Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C3: Duyên Lúc Tồi Tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy Quirrell là một người đàn ông có dáng vẻ tương đối mong manh so với những người khác. Phần tính cách, phàm là những người từng gặp qua y đều khó có thể chấp nhận nổi sự thay đổi toàn diện như bây giờ. Y co rúm và sợ hãi mọi thứ một cách bất thường. Dù trước đó, vẫn có rất nhiều học trò quý mến y với cái danh giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.

Hallowen diễn ra, thầy Quirrell chạy vào trong Đại Sảnh Đường với bộ dạng hốt hoảng, thông báo Quỷ Khổng Lồ xuất hiện và y ngất xỉu dưới sàn nhà. Tôi vì khá bình tĩnh nên cũng để ý đến y. Lúc mọi người náo loạn, y đã biến mất ngay khỏi chỗ đấy bất thường.

Thầy Snape bật dậy và đi ra khỏi Đại Sảnh Đường ngay lập tức. Còn cụ Dumbledore thì hô to cho các học trò để huynh trưởng dẫn đầu về phòng. Tôi có quan sát bên dãy bàn Gryffindor. Từ lúc mới bắt đầu buổi tiệc thì Hermione đã biến mất tăm khỏi đấy. Giờ thì Ron với Longbottom chạy tách lẻ. Điều mà tôi chú ý nhất là ngoại hình của Longbottom. Cậu ta hoàn toàn không giống như những gì trong kí ức của Anh ta. Một chút cũng không hề giống. Cậu ta không nhút nhát, ngoại hình không tròn trĩnh. Cậu ta giống một người khác hẳn.

Tôi đã không để ý đến cậu ta cho đến tận hôm nay. Vì trước khi diễn ra Hallowen, cậu ta nghỉ vì bệnh hai tuần rồi quay lại trong hôm nay. Cậu ta ốm hơn, trông chỉnh chu hơn. Ánh mắt cũng không kiêng dè để ý cái nhìn của người khác.

Tôi nghi ngờ rằng liệu cậu ta có phải là một kiểu người giống như tôi không. Cho đến khi tôi về học viện Slytherin, tôi vẫn chưa biết điều đó. Và chắc chắn, tôi không thể khẳng định bất kì điều gì trong khoảng thời gian ngắn.

"Tao nhất định sẽ nói ba tao đuổi việc lão Hiệu Trưởng, đúng là một lão già vô trách nhiệm." Draco chửi thầm khi trên đường về tới kí túc xá. Tôi hỏi:"Rồi ba cậu sẽ đuổi việc được một vị pháp sư tài năng nhất thế kỉ này hả?"

Cậu ta réo lên:"Harry, không cần làm tao mất hứng như vậy được chứ. Mày cũng thấy lão rồi mà."

"Và bồ nghĩ Hiệu Trưởng sẽ không biết cái gì sẽ diễn ra khi có vấn đề lớn xuất hiện trong lâu đài hả? Mình nghĩ là thầy muốn rèn luyện Longbottom."

"Ôi không." Draco kêu ca ngán ngẩm:"Điều này thật khó chấp nhận, Harry, bồ mới là Kẻ Được Chọn cơ mà."

"Chuyện đó còn quan trọng hả? Người có phù hợp và có năng lực mới là Kẻ Được Chọn. Kẻ Được Chọn chỉ là một con tốt thí mà thôi." Tôi nói với thái độ lạnh nhạt. Suy nghĩ của tôi thì rất hỗn độn. Chẳng như cái vẻ bề ngoài của tôi.

"Harry.." Cậu ta muốn nói thêm gì đó.

"Draco Malfoy, cậu chơi với tôi vì tôi là tôi hay vì danh phận Kẻ Được Chọn. Bồ hãy suy nghĩ cho kĩ." Tôi quăng một câu hỏi nặng đầu cho cậu ta rồi đi nhanh về phòng mình. Draco đứng đó ngơ ngác. Có lẽ cậu ta vẫn chưa hiểu ý tôi hỏi là gì. Hoặc là tôi đang áp đặt vào một đứa trẻ còn chưa đủ chín chắn để hiểu được điều mà tôi đang làm.

Hôm sau, bộ dạng của cậu ta lôi thôi, khuôn mặt có quần thâm và môi khô khốc. Không khó nhận thấy đêm qua cậu ta đã ngủ không hề ngon giấc. Trái ngược với cậu ta, tôi lại đánh một giác ngủ yên lành cùng mơ mộng theo cơn mơ.

"Sao mày có thể ngủ ngon như vậy." Giọng cậu ta ghen tỵ.

