Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 83: Cấm túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Harry, George và Fred lết được tới nơi thì những người khác trong đội Gryffindor đã có mặt trong phòng thay đồ. Wood là người duy nhất trông có vẻ hoàn toàn tỉnh táo. Fred và George, mắt còn híp, tóc rối bù, đang ngồi lừ thừ bên cạnh Alicia Spinnet. Cô học sinh năm thứ tư này dường như đang gật gù với bức tường sau lưng. Hai truy thủ khác là Katie Bell và Angeline Johnson đang ngồi đối diện họ, ngáp dài ngáp ngắn.

Wood liến thoắng nói:

"Kìa Harry, sao em tới trễ vậy? Nào, anh có vài lời vắn tắt với tất cả các em trước khi chúng ta ra sân luyện tập, bởi vì anh đã dành cả mùa hè để lập ra cả một chương trình luyện tập mới. Cái chương trình này, anh thực sự tin là sẽ làm thay đổi tất cả..."

Wood đang cầm một họa đồ sân bóng Quidditch, trong đó anh vẽ vô số đường ngang đường dọc và những mũi tên bằng đủ màu mực khác nhau. Wood rút cây đũa phép của mình ra, gõ vào tấm họa đồ, những mũi tên bắt đầu bò ngoằn ngoèo như những con sâu. Khi Wood bắt đầu bài thuyết trình về chiến thuật mới của mình thì cái đầu của Fred gục sang phải, tựa lên vai của Alicia, và bắt đầu ngáy.

Wood mất gần hai mươi phút để giải thích tấm họa đồ thứ nhất, vừa xong tấm đó lại xuất hiện tấm thứ hai, và dưới tấm thứ hai đó còn tấm thứ ba nữa.

Harry đắm mình trong trạng thái vật vờ, suy nghĩ không nằm ở Quidditch mà bay về cuộc gặp ở bìa rừng Cấm vừa rồi, trong khi Wood cứ đều đều nói miết.

Cuối... cuối... cuối cùng, Wood kết thúc bằng hai tiếng:

"Vậy đó..."

Harry bị lôi ra những dòng suy nghĩ rối rắm về anh chàng Marvolo bí ẩn nó vừa gặp.

"Rõ cả chứ? Có thắc mắc gì không?"

George giật mình thức giấc hỏi:
"Em có một câu hỏi, anh Oliver à. Tại sao anh không nói với tụi em tất cả những chuyện này vào ngày hôm qua, lúc tụi em còn tỉnh táo?"

Wood không hài lòng chút nào. Anh quắc mắt nhìn cả đám, nói:

"Nè, cả đám nghe đây. Lẽ ra chúng ta đã giành được cúp Quidditch năm ngoái. Chúng ta dễ dàng trở thành đội chơi hay nhất. Nhưng không may, do những tình huống vượt ngoài tầm tay của chúng ta..."

Do những vụ học sinh bị tấn công vào năm ngoái, các trận Quidditch đã bị ngưng vô thời hạn.

Wood ngừng mấy giây để lấy lại bình tĩnh.

"Thành ra năm nay chúng ta phải luyện tập chuyên cần hơn bao giờ hết... Được rồi, chúng ta hãy ra sân và thực hành lý thuyết mới!"

Wood la to, nắm lấy cán chổi của mình, mở đường ra khỏi phòng thay đồ. Theo sau là các cầu thủ trong đội, người nào người nấy chân cẳng còn cứng đơ, miệng ngáp đến sái quai hàm.

Nãy giờ cả đội đã ở trong phòng lâu đến nỗi mặt trời bây giờ đã lên cao, mặc dù vẫn còn chút sương giá loáng thoáng trên mặt cỏ trong sân vận động. Khi Harry bước vào sân, nó nhìn thấy Ron và Hermione ngồi bên cạnh nhau trên khán đài. Cách đó hai hàng ghế, Neville đang ngồi một mình và ngước mắt nhìn bầu trời.

Ron ngờ vực hỏi:

"Các bạn tập xong rồi hả?"

"Còn chưa bắt đầu nữa là!"

George đáp, nhìn một cách đầy ganh tị mấy miếng bánh mì nướng trét mứt mà Ron và Hermione đã mang ra từ Đại Sảnh đường. Fred tiếp lời:
"Nãy giờ anh Wood chỉ mới dạy xong chiến thuật mới của ảnh."

Harry trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất một cái, phóng vút lên không trung. Không khí ban mai mát mẻ vuốt qua mặt nó làm nó tỉnh nhanh hơn bài diễn văn dài thượt của Wood. Được trở lại sân Quidditch thật là tuyệt vời. Nó xả hết tốc lực bay vòng quanh sân vận động, đua với Fred và George.

Khi chúng vòng qua một góc sân vận động, Fred kêu lên:

"Tiếng gì tách tách nghe mắc cười quá vậy?"

Harry ngó xuống khán đài. Thằng nhóc Colin đang ngồi trên một trong những băng ghế cao nhất, máy chụp hình giơ cao, chụp hết tấm hình này đến tấm hình khác, cái tiếng bấm máy tách tách được khuếch đại một cách lạ lùng trong sân vận động vắng vẻ mênh mông.

Thằng nhóc kêu the thé:

"Nhìn đây nè, anh Harry! Nhìn đây!"

Fred hỏi:

"Ai đó?"

