Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77: Những vụ tấn công liên hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May mắn cho thầy Filch, bà Norris chỉ bị hóa đá (vài đứa học sinh tỏ ra tiếc nuối lắm), và giáo sư Sprouts đã xoay sở được mấy cây Nhân Sâm non.

Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó. Chỉ ba ngày sau đó, nạn nhân tiếp theo của Người Kế Vị đã xuất hiện. Một học sinh bên Hufflepuff – Justin Finch-Fletchley cũng đã bị Hóa Đá, tình trạng y chang bà Norris. Không khí bỗng nhiên bị những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đại làm cho ngột ngạt. Bọn học sinh năm thứ nhất bây giờ chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bíu chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu đi lêu bêu một mình thì thể nào cũng bị tấn công. Và dường như, để nhấn mạnh tầm nguy hiểm của câu chuyện, một Câu Lạc Bộ Đấu Tay Đôi đã được thành lập. Hôm ấy, khi Harry, Ron và Hermione đang băng qua tiền sảnh thì thấy một đám đông bu quanh một thông báo, đọc một mẩu giấy da đính trên bảng. Dean và Seamus ra hiệu kêu tụi nó lại, tỏ vẻ hào hứng lắm. Seamus nói:

"Người ta đang thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi! Tối nay có buổi họp mặt đầu tiên! Mình không ngại mấy bài học đấu tay đôi đâu; nhất là vào những ngày này, biết đâu mình sẽ phải cần đến..."

Ron nói:

"Cái gì? Bộ mấy bồ tưởng con quái vật của Slytherin biết thách đấu tay đôi à?"

Dù vậy Ron cũng chăm chú đọc thông báo, rồi nói với Harry và Hermione:

"Coi bộ cũng hữu ích lắm. Tụi mình tham gia không?"

Harry và Hermione đều ủng hộ, thế là lúc 8 giờ tối hôm đó, tụi nó vội vã trở lại Đại Sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ một cái võ đài vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình và lộ vẻ hồi hộp.

Giáo sư Quirrell và giáo sư Snape đã có mặt và bước lên võ đài. Gương mặt thầy Snape vẫn khủng khỉnh, còn thầy Quirrell thì căng thẳng thấy rõ. Tụi nhỏ cảm thấy thầy không thực sự tình nguyện tham gia lớp học này và chỉ muốn xua đuổi con quái vật trong Phòng Chứa bằng mấy củ hành và củ tỏi mắc cười đang gài xung quanh lớp khăn chùm đầu của thầy. Thầy bắt đầu cà lăm:

"Dồn...dồn lại đây...y...y nào mọi người...i.i"

Giáo sư Snape tỏ vẻ sốt ruột khi chẳng đứa học sinh nào buồn chú ý. Thầy nói to:

"Im lặng!"

Thế là lũ học trò im re. Giáo sư Quirrell còn căng thẳng hơn ban nãy, lắp bắp giải thích luật lệ của một trận Đấu Tay Đôi đích thực, hai thầy bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Thầy Quirrell run rẩy cúi người. Còn thầy Snape thì chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt.

Thầy Quirrell nói với đám học trò đang im re:

"Như...như...các trò thấy..., chúng...g tôi đang giơ....giơ cây đũa phép của mình...mình lên ở một tư thế chiến...n...n đấu được chấp nhận. Sau....sau...khi...đếm ba...ba tiếng, chúng...g... tôi sẽ tung ra...ra lời nguyền...n...n thứ nhất. Dĩ...dĩ nhiên là không ai cố ý...ý giết ai cả."

Ron ngó hàm răng nghiến chặt của thầy Snape:

"Mình không dám đánh cược đâu."

Mà thực tế, tụi nó cảm thấy Giáo sư Quirrell dũng cảm hơn những gì chúng nó tưởng tượng rất nhiều. Nếu thầy Snape mà cứ nhìn tụi nó theo kiểu thầy đang nhìn giáo sư Quirrell bây giờ, thì chắc tụi nó đã lo liệu hồn mà chạy trốn.

"Một... Hai... Ba..."

Cả hai thầy đều vung gậy qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ. Thầy Snape hô:

"Expelliarmus!"

Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Quirrell khiến thầy văng bậc ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn.

