Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Eira Nguyễn


CHƯƠNG 2

Snape đang đứng lớp thì Ron hoảng hốt xông vào.

"Snape, tôi yêu cầu ông mau đi gặp Harry ngay!"

"Ngài Weasley! Mời lăn ra khỏi lớp học của ta, ngay lập tức!" Snape nhịn không được quát thằng nhóc đầu đỏ hỗn láo, giống hệt vô số lần trong qua khứ.

Ron cũng nổi quạu, mặt đỏ lên hệt như màu tóc: "Harry truy bắt tội phạm không cẩn thận bị thương, bây gờ đang ở bệnh viện St.Mungo!"

"Vậy thì sao! Kẻ Được Chọn vĩ đại từng thoát khỏi tay Tử Thần Thực Tử không biết bao nhiêu lần, không lẽ dễ cúng mạng cho một lần sơ ý nhỏ nhặt vậy hả?"

Ron mém chút nhịn không được mà tung một ác chú vô mặt Snape. Thế nhưng cuối cùng cậu ta vẫn kìm chế được mà quay người bỏ đi.

Tiếng ồn lập tức bùng nổ trong phòng học, Kẻ Được Chọn bị thương? Làm sao được, đó chính là thần tượng của họ! Woa, Hiệu trưởng cũng quá tuyệt tình rồi...

Snape lại yên lặng, mặt không thay đổi dạy cho xong buổi học, giống như căn bản chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ron và Hermione túc trực ở bệnh viện chăm sóc Harry, mãi đến tận khi trời tối, Snape cũng không đến.

"Lão khốn nạn! Cho dù không muốn thì ổng vẫn là chồng Harry! Là Harry cứu cái mạng của ổng!"

"Cưng à, đừng nói vậy, Harry nghe thấy sẽ buồn. Cậu ấy đã vất vả lắm rồi, đừng đẩy cậu ấy vào tình thế bị kẹp giữa chồng và bạn thân."

Ron sầm mặt không nói gì nữa, Hermione vuốt nhẹ lên gò má tiều tuỵ tái nhợt của Harry, đau lòng nhìn cậu.

Khi Harry tỉnh lại chỉ cảm thấy tay mình cực kì đau nhức, xương cốt cả người cứ như vừa bị quỷ khổng lồ dần cho một trận.

"Harry đừng nhúc nhích. Bác sĩ nói không sao, nhưng mà phải mất một khoảng thời gian nữa tay phải bồ mới hoàn toàn khỏi được. Sao bồ lại bất cẩn như vậy!"

"Xin lỗi, có thể mình bị mất tập trung."

"Mất tập trung!" Ron nổi điên, "Harry, bồ đang đuổi bắt một tên tội phạm cực kì nguy hiểm mà lại nghĩ đâu đâu được hả! Không những bị thương mà còn trúng thần chú hôn mê rớt khỏi chổi, nếu lúc đó tớ không ở gần thì bồ đã ngỏm rồi!"

Harry cười lắc đầu: "Mình đâu có dễ chết vậy được."

"Bồ..."

Hermione bình tĩnh cắt ngang: "Cưng ơi, kiếm gì để Harry ăn chút đã được không?"

Ron liền ngậm một họng máu xông ra ngoài.

"Harry, mình biết tại sao bồ cứ hay lơ đễnh. Sau khi bồ bị thương, Ron đã chạy đi tìm Snape nhưng mà ông ấy cũng không tới nhìn bồ một cái, bồ còn chưa chịu nhìn vào sự thật sao?"

Harry im re, cậu đương nhiên biết Snape sẽ như vậy.

"Harry, bồ tỉnh lại đi! Cứ như vậy cũng chỉ khiến hai người hành hạ lẫn nhau, bồ sớm muộn gì cũng tự ép mình phát điên!"

Biểu cảm trên mặt Harry cuối cùng cũng vỡ, cậu trở nên kích động

"Mình không có tự ép buộc bản thân, Hermione. Lúc trước khi còn ở Hogwart mình không rõ tại sao lại để ý thầy ấy như vậy, lúc nào cũng chống đối thầy, phải tới khi thầy chết, mình mới hiểu được, thì ra mình yêu thầy. Cực khổ lắm mình mới cứu được thầy về, vất vả lắm mới kết hôn được, bọn mình chỉ còn cách cố gắng sống với nhau. Không gì có thể chia cắt bọn mình, cho dù Thần Chết có muốn bắt ai thì cũng phải túm hết cả hai đi."

Hermione nhìn sâu vào mắt Harry, cậu quay sang chỗ khác.

"Harry, đừng tự mình lừa dối mình, bồ biết mà, bồ có cách! Bồ huỷ mất cuốn sách kia là để trên đời này không có thêm người nào khác biết cách giải trừ phép Hôn nhân này! Như vậy thì sẽ không ai có thể cướp Snape khỏi bồ! Bồ cố ý!"

Harry lập tức cứng ngắc như tượng đá, Hermione dịu dàng đặt tay lên vai cậu, nhẹ giọng dụ dỗ.

