Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: _XieJiaXin_
Beta: Ladrei

Thứ ánh sáng màu vàng kim nứt tạc đang chậm rãi dịch chuyển về phía bản thân, đũa phép trên tay run rẩy muốn thoát khỏi ràng buộc, cậu đặt tay kia lên đũa phép, luồng sáng lại chậm rãi nhích về phía Tom. Đột nhiên, một loại sức mạnh nào đó khiến cả người cậu đều lơ lửng, giống như Tom trôi nổi giữa không trung. Tom cũng bắt đầu dùng hai tay nắm chặt đũa phép, luồng sáng lại lần nữa quay về phía Harry. Ngay sau đó, cây đũa phép nhựa ruồi phát ra tiếng kêu thảm thiết, cánh tay bán trong suốt từ đầu đũa vươn ra, tiếp theo là những bộ phận khác, thẳng cho đến khi toàn thân Cedric đều xuất hiện trước mặt Harry.

Harry hoảng sợ nhìn hồn ma của Cedric, sắc mặt của Tom càng thêm khó coi. Hồn ma bay tới bên Harry, dùng loại ánh mắt không hiểu được nhìn Tom chằm chằm, cuối cùng đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người Harry. Harry cảm thấy bản thân hẳn bị dọa rớt đũa phép, thế mà từ đầu đũa của Tom còn chui ra một cái đầu người, một cái đầu của người già.

"Tách khỏi hắn!" Cedric đột nhiên hô to, tiềm thức của Harry luôn chấp hành chỉ thị của đối phương, cậu dùng sức rút lại đũa phép, ánh sáng bị tách ra, cả căn phòng như vừa mới bị gió bão cuốn qua, nơi nơi đều là những học sinh bị ảnh hưởng đến mất ý thức. Harry khiếp sợ nhìn Tom lại nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Cedric, cậu cảm nhận được có thứ gì đó lạnh băng chạm vào mặt của mình, nhưng trước mắt lại chẳng có gì cả. Cedric đã biến mất.

Harry kinh ngạc dán mắt vào đũa phép trên tay mình, Hermione đột nhiên chạy tới từ bên cạnh, ôm cậu chặt vào lòng. Tiếng khóc đầy kiềm chế của cô bé quanh quẩn trong phòng, Ron cũng nhanh chóng phản ứng lại chạy tới tham gia đội ngũ ôm ấp. Nhóm Slytherin bên kia còn đang chìm trong cảnh tượng kì quái vừa rồi, bọn họ luống cuống chờ hiệu lệnh tiếp theo của Tom.

"Vừa rồi không thể nào đẹp hơn được nữa, tuy rằng anh không biết Diggory vì sao lại xuất hiện." Tom lộ ra biểu tình yêu thích, ánh sáng vừa được thắp lên trong mắt hắn làm cho Harry không hề thoải mái chút nào. Tom quay đầu đối với tất cả học sinh của Xà viện tuyên bố. "Từ giờ trở đi, Harry Potter là đồ vật thuộc về Marvolo Riddle tôi, những ai dám động vào đồ của tôi hẳn đã biết trước được hậu quả của mình." Slytherin cung kính gật đầu. Tom thực vừa lòng đối với phản ứng của bọn họ, một lần nữa chuyển sự chú ý của mình đến trên nhóm ba người bọn họ, hắn thong thả bước đến trước mặt Harry, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

"Anh muốn được hoàn toàn hiểu hết về em."

Harry nằm dài trên chiếc bàn ở thư viện, hai bên người cậu chất hai chồng sách cao nửa người, Tom đang cùng Hermione tìm hiểu về việc đũa phép phản ứng với nhau. Hermione hy vọng chuyện này là do vụ Linh Hồn Bạn Đời mà xảy ra, song Tom lại cảm thấy vấn đề này càng là do đũa phép của cả hai nhiều hơn, người sau tỏ vẻ đây cũng không phải lần đầu tiên quyết đấu cùng Harry, nếu là do Linh Hồn Bạn Đời thì những lần trước hẳn cũng đã xảy ra chuyện như vậy rồi ( 'Nhưng cả hai người lần trước còn chưa có trực diện quyết đấu mà!' Hermione phản bác). Ron đã sớm chôn đầu vào giữa hai chồng sách mà ngủ ngon lành, cậu ta vẫn còn canh cánh trong lòng việc bị cắt ngang giấc ngủ ngon lành hồi tiết của thầy Binns. Harry nhăn mày liếc nhìn Tom lật sách, người này quả thật không thể vô sỉ hơn được nữa, vừa mới đánh một trận xong lại cứ như chưa có gì xảy ra, nghênh ngang quay về! Chắc chắn là đồ tâm thần phân liệt rồi!