Malfoy và mấy đứa nhà Slytherin vỗ tay hoan hô. Hermione bồn chồn nhấp nhổm trên mấy đầu ngón chân, còn mấy ngón tay thì đè trên môi cố ngăn tiếng thét đau đớn:

"Mấy bồ nghĩ thầy có bị gì không?"

Rồi tụi nó thấy thầy bước cà nhắc leo lên lại lễ đài, khăn trùm đầu xộc xệch nhưng vẫn chưa tuột ra, đám hành tỏi mắc cười của thầy đã văng đi đâu đó cách đấy cả thước.

Sau đó, hai thầy ghép chúng nó thành từng cặp để luyện tập. Thầy Snape đi thẳng đến chỗ Harry và Ron.

Thầy cười nhếch mép:

"Ta nghĩ đã đến lúc tách nhóm thôi. Ron, trò bắt cặp với Finnigan. Còn Harry..."

Harry tự động quay sang Hermione. Nhưng thầy Snape vẫn mỉm cười lạnh lùng:

"Ta e không được đâu. Malfoy, lại đây. Để thử xem trò làm được gì với Harry lừng danh. Còn trò, Hermione, trò đấu tay đôi với Bulstrode."

Malfoy khệnh khạng bước tới, miệng cười khinh khỉnh. Bước đằng sau nó là một cô bé bên nhà Slytherin. Cô bé này khiến Harry nhớ đến một bức tranh nó đã xem trong cuốn "Kỳ nghỉ với Phù thủy", bởi vì "cô bé" bự chàm vàm, cằm bạnh ra vuông vức nặng nề đầy vẻ khiêu khích hung hăng. Hermione nở một nụ cười yếu ớt để chào, nhưng cô bé kia không đáp lại. Thầy Quirrell đã lại bước lên võ đài kêu gọi:

"Hãy...hãy...đối diện...n.n với đấu thủ của...của mình! Và...à cúi chào! Đ..Đũa phép sẵn s...sàng! Khi tôi đếm đến ba...ba, các trò h...hãy tung bùa phép của m...mình ra mà g...giải g...giới đối thủ. – Một... Hai... Ba..."

Harry quơ cây đũa phép của nó lên, nhưng Malfoy đã ra tay trước, ngay từ tiếng đếm thứ hai: đòn phép của Malfoy quật Harry mạnh đến nỗi nó cảm giác bị cả một cái chảo nện mạnh trên đầu. Harry loạng choạng suýt ngã, nhưng gượng được và không để mất thêm một giây nào, nó chĩa thẳng cây đũa phép vào mặt Malfoy và tung một bùa Giải giới không lời, có điều, vì xung quanh quá mức ồn ào nên cũng chẳng ai để ý là nó dùng bùa có lời hay không lời.

Cây đũa phép của Malfoy mau chóng bật ra khỏi tay mà bắn ra xa tít tắp. Nó hằn học nhìn Harry như sắp sửa giộng thẳng nắm đấm vào thằng kia thay vì ếm nhau bằng bùa phép như những trang quân tử.

Thầy Quirrell run rẩy quát:

"D...Dừng lại! T..Thôi!"

Chẳng xơ múi gì. Thầy Snape đành can thiệp:

"Finite Incantatem! <Thu hồi phép thuật>"

Sau tiếng hô của thầy Snape, một làn khói mờ đang bao phủ toàn cảnh. Neville nằm lăn quay trên sàn thở hổn hển. Ron thì đang đỡ dậy một thằng Seamus mặt mày xám ngoét như tro. Nhưng Hermione và Bulstrode vẫn còn múa may. Hermione thì bị cô "Bé Bự" dùng miếng đòn hiểm khóa đầu, đang thút thít khóc vì đau đớn; cả hai cây đũa phép của hai cô bé đều bị bỏ mặc nằm lăn lóc trên sàn. Harry nhảy tới lôi Bé Bự ra khỏi Hermione. Kể cũng khó: Bé Bự to cồ hơn cả Harry.

Thầy Quirrell nhìn hậu quả của trận đấu tay đôi, nhấp nha ướm lời:

– Nào. Nào... Macmillan, buông ra đi... Coi chừng, trò Fawcett... trò Boot k...kẹp chặt lại, chút xíu nữa là nó ngừng chảy máu thôi...

Đứng trong đám khói mờ mịt giữa hội trường, thầy Quirrell cố át sự náo động:

"Chắc l...là tôi...anh...Snape... phải d...d..ạy cho các trò cách thức khóa...khóa những lời n...nguyền không thân...thân thiện!"