"Harry, buông tay đi, để Snape đi, cũng giải thoát cho mình. Hai năm qua cậu bất chấp tất cả đối xử tốt với thầy ấy nhưng lòng dạ thầy vẫn sắt đá. Harry, bồ hiểu thầy, bồ sẽ không thể lay động được thầy đâu! Không ai có thể thay đổi được thầy ấy! Cho dù bồ có làm gì cũng chỉ khiến thầy càng hận bồ thêm thôi."

Nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng trào ra, Harry thất thanh khóc rống.

"Nhưng mà, mình yêu thầy ấy! Mình yêu thầy ấy như vậy! Nếu không phải tình yêu, thì trên đời này còn gì có thể khiến một Potter nhẫn nhịn lấy lòng người khác như vậy! Sao thầy ấy có thể làm như không nhìn thấy gì? Cho dù ra sao, mình cũng không buông tay đâu! Tuyệt đối không! Mình thà chết chung với thầy còn hơn!

"Harry!"

Cuối cùng Harry cứng đầu cứng cổ phải xuất viện cho bằng được, nhờ Hermione và Ron đưa cậu về nhà. Nếu cả đêm không ở gần nhau, sức khoẻ Snape có thể sẽ kém hơn, họ không thể xa nhau lâu được. Giữa họ không có sinh hoạt vợ chồng, chỉ có thể dựa vào việc mỗi đêm cùng ngủ trên một chiếc giường để giữ gìn cái khế ước Phép thuật này. Snape mở cửa, nhìn tổ ba đứa rắc rối rồi lạnh lùng hừ một tiếng, vừa lạnh nhạt vừa ác liệt.

Đối với Ron và Hermione, bất cứ chỗ nào mà có Snape là cứ y như rằng mỗi giây mỗi phút đều chẳng khác chi đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thế nên cả hai nhanh chóng cáo từ.

Cả hai vĩnh viễn không bao giờ có khả năng hiểu được làm sao mà Harry sẽ yêu một người như Snape, trên đời rõ ràng không có ai khác yêu nổi ổng.

Trong phòng lại yên tĩnh vắng vẻ như thường ngày, Snape hếch cằm ngó xuống Harry.

"Tôi còn tưởng vết thuơng của cậu nghiêm trọng lắm mới khiến ngài Weasley chạy tới phòng học của tôi dậm chân y chang một con ếch xanh. Không ngờ mau xuất viện như vậy, không hổ danh là Đứa Bé Sống Sót."

Bị ông nói móc, Harry vẫn mỉm cười ôn hoà như thường, nhưng sự bất đắc dĩ và buồn bã quanh quẽ toát lên trong đôi mắt cậu khiến Snape không sao phớt lờ được. Chỉ trong giây lát, cậu lại lấy giọng điệu khác hẳn lấy lòng nói:

"Thầy biết tôi sẽ quay về mà, chỉ cần còn một hơi thở thì dù có bò tôi cũng sẽ quay về bên thầy."

Snape như bị cái gì chọc trúng mà nhíu mày.

"Nếu cậu biết mạng sống của mình còn dính với mạng của tôi thì nên cẩn thận một chút. Tôi quả thật không biết từ khi nào thì chuyện như truy bắt tội phạm bỏ trốn phải cần tới Bộ trưởng Bộ Phép thuật đích thân đi làm."

"Vâng, giáo sư, sau này tôi sẽ cẩn thận. Không phải cũng giống như chuyện thầy là Hiệu trường còn đích thân đứng lớp sao, tôi xuất thân từ Thần Sáng mà, không muốn suốt ngày ngồi lì trong văn phòng, thầy cũng biết tôi thích cảm giác cưỡi chổi biết chừng nào."

Vừa dứt lời, Harry đã hối hận ngay. Quả nhiên, ngay tức khắc, Snape giống y chang một ống pháo bị đốt ngòi: "Thật giỏi, ngài Potter đã quay về thời kì chuyên ngỗ ngược chống đối giáo sư. Cậu ta vốn có tương lai sáng lạn, vốn nên theo đuổi giấc mơ trở thành vận động viên chuyên nghiệp, cuối cùng lại vì một gã đàn ông già..."

Harry cắt ngang, cố gắng giải thích với ông: "Giáo sư, tôi không phải có ý này." Quidditch chỉ là sở thích, chỉ là một sự lựa chọn cho tương lai mà thôi, cũng không phải ước mơ của cậu.

"Vậy là ý gì, hả ngài Potter vĩ đại chuyên cam tâm tình nguyện hy sinh cống hiến cho người khác? Cho dù xuất phát từ mục đích gì, đã cứu kẻ thù còn giúp kẻ đó đuợc xử trắng án, cậu rốt cuộc muốn giáo sư của cậu đền đáp cái gì?"

Harry cuời khổ, đột nhiên ngẩng đầu: "Giáo sư, hôn một cái thì sao?"

Snape bị đôi mắt xanh ngời kia làm loá mắt, giống như bị nện cho một gậy, có chút bối rối.

Chết tiệt!