"Nếu như em đang chửi thầm ai đó thì không nên nhìn chằm chằm người đó như vậy, sẽ rất dễ bị phát hiện." Tom thấp giọng nói, ánh mắt từ đầu đến đuôi đều không rời khỏi những dòng chữ trên sách, hắn có thể cảm nhận được trạng thái mệt mỏi của Harry. "Em có thể ngủ một lúc, trước đó thì nói cho anh biết đũa phép của em như thế nào đã."

"Hai tấc chín, gỗ cây nhựa ruồi, lông đuôi chim phượng hoàng."

Tom bất ngờ nở nụ cười. "Lông đuôi phượng hoàng? Của anh dài bốn tấc mốt, gỗ thủy tùng, giống em cũng là lông đuôi phượng hoàng."

"Đúng vậy, cụ Olivander nói đũa phép của chúng ta là đũa phép sinh đôi, đều dùng lông đuôi phượng hoàng của hiệu trưởng Dumbledore - Fawkes - làm lõi đũa."

"Anh không biết chuyện này." Tom trầm tư nói.

"Bồ không có nói cho tụi này biết! Harry Potter!" Hermione nâng cao giọng trách cứ, phu nhân Pince bất mãn liếc nữ phù thủy một cái như cảnh cáo, Hermione liền đè thấp âm thanh. "Chúng ta hẳn nên bắt đầu từ lõi đũa mà tìm hiểu câu trả lời."

Tom nghiêng đầu tới sát bên Harry, tinh tế đánh giá đối phương, người sau nhíu mày.

"Em càng lúc càng thú vị." Tom vui sướng mà nói. "Ý nghĩa của cây thủy tùng là bất tử cùng sức mạnh, cây nhựa ruồi tượng trưng cho cái chết và sống lại, đây quả là một sự trùng hợp thú vị. Mà chúng ta lại sử dụng cùng lông đuôi của một con phượng hoàng làm lõi đũa. Tất cả điều này càng xác định cho việc em là Linh Hồn Bạn Đời của anh."

"Anh có thể thôi nhắc đến chuyện này không? Thực tế, chúng ta thậm chí còn không phải là bạn bè, ít nhât thì bọn họ sẽ vì tôi mà không tiếc mạng sống, chứ không phải là đâm tôi hai nhát."

"Em hi vọng anh chính thức theo đuổi em sao?" Tom nhướng mày, bày ra bộ dáng đặc biệt chân thành, làm Harry tức giận đến muốn đập đầu vào bàn. Chết tiệt, cậu còn phải ở bên tên thần kinh có vấn đề này cho đến khi Merlin phù hộ cho hiệu trưởng Dumbledore tìm được cách đưa Tom trở về quá khứ, Harry cảm thấy tần suất não bộ hoạt động sắp phải đuổi kịp Ravenclaw rồi.

Hermione đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cậu, vừa ngẩng đầu liền gặp ngay ánh mắt sáng lấp lánh của nữ phù thủy, trên tay cô là một quyển sách thật dày, Harry đưa mắt nhìn nơi Hermione chỉ đến. Những con chữ Latin dài đằng đẵng làm mắt cậu đau chết đi được, có vẻ như nhận ra được sự khó xử của Harry, Hermione lên tiếng giải thích. "Bùa thiểm hồi. Đũa phép của hai người là đũa phép song sinh, đây là một hiện tượng cực kì hiếm thấy. Nếu chủ nhân bắt ép chúng nó phải đối kháng lẫn nhau thì, trong đó sẽ có một cái bắt ép cái còn lại thực hiện bùa chú đã sử dụng trước đó đảo ngược lại bắn ra."

