Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: _XieJiaXin_
Beta: Ladrei

Harry mơ hồ tỉnh giấc ngay khi Tom vừa đứng lên, cậu điều chỉnh lại nhịp thở tránh đối phương phát hiện, ngay khi tiếng xột xoạt mặc quần áo kết thúc thì cổng tò vò xoay tròn mở ra. Harry nhanh chóng rời giường, thuận tay cầm lấy áo choàng dưới chân giường khoác vào, không quên lấy áo choàng tàng hình và bản đồ đạo tặc để có thể đối phó với bất kì tình huống nào.

Harry lấy đũa phép, đụng nhẹ vào mặt tấm da dê. "Tôi xin trang trọng thề rằng tôi đang mưu đồ làm việc xấu.”

Những đường cong rậm rạp từ phía đầu đũa chậm rãi khuếch tán, rất nhanh cả tòa Hogwarts liền xuất hiện trên bản đồ. Harry sốt ruột tìm tên của Tom, rất nhanh nhìn thấy được điểm đen nhỏ đang di chuyển về phía phòng làm việc của Umbridge, không lâu sau đó, hai chấm nhỏ đại biểu cho hai người lại di chuyển xuống lầu hai, Harry ngay lập tức hiểu được Tom đang định làm gì. Cậu dẹp bản đồ, khoác áo choàng tàng hình liền đi đường tắt tới được cửa ra vào nhà vệ sinh.

Không bao lâu sau đó Tom và Umbridge cùng xuất hiện trong tầm nhìn của Harry, một Umbridge với đôi mắt trống rỗng và biểu tình dại ra trong khi đũa phép của Tom vẫn luôn chĩa vào gáy của bà ta, là đũa phép của Umbridge. Tên nam sinh Slytherin đứng trước bồn rửa tay phát ra âm thanh tê tê, mặt bồn liền chậm rãi xoay mở, hắn ra lệnh cho Umbridge đi xuống trước, đối phương liền không chút do dự nhảy vào ống nước. Đợi cho cả hai người đều biến mất, Harry mới có thể buông lỏng cảnh giác, Tom vậy mà dám sử dụng Lời nguyền Độc đoán lên Umbridge!

Rõ ràng không phải là chuyện gì tốt lành, Harry nắm chặt áo choàng đi theo phía sau hai người, cậu nhìn Tom đưa tay chạm vào mắt của tượng đá Slytherin, tiếp theo nơi đó chậm rãi xuất hiện một cánh cửa lớn vững chắc, Harry nhanh chóng phát huy khả năng thể chất của một tuyển thủ Quidditch mà nhanh chân lẻn vào trước khi cánh cửa đóng lại. Căn phòng có dạng hình lăn trụ, mỗi mặt tường đều khảm những kệ sách cao thẳng đứng từ trần nhà xuống mặt đất, trên đó chất đủ các loại sách, giữa phòng đặt một chiếc bàn với hai cái ghế tay vịn, góc tường là lò sưởi đang bốc lên ngọn lửa mang màu xanh lục kì quái. Nhìn qua có vẻ giống như phòng đọc sách, Harry nghĩ, cậu chú ý đến trên các kệ sách đều được viết tên, đưa mắt lại gần quan sát, là Salazar Slytherin, xuống dưới một chút không quá xa còn có tên họ các người thừa kế khác của Xà Tổ. Harry nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, nơi này là thư phòng của Salazar Slytherin, là mật thất chân chính.

"Brachiabindo*." Dải sáng trắng chói mắt cùng với âm thanh mà Harry quá đỗi quen thuộc đánh tỉnh cậu trở về thực tại, cậu nhanh chóng xoay người né đi, bùa chú chạm đến kệ sách lại bị một thứ gì đó vô hình như tường chắn cản lại mà xông ngược về phía Harry, cậu sau đó vì vấp phải áo choàng tàng hình mà ngã xuống. Tom nhìn cái kẻ ngoại lai không được mời kia, duỗi tay mò mẫn trong khoảng trống trước mặt một hồi liền kéo cái áo choàng đang che giấu đối phương xuống,  nở một nụ cười hiểu rõ với Harry. Theo đó, hắn vuốt ve mặt ngoài ánh bạc của áo choàng tàng hình, xúc cảm linh động mềm mại như nước có thể khiến hắn ngay lập tức nhận ra được đây không phải một chiếc áo choàng tàng hình bình thường.

"Áo choàng tàng hình? Đây quả thật là một bảo bối hiếm thấy." Tom nói.

