Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73: Những tiếng thì thầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần học tiếp theo qua đi trong sự háo hức của lũ trẻ, bởi chúng sắp có giờ học bay đầu tiên. Kể cả cái tin tức lớp học bay của Nhà Gryffindor sẽ được tổ chức cùng Nhà Slytherin cũng không thể làm nguội đi sự hưng phấn của bọn chúng.

Malfoy thì khỏi phải nói, hẳn nó phải khoái môn Bay lắm. Lúc nào nó cũng nói về chuyện bay. Nó còn lớn tiếng phàn nàn rằng trường này sao không bao giờ tuyển học sinh năm thứ nhất vô đội bóng bay Quidditch, rồi kể đi kể lại những chuyện bịa đặt, lúc nào cũng kết thúc bằng cảnh nó thoát hiểm trong gang tấc khi bị bọn Muggle săn đuổi bằng trực thăng. Nói nào ngay, Malfoy không phải là đứa duy nhất khoác lác. Đến thằng Seamus cũng hay kể rằng hồi bé nó vẫn thường ngao du vùng thôn quê trên cán chổi. Thậm chí thằng Ron cũng sẵn sàng kể cho bất cứ ai chịu nghe rằng có lần nó suýt đụng phải tàu lượn khi bay trên cây chổi cũ của anh Charlie.

Mấy đứa con nhà phù thủy nòi là hay bàn tán về trò chơi Quidditch nhất. Ron từng cãi nhau tưng bừng với Dean, bạn cùng phòng, về trò bóng đá. Ron nói nó chẳng thấy có gì hay ho cái trò chơi chỉ có một trái banh và người chơi không được phép bay khỏi mặt đất. Có lần Harry bắt gặp Ron đang lấy que chọc vào tấm áp-phích đội bóng đá West Ham, hình như nó cố tìm cách làm cho các cầu thủ bay lên.

Còn Neville, cả đời nó chưa bao giờ được cỡi lên một cán chổi, bởi vì bà nó không đời nào để nó mon men tới gần một cây chổi phù thủy. Chuyện cấm đoán như thế thực ra hoàn toàn có lý, bởi vì Neville đi bằng chân không cũng đã luôn hết gặp tai nạn này đến tai nạn kia, nói gì đến chuyện bay bổng chân trên cán chổi.

Hermione cũng háo hức muốn học bay như Neville. Đây không phải là môn có thể học thuộc lòng trước trong sách, nhưng Hermione vẫn cứ đọc sách trước. Vào bữa điểm tâm ngày thứ năm, con bé làm mọi người ngấy lên khi trích dẫn ra đủ mẹo vặt về thuật bay mà nó đọc được từ một cuốn sách mượn ở thư viện có tựa là "Quidditch qua các thời đại". Chỉ có Neville là nuốt từng lời của con bé, nó tha thiết với bất cứ thứ gì có thể giúp nó sau này đeo được cán chổi. Cho nên mọi người đều khoái chí ra mặt khi thấy bài giảng của Hermione bị cắt ngang vì có thư đến.

Trái ngược với tính cách Harry từ trước tới giờ, Ron cảm nhận thấy khi nhắc tới việc học bay, đứa bạn lạnh lùng của nó tỏ ra quan tâm một cách lạ thường. Thậm chí Ron còn bắt gặp Harry cũng ngồi đọc say xưa quấn "Quidditch qua các thời đại" giống y chang Hermione và còn ưng chịu lắng nghe mấy câu chuyện tầm phào về Quidditch mà bọn nam sinh cùng phòng vẫn hay đấu láo. Dù gương mặt Harry vẫn lạnh nhạt như hồi nào tới giờ, nhưng Ron chắc chắn rằng thằng bạn đang rất hưng phấn.

Hedwig hôm nay mang đến cho Harry một lá thư của má Lily (Ron có thể nhận ra cái dấu niêm phong của dòng họ Potter nên nó không đọc thư với Harry nữa). Cũng như những lá thư khác, má gửi thêm cho nó ít đồ ăn vặt này nọ và tỏ ý muốn Harry chia sẻ với các bạn (chắc má lo nó bị cô lập vì chẳng chuyện trò gì). Harry đọc qua vài lượt lá thư, xác định mọi việc vẫn bình thường thì ngẩng lên nhìn. Ở đầu bên kia, Neville được bà nội nó gửi cho một trái cầu gợi nhớ.

