Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Lucius và Harry...???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Abraxas không tìm thấy Harry trong phòng cũng như ở ngoài vườn, anh có chút buồn bực không hiểu Harry đi đâu, đành quay về phòng, định bụng sẽ gọi gia tinh lên hỏi. Đúng lúc ấy, anh đi qua phòng của Lucius thì nghe tiếng Harry vọng ra.

"Yên nào, Lucius"- Harry ngọt ngào dỗ dành.

"Không, Harry, tại sao tôi lại phải nằm cơ chứ"- Lucius trách móc hờn dỗi(?)

"Ngoan, chỉ một chút thôi, sẽ không đau đâu"- Harry vẫn kiên trì.

"Em đừng gạt tôi, Harry, lần nào em cũng nói thế, em cứ thử thay chỗ của tôi xem".

"Lucius, anh thật là hư mà"- Harry nghiêm nghị.

"A~~~a~~~~~a~~~~~~, Harry, đừng mà, chỗ đó không được"- Lucius rên rỉ.

"Không được đâu, Lucius, tác phong quý tộc của anh biến đâu hết rồi, thế chỗ này thì sao?"- Harry ranh mãnh hỏi.

"A...a...Harry, tôi xin em mà, không phải là chỗ đó"-giọng Lucius hổn hển.

Harry cười khanh khách, vẫn ra sức dỗ dành.

"Tôi biết là anh đau, Lucius, nhưng đây đâu phải lần đầu của anh? Nằm yên rồi tí nữa tôi sẽ thưởng".

"Harry, em thưởng thật...a~~~~a~~~~Harrry!"

"Ngoan nào Lucius, hôm nay tôi có dùng dung dịch hỗ trợ mà, chỉ một chút thôi anh sẽ thấy thoải mái ngay. Thế này thì sao?"

"A~~được đó Harry, nhiều hơn một chút nữa, mạnh thêm chút nữa, hà, phải rồi, đúng là như thế"- Lucius mềm giọng.

Abraxas tái mặt khi nghe mẩu hội thoại trong căn phòng. Rốt cuộc Lucius và Harry...hơn nữa, người kế vị nhà Malfoy lại nằm bên dưới ư? Chuyện không thể chấp nhận được, à không, không thể chấp nhận được là Harry và con trai anh lại cùng nhau...Abraxas lảo đảo đứng không vững, may mắn là không có ai xung quanh chứng kiến cảnh anh mất đi dáng dấp của người chủ gia tộc này. Tại sao? Lucius? Harry? Một người là người anh yêu, một lại là con của anh.

Tối hôm ấy, Abraxas lạnh lùng xách roi da vào tra tấn Lucius một trận thừa sống thiếu chết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~

Voldemort đã họp xong, đang đi tìm Harry thì được con gia tinh bẩn thỉu mà hắn còn chẳng nhớ tên thông báo là Harry vừa tiến vào phòng của Lucius. Harry của hắn, Harry vào đấy làm gì cơ chứ. Voldemort đi lại quanh phòng không yên, quyết định phủ cho mình một bùa Tan Ảo Ảnh, hướng tới phòng của thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch Lucius để tìm hiểu.

"Lucius, tại sao chứ?"- Harry xót xa hỏi.

"Suỵt, Harry! Em đừng hỏi nữa, hãy chỉ làm thôi, làm cho ta đi, Harry"- Lucius năn nỉ.

Làm? Làm cái quái gì cơ chứ? Thằng nhãi đang yêu cầu Harry bé bỏng làm cái quái gì cơ chứ. Khốn kiếp thật. Mà cũng có thể mình đã quá đa nghi, Voldemort thầm nghĩ, chắc thằng ranh kia chỉ dám nhờ Harry cầm tài liệu hay gì đó thôi, hắn cố kiềm lại. Lần đa nghi hấp tấp trước đã dạy cho hắn một bài học đích đáng.

"Xin em hãy thật nhẹ nhàng, Harry" (Please be gentle =)))

Voldemort nghe tiếng Harry ậm ừ đồng ý. Hắn cố không tự hỏi là nhẹ nhàng cái gì? Có thể là giở tài liệu nhẹ nhàng không sẽ bị rách, Voldemort gật gù với bộ óc suy luận phi thường của mình.

"Tôi bắt đầu đây. Nằm úp lưng xuống, Lucius"- Harry ra lệnh.

