Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Hẻm Bọ Cạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc chuông báo thức từ một cái đồng hồ Muggle cũ kêu lên. Harry ngáp dài tỉnh dậy, vươn vai vô hiệu hóa nó rồi chui vào chăn định ngủ nướng thêm lúc nữa. Hôm qua Harry ngồi hơi khuya ở quán Bar nói chuyện với Lucius về tình hình gần đây trong giới phù thủy.

"Tay Shacklebolt đã chính thức trờ thành bộ trưởng, ta nghĩ cậu đã biết điều này Potter."

Harry nhún vai thay cho câu trả lời, không bình luận thêm về tin tức hoàn toàn chả có gì bất ngờ này.

"Ta nghĩ cậu tương đối hài lòng-Lucius tiếp lời, vì tay này rõ ràng là một trong những thành viên ưu tú nhất của hội Phượng Hoàng, hiển nhiên sẽ ủng hộ quan điểm Máu...ý ta là bình đẳng trong giới phù thủy".

Harry khoan khoái uống ly rượu rồi quay ra nói với Lucius:"Lẽ dĩ nhiên, ngài Malfoy, chú Kingsley là người tốt, đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi hoàn toàn tin tưởng chú ấy có tư chất lãnh đạo và chính kiến của mình hơn Rufus Scrimgeour hay Fudge rất nhiều lần. Vậy ý kiến của ngài thì sao hả ngài Malfoy. Tôi hơi ngạc nhiên khi không thấy con trai ngài trong đợt tranh cử vừa rồi, đặc biệt trong lúc gia tộc Malfoy đang muốn lấy lại chỗ đứng của mình".

"Phải phải cậu Potter à, cứ ra đó và ứng cử đi, người ta hẳn sẽ bầu cho một Tử thần thực tử non như Draco số phiếu áp đảo-hắn nhếch mép và duyên dáng vẫy vẫy ngón tay, tuy nhiên nói thế không có nghĩa là nhà Malfoy không tham dự vào những câu chuyện thú vị ở bộ. Cậu thấy đó, đứng ghế sau bao giờ cũng lợi thế hơn. Người ta không bao giờ biết được kẻ thực sự cầm quyền đồng nghĩa với việc không bao giờ có đủ cảnh giác hay chuẩn bị đủ sức mạnh để phản công cả-hắn nhấp ly Brandy táo lên miệng và nhìn sang cậu".

Đương nhiên rằng Harry hiểu những điều mà Lucius vẫn hay gọi là căn-bản-của-nghệ-thuật-chính-trị sau 1 năm trời giao du với hắn. Cậu nhe răng cười, không biết được rằng bản thân lại vừa làm hắn xao xuyến, "Vậy ngài đang hướng cho con trai ngài đi theo bước của ngài phải không?"

"Đương nhiên Potter, đó là trách nhiệm của một Malfoy, nhất là Draco lại là người con duy nhất của tôi, là người kế nghiệp duy nhất của dòng họ Malfoy, tôi tưởng chúng ta ai cũng biết điều đó?"-gã nhướn mắt nhìn cậu.

"Dù sao thì ngài biết đấy-Harry chu môi làm hắn chỉ muốn hôn chụt vào đó một cái, tôi nghĩ ngài chưa từng hỏi cậu ta muốn làm gì, biết đâu đó không phải là điều cậu ấy muốn...Cả ngài nữa, ngài Malfoy, tôi nghĩ rằng ngài lớn lên theo một đường thẳng đúng không? Đã bao giờ ngài nghĩ tới các nhánh rẽ chưa? Ý tôi là điều ngài thực sự muốn làm ấy."

Lucius nhíu cặp mày thanh thoát của hắn lại sau lời Harry nói, hắn muốn gì ư? Hắn chưa từng thiếu thốn thứ gì, bất cứ điều gì để mà biết được hắn cần gì, đương nhiên là ngoại trừ Harry dù hắn vẫn chưa gọi tên được cảm xúc hắn dành cho cậu để xác định cách đối xử với cậu cho hợp lí.

