Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 84: Trái Bludger Tai quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Mười đã đến, lan tỏa cái lạnh lẽo ẩm ướt khắp sân trường và trong cả tòa lâu đài. Bà y tá Pomfrey bận túi bụi vì một trận dịch cúm lây truyền khắp trong học sinh lẫn giáo viên. Món thuốc nước si-rô ớt của bà cực kỳ hiệu nghiệm, nhưng người nào uống vô rồi thì thế nào hai lỗ tai cũa bốc khói suốt nhiều giờ đồng hồ sau đó.

Những giọt mưa có kích thước bằng những viên đạn vỗ lộp độp vào kính cửa sổ lâu đài suốt mấy ngày cuối tháng. Nước trong hồ dâng cao. Những luống hoa trong vườn biến thành những bãi bùn sình be bét. Và mấy trái bí rợ của lão Hagrid đã phình to bằng cái nhà kho.

Harry đứng trước cửa sổ phòng ngủ của nam sinh trên tháp Gryffindor mà thẫn thờ nhìn ra ngoài. Dạo gần đây, nó bỗng trở lại thói quen từ thuở thơ bé của mình: thích một mình ngắm nhìn mây trời và cảnh vật. Bạn bè nó đã quen với sự im lặng của nó từ trước tới giờ nên chẳng mấy ai làm phiền thời gian vẩn vơ của nó. Nhưng chẳng một ai, ngoại trừ chính nó, biết được rằng sự vẩn vơ của mình đã khác trước như thế nào.

Nếu trước đây vấn đề của nó là về việc nó không có cảm xúc do chấn động trong linh hồn, thì hiện tại, rắc rối của nó lại đến từ việc những cảm xúc mới không ngừng sinh sôi nảy nở trong nó.

Vào hồi năm ngoái, sau khi bị trúng Lời Nguyên Tra Tấn của Bellatrix, nó đã mở được một cảm giác "nộ" trong chính mình, hệ quả của việc ấy là thi thoảng nó sẽ bị chảy nước mắt không thể kiểm soát, nhất là trong khi ngủ, lúc tất cả cơ quan của nó đang được thả lỏng và bản năng nó dẫn dắt hoàn toàn.

Quay trở lại buổi cấm túc trong rừng Cấm, khi nó một lần nữa gặp lại Marvolo và tiếp xúc với anh, một cánh cửa cảm xúc khác cũng đã mở trong nó. Harry không biết cảm xúc ấy được gọi tên là gì, tất cả đều quá mới mẻ với nó, nhưng nó biết được mình chẳng ghét cảm xúc ấy chút nào. Thậm chí nó còn mong mình được trải nghiệm thêm một lần nữa.

Tuy nhiên, một rắc rối khác sau đêm ấy đã nảy sinh, phức tạp hơn nhiều so với việc chảy nước mắt không kiểm soát: Năng lực pháp thuật của nó một lần nữa lại rơi vào thử thách. Nếu trước đây, pháp thuật của nó khó có thể bộc lộ do hạn chế về ngôn ngữ, thì hiện tại nó lại không thể kiểm soát năng lượng dồi dào đang cuộn trào trong nó. Harry phát hiện điều ấy ngay buổi sáng sau buổi cấm túc, trong lớp Bùa Chú. Thay vì tạo ra mấy bông tuyết giả như Hermione đang phô diễn ngay bên cạnh, nó lại khiến cho lớp học chìm trong bão tuyết. Điều ấy khiến nó trở thành người duy nhất (không kể tới Neville) lãnh trọn bài tập về nhà, điều mà từ trước đến giờ chưa hề xảy ra.

Harry đã cho rằng đó chỉ là sự cố bất thường xảy ra nhất thời, thì đến tiết Độc Dược, thầy Snape cuối cùng cũng đắc thắng trừ bay của nó ba mươi điểm vì chiếc vạc thứ năm liên tiếp nó làm nổ trong lớp, phá vỡ kỷ lục hat-trích ba chiếc vạc của Neville.

Dù vẫn chẳng muốn tin là mình lại bị mất kiểm soát với phép thuật, lần này là theo một cách khác, nhưng Harry đã buộc phải chấp nhận sự thật vì trong tiết Biến, cô McGonagall đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tác phẩm Biến của nó thay vì từ bao diêm thành một con chuột thì nó đã tạo ra cả một đàn đông đến mức khiến lớp học hỗn loạn suốt nửa giờ đồng hồ.