Mặt Neville bí xị, bởi vì trái cầu đang đổi sang màu đỏ tía:

"... chắc mình lại có chuyện gì quên làm rồi..."

Neville đang cố nhớ xem mình đã quên mất cái gì thì Draco Malfoy đi ngang qua bàn của nhà Gryffindor và đưa tay chộp lấy trái cầu Gợi Nhớ trên tay Neville.

Nhưng lúc ấy giáo sư McGonagall, người phát hiện ra rắc rối nhanh hơn hết thảy các giáo viên khác, đã có mặt trong nháy mắt.

"Chuyện gì đó?"

"Thưa cô, Malfoy giựt mất trái cầu Gợi Nhớ của con."

Malfoy đành cau có bỏ trái cầu xuống.

"Con chỉ coi thôi mà."

Rồi nó chuồn đi, Crabbe và Goyle lẽo đẽo theo sau. Ron nghiến răng trèo trẹo. Nó đang muốn tìm cơ hội để mà tẩn cho thằng Malfoy một trận.

Trưa hôm đó, vào khoảng ba giờ rưỡi, Harry, Ron và những đứa khác trong nhà Gryffindor vội vã chạy xuống sân để học bài đầu tiên của lớp Bay. Trời hôm ấy, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa.

Đám trẻ của nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Harry từng nghe Fred và George Weasley phàn nàn về những cán chổi của trường, rằng một số cây cứ run lên bần bật khi mình bay quá cao, và một số cán bay hơi bị lệch sang bên trái.

Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.

Bà quát:

"Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!"

Harry liếc xuống cây chổi cạnh chân mình, thấy nó lởm chởm, cũ kỹ làm sao.

Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:

"Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN."

Mọi người gào to:

"LÊN."

Tất cả, ngoại trừ Harry. Thiên phú của nó trong việc bay lớn tới mức nó chỉ cần nghĩ trong đầu, cây chổi của nó đã ngoan ngoãn nhảy tọt lên bàn tay đang mở ra của nó (Làm Ron trợn mắt nhìn). Chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Neville thì không hề nhúc nhích.

Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Ron khoái chí cực kỳ khi nghe bà Hooch mắng Malfoy là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật.

Cho tới tận bốn mươi lăm phút đồng hồ sau, sau khi bà Hooch tạm hài lòng với tư thế xuất phát của cả đám, bà mới ưng chịu toét còi ra hiệu cho chúng bay lên.

Harry chưa bao giờ được bay trên một cán chổi thần thật sự. Ở nhà, nó chỉ có cây chổi đồ chơi mà ba đỡ đầu nó mua hồi nào đến giờ, và cây chổi ấy đã chào thua trọng lượng cơ thể nó từ năm nó lên ba.

Gió lùa qua tóc nó, thổi phồng tấm áo dài của nó bay phần phật ra sau; và một cảm xúc lạ lẫm dâng trào trong lòng Harry khi nhận ra có những điều không cần đợi thầy dạy nó cũng làm được. Bay xem ra cũng dễ, và thật là tuyệt. Nó kéo cán chổi chếch lên một chút để bay cao hơn.

Sau khi ngắm nghía chán chê mây trời, nó hãm tốc độ cây chổi lại để quan sát được phía xung quanh lớp học. Không phải ai cũng có đủ can đảm để bay lên cao như nó. Nó nhìn thấy trong đám con gái, Pavarti và Lavender vẫn đang ì oạch dưới đám cỏ, còn Hermione thì tỏ vẻ bối rối vì cây chổi không tuân theo lệnh cô nàng. Ron thì khá hơn một chút, nó bay nhích nhích ngay trên vạch xuất phát của tụi nó, nhưng cây chổi nó sở hữu thì cũ quá, vẹt cả sang bên trái làm nó đang phải nghiêng sang bên còn lại để giữ thăng bằng. Ở phía nhà Slytherin, nó thấy Malfoy không nói khoác, nó biết bay thật. Có điều, hai hộ vệ của nó trông có vẻ quá khổ với cây chổi, vẫn lệt xệt dưới mặt đất và di chuyển bằng chân thay vì xài chổi bay. Nó thấy Malfoy đang tung hứng một vật gì đó sáng lấp lánh, còn Neville (người đang ngồi chấp chới sắp ngã trên cán chổi) thì cố nhoài người ra để bắt.