"Tôi nghĩ chúng ta giống nhau, nhưng hiện giờ tôi đang muốn rẽ sang hướng khác, ngài biết đấy, khởi nghiệp bằng nghề giáo viên ở Hogwarts, không phải là một thần sáng như theo dự định ban đầu. Tôi muốn thay đổi".

Thay đổi à, hắn cũng muốn thay đổi, muốn xác định xem hắn cảm thấy điều gì về cậu vì hắn cứ không thể ngừng nghĩ về cậu hay gặp cậu, đôi chân quý tộc thon dài của hắn cứ tự đưa hắn tới đây, mặc cho sự phản đối dữ dội của não bộ Malfoy rằng gặp cậu sẽ khiến hình tượng của hắn bị nguy hiểm. Hắn thèm muốn cậu, thèm càng dữ dội hơn sau cái đêm duy nhất hắn được gần gũi cậu, nhưng hắn nghĩ đây không phải đơn giản chỉ là dục vọng. Có nhân tình nào của hắn có thể khiến hắn điên đảo như vậy hay chưa? Câu trả lời dĩ nhiên ai cũng biết là KHÔNG thể có. Hắn muốn cậu, muốn nhìn thấy cậu cười, thấy cậu vui vẻ hạnh phúc chứ không chỉ muốn cơ thể cậu. Hắn muốn giá cứ được quanh quẩn bên cậu thế này...

"Năm sau tôi sẽ trở về Hogwarts, tôi đang chuẩn bị tài liệu và hành trang của mình, cậu mỉm cười, mấy năm gần đây đồ Muggle của tôi nhiều hơn đồ phù thủy và chắc đống đồ cũ thì chẳng còn vừa nữa. Sau khi tốt nghiệp tôi vẫn cao lên vài phân, cậu phàn nàn và nhíu mày lườm hắn như thể cái chuyện cao lên này là lỗi của Lucius, chắc tôi chỉ cần gần hôm nhập học đến tiệm bà Malkin..."

"Ngày mai chúng ta sẽ đi mua sắm ở đây cậu Potter à, hiện giờ cậu đang ở kinh đô thời trang của thế giới, sao lại cứ phải chăm chăm trong cái xó làng Hẻm Xéo như vậy. Tôi sẽ giúp cậu chọn đồ, chẳng phải cậu bảo muốn thay đổi sao, hãy nhân cơ hội này mà lột xác thôi, cậu Potter", phải, Harry của hắn là một con bướm xinh đẹp, cần phải thoát ngay khỏi cái ngoại hình cổ quái mà thời niên thiếu kia khoác cho cậu, hắn nhanh chóng chớp lấy cơ hội này. Với lại như thế cũng tính là hẹn hò đúng không? Hắn và cậu chưa bao giờ cùng nhau nơi nào ngoài trang viên của hắn và quán Bar muggle này.

Harry cắn cắn môi suy nghĩ rồi nâng mi trộm ngắm Malfoy. Hắn quả là chuyên gia về thời trang bởi quần áo của hắn, từ áo chùng cho đến thường phục, cái nào cũng tinh tế và tôn lên vẻ đẹp hình thể hắn, chưa kể tới mái tóc bạch kim luôn bóng mượt, óng ả và mềm mại trải dài trên đôi vai cùng chiếc gậy đầu rắn-kiêm-đũa-phép làm hắn đi tới đâu, các nàng ngất xỉu rụng rời đến đó. Có điều tưởng tượng mình trong những trang phục chải chuốt đó làm Harry suýt sặc ngụm rượu, cậu định mở miệng từ chối thì hắn tiếp lời:

"Chắc cậu Potter chưa biết Hẻm Scorpius ở đây nổi tiếng với các loại chổi bay và phụ kiện nổi tiếng nhất trên thế giới phải không?-gã khéo léo gợi ý"