Lạc quan mà nói, Harry đang mạnh lên trông thấy. Nhưng phiền phức ở chỗ, nó chẳng thể kiểm soát được sức mạnh của chính mình. Nhưng đó mới chỉ là những rắc rối nho nhỏ khởi đầu cho chuỗi sự kiện trong những ngày sau đó mà cho đến giờ, nó vẫn chưa thể ngờ tới.

Những ngón tay của Harry lơ đễnh lướt qua hõm vai mình, nơi Marvolo đã in lại dấu vết trên da thịt nó cách đây ít lâu. Nó khẽ thở dài, hồi tưởng lại cảm giác khi anh và nó tiếp xúc với nhau, sau khi những tê liệt ban đầu tan biến thì chỉ còn lại cảm xúc kỳ lạ khiến từng tấc da nó cảm thấy nhột nhạt bất thường. Nó cũng nhớ lại nụ cười trước khi anh quay lưng bước đi, nụ cười nhạt nhưng cuốn hút đến mức nó cứ nghĩ đến hoài chẳng thể nào quên.

Nhưng sau khi đốt lên trong nó những cảm xúc lạ lẫm kỳ diệu ấy, anh lại biến mất hoàn toàn. Nó những mong có thể tìm thấy anh ở đâu đó trong lâu đài, hay trong đám học sinh nhà Slytherin. Nhưng kể cả sau khi sử dụng tấm Bản Đồ Đạo Tặc, Harry cũng chẳng thể tìm được Marvolo ở đâu hết. Nó đoán là anh còn chẳng buồn cho nó biết tên thật.

Thế nên, Harry chẳng còn cách nào khác ngoài việc vùi mình luyện tập Quidditch, vừa để giải phóng một phần năng lượng bùng nổ trong nó, vừa để khiến cho thân thể mệt nhoài để chỉ cần về ký túc xá đặt lưng xuống là ngủ ngay, ngăn mình nhớ về buổi gặp với Marvolo, hay chính xác hơn là nhớ về những cảm xúc anh đã mang lại cho nó.

Bất chấp việc thời tiết có đang không ủng hộ tụi nó như thế nào, thì nhiệt tình của Oliver Wood đối với những buổi luyện tập Quidditch thường xuyên của đội Gryffindor vẫn không hề bị suy chuyển. Vì vậy mới có cảnh chiều thứ bảy mưa bão dầm dề, trước lễ Hội Ma có vài ngày mà Harry còn phải đi tập Quidditch; về trễ, tới được tháp Gryffindor trong tình trạng ướt như chuột lột, lại còn bê bết bùn sình.

Buổi tập hôm đó, cho dù không bị mưa gió đi nữa, cũng không ra một buổi tập vui vẻ cho lắm. Fred và George đã thám thính tình hình bên đội Slytherin và đã tận mắt chứng kiến tốc độ của những chiếc Nimbus 2001 mới toanh của họ. Hai anh em nhà Weasley tường thuật là các cầu thủ đội Slytherin không khác gì bảy cái bóng xanh lá cây phóng vun vút trong không trung như tên lửa.

Harry đứng đực ra trước bức tranh Bà Béo, nó quên béng rằng mình không thể đọc được mật khẩu. Bình thường, cả đội hay về cùng nhau nên Harry chưa bao giờ phải quan tâm tới vấn đề này. Nhưng ngày hôm nay, sau khi nghe tin tình báo của Fred và George, Harry đã dành thêm một giờ đồng hồ ngồi lại phòng thay đồ chỉ để chải chuốt và bảo dưỡng lại cây Nimbus 2000 của nó để cây chổi có thể phát huy được tốc độ tối đa trong trận đấu sắp tới.

Đã sắp tới giờ giới nghiêm, nó cứ đứng đực ra trước cái nhìn khó hiểu của bà Béo, trong bộ đồng phục Quidditch bê bết bùn sình và ướt sũng nước. Nếu pháp thuật của nó ổn định như bình thường, ít nhất Harry đã có thể phóng một bùa sấy cho ấm áp, nhưng nó quyết định không mạo hiểm động đến cây đũa phép nếu không trong tình thế bắt buộc, bởi lẽ nó có thể vô tình tạo ra một vụ hỏa hoạn như chơi.