Harry lờ đi, nó tăng tốc độ để vọt càng xa Colin càng tốt.

Wood, mặt mày nghiêm nghị, lướt trong không trung hướng về phía bọn chúng. Anh hỏi:

"Có chuyện gì đó? Tại sao thằng nhóc năm thứ nhất đó chụp hình? Anh không ưa chút nào hết. Nó có thể là một tên gián điệp nhà Slytherin, mưu toan khám phá chương trình huấn luyện mới của chúng ta."

Harry lắc đầu.

"Và tụi Slytherin không cần gài gián điệp ở đây, anh Oliver à." George nói.

Wood bực bội hỏi lại:
"Dựa vào đâu mà em nói chắc vậy?"

"Bởi vì đích thân chúng đã đến đây rồi." George nói và chỉ cho Wood thấy.

Nhiều người mặc áo chùng xanh lá cây đang đi vào sân vận động, chổi cầm tay.

Wood tức giận rít lên:

"Không thể nào tin được! Mình đã đăng ký sân vận động vào ngày hôm nay rồi mà! Chúng ta phải làm cho ra lẽ chuyện này mới được."

Wood lao xuống mặt đất, trong cơn tức giận nên đáp xuống có hơi mạnh hơn dự định, khiến cho anh lảo đảo một tí khi trèo xuống khỏi cây chổi. Harry, Fred và George theo sau.

Wood hét vào mặt đội trưởng đội Slytherin:

"Flint! Đây là giờ tụi này luyện tập. Tụi này đã chuẩn bị đặc biệt! Tụi bây đi ra khỏi đây ngay!"

Marcus Flint to xác còn hơn cả Wood. Với một cái nhìn xảo quyệt của quỷ dữ trên gương mặt, hắn đáp:

"Thiếu gì chỗ cho tất cả chúng ta, hả Wood?"

Angeline, Alicia, và Katie cũng đã kéo đến. Bên đội Slytherin không có đứa con gái nào – cả bọn chúng đứng kề vai nhau, mặt đối mặt với đội Gryffindor, thách thức.

Wood khạc ra sự tức giận một cách quyết liệt:

"Nhưng tao đã đăng ký sân tập! Tao đã đăng ký trước!"

Flint nói:

"A! Nhưng tao cũng có một giấy phép đặc biệt do giáo sư Snape ký đây: "Tôi, giáo sư Snape, cho phép đội Slytherin luyện tập ở sân Quidditch hôm nay vì cần huấn luyện tầm thủ mới của đội".

Wood bị phân tán, hỏi ngay:

"Tụi bây có tầm thủ mới hả? Đâu?"

Từ đằng sau sáu cầu thủ vạm vỡ đang đứng trước mặt Wood xuất hiện một cầu thủ thứ bảy, nhỏ con hơn, nụ cười khinh khỉnh trên gương mặt nhợt nhạt nhọn hoắt. Đó chính là Draco Malfoy.

Fred ngó Malfoy không ưa chút nào:

"Mày là con trai nuôi của Lucius Malfoy hả?"

"Mày dám nhắc đến ông Lucius Malfoy thì hay thật. Flint nói trong khi cả đội của hắn nhe răng cười toét:
Để tao cho tụi bây coi món quà hào phóng mà ông đã tặng cho đội Slytherin."

Tất cả bảy cầu thủ của đội Slytherin đồng loạt giơ cao câu chổi của chúng. Bảy cán chổi hàng hiệu mới toanh cực kỳ bóng loáng và bảy bộ chữ bằng vàng xịn ráp thành nhãn hiệu Nimbus 2001 sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai trước mũi bọn Gryffindor.

"Mô-đen tối tân nhất. Chỉ mới ra lò tháng trước."

Flint nói với vẻ hờ hững, tay phủi một hạt bụi ở cán chổi của hắn.

"Tao tin là nó bỏ xa lắc loại 2000 cũ, hơn đủ điều... Còn như mấy cây Quét Sạch cũ mèm, thì chỉ đáng đem quét ván."

Nó nhe răng cười độc địa với Fred và George, cả hai đứa đều đang nắm chặt cán chổi Quét Sạch 5.

Trong một lúc không ai trong đội Gryffindor nói được lời nào. Nụ cười tự mãn trên mặt Malfoy toét rộng tới mang tai khiến cho đôi mắt lạnh lùng của nó chỉ còn là hai cái khe ti hí.

Flint lại nói.

"Chà. Coi kìa! Một cuộc lấn sân."

Ron và Hermione đang băng qua bãi cỏ để coi chuyện gì đang xảy ra. Ron hỏi Harry:

"Chuyện gì vậy? Sao bồ không tập nữa? Mà nó làm gì ở đây vậy?"

Ron đang ngó Malfoy trong bộ áo chùng của đội Slytherin. Malfoy nói với giọng bảnh chọe:

"Tao là tầm thủ mới của đội Slytherin, Weasley à. Mọi người đang ngưỡng mộ mấy cây chổi mà ba tao vừa tặng cho đội."

Ron trợn mắt há to mồm mà ngó trân trân bảy cây chổi siêu mới trước mặt nó.

Malfoy nói êm ái:

"Đẹp quá hén? Nhưng có lẽ đội Gryffindor cũng có thể quyên một ít vàng để đổi chổi luôn. Tụi bây nên bán tống bán tháo đám chổi Quét Sạch 5 đó cho rồi; tao cá viện bảo tàng sẽ mua chúng!"