Harry hoàn toàn quên mất câu phản đối mà cậu định nói, gật đầu với hắn cái rụp làm Lucius mừng quýnh. Phần thời gian còn lại, cả hai hào hứng thảo luận về Quitditch và dự đoán khả năng chiến thắng của đội tuyển Ái-Nhĩ-Lan trong mùa Quitditch thế giới tiếp theo trong 3 năm sau. Lucius khẽ mỉm cười duyên dáng khi trông thấy ánh mắt đầy nhiệt huyết của cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o.o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Harry không thể nướng tiếp khi cô phục vụ phòng gõ cửa, mang điểm tâm tới cho cậu lúc 8h sáng. Cậu tắm rửa và làm vệ sinh buổi sáng rồi thưởng thức bánh mì xúc xích kèm cà phê sữa. Khi sắp tới giờ hẹn với Lucius, Harry thoải mái độn thổ tới con đường dẫn tới trang viên Malfoy, từ từ bước chân vào, nhận được những cái chào-cúi-người-sát-đất của mấy con gia tinh, tiến ngay vào phòng ngủ của Lucius.

Lucius vừa tắm xong, hắn đang khoác chiếc áo choàng tắm nhưng đóng không hết, để lộ ra khuôn ngực với cơ bắp rắn chắc, nhẹ nhàng lau khô mái tóc của hắn bằng chiếc khăn bông thượng hạng-hắn không thích dùng thần chú hong khô vì sợ bị khô tóc.(~~). Nhìn thấy Harry bước vào, hắn quay qua mời cậu ngồi, ngay lập tức, trà và bánh quy được gia tinh đem tới đặt trên bàn.

Harry đỏ mặt nhìn hắn rồi cúi xuống chăm chú ăn bánh quy. Hắn thấy thú vị và hài lòng nhìn phản ứng ngượng ngùng đáng yêu của cậu, lấy ra bộ áo chùng màu xanh ve chai trang nhã, bên trong (lại) là áo sơ mi trắng, phẩy nhẹ cây trượng đầu rắn chỉnh trang lại trang phục cho thật hoàn hảo-như mọi lần, rồi bước về phía Harry. Trên má cậu vẫn còn hai đốm hồng hồng, khẽ đưa mắt liếc hắn rồi đứng lên sánh vai Lucius bước ra khỏi cổng.

Vì Harry không biết cái Hẻm bọ cạp kia ở đâu nên phải độn thổ kèm với Lucius (hắn đã cố tình quên không cho Harry biết ở đó cũng có mạng Floo nối qua nhà hắn)~anh gian thấy ớn. Hắn ôm chặt eo Harry một cách không cần thiết, duyên dáng vẫy nhẹ chiếc gậy rồi một tiếng nổ đùng vang lên, đưa hắn và Harry vào cái ống nghẹt khó thở.

Nhanh như khi nó bắt đầu, cảm giác chân tiếp đất làm Harry thấy hơi lảo đảo. Lucius vội vàng ôm lấy cậu tránh cho cậu khỏi ngã (có mà anh lợi dụng thì có). Harry nép chặt vào ngực hắn khiến hắn cảm thấy lâng lâng *tim hồng bay phất phới*. Đã lâu lắm rồi hắn mới được tiếp xúc với cậu thân mật như vậy, xem ra phải đưa cậu bằng độn thổ kèm này nhiều hơn mới được.

Harry sau giây phút choáng váng là ngượng ngùng đến chín mặt. Cái lần duy nhất cậu chạm vào Lucius là khi cậu đang say bí tỉ, cậu tự lấy đó làm cái cớ để không phải xấu hổ mỗi khi nghĩ lại. Còn cái lúc hoàn toàn tỉnh táo này, cậu không thể bình tĩnh được khi cái mùi hương kia đưa lên mũi cậu, khiến tim cậu lỡ mất mấy nhịp. Theo quán tính, Harry ngẩng mặt lên nhìn hắn, đúng lúc Lucius cúi đầu kiểm tra xem cậu có sao không. Môi hai người vô tình chạm vào nhau.

