sắp gẫy và tự bà cũng ngồi xuống chiếc đối diện, nhìn ông đầy nghi ngờ, đặc biệt là bộ quần áo sặc sỡ ông đang mặc.

"Ông thấy đấy, bà mở miệng, chiến tranh khiến chúng tôi phải lui vào sâu trong rừng để ở, và cơ sở vật chất thì thật nghèo nàn"-bà chắt lưỡi.

"Tôi cũng hoàn toàn hiểu thưa bà Miller. Và hẳn bà sẽ đồng ý với tôi rằng trong hoàn cảnh chiến tranh hiện nay, ta cũng không nên hạn chế điều kiện phát triển tương lai và sự nghiệp của mấy đứa trẻ.."

"Đúng vậy thưa ông, và tôi có thấy trong thư của ông, ông mong muốn được thu xếp tương lai cho Harry Potter. Ông là thân nhân của nó sao?-bà hơi rướn người về phía trước.

"Không, tôi là một giáo viên", thầy Dumbledore nói. "Tôi đến để đề nghị nhận Harry vào trường học của tôi-trường Hogwarts."

"Và vì sao ông quan tâm đến Harry? Thằng bé chưa từng viết đơn xin học ở đâu cả, bố mẹ nó thì đã chết từ khi nó 6 tuổi,.."

Thầy Dumbledore rút nhẹ chiếc đũa phép ra khỏi túi, đồng thời đưa ra một tờ giấy trắng cho bà Miller. Người đàn bà này ngây ra một lúc, rồi như sực tỉnh, bà nhìn qua giấy tờ, phán rằng chúng hợp lệ.

Bà nhìn qua mặt bàn, phát hiện một ấm trà nóng hổi và hai cái tách mà trước đó chắc chắn chưa từng xuất hiện.

"Ơ tôi mời ông một ly trà nhé."

"Cảm ơn bà nhiều lắm", thầy Dumbledore thoải mái nói."và cho phép tôi hỏi bà về tiểu sử của cháu Harry có được không?"

"Lẽ dĩ nhiên",bà vừa nói vừa uống một ngụm trà to,"Thằng bé được chuyển về đây từ một bệnh viện cách đây 5 năm, nó không nhớ gì lắm về mọi thứ, một chuyện khá thường xuyên xảy ra ở đây", bà nhắm mắt hồi tưởng.

"Vậy cậu bé là người thế nào?"

"Nó khá vui tươi và hòa đồng với các bạn, cũng nhiệt tinh giúp đỡ tôi mấy việc coi sóc nơi đây. Mấy cô giúp việc khá là quý nó, và thằng bé quả thực xinh đẹp", bà Miller hài lòng nói.

"Vậy hẳn bà sẽ vui lòng đồng ý để cậu Potter ở đây vào mỗi mùa hè phải không?"

"Lẽ dĩ nhiên, ông Dumbledore, bọn trẻ sẽ rất vui khi gặp lại nó. Nó thật là một đứa dễ thương, đôi khi hơi người lớn và thông minh quá, ngoài ra thì tôi rất hài lòng về nó. Nó quả là biết lấy lòng các quý bà", bà Miller cười khúc khích, "tôi sẽ dẫn ông lên gặp nó bây giờ".

Thầy Dumbledore vui vẻ bước theo bà lên đến tầng 2, phòng 207. Thầy gõ cửa và bước vào.

Đó là một nơi nhỏ và trơ trụi, hầu như không có gì ngoài một cái tủ áo cũ và một cái khung giường bằng sắt. Một cậu bé đang ngồi trên giường, đôi mắt xanh lá trong vắt nhìn ra cửa sổ, cậu đắp một chiếc khăn xám ngang chân, lắc lư thân người gầy gò bé nhỏ theo một nhịp điệu nào đó khiến mái tóc gợn sóng xinh xắn rung theo chuyển động của cậu. (Nhờ đống gel xịn của Lucius, tóc cậu gần đây đã vào nếp mà không cần bôi gel nữa ~~~,thật may cho cậu vì hộp gel này đã hết!!!==!)~anh Luc khiến em Har dạo này hay làm dáng quá!! Làn da cậu sáng lên dưới ánh mặt trời, trắng sáng và mịn màng.