Đám cầu thủ Slytherin phá ra cười hô hố. Hermione nói giọng sắc xảo:

"Ít nhất thì không ai trong đội Gryffindor phải mua cái vị trí của mình. Họ được tuyển vào đội bằng tài năng thuần túy."

Cái vẻ bảnh chọe trên mặt Malfoy chập chờn như ngọn nến trước gió. Nó khạc ra:

"Ai hỏi tới mày, con nhãi ranh Máu Bùn bẩn thỉu."

Malfoy vừa dứt là dậy lên tức thì tiếng gầm phẫn nộ. Flint phải xông ra chắn trước mặt Malfoy để ngăn Fred và George nhảy xổ vào nó. Alicia thét lên:

"Sao mày dám hả?"

Còn Ron thì thò tay vô áo chùng của nó rút ra cây đũa phép, nó gào lên:

"Mày phải trả giá cho điều đó, Malfoy! Slugulus Eructo!"

Nó tức giận chĩa đầu đũa vào mặt Malfoy đang nấp dưới cánh tay Flint. Nhưng Harry cũng nhanh không kém. Đũa phép của nó đã rút ra từ đời nào, và giữa sự ngạc nhiên hết mức của đám cầu thủ Quidditch của cả hai đội: Một tiếng nổ vang dội khắp sân vận động và một tia sáng xanh xẹt ra từ đầu đũa của Ron cùng tia sáng vàng từ đầu đũa phép của Harry vọt lên, trúng ngay Malfoy, làm nó bật ngã ra sau, lăn cù trên cỏ. Chân thằng Malfoy bủn rủn không thể di chuyển, còn mồm nó ói liên tục ra ốc sên.

Đội Gryffindor phá lên cười đến đờ cả người. Wood cười đến gập đôi người lại, phải bám vào cây chổi mới đứng nổi. Fred và George thì cười đến bò lăn bò càng, nắm tay đấm xuống đất lia lịa

Cả đội Slytherin đứng vây quanh Malfoy, chân nó vẫn đang bủn rủn, mồm thì tiếp tục phun ra mấy con ốc sên bự. Không ai có vẻ muốn đụng vào nó.

Nhưng sự khoái trá của tụi Gryffindor không kéo dài được bao lâu: thầy Snape đang tiến lại gần sân Quidditch. Đôi mắt đen lạnh lùng quét quanh một vòng khiến cả lũ nín cười nhanh đến mức có đứa còn nấc nghẹn.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Thầy quay sang hỏi Flint.

Flint không đời nào bỏ qua cơ hội hớt lẻo này, nó kể lại sự việc một cách khoa trương nhất có thể, dưới góc độ đội Slytherin hoàn toàn là người bị hại, và thay vì trúng hai bùa chú như thực tế, thì Malfoy phải trúng ít nhất nửa tá bùa theo lời của Flint. Để tăng thêm tính xác thực cho mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Malfoy lại ói ra thêm ba con sên nữa.

Thầy Snape không thể ngăn mình nhăn mũi trước cảnh tượng này. Thầy khủng khỉnh quay sang Ron và Harry: Ron thì đã tái mét mặt mày còn Harry vẫn lạnh nhạt nhìn chằm chằm Bậc Thầy Độc Dược hắc ám.

"Trừ cậu Weasley và Potter đây mỗi người hai mươi điểm! Và cấm túc." Thầy ngân nga nói.

"Nhưng Malfoy gọi Hermione là Máu Bùn." Ron đã lấy lại can đảm của nó mà thét lên. Trong thoáng chốc, Harry thấy sự không hài lòng thoáng hiện lên trên gương mặt của thầy Snape. Nhưng sau đó, thầy chỉ đơn giản là lờ tụi nó đi. Thầy thu hồi bùa phép của Ron và Harry sau một cái vẩy đũa phép, uể oải như đuổi một con ruồi chán ngắt. Malfoy lập tức ngừng nôn, chân nó đã lấy lại được tự chủ và đứng thẳng lên. Nó đi theo thầy Snape quay trở lại tòa lâu đài, nhưng không quên quay lại làm khẩu hình miệng với Harry và Ron: "ba tao sẽ biết về chuyện này".

Buổi tập Quidditch đầu tiên trong năm học mới của đội Gryffindor chưa bắt đầu đã hỏng bét. Theo đúng nghĩa đen của nó.

Ở bàn ăn điểm tâm vào sáng hôm sau, Harry và Ron cùng nhận được thông báo như sau:

Trò sẽ thi hành hình phạt của mình vào lúc 11 giờ đêm nay.

Gặp thầy Filch ở tiền sảnh.

Giáo sư Snape

Ron rầu rĩ chọc chọc miếng bánh mì của mình.

Đêm đó, lúc 11 giờ khuya, Harry và Ron tạm biệt Hermione trong phòng sinh hoạt chung rồi đi xuống sảnh đường. Thầy Filch đã đợi sẵn ở đó. Có cả Malfoy và Neville nữa. Thằng Malfoy thì trông cáu bẳn hết mức, còn Neville thì im lặng.

