Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Flint hầu như muốn hôn mê. Mỗi lần khi tưởng rằng bản thân sắp mất đi ý thức, con rắn kia sẽ tăng thêm độ mạnh khiến cho anh ta bởi vì đau đớn mà một lần nữa tỉnh táo lại. Riddle hiện tại đã lùi ra xa một thước, dùng tư thái xem diễn mà nhìn tên phù thủy không ngừng giãy dụa kia, khóe miệng còn mang theo một tia ý cười lãnh khốc. Tất cả mọi người trong phòng sinh hoạt chung đều không tự chủ được mà nín thở, nhìn đầu rắn chậm rãi tới gần động mạch cổ của Flint.

"Tao chịu thua!" Flint hô to, hắn đã có thể cảm nhận được hàm răng lạnh như băng của con rắn nọ dán sát vào da thịt mình.

"Tôi nói rồi, quyết đấu cho đến khi một phe không còn khả năng cầm lấy đũa phép mới thôi."

"Tao đã không thể cầm lấy đũa phép nữa!" Flint muốn buông tay ra, lại sợ hãi phát hiện một con rắn nhỏ màu xanh chẳng biết từ lúc nào xuất hiện quấn lấy toàn bộ nắm tay của anh ta, khiến cho anh ta làm thế nào đều không thể tránh thoát. Những người hiểu rõ tình trạng hiện tại đều phát ra âm thanh hít thở không thông. Từ khi bắt đầu, Riddle đã không hề có ý tưởng phóng qua bất luận kẻ nào, hắn chỉ là đơn phương biểu diễn lực lượng của mình, hoặc có lẽ nói —— Draco nuốt xuống thứ vật cứng chặn trong cổ họng mình, hắn chỉ là đang phát tiết sự phẫn nộ mà thôi. Tên phù thủy tóc vàng nhìn những ngón tay đang không ngừng run rẩy của mình. Nó không biết phụ thân có tâm tình như thế nào khi đối mặt Chúa Tể Bóng Tối, nhưng vào lúc này đây, nó cảm thấy rằng những cảm xúc mà bản thân đang trải qua hẳn là không kém bao nhiêu.

"Thật xin lỗi, tôi thiếu chút nữa quên mất là loài Mamba có độc," Riddle vẫy cây đũa phép của mình, con rắn đang quấn lấy Flint liền biến thành một loại với hai màu đỏ và đen đan xen nhau. Hắn quay đầu nhìn tên phù thủy trước mắt, mỉm cười mà thở dài một hơi, "Đây là Xích Luyện, sẽ không chết, chỉ là có chút đau."

Vừa dứt lời, con rắn nọ đã không ngừng cắn xé Flint đáng thương một cách hung ác, tiếng kêu thảm thiết thê lương làm cho tất cả mọi người đều không tự chủ được co ro đứng yên tại chỗ, tựa hồ như rất sợ con rắn kia sẽ đột nhiên quay đầu lại đi công kích bọn họ. Draco đưa ánh mắt nhìn về phía cửa, nó thực tình hy vọng có vị giáo sư tuần tra ban đêm nào đó sẽ tìm thấy căn phòng này, nhưng là uy lực của bùa chú cách âm gây ra ở trên cửa lại quá rõ ràng, bây giờ có thể tới thăm cũng chỉ có thể là Chủ Nhiệm Nhà của bọn họ.

Riddle khoanh tay đứng dựa ở trên tường, Flint đã hét thảm năm phút đồng hồ, hắn có chút chán ghét. Chú ý tới ánh mắt khẩn cầu của Flint, hắn giơ cây đũa phép nhẹ nhàng chấm lên đầu rắn một cái, thân thể của Flint lúc này mới nặng nề ngã xuống đất, cho dù vết thương trên người có bị những hòn đá rải rác đâm trúng cũng không thể làm cho đối phương nhúc nhích một chút. Cây đũa phép của anh ta rơi lăn lốc cách đó không xa. Riddle từ trong ngực lấy ra một bình thuốc bổ máu nhỏ, đẩy miệng của Flint ra, đổ nguyên bình thuốc đi vào.

