Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editer: Eira Nguyễn


Suốt nửa tháng Harry không về nhà.

Không, đó không phải là nhà của cậu, cậu không có nhà. Cậu vĩnh viễn vẫn là một người cô độc, trước kia đã vậy, bây giờ vẫn thế.

Sức khoẻ Snape nhanh chóng suy sút, ngày thứ năm năng lượng phép thuật bắt đầu tiêu hao, đến ngày thứ mười ông đã không sao đến trường dạy học được nữa.

Khi gia tinh tìm thấy Harry, cậu mới vừa trở về, balô chất đầy những thứ cậu tìm được. Cuối cùng cậu đã có thể kết thúc khế ước hôn nhân này mà không tổn thương đến bất cứ ai trong hai người, với điểu kiện phải có một người mất hết phép thuật vốn có.

Cậu ngồi bên cạnh Snape nhìn ông thật lâu, rồi mới nắm lấy tay ông, chậm rãi truyền năng luợng phép thuật của mình sang. Đến khi Snape sắp tỉnh, Harry mới cởi quần áo ông.

Snape rùng mình bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trong mơ Harry vẫn là thằng nhóc Gryffindor dũng cảm của Hogwarts, hệt như một chú sư tử con hăng hái tràn đầy sức sống không biết sợ là gì. Chứ không như bây giờ bị mình liên luỵ đến mức cả người u ám ủ rũ, đầy lòng đầy dạ đều là lo lắng âu sầu.

Nhưng khi mở mắt ra, ông không kìm được phải run rẩy một trận. Harry đang cúi người ở khúc dưới của ông, đang hết lòng hết sức mà mút.

"Chết tiệt...a..."

Chóp đỉnh bị cắn nhẹ một cái, Snape mém chút bắn ra.

"Potter! Ngươi đang làm cái gì đó!

"Lên giường thân thiết với chồng, chứ thầy nói coi em đang làm gì." Harry ngẩng đầu, cố tình trưng đôi mắt xanh biếc của mình ra cho ông thấy, "Sướng không? Giáo sư? Thầy có thích em liếm thầy như vậy không?"

Đầu óc Snape trống rỗng, giận tới mức mém chút nữa cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình, ông vội vàng quay mặt chổ khác, ráng hết sức đẩy Harry ra. Hai chân lại bị cậu mở càng rộng hơn, Harry từ gốc đến chóp, đều tỉ mỉ liếm láp, sự mềm mại của đầu lưỡi làm Snape cảm thấy muốn phát điên. Trong lòng ông chưa bao giờ thấy hổ thẹn như vậy, cũng chưa bao giờ thấy sung sướng đến thế.

Quả thật, hệt như một hình phạt tàn nhẫn khốc liệt nhất, cả người Snape gồng cứng đến mức run rẩy, Harry còn lướt đầu lưỡi qua lổ sáo(*), lấy lòng nơi mẫn cảm nhất của ông.

(*) Vãi, trong bản cv là "cổ phùng", nó là gì thế mấy thím?

"Harry Potter!" Snape vặn vẹo thân mình, hận không thể vặn cổ người kia cho gãy luôn.

"Cứ luôn cấm dục không tốt cho sức khoẻ đâu, giáo sư, thầy biết mà, em có thẻ dùng bất cứ cách gì để thoả mãn thầy. Từ khi tỉnh lại phát hiện ra em đã kết hôn với thầy thì thầy phải biết rồi chứ, đúng không? Học trò của thầy, vẫn luôn, yêu thầm thầy!"

Harry há miệng, ngậm hết toàn bộ, cố gắng hết sức nuốt sâu vào yết hầu, đâm sâu đến khiến cậu muốn nôn, thế nhưng cậu vẫn dốc hết vốn liếng vuốt ve liếm mút.

Snape lại nhịn không được tiếng thở dốc ẩn nhẫn, khàn khàn quyến rũ khiến Harry hưng phấn đến cả người cũng phát run.

Cuối cùng Snape cũng bắn, cuồn cuồn dũng mãnh tràn vào yếu hầu cậu, Harry nhịn ho đều nuốt hết, đồng thời bản thân cậu cũng lên đỉnh tiết ra. Snape xụi lơ nguời mà thở dốc kịch liệt. Harry cúi người liếm sạch tinh dịch bên trong đùi ông, lại dọc theo tuyến bụng hương một đường lên trên, cắn lấy một bên đầu vú Snape.