Thầy Filch thắp một ngọn đèn lên rồi dẫn bọn trẻ ra ngoài. Thầy nói:

"Đi theo ta. Ta cam đoan là từ đây về sau các trò sẽ biết cân nhắc hơn khi định vi phạm nội qui nhà trường. Mà phải, theo ý ta, đau đớn, nhọc nhằn mới chính là những người thầy giỏi nhất... Thật đáng tiếc là ngày nay người ta không còn dùng những hình phạt như xưa nữa... như trói tay các trò rồi treo lên trần nhà vài ngày chẳng hạn. Trong văn phòng ta vẫn còn dây xích và lòi tói ấy... ta vẫn thoa dầu mỡ để phòng khi cần có sẵn... Thôi, chúng ta đi. Này, đừng có hòng mà chạy trốn, làm vậy chỉ tổ khốn khổ thêm mà thôi!"

Ron khẽ hỏi Neville khi thầy Filch bước nhanh hơn:

"Sao bồ lại bị bắt với thằng Malfoy vậy?"

Neville không trả lời, cũng chẳng nhìn Ron, chỉ sải bước dài trong yên lặng. Gương mặt cậu bé tái nhợt một cách bất thường.

Thầy dẫn bọn trẻ băng qua sân trường tối đen. Harry thắc mắc không biết hình phạt mình sắp lãnh chịu là gì. Chắc là khủng khiếp lắm. Nghe giọng hoan hỉ của thầy Filch là đủ biết.

Trăng sáng, nhưng mấy cụm mây lang thang thỉnh thoảng bay qua che mất mặt trăng, khiến mọi người đi lọ mọ trong bóng đêm. Harry nhìn tới trước thấy ánh đèn ấm áp phát ra từ cửa sổ căn chòi của lão Hagrid. Rồi mọi người nghe một giọng nói to ở xa xa:

"Thầy đó hả, thầy Filch? Mau lên. Tôi muốn bắt đầu cho rồi"

Nếu tụi nó phải làm việc với lão Hagrid thì sẽ không đến nỗi tệ lắm. Vẻ mừng rỡ của Ron chắc là lộ ra cả trên nét mặt, nên thầy Filch nói:

"Trò tưởng trò sắp được vui chơi với lão già hậu đậu ấy hử? Này, nghe cho kỹ nhóc à: các trò sẽ phải vô rừng làm việc, rồi sau đó có về được toàn thây thì lúc đó hãy mừng vui! Ta đố đấy!"

Nghe vậy, Ron rên lên một tiếng khe khẽ còn Malfoy thì đứng chết lặng giữa đường.

"Vô rừng hả?"

Malfoy lập lại, giọng nghe không còn chút hách dịch nào như mọi bận.

"Không thể vô rừng vào ban đêm được... Có đủ thứ ở trong đó... tôi nghe nói, có người sói ...."

Ron níu cánh tay áo của Harry, nấc cục một cái. Neville vẫn đứng nhìn trân trân vào cánh rừng.

Thầy Filch nói, giọng đắc thắng rõ ràng:

"Đó là lỗi của các trò, đúng không? Sao cái hồi quậy phá các trò không nghĩ đến đám người sói?"

Lão Hagrid từ trong bóng tối tiến ra, bước lại gần, theo chân là Fang, con chó săn to đùng. Lão mang theo một cây cung lớn và đeo một giỏ tên vắt vẻo trên vai. Lão nói:

"Trễ rồi. Ta đã đợi ở đây gần nửa giờ rồi." Lão Hagrid nhăn mặt với thầy giám thị Filch: "Giảng đạo đức với tụi nó xong rồi chưa? Đó đâu phải là nhiệm vụ của thầy. Tới đây xong phần của thầy rồi, chỗ này trở đi là phần của tôi."

Thầy Filch nói, giọng độc địa:

"Sáng sớm tôi sẽ quay lại, lãnh di thể của chúng."

Rồi thầy quay mình đi trở về phía tòa lâu đài, ngọn đèn trên tay đung đưa trong bóng đen.

Malfoy quay sang lão Hagrid:

"Tôi không đi vào khu rừng đó đâu!"

Ron rất khoái trá khi nghe giọng nói của nó có nỗi sợ hãi kinh hoàng, mặc dù chính nó cũng đang cảm thấy ngán ngẩm không kém. Lão Hagrid nói:

"Nếu trò còn muốn tiếp tục học ở trường Hogwarts thì trò phải đi. Trò đã làm quấy thì trò phải trả giá cho việc làm đó."

"Nhưng mà đây là công việc của đầy tớ chứ không phải của học sinh. Tôi tưởng chúng tôi chỉ phải chép phạt hay những chuyện tương tự như vậy. Nếu ba tôi mà biết tôi bị bắt làm cái vệc này, ông ấy sẽ..."

"... cho trò biết, Hogwarts là như vậy đó!Lão Hagrid lạnh lùng đáp. Chép phạt! Chép phạt thì ích lợi gì cho ai chớ? Trò phải chuộc tội bằng một việc gì hữu ích kìa, nếu không trò sẽ bị đuổi. Nếu trò nghĩ là cha trò không muốn vậy, mà muốn thà trò bị đuổi còn hơn phải theo ta đi làm, thì cứ việc quay trở lại lâu đài và cuốn gói cho lẹ. Đi! Đi!..."

Malfoy không nhúc nhích. Nó nhìn lão Hagrid một cách cực kỳ tức tối, nhưng rồi vội cụp mặt xuống.