Draco kinh ngạc nhìn thứ ma dược nọ, hiệu quả của nó so với của phòng y tế càng tốt. Khoảng chừng qua ba phút đồng hồ, Flint như thể đã nằm ngủ trên mặt đất, ngoại trừ một tia sợ hãi thật sâu được khắc ở trong mắt, không ai có thể đoán được đến tột cùng anh ta đã trải qua cái gì.

Riddle kéo thẳng nếp uốn trên chiếc áo choàng bị gây ra bởi việc ngồi xổm xuống đất, phất tay ý bảo hai người cách đó gần nhất kéo đi một Flint vẫn không thể hành động, ngược lại đưa mắt nhìn về phía Pansy vẫn đang như cũ mà xoay tròn ở giữa không trung, trên gương mặt của cô ta đã toàn bộ là nước mắt, Pansy nghẹn ngào khẩn cầu tha thứ. Riddle dùng lưỡi kiếm bằng gió cắt đứt những sợ dây leo đang cuốn lấy cô bé, những sợi dây leo bị cắt thành nhiều mảnh một lần nữa đánh vào thân thể của đối phương. Lần dằn vặt này chỉ giằng co ba phút đồng hồ, tiếng gió dần dần yếu đi, khuôn mặt Pansy trở nên vô cùng tái nhợt, quỳ trên mặt đất không ngừng nôn mửa.

"Tôi không thích bị ngỗ nghịch." Riddle lạnh lùng mở miệng, hắn thưởng thức cây đũa phép trên đầu ngón tay mình, ánh mắt bén nhọn đảo qua khuôn mặt tất cả mọi người, thoả mãn khi nhìn thấy biểu tình sợ hãi của bọn họ, tựa hồ ngay cả tâm tình của hắn cũng đều trở nên khoái trá, "Nhớ kỹ những gì tôi nói hôm nay."

Khi Harry trở lại phòng xép Tom vẫn chưa về, cậu không muốn để cho người sau thấy vết thương trên bàn tay của mình, nhanh chóng thay đồ ngủ xong liền chui vào ổ chăn. Ngày hôm nay cậu trải qua tương đương mệt nhọc, hầu như đầu vừa dính gối liền chìm vào giấc ngủ. Cũng không biết qua bao lâu, giường bên kia xẹp xuống, cảm giác ấm áp từ một thân thể khác phóng xạ đến trên người cậu. Harry đang ngủ thở dài nhích gần về hướng thân thể đối phương.

Ánh sáng mặt trời lặng lẽ bò qua rèm cửa sổ dày nặng, mí mắt bị soi đến ấm áp, Harry cố sức mở mắt, chính mình đang co rúc ở phần bên trái của chiếc giường, vị trí kia nguyên bản thuộc về Tom, mà đối phương đã sớm không biết đi đâu. Cậu đặt bàn tay dán lên  mặt ngoài của tấm ráp giường, bên trên còn là ấm áp. Cậu bé xoay người  quay về phía bên mình, đưa tay kéo qua chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, chiếc kim đồng hồ của nó còn nhắm ngay con số sáu, Harry làu bàu một câu từ trên giường đứng lên. Cậu lo lắng việc làm cho Tom đi loanh quanh lòng vòng xung quanh. Chết tiệt, cái tên kia chẳng lẽ không biết nghỉ ngơi thật tốt sao? Trời biết ngày hôm nay trước chín giờ cũng không có khóa!

Tom ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cuốn sách mở ra trên đùi là một quyển sổ ghi chú cũ nát mà Harry đã từng gặp qua mấy lần, những sợi chỉ nối sổ đều đã lỏng lẻo. Tom chú ý tới ánh mắt của Harry, ngẩng đầu chào hỏi, không để ý chút nào tiện tay đem sổ ném lên bàn, rút ra những quyển sách giáo khoa từ tủ sách ở gần đó, nhét tất cả bọn chúng cùng với quyển sổ ghi chép vào trong cặp sách.