Thầy Quirrell lấm lét liếc một cái sang chỗ thầy Snape. Đôi mắt đen của ông này phát ra một tia sáng long lanh, nhưng ông nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Thầy Quirrell đành nói tiếp:

"Chúng...chúng ta cần một đôi...đôi tình nguyện làm thử – Neville và D...Dean lại đây – Anh thấy sao, anh..."

Thầy Snape gạt đi ngay:

"Không ổn chút nào, giáo sư Quirrell à. Neville thì chỉ với một câu thần chú đơn giản thôi cũng sẽ gây ra một cảnh tan hoang tàn khốc. Còn Dean thì có thể sẽ chỉ còn di thể đủ đựng trong mấy cái hộp quẹt để đưa đến bệnh thất."

Gương mặt tròn trịa hồng hào của Neville ửng đỏ lên. Thầy Snape nói tiếp với một nụ cười nhăn nhó:

"Hay là cặp Harry và Malfoy, anh thấy sao?"

Thầy Quirrell tán thành:

"X..xuất sắc!"

Thầy ra hiệu gọi Harry và Malfoy đi tới giữa hội trường, đám đông lùi lại để chừa chỗ trống cho chúng thi thố tài năng. Thầy Quirrell cố thì thầm một câu thần chú giải bùa vào tai Harry, có lẽ sẽ khá thuyết phục nếu giọng thầy không run rẩy như vậy.

"Nghe...nghe đây, Harry, khi Malfoy...y...y chĩa cây đũa phép v...vào trò, thì trò làm như vầy."

Thầy run rẩy giơ cây đũa phép của mình lên, cố gắng làm một động tác phức tạp xong làm rớt luôn cây đũa. Thầy Snape cười ngạo nghễ nhìn thầy Quirrell, đáng sợ tới mức ông thầy đáng thương im bặt.

Thầy Snape đến gần Malfoy, cúi xuống, thì thầm điều gì đó với nó. Malfoy nở nụ cười ngạo nghễ.

"Sợ rồi hả?" Malfoy quay sang thì thầm cho thầy Quirrell khỏi nghe thấy

Harry chẳng buồn đáp lời.

Thầy Snape hô to:

"Ba... hai... một... Bắt đầu!"

Malfoy giơ đũa lên thật nhanh và đọc thần chú:

"Serpemsprtia" <Mãng xà tấn công>

Đầu đũa của Malfoy bùng nổ. Một con rắn đen dài vọt ra, rớt phịch xuống khoảng sàn trống giữa hai đứa, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Harry đứng nhìn chằm chằm vào con rắn. Đám đông nhảy thối lui ra sau ngay, nhiều tiếng rú kinh khiếp vang lên.

Thầy Snape rõ ràng là rất khoái cái bộ điệu đứng chết trân của Harry, như bị con rắn thôi miên, mắt cứ nhìn trừng trừng vào mắt rắn. Thầy Snape nói lừ đừ:

"Đừng nhúc nhích, Harry. Để ta đuổi nó đi..."

Nhưng giáo sư Quirrell đã dành phần việc ấy một cách nhanh đến bất ngờ.

Ông vung cây đũa phép lên phía trên đầu rắn, và một tiếng nổ đùng vang lên: con rắn không biến mất mà phóng vọt lên không trung chừng ba thước rồi rớt xuống sàn kêu một cái oạch thiệt lớn. Nổi điên lên, con rắn rít lên giận dữ và trườn về phía Dean Thomas. Nó ngóc đầu lên, nhe răng nanh nhọn hoắt, tư thế sẵn sàng mổ một cái đích đáng cho đã đời.

Harry nhanh chóng lao tới trước mặt con rắn, nó quát lớn:

<Buông bạn ấy ra!>

Và thật kỳ diệu – không sao giải thích nổi – con rắn thụp đầu nằm im dưới sàn, cuộn mình lại như một cuộn ống nước bằng nhựa đen trong vườn, con mắt nhìn Harry đầy vẻ tuân phục. Nó biết chắc chắn con rắn sẽ chẳng tấn công ai nữa cả bởi nó đã điều khiển rắn ít nhất hơn một tá lần rồi.

Harry ngước nhìn Dean Thomas, nhưng thằng bé trông hoảng sợ tới mức nó rụt lại. Nó hét:

"Mày đang chơi cái trò gì vậy hả?"

