Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry cùng Hermione, Ron ngồi song song ở dãy bàn Gryffindor. Cậu và Tom đã giao hẹn với nhau là bữa sáng sẽ ngồi xa nhau, bữa trưa ở Xà Viện và bữa tối ở Sư Viện. Cậu bé rất hài lòng tình trạng bây giờ, chí ít là không cần phải lo lắng rằng đối phương sẽ giơ đũa phép lên tấn công các bạn học cùng Nhà của mình, còn những con rắn mưu mô kia, Harry không có hứng thú cũng như không có ý định giúp đỡ bọn chúng. Tính tình của Tom mỗi khi rời giường đều rất nghiêm trọng, vừa vặn có thể dùng để khiến cho đám Slytherin gặp chút tai họa.

"Các trò." Giáo sư McGonagall lần lượt phát thời khoá biểu cho từng người, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên liếc về hướng của Umbridge. Khuôn mặt của vị nữ phù thủy này rất nghiêm túc, Harry có thể từ trong mắt bà đọc được một tia không xác định cũng như chán ghét.

Harry mở tấm giấy da ra, thư từ do cú mèo truyền đến vào buổi sáng vẫn như cũ là không liên quan gì đến cậu, người duy nhất sẽ viết thư cho cậu là Sirius đã bị Dumbledore cấm túc. Nhìn qua ngày đầu tiên cũng không phải rất tốt, lớp học của con cóc hồng phấn nọ là tiết đầu tiên, còn là cái loại hai tiết Phòng chống Nghệ thuật hắc ám nằm liên tiếp nhau.

"Một ngày nào đó con mắt của mình sẽ bị mù mất." Ron che mắt kêu thảm, đem toàn bộ những thứ có trong chiếc khay bạc nhét vào trong miệng, cái miệng to không ngừng lặp đi lặp lại, Harry có thể nghe được âm thanh hắt xì hắt xì, xem ra cho dù bây giờ có là bữa sáng thì bạn tốt của cậu vẫn sẽ không buông tha cho việc ăn thịt. Harry hàm hồ đồng ý vài câu, đem một miếng bánh mì bơ nhét vào trong miệng. Cậu không có khẩu vị lắm, mặc cho ai ở vừa mới sáng sớm đã phải nhìn thấy Umbridge cũng sẽ không thể mọc lên hứng thú ăn uống cho nổi.

Cảm giác được sự bất mãn tản ra từ người ngồi bên cạnh mình, Ron ngẩng đầu nhìn phía Harry, tựa như đột nhiên vừa bị ai đó hù dọa đến kinh sợ mà ho khan kịch liệt, những mẩu thức ăn bị phun ở trên bàn, mọi người ở gần đó lộ ra biểu tình chán ghét. Tom như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống ở vị trí trống bên cạnh Harry, đưa tay lấy một chén súp bí đỏ đặt ở trước mặt cậu bé: "Em cần phải ăn nhiều một chút, trông tinh thần của em thật không tốt xíu nào." Chú ý tới Harry đang nhíu mày lại, Tom lại bổ sung thêm một câu, "Có vẻ như em đang muốn bảo trì vóc người nhỏ gầy của mình, anh cũng không để ý lắm."

Lòng tự tôn của một người đàn ông bị đả kích, Harry dùng ánh mắt có lực sát thương lớn nhất nhìn Tom chằm chằm, cậu không tình nguyện rót cả tô súp vào trong dạ dày, lấy khăn lau miệng, Hermione và Ron đã sớm đứng dậy chờ bọn họ. Lavender không biết từ lúc nào đã chen lại đây, hướng về phía Tom dùng sức chớp mắt, mùi nước hoa nồng đậm trên cơ thể cô ta khiến Harry hắt hơi.

"Cô là?" Tom mỉm cười hướng Lavender vươn tay, người sau vui vẻ cầm một lúc rồi buông ra, thời gian lâu một chút so với bình thường.