Khi đang run rẩy vì lạnh và chắc mẩm là mình sẽ ngủ ở đây hết đêm nay, nó bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc phía sau:

"Ba láp ba lếu"

Bà Béo uể oải quăng mình sau một cái ngáp dài. Harry nhìn vị cứu tinh Neville vừa xuất hiện với ánh mắt đầy biết ơn rồi lồm cồm trèo lên cái lỗ.

Hơi ấm từ chiếc lò sưởi pháp thuật trong phòng Sinh hoạt chung bủa vây lấy thân thể đông cứng vì lạnh của Harry. Nó mệt mỏi lê bước đến cái ghế gần lò sưởi nhất và thả mình lên đó, bất chấp việc mình đang dây bẩn lên tất cả mọi thứ mà nó chạm vào. Sau lưng nó, Neville cũng chưa lên phòng ngủ mà chọn cho mình một chiếc ghế khác không xa nó lắm, thong thả ngồi xuống rồi kéo cuốn sách bự chảng mà Hermione bỏ quên trên bàn và bắt đầu nghiền ngẫm.

Harry mệt tới mức quên không thắc mắc về việc Neville nhớ được tử tế một cái mật khẩu, hay việc Neville chui qua cái lỗ một cách nhẹ nhàng thanh thoát, hay việc dáng ngồi đọc sách của Neville hiện tại đột nhiên trở nên lôi cuốn một cách kỳ lạ. Cách thằng bé lần mở những trang sách bằng ngón tay uể oải lười biếng chắc chắn sẽ khiến lôi kéo sự chú ý của bất kỳ cô nàng Gryffindor nào tình cờ đi qua, nếu thời gian đã không trễ tới mức chẳng còn ai ở phòng Sinh Hoạt Chung ngoài hai đứa nhỏ.

Neville trông đã khỏe mạnh trở lại, cặp má của cậu bé lại bắt đầu có dấu hiệu phúng phính. Cậu vẫn hậu đậu trong các lớp học một cách thường xuyên, nhưng thi thoảng, Harry sẽ bắt gặp những khoảnh khắc hiếm hoi như bây giờ, khi Neville không thực sự là Neville nữa, mà trở nên giống một ai đó khác, hắc ám và lôi cuốn. Mỗi lúc như vậy, Harry lại không thể ngăn mình nhìn theo Neville, để tìm kiếm bằng chứng người trước mặt nó đã uống Đa Quả Dịch và chỉ trông giống Neville mà thôi. Nhưng ngay sau đó, Neville lại trở nên hậu đậu như thường, và nhân cách khéo léo kia biến mất như thể tất cả chỉ tồn tại trong tưởng tượng của riêng Harry.

Con Trevor đã chui ra khỏi túi áo chùng của Neville từ bao giờ, đang ngoan ngoãn ngồi trên vai Neville mà chẳng tìm đường tháo chạy như mọi lần. Neville búng nhẹ vào người con cóc làm cổ họng nó bật ra mấy tiếng đầy bất mãn. Cậu bé nhếch mép cười nhẹ, giống y chang kiểu cười mà Harry vẫn thầm nhớ mấy ngày hôm nay.

<Marvolo?> Harry rít lên nghi hoặc. Neville ngẩng lên thoáng nhìn vào ánh mắt xanh lá, nhưng sau khi Harry bắt gặp tia sáng đỏ vụt qua, ánh mắt của Neville lại đột nhiên thay đổi: không còn thăm thẳm và lạnh lùng nữa mà lại ngây ngô như ban đầu. Neville vụt đứng lên, nhanh đến mức khiến cuốn sách dày cui trên đùi nó nện thẳng xuống chân và nó thét lên đau đớn.

"Ôi Harry!" Sau khi quệt nước mắt vừa chảy ra vì đau, nó phát hiện ra Harry đang nhìn nó. "Trông bồ ghê quá, bồ phải đi tắm đi thôi." Nó lầm bầm rồi lê cái chân đau lên mấy bậc thang.

"Mình đã ngủ lâu chưa nhỉ?" Neville hỏi Harry, nhiều hơn là tự nói với chính mình, rồi chẳng đợi trả lời, nó đi về phía phòng ngủ của tụi con trai năm hai.

Harry nhíu mày. Nó ngồi im trên chiếc ghế sopha suốt một buổi đêm.