Sau đó, Dean đã quay phắt người và phóng chạy ra khỏi Sảnh đường.

Thầy Snape bước tới, vẫy cây đũa phép một cái, và con mắt rắn biến mất trong một làn khói đen nhạt. Thầy cũng nhìn Harry một cách lạ lùng: một cái nhìn tính toán sắc xảo mà Harry không thích chút nào. Rồi nó cảm thấy áo chùng của nó bị ai kéo sau lưng. Giọng của Ron kề bên tai nó:

"Đi thôi. Đi, ra ngoài thôi."

Ron kéo nó chen qua đám đông ra khỏi Sảnh đường. Hermione vội vã bám theo sau sát gót. Khi ba đứa đi qua cửa, mọi người dạt ra hai bên như thể hoảng sợ trước một cảnh tượng gì ghê gớm lắm.

Đến khi hai đứa kéo nó lên tới phòng sinh hoạt chung trong tháp Gryffindor, bấy giờ Ron mới đẩy Harry ngồi xuống chiếc ghế bành và nói:

"Vậy ra bữa trước, cái đêm tụi mình khám phá ra con chó ba đầu ấy, bồ đã phát ra một âm thanh kì lạ nào đấy, bồ đã nói Xà Ngữ à?"

Harry gật đầu.

"Vậy bồ là một Xà Khẩu", Ron lẩm bẩm nói, "Nhưng mình tưởng bồ không...ý mình là mình đã tưởng rằng bồ hoàn toàn không thể nói chuyện. Nhưng bồ vẫn trò chuyện với rắn. Chuyện đó thực ra cũng không quan trọng. Bồ có biết ý nghĩa của một Xà Khẩu là gì không, Harry?" Ron xúc động đến nhợt nhạt.

Harry vẫn thản nhiên gật đầu.

"Ôi Harry, mình vẫn biết là bồ có những khả năng đặc biệt, nhưng lộ ra bồ là một Xà Khẩu vào ngay thời điểm này thì không phải là ý kiến hay cho lắm. Bởi vì nói chuyện với rắn là khả năng đã làm cho Salazar Slytherin nổi tiếng." Hermione rầu rĩ nói.

"Đúng vậy. Và bây giờ cả trường đang suy ra rằng bồ chính là cháu chắt chút chít gì đó của Salazar Slytherin."

"Bồ sẽ khó mà chứng mình là phải hay không. Salazar Slytherin sống cách đây cả ngàn năm. Với tất cả những gì tụi này biết, thì rất có thể bồ chính là hậu duệ của ổng."

Harry nhún vai và ngồi thư giãn trên cái ghế bành, như thể tin đồn nó có thể là chít của Slytherin cũng bình thường như việc nó là con của ba James và má Lily vậy. Và nó cũng chẳng cảm thấy phiền nếu điều ấy là sự thật. Vì nó đâu có dùng Xà Ngữ mà sai bảo mấy con rắn đi tấn công mọi người.

Thế nhưng, bạn cùng phòng với Harry, Dean Thomas, học sinh vừa bị doạ trong câu lạc bộ đấu tay đôi ban nãy thì hoàn toàn tuyệt vọng. Nó cho rằng kẻ tiếp theo bị tấn công chắc chắn là nó, bởi lẽ nó nằm ngay sát giường Harry. Vậy nên Dean đã tới gặp giáo sư McGonagall để cầu xin cô cho đổi phòng ngủ (và bị cô mắng cho một trận thừa sống thiếu chết).

Tháng hai đã tới và mọi việc đang dần đi vào quỹ đạo ổn định. Tạm thời chưa có thêm một vụ tấn công nào, và con chó ba đầu vẫn đang yên vị trên hành lang lầu ba, sau cánh cửa bị khóa kín. Nhưng tụi nhỏ hoàn toàn không được thả lỏng chút nào bởi thời khóa biểu của tụi nó đã dày đặc với hàng tá bài tập về nhà sau mỗi giờ lên lớp. Đã thế, Harry còn bận hơn cả Ron và Hermione bởi cứ rảnh ra lúc nào là nó bị anh Wood lôi đi tập Quidditch khi ấy.

