Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi những phù thủy trên sân ga đã rời đi gần hết, Harry rút từ trong chiếc túi da rắn ra một chiếc kính hóa trang tinh xảo, bản thân nắm lấy tay cầm, trong khi bảo Tom đụng vào mặt kính. Ngón tay của người sau mới vừa đụng tới bề mặt thủy tinh lạnh lẽo, một cổ sức mạnh khổng lồ đã ôm lấy eo của hai người. Sau khi cảm giác đau đầu buồn nôn qua đi, Harry phát hiện mình bị Tom ôm lấy, trên mặt người sau mang biểu tình trêu đùa. Harry nhanh chóng nhảy ra từ trong lòng Tom, một trận tiếng bước chân mất trật tự từ trên lầu truyền tới, sau một lát, cậu bị ôm vào trong lòng của một Sirius đã lâu không gặp.

"Gạc Nai nhỏ của chú!" Sirius nắm hai vai Harry mà quan sát tỉ mỉ dáng dấp của cậu bé, lộ ra một nụ cười sáng sủa, "Đẹp trai lên rất nhiều không phải sao? Có người theo đuổi con hay không? Là nam sinh hay nữ sinh? Ôi, chú đều biết con sẽ thừa kế những tính chất của James và chú, sẽ là một cậu bé được mọi người hoan nghênh!" Người đàn ông ấy vui vẻ vỗ lưng Harry, người sau cũng đáp lại chú bằng một nụ cười đẹp đẽ.

"Vậy ông không cần lo lắng nữa, sau đấy em ấy cũng sẽ không có." Tom đem Harry từ trong tay Sirius đẩy ra ngoài và kéo đến bên cạnh mình, "Em ấy chỉ thuộc về một mình tôi."

Khi nhìn đến Tom, biểu tình của Sirius nháy mắt lạnh xuống, cổ họng chú phát ra một tiếng rít gào đè nén, ý tưởng muốn xé rách cổ họng của tên hỗn đản kia bị cắt đứt bởi âm thanh chửi bới đột nhiên vang lên từ bức chân dung của bà Black

"Mày là thằng con bất hiếu! Làm bẩn huyết thống cổ xưa cao quý của gia tộc Black! Sau khi mày đã mang đến đây một đám người sói, người khổng lồ lai, kẻ phản bội thuần huyết và hỗn huyết dơ bẩn thấp hèn, ác độc, bây giờ mày còn muốn cho thằng con đỡ đầu ngu xuẩn của mày cũng vào trong này sinh sống —— "

"Câm miệng!" Sirius hướng phía bức tranh rống to.

"Hiện tại mày còn muốn tao câm miệng lại! Mày là thứ phế vật vô dụng, nếu như Regulus còn sống, gia tộc Black nhất định sẽ tiếp tục phát dương quang đại —— "

"Nó đã chết rồi! Đây đều là lỗi của bà!" Sirius dùng lực cào bức tranh, mụ phù thủy ấy phát ra tiếng gầm nhẹ đầy tức giận, mái tóc xốc xếch và biểu tình hung ác làm cho bà không khác gì những con quái vật sẽ tấn công trẻ con trong giấc mơ được nhắc đến trong truyền thuyết.

"Walburga." Một thanh âm từ tính xen vào cuộc tranh chấp.

"Ai cho phép mày gọi tên tao, nhà mày ——" mụ phù thủy bị điểm danh cất cao thanh tuyến, khiến Harry nhịn không được che lỗ tai lại. Cậu bé vốn đang chờ đợi làn sóng dằn vặt tiếp theo, nhưng lại nghe được giọng nói kinh ngạc của người đàn bà nọ: "Chờ đã, cậu là Tom? Tom Riddle?"

"Đây quả là một đoạn thời gian dài dằng dặc, tôi thật không ngờ cô đã hương tiêu ngọc vẫn. Walburga, vẻ đẹp của cô vẫn như cũ có thể làm bỏng đôi mắt của tôi. Đây thật là một điều đáng tiếc." Tom khẽ gật đầu bảo, "Làm nữ chủ nhân của gia tộc Black cao quý, tôi hi vọng cô vẫn có thể duy trì phong độ đồng dạng như thế để hoan nghênh Harry và tôi."

Bà Black sợ hãi kêu lên một tiếng rồi trốn vào bên trong bức tranh, Harry không biết mụ phù thủy nọ đang làm gì. Sau một lát, một mụ phù thủy ăn mặc hoa lệ, phong vận dư âm xuất hiện ở trên bức tranh, trên mặt còn mang theo nụ cười e lệ, tầm mắt của bà từ đầu tới cuối chưa từng rời qua Tom. Bà Black mở ra cây quạt trên tay, che đi bộ phận ở dưới chóp mũi của mình, thanh âm ôn hòa dính nị nị vang lên ở bên tai mọi người: "Tôi thật không ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy cậu, cậu vẫn là anh tuấn mê người như thế, Tom thân ái."