Harry trợn tròn mắt đơ mất mấy giây rồi nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của Lucius khiến hắn vừa bất ngờ, vừa ngẩn ngơ tiếc nuối. Đây là sự thân mật nhất giữa hắn và Harry kể từ khi hắn gặp cậu cho tới giờ, lúc cậu đang tỉnh táo và nhìn hắn. Ánh mắt xanh lục bảo tràn ngập bối rối và thẹn thùng (như thiếu nữ 17) nhìn sâu vào mắt hắn. Ráng làm bộ không để ý chuyện gì vừa diễn ra, Lucius đưa tay mời Harry bước về phía trước.

Giây phút ngượng ngùng của Harry bốc hơi một cách nhanh chóng, nhường cho sự tò mò vô bờ bến của cậu với một nơi buôn bán của phù thủy, ngoài Hẻm Xéo, mà cậu chưa từng biết đến. Nếu Hẻm Xéo là một nơi tấp nập, có đủ mọi loại nhân vật xuất hiện và mua bán, thì Hẻm Bọ Cạp lại là một nơi quy củ, hầu như là những người ăn mặc lịch sự, mà theo Harry đoán thì toàn là nhà giàu, đi lại và giao dịch. Nơi đây không chưng bày tất cả những gì mình có ra cả ngoài đường như Hẻm Xéo mà ngay ngắn gọn gang trong các cửa hàng có thiết kế giống nhau được đặt san sát. Tuy nhiên nói vậy không có nghĩa là Hẻm Bọ Cạp nhàm chán. Đó vẫn là một nơi nhộn nhịp, các cửa hàng vẫn có nét riêng khi trang trí cho mình đủ loại màu sắc cho phù hợp với sản phẩm chúng đang chưng bày. Không có những mụ già dị hợm, những lão già bẩn thỉu, Hẻm Bọ Cạp sạch sẽ đến từng li từng tí.

Harry hơi shock với sự khác biệt gần như đối lập này, cậu lập tức lôi Lucius đi vòng quanh tham quan. Đầu tiên Harry dừng lại ở một cửa hàng dụng cụ chuyên bán những vạc và đồ khuấy-theo-tiêu-chuẩn-quý-tộc. Những cái vạc bằng bạc, vàng và bạch kim trang nhã được sắp xếp một cách gọn gàng theo thứ tự, kích thước và cả công dụng. Cậu nhìn đống vạc và cười buồn nhớ đến ông thầy độc dược của mình. Snape đã hy sinh cả cuộc đời để gìn giữ tình yêu trong sáng với mẹ cậu dù ông căm ghét ba cậu. Snape luôn bảo vệ cậu nhưng điều tệ hại là cậu chưa từng làm được gì cho ông. Mấy ngón tay thanh tú của cậu lướt qua bộ dụng cụ chế dược gồm dao, chày và cối để nghiền độc dược cùng mấy chiếc kẹp gắp một cách đầy hoài niệm. Chẳng may con dao bạc sắc khứa vào ngón tay cậu một cái làm cậu giật mình đau đớn rút tay lại. Lucius hoảng hốt lập tức chạy tới cầm ngón tay cậu và đưa lên miệng...mút. Harry đứng sững bởi hành động đầy quan tâm và cách trị thương-kiểu-Muggle ở một Malfoy, vốn tự hào máu trong, dành cho cậu. Chiếc lưỡi của hắn linh hoạt liếm đầu ngón tay cậu, nhẹ nhàng làm sạch vết máu và chậm rãi lướt qua vết thương của Harry, mút nó thật mạnh. Động tác này khiến cơ thể Harry tê tê như có một luồng điện chạy qua, cậu cảm thấy nhột nhạt trong người. Lucius xong xuôi chợt nhận thấy hành động thiếu suy nghĩ của mình liền tranh thủ thôi thì hôn nhẹ lên nó một cái rồi mới thả ngón tay Harry ra, cho nó một bùa liền da. "Con dao bạc này, hắn nâng con dao lên bằng đôi tay mảnh khảnh, đã được yếm bùa. Nó sẽ không ngừng chảy máu nếu không làm theo cách vừa rồi-hắn lấp liếm."(thật không vậy anh==!) Hắn quay con dao qua mặt bên kia, trên mặt dao sáng bong bỗng xuất hiện dòng chữ Harry Potter khiến hắn nheo mắt ngạc nhiên. Ông chủ tiệm vội vã chạy đến liến thoắng bằng tiếng Anh:"Ngài Malfoy, (hắn là khách hàng lớn của tiệm), con dao này dường như đã nhận cậu Potter đây (lão vừa nhận ra vết sẹo trên trán cậu) làm chủ. Đây là chuyện rất hiếm, rất rất hiếm. Như ngài thấy đó, con dao này là một khí cụ của yêu tinh chế tác, nó rất khó tính, không thể dùng để cắt bất cứ thứ gì cả. Nó đã ở đây cả ngàn năm nay rồi, vừa rồi nó cố tình cắt trúng cậu Potter và đã lập khế ước với máu của cậu. Nó sẽ bên cậu mọi lúc mọi nơi, kể cả cậu có vứt nó đi, nó vẫn sẽ quay trở lại với cậu. Nhưng con dao này theo truyền thuyết cực kì hữu ích. Nó có thể sánh với thanh gươm của Godric Gryffindor phiên bản thu nhỏ, hấp thụ được pháp thuật của vật mà nó đâm vào và đặc biệt, nó chỉ dùng được khi ở trên tay người chủ của nó, và giờ đó là cậu, cậu Potter".