Cậu si mê lão đàn ông này như thế, thanh âm của ông ấy, ánh mắt của ông ấy, thân thể của ông ấy. Muốn ông nghĩ về mình, muốn ông thuộc về mình, muốn ông dung nhập vào cơ thể mình, tan ra, hoà với nhau làm một để ông không bao giờ có thể cự tuyệt mình, đẩy mình ra xa ngoài ngàn dặm!

Snape co giật một trận, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Lúc này ông đã khôi phục không ít, gọi đũa phép của mình tới, quăng ra một câu thần chú đánh Harry văng rầm vào tường.

"POTTER! Ngươi đúng là to gan lớn mật!"

Sắc mặt Snape tái nhợt, giống như vùa mới chết qua một lần, cắn răng nhả ra từng chữ.

Harry cười nhạt chép chép miệng: "Hương vị không tệ đâu giáo sư!"

Có thể một lần làm theo cảm xúc của mình thật tốt. Nhưng chỉ chớp mắt, cậu phải nhận lấy một lời nguyền tra tấn đáng sợ hơn bất cứ lần nào từng lãnh qua.

Cậu đau đớn lăn lộn trên mặt đất, khóc lóc cầu xin được bỏ qua, cuối cùng gần như là bò mà trốn khỏi nhà mình.

Thật buồn cười, thân mât với chồng mình mà phải bị đuồi giết. Harry lảo đảo đi trên đuờng, cả người yếu ớt mất hết sức lực, cuối cùng vào được một quán rượu trong hẻm Knocktum. Hôm nay cậu có thể thoải mái uống một bữa. Cậu không hối hận vì những gi mình mới vừa làm, nếu Snape hận cậu thì cứ để ông hận nhiều thêm một chút! Dù sao cậu cũng sẽ không để ý chuyện đó!

Harry không biết đến cùng mình đã uống bao nhiêu, mãi cho đến khi chủ quán đóng cửa, cho dù là Kẻ Được Chọn thì cũng bị đuổi ra ngoài. Các nguời xem, thế giới này chính là bạc tình như vậy, cậu cứu mạng Snape, cứu mạng ông chủ quán rượu, cứu mạng nhiều người như vậy, nhưng cho dù chỉ muốn một người yêu cậu cũng không được, muốn uống nhiều thêm một chút rượu cũng không được.

Loạng choạng đi trong hẻm nhỏ, không biết qua bao lâu, sau lưng lại có hai người lén lút đi theo cậu.

"Ra đây!" Cậu chếnh choáng giơ đũa phép lên, nhìn hai người đàn ông bộ dạng lấm la lấm lét đi ra.

"Theo tôi làm gì! Không biết tôi là ai sao!" Harry có chút hoa mắt, trước mặt một lát là hai người, lát sau lại biến thành bốn.

"Đương nhiên là biết rồi, luôn xuất hiện trên trang đầu của mấy tờ báo, quý ngài Harry Potter tiếng tăm lừng lẫy, Bộ trưởng Bộ Phép thuật đây chứ đâu." Hai người không có ý tốt nhìn chòng chọc vào cậu, lại không có chút xíu sợ hãi nào.

Harry cười: "Thế nào? Muốn chơi với Kẻ Được Chọn hả?"

Hai tên kia giật mình nuốt nươc miếng nhìn nhau, chúng vốn chỉ muốn canh lúc Kẻ Được Chọn ngất xỉu thuận tay vớt chút tiền của.

"Hắn uống say bét nhè rồi."

"Dám thử chút không?"

"Nhưng mà chờ khi hắn tỉnh lại, tụi mình sẽ chết khó coi lắm/"

"Mình có thể lấy đoạn ký ức này uy hiếp hắn, còn có thể kiếm hời. Cả đời này cũng khong có cơ hội nào tốt hơn nữa đâu."

"Đúng nha, tao cũng hứng không chịu nổi nè." Chúng nhe ra nụ cười dâm đãng bỉ ổi.