Vào buổi sáng thứ Bảy của tuần học ấy diễn ra trận thi đấu Quidditch giữa hai nhà Gryffindor và Slytherin. Tom Riddle trong thân xác của Neville cũng hòa vào dòng cổ động viên, kiếm cho mình một chỗ ngồi giữa khán đài đội Gryffindor. Dù không hẳn là một fan hâm mộ của Quidditch, nhưng Riddle tự cho phép mình thưởng thức một chút không khí sôi động, lần đầu tiên sau giấc ngủ dài năm mươi năm trong cuốn Nhật Ký. Đám đông cũng là nơi hắn có thể ngụy trang tốt hơn bởi lũ học sinh và giáo viên sẽ chỉ tập trung vào trận đấu. Hắn vẫn cẩn thận không ngồi quá gần lũ nhóc cùng phòng với Longbottom, rồi thong thả ngồi xuống hàng ghế. Thực tế, Riddle đánh giá hơi thấp sự hấp dẫn toát ra từ trong xương tủy của mình. Dù trong lốt của một học sinh nổi tiếng hậu đậu, nhưng thần thái và cử chỉ của hắn tao nhã và quyến rũ một cách không thể che dấu, thi thoảng vẫn thu hút một vài ánh mắt tò mò.

Riddle không quá để ý đến việc đó, miễn là sự thay đổi bất thường của Longbottom không đến tai Dumbledore thì hắn vẫn an toàn tuyệt đối. Hắn biến ra một chiếc ống nhòm, chăm chú theo dõi theo những bóng xanh đỏ đang trên sân đấu.

Khi cả đội Gryffindor bước ra, âm thanh nổi lên ầm ầm để chào chúng: chủ yếu là tiếng hoan hô, bởi vì cả hai nhà Ravenclaw lẫn Hufflepuff đều háo hức mong cho đội Slytherin thua. Nhưng đám Slytherin trên khán đài cũng la rộ, huýt sáo để dập tinh thần đội Gryffindor. Bà Hooch, giáo viên dạy môn Quidditch, yêu cầu hai đội trưởng bắt tay nhau. Cả hai làm đúng như lời bà bảo, nhưng khi bắt tay nhau, người này ném cho người kia cái lườm lườm đe dọa, và họ bóp tay nhau có hơi chặt quá mức cần thiết. Bà Hooch nói:

"Nghe tiếng còi của tôi, ba... hai... một..."

Cùng với tiếng gầm gừ từ đám đông, mười bốn cầu thủ phóng vọt lên bầu trời xám xịt. Riddle xoay chiếc ống nhòm, hắn thấy Potter và Malfoy đang kèn cựa nhau ngay từ những giây đầu tiên của trận đấu. Lẽ dĩ nhiên, bản thân là hậu duệ của Slytherin, chẳng đời nào hắn cổ vũ cho tụi sư tử Gryffindor, nhưng trong thâm tâm, hắn khó có thể không thừa nhận Potter đang là cầu thủ bay hay nhất trên sân.

Cầu thủ Slytherin có lợi thế hơn hẳn về chổi bay, nhưng Potter đã chứng minh cho chúng thấy một cầu thủ Quidditch xịn là cầu thủ ít bị phụ thuộc vào loại chổi bay nhất. Thằng nhỏ điều khiển cây Nimbus 2000 như điều khiển một phần thân thể của chính mình. Nó lái chiếc chổi để tránh cú tông đầy ác ý của một trái Bludger đen nặng nề trong đường tơ kẽ tóc. Khán giả hú lên cổ vũ rần trời, và ngay lập tức, một trong hai tấn thủ Weasley phóng nhanh như chớp ngang qua Potter, cây gậy trong tay sẵn sàng giáng trả trái Bludger về phía Slytherin. Nhưng ngay lập tức, Riddle nhận thấy sự bất thường. Trái Buldger đang trên đà tấn công vào một cầu thủ của đội Slytherin lại đột ngột đổi hướng quay lại Potter. Trông thằng nhỏ có vẻ bối rối một cách rõ rệt, nó thả mình xuống thật nhanh để tránh trái banh nhưng một lần nữa, trái Bludger lại đuổi theo nó đến sát sườn.

Potter tăng tốc độ tối đa, phóng vọt tới đầu kia của sân vận động. Tên Weasley còn lại đang đợi trái Bludger ở đầu kia sân vận động. Khi nó tống hết sức mình vào trái Bludger thì Potter thụp xuống né. Trái Bludger bị đấm văng tuốt ra khỏi sân bóng. Nhưng như thể bị nam châm hút, trái Bludger lại dội về giáng thẳng vào Potter, và một lần nữa, thằng nhãi chỉ còn nước tháo chạy.