"Chúng ta nên đi xuống ăn bữa sáng ——" Tom nhìn Harry luống cuống tay chân nhặt lên những quyển sách bị mình đánh rớt, mỗi một động tác tay trái đều có chút không tự chủ được cứng ngắc, biểu tình thống khổ cũng yếu ớt mà biểu hiện trên mặt, hắn chạy nhanh đến trước mặt Harry, "Cho anh xem tay của em."

"Không." Harry quay đầu đem đồ vật nhét vào cặp sách.

"Đem tay lấy tới!" Động tác vươn tay của Tom bị Harry ngăn lại, người sau quay lưng lại không thèm nhìn hắn.

"Không! Đây là của chuyện của chính bản thân tôi! Một chút cũng không liên quan đến anh!"

"Chuyện gì xảy ra?" Cả khuôn mặt của Tom đều trở nên lạnh lẽo. Harry đem tay trái giấu ở sau lưng, lùi lại mấy bước kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Ngay cả Ron và Hermione tôi cũng chưa từng nói, càng không có khả năng nói cho anh biết!"

Tom thở dài, hắn cũng biết rằng mình không có tư cách quản lý tất cả mọi chuyện của Harry, hiện tại hắn vẫn còn chưa có thể từ vị trí linh hồn bạn đời thay đổi thành bạn bè. Hắn không có bạn bè, không biết nên khi nào lui khi nào tiến, trong tiềm thức hắn vẫn xem Harry thành một thứ đồ vật của bản thân. Tom từ trong tay Harry lấy đi cặp sách của đối phương, Harry nghi ngờ đánh giá hắn.

"Giúp em cầm một vài thứ cũng nên tính vào việc mà bạn bè nên làm đi?"

Harry có cảm giác rằng trái tim của mình tựa hồ như là đã bị mãnh liệt đánh một cái, một loại tình cảm vi diệu chậm rãi sinh sôi, dù sao đây là lần đầu tiên Tom thừa nhận thân phận bạn bè, nhìn qua đối phương thật có dự định chậm lại tốc độ. Harry vui vẻ, có khả năng là không cần phải đợi đến khi hai người muốn sắm vai một đôi người yêu, Dumbledore đã tìm được biện pháp đem thiếu niên đuổi về quá khứ. Được rồi, nếu như hắn đối với mình đàng hoàng một chút, cậu nghĩ rằng biểu hiện của Tom còn là rất dễ dàng khiến người ta thích.

Gryffindor nhanh chân theo kịp người trước mắt bước đi, quay đầu nhìn vẻ mặt thâm trầm của Tom, có thể đối phương chưa từng bao giờ bị người khác cự tuyệt, cho nên tương đối dễ dàng chịu đả kích? Harry cảm thấy có chút áy náy, cậu do dự mà mở miệng hỏi: "Cái kia, tình huống của anh thế nào? Tôi là nói ngày hôm qua lúc xế chiều, con chó điên kia —— Ách, hình như Parkinson đối với anh rất bất mãn?"

Tom trong nháy mắt nhiều mây chuyển tinh, hắn lộ ra nụ cười sáng sủa, ngay cả mắt đều sáng lấp lánh.

"Một hòn đá ném hai con chim."

Riddle hộ tống Potter đến dãy bàn của Nhà Gryffindor, dưới ánh nhìn sợ hãi của mọi người mà đem cặp sách của đối phương từ trên vai đặt ở bên người cậu bé, hắn quay về phía Máu Bùn và kẻ phản bội thuần huyết gật đầu, xoay người đi hướng Slytherin. Potter ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên kia một cái, nhịn không được cười nhạo, cậu có thể thấy được hiệu quả của việc chỉnh đốn nhanh chóng hiện ra. Chúng rắn độc vốn đang nhỏ giọng thảo luận trong nháy mắt an tĩnh lại, đưa mắt đuổi theo thân ảnh của Riddle, thẳng đến đối phương đi đến và ngồi xuống tại vị trí đối mặt dãy bàn giáo viên. Trước khi Xà Vương mới của Slytherin bắt đầu cầm lên dao nĩa không có một Slytherin dám nói một câu nào, bọn họ yên lặng đợi đối phương gật đầu mới khôi phục bầu không khí ban đầu, chỉ là âm thanh rõ ràng nhỏ đi rất nhiều.