Harry nghe thấy tiếng động, toàn thân như đông cứng khi nhìn thấy thân ảnh hồi trẻ của Dumbledore. Một nỗi xúc động tràn ngập trong lòng cậu khi cậu được gặp lại người thầy quá cố thân thương này. Mấy năm vừa rồi cậu chỉ mải suy nghĩ làm thế nào để quay về hiện tại, không để ý rằng trở về quá khứ, cậu có thể gặp lại ông.

Thầy Dumbledore suy diễn cảm xúc bất động trên gương mặt xinh đẹp của Harry là sự ngạc nhiên trước bộ dạng kỳ quái (chính thầy cũng biết à) và sự xuất hiện của ông. Ông mỉm cười, thân thiện nói với Harry: "chào Harry". Ông vừa nói vừa tiến đến bắt tay cậu. Nước mắt Harry như muốn chực trào ra, cậu nắm thật chặt tay ông rồi buông ra, cố lấy lại vẻ bình thường. "ông là ai?"-môi Harry run run.

"Ta là giáo sư Dumbledore"

"Giáo sư ư?"-cậu hỏi lại, nghĩ ra rằng hiện giờ thầy đang là giáo sư dạy môn biến hình ở Hogwarts.

"Phải, là giáo sư Harry à, giáo sư của học viện đào tạo pháp thuật và ma thuật Hogwarts".

"Pháp thuật?"-Harry càng mở to đôi mắt xanh lá ướt át kia hơn. Đã lâu rồi cậu không nghe thấy từ này.

"Phải Harry, em là một phù thủy, trường chúng ta sẽ dạy dỗ em, đào tạo và huấn luyện em, đương nhiên là nếu em muốn, để trở thành một pháp sư".

"Em là một phù thủy?"-giọng Harry khào khào xúc động, cảm giác vẫn y như lần đầu tiên Hagrid nói về thân phận thật sự của cậu.

"Dĩ nhiên, em là một phù thủy Harry à, liệu không có chuyện gì lạ xảy ra xung quanh em ư?"

Harry trầm tĩnh suy nghĩ, mấy năm nay cậu đã học cách kiềm chế pháp thuật bộc phát bởi căn cứ vào thái độ của gia đình Dursley, Muggle có vẻ không thích chuyện huyền bí mà họ không thể giải thích bằng khoa học cho lắm. Tuy nhiên vẫn có những lúc pháp thuật cậu bộc phát, phần thì do cơ thể cậu còn non nớt, không thích hợp với lượng lớn pháp thuật trưởng thành của cậu, phần thì do xúc động mỗi khi nhớ lại lời tỏ tình của Lucius.

"Những đồ vật xung quanh em thỉnh thoảng hay bốc cháy, cậu thì thào như thể sợ ai nghe lén, hoặc có đôi khi em có thể làm cho mấy bông hoa xuất hiện trong mũ như mấy trò ảo thuật diễn ra trên tivi", cậu vẫn hay dùng cách này để hấp dẫn bọn trẻ, chúng mê cậu như thần tượng.

"Có điều những trò trên tivi chỉ là các mánh của Muggle-cách chúng ta gọi những người không có pháp thuật, thôi Harry, thầy Dumbledore hiền hậu nói, em mới là người có pháp thuật thực sự".

Cậu nhìn vị thầy giáo của mình một lúc nữa rồi tươi cười gật đầu. Vậy là  Harry sắp được trở lại thế giới pháp thuật rồi, cậu vui vẻ cảm than.

Dummbledore hài lòng nhìn sự tin tưởng nhanh chóng của cậu, nhanh chóng rút ra tờ giấy da, hẹn ba ngày nữa sẽ cùng Harry đi mua dụng cụ học tập.

"Thưa thầy, em không có tiền, ba mẹ em..." mắt cậu đầy lo lắng nhìn thầy.