Lão Hagrid nói:

"Vậy thì, được rồi, nghe cho kỹ đây: bởi vì công việc chúng ta sắp làm đêm nay rất ư là nguy hiểm, mà ta thì không muốn cho ai liều lĩnh hết, cho nên tụi bay đi theo ta lại đây một lát."

Lão dẫn bọn trẻ đến bìa rừng. Giơ cao ngọn đèn trong tay, lão Hagrid chỉ cho bọn trẻ thấy một con đường mòn, hẹp và quanh co, khuất sau một lùm cây rậm đen hù. Bọn trẻ con căng mắt nhìn vào rừng sâu. Một làn gió nhẹ thoảng qua làm tóc cả đám dựng đứng trên đầu.

Lão Hagrid bảo:

"Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy. Đó là máu bạch kỳ mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Đây là lần thứ hai trong có một tuần. Hôm thứ tư vừa rồi ta đã phát hiện ra một con bị chết. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp ấy. May ra giúp được nó thoát khỏi số phận thê thảm như con kia."

Malfoy hỏi lại, không giấu được nỗi sợ hãi trong giọng nói:

"Nhưng lỡ như cái đã làm con bạch kì mã bị thương quay lại tấn công chúng ta trước thì sao?"

Lão Hagrid đáp:

"Nếu trò đi theo ta, hay có con Fang bên cạnh, thì không có con vật nào trong rừng hại được trò. Và đừng đi ra khỏi lối mòn. Được rồi. Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm và đi theo hai hướng ngược nhau. Chỗ nào cũng có vết máu, chắc là con vật lê lết quanh đây, ít nhất là từ đêm qua đến giờ."

Lão Hagrid nhìn xung quanh bốn đứa rồi nói nhanh:

"Ta, Ron và Malfoy sẽ đi theo một hướng; còn Harry, Neville và Fang sẽ đi theo hướng khác. Nếu như ai tìm ra được con bạch kỳ mã trước thì sẽ phát ra tia sáng xanh để báo tin, được không? Rút đũa thần ra mà thực tập đi... Ừ, như vậy đó... Còn nếu như ai bị tai nạn hay rắc rối gì đó thì phóng ra tia sáng đỏ, tất cả chúng ta sẽ chạy đến giúp... Cẩn thận đó... Đi thôi!"

Khu rừng đen thui và im ắng. Họ đi theo lối mòn một lát thì đến ngã ba, nhóm lão Hagrid, Ron và Malfoy quẹo trái; còn Harry, Neville và Fang thì đi theo con đường bên phải.

Neville im lặng hơn bình thường rất nhiều, lúc đầu Harry đoán là nó sợ hãi, nhưng căn cứ vào vẻ mặt thản nhiên của thằng bé thì chắc chắn không phải như vậy. Harry cảm thấy rất kỳ quái, thi thoảng nó có cảm giác Neville như hai người khác nhau vậy. Một người thì hậu đậu đến mức chỉ đi ngang qua cái vạc cũng làm nó đổ lăn lóc. Một người còn lại thì như trước mắt Harry đây: lạnh lùng, tự tin và kiêu ngạo. Có lần Harry đã thử kiểm tra qua tấm Bản Đồ Đạo Tặc, thì nó vẫn chỉ thấy tên của Neville đứng một mình, chứng tỏ đó chỉ là Neville chứ không phải ai khác giả danh nó.

Có điều ngày hôm nay, vẻ mặt của Neville không được đúng lắm. Dù bóng tối bao trùm nhưng qua ánh sáng yếu ớt phát ra từ đầu cây đũa phép, Harry vẫn nhận thấy đôi môi cậu bé tái nhợt chứ không hồng hào như mọi lần.

Cả bọn đi suốt nửa giờ, càng lúc càng vào sâu tít, cho đến khi lối mòn bị cây rậm che bít, hầu như không thể đi tiếp được nữa. Harry có cảm giác như máu trong người quánh lại: trên rễ của một gốc cây, có những vệt loang loáng, như thể gần đâu đây sinh vật khốn khổ ấy đang oằn oại trong đau đớn. Qua chạc ba của một cây sồi già, Harry có thể nhìn thấy một khoảng trống phía trước. Nó nắm tay Neville để ra hiệu dừng lại thì bỗng chốc một cảm giác lạnh buốt chạy dọc trên xương sống nó, truyền thẳng lên trên vết thẹo của nó. Harry đau đến nổ đom đóm mắt, nó cảm thấy mắt mình hoa lên, đầu gối nó khuỵu xuống và rồi nó ngã nhào xuống mặt đất lạnh lẽo. Trước khi mất đi ý thức, nó nhìn thấy Neville cũng như nó, bật ngửa ra và bất tỉnh nhân sự.

Tiếng con Fang tru lên từng hồi dài khiến Harry tỉnh lại sau đó ít lâu. Ấy là nó đoán vậy chứ không rõ là mình đã ngất đi bao lâu. Nó thấy Neville vẫn đang nằm rũ rượi cách đó không xa, và nếu không nhìn thấy khuôn ngực phập phồng của cậu bé, nó còn tưởng cậu chàng không còn sống nữa. Con Fang ngồi cạnh canh gác thằng bé.