Cùng lúc đó, chú Sirius nhướn mày. Nói thật, bà già điên điên khùng khùng kia cư nhiên từng thầm mến qua Chúa Tể Bóng Tối thời thiếu niên? Ôi ôi, đây thật là một tin tức lớn.

"Tôi phải thừa nhận mình cũng đồng dạng kinh ngạc, từ lần cuối cùng nhìn thấy cậu còn trẻ như thế đã là chuyện của gần nửa thế kỷ trước. Xuyên qua thời không?" Bà Black phe phẩy đôi lông mi dày đậm của mình, hướng Tom cười - quyến rũ. Sirius co quắp khóe miệng.

Tom tựa vào bức tường bên cạnh bức tranh, hai tay ôm ngực, không có tránh đi ánh mắt đánh giá của mụ phù thủy nọ: "Có thể nói như vậy, trên thực tế, là pháp thuật đã quyết định đem tôi đưa đến thời không này," hắn đưa tay vòng lấy hông của Harry, chống lại với vẻ mặt kinh ngạc của bà Black mở miệng giải thích, "Đây là Harry Potter, linh hồn bạn đời của tôi."

"Không có khả năng! Làm sao cậu biết được nó là linh hồn bạn đời của cậu?" Chú ý tới biểu tình lạnh lẽo cứng rắn của Tom, bà Black điều chỉnh thái độ. Bà rất rõ ràng Tom không thích bị người khác nghi vấn, nếu như bản thân không phải một bức tranh, rất có khả năng đã bị 'Crucio', "Tôi chỉ là không biết rằng cậu đối với đồng tính cũng có hứng thú, tôi có chút kinh ngạc."

"Cô cũng không phải người đầu tiên cùng tôi lên giường, cũng không phải người cuối cùng." Tom thờ ơ quăng bom, không thèm để ý chút nào vẻ mặt sợ hãi của những người khác đang có mặt ở đây, "Tôi và Abraxas từng có mấy người bạn tình tuyệt vời. Còn có, từ giờ trở đi tôi càng hy vọng cô gọi tôi là Marvolo."

Harry chú ý tới sắc mặt của bà Black trở nên tương đối nhục nhã, mụ phù thủy ấy giùng giằng bảo trì lại bộ dáng quý tộc của mình, hướng Tom gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau nhanh chóng biến mất ở bên trong bức tranh. Harry hoài nghi bà Black rất có khả năng trốn đến đâu đó mà khóc đi, nhìn qua lời nói của Tom đã đem đến đả kích rất lớn cho vị nữ phù thủy ấy, Harry lần đầu tiên trong đời cảm thấy đồng tình với người đàn bà này. Nhìn qua Sirius, trông chú ấy có vẻ như rất muốn ngất xỉu ngay lập tức, ai sẽ nghĩ đến má của mình lại cùng với Chúa Tể Bóng Tối từng có một đoạn như vậy.

"Đây cũng là theo nhu cầu?" Harry chống lại khuôn mặt bình tĩnh của Tom, trong đôi mắt xanh lam xinh đẹp của người sau hoàn toàn không hề chứa đựng bây kỳ loại cảm xúc gì.

"Cô ta cần chặt đứt cơn niệm tưởng nhàm chán này, anh chưa từng có ý định cùng người khác xây dựng một mối quan hệ vững chắc," Tom nghiêng đầu, hai mắt nheo lại như là rơi vào hồi ức giống nhau, Harry an tĩnh chờ những lời tiếp theo của thiếu niên.

"Với anh mà nói, giới tính không có quan hệ gì, chỉ là một cơ thể ấm áp mà thôi."

"Abraxas là ai?" Harry nghĩ thỉnh thoảng tò mò một chút cũng không sai.

"Malfoy. Biểu hiện của hắn ở trên giường so với bất cứ người nào đều tốt." Đánh giá của Tom khiến cho Harry và Sirius đều không hẹn mà cùng phát ra tiếng hít thở không thông. Harry cấp tốc đem người sau níu lại, ngay sau đó người đàn ông ấy đã tức đến ngất đi mà ngã vào trong lòng đứa con đỡ đầu của mình. Tom nhíu mày, giúp Harry đem một Sirius mất đi tri giác thả nằm ở trên ghế sô pha.

"Hai người thực sự rất giống nhau, ngay cả ở phương diện té xỉu này đều giống."