Nằm á? Nằm úp xuống á? Voldemort không thể tin vào tai mình nữa, nhưng hắn vẫn kiềm chế. Hắn là truyền nhân của Slytherin, hắn cần phải nhẫn nại. Có thể nằm xuống để tìm tài liệu vừa bị bay vào gầm giường chăng?- Voldemort tự thuyết phục bản thân.

"Anh có cảm thấy gì không, Lucius?"- Harry dịu dàng hỏi.

Máu nóng đã bốc lên tận cổ Voldemort.

"Harry, a~~ dịch sang phải một chút đi em"- Lucius thỏa mãn nói.

"Như thế này hả? Vậy còn chỗ này thì sao?"

"Không, a~~~Harrry, chỗ đó rất nhạy cảm"- giọng hắn khào khào.

"Lucius, nằm yên nào, đừng dãy, đã đến đoạn khó khăn nhất đâu, tới lúc mà tôi cho nó vào, anh lại hét toáng lên như hôm qua cho xem"

Voldemort hóa đá trước cánh cửa phòng. Cho cái gì vào? Hét toáng? Như hôm qua? Chuyện này đã diễn ra bao lâu rồi?- không, hắn không tin, có thể là...hắn không tìm được một lí do nào thỏa đáng cho cái đống suy luận mới vừa trồi lên trong bộ não vĩ đại của Chúa Tể Hắc Ám.

"Hôm nay dùng cái này hả Harry? Có mùi bạc hà..."

"Ừm, nó sẽ giúp cho anh đỡ bị đau, Lucius"

Voldemort muốn cử động, muốn xông vào để bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ này (?).

"A~~~~, Harry, em nói đúng, nó thật mát, thật dễ chịu, nhiều nữa, nữa đi em, nó trơn và dính quá".

Harry hài lòng cười thành tiếng.

"Đợi đó, tới khi tôi bước vào giai đoạn chính thì anh sẽ phải la hét lên thôi, Lucius"- Voldemort nghe thấy tiếng loạt soạt của trang phục, "tôi cởi cái này ra nhá, Lucius"

"Như ý em, Harry"- giọng Lucius lười biếng.

"Đợi chút, tôi vào nhà tắm chuẩn bị cái này đã".

Tới đây thôi, Voldemort không thể chịu đựng được nữa, đạp cửa xông vào.

Lucius nằm trên giường, chiếc chăn trắng phủ từ thắt lưng đổ xuống, hắn không mặc áo, để lộ ra tấm lưng đầy những vết thương vừa ngừng chảy máu.

Cái gì đây? Hai người đã làm gì? Tại sao cùng với nhau còn chưa đủ, lại cần tra tấn nhau tới mức này hay sao? Voldemort không ngờ Harry dịu dàng, trong sáng của hắn lại...hơn nữa, nhìn qua có vẻ như Lucius nằm dưới. Malfoy nằm dưới ư?- Hắn cười gằn.

"Ngài Voldemort? Tại sao ngài lại xông vào phòng riêng của tôi thế này?"- Lucius ngạc nhiên.

Đúng lúc ấy, giọng Harry trong trẻo từ phòng tắm vọng ra:

"Lucius, của anh dây ra làm bẩn hết người tôi rồi, đợi tôi năm phút tắm xong rồi chúng ta tiếp tục".

Tiếp tục ư?- Đôi mắt đỏ của Voldemort tối sầm lại báo hiệu tâm trạng cực kì tồi tệ của hắn. Nó lan truyền tới tay của Abraxas khiến anh lập tức chạy tới.

"Chủ nhân?"- Abraxas đứng sững lại trước cảnh tượng trong phòng. Chủ Nhân của anh đang tràn đầy sát khí nhìn thằng con trai anh ngồi cởi trần trên giường. Trong phòng tắm của Lucius, tiếng xối nước và tiếng hát của Harry vang lên.

Cả ba nhìn nhau chằm chằm mà không ai hành động thêm bất cứ điều gì, chỉ im lặng chiếu tướng.

"Lucius, cái đó nó cứ dính dính ấy."- Harry vô tội lại nói vọng ra từ phòng tắm, "may mà bùa Tẩy Sạch giải quyết được".