Harry nhún vai, đó, coi đi, nói xong lại không chịu. Cậu cũng chẳng thèm rửa mặt mà trực tiếp vào phòng ngủ, cánh tay phải đang bó thạch cao làm cậu không sao cởi áo được.

"Giáo sư à, có thể vui lòng giúp tôi chút không?"

"Ha, đúng rồi, nghĩa vụ của một người chồng." Sắc mặt Snape đen xì, vừa châm chọc vừa giúp Harry cởi áo.

"Toàn bộ luôn, cảm ơn nha. Có thể sẵn tiện thay giùm đồ ngủ không, chồng yêu dấu?" Giọng điệu Harry có chút ngả ngớn buông thả.

Snape nhận ra cậu có chút khác với bình thường, bị cái gì kích thích? Snape lột sạch đứa con trai trước mặt, nhìn đôi mắt cậu trông ngóng nhìn mình, nhìn cơ thể tái nhợt.

Đứa bé này đã trưởng thành thành một nguời đàn ông, lần đầu tiên mình ôm nó, nó chỉ là một đứa nhóc nhỏ xíu, một cô nhi có cha mẹ bị giết. Ký ức như ngọn lửa thiêu đốt làm ông bỏng rát, thi thể người yêu như nằm ngay trước mặt ông.

Nhìn ánh mắt Snape lộ ra đau khổ, Harry biết ông lại thông qua đôi mắt mình nghĩ đến mẹ. Cơn ghen dấy lên, cậu bước tới ôm chặt ông, hôn lên môi, vươn lưỡi không ngừng quyến rũ.

"Giáo sư, em không ngại, anh có thể xem em như Lily" (*)

Snape như bị sét đánh, đẩy cậu ra: "Cậu nói bậy cái gì vậy! Potter không được chạm vào ta, cậu làm ta ghê tởm chịu không nổi!"

(*)Vì hai người đang trong tình cảnh đặc biệt nên mình tạm thay đổi xưng hô nha

Harry cười: "Phải, giáo sư, thật ra thầy biết rõ, biết em yêu thầy! Cho nên mới gớm ghiếc mới căm hận! Thầy vẫn luôn cố ý muốn hành hạ em!"

Snape nhìn cậu, ông chưa bao giờ thấy một Harry như vậy, vừa tuyệt vọng vừa điên cuồng. Ông sợ vừa mở miệng sẽ bị biết rằng bản thân đang hoảng hốt rối loạn, chỉ có thể im lặng.

Harry chưa mặc xong áo ngủ đã leo lên giường chui vào chăn. Trong bóng tối, một mình Snape tâm tư hoảng loạn, đến khi giật mình lại, vậy mà nghe thấy âm thanh của hơi thở hổn hển, của tiếng rên không kìm được. Người trên giường khẽ đong đưa, biết Harry đang làm gì, Snape muốn nổi điên!

"Potter!" Snape hét.

Harry không dừng tay, thân thể căng như dây đàn, âm thanh khàn khàn, nghe vào tai lại quyến rũ khó tả.

"Giáo sư, cho dù là Kẻ Được Chọn cũng là người, cũng có nhu cầu sinh lý chứ. Chồng em không chịu thực hiện nghĩa vụ, không lẽ tự lo cũng không được hả? Nhưng mà tay phải em không dùng được, thầy muốn giúp em chút không? Hưm?"

Harry rên rỉ liên miên, tay trái tuốt như điên nhưng mà chỉ biết dùng sức, rõ ràng không có miếng kinh nghiệm thực chiến nào.

Mặt Snape tím rịm, âm thanh này làm ông nóng hết cả người, ông nhắm chặt mắt không dám tưởng tượng sát bên người mình là loại tình cảnh gì.

"A, giáo sư..." Harry cuối cùng cũng bắn, ngay lúc đó còn kêu ông, Snape cảm thấy bụng dưới mình đang sung huyết, ông cương, chết tiệt! Ông vậy mà cương! Với con của Lily! Snape cảm thấy có chút choáng váng, cuối cùng không sao chịu nổi nữa, ông đứng dậy tức tốc bước ra khỏi phòng, hùng hổ sập cửa phòng lại.

Harry há miệng thở dốc, nở một nụ cừơi tuyệt vọng.

Phải rồi, mấy năm qua cậu luôn nghĩ Snape vẫn giống như khi còn ở trường, ngoài mặt lạnh lùng trong lòng lại luôn luôn quan tâm tới cậu. Nhưng sau hôm nay, cậu cuối cùng cũng tỉnh ra, cậu đã sai, thật sự sai rồi. Người thầy yêu là Lily, trước giờ đều vậy, cho nên trước kia mới có thể liều cả mạng sống để bảo vệ cho mình. Nhưng bây giờ, đối với mình, thầy chỉ còn hận thù và oán trách.

Buông tay đi, Harry, buông tay đi. Rốt cuộc mày vẫn không chịu nổi. Đừng nói thầy ghét mày như vậy, mày làm sao có thể cạnh tranh lại một người đã mất, huống hồ nguời đó còn là mẹ của mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top