Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67: Những câu thần chú Đảo Ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời của mình trước khi vào truyện chính: đây là đứa con tinh thần đầu tay của mình và đã bị bỏ bẵng đi suốt mấy năm nay. Hiện tại may quá cũng gần đi tới hồi kết. Cảm ơn các readers đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua. Chỉ muốn cảm thán rằng thời gian không phân biệt một ai, tuổi trẻ rồi sẽ dần trôi mất nên nếu được, mọi người hãy biết quý trọng tuổi trẻ, nhé!

Cho một thời thanh xuân bừng cháy. Bạn nào vẫn còn đọc vui lòng cho mình một comment làm động lực ra chương cuối nào :'>

Nhân ngày 7/7, con số của phép thuật, post hẳn hai chương >_<

—————————————————————

Chap 67: Những câu thần chú Đảo Ngược – Prior Incantato

Ta đẩy nhẹ cánh cửa gỗ sơn trắng bước vào căn phòng áp mái. Đó là một căn phòng trẻ con điển hình với tông màu xanh sáng xen kẽ với những bức tường trắng vui mắt. Những hình ảnh ngộ nghĩnh được treo đầy quanh căn phòng, một vài hình thậm chí còn được phù phép cho bay nhảy chuyển động xung quanh bốn bức tường.

Gia đình – chắc là sẽ có cảm giác như thế này – ta tự nhủ.

Ta gần như cảm nhận được ngay lập tức sự hiện diện của em trong căn phòng. Không hiểu sao mỗi lần đứng gần em, ta đều cảm thấy linh hồn mình được lấp đầy. Nhưng hiển nhiên rằng em vẫn trốn ta, dưới lớp áo khoác Tàng Hình và một liều Đa Quả Dịch.

Không sao hết. Ta đã đợi em từ suốt bao lâu nay, từ thời niên thiếu cho tới lúc trưởng thành. Thêm một giờ đồng hồ nữa với ta chỉ như một cái chớp mắt.

Ta lại gần chiếc cũi. Đứa bé trong cũi vẫn đang ngủ. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là bản sao thu nhỏ của em. Từng đường nét này, chiếc miệng này, cái mũi này, và cả đôi mắt, dù đang nhắm chặt nhưng ta chắc chắn nó có màu xanh lá xinh đẹp, màu xanh cao quý của đấng Salazar Slytherin toàn năng.

Tóc bé con vẫn còn thưa thớt và hỗn loạn, không mượt mà như mái tóc em. Ta vén lọn tóc trên trán của đứa bé lên, nhưng không tìm thấy chiếc sẹo hình tia chớp quen thuộc. Hẳn là vết sẹo ấy sau này em mới mang, kẻ nào lại dám khắc sẹo lên trán Harry của ta nhỉ?

Thời gian chầm chậm trôi qua. Đã tới lúc Đa Quả Dịch mất hiệu nghiệm, em sẽ không còn vỏ bọc nào khác để trốn tránh ta nữa.

"Accio Đa Quả Dịch" – nhìn gương mặt bất đắc dĩ của em hiện ra trong không khí sau lớp Áo Khoác Tàng Hình, ta bỗng cảm thấy thật thỏa mãn. Đã bao lâu rồi ta không được nhìn thấy gương mặt thân quen ấy ở khoảng cách gần như thế này? Nhưng ta không hề cảm thấy xa lạ, bởi em đã khắc sâu vào trong tâm trí của ta.

Bao nhiêu lời cất giấu trong tim mà ta muốn thổ lộ cùng em bỗng nhiên bay đâu hết cả. Còn đâu là Chúa Tể Hắc Ám cường đại tài hoa với khả năng thu phục đám đông nữa. Đứng trước em, ta thậm chí như trở lại thời niên thiếu, chỉ là một thiếu niên đang đối mặt với em ở gian phòng ngủ trong ký túc xá Nhà Slytherin. Em trưởng thành hơn khi ấy một chút, nhưng đôi mắt xanh lá vẫn trong trẻo và sắc sảo như thế, gương mặt em vẫn thân yêu như vậy. Ta ước rằng mình sẽ ôm hôn em ngay lúc này, nếu em đang không bận tuôn ra hàng ngàn lời chất vấn ta qua đôi môi xinh đẹp.

"Lucius?" Tâm trí mơ màng của ta như bị dội vào giữa hồ băng. "Lucius Malfoy thì có liên quan gì ở đây?"