Câu nói này đổ thêm dầu vào cái Hỏa Diệm Sơn đang phừng phừng khí thế ở bên ngoài. Cả ba không hẹn, rút đũa phép ra, hàng loạt các bùa chú đủ màu sắc và sức công phá khủng khiếp bay ra khiến cái phòng chỉ trong hai phút đã trở nên tàn tạ.

Abraxas bị kẹt ở giữa hai người, hết ểm bùa trợ giúp Chủ Nhân rồi lại ếm bùa Phòng Thủ hộ thằng con trai.

Đúng lúc ấy, cửa phòng tắm mở ra, Harry sảng khoái đi ra ngoài, trên người thoang thoảng hương nước hoa nhàn nhạt mà Lucius hay dùng. Cậu sững người nhìn bãi chiến trường tan hoang trước mặt.

"Tom, Abraxas, hai người tại sao lại ở đây?"- Harry tròn mắt ngạc nhiên, "chuyện gì đã xảy ra thế này?"

"Harry"- giọng Abraxas đã không còn giữ được bình tĩnh như mọi lần, "em và Lucius...đã bao lâu rồi?"

Harry giơ mấy ngón tay ra đếm.

"À, trước khi gặp thầy Hiệu Trưởng thì có một lần thôi, sau khi từ đó trở về thì ngày nào cũng thế, chắc tầm mười một lần"- Harry hồn nhiên đáp.

Voldemort khựng lại, mười ngày nay hắn luôn bận rộn vì việc tranh cử đã bước vào giai đoạn gần cuối cùng. Hắn yên tâm thấy Harry ngày nào cũng vui vẻ, khỏe mạnh, ai ngờ rằng...

Lucius nhếch mép cười. Hắn đương nhiên hiểu hai người kia đang ám chỉ điều gì.

"Lucius"- Voldemort lạnh lùng nguy hiểm hơn bao giờ hết, "ai cho phép ngươi, ngươi, ngươi có biết,...Harry là của ta! Ngươi không được phép đụng vào em ấy!"- hắn giơ cao đũa phép hướng về phía Lucius, định sẽ cho vài ngày Crucio rồi mới Avada cũng chưa muộn. Thù này hắn quyết phải trả.

Abraxas nhìn đứa con bằng tia nhìn chết chóc, chẳng lẽ đòn roi như vậy mà không thể thấm vào đầu nó hay sao? Liệu nó có thực sự là một Malfoy?

Harry bước tới chắn trước đũa phép của Voldemort đang chĩa vào Lucius.

"Tom, tôi không là của ai cả, tôi là tôi, đâu phải món đồ chơi?"- cậu trách móc lườm hắn làm hắn càng sôi máu, "Lucius đang bị thương rất nặng, chẳng hiểu tại sao mỗi ngày lại nặng hơn, rõ ràng hôm trước tôi đã trị khỏi, vậy mà hôm sau lại có vết thương mới, tôi phải chăm sóc cho anh ấy vì anh ta nhất định không chịu gặp Lương Y"- Harry không hề nao núng trước cơn tức giận của Chúa Tể Hắc Ám.

"Bị thương? Chăm sóc?"- Voldemort nghiêng đầu hỏi. Vậy ra kia không phải là vết tra tấn khi đang làm tì...hắn gạt luôn không thèm nghĩ nữa.

"Đúng vậy. Có ai đó đã ra tay rất độc ác"- Harry khẳng định, "hôm nay tôi đã phải đổi thuốc bạc hà cho Lucius, hôm trước rót trực tiếp thuốc kia vào anh ta la quá trời. Nhưng cái thuốc này hơi dính, ban nãy tôi lỡ tay đổ vào người nên phải đi tắm ngay."- Harry nhún vai.

Voldemort và Abraxas ngây người.

"Harry, em thật tử tế"- Abraxas phục hồi phong độ, mỉm cười với cậu, "vậy nếu anh có bí thương, em cũng chăm sóc anh như vậy chứ?"- anh trìu mến hỏi.

"Đương nhiên, cả anh cũng vậy, Tom, mọi người đã đối xử với tôi thật tốt"- Harry tươi cười. Từ sau buổi nói chuyện với thầy Hiệu Trưởng, tâm trạng cậu vô cùng thoải mái.

Cơn giận của Chúa Tể Hắc Ám xẹp như quả bóng bị xì hơi. Hắn cả đời chẳng thể giận nổi nụ cười kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top