"Đúng vậy, thông minh đấy, muốn tôi thưởng cho anh một đóa hoa hồng nhỏ không?" Harry nhạt nhẽo nói, bị tóm đã khiến cậu cảm thấy thực khó chịu, đã thế hiện tại thứ Tom đang cầm lại chính là bảo bối gia truyền của nhà Potter, trông bộ dáng hắn ta lúc này đã hoàn toàn mê mẩn nó. Đúng vậy, bất cứ ai từng thấy qua áo choàng tàng hình đều sẽ phản ứng như vậy, nhưng Tom lại không phải là người bình thường, ánh nhìn tham lam lập lòe trong đôi mắt của hắn khiến Harry không thể không hoài nghi hắn ta đang muốn chiếm chiếc áo choàng làm của riêng. Cậu bé cắn chặt môi dưới, trừng mắt nhìn Tom, tên khốn này sau khi biết kẻ đột nhập là Harry, vẫn chưa chịu vô hiệu hóa cái bùa chú trói chặt này.

"Em làm sao có được thứ này?" Tom kiểm tra áo choàng một lượt, tầm mắt dừng lại ở vị trí kí hiệu kì quái trên áo. Nó nhìn qua giống như hình tam giác với một sợi dây nhỏ bên trong. Tom cảm thấy thứ này có chút quen mắt, dường như hắn đã từng thấy qua nó ở đâu. Hắn không thèm để ý tới cái nhìn phẫn nộ của Harry, thoải mái ngồi xuống chiếc ghế sofa mà trầm tư, thứ này hắn không phải chỉ từng thấy qua một lần— kí hiệu của Phù thủy hắc ám Gellert Grindelwald!

Tom khiếp sợ nhìn về phía Harry. "Em từ đâu lấy được thứ này?"

"Cái tên khốn nạn đáng ghét nhà anh-- cái gì?" Oán giận của Harry bị câu hỏi bất thình lình của Tom làm cho đứt đoạn, biểu tình của đối phương đặc biệt dữ dội, nhìn qua cứ như hận không thể mở đầu cậu ra để tìm đáp án. Harry nhíu mày. "Đây là bảo bối gia truyền của nhà Potter."

"Không cần nói dối, Harry Potter!" Tom bước nhanh đến trước mặt Harry ngồi xổm xuống, cái dấu hiệu kia cơ hồ nhét dưới mũi cậu bé, Harry nhăn mặt, thật lòng mà nói thì cậu chưa từng để ý đến thứ này, màu của nó xen lẫn giữa sắc bạc xung quanh nên đã khiến nó trở nên không rõ ràng mấy. Cậu không rõ được tại sao hắn ta lại tức giận như thế, đây chắc chắn là đồ của nhà Potter, chính Dumbledore đã tận tay đưa nó cho cậu!

"Không ai có thể hiểu rõ áo choàng tàng hình hơn tôi! Nó là vật của nhà Potter! Gia tộc nhà chúng tôi sở hữu nó đến nay đã được vài thế kỉ rồi!" Harry hung hăng nhìn chằm chằm Tom, tên đáng ghét này vậy mà lại dám hoài nghi lai lịch đồ vật của Harry! Ha!

"Em đang nói thật." Tom đánh giá kĩ càng biểu tình của Harry, phẩy tay vô hiệu hóa bùa chú, người sau liền lao đến đoạt lại áo choàng ôm ở trong lòng.

"Chỉ có người nhà Potter cùng với những thiên tài được bọn họ công nhận mới có thể phát huy được tác dụng của chiếc áo choàng." Harry lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve món bảo vật, ngữ khí đầy tự hào. "Nó có linh tính, chỉ trung thành với mỗi chủ nhân của mình."

"Điều này thật khiến người ta yêu thích, anh không thể không thừa nhận rằng bản thân rất kinh ngạc, dù sao không phải ai nhìn thấy kí hiệu của Grindelwald xuất hiện trên áo choàng cũng có thể tiếp tục giữ bình tĩnh." Tom nghiêng đầu. "Xem ra thời gian tồn tại của thứ này còn lâu hơn anh tưởng."

"Tôi không biết người anh đang nói tới là ai, hình như trước đây Hermione có từng nhắc tới qua." Harry nghi hoặc đợi lời giải thích từ Tom.

"Gellert Grindelwald tốt nghiệp ở Dumstrang, hắn là một Phù thủy Hắc ám vĩ đại, cũng được công nhận là một trong những vị phù thủy nguy hiểm nhất từ trước tới nay." Tom nhíu mày. "Em chưa từng nghe qua? Ở thời đại của anh thì hắn như mặt trời ban trưa, không ai có thể chống lại đội quân của hắn. Grindelwald gần như chiếm lĩnh cả châu Âu, nhưng lại chưa từng dừng chân tại Anh quốc, điểm này vẫn luôn khiến anh tự hỏi vì sao. Có lẽ hắn rất nhanh sẽ thất thủ nếu hắn đến, vậy thì ai là người có năng lực vĩ đại đến mức có thể vặn đảo lại cả đội quân đây?"

"Chắc chắn là Dumbledore." Harry đối với biểu tình suy tư của Tom mà cười lạnh, cái ác không thể chiến thắng được chính nghĩa, vào thời đại nào cũng thế