"Quả thật tôi có từng thi triển bùa gió lốc, nhưng tôi không nhớ bản thân có từng giết chết Cedric bao giờ, như vậy có nghĩa là tôi của tương lai đã có mặt tại nghĩa trang Riddle? Tôi tương lai là hung thủ đã giết chết Diggory?" Tom nheo mắt. "Harry đã từng gọi hung thủ giết Cedric là con chuột dơ bẩn, lời này có ý gì?"

Harry cảm thấy không hề tốt chút nào, cậu cũng không biết nên mô tả cảm giác vi diệu bên trong như thế nào nữa, cái loại cảm giác trong vòng một câu ngắn ngủi đã có thể vừa đưa người lên thiên đàng vừa đá người xuống địa ngục này. Tom là một người thông minh, cho nên mới có thể nhớ rõ được tên người đã giết Cedric. Lạy Merlin, xem ra nữ thần vận mệnh vẫn còn đứng bên cậu. Harry đột nhiên cảm thấy mừng khôn xiết khi người cầm đũa phép của Voldemort lúc đó là Peter Pettigrew, may mắn như thế nào cậu vẫn luôn dùng đồ phản bội hay con chuột để gọi đối phương! Thế giới này không thể càng thêm kì diệu!

"Hình thái Animagus của anh là một con chuột."

"Em hẳn đang nói đùa phải không? Anh thế nào lại là chuột? Rắn nghe còn có vẻ hợp lí hơn." Tom chán ghét nói, loại sinh vật sống trong cống ngầm dơ bẩn thật sự sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn. Con chuột, sao có thể lại là cái thứ đáng chết kia chứ? Nhưng biểu tình của Harry trông rất kiên định, nếu bỏ qua loại cảm giác như thể cậu đang lấy hình dáng Animagus của hắn là một con chuột để sỉ nhục Tom.

Harry vất vả ép chính mình không được cười lớn, hai má của Ron đã trướng hồng, cậu ta hung hăng cắn chặt ngón tay của mình đề phòng bản thân lỡ miệng cười lớn lúc nào không hay, cũng may cậu ta đang được mấy chồng sách trước mặt Tom che lại. Harry mỉm cười nói. "Tom thân yêu, anh hẳn biết rằng hình thái Animagus có liên quan sâu săc đến nội tâm đúng chứ, đó không phải là thứ có thể tùy tiện sửa đổi đâu, hoặc giả như tiềm thức của anh càng hy vọng được biến thành một chú chuột linh hoạt chăng?"

Tom cũng không thèm nói chuyện trong suốt một khoảng dài dằng dặc, vẻ mặt của hắn có chút vặn vẹo, Harry thề cậu có thể thấy khóe miệng của đối phương đã run rẩy đôi chút.

"Em nói rất có lí, anh vốn còn định luyện tập thử bùa Animagus, dù sao nó cũng xem như là thuật biến hình cao cấp. Tốt lắm, bây giờ thì anh chẳng còn nửa điểm hứng thú."

"Tommie đáng thương, chuyện này hẳn là một đả kích rất lớn với anh rồi." Harry trêu chọc, cậu đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình tốt lên nhiều lắm, haha! Cậu cảm thấy bản thân còn vui đến mức có thể mặc váy khiêu vũ trước mặt Snape! Giờ thì cậu có thể hiểu được vì sao Tom luôn vui vẻ khi đùa giỡn với tâm tình của cậu rồi, chắc chắn sẽ rất hả hê quan sát đối phương lộ ra bộ dạng lúng túng, đặc biệt là khi nghĩ đến khuôn mặt đắc ý của Tom, không còn điều gì có thể làm người vui vẻ hơn chuyện này được!

"Câm miệng, hơn nữa đừng gọi anh là Tommie."