Harry lấy lại con dao nhỏ từ tay Lucius, cảm thấy một luồng pháp thuật ấm nóng truyền vào đầu ngón tay, cậu hỏi lão chủ tiệm:"vậy người chủ trước của con dao này là..".

"Theo truyền thuyết, khi người em út, chủ nhân của một trong ba bảo bối tử thần đã đánh lừa được thần chết liền đi chu du khắp thiên hạ và kết thân được với vài yêu tinh Pháp, đặt chúng làm cho một vũ khí tùy thân trung thành. Con dao này ra đời từ đó, chính tại địa điểm này thưa cậu Potter, sau khi người em út đi theo tử thần, con dao liền quay lại đây và đã đợi vị chủ nhân tiếp theo của nó ở đây ngàn năm nay. Con dao này còn một điểm đặc biệt nữa là có thể cảm thụ được cảm xúc của chủ nhân nó, cậu Potter à, điểm này thì không một ai còn sống có thể chứng minh được nên cậu phải tự tìm hiểu thôi".

Harry ngơ ngẩn nhận con dao từ lão chủ rồi bước ra khỏi tiệm, trả tiền nhưng lão nhất định không lấy, chỉ cúi thật thấp chào hai người. Hóa ra đây là con dao của tổ tiên cậu, của cụ Peverell, người em út đã chế tạo thành công áo khoác tàng hình vô giá hiện cũng đang trong tay cậu. Harry mải suy nghĩ về cơ duyên kì lạ này đến mức chẳng để ý Lucius đã dẫn cậu vào một tiệm may y phục sa hoa nhất. Hắn thảo luận qua với mụ chủ tiệm, một người đàn bà màu mè kiểu cách, về kiểu hắn muốn chọn cho cậu rồi để cho mấy chiếc thước làm việc trên người cậu. Mụ chủ có lấy ra mấy mẫu Catalogue cho hắn xem nhưng bị hắn đốt rụi một cách hoàn toàn không hài lòng. "Quý bà Marine đây hẳn chưa hiểu rõ yêu cầu của tôi cho lắm"- hắn cười lạnh, tao nhã đứng lên, định cùng Harry bước ra khỏi tiệm thì mụ chặn hắn lại bằng ba quyển khác đặc biệt mới hơn. "Ngài Malfoy, xin lỗi ngài vì sự sơ suất và chậm hiểu của tôi-mụ cười màu mè, chớp mắt nhìn Lucius, tôi nghĩ những thứ này sẽ hoàn toàn làm vừa lòng ngài và ngài Potter đây". Lucius lật giở mấy trang bằng ngón tay mảnh dài, hài lòng đặt hàng rồi ra hiệu cho mụ gửi tất cả về trang viên Malfoy. Mụ cũng tiễn hai người ra tận cửa, hứa hẹn đến chiều trang phục sẽ tới đầy đủ.