"Lavender Lory, tôi là người bạn tốt nhất của Harry." Nữ phù thủy dùng ngón tay quấn vòng quanh mái tóc quăn màu rám nắng đã được xử lý tỉ mỉ, mí mắt cụp xuống mà e thẹn nhìn tên phù thủy đẹp trai trước mặt. Loại thả thính trắng ra này khiến sắc mặt Ron trắng bệch, ánh mắt của cậu ta chuyển động quay tròn, thủy chung không rời khỏi những ngón tay cầm đũa phép của Tom.

"Tiểu thư Lory," Tom đưa tay ôm lấy hông của Harry, dùng giọng điệu cực kỳ ôn nhu nói, "Trả lời câu hỏi tối hôm qua của cô, chúng tôi quả thật là người yêu của nhau," rất hài lòng khi thấy vẻ mặt đột nhiên trở nên trắng bệch và biểu tình khiếp sợ của vị nữ phù thủy nọ, Tom cười khẽ, "Chỉ là đùa thôi, nhưng mà tôi đối với cô không có hứng thú. Nói thật, cô vũ nhục đôi mắt của tôi."

Nghe được đánh giá của Tom, Lavender đỏ mặt nhìn chằm chằm tên phù thủy vẫn mỉm cười như cũ, ba chữ không tin được viết đầy cả khuôn mặt. Từ ngày gia nhập Hogwarts tới nay, Tom vẫn duy trì hình tượng của một thân sĩ, hầu như không có ai nhìn thấy qua hắn tức giận, càng không cần phải kể đến những lời nói không được tốt đẹp lắm với nữ sinh. Lavender cảm thấy mình nghe nhầm, không sai, nhất định là như vậy. Nàng căm tức nhìn Hermione đang cười trộm ở hai bên trái phải, như là hoài nghi rằng vị nữ phù thủy ấy đã cố ý thi triển bùa chú lẫn lộn với Tom.

"Lời nói của tôi chính là suy nghĩ mà tôi muốn biểu đạt." Tom buông ra cánh tay đang đặt ở bên hông Harry, vài bước đi tới trước mặt một Lavender đang khiếp sợ, hắn cúi người xuống để cho đường nhìn của hai người ngang nhau. Tom nắm lấy cằm của Lavender, hô hấp ấm áp phả lên đôi môi diễm sắc màu son của nữ phù thủy, loại tư thế tựa như sắp hôn môi này khiến người sau đỏ bừng cả mặt mày. Tom cười lạnh buông ra Lavender, dùng tông giọng bình tĩnh mà mở miệng: "Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ đối với cô cảm thấy hứng thú, chỉ bởi vì cô là bạn của Harry sao? Nếu như tôi đối với mình thành thực một chút, thì cô kém Granger xa lắm, vì cái gì không nhìn lại thái độ của mình? Cũng không phải tất cả mọi người đều sẽ dễ dàng tha thứ cho thưởng thức tầm thường cũng như ngoại hình như một con chó Nhật của cô."

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều đột nhiên rơi vào bầu không khí tĩnh lặng như chết.

"Anh là một tên kiêu căng khốn khiếp!" Lavender giơ tay tát Tom nhưng lại bị người sau nắm lấy, hiện tại trên mặt tên Slytherin ấy không hề có chút bóng dáng của nụ cười nào. Harry có thể thấy tia hưng phấn lóe ra trong mắt hắn, giống như là một con rắn độc vốn bị tù cấm trong lồng rốt cuộc đợi được cơ hội xổng ra bên ngoài để tấn công, hắn và khuôn mặt âm u lãnh khốc của Chúa Tể Bóng Tối dường như ràng buộc với nhau.

Tom cầm thật chặt cây đũa phép phía dưới ống tay áo.