"Hãy yên tâm Harry, trường chúng ta luôn có một quỹ cho những trường hợp khó khăn như em". Nói đoạn Dumbledore đưa cho Harry một túi tiền vàng nho nhỏ.

Ba ngày sau như hẹn, Harry háo hức cùng thầy đi tới Hẻm Xéo. Quang cảnh Hẻm Xéo gần 70 năm trước này tương đối khác  biệt so với thời của Harry, thu hút cậu ngó nghiêng xung quanh. Tuy nhiên có những thứ chưa hề thay đổi từ trước tới nay, ví dụ như cây đũa phép của Harry. Việc chọn đũa phép diễn ra không khác biệt gì khiến Harry cảm thấy lạ, cậu đã không còn mảnh Trường-sinh-linh-giá nào trong người nhưng cây đũa phép cũ của cậu-cây nhựa ruồi và lông phượng hoàng, vẫn chọn cậu làm chủ nhân của Harry. Chỉ có duy nhất một điềm khác biệt là cụ Ollivander dù có bất ngờ nhưng cũng không đến nỗi xúc động như cậu nhớ, chắc bởi chủ nhân của cây anh em sinh đôi với cậu vẫn chưa nổi tiếng. Cậu chợt nghĩ đến Voldemort, tự hỏi hắn đang ở đâu, nhẩm tính khoảng tuổi của hắn thì bị phân tâm khi thầy Dumbledore dẫn cậu vào hiệu sách.

Harry kiềm chế lắm cái ham muốn lựa mấy quyển về cát thời gian để đọc nhưng cậu kìm lại được. Cuộc sống đã dạy cho Harry rằng vội vàng không bao giờ mang lại kết quả tốt.

Sau khi mua ít áo chùng cũ vì chỉ còn một ít kinh phí, Harry được thầy của mình đãi cho một cây kem thiệt bự, bản thân thầy lôi từ trong túi ra mấy viên kẹo ngọt Muggle, ung dung cho vào miệng. Hai thầy trò vui vẻ đi bên nhau trên con đường về cô nhi viện. Cụ Dumbledore trước khi tạm biệt Harry đã đưa cho cậu tấm vé tàu của sân ga 9 3/4 và hướng dẫn cụ thể về cách đi vào. Harry lưu luyến trao cho thầy một cái ôm thật chặt.

"Hẹn gặp em ở Hogwarts, Harry."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o.o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Harry háo hức nghĩ về ngôi trường trên chuyến tàu, cậu ngồi một mình một khoang, lặng lẽ đọc sách, thỉnh thoảng mơ màng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, không để ý ngoài cửa kính, các nữ sinh đã bu đầy và  nhìn cậu đầy thèm muốn. Harry cảm thấy nhột nhột ở gáy và ngẩng lên, bắt gặp cảnh tượng trên không khỏi xấu hổ đỏ mặt và lại chăm chú vào quyển sách. Cậu không thể quen được việc bị người khác chú ý.

Một người giữ khóa xa lạ dẫn Harry và nhóm tân sinh băng qua hồ bằng thuyền theo truyền thống của trường. Harry mong lắm được gặp lại ngôi nhà thực sự của cậu, tim đập thật mạnh sau từng nhịp thở, thổn thức dưới lồng ngực cậu.

Đón đoàn học sinh mới ở cổng không phải giáo sư Mcgonagall như trí nhớ của Harry mà chính là thầy Dumbledore. Cụ vui vẻ nháy mắt cười với Harry làm đám học sinh còn lại ghen tị nhìn cậu.