Malfoy cười nhăn nhở:

"Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?"

Neville khốn khổ một tay ôm chặt cán chổi, tay còn lại với một cách vô vọng về phía vật lấp lánh kia, mà Harry đã nhận ra là trái cầu gợi nhớ. Đột ngột, nó thấy bản mặt Malfoy đầy vẻ chế giễu, ném quả cầu ra xa hơn nữa khỏi tầm tay Neville:

Trả mày nè, ráng mà chụp đi!

Lúc ấy, cơ thể Harry tự phản xạ hoàn toàn. Nó lao về phía Malfoy, và y như một cảnh phim quay chậm, nó bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt: nó chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi. Gió rít qua lỗ tai, cùng những tiếng rú kinh hãi của đám người dưới mặt đất đang ngước nhìn lên. Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry với tay chụp được. Vừa kịp để nó kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi Nhớ trong tay. Harry đứng thẳng dậy, khuông mặt lạnh nhạt đưa trái cầu cho Neville đang kinh hãi ôm chổi bay tới chỗ nó. Tiếng hoan hô dậy lên ở bốn phía, lũ con gái Gryffindor càng tỏ ra suýt xoa ngưỡng mộ, trong khi lũ Slytherin cũng không kiềm được ánh mắt thán phục.

Malfoy thì không may mắn như vậy. Nó tưởng Harry tấn công nó nên mất thăng bằng và rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhác về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.

Bà Hooch cúi xuống bên Malfoy, gương mặt bà cũng trắng bệch như nó. Harry nghe bà lẩm bẩm:

"Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào."

Malfoy rất không tình nguyện để cho bà Hooch xem xét tay nó. Nó làm khẩu hình hướng về phía Harry: tao sẽ méc ba tao.

Màn trình diễn của Harry còn lọt vào mắt xanh của giáo sư McGonagall. Ngày hôm ấy, nó được tuyển thẳng vào đội Quidditch nhà Gryffindor với vai trò Tầm Thủ và được nhận ngay một cây Nimbus 2000 mới toanh (mà ba nó gửi thầy Hiệu Trưởng hồi hôm). Ron cứ nài nỉ để xem cây chổi hoài, và nó hưng phấn đến mức vẫn lải nhải với Harry cho đến tận lúc lên phòng ngủ.

"Hết xảy bồ tèo, bồ sẽ là cầu thủ trẻ nhất từ một thế kỷ nay." Nó nhắc lại lần thứ ba mươi lăm. "Ngó bản mặt thằng Malfoy kìa, nhưng mà.." lúc này, Ron mới sực nhớ đến, "liệu có vấn đề gì không nhỉ? Với ngài Lucius Malfoy ấy."

Lo lắng của Ron không hề thuyên giảm chút nào khi sáng ngày hôm sau, nó trông thấy Malfoy đang làm bộ hết sức với cái tay băng bó ở dãy bàn Nhà Slytherin. Harry vẫn tập trung vào bữa sáng của nó như thường lệ. Đã vậy, Malfoy còn khủng khỉnh tiến lại phía chỗ nó với hai thằng bự phía sau.

"Chén bữa cuối hả Potter? Chừng nào mày phải lên tàu quay về với ba má mày? Ba tao thì chẳng hài lòng chút nào với cái tay bị gãy này của tao. Dĩ nhiên, Lương Y riêng của nhà tao có thể chữa khỏi cho tao ngay tức thì, nếu không bị lão Dumbledore gàn dở ấy ngăn cản." Nó nói với giọng miệt thị.

Ron chưa kịp phản ứng thì nó đã thấy Harry quay lại, vẻ mặt lạnh lùng nhưng rõ ràng tỏ ý không vui.

"Rồi! Mày dám đấu tay đôi với tao không, bất cứ lúc nào. tối nay cũng được. Đấu tay đôi kiểu phù thủy, chỉ dùng đũa phép, không xáp lá cà. Sao? Chắc chưa bao giờ được nghe tới đấu tay đôi kiểu phù thủy chứ gì?" Malfoy nói, liếc mắt dè chừng về dãy bàn giáo viên.