"Hic, Riddle, tôi có thể hỏi một câu sao?" Blaise cẩn thận từng chút một nhìn về phía Riddle đang ngồi ở vị trí cách cậu ta vài người, người sau đặt dĩa xuống và cho cậu ta toàn bộ sự chú ý của mình, loại ánh mắt nghiêm túc này khiến Blaise có chút khẩn trương. Cậu ta hít vào một hơi thật sâu rồi đặt câu hỏi: "Quan hệ của anh và Potter sẽ ảnh hưởng đến Nhà Slytherin và Nhà Gryffindor sao?"

Vấn đề này khiến cho Riddle lộ ra một biểu tình trông có vẻ khá là hứng thú, hắn chống cằm, nhếch miệng lên: "Quan hệ của chúng tôi là như thế nào? Cậu có thể nói suy nghĩ của bản thân cho tôi biết."

"Hic, tôi cũng không phải quá chắc chắn, nhưng hai người thật sự rất thân mật, giống như bằng hữu hoặc có lẽ là loại quan hệ càng sâu một chút?"

"Loại quan hệ càng sâu một chút?" Lúc này Riddle là thật cười ra tiếng, Blaise biết tâm tình của đối phương đang rất tốt, trông có vẻ bây giờ cậu ta là thứ giúp Riddle giải sầu, tuy rằng hình dung bản thân như vậy tuyệt đối không hề sung sướng chút nào, dù sao cũng tốt hơn việc chọc giận đối phương. Mẹ của Blaise là Goá Phụ Nhện Đen nổi tiếng toàn bộ thế giới pháp thuật, xinh đẹp động nhân lại tái hôn nhiều lần, bà có ánh mắt cũng như chỉ số thông minh phi phàm, những yếu tố này cũng chảy xuôi trong máu của Blaise. Cậu ta thà rằng chậm rãi châm ngòi thổi gió một Slytherin đang vô cùng khẩn trương vì quyền lực mà đấu tranh nội bộ, chờ đến lúc bọn họ lưỡng bại câu thương mà thượng vị. Bọn họ mà cậu ta đang nói chính là chỉ đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về hướng Riddle Flint và Pansy, cũng như đang yên lặng theo dõi mọi chuyện biến hóa Draco. Cho dù người sau còn không có hành động gì, nhưng Blaise biết rằng với tính mưu cầu danh lợi và đối quyền thế khát cầu của Malfoy sẽ luôn khiến cho Draco gia nhập vào cuộc chiến này.

Blaise châm chước nên dùng từ đặt câu như thế nào, cuối cùng rốt cuộc gan lên trả lời câu hỏi của Riddle: "Người yêu hoặc bạn tình?"

"Cả hai đều không phải." Riddle lấy một ổ bánh mì từ bàn ăn trước mặt, hắn đã khôi phục lại biểu tình lạnh lùng nguyên lai, rõ ràng đã mất hứng thú đối với đề tài này. Thú thật, Riddle lúc đầu còn chờ mong là loại đáp án gì, những Slytherin này so sánh với thời đại của hắn khác xa nhiều lắm. Hắn xé một mảnh bánh mì nhỏ, nhấm nuốt một cách tinh tế, nhấp một miếng cà phê đậm đặc rồi mới lại một lần nữa mở miệng: "Hiện nay tôi không thèm để ý bất kì chuyện gì phát sinh ở trên người Harry, chỉ cần có thể giúp tôi tiêu khiển."