Lễ phân loại diễn ra vẫn như cũ, không đổi hàng trăm năm nay trừ cái bài ca của nón. Harry háo hức ngắm lại cảnh vật quen thuộc xung quanh đến mức chẳng nghe tên các học sinh được phân loại, chỉ tới khi tiếng cụ Dumbledore vang lên tên cậu, Harry mới dứt mắt được ra khỏi cái hành lang, vui vẻ tiến tới, đặt cái nón cũ lên đầu. Tuy nhiên, khi chiếc nón vừa lướt qua tóc cậu đã đọc ngay:

"Slytherin"

Ca-Ca-Ca-Ca-Cái gì cơ???? Slytherin??? Harry hét trong đầu trách cái nón đã phân loại nhầm rồi. Ít ra trong tương lai, nó còn cho cậu lựa chọn. Bây giờ cậu đã chẳng còn một mảnh nào của Voldemort trong người, tại sao nó ngay lập tức phân cậu vào cái đám xà đó kia chứ.

Harry hậm hực đi về phía dãy bàn nhà Slytherin, ngồi xuống tức giận nhìn cái nón cũ, trong đầu không ngừng tuôn ra một tràng nguyền rủa, không để ý tới những ánh nhìn chăm chú của nam sinh, những sự nhiệt tình của nữ sinh trong cả đại sảnh đường vì cái sự xinh đẹp của cậu, dù Harry chỉ mang đồ cũ trên người.

Sau mấy lời phát biểu ngắn gọn của hiệu trưởng Dippet chào mừng các tân sinh và các học sinh trở về trường, ba dãy bàn còn lại, ngoại trừ dãy của Slytherin bắt đầu rào rào ăn uống. Harry cũng đói bụng nhưng thấy mọi người trong bàn chưa ăn, cậu cũng chưa động dĩa. Mọi ánh nhìn đang tập trung lên đầu dãy bàn của Slytherin, kéo Harry cũng nhìn lên đó. Cậu suýt bật ra thành tiếng khi nhìn thấy thân ảnh của người ngồi đầu dãy bàn.
"Chào đón các học sinh đã trở về trường, và các tân sinh mới nhập học", Voldemort, à không, bây giờ phải gọi là Tom Riddle quét ánh mắt đỏ của mình một cách đầy uy lực qua cả dãy bàn dài."Tôi là huynh trưởng Riddle, hiện đang học năm thứ 5, là người sẽ trực tiếp hướng dẫn các tân sinh viên".

Là nó, Harry sửng sốt, chính là đôi mắt này, đôi mắt đã ám ảnh cậu suốt bao năm qua, là ánh đỏ mà cậu không thể quên được, ánh mắt theo cậu vào cơn mơ mỗi đêm. Tại sao cậu lại có thể chăm chăm vào chuyện cát thời gian mà quên đi rằng nó ở đây, cùng với cậu, đang quét qua cậu. Harry bất giác run sợ, siết áo chùng của mình thật mạnh.

"Tôi xin thay mặt những người đứng đầu,(thay mặt cái quỷ ý, chẳng phải hắn chính là người đứng đầu ư, Harry ngầm cảm than) tuyên bố rằng các tân sinh của Slytherin sẽ phải học thuộc 365 quy tắc của một Slytherin trong vòng 2 tuần, hình phạt cho ai không làm được sẽ tương đối khắc nghiệt. Vậy nên hãy chứng tỏ bản lĩnh của một Slytherin, hoàn thành cho thật tốt" hắn nhìn lướt qua các thành viên một lần nữa. "Việc phân loại trong học viện sẽ diễn ra sau bữa ăn nên toàn thể các thành viên hãy chuẩn bị cho tốt. Điều này ảnh hưởng trực tiếp tới quyền lợi của các bạn". Ánh mắt hắn bắt gặp cái nhìn màu xanh lá của Harry trong mấy giây rồi hắn từ từ ngồi xuống. Tiếng lạch cạch dao đĩa bây giờ mới vang lên ở dãy bàn Slytherin.

Harry cẩn thận sử dụng dao của mình một cách trang nhã. Những lễ nghi này ngấm vào cậu sau một năm giao du với Lucius. Cậu tập trung ăn uống, không để ý toàn thể thành viên, bao gồm cả Tom Riddle đang nhìn vào hình ảnh đáng yêu của cậu.

Tác giả:

Yayy!!! Anh Tom đã xuất hiện. Mệt quá. Đã chết gục trên bàn phím. Chương này dài khiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top