"Buông cô ta ra, Marvolo!" Harry đột nhiên hét lên cắt đứt đường nhìn của hai người kia. Cậu dùng sức đẩy ra những ngón tay đang nắm chặt lấy cổ tay Lavender của Tom, tốn không ít khí lực, trên da thịt trắng như tuyết của cô bé đã xuất hiện những vết ngón tay màu đỏ nhạt. Vừa thoát ra khỏi sự khống chế, Lavender như là bị điện giật mà rời xa mấy mét, trong đôi mắt nặng nề vô thần màu rám nắng hiện ra nước mắt, cô ta dùng lực hít mũi làm phát ra thứ âm thanh khó nghe, kéo Parvati chạy ra ngoài.

"Hắn ta nhìn qua không hề giống một tên bảo vệ của Potter." Pansy kết luận. Cô ta cố ý bước chậm lại và cùng những người khác quan sát vở hài kịch này. Thái độ đột nhiên chuyển biến của Riddle đã làm mọi người kinh ngạc, cũng may là trong Đại Sảnh Đường không còn lại bao nhiêu học sinh, thế nhưng cô ta rất rõ ràng rằng việc này sẽ rất mau truyền ra khắp mọi nơi trong trường, nghĩ đến cái miệng rộng của Lavender, phỏng chừng hiện tại cũng đã vừa khóc vừa kể lể rồi.

Hắn ta dĩ nhiên không phải! Draco oán thầm.

"Hắn ta rất nguy hiểm, tao tin là cha của chúng mày đã báo cho chúng mày biết điều đó."

"Có liên quan đến vị đại nhân kia? Cũng là, nếu ngài ấy đã ra lệnh, phỏng chừng toàn bộ Slytherin đều biết rằng không thể chọc giận hắn ta." Pansy nheo mắt lại tỉ mỉ quan sát tên nhân vật trọng tâm ở trung tâm câu chuyện. Tựa hồ là chú ý tới ánh mắt của cô ta, Riddle quay đầu lại lộ ra một nụ cười tàn khốc. Pansy lắc lắc đầu đem cơn sợ hãi đột nhiên dâng lên hất ra, cô ta đi theo Draco rời khỏi Đại Sảnh Đường, sau cùng vẫn là liếc nhìn Riddle một cái.

Gần tới thời gian lên lớp, trong hành lang đã không còn lại bao nhiêu học sinh đi du đãng, xác định Riddle không thể nghe được tiếng nói của bọn họ, Pansy cẩn thận từng chút một hỏi: "Cha mày là cánh tay phải của vị đại nhân kia, ổng có nói gì về sự tình của Riddle không? Ý của tao là, nếu muốn chúng ta tôn kính hắn, chí ít hắn ta hẳn phải biểu hiện ra thực lực tương ứng ——" chú ý tới Draco đang nhướn mày, Pansy nói bổ sung, "Tao không phải nói đến vụ việc ngoài ý muốn của chúng mày ở sân ga, ai biết hắn ta có thật sự có thể thi triển pháp thuật vô trượng hay không, không chừng đây chỉ là một chiêu trò rẻ tiền gì đó."

"Đúng vậy, đích thật là một chiêu trò rẻ tiền, một tên phù thủy mười sáu tuổi làm sao có thể thi triển ra pháp thuật vô trượng, còn đốt hỏng mất áo choàng của cha tao? Rõ ràng đấy chỉ là một lời đồn thổi." Draco hất cằm lên, vẻ trào phúng trong giọng nói của nó khiến Pansy co quắp, "Có lẽ một lúc nào đó mày nên tự mình đi cảm nhận một chút, mấy cái chiêu trò rẻ tiền của hắn ta tuyệt đối sẽ rất thú vị."

"Tao không phải đang hoài nghi mày, Draco!" Pansy phản bác, "Tao chỉ là hoài nghi lời đồn có phần bị khuếch đại mà thôi, tao là nói hiện tại còn có bao nhiêu người có thể thi triển pháp thuật vô trượng đâu? Dumbledore?"

"Rõ ràng là Riddle có thể, tao hoài nghi Potter cũng có thể thực hiện một số bùa chú đơn giản," Draco nhăn mũi, thừa nhận sự cường đại của đối thủ một mất một không phải là phong cách của nó, "Mày có thể hoài nghi tao, Pansy, nhưng mày không thể hoài nghi phán đoán của Chúa Tể Bóng Tối."