Tới lúc Harry thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình về con dao của tổ tiên, cậu đã thấy mình đang ở trong tiệm Đệ-nhất-tóc. Người chủ tiệm đích thân cắt tóc cho cậu, hiện đương nhiên cũng vất vả vật lộn với tóc cậu như những tiệm cắt tóc khác. Harry không thấy Lucius đâu cả, muốn đứng dậy đi tìm nhưng không thể bởi tên chủ tiệm đã thề sẽ không để cậu đi một khi chưa khuất phục được mái tóc bất trị của cậu. Hắn cắt, hắn tỉa, hắn cạo hay bất kì một cách nào khác để loại bỏ chỗ tóc dày đều không thành công. Đến-cuối-của-cuối-của-cuối cùng (thực ra chỉ là Harry cảm thấy như vậy, cậu ngồi đây chưa tới hai tiếng), hắn đã hoàn toàn phải đồng ý rằng làm tóc cậu mỏng hay ngắn đi là điều không thể. Tuy nhiên, vốn tự hào là người nghệ sĩ cắt tóc không ngừng sáng tạo, gã chợt nảy ra ý tưởng dùng keo vuốt tóc Muggle, sau khi được củng cố thêm vài bùa thơm, bùa hiệu quả và bùa bóng mượt, vuốt cho mái tóc của Harry. Bùa cố định được ếm thêm sau đó đã chứng tỏ công dụng đặc biệt của nó khi tóc Harry giờ đã được đưa vào những nếp chỉnh tề, phần mái hơi vạt về bên phải để che đi vết sẹo-theo yêu cầu của Harry. Hắn còn cho thềm cả bùa uốn xoăn vào lọ keo Muggle khiến tóc Harry hiện giờ nhẹ nhàng gợn sóng, chia thành những lọn nhỏ, rủ vòng ra sau tai cậu.

Ngay khi tên chủ tiệm đang phát khóc vì thành công của gã thì Malfoy trở lại tiệm, sau lưng là hai con gia tinh, chắc vừa được gã triệu tập tới để xách đồ, lỉnh kỉnh cầm túi lớn túi bé đến bên Harry. Hắn sững sờ nhìn ngắm cậu, vội vàng đưa cho cậu một hộp nhỏ. Bên trong là hai chiếc kính sát tròng có khả năng-tự-điều-chỉnh-độ-cận-viễn-và-chống-bụi, hắn độc đoán quăng chiếc kính của Harry một cách không thương tiếc rồi khăng khăng bắt cậu đeo kính áp tròng vào. Lần đầu đeo kính sát tròng khiến mắt Harry có chút không quen. Cậu mở tròn to đôi mắt nhìn vào Lucius, chớp chớp cho hai hàng lệ chảy dài theo má do phản ứng của mắt cậu với kính. Gã chủ tiệm và Lucius ngẩn ngơ ngắm cậu, nhìn đôi mắt to màu lục bảo đang rơi lệ, những lọn xoăn gợn sóng nhỏ khẽ chảy dài và đung đưa theo từng động tác của Harry khiến cậu đẹp một cách mong manh. Harry đưa tay định dụi mắt cho đỡ cay thì bị Lucius giữ tay lại. Tay cậu nằm gọn trong lòng bàn tay gã, đôi mắt xanh ngạc nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt sáng đang tràn ngập mê mẩn. Harry đỏ bừng khuôn mặt trắng mịn kiều diễm khiến cậu càng đáng yêu, càng khiến hắn say đắm. Hắn nhẹ nhàng đặt vào tay cậu lọ thuốc nhỏ mắt chống cay mà hắn đac chu đáo chuẩn bị, chờ cho cậu ổn định rồi sai gia tinh đưa các túi đồ cho cậu.