Nó đã không có thời gian để gặp cụ Dumbledore để "trao đổi" thêm về tình hình cái thẹo, và vì hiện tại, nó đã quen với việc thi thoảng cái thẹo lại nhá lên hoặc giần giật trên trán, nên Harry thực tình cũng không bận tâm nữa. Nó cảm thấy cụ Dumbledore đã có đủ rắc rối phải giải quyết với việc điều hành một ngôi trường có cánh cửa phòng chứa Bí Mật nào đó cứ thi thoảng lại mở ra và Hóa Đá mọi người.

Harry chẳng biết có phải do mình tưởng tượng nhiều quá hay không, chứ sao mà nó có cảm giác là nó cứ phải chạm trán thầy Snape hoài cho dù nó ở đâu, đi đâu. Thậm chí là nó còn nghi ngờ là thầy Snape đang theo dõi nó, đang cố tìm cách bắt lỗi nó tại trận hay bắt quả tang nó đang tra khóa vào cái lỗ trên cánh cửa dẫn tới phòng chứa Bí Mật.

Tên tuổi của Harry từ khi tới Hogwarts cho đến bây giờ thì chưa khi nào hạ nhiệt, đặc biệt là từ hồi nó phô diễn Xà Ngữ trước toàn thể mọi người, thì đi tới đâu người ta cũng cứ né né giạt giạt ra xa khỏi nó trong hành lang, như thể nó sắp sửa nhe răng nanh hay xì nọc độc ra.

Tuy nhiên, Fred và George lại thấy tất cả những trò ấy rất vui. Hai đứa lanh chanh bước dõng dạc phía trước Harry để mở đường và hô to:

"Hãy tránh đường cho Người kế vị Slytherin, phù thủy ác độc chân chính đang du hành đây!"

Percy cực lực phản đối hành động đó. Anh lạnh lùng mắng hai em:

"Đây không phải là chuyện đáng cười đùa."

Fred xua tay:

"Ôi, tránh đường giùm coi, anh Percy. Harry đang gấp lắm mà."

George hùa thêm:

"Đúng vậy, nó phải đi gấp tới Phòng chứa Bí mật để uống trà với đám tay chân đầy nanh độc đấy!"

Hermione cũng không thú vị chút nào với trò đùa của hai anh. Mỗi lần Fred hỏi to Harry là nó dự định tấn công ai tiếp theo, hay khi George giả đò trừ tà Harry bằng một củ tỏi, thì Hermione kêu lên đầy khổ sở:

"Ôi, đừng mà!"

Harry chẳng thèm bận tâm mà còn cảm thấy có chút thú vị khi Fred và George coi cái chuyện người ta đồn đại nó là Người kế vị Slytherin là tào lao nhảm nhí. Nhưng mà trò cười của anh em Fred và George lại có vẻ như đã chọc tức Draco Malfoy, mỗi lần thấy anh em Fred diễn trò cười đó, trông Malfoy càng thêm chua chát.

Ron suy diễn:

"Là bởi vì nó chỉ muốn ra rằng chính nó mời là Người kế vị. Mấy bồ cũng biết mà, cái mà thằng đó ghét nhất là bị đánh bại trong bất cứ chuyện gì. Vậy mà bây giờ tiếng tăm của mấy chuyện bẩn thỉu nó làm thì Harry lại lãnh hết, vậy sao không tức?"

Và để gia tăng thêm sức mạnh cho lời đồn ấy, bọn học sinh Slytherin hiện giờ đang tỏ ra hết sức kính cẩn với Harry. Vài đứa còn cúi chào Harry khi tình cờ gặp mặt ở hành lang, không biết nguyên nhân là do nó đang là vị-hôn-thê-tin-đồn của Lucius Malfoy hay do nó là hậu duệ của chính cái Nhà mà chúng đang theo học. Nhưng vì lý do nào đi chăng nữa, thì nó cũng không cảm thấy bận lòng. Cho đến tận khi một cuộc tấn công nữa diễn ra làm cuộc sống của nó một lần nữa trở nên chao đảo.

Lần này là một cuộc tấn công kép: Huynh trưởng Penelop bên nhà Ravenclaw,

và Dean Thomas.

Giáo sư chủ nhiệm nhà Gryffindor đã buộc phải đến gặp nó, sự việc đã dần rơi khỏi tầm kiểm soát.

"Đi theo ta, Harry. Mặc dù tin con không hề dính dáng gì tới việc này, nhưng chuyện này vượt ra khỏi phạm vi xử lý của ta. Hơn nữa, giáo sư Dumbledore muốn gặp con."