"Tao không có hoài nghi vị đại nhân kia, chỉ là Riddle cần phải làm chút gì đó để lấy được sự tôn kính của chúng ta, tao là nói, đây là nguyên tắc tuần hoàn của Slytherin không phải sao? Chúng ta chỉ khuất phục những kẻ có năng lực lãnh đạo chúng ta. Hắn ta cũng xuất thân là một Slytherin, sẽ phải lý giải cách làm việc của chúng ta."

Draco nhanh hơn bước chân của mình, nó không muốn đến muộn lớp học của Umbridge. Tuy rằng phụ thân đã nói qua mụ phù thủy nhàm chán kia sẽ không đối với gia tộc Malfoy làm cái gì, nhưng chỉ cần thấy hai con mắt chuột trên bản mặt bóng mỡ kia nhìn mình lom lom, nó đã cảm thấy bản thân có thể nhổ hết tất cả bữa sáng ra. Nó thở dài hướng về phía người bạn tốt vẫn còn nhíu mày như cũ: "Là mày mà không phải chúng ta. Mày có thể khiêu chiến quyền uy của hắn, tao không biết nữa."

"Draco, mày đang biểu hiện như một tên nhu nhược đấy." Pansy bất mãn nói.

"Tao hi vọng mày sẽ đem tao so sánh với một mưu lược gia khôn khéo, tao biết lúc nào nên tiến hoặc lui."

"Tùy mày muốn nói gì thì nói."

Draco đẩy ra cửa phòng học, bên trong đã ngồi đầy người. Ý nó là ở ngoài hành lang nó chưa từng phát hiện ra bóng dáng của nhóm ba người Gryffindor, ách, hiện tại phải thêm vào một Riddle, bọn họ cũng sớm đã ở ngồi xuống ở chính giữa phòng học, sách giáo khoa môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám cũng mở ra ở trước mặt. Draco đi tới vị trí trống mà Blaise đã để lại cho nó, Pansy hừ lạnh, chọn vị trí bên cạnh Bulstrode, nữ phù thủy cường tráng cao to nọ đối với cô ta lộ ra một nụ cười ngu xuẩn. Blaise lấy cùi chỏ đụng Draco một cái, thấp giọng hỏi: "Pansy ngày hôm nay lại làm cái gì?"

"Cô ta muốn khiêu chiến quyền uy của Riddle." Draco tức giận mở miệng.

Blaise đem đầu đặt trên cánh tay cười đến có chút hả hê, cho dù Draco có nhìn chằm chằm cũng không thể khiến nó dừng lại. Tên phù thủy có làn da sạm màu lau đi khóe nước mắt, dùng loại giọng điệu hưng phấn nói: "Tao đoán là mày đã khuyên bảo không thành công? Kết quả rất rõ ràng, sự ngu xuẩn của Pansy có thể để cho Helga đều phải khóc thất thanh, ngay cả Hufflepuff cũng không muốn nhận lấy cô ta. Nói thật, tao thật hoài nghi rằng Nón Phân Loại đã không thể tìm thấy được ưu điểm gì ở trên người cô ta, chỉ có huyết thống thuần khiết mới miễn cưỡng đem cô ta đẩy vào Slytherin."

"Cô ta là bạn tốt của chúng ta." Draco nhỏ giọng nhắc nhở, tuy rằng nó nghĩ những gì Blaise nói là sự thật.

"Nhưng như thế chẳng có nghĩa là tao không thể nói ra sự thật," Blaise liếc nhìn một Pansy mặt vẫn thối như cũ, "Tao rất chờ mong phản ứng của Riddle. Tuy rằng lý giải vì sao Pansy muốn tìm cách khiêu chiến, nhưng mà tao vẫn sẽ bo bo giữ mình, ai cũng không thể dụ dỗ được tao."