"Không để lúc khác thay đồ được sao ngài Malfoy"-cậu yếu ớt kháng nghị, nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của hắn, cậu liền lập tức đi thay đồ, không phản đối thêm câu nào nữa.

Harry bước ra làm bừng sáng một góc tiệm cắt tóc. Chiếc áo chùng màu xanh lục khẽ ôm sát cơ thể cậu, khéo léo tôn lên đường cong hoàn mỹ. Hai bên cánh áo được đính hai viên pha lê trong suốt và lấp lánh, phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn đang bối rối ngắm nhìn chúng, dưới chân cậu là đôi giày bóng bẩy, khéo léo khoe đôi chân thẳng hoàn mỹ đang mang nó. Lucius nếu có thể phá vỡ hình tượng quý tộc bây giờ, hắn sẽ lập tức phun máu mũi không thương tiếc-Harry của hắn thật quyến rũ, xinh đẹp và gợi cảm.

Harry chào gã chủ tiệm cắt tóc vẫn còn ngơ ngẩn rồi đi cùng Lucius tới tiệm chổi bay. Cậu run run cầm trên tay đời mới nhất của Tia chớp. Theo như cậu biết thì loại này còn chưa xuất hiện trên thị trường, tại sao ở đây đã có rồi.

"Chắc cậu Potter đây không biết, hắn mỉm cười nhìn biểu hiện thú vị của Harry, người thiết kế của cây Tia chớp đây chính là chủ của tiệm này và là một trong số những đối tác kinh doanh của nhà Malfoy."

Harry chớp chớp đôi mắt trong sáng nhìn Lucius, vẻ đam mê khiến khuôn mặt cậu trở nên say đắm bừng bừng. Lucius không nhịn được liền đưa tay chạm vào cái má mịn màng của cậu, ngay sau đó lấp liếm là mặt cậu dính lọ nghẹ ở đó, đồng thời quay đi giấu vẻ xúc động trên gương mặt quý tộc của mình. Lucius nhanh chóng mua cây chổi-triệu-Galleons này và đưa nó cho Harry. Cậu chối đây đẩy món quà quý giá này nhưng lại bị Lucius đe dọa nếu cậu không cần thì sẽ vứt nó đi không thương tiếc.

"Cảm ơn ngài, ngài Malfoy", cậu nói suốt đến cà lăm từ khi ra khỏi tiệm và dạo mấy vòng nữa xung quanh hẻm cho Lucius quyết định chỗ ăn trưa của cả hai. Harry hào hứng ăn trưa, miệng không ngừng thuyết minh về các tính năng của cây Tia chớp dòng này có ưu điểm vượt trội hơn bao nhiêu lần cây Tia chớp của cậu, và cậu sẽ chân trọng và giữ gìn nó, sẽ...sẽ...

Lucius không nghe hết cậu nói gì, vui vẻ nhìn gương mặt xinh đẹp của Harry. Hắn nhiều khi không nhận ra là mình chẳng xiên vào đồ ăn mà vẫn đưa nĩa lên miệng như thể hắn đang ăn giọng nói của cậu vậy. Phải, hắn muốn như vậy, có điều gì ở cậu mà hắn không muốn đâu cơ chứ.

Hắn và cậu độn thổ trở về lúc hoàng hôn, kết thúc buổi hẹn hò đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top