Harry dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau gò má của Sirius, người sau mơ mơ màng màng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Cậu bé không có ngẩng đầu, tiếp tục đề tài mới vừa rồi: "Nói thật, anh làm cho bộ óc của tôi hiện tại tràn ngập những hình đáng sợ, tôi là nói anh làm thế nào mà có thể xuống tay được với cả Malfoy? Bọn họ —— được rồi, tôi cũng không biết, dù sao có chết tôi cũng sẽ không cùng với con chồn sương kia lên giường."

"Malfoy rất có tính sáng tạo." Tom đem một... chiếc khăn mặt sạch sẽ khác đưa cho Harry.

"Há, nể mặt Merlin, đừng để cho tôi phải tưởng tượng thêm nữa, hiện tại cả người tôi đều không tốt ." Harry liếc mắt trừng tên phù thủy đang nhịn cười, lại bắt đầu động tác trên tay. Đột nhiên nhớ tới Draco, Harry sợ hãi mà nhìn Tom, người sau chính là đang cười lạnh mà đợi cậu mở miệng. Harry làm ra biểu tình nôn mửa: "Anh không có ý định xuống tay với Malfoy chứ? Tôi là nói Draco Malfoy. Trời ạ, chớ đem con chồn sương kia đưa vào phòng ngủ của chúng ta, anh có thể đến ký túc xá của Slytherin," Cả người Harry đều trở nên sợ hãi, cậu bé lắc đầu đem mấy thứ trong óc quăng ra, tiếp tục bổ sung: "Tôi cái gì cũng không muốn biết."

"Không cần lo lắng, anh đối với đứa trẻ kia không có hứng thú," Tom đem tay đặt ở trên mái tóc của Harry, cảm giác mềm mại giống như trong tưởng tượng của hắn, "Nó tựa hồ đối với em càng cảm thấy hứng thú."

Thân thể Harry run lên, khăn mặt bộp một tiếng rơi xuống trên mặt Sirius, người đàn ông bị đập trúng mê hoặc mà mở mắt, chỉ thấy đứa con đỡ đầu yêu quý của mình hướng về phía Chúa Tể Bóng Tối thời thiếu niên rống to: "Tôi tuyệt đối không thể nào cùng Malfoy phát sinh quan hệ gì! Nó là một tên khốn khiến người ta chán ghét, chúng tôi là địch nhân, địch nhân!"

"Em không cảm thấy việc đem địch nhân đặt ở dưới mình, nghe tiếng thở dốc và khóc lóc của hắn sẽ rất hưng phấn sao?"

"Câm miệng, Tom!" Harry đỏ bừng mặt, cậu biết mình còn là một xử nam, thế nhưng Tom chỉ lớn hơn mình có một tuổi. Bít tất của Merlin, hắn cũng quá cởi mở rồi!

Tom dùng một loại sức mạnh ôn nhu nhưng cũng không cách nào tránh khỏi mà vòng lấy hông của Harry từ phía sau, đem đầu đặt ở trên vai cậu bé, môi dán tại bên cạnh lỗ tai của Harry, bởi vì khi nói còn có thể thỉnh thoảng đụng vào vành tai của Harry: "Tuy rằng anh nghĩ nó càng có khả năng đem em đặt bên dưới mình hơn, em trông rất thích hợp để người khác yêu thương," Tay của Tom theo lưng của Harry trượt tới phía trên cái mông cậu, cậu bé run lên một cái, "Vừa ngọt ngào, vừa mềm mại như vậy," đôi môi của hắn lướt qua trên cổ cậu tựa như một chiếc lông vũ, "Chỉ vì anh mà tồn tại —— "

Trong nháy mắt, Sirius từ trên ghế sô pha bắn lên đến, nhe răng hướng về cái tên khốn khiếp đang trêu chọc đứa con đỡ đầu quý giá nhất của mình mà nhào qua. Tom ôm lấy hông của Harry hướng bên cạnh né một chút, chiếc bồn chứa đầy nước bị đánh ngã trên đất, chất lỏng ướt nhẹp nhanh chóng lan ra khắp tấm thảm. Sirius nhanh chóng quay đầu, chóp mũi vừa vặn chống lại đũa phép của Tom, giọng nói lạnh lùng của người sau khiến độ ấm của cả căn phòng đều giảm xuống không chỉ mỗi năm độ: "Sẽ không có lần sau, Sirius Black. Tôi không thèm để ý đến việc ông có phải là cha đỡ đầu của Harry hay không. Với tôi mà nói sự tồn tại của ông có cũng được mà không có cũng được."