Harry muốn phát tín hiệu cầu cứu nhưng không thấy đũa phép của mình đâu hết. Có lẽ nó đã bị lăn đi đâu đấy sau cú ngã vừa rồi. Nó tìm kiếm xung quanh các bụi cỏ, nhưng đám mây lờ lững đã che khuất ánh trăng mờ khiến khu rừng cấm chìm vào màn đêm tĩnh lặng đáng sợ. Thứ duy nhất đang phát ra ánh sáng loang loáng chính là máu của con Bạch kì mã bị thương. Nó lần theo vết máu ấy rồi phát hiện có cái gì trắng sáng óng ả trên mặt đất. Nó nhích lại gần hơn nhìn cho rõ.

Đó chính là một con bạch kỳ mã, và đã chết. Harry chưa bao giờ nhìn thấy một cái gì đẹp mà buồn như vậy. Chân nó dài, thon thả, gập lại thành cong queo khi té ngã, bờm màu trắng ngọc trai xoã trên lớp lá khô đen.

Harry vừa nhích chân tới trước một bước thì có ai đó giữ chặt lấy nó ở phía sau. Nó toan kêu lên thì đã bị một đôi tay với những ngón dài thanh mảnh bịt chặt miệng nó lại: Vết thẹo của nó bỗng lại giật lên dữ dội, như khi ban nãy nó chạm vào Neville. Đôi tay ấy lạnh lẽo đến mức nó tưởng chừng như đang bị nhúng vào một xô nước lạnh. Nó quay lại phía sau và trông thấy Marvolo đang đứng sau nó, một ngón tay đưa lên miệng ra dấu im lặng. Harry gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, Marvolo dần thả lỏng rồi buông nó ra, nhưng anh vẫn đứng sát phía sau nó. Vết thẹo của nó từ từ bình tĩnh lại.

Có cái gì đó trườn tới làm cho Harry đông cứng tại chỗ. Một bụi cây bên rìa khoảng trống rung động... Rồi, từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín mít bò lê trên mặt đất như một con thú đang rón rén rình mồi. Nó đứng ngây ra như trời trồng, cái bóng khoác áo trùm ấy đã bò tới xác bên con bạch kỳ mã, nó cúi thấp đầu xuống vết thương trên mình con thú, rồi bắt đầu rút hết chỗ máu của con vật đáng thương tội nghiệp bằng một dụng cụ kỳ lạ.

Bỗng nhiên con Fang tru lên một tiếng hú thật dài. Cái bóng ấy ngay lập tức trườn đi mất. Một lúc sau, khi con Fang ngừng tru, khu rừng lại trở nên tĩnh lặng như ban đầu.

Marvolo từ từ bước lên phía trước, tiến lại gần con Bạch kỳ mã hơn. Anh cúi xuống gần nơi vết thương của con vật, như kẻ bịt mặt ban nãy đã làm.

<Cẩn thận!> Harry rít lên. <Đừng chạm vào máu của bạch kỳ mã!>

Marvolo ngẩng lên nhìn Harry. Đôi mắt anh lạnh lùng vô cảm phát ra những tia sáng đỏ kỳ lạ. Bấy giờ, nó mới quan sát anh kỹ hơn: trông anh nhợt nhạt hơn hồi hôm nó gặp anh nhiều lắm, cứ như là sức sống chẳng còn mấy trong anh. Gương mặt không bày tỏ cảm xúc nhưng chẳng giấu được nét đau đớn. Cả người anh sáng như xác con Bạch kỳ mã dưới chân mình, và Harry không thể xác định được điều gì đang bóp nghẹt trái tim nó hiện giờ: xác sinh vật tinh khiết kia hay bóng hình cô độc của Marvolo giữa khu rừng Cấm tĩnh lặng.

<Kẻ chạm vào dòng máu tinh khiết của bạch kỳ mã chỉ có thể sống dở – một kiếp sống bị nguyền rủa. Trong sách Sinh Vật Huyền Bí và Nơi Tìm ra chúng có đề cập>

Marvolo vẫn im lặng, có vẻ đang cân nhắc thiệt hơn. Rồi hắn cất giọng đều đều nói:

<Chỉ kẻ nào không còn gì để mất, và muốn dành tất cả, mới phạm một tội ác như vậy. Máu của bạch kỳ mã sẽ giúp kẻ đó giữ được mạng sống, dù cái chết đã cận kề trong gang tấc. Đó cũng là lý do khiến máu của sinh vật này lại đắt như vậy trên thị trường. Giết chúng đã là việc khó, và lấy máu của chúng còn khó hơn gấp bội. Cái giá phải trả là vô cùng lớn. Nhưng vẫn có những kẻ săn trộm luôn sẵn sàng bất chấp nguy hiểm, như trò đã thấy ban nãy.> Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp, <Vì vẫn có những kẻ chấp nhận kiếp sống thấp kém hơn cả một con ma, chỉ để duy trì chút hơi tàn.>

<Nhưng ai lại tuyệt vọng dữ vậy? Nếu bị nguyền rủa suốt đời thì thà chết phứt còn hơn>

Tom Riddle từ từ tiến lại gần về phía Harry Potter. Hắn cảm thấy sức sống dần dần bị rút theo từng nhịp bước chân hắn: Longbottom càng ngày càng trở nên yếu hơn, không còn bao nhiêu sự sống cho hắn bòn rút từ thằng bé nữa. Nếu hắn tiếp tục, thằng nhãi sẽ chết, điều mà dù hắn chẳng lấy làm tiếc nuối gì, nhưng chắc chắn sẽ gợi nên sự nghi ngờ từ phía Dumbledore.