Đè nén cảm xúc ếm bùa lú cho em quên toàn bộ những gì liên quan tới Malfoy, ta thậm chí còn phải dập tắt suy nghĩ mang đứa bé về tự nuôi nấng, cho nó toàn bộ những gì tốt đẹp nhất trên cuộc đời này mà-không-dính-dáng-đến-bất-cứ-Malfoy-nào. Nếu ta làm như vậy, Harry sẽ không còn là Harry của ta nữa, đáng chết là lý trí của ta nhận thức hoàn toàn rõ ràng điều ấy.

Nhưng đương nhiên, ta phải khóa đôi môi xinh đẹp mà tàn nhẫn kia lại, bằng bất cứ giá nào. Vậy nên, ta đã làm cái điều mà ta vẫn đang khao khát.

Hôn em. Chạm vào em. Em dữ dội và ấm nóng, vẫn như một con sư tử nhỏ Gryffindor như ngày nào. Ta và em dìu dắt nhau qua những khoái cảm mà nụ hôn mang lại, qua bao nỗi nhớ nhung trăn trở vẫn thiêu đốt trái tim lạnh giá của ta. Ta và em ở đây, cùng tồn tại trong không gian này và thời gian này, thực tế hơn hết thảy.

Nhưng cũng tàn nhẫn hơn hết thảy, khi một lần nữa, hơi ấm của em lại rời xa ta.

Nhưng ta vẫn hài lòng. Chúa Tể Hắc Ám vẫn thực hài lòng bởi ta biết, em vẫn để ý tới ta, vẫn lưu luyến ta không rời.

"Người này không thể sống nếu kẻ kia còn tồn tại..." – Vậy ra đó là phần còn lại của lời tiên tri. Nhưng với ta, từ lâu nó đã không còn quan trọng nữa. Từ khi em xuất hiện bên ta, ta đã biết chính ta đã tạo ra tử huyệt cho mình.

Vậy nên ngay từ ban đầu, Lời Tiên Tri cũng chẳng bận lòng ta như những kẻ khác vẫn tưởng. Ta tự nguyện để em trở thành tử huyệt của chính mình. Và ta cũng thực ngạc nhiên rằng, cảm giác ấy hoá ra lại chẳng tệ chút nào.

Ta vẫn mải ngắm nhìn em thêm chút nữa, mặc cho em xả ra cơn giận, mặc cho em buộc tội ta đã giết người thân và Lucius nào đó của em. Em đang thất vọng, đang phẫn nộ và bùng nổ. Và nhìn kìa, em đã Lại sẵn sàng chĩa đũa phép vào ta rồi. Thật là một cậu bé nóng nảy.

Như trận chiến tay đôi trong Ký Túc Xá Slytherin năm ấy, Harry.

Hãy chiến đấu thôi.

—————————————————————

Voldemort nói:

"Chúng ta chào nhau nào, Harry Potter !"

Hắn hơi nghiêng mình một chút, nhưng vẫn giơ gương mặt điển trai với nụ cười treo nửa miệng hất lên về phía Harry:

"Chào đi chứ, nên tôn trọng những điều tế nhị tinh vi... hãy tỏ ra thanh lịch như một trang quân tử... Chào cái chết đi, Harry!"

Cơn phẫn nộ trong cậu đang cháy bỏng hơn bao giờ hết, vậy mà hắn vẫn tỏ thái độ ung dung thanh lịch như vậy. Harry gục gặc đầu một cách cứng nhắc.

"Ngoan lắm."

Voldemort nói một cách êm ái khi giơ cao cây đũa phép.

"Và bây giờ, như những người đàn ông trưởng thành... thẳng lưng và tự hào, như cách mà mọi người đã hi sinh... Giờ thì... chúng ta đấu tay đôi."

Harry nhanh nhẹn lao vào cuộc chiến sau một cái phẩy đũa phép, ếm những bùa chú phức tạp vào Voldemort, cả những bùa không lời và những bùa chú khó đến mức không-thể-ếm-không-lời. Không còn là cậu bé con giấu tài năm ấy, và cũng không còn là thằng nhóc chỉ biết dùng bùa Giải Giới. Thời gian đã tôi luyện cậu trở thành một chiến binh thực thụ.

Chúa Tể Hắc Ám, mặt khác lại không tập trung vào việc tấn công. Hắn gạt được các bùa chú của Harry, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng chỉ Merlin mới biết hắn đang phải tập trung đến mức nào.