Rồi cô dẫn nó tới văn phòng giáo sư Dumbledore, trong sự ngạc nhiên tột độ của Ron và Hermione. (Hai đứa nó vẫn cố đuổi theo tới tận bức chân dung: "Bọn con ở cạnh Harry suốt trong lúc xảy ra vụ tấn công kia mà!")

Hai cô trò vượt qua miệng cái máng xối rồi đứng đợi trước cửa văn phòng giáo sư Dumbledore. Tuy nhiên, thầy Dumbledore đang có khách, và cuộc chuyện trò diễn ra không mấy thân thiện.

Qua khe cửa, nó nhìn thấy bóng lưng của một người rất giống thầy Quirrell, và một người còn lại là một người khách lạ có mái tóc muối tiêu rối bù và vẻ mặt căng thẳng, ăn mặc quần áo kỳ cục: một bộ com-lê sọc nhỏ, một cái cà-vạt đỏ thắm, một cái áo khoác đen, và đôi giầy ống mũi nhọn màu tím. Dưới nách ông ra còn kẹp cả một cái nón nỉ màu vàng chanh nữa chứ. Nhưng Harry vẫn có thể nhận ra, vì vị khách này đã xuất hiện rất nhiều trên các mặt báo: ông Bộ trưởng Cornelius Fudge.

"Thưa ngài Bộ Trưởng", giọng của thầy Quirrell nói, và thật lạ là hiện giờ thầy đã hết cà-lăm, "tôi chắc chắn rằng ngài Hiệu trưởng đây đang gìn giữ ngay trong tòa lâu đài này những con quái vật cực kỳ nguy hiểm, ba học sinh xuất thân Muggle đã bị hóa đá, đúng theo tin tức mà ngài biết."

Thầy Dumbledore nhướn mày quan sát giáo sư Quirrell qua cặp kính nửa vầng trăng. Lúc này, giáo sư McGonagall đã không thể giữ bình tĩnh được nữa. Cô đẩy cửa bước vào và tỏ ra rất tức giận.

"Xin lỗi đã làm phiền, nhưng tôi nghĩ ngài Bộ Trưởng đây phải biết rõ nguyên nhân chúng tôi đang khóa kín hành lang tầng ba chứ."

"Đúng vậy, thầy Hiệu Trưởng đáng kính đây đã gửi cú cho tôi để thông báo về việc cất giữ vật ấy. Và Bộ Pháp Thuật không có quyền can dự nếu có ai đó muốn ký gửi vật gì quan trọng ở trường Hogwarts này, thay vì gửi Bộ Pháp Thuật hay ngân hàng Gringotts. Tuy nhiên, chúng tôi hoàn toàn có quyền chất vấn cụ nếu đám quái vật trong lâu đài của cụ xồ ra và Hóa Đá mọi người." Bộ trưởng Pháp Thuật hí hửng nói, như thể lão chỉ chờ dịp để tóm gáy cụ Dumbledore. "Tôi đã nghe thầy Quirrell đây báo cáo rằng thầy Hiệu Trưởng đây đã làm xổng một con quỷ khổng lồ trong đêm Lễ Hội Ma."

"Quỷ Khổng Lồ không làm người khác Hóa Đá." Giáo sư McGonagall phản bác, giọng điệu đầy khinh thường.

"Ai mà biết được liệu ông ta có để nuôi nhốt con quái vật nào khác canh giữ cái kho báu ấy cho ông ta không. Như một con chó Ngao Ba Đầu, hay một con rồng Nhí nuôi trái phép ở lều của người giữ khóa." Giáo sư Quirrell nói tiếp, diễn đạt hoàn toàn mạch lạc.

"Vậy chính xác thì ông Bộ Trưởng đây hôm nay đến đây làm gì?" Sau một lúc yên lặng, thầy Dumbledore bình thản hỏi.