Riddle không nhận ra rằng hắn đang dồn toàn bộ sự chú ý của nó vào Potter, chính vì vậy, hắn là người phát hiện ra sự cố bất thường nhanh nhất và cũng là duy nhất trong đám khán giả.

Đội Gryffindor đã phải xin hội ý tạm dừng trận đấu, nhưng Potter ra dấu là nó vẫn có thể tiếp tục. Nó quay trở lại sân bóng gần như tức thì, và dẫn trái Bludger điên khùng đuổi theo nó khắp nơi. Riddle lia ống nhòm một vòng xung quanh sân vận động nhưng không phát hiện ra kẻ nào đang ếm bùa trái banh. Có lẽ nó đã bị ếm từ trước đó. Hắn đoán rằng đây lại là tác phẩm của một Tử thần Thực Tử đần độn nào đó, ám sát thằng nhãi ngay dưới mũi Dumbledore bằng một cách thức ngây ngô nhất. Nhưng hắn cũng nhen nhúm thêm chút hi vọng, nếu như suy đoán của hắn chính xác, thì hắn cũng sẽ tìm ra cách liên lạc với lũ bề tôi nhanh hơn dự kiến. Nhưng mặt khác, nếu kế hoạch ngu ngốc này bị bại lộ, thì sự đề phòng của lão-già-khoái-Máu-Bùn chỉ càng khiến hắn thêm bội phần khó khăn.

Riddle không hài lòng xoay ống nhòm trở lại phía Potter.

Nó đang bay lên càng lúc càng cao. Nó lộn mèo, đột ngột sà xuống rồi bất thình lình vọt lên, lượn theo hình xoắn ốc, bay ngoằn ngoèo theo đường zic – zắc, có lúc lại lăn tròn như bánh xe. Nước mưa chảy đầy khuôn mặt đầy quyết tâm, chảy cả vô mũi nó khi nó ở tư thế đầu chúc xuống đất, chân chổng lên trời, để cố tránh một cú tấn công dữ dội của trái Bludger. Nó bắt đầu một trò chơi vòng quanh sân vận động với trái Bludger, không khác gì trò chơi đi tàu lượn trên không, với những khúc quanh đột ngột, những cú lao xuống không phanh.

Riddle trông thấy Malfoy bay lượn lờ quanh Potter, gào lên châm chọc thứ gì đó, trong khi Potter cố làm một cú lộn mèo nguy hiểm ở giữa chừng không trung để tránh một đòn hiểm khác của trái Bludger, rồi cắm đầu tháo chạy với trái Bludger vẫn bám sát, cách chưa đầy một thước sau lưng. Nhưng mà chính lúc ấy, Potter đã phát hiện ra một thứ gì đó mà Malfoy không thấy: Trong một khoảnh khắc sững sờ, Potter đứng khựng giữa trời, không dám lao về phía Malfoy, chỉ sợ thằng ấy mà ngẩng đầu lên là nhìn thấy trái Snitch vàng.

ẦM!!!

Một giây bất động của nó cũng là thời gian so suất quá dài. Trái Bludger cuối cùng đã đạt được mục tiêu: nện một cú trời giáng vào Potter, đập vào cùi chỏ, và Riddle đoán chắc là tay thằng nhỏ đã gãy xương.

Trái Bludger vẫn không buông tha, đang lao trở lại đánh bồi thêm một cú nữa, lần này nhắm ngay vào mặt nó nhưng nó vẫn đeo bám Malfoy.

Bất chấp cơn mưa xối xả và cái tay gẫy, Potter nhào tới cái gương mặt lờ mờ nụ cười khinh khỉnh phía dưới và nhận ra đôi mắt trợn trừng vì khiếp sợ trên gương mặt ấy: Malfoy tưởng Potter nổi điên lên quay ra tấn công nó.

Malfoy hốt hoảng lách ra khỏi đường bay của Potter, trong khi đó nó vội buông bàn tay còn lành lặn của mình khỏi cán chổi, chụp mạnh. Riddle thấy mấy ngón tay của nó đã chạm được vào trái Snitch vàng lạnh ngắt, trong khi hai chân chênh vênh cố kẹp lấy cán chổi. Đám đông rú lên bên dưới, và Potter đâm sầm xuống đất, cố hết sức để không bị ngất xỉu.