Đã lâu rồi hắn không được trải nghiệm cảm giác của một trận đấu tay đôi thực sự, một đối thủ mà hắn thuần túy muốn chinh phục. Và là một đối thủ rất mạnh. Có lẽ chỉ sau lão già Dumbledore.

Căn phòng dù đã được ếm bùa phép kỹ càng nhưng không thể chống lại cuộc đấu tay đôi dữ dội của hai phù thủy hùng mạnh. Những bức tường trắng đã bắt đầu rung lắc dữ dội, bùa phép có lẽ sắp không giữ được căn phòng lâu thêm nữa.

Tuy nhiên, cả hai vẫn đang tập trung hết sức nên không thực sự nhận ra điều gì đang xảy ra xung quanh mình. Áo chùng của cả hai bay phần phật theo từng chuyển động của những luồng phép thuật.

"Đó là tất cả những gì em có thể làm được sao? Harry?" Hắn hét lên với cậu để át tiếng bùa chú vừa đập trúng mép bàn, gây ra những tiếng động ầm ĩ, "Cho ba em? Cho má em? Và cho cả Lucius của em? Cho cộng đồng Muggle em đang bảo vệ? Vậy mà em vẫn cố không MUỐN giết ta sao? Nếu em không giết ta, toàn bộ Máu Bùn, Muggle và cả lũ phản bội huyết thống sẽ theo em đi gặp Tử Thần. Em vẫn đang KHOAN DUNG, Harry à. Đấy là những gì lão Dumbledore dạy em sao?"

"Im lặng!" Harry tức tối phóng thêm một bùa nữa, đũa phép của Voldemort lập tức gạt tia màu vàng bắn ra sau lưng mình. "Ta HẬN mi! Ta muốn GIẾT mi!"

Một luồng sáng xanh lè và ánh sáng đỏ từ đầu hai cây đũa phép lóe lên – hai luồng sáng chạm nhau giữa không trung – và thình lình cây đũa phép của Harry rung lên dữ dội như thể có một luồng điện chạm mạnh đang truyền qua cậu, bàn tay Harry nắm chặt và như bị dính liền vào cây đũa phép, cậu không thể nào buông tay ra cho dù có muốn đi chăng nữa.

Harry mở trừng đôi mắt. Tại sao đã qua bao nhiêu năm trời mà cậu lại quên mất điều này? Cốt lõi sinh đôi.

Và một chùm tia sáng nối hai cây đũa phép lại, không đỏ không xanh, mà vàng chóe rực rỡ. Voldemort nhìn theo chùm tia sáng, vô cùng kinh ngạc thấy những ngón tay dài sọc trắng bệch nắm chặt cây đũa phép của chính mình đang run lên bần bật.

Và rồi – Harry đã biết trước điều này sẽ xảy đến – cậu cảm thấy chân bị nhấc lên khỏi mặt đất. Cả cậu và Voldemort đều được kéo lên không trung, hai cây đũa phép vẫn được nối với nhau bằng chùm tia sáng vàng chóe rực rỡ.

Cây đũa phép của cậu cũng bắt đầu run lên dữ dội hơn bao giờ hết... và giờ đây cái chùm tia sáng giữa Harry và Voldemort cũng đã thay đổi... như thể có những hạt châu sáng loáng đang trượt lên trượt xuống trên sợi chỉ ánh sáng nối hai cây đũa phép ... hướng chuyển động của những hạt châu đó đang từ Voldemort nhắm về phía Harry, và Harry cảm thấy cây đũa phép của cậu run bắn lên giận dữ...

Khi những hạt châu ánh sáng gần nhất di chuyển tới sát đầu đũa phép của Harry, thì phần cán gỗ của cây đũa phép nắm trong những ngón tay của Harry trở nên nóng bỏng như muốn bùng cháy. Hạt châu gần nhất đang lăn đến, cây đũa phép của Harry càng run lên mãnh liệt như sắp sửa nát vụn trong những ngón tay...

Khung cảnh ngày nào chiến đấu trong nghĩa trang làng Hangleton nhỏ, bên cạnh nấm mộ của người cha Muggle Tom Riddle chợt xẹt qua trước mắt cậu.

Những câu thần chú Đảo Ngược – Harry lẩm nhẩm trong đầu. Nếu không nhầm thì chỉ chút nữa thôi, cậu sẽ được gặp lại những người thân yêu đã chết dưới tay của Chúa Tể Hắc Ám.