"Nếu như chịu vác suy nghĩ quăng đi trước khi ngủ thì đảm bảo giấc ngủ nào của cậu cũng là một giấc ngủ ngon."

"Dối trá." Draco chà sát tay, nhìn sang thầy Snape trên bục giáo sư ăn sáng.

"Nhìn xem, viện trưởng của tao cũng ngủ không ngon giấc đấy đó thôi. Không ai ngủ ngon giấc khi gặp phải đám quỷ Khổng Lồ nhơn nhởn trong lâu đài. Ai biết được bỗng giáo sư bất cẩn và nó xông vào trong hầm của chúng ta." Draco giễu cợt mỉa mai.

"Tôi tin tưởng các vị giáo sư và cả thầy Snape, thầy Hiệu Trưởng." Tôi nói hời hợt:"Ít nhất là tôi tin tưởng năng lực của hai người đấy. Mà nếu bị thương thì tôi cũng tin tưởng cô Pomfrey lắm."

"Tao đã gửi thư cho ba tao và ông ấy tỏ ra vô cùng bất mãn dành cho lão Hiệu Trưởng. Lão xem học trò là đồ chơi à." Draco chuyển chủ đề, nói đay nghiến một cách khó chịu. Cậu ta còn liếc nhìn cụ Dumbledore một cách độc ác.

Tôi cắt miếng thịt bò thành từng miếng nhỏ, chẳng nghe được Draco nói lọt tai câu nào nữa. Cậu ta dong dài và khoe mẽ về ba mình quá nhiều. Nhưng cũng nhờ góc nhìn của cậu ta mà tôi hiểu rõ cách làm của Hiệu Trưởng có bao nhiêu vô trách nhiệm. Rõ ràng cụ là Hiệu Trưởng, cụ cũng là một chính khách tài ba.

Thật đáng buồn.

Tôi nuốt một vài miếng thịt lại lóng tai lên nghe được Draco nói chuyện với Blaise.

"Ba tao nói là gia tộc Parkinson đang cố đề nghị để Pansy trở thành hôn thê hợp pháp của tao." Draco nói và Pansy cười khúc khích gian xảo.

"Đó là một lời đề nghị không tồi vì bọn tao sinh con ra sẽ là một thuần khiết. Hơn hết là bọn tao sẽ được tung hô vì đứa con thuần chủng."

"Ôi Draco, anh có thể nghĩ được tới vậy." Pansy nói, điệu cười quyến rũ trên gương mặt của một cô bé 11 tuổi:"Em cảm thấy rất vui mừng vì điều đó."

Tôi sẽ đánh giá sơ sài về cô bé này. Tầm cỡ 11 tuổi, cao ráo và khuôn mặt tạm ưa nhìn. Cách cô bé sử dụng cử chỉ và lời nói giống một bé điếm. Nó sẽ xen lẫn giữa trưởng thành và non dại trẻ con.

Draco cười một cách láo cá:"Được rồi, nhìn qua bàn tụi Longbottom kìa. Thằng Weasley mặt đầy tàn nhang đang nói gì-gì-đó với Longbottom. Tao đoán là tụi nó đang nói gì đấy thiệt không quý tộc và tầm thường."

"Còn tụi mình thì tự hạ thấp bản thân để hiểu loài chó nói gì với nhau." Tôi nực cười. Bọn họ mặt mày xanh ngát nhìn tôi. Vì lời tôi nói chẳng khác nào đang dè bĩu chúng. Rõ ràng thì bọn chúng cũng chẳng khác gì lũ chó trong mắt người của Gryffindor cả. Khác cái, Gryffindor so sánh Slytherin là những con rắn độc man rợ không có trái tim. Còn Slytherin coi lũ Gryffindor như những con sư tử ngu dốt với cảm xúc hoá tất cả.

Tôi giả ngơ đi. Sau tiết sáng, giờ nghỉ trưa, tôi dọc về phòng ngủ của mình. Chỉ vì chiều tôi chẳng có tiết. Tình cờ, tôi chạm mặt thầy Snape. Thầy đi khập khiễng, nghiêng đầu qua khi thấy tôi. Mặt thầy giận dữ và đăm chiêu.

"Hãy để em giúp thầy có được không?" Tôi hỏi, nhìn vào nơi đầu gối. Gương mặt tôi xót xa. Làm lạnh buốt cả gương mặt nóng giận của thầy.

Thầy há miệng nói:"Bao đồng."

"Làm ơn, thầy Snape." Tôi nài nỉ thầy. Chẳng hiểu vì sao mà thầy nhanh chóng mềm lòng cho phép tôi theo thầy về đến hầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top