"Chuyện tệ lắm, ông Dumbledore à. Nhưng Ban quản trị nhà trường cảm thấy đã đến lúc ông nên tránh qua một bên. Đây là Lệnh Đình chỉ Công tác. Ông có thể tìm thấy có bảy trên mười hai chữ ký trong này. Dù tôi chưa có chữ ký của chủ tịch hội đồng trường, ngài Lucius Malfoy, nhưng ông Malfoy sẽ sớm thôi, ký vào tờ giấy này. Vậy là quá bán rồi nhé. Tôi e rằng ông đang mất đi sự sáng suốt. Cho đến giờ đã có bao nhiêu cuộc tấn công ở trường rồi? Nội trưa nay đã có thêm hai cuộc tấn công nữa, đúng không? Cứ như vầy thì chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn học sinh con nhà Muggle nào trong trường Hogwarts nữa, và ông ắt biết đó là một mất mát lớn lao như thế nào đối với nhà trường chúng ta chứ?" Tay bộ trưởng hí hửng nói.

"Tôi thiệt tình nghĩ ông cần cân nhắc lại tình hình ở đây, ông Fudge, trong khi tôi còn đang giữ phép lịch sự với ông." Cô McGonagall lạnh lùng nói, "nếu cụ Dumbledore mà đi khỏi đây, thì ai sẽ là người ngăn chặn những vụ tấn công, và canh giữ cái vật ấy? Ông biết các Tử thần Thực Tử thèm muốn như thế nào đối với vật ấy mà?"

"Sự chỉ định – hay đình chỉ – chức vụ hiệu trưởng là chuyện của Ban quản trị nhà trường. Và ông Dumbledore đây đã không thể làm được gì để ngăn chặn những cuộc tấn công học sinh trong trường...cô Minerva à." Ông Fudge êm ái nói, "Trừ khi..." ông ngân nga, "là ông Hiệu Trưởng, ý tôi là cựu Hiệu Trưởng đây, sẽ bằng lòng làm theo như cái đề nghị ban đầu của tôi, đó là để Bộ Pháp Thuật đảm bảo an ninh cho cái vật ấy..."

Một tiếng khịt mũi rất to phát ra từ phía cô McGonagall khiến Harry hầu như không thể tin được. "Vậy là chúng tôi đã rõ mục đích của ông. Cụ Nicholas Flamel chỉ định giáo sư Dumbledore sẽ bảo quản nó. Và kể cả đến trường hợp xấu nhất là trường Hogwarts đóng cửa, thì ông cũng không thể thò tay chạm vào cái vật ông muốn đâu." Cô tỏ ra giận dữ cực kỳ.

"Bình tĩnh nào, cô Minerva." Thầy Dumbledore thong thả nói. "Nếu Ban quản trị muốn gạt tôi ra, thì đương nhiên tôi sẽ bước qua một bên..."

"KHÔNG!"

"Tuy nhiên..." Cụ Dumbledore nói tiếp, từng tiếng rõ ràng để cho không ai có thể bỏ sót một từ nào: "... các người sẽ thấy là ta chỉ thực sự rời khỏi trường khi không còn ai ở đây trung thành với ta. Các người cũng sẽ nhận thấy kẻ nào cần tìm kiếm sự giúp đỡ thì luôn luôn tìm được sự giúp đỡ đó ở ngay tại trường Hogwarts này."

Rồi cụ lướt nhanh về phía cánh cửa phòng đang mở toang, nơi Harry đang đứng.

"Và Minerva, tôi cần cô giữ trật tự nơi đây, vì tôi tin rằng khi Hội Đồng trường ký thêm vào một tờ đơn nào khác, thì tôi hoàn toàn có quyền chỉ định người tạm thời thay thế tôi mà không cần Bộ Pháp Thuật nhúng tay vào." Cụ mát mẻ nói, ánh mắt xanh sáng của cụ dừng lại trên bản mặt đang hí hửng bỗng chốc tiu nghỉu của giáo sư Quirrell.

"Đừng lo, anh Quirrell," ông Fudge động viên, "nếu anh vẫn tiếp tục tỏ ra là cánh hảo với bộ, thì tôi hoàn toàn có thể thuyết phục hội đồng quản trị trường bổ nhiệm anh."

Nói đoạn, thầy Dumbledore hất ống tay áo mời tất cả ra khỏi phòng.

Harry đứng nép về phía cánh cửa, để cho ông Bộ trưởng, thầy Quirrell, giáo sư McGonagall và giáo sư Dumbledore cùng đi ra ngoài. Tất cả đi lướt qua nó mà không nói thêm bất kỳ lời nào.

Bên trong phòng, nó thấy con Fawkes, con chim phượng hoàng của cụ Dumbledore đang rúc lên mấy tiếng rầu rĩ sầu thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top