Ron chen vào:

"Harry biết chứ sao không! Tao là đệ nhị nhân của nó. Còn đệ nhị nhân của mày là ai?"

Malfoy nhìn Crabbe và Goyle ước lượng xem nên chọn đứa nào, rồi quyết định:

"Ê Crabbe, nửa đêm được không mày?... Rồi! Gặp nhau ở phòng truyền thống, phòng đó không khi nào khóa."

Vậy là lần đầu tiên, Harry vi phạm nội quy mà chuồn ra khỏi tháp Gryffindor sau giờ giới nghiêm với Ron. Hai đứa nép sát những bức tường được ánh trăng lọt qua song cửa chiếu sáng thành từng sọc, len lén đi dọc hành lang. Mỗi lần quẹo ở khúc quanh, Ron đều lo đụng đầu ông Filch hay Bà Norris; nhưng may phước là chúng không gặp ai. Hai đứa vội vã leo cầu thang đến tầng thứ ba rồi nhón gót đi vào phòng truyền thống.

Malfoy và Crabbe chưa có mặt ở đó. Những tủ kiếng đựng cúp pha lê lấp lóa ánh trăng. Những chiếc cúp, khiên, giáo, áo giáp, dĩa, tượng vàng, tượng bạc long lanh trong bóng tối. Bọn trẻ đi men theo tường, mắt canh chừng cửa ở hai đầu phòng. Harry cầm sẵn cây đũa phép, phòng hờ trường hợp Malfoy nhảy xổ ra tấn công bất thình lình. Thời gian chậm chạp trôi.

Ron thì thầm:

"Nó tới trễ. Hay coi chừng nó chuồn rồi?"

Bỗng một tiếng động vang lên ở phòng kế bên khiến Ron giật thót người. Harry vội giơ cây đũa phép lên khi nghe thấy tiếng nói. Nhưng đó không phải là giọng của Malfoy:

"Đánh hơi chung quanh đi cưng, chắc tụi nó núp trong góc nào đó thôi!"

Đó là giọng của ông Filch nói với Bà Norris. Cực kỳ kinh hoàng, Ron vẫy tay như điên, ra hiệu cho Harry phóng chạy thật nhanh. Chúng chuồn êm về hướng cánh cửa không có giọng nói ông Filch. Tấm áo của Harry vừa kịp khuất góc thì ông Filch vào đến phòng Truyền thống.

Hai đứa nhắm mắt mà chạy tuôn ra khỏi phòng, không dám ngoái cổ lại một lần xem ông Filch có đuổi theo hay không. Chúng cứ chạy thục mạng, ngoặt qua trụ cửa, lao xuống hành lang, Ron dẫn theo Harry, không cần biết mình đang ở đâu, hay đang chạy đi đâu. Chúng chui ra sau một tấm thảm treo tường và thấy mình đang đứng trước một lối đi bí mật. Lần theo lối đó mà đi dần tới phòng học Bùa mê, cách phòng Truyền thống khá xa, cả dặm.

Ron đứng dựa lưng vào bức tường lạnh, quẹt mồ hôi trán, thở hổn hển:

"Thằng Malfoy chết tiệt. Nó lừa mình."

Ngay cả vẻ mặt lạnh nhạt ngàn năm bất biến của Harry cũng hồng hồng lên vì chạy. Nhưng bất chợt, Harry ra dấu cho Ron. Nó tưởng có ai đó xung quanh nên ngay lập tức nín thở.

<Đi tìm...ta phải đi tìm...máu...ta cần máu...>

Harry nghe thấy âm thanh phát ra lạ lùng, một giọng nói mà chắc chắn không phải của Giáo sư hay bất kỳ con ma nào trong Hogwarts. Nó biết ngôn ngữ này. Xà Ngữ. Nó quay lại nhìn Ron. Cái nhìn nghệt mặt của thằng bạn đã chứng minh cho Harry biết là nó đã đúng.

<Mi là ai...Xuất hiện đi...> Harry rít lại đầy lạnh lùng, dọa Ron sợ tái mặt.

"Bồ phát ra cái thứ tiếng gì vậy, Harry?" Hiển nhiên, Ron không biết Harry là một Xà Khẩu.

Nó nhìn thấy Harry cúi người nhìn xuống các góc tường và gầm bàn, chân ghế, thậm chí cả trên trần nhà. Nhưng không có gì bất thường ở đây cả.