"Tao cũng nói như vậy." Draco mở sách ra, tiếng chuông vào học thứ ba kết thúc, một Umbridge vẫn mặc trên người chiếc áo lông hồng nhạt đi vào. Bà ta mang nụ cười nhàm chán trên mặt mà quét một vòng tất cả học sinh, đưa ánh mắt dừng lại ở trên người Potter. Mụ phù thủy giơ lên đũa phép chỉ về quyển sách trước mặt cậu bé, quyển sách giáo khoa to lớn ngay lập tức đóng lại, âm thanh lật sách cũng dừng lại.

"Giờ học của ta không cần các trò sử dụng đũa phép," Umbridge từ trong chiếc túi xách tay màu hồng nhạt rút ra đũa phép của bản thân, nhẹ nhàng gõ lên bảng đen một cái, một loạt chữ hiện ra bên trên, "Thứ chúng ta cần học là những lý thuyết cơ bản, lấy ra bút lông của các trò."

Lúc Umbridge chậm rãi nhìn quanh phòng học, đôi mắt nhỏ của bà ta bất mãn lướt qua bên Gryffindor, hầu như tất cả các sư tử con đều lộ ra biểu tình chán ghét, mụ phù thủy ấy nói bằng một giọng the thé: "Chương trình học ở những năm trước của các trò đều rất tồi tệ, chưa hết năm học đã đổi giáo viên, hơn nữa đều là chú trọng vào đống thực hành không có chút ý nghĩa nào. Ta thay mặt Bộ Pháp Thuật sẽ chỉnh đốn lại cho thật tốt, học kỳ này học tập lý thuyết sẽ là việc chính, ta sẽ củng cố cơ sở của các trò để các trò có thể thuận lợi thông qua cuộc thi OWLs."

"Ta nghĩ thực tiễn không có chút ý nghĩa nào," Umbridge lại lộ ra loại mỉm cười ngọt ngào độc ác này, "Việc chiến đấu với phù thủy hắc ám sẽ có Thần Sáng xử lý ——" bà ta đưa ánh mắt dời về phía một Harry đang tức giận, "Trò Potter, nếu trò có điều gì muốn nói, xin hãy giơ tay phát biểu."

Harry đem tay giơ lên thật cao, nhưng Umbridge dời đi đường nhìn, ý bảo mọi người mở ra chương 1: Tập trung vào việc học tập. Mọi người nghi ngờ đánh giá biểu hiện của hai người, cuối cùng vẫn là tuyển chọn cúi đầu xem sách thật kỹ. Những âm thanh lật sách huyên náo vang lên, Harry không có dời đi ánh mắt, vẫn như cũ mà nhìn chằm chằm mụ nữ phù thủy ấy.

"Được rồi, trò Potter, trò muốn nói cái gì?"

"Chúng ta cần phải học bùa chú phòng ngự cho thật giỏi cũng như phải thành thạo nắm giữ chúng. Quy mô của đội ngũ Thần Sáng không thể sánh bằng quy mô của Tử Thần Thực Tử, nếu như chúng ta gặp phải nguy hiểm, Avada Kedavra sẽ không để cho chúng ta chống chọi được cho đến khi cứu viện đến." Lời nói của Harry khiến trong phòng học liên tiếp vang lên tiếng hút khí, bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm Harry.

Umbridge không hài lòng mà hừ lạnh, đống thịt mỡ của bà ta hầu như vo thành một nắm, chú ý tới ánh mắt trong toàn bộ phòng học đều tập trung vào trên người mình, bà ta nhanh chóng thay đổi biểu tình mà mở miệng cười nhẹ nhàng: "Bùa chú phòng ngự? Ta không cho rằng các trò cần cái này. Theo ta biết, Hogwarts là nơi an toàn nhất tại Scotland. Hay là nói, trò đang ám chỉ rằng mình sẽ bị tấn công khi ở trong trường học? Có lẽ nói chính xác hơn, là ở trong lớp của ta? Ta không cảm giác rằng mình sẽ đối với trò sử dụng bất cứ lời nguyền rủa độc ác nào, trò Potter, cho dù trò có là một kẻ lừa gạt đi chăng nữa."