Hắn đủ mạnh để bước ra khỏi cuốn Nhật Ký ngay từ lần đầu tiên Potter sử dụng máu của nó để viết vào quyển sổ. Sau khi dùng cuốn sổ rù quến Longbottom, dù trong thời gian tiếp xúc với cuốn sổ dài hơn, lượng tâm tư thằng nhỏ đổ dồn vào hắn là vô cùng lớn, nhưng hắn đã bắt đầu gặp vấn đề. Thời gian hắn có thể hoạt động độc lập trở nên ngắn hơn rất nhiều, có những khi hắn không thể tự bước ra khỏi cuốn sổ được nữa, mà buộc phải sử dụng cơ thể Longbottom. Nhưng điều ấy vẫn làm ảnh hưởng nhiều tới thằng nhãi đến mức hắn cần cân nhắc thêm về cách thức sinh tồn khác.

Hắn không thể trông chờ gì vào Hòn đá phù thủy đã bị đích thân lão Ong mật giám sát việc tiêu hủy nữa. Máu của Bạch kỳ mã có thể duy trì chút hơi tàn của hắn, nhưng hắn sẽ cần liên tục sử dụng máu Bạch kỳ mã trong khi nguồn thu không ổn định, giá cả ngoài chợ đen quá đắt đỏ, còn sức khỏe của hắn hiện tại không cho phép hắn tự săn mồi. Nagini có thể là một trợ thủ đắc lực, nếu cô nàng không khoái giỡn mồi bằng cách tiêm chất độc ngọt ngào của cô nàng khiến chúng chết từ từ trong đau đớn và máu độc sẽ làm hắn tiêu tùng luôn như ước muốn của thế giới Pháp Thuật trước khi bản thân hắn kịp bị nguyền rủa. Tom Riddle cũng cân nhắc đến việc triệu hồi Tử thần Thực Tử, lũ bề tôi dù vô dụng hơn mong đợi nhưng vẫn sẽ tìm được cách thức để hắn có được một cơ thể mới. Tuy nhiên, việc liên hệ với Tử thần thực Tử giữa trường Hogwarts, ngay dưới mũi của lão Ong Mật không phải là một quyết định khôn ngoan, đặc biệt là sau vụ đánh cướp Hòn Đá thất bại hồi năm ngoái càng khiến lớp phòng vệ khó bị đục thủng.

Sự chú ý của Harry rời từ xác con Bạch Kỳ Mã tới gương mặt đẹp trai tai tái của Marvolo. Đôi mắt đen lại ánh lên những tia đỏ kỳ lạ, đôi mắt thăm thẳm đến mức Harry khó có thể nhận ra hình ảnh phản chiếu của mình trong đó. Ánh nhìn của Marvolo khóa chặt ánh mắt của Harry khiến nó không thể dứt ra được, một cảm giác lâng lâng kỳ lạ như thể nó đang bị trúng Lời Nguyền Sai Khiến. Tâm trí nó bắt đầu trôi dạt tới phương nào, Marvolo như đang chuẩn bị một cuộc du ngoạn vào tâm trí rộng mở của nó, thăm dò những bí mật thầm kín sâu thẳm nhất trong con người nó.

Tom Riddle dù vẫn đang ở độ tuổi thiếu niên, nhưng hắn đã bộc lộ tài năng là bậc thầy Chiết Tâm Trí Thuật. Hiếm có phù thủy nào có thể thốt ra những lời dối trá trước mặt hắn mà không bị phát hiện, đây là một khả năng phép thuật khác làm nên thành công vĩ đại của hắn. Đứng trước tên nhãi phù thủy mười hai tuổi Harry Potter mà thế giới Pháp Thuật vẫn đồn đại là khắc tinh của hắn, phép Chiết Tâm Trí Thuật được triển khai mà không gặp chút trở ngại nào, nhưng cũng chẳng thể tính là thành công. Hắn không đọc được thứ gì trong đầu óc non nớt của thằng nhãi, như thể hắn đang đi vào một căn phòng rộng lớn nhưng rỗng tuếch vậy.

Riddle không hiểu, rốt cuộc hắn đang đối diện với một pháp sư hùng mạnh với những quyền năng bí ẩn và khả năng Bế Quan siêu việt hay đang đứng trước một tên ngốc trong đầu chẳng chứa chút gì. Bản thân hắn nghiêng về giả thuyết đầu tiên, vì hắn chẳng bao giờ muốn tin mình bị đánh bại bởi một tên đại đần đầu bự không não.

Điều này cũng giải đáp được một thắc mắc khác của hắn về Potter.

<Trò đã nếm trải Lời Nguyền Tra Tấn phải không Potter? Cảm giác hẳn là không dễ chịu...>Marvolo cúi xuống, thầm thì vào tai Harry, nó gật đầu. <Hãy trả lời ta...nếu trò trải qua nỗi đau lớn hơn Crucio gấp nhiều lần, trò không thể chết, cũng không thể làm gì khác để dừng cơn đau, thì liệu trò có chạm môi mình vào dòng máu bị nguyền rủa ấy chăng?>

<Hơn cả Crucio gấp nhiều lần?> Harry mấp máy hỏi lại.