Trong khi từ Latin 'Crucio' còn đang đảo quanh trên đầu lưỡi của Tom, hắn đã cảm thấy được một... căn đũa phép khác để ở dưới cằm mình. Chúa Tể Bóng Tối thời thiếu niên nọ cúi đầu chống lại một đôi mắt màu lục bảo sáng sủa, trên mặt Harry mang theo biểu tình lạnh lùng, hắn có nói qua chính mình có bao nhiêu thích màu xanh lục sao? Pháp lực lưu động trong mắt Harry khiến Tom nghĩ máu trong toàn bộ cơ thể đều không tự chủ được mà dâng lên tới háng, hắn chưa từng có dễ dàng bị khiêu khích như vậy qua. Tom không hề là một kẻ dễ dàng bị điều khiền một cách đơn giản, đây cũng là nguyên nhân vì cái gì hắn chỉ trải nghiệm qua Walburga cùng Abraxas. Thế nhưng Harry không giống, hắn đã thật lâu không có gặp phải có một kẻ có dũng khí cầm đũa phép chỉ về phía mình, đặc biệt khi đối phương so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng tình huống của bản thân. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Harry, Tom đem đầu vùi vào cổ cậu, hít sâu hương hoa bách hợp trên người cậu bé để dẹp loạn sự kích động của mình.

Harry là vì chính mình mà sinh ra, Tom mỉm cười, hắn làm sao có thể cự tuyệt món quà mà pháp thuật dành cho mình?

Tom đẩy ra cậu bé trong lòng, dùng nửa chân đứng dậy đối với Harry mỉm cười, sau khi vứt cho Sirius một ánh mắt cảnh cáo liền nhanh chóng biến mất ở đầu cầu thang cũ nát.

Sirius một tay kéo lại Harry, quan sát tỉ mỉ xác định trên người cậu bé không có vết tích bị thương xong xuôi, mới nặng nề thở ra một hơi.

"Hắn rất nguy hiểm." Người đàn ông ấy mở miệng. Khi chú bị đũa phép của Tom chỉ vào, trong nháy mắt, chú có loại cảm giác như bị tử thần bóp lại cổ họng. Chú không chút nghi ngờ gì đối phương sẽ quăng ra lời nguyền không thể tha thứ, nhìn qua hắn cũng thật có ý định này. Nếu như không phải Harry xen vào, Sirius quả thực không dám tưởng tượng mình bây giờ sẽ ra sao. Nguy hiểm quả thực là một lời đánh giá nói giảm nói tránh, Tom Riddle rất đáng sợ.

"Con biết." Giọng điệu kiên định của Harry khiến cho Sirius hoài nghi đứa con đỡ đầu của mình có thật là chỉ mới mười lăm tuổi hay không. Chú đã được cụ Dumbledore báo cho sự cố trong cuộc thi Tam Pháp Thuật, bao quát cả vai trò của Tom ở bên trong. Tựa hồ chỉ trong một tháng ngắn ngủi kể từ khi cuộc thi kết thúc, Harry đã bắt đầu chậm rãi trưởng thành lên thành một người hoàn toàn bất đồng. Harry càng ngày càng giống như một vị chiến sĩ với đầy đủ áo giáp, có thể còn không phải là một chiến sĩ chân chính, nhưng lại đích đích xác xác trưởng thành, loại biến hóa này ở lúc đối mặt Riddle càng trở nên rõ ràng. Sirius không biết nên cảm thấy vui sướng hay là bi ai, vui sướng vì Harry lấy được cảnh giác và nhạy cảm, bi ai vì Harry mất đi vô tội và ngây thơ. Sự âm ngoan của Tom tựa hồ đang thúc đẩy Harry phải trưởng thành.

"Con biết." Harry lặp lại, cậu ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt lo lắng của cha đỡ đầu mà lộ ra một nụ cười trấn an, "Nếu như con phải cùng Tom buộc chung một chỗ, thì con càng hẳn là phải lợi dụng cơ hội này một cách thật tốt, tìm ra nhược điểm có thể lợi dụng trước khi hắn rời đi, lúc đối mặt với Voldemort thì sẽ càng có phần thắng," Harry thưởng thức cây đũa phép nhựa ruồi, cậu có thể cảm nhận được tiếng sung sướng hừ hừ phát ra từ sự đụng chạm giữa lông đuôi phượng hoàng cùng pháp lực của mình, "Con cần phải quan sát Tom thật tốt, điều kiện quan trọng để giành được thắng lợi là muốn chân chính hiểu rõ địch nhân của mình."

"Con trông có vẻ rất giống như một Slytherin mưu mô, Gạc Nai nhỏ." Sirius bĩu môi.

"Nón Phân Loại cũng là nói như vậy."

Người đàn ông ấy trợn to hai mắt, một tay siết lại cổ của Harry, nắm chặt quả đấm gõ nhẹ lên đỉnh đầu của cậu bé: "Hắc! Con có vẻ có rất nhiều thứ không nói cho chú biết! Chú nhưng là cha đỡ đầu thân yêu nhất của con!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top