Đúng, nếu như đám sinh vật đáng thương kia có thể lôi Harry từ bên trong lớp da sư tử ra ngoài, Tom không ngại việc bọn họ biểu hiện Slytherin một chút. Việc tiêu tốn ba tháng ở trên người Harry đã có chút vượt qua khoảng thời gian hắn dùng để giải mã những bí ẩn lúc bình thường, hắn cần lợi dụng những cách khác đến thúc đẩy tiến độ nhanh hơn. Harry có năng lực đảm bảo an toàn của bản thân, Tom tin tưởng trong thân thể nhỏ gầy của cậu bé ẩn chứa một loại tiềm lực rất lớn, chỉ cần còn kiên trì giữ được một hơi đi đến phòng y tế, ở bên trong Hogwart là không có cách nào chạm vào được chiếc áo choàng của tử thần.

"Điều này có phải ý nghĩa là chúng tôi muốn làm bất cứ điều gì bản thân muốn cũng được?" Pansy hưng phấn mà mở miệng, ánh mắt cô ta bởi vì sắp được báo thù mà lấp lánh tỏa ra ánh sáng vui sướng, thân thể của cô bé dựa theo chiếc bàn mà nghiêng về phía trước, hầu như muốn đụng ngã chiếc cốc chân dài. Draco nhíu mày, trong trí nhớ của nó, Pansy tuy rằng thiếu chút giảo hoạt nhưng là không có ngu xuẩn đến loại trình độ này, cô ta không có nghe thấy Riddle dùng xưng hô là Harry sao? Đây đã là một cái cảnh cáo vô cùng rõ ràng, cái giới hạn mơ hồ kia đã đặt ở chỗ đó, chỉ có những kẻ vô tri mới sẽ đi thử. Không có dự định đi nhắc nhở Pansy, nó còn cần thời gian đi thăm dò tính tình của Riddle, ngoại trừ tàn nhẫn, giảo hoạt và cường đại ra.

"Bất cứ chuyện gì." Riddle lặp lại.

Pansy xoa tay một cách hưng phấn. Cái suy nghĩ vội vàng muốn để lại ấn tượng tốt cho chủ nhân mới khiến cho cô ta không để ý đến tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt Riddle, đó là một loại tia sáng chỉ xuất hiện những khi rắn độc đùa bỡn con chuột.

Mặc dù ánh mắt của Tom đã nói lên rằng nếu dám vi phạm hắn sẽ có hậu quả tàn khốc, bên ngoài hắn vẫn là một vị học sinh gương mẫu hoàn hảo, hắn thậm chí lộ ra nụ cười đầy mị lực, thứ có thể mê đảo tất cả nữ sinh cùng với một bộ phận nam sinh. Hắn thoáng nhìn đã có thể thấy không ít học sinh quăng về phía hắn những ánh mắt si mê, ở sau lưng còn nói hắn có bao nhiêu anh tuấn, mê người và cường đại, còn có khiêm tốn —— điều này khiến hắn nhịn không được ở trong lòng hừ lạnh, ồ, khiêm tốn. Tom sẽ lợi dụng loại ảo tưởng này để đạt tới mục đích của bản thân, điều đầu tiên hắn cần làm là tránh khỏi rada của Dumbledore. Từ lúc hắn đi vào Đại Sảnh Đường, ông lão ngồi ở dãy bàn giáo viên liền như một con chim ưng, nhìn chằm chằm hắn một cách gắt gao. Sự phân chia quyền lực ở Slytherin cùng năm mươi năm trước không có gì khác nhau, cụ ta đích xác hẳn phải phòng bị chính mình. Tom cầm tách cà phê, mỉm cười nhìn hướng Dumbledore, đối phương cũng đồng dạng mà đáp lại bằng một nụ cười dối trá.

Trước giải quyết vấn đề quan trọng nhất.

Ở thời điểm này Tom Riddle đến tột cùng là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top