Bên Slytherin vang lên tiếng cười ha ha, không ít Gryffindor cũng che miệng lại để cười trộm.

"Tôi không hề nói dối!" Harry tức giận phản bác.

"Con nghĩ Harry nói rất đúng, chúng ta không thể mặc kệ nguy cơ bị tấn công mà không phản kháng được," Hermione đứng dậy, "Đặc biệt khi hiện tại đang là thời kì căng thẳng nữa!"

"Giơ tay! Trò Granger!" Umbridge rống to hơn, Hermione nhanh chóng đem bàn tay giơ lên, con cóc hồng phấn hất cằm lên ý bảo vị nữ phù thủy ấy nói tiếp.

"Con cho rằng thực hành là điều nhất định cần phải làm." Hermione kiên định nói, "Mỗi một giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật hắm ám ở các năm trước cũng cho là như vậy."

"Cho nên bọn họ mới đều không thể tiếp tục giữ được công việc của mình," Umbridge cười nhạt, "Ta quả thực không dám tưởng tượng Dumbledore sẽ để một tên sinh vật bóng tối dạy bùa chú phòng ngự cho các trò, điều này quả thật là rất buồn cười."

"Remus là một giáo sư rất tốt!" Harry dùng ánh mắt hung ác cảnh cáo mụ phù thủy đáng ghét kia. Lời phản bác của cậu lấy được sự đồng ý của rất nhiều người.

"Gã ta nhồi nhét vào đầu các trò những lý niệm không cần thiết, sự tồn tại của thời khắc nguy hiểm sao? Đây là trò đùa buồn cười nhất mà ta đã từng nghe thấy qua trong đời mình, không có một trong." Umbridge vung lên chiếc cằm to mọng, "Cho dù có gặp nguy hiểm thì Bộ Pháp Thuật cũng sẽ giải quyết một cách đơn giản, các trò chỉ cần chuẩn bị những lý thuyết cho cuộc thi là được rồi."

"Khi Chúa Tể Bóng Tối quật khởi lần đầu tiên, Bộ Pháp Thuật chỉ dám trốn ở phía sau lưng những Thần Sáng!" Harry lớn tiếng nói, mọi người khi nghe thấy Chúa Tể Bóng Tối được nhắc tới đều không tự chủ co quắp lại.

Sắc mặt Umbridge trở nên trắng bệch, rất nhanh lại tức đến đỏ bừng. Bà ta hít sâu một hơi, dùng âm thanh sắc nhọn và cao dexiben hô: "Những đứa con nít miệng còn hôi sữa như các trò sẽ không bao giờ biết được những nỗ lực của Bộ Pháp Thuật đã bỏ ra! Bộ trưởng Fudge là Bộ trưởng xuất sắc nhất từ trước tới nay của Bộ Pháp Thuật! Căn cứ ở hậu tuyến cũng như tiền tuyến đều quan trọng như nhau!"

"Cho nên các ông các bà mới núp ở phía sau nhìn người khác chết trên chiến trận, ở thời điểm mà Kẻ Thần Bí đánh tới cửa liền chắp tay đem quyền khống chế của Bộ Pháp Thuật giao lên?" Ron khinh thường cắt đứt, "Các ông các bà thật đúng là dũng cảm quá ha."

"Trò Weasley! Giơ tay lên để phát biểu!"

Ron làu bàu một câu 'Bộ tưởng rằng tôi thật muốn cùng bà cãi nhau sao, Bộ Pháp Thuật ngu xuẩn' liền dời đi ánh mắt, hiện tại khắp nơi trong phòng học đều là tiếng nói, cơn phẫn nộ của Umbridge vô cùng rõ ràng. Đôi mắt nhỏ đen thui của bà ta dừng lại ở trên người Harry. Đúng, nghiêm phạt Potter là đòn phủ đầu tốt nhất.

"Cấm túc một tuần, trò Potter, cùng với ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top