"Không nên như vậy chứ, Tommie là cái tên rất đáng yêu mà! Đặc biệt xứng với gương mặt mê người của anh." Harry đã làm một chuyện mà chính bản thân cũng không ngờ được, cậu thế mà duỗi tay nhéo hai má của Chúa tể Hắc Ám tương lai, xúc cảm không tệ, đặc biệt láng. Tom bị động tác bất ngờ này làm cho đứng hình, hắn nhanh chóng phản ứng lại nắm lấy hai tay nghịch ngợm của Harry, ôm lấy cậu bé vào lòng. Harry hoảng sợ nghe đối phương đọc bùa chú nào đó mà mình chưa từng nghe qua, trên người cậu đột nhiên mọc ra rất nhiều cọng lông nho nhỏ, mấy thứ kia theo lệnh của Tom mà không ngừng chọc lét khắp người Harry, người sau không nhịn được nữa mà phát ra tiếng cười lớn, tới nước mắt cũng chảy ra nốt.

Biểu tình dương dương tự đắc của Tom dưới cái rống to 'Cút hết ra ngoài' của bà Pince đã nhanh chóng thay thành biểu tình thật có lỗi, nhưng điều này cũng không làm bà phù thủy đang tức giận ấy bình tĩnh lại. Bốn người bị đá ra khỏi thư viện, bà Pince nghiêm túc tỏ vẻ trong vòng một tháng liền cũng không hi vọng thấy mặt của họ tại thư viện. Hermione trông tức thấy rõ, trong một lúc ngắn ngủi cô nàng cứ như đã quên đi thân phận của Tom, dùng loại âm vực có thể khiến người khổng lồ co rúm người mắng Tom ngu ngốc, không chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Sau đó cứ như pháo hoa vừa được đốt lửa, mang theo phẫn nộ trở về tháp Gryffindor. Ron căng thẳng đi theo sau vị nữ phù thủy ấy, cậu ta quay đầu chớp mắt cảm kích nhìn Harry. Hai người biến mất tại góc cầu thang.

"Tất cả là lỗi của anh." Harry bất mãn oán giận. "Ở năm thi O.W.Ls! Suốt! Một tháng! Không thể tới thư viện! Kì này rớt chắc!"

Tom nhướng mày. "Thi rất đơn giản, nếu em cần bổ túc thì anh sẽ giúp em, dù sao cũng không phải tổ chức hoạt động tà ác gì, việc đó không phải là nhiệm vụ của anh trong tương lai sao?" Hắn đột nhiên lộ ra biểu tình đăm chiêu. "Ở một khía cạnh nào đó thì em đã nhắc nhở anh, cũng nên cho đám Slytherin kia một buổi huấn luyện. Phòng cần thiết không ổn, phòng chứa có vẻ là lựa chọn không tồi."

Harry khiếp sợ nhìn Tom. "Anh muốn đưa bọn họ tới phòng chứa bí mật của Slytherin? Anh có phải điên rồi hay không?!"

"Không phải lúc này. Anh còn chưa có tính toán lộ ra việc chính mình là hậu duệ của Slytherin, hơn nữa còn phải xem xét nên loại bỏ phế vật nào khỏi lực lượng trung tâm, Parkinson chắc chắn là một trong số đó, nhưng hiện tại cô ta còn chút tác dụng." Tom nhắm mắt tự hỏi một hồi, lần nữa mở ra Harry thấy được trong mắt đối phương vừa lóe lên sắc đỏ. "Chút nữa là quên chuyện xử lí Umbridge rồi. Việc em nhúng tay đã khiến vấn đề trở nên phức tạp, anh vốn định dùng Tử Xà để xử lí bà ta."

"Anh sẽ không chỉ có một kế hoạch." Harry chắc chắn nói. Tom là một Slytherin giảo hoạt, không phải bọn họ luôn có kế hoạch dự phòng sao?

"Rừng Cấm vào buổi tối là một nơi nguy hiểm." Tom mỉm cười. "Anh sẽ nhanh chóng giải quyết thứ phiền toái kia, sau đó dành chút thời gian bổ túc cho em."

"Tôi không định dành nhiều thời gian ở bên anh, anh không phải loại người phù hợp để làm bạn."

Tom lấy tay ôm ngực, lộ ra biểu tình tổn thương. "Em làm anh đau lòng quá đó."

"Nếu thật là vậy thì tôi sẽ luôn kiên trì làm anh đau lòng, cảm ơn."

"Chuyện này có chút tàn nhẫn đấy, cục cưng."

"Thề có Salazar, mau ngậm cái miệng đáng chết của anh lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top