Cậu vận dụng đến những phân tử cuối cùng của cân não để tập trung ý chí đẩy lùi những hạt châu đó về phía Voldemort , mắt cậu đầy phẫn nộ, ngó trừng trừng... và rồi chậm rãi, rất chậm rãi, mấy hạt châu rung lên và dừng hẳn lại; và rồi, cũng hết sức từ tốn, chúng bắt đầu di chuyển về hướng ngược lại... bây giờ thì đến phiên cây đũa phép trong tay của Voldemort rung lên hết sức dữ dội... Voldemort tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, tuy nhiên hắn vẫn ung dung không hề nao núng...

... và chậm rãi... rất chậm rãi... hạt châu di chuyển trên sợi chỉ ánh sáng vàng chóe... run lên một thoáng... và rồi nối vào đầu đũa của Voldemort...như cậu đã từng làm...
Ngay lập tức, cây đũa phép của Voldemort bắt đầu phát ra những tiếng kêu gào đau đớn vang vọng... sau đó – đôi mắt đỏ của Voldemort vẫn ánh lên những tia nhìn ngạc nhiên thú vị – những bóng mờ của thần chú mà hắn đã thức hiện lần lượt tái hiện – những sinh mạng mà hắn đã tra tấn, đã răn đe và đã tước đoạt lần lượt trôi ra khỏi đầu cây đũa phép.

"Thần chú Đảo Ngược? Rất thú vị." Ánh sáng của những bùa chú lấp lánh trong con ngươi đỏ. Hắn nhìn theo những bóng dáng sinh mạng đang trôi sang đầu bên kia, cổ vũ cho Harry chống lại hắn.

Harry vẫn im lặng chờ đợi. Nhưng quả thực cậu chưa thấy những người cậu đang muốn gặp. Những thành viên của Hội? Ba má? Lucius? Đáng nhẽ họ phải xuất hiện rồi mới phải.

Hai cây đũa phép trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết. Từng mảng tường dần rụng ra, vôi vữa rơi lả tả khi bùa phép bảo vệ căn phòng dần mất tác dụng. Chuỗi hạt châu giờ đã lại chầm chậm chạy sang đũa phép của Harry, khiến nó bắt đầu tái tạo lại những bùa chú cậu vừa dùng ban nãy. Harry vẫn đang nhìn chằm chằm vào Voldemort, bỗng chốc hắn trở nên cực kỳ kinh hoàng.

Như một thước phim quay chậm, Harry thấy Voldemort nhấc cây đũa phép của mình lên bằng một cái giật mạnh hết sức lực , và sợi ánh sáng vàng đứt đoạn, cái vòm ánh sáng vàng rực biến mất, thế nhưng dưới tác dụng của những câu thần chú Đảo Ngược, loạt bùa phép tấn công Chúa Tể Hắc Ám ban nãy vẫn tiếp tục túa ra từ đầu cây đũa phép của Harry, tập trung toàn bộ vào Voldemort.

Trong một khoảnh khắc, Harry những tưởng hắn sẽ nhẹ nhàng phòng vệ cho bản thân như hắn vẫn làm. Nhưng cậu không ngờ, bùa chú cuối cùng hắn thực hiện lại bắn về phía chiếc cũi được đặt đầu phía bên kia căn phòng. Căn phòng đã bị huỷ hoại nghiêm trọng, chính vì vậy, một mảng tường lớn đã suýt chút nữa rơi xuống chiếc cũi của đứa bé.

Câu thần chú cuối cùng của Chúa Tể Hắc Ám lại dùng để bảo vệ cho một sinh mệnh khác. Bảo vệ cho chính Harry Potter. Hắn hứng chịu lại toàn bộ những bùa phép hùng mạnh mà Harry đã thi thố với hắn từ nãy tới giờ, phản ra từ chính đầu đũa phép của cậu.

Tom Riddle mỉm cười thanh thản nhưng gương mặt đẹp trai không thể giấu được nét đau đớn. Hai cánh tay hắn giang ra, hắn ngã xuống bằng một động tác phàm tục cuối cùng, nhưng không phải xuống sàn gạch đổ vỡ, mà xuống cánh tay đang đưa ra nỗ lực đỡ lấy hắn.

"Cuối cùng ta cũng thua em rồi, Harry." Đôi mắt đỏ lại nhìn xoáy vào đôi mắt xanh lá một lần nữa, trước khi sự sống từ từ rút ra khỏi cơ thể vốn đã giá lạnh của người đàn ông điển trai trong lòng Harry.

"Tom?" Cậu khẽ gọi, nhưng không còn ai đáp lời cậu nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top