Harry không nghe rõ hai gã đàn ông đang thương lượng những gì, chúng kéo cậu vào một con hẻm hẻo lánh, bắt đầu cởi quần áo cậu. Một tên cắn đầu vú cậu, tên khác mút lấy hạ thân cậu. Harry cứng không nổi, nhưng mà, thật thoải mái. Đúng rồi, cứ như vậy đi, sinh hoạt của cậu vốn nên như vậy, cậu có thể lựa chọn phóng túng bản thân, có thể theo đuổi hạnh phúc, muốn làm gì thì làm chứ không phải vào lúc thân thiết bị chính chồng mình đáp trả cho một câu chú Crucio.

Thầy làm sao có thể nhẫn tâm, sao có thể nhẫn tâm! Nước mắt Harry chảy thành dòng, lại không nhịn được mà ngẩng đầu rên rỉ.

Ngón tay đàn ông tiến vào cơ thể cậu, đau đớn khiến cậu tỉnh táo lại trong nháy mắt.

"Nói thử coi, lão đàn ông Hogwarts kia ở nhà có phải làm cưng như vậy không? Hay hai nguời khi còn ở trường cũng sớm quần nhau rồi?" Gã hưng phấn đến run rẩy.

Harry bắt đầu giãy giụa, lại bị hai người đè mạnh xuống đất. Ngón tay trong người đã biến thành hai, thô lỗ ra ra vào vào. Harry cảm thấy mình sắp bị nứt ra rồi. Cậu duỗi tay muốn nắm lấy đãu phép của mình lại bị lấy đi.

"Có thử nghĩ qua chưa? Dùng đũa phép giết chết người kia mà cắm vào trong cưng?"

Không! Harry vùng vẫy, nhưng bản thân vừa bị Crucio làm yếu đi không sao chống cự, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn đũa phép của mình bị làm bẩn.

Đúng lúc này hai gã đàn ông kia bị đánh bay đi, cả người chúng máu chảy ròng ròng.

Cắt sâu mãi mãi?

Harry rùng mình, nhìn Snape như nổi điên đương trường bẻ sống tay hai kẻ đã sờ qua thân thể cậu còn không quên bỏ thêm mấy câu chú Tĩnh âm.

"Giáo...giáo sư..."

"Ngài Potter, ngài quả thật làm ta ghê tởm cực điểm! Thân là Kẻ Được Chọn chẳng lẽ đến hai chữ tự ái ngài cũng không biết viết sao? Nếu ngài đã muốn sa đoạ như vậy, ta sẽ thành toàn cho!"

Cả khuôn mặt ông đều vặn vẹo như phát cuồng, nói với hai gã đàn ông đang đau đớn kêu khóc dưới đất: "Nhìn mà xem, lão đàn ông Hogwarts chính là làm cậu ta như thế này!"

Không có bất kì sự chuẩn bị nào, Snape từ phía sau tiến vào thân thể Harry, như lưỡi kiếm bén ngót xuyên thấu qua trong nháy mắt. Harry thất thanh khóc ngất, thế nhưng Snape không chút mảy may thương xót nào, thô lỗ ấn cậu lên tường, không có âu yếm không hôn môi, chỉ là thúc vào, thúc vào không ngừng nghỉ.

"Giáo sư...em sai rồi, xin thầy...." Harry cảm thấy mình sắp bị xé thành hai nửa rồi.

Snape rống giận: "Ngươi vậy mà cho phép người khác chạm vào ngươi! Vậy mà cho phép thứ hạ tiện như thế chạm vào ngươi!"

"Không dám! Em không dám nữa!" Harry khóc xin.

"Ta nghĩ ngài Potter đã quên mất chồng mình là ai rồi, ngài cần được dạy dỗ một chút cho biết hình phạt khi không chung thuỷ là thế nào!"

Snape vừa nói vừa thở dốc, giờ phút này ông đã mất đi sự lý trí ngày xưa.

Được rồi, Merlin, ông chịu thua, ông cuối cùng cũng chịu thua. Để họ cùng nhau xuống địa ngục đi!

Snape khổ sở nhắm mắt lại, rốt cuộc bắn ra trong cơ thể Harry. Harry chìm vào hôn mê.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top