Một tiếng uỵch vang lên cùng bùn nước bắn tung tóe, cán chổi cắm xuống sình, còn Potter thì lộn mèo mấy vòng trên mặt đất sau khi văng khỏi cán chổi. Cánh tay gãy của nó lòng thòng lỏi chỏi trông rất quái dị. Nó cố gắng giơ cao trái banh Snitch vàng đang dãy dụa trong cánh tay lành lặn còn lại, trong khi lũ cầu thủ Gryffindor gào ầm lên:

"CHÚNG TA ĐÃ THẮNG!"

Riddle không đời nào thừa nhận chứng kiến màn cống hiến hết mình đầy nguy hiểm của Potter đã khiến bao tử hắn lộn tùng phèo một cách mất kiểm soát. Hắn cho rằng lỗi không phải do cảm xúc của hắn, mà chính là do thân thể vô dụng của Neville Longbottom. Tuy nhiên, hắn cũng không chần chừ lâu mà hòa theo đám đông tràn xuống sân Quidditch, mắt không rời khỏi hình bóng vừa ngất xỉu ngay trên sân cỏ.

Đám đông bu quanh Potter đông đến mức khó khăn lắm hắn mới có thể chen lấn lên phía trước để quan sát. Không phải là Riddle đang lo lắng cho thằng nhãi, chỉ đơn giản là Potter đang là nguồn cung cấp sức mạnh cho hắn, nên hắn phải đảm bảo sự an toàn của nó, ít nhất là cho tới khi hắn có thể tìm được một thân thể thực sự. Hắn đang cân nhắc xem có nên dìu Potter xuống bệnh thất không, bởi thằng nhãi trông có vẻ nhợt nhạt và đau đớn. Đúng lúc ấy, lão giáo sư vô dụng Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đã vẹt đám đông mà loi choi ngồi xuống cạnh Potter, bất chấp vẻ phản đối hiện rõ trên mặt thằng nhỏ:

"Đừng lo, Harry. Thầy sẽ chữa cánh tay cho con..."

Nó cố gắng ngồi dậy một cách vô vọng.

"Nằm xuống đi con. Phép ếm bùa này đơn giản thôi, thầy đã làm không biết bao nhiêu lần rồi..."

Weasley đề nghị:

"Tại sao không đưa trò ấy xuống Bệnh Thất?"

Wood tán thành ngay:

"Thưa giáo sư, đúng là nên đưa Harry đi bệnh thất."

Mình mẩy Wood đang lấm len bùn sình, và mặc dù tầm thủ của đội nhà đang bị thương, Wood cũng không thể đừng nhe răng cười:

"Harry, em bắt banh giỏi lắm. Một cú bắt banh tuyệt vời, hết sức ngoạn mục, cú hay nhất của em, anh dám nói như vậy..."

Lão Lockhart xắn tay áo của chiếc áo chùng xanh ngọc bích, dõng dạc bảo đám đông:

"Lùi lại!"

Rồi múa cây đũa phép, và ngay sau đó, lão chĩa thẳng cây đũa vào cánh tay Potter.

Riddle lạnh nhạt nhìn xuống ống tay áo của thằng nhỏ, nơi trước đó vẫn còn là một cánh tay thì bây giờ chỉ còn như cái găng cao su bọc bằng da người.

Lão Lockhart kêu lên:

"Ờ, không sao. Thỉnh thoảng xảy ra sự cố là chuyện thường. Nhưng điểm mấu chốt là xương không còn gãy nữa. Đó là điều cần ghi nhớ. Thế nhé, Harry, cứ từ từ mà đi tới bệnh thất. A, Longbottom, trò dìu trò ấy đi nhé. Bà Pomfrey có thể sẽ... ờ... tỉa tót trò lại một tý thôi."

Riddle ném cho Lockhart một ánh nhìn khinh bỉ rồi cúi xuống nâng Potter dậy. Tuy nhiên, cơ thể của Longbottom không đủ mạnh để kéo được Harry dậy như Riddle tưởng. Vậy nên thay vì kéo cả hai đứng lên, Riddle suýt mất đà té nhào xuống, nếu không có một bóng dáng cao lớn khác cũng cúi xuống nhẹ nhàng giữ cả hai.

Lucius Malfoy nhìn xuống thân hình thấp bé của Longbottom, khinh khỉnh nói:

"Để ta tiếp quản từ đây được rồi." Nói đoạn, hắn ta bế Potter rồi sải bước dài băng qua sân bóng, để lại Riddle nheo mắt nhìn theo. Một cảm giác bực tức nhen nhúm trong lòng, bàn nay bên hông vô thức xiết chặt.