<Máu...> Harry lần theo tiếng con rắn, men theo tới trước cánh cửa một căn phòng đã được khóa kín phía cuối hành lang.

"Cửa khóa rồi." Ron thì thầm ngay sau lưng. Nhưng nó không bỏ cuộc mà rút từ trong túi ra một cái đồ gì đó như cái kẹp tóc rồi hí hoáy xọc vào ổ khóa.

"Chiêu Muggle này anh Fred chỉ cho mình. Ảnh làm ngó thì dễ lắm...để coi..."

Đáng lẽ hai đứa cũng không cần mất nhiều công sức như thế này, nếu chúng có thể ếm được một bùa tử tế vào cái lỗ khóa.

Cạch. Một tiếng động nhỏ vang lên làm hai đứa bé sững lại. Ron khẽ reo lên vui sướng mở cánh cửa ra và kéo Harry lách vào và thậm chí còn cẩn thận đóng cánh cửa ấy lại. Nhưng ngay lập tức, Ron đã hối hận về hành động của mình.

Không có con rắn nào ở cái nơi mà Harry vẫn tưởng là căn phòng. Đó là một cái hành lang, và chính là cái lang cấm ở tầng thứ ba. Chính lúc này chúng biết được tại sao hành lang ấy lại cấm.

Trước mặt hai đứa là một con chó quái vật, tấm thân lấp hết khoảng không từ sàn tới trần. Nó có ba đầu, ba cặp mắt điên dại long sòng sọc, ba cái mũi nhăm nhúm chun về ba hướng, ba cái mõm đầy răng nhọn hoắt, nước dãi nhễu lòng thòng từ những chiếc răng nanh vàng khè.

Nó đứng yên, sáu con mắt trừng trừng nhìn bọn trẻ, và Harry đoán ra lý do duy nhất mà chúng vẫn còn chưa hết, ấy là vì chính con quái vật cũng hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của chúng. Nhưng phút bất ngờ ấy qua nhanh, con quái vậy gầm gừ một tràng dài như sấm dậy, và ai cũng hiểu được những tiếng gầm gừ đó có ý nghĩa gì.

Harry vặn ngay nắm đấm cửa. Nó phản ứng nhanh đến mức chính nó cũng bất ngờ. Hóa ra trong tình huống hiểm nghèo như đối diện với cái chết, nó vẫn có phản xạ tự nhiên là bảo toàn tính mạng. Giữa ông Filch và cái chết, thì thà chọn ông Filch vậy.

Hai đứa nhào ra cửa và Harry đóng sập cửa lại sau lưng. Ron sau khi kéo lại được một chút thần hồn thì kéo Harry chạy tóe khói ngược lên hành lang. Và chúng cứ chạy miết cho đến khi đối diện với chân dung Bà Béo trên tầng bảy. Bà Béo sửng sốt nhìn chúng: áo ngủ vắt vai, mồ hôi đầm đìa, mặt mày thất thần thất sắc, hơi thở hổn hà hổn hển.

"Các cháu ở đâu ra thế này?"

"Bà đừng quan tâm. Mõm heo. Mõm heo." – Ron hổn hển đọc mật khẩu.

Bức tranh Bà Béo xịch ra và hai đứa chen nhau chui vào, run rẩy, lăn kềnh ra mấy cái ghế bành.

Phải mất một lúc sau Ron mới tiếp tục mở miệng ra được

"Không biết họ nghĩ sao mà để một con quái vật trong trường học. Con chó đó phì nộn quá, chắc phải cho đi tập thể dục."

Gương mặt Harry giờ đây còn hồng hơn lúc trước. Nó vẫn lạnh nhạt nhưng ánh mắt thì tỏa sáng lấp lánh sau cuộc phiêu lưu chết chóc vừa rồi. Nó còn kịp nhận ra con chó ban nãy đứng trên một cái gì đó, trông như một cái miệng bẫy. Và nó chợt nhớ lại đoạn hội thoại mà giáo sư Snape đã nói với Lucius Malfoy hồi hôm. Con chó hẳn là đang canh giữ vật đó. Đột nhiên, một cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong nó, xuyên thẳng đến cái thẹo: Cái thẹo lại đập bình bịch đầy phấn khích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top