<Đúng vậy, nỗi đau xé rách linh hồn.> Hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào tai Harry, mong manh đến mức nó có cảm giác anh sẽ biến mất bất cứ lúc nào, <hoặc uống máu Bạch Kỳ Mã để sống một kiếp bị nguyền rủa, hoặc tiếp tục đau đớn vô tận không hồi kết, trừ khi...>

<Trừ khi?>

<Trừ khi có một thứ thuốc khác thay thế> anh nhàn nhạt nói, nó cảm thấy nhột nhạt lạ thường khi làn môi băng giá của Marvolo khẽ lướt qua cần cổ của nó. <Nếu ta nói máu của trò có thể chấm dứt cơn đau, liệu trò có nguyện ý dâng hiến một chút chất lỏng đang chảy dưới lớp da mình đây để cứu rỗi sinh vật đáng thương đang vật lộn trước lằn ranh sinh tử?>

<Máu của em?>

<Đúng vậy, máu của trò, của Kẻ Được Chọn, của Đấng Cứu Thế, hay bất kỳ mỹ danh nào mà bọn chúng gắn cho trò.>

<Chỉ là lời đồn thôi, em thì được chọn cho ai chứ, em cũng chẳng cứu rỗi ai được...> nó mấp máy, trái tim hay vết thẹo của nó đập bình bịch thì bây giờ nó cũng chẳng phân biệt được nữa. Nó đang bị dẫn dắt bởi Marvolo.

<Cho ta>

Dứt lời, anh đưa ngón tay xanh xao mảnh khảnh của mình lên phía cổ áo nó, khéo léo để không chạm trực tiếp vào da thịt nó nhưng hơi lạnh tỏa ra từ anh vẫn khiến nó rùng mình. Marvolo cúi sát hơn nữa, giây phút làn môi anh chạm vào hõm vai trần của Harry, nó cảm thấy hàng ngàn cảm xúc đang bùng nổ trong nó. Chưa bao giờ vết thẹo của nó lại phản ứng mãnh liệt như vậy, khiến đôi chân nó mất hết sức lực mà lao về phía trước, tông thẳng vào cơ thể lạnh lẽo của chàng thiếu niên trước mặt. Cả hai mất đà và ngã nhào xuống mặt đất lởm chởm đầy cành cây và lá rụng. Cơ thể Harry tê liệt như có dòng điện chạy qua, và nó tin là Marvolo cũng đang có cùng cảm giác như nó, bởi trong một giây, anh đã khựng lại.

Nhưng rồi Marvolo vẫn tiếp tục. Hàm răng anh day nhẹ trên lớp da trần của Harry, không quá dữ dội nhưng vẫn để lại trên hõm vai nó một vết cắn nhỏ nhức nhối và chảy máu.

Sự đau đớn và cảm xúc bùng nổ khiến đôi mắt của Harry bất giác chảy ra hai hàng lệ. Marvolo không nhìn thấy điều ấy, bởi khoảnh khắc để dòng máu ấm nóng của Harry chảy qua đầu lưỡi mình thì anh đã chẳng thể dừng lại được nữa. Anh mạnh mẽ mút chặt vào vết thương mình vừa tạo ra, và có chút bất ngờ cùng hài lòng khi cậu bé nằm dưới thân anh hiện giờ khẽ bật ra một tiếng gầm gừ nơi cuống họng. Cơ thể căng cứng của cả hai người dần dần thả lỏng. Rồi chẳng biết từ bao giờ, anh đã thôi mút mát vết thương kia mà thay vào đó là nhẹ nhàng quét lưỡi liếm xung quanh lên làn da nó. Cảm giác tê giật khi cả hai chạm vào nhau giờ đã hóa thành khoái cảm khó có thể diễn tả bằng lời. Giờ đây là lúc Marvolo cảm thấy mình giống phần "người" nhất kể từ thời điểm anh bị đánh thức khỏi giấc ngủ dài trong quyển Nhật ký, bởi lẽ dục vọng trong anh đang từ từ trỗi dậy.

Cảm giác điện giật khiến tứ chi của Harry tê liệt tới mức nó hầu như không thể phản kháng lại sự tấn công bất ngờ của Marvolo. Giây phút căng thẳng qua đi, khi lấy lại được cảm giác rồi thì nó lại chẳng muốn đẩy Marvolo ra nữa mà để mặc anh gục mặt vào hõm vai nó, mút mát và cắn xé nó (hay đó là cảm giác nó tưởng tượng ra), đưa đẩy thần trí nó trôi dạt tới những miền cảm xúc mà nó chẳng thể gọi tên.

Chẳng biết là qua bao lâu, cho tới khi cả hai nghe thấy tiếng con Fang một lần nữa tru lên giữa khu rừng Cấm quạnh quẽ thì Marvolo mới buông Harry ra. Nó lồm cồm bò dậy nhưng vẫn chưa hết bủn rủn để đứng lên, trong khi Marvolo trông khỏe hơn thấy rõ. Anh nở một nụ cười nhạt với Harry trước khi quay người để hòa lẫn với bóng đêm của khu rừng. Harry không thể ngăn mình nhìn theo hình bóng anh biến mất giữa những tàn cây rậm rạp của khu rừng, cho tới lúc nó nghe tiếng gọi của lão Hagrid và Ron.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top