Nhiều tiếng đồng hồ sau, Harry thình lình thức giấc giữa màn đêm đen kịt. Nó thốt lên một tiếng rên đau đớn: cánh tay nó bây giờ đau nhức như đầy những mẫu xương rời rạc. Liều thuốc Mo-Xu có vẻ đang phát huy tác dụng một cách tối đa, nhưng kéo theo đó, cơn đau hành hạ nơi cánh tay khiến nó không thể tiếp tục giấc ngủ của mình.

Nó lồm cồm bò dậy, với cánh tay lành lặn lấy ly nước đặt đầu giường, nhưng suýt chút nữa thì làm tuột tay vỡ luôn cái ly khi bắt gặp một bóng dáng đang nhìn nó ngồi ngay chiếc ghế kê sát giường nó.

<Merlin ơi, anh dọa em sợ chết mất!> Nó rít lên rồi hít vài hơi lấy lại bình tĩnh trước khi uống một hơi cạn chỗ nước trong cốc.

Marvolo gác một chân lên, hai tay khoanh trước ngực mà quan sát nó, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.

<Anh đã trốn đi đâu? Em cố tìm anh hoài mà không thấy.> Nó không thể giữ cho giọng mình bớt hờn dỗi vì cái cách anh lặn mất tăm suốt cả tháng sau đó, không một chút tin tức sau khi lấy đi chút máu quý giá của mình. Harry không cần anh tỏ ra biết ơn hay phải cảm tạ nó. Nhưng ít nhất muốn người ta dâng hiến máu tự nguyện thì cũng phải thành thật chút xíu, ít nhất là từ cái tên chứ.

Anh khẽ bật cười khiến nó lại ngẩn ngơ trong thoáng chốc.

<Tìm ta?> Anh lơ đãng chỉnh lại cổ tay áo chùng. <Để làm gì vậy, Potter? Trò lại muốn ta lấy máu trò sao?>

<Ít nhất em cũng có quyền biết hiệu quả sau khi anh sử dụng máu của em chứ? Nhỡ chẳng may anh tiêu tùng thì mọi người lại quy tội do em đầu độc anh.>

<Quy tội?> Nụ cười của anh vẫn treo bên khóe miệng. <Chẳng ai kết tội trò nếu ta có lỡ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Có lẽ họ sẽ trao thưởng huân chương Merlin cho trò cũng nên.>

<Nói cứ như anh là phù thủy Hắc Ám vậy.> Nó lầm bầm, nhưng cũng tỏ ra hơi hài lòng vì sắc mặt anh dù vẫn tai tái nhưng vẫn khỏe mạnh hơn lần trước gặp nhau. <Vậy chuyện gì đã xảy ra? Trông anh thực sự bệnh khi ấy.>

<Ta đã trúng một lời nguyền từ rất lâu về trước. Một lời nguyền hùng mạnh khiến linh hồn ta bị tổn thương.> Anh nói, nhưng không tỏ ra phiền lòng chút nào, thậm chí Harry có thể nghe ra một chút tự hào.

<Thế thì cũng như em rồi. Thầy Dumbledore nói em cũng bị tổn thương linh hồn. Hay vì lí do ấy nên máu của em có thể làm anh khỏe hơn?> Nó hào hứng hỏi nhưng chỉ nhận được nụ cười càng thêm bí ẩn của anh. <Ai đã làm tổn thương anh vậy?>

<Chúa Tể Hắc Ám Voldemort.>

Harry không cảm thấy lạ khi Marvolo không như những phù thủy khác, trực tiếp gọi tên Voldemort. Dù mới gặp nhau nhưng nó cảm thấy một người kiêu ngạo như anh thì không đời nào gọi chệch tên của một người khác, dù cho đó có là phù thủy Hắc Ám nhất mọi thời đại.

<Em cũng vậy!> Nó càng lúc càng cảm thấy hai người có nhiều điểm giống nhau. Marvolo khẽ nhún vai. Harry lật chăn lên định đi xuống giường thì bỗng đau điếng và bật lên một tiếng rên. Nó quên béng mất là mình đang mọc lại cỡ ba chục chiếc xương.

<Ta có xem trò bay. Không tệ.> Anh nhìn vào cánh tay bị thương của nó rồi nói khiến đôi mắt xanh lá của Harry bỗng sáng rực như những ngôi sao trên bầu trời thăm thẳm.

<Anh có xem thiệt hả?> Rồi nó bắt đầu lẩm bẩm về trận Quidditch ngày hôm nay, khi trái tim lâng lâng chiến thắng của nó chẳng thể chia sẻ cho ai khác ngoài anh vì hạn chế ngôn ngữ. Marvolo tỏ ra là một người nghe tuyệt vời.

<Ron và Hermione cho rằng chính Malfoy đã ếm bùa trái Bludger. Nhưng em không nghĩ vậy. Trái banh được bà Hooch khóa chặt và bảo quản kỹ càng nên khả năng của một học sinh hầu như không làm được gì.> Sau một hồi, nó bàn luận về vụ trái Bludger tai quái. Marvolo trông có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

Thực tế, mục đích chính của Tom Riddle tới đây là để thăm dò thủ phạm ếm bùa trái banh, xem xét coi liệu đó có phải vết tích của một Tử thần Thực Tử. Nhưng có vẻ manh mối chẳng có nhiều cho hắn.

<Dù thủ phạm có là ai đi chăng nữa...> cặp mắt đen ánh lên những tia đỏ nguy hiểm, <thì trò cũng phải cẩn thận, Potter. Ta nghĩ rằng trò luôn là tấm bia cho những Tử thần Thực Tử, hay những rắc rối khác>

Harry bỗng nhen nhúm chút cảm xúc khác lạ trong lòng:

<Anh lo cho em à?>

<Ta lo cho nguồn máu của ta, Potter> Marvolo trả lời, nửa đùa nửa thật.

<Nghe sao y chang Lucius Malfoy vậy. Bộ mọi người nghĩ em không thể bảo vệ được mình sao? Em đâu còn là con nít nữa.> Giọng nói của Harry tràn đầy sự bất mãn lộ liễu nhưng nó bắt gặp ánh mắt chế giễu của Marvolo du ngoạn trên cánh tay băng bó. <Thôi được, em hiểu rồi. Dù sao thì không phải lúc nào Tử thần Thực Tử cũng có thể tự do lượn ra xẹt vô trong Hogwarts.>

<Cảnh giác không bao giờ là thừa thãi.> Hắn từ tốn nói. <Báo cho ta biết khi trò phát hiện điều gì bất thường.>

Harry gật đầu, cảm thấy chút ấm áp đang dâng lên trong lòng nó. Nhưng nếu nói về bất thường, thì điều bất thường nhất đang đứng trước mặt nó đây, nó thầm nghĩ nhưng không nói gì thêm.

Riddle cảm thấy mình có vẻ không khai thác được thêm gì trong đêm nay nên dợm đứng dậy, Potter nhổm lên gần như cùng một lúc với hắn, bản mặt khẽ nhăn lại vì đau.

<Anh phải đi rồi sao?> Harry hỏi, cánh tay lành lặn gỡ nút cổ áo chùng, <không lấy thêm chút máu à? Cũng đã qua một thời gian, coi chừng bệnh lại phát tác.>

Riddle bật cười, khuôn mặt đẹp trai ánh lên nét giễu cợt không che giấu.

<Trò nghĩ ta là ai? Thấp kém như một con ma cà rồng? Cần tồn tại dựa vào chút máu bố thí của trò?>

Harry ỉu xìu nói:

<Em không có ý ấy. Nhưng nếu anh không cần...>

<Tuy nhiên, nếu con mồi tự nguyện dâng tới tận miệng mà từ chối nữa thì chẳng phải là một Slytherin chân chính.> Anh bật cười, cúi xuống kéo mạnh cổ áo của nó xuống, để lộ vết cắn đã mờ.

Harry nuốt xuống mấy tiếng bất mãn của chính mình khi hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào hõm vai nó, cảm giác tê liệt dù đã trải qua lần thứ hai nhưng vẫn mới mẻ như ban đầu khiến nó quên đi cả cơn đau thấu tim nơi cánh tay đang mọc xương, quên đi cả trận Quidditch nghẹt thở buổi chiều, quên đi tất cả mọi thứ, trước mặt nó chỉ còn hình ảnh Marvolo.

Cảm xúc cao trào khiến Harry dần lịm đi, trước khi nó kịp lấy lại ý thức, giấc ngủ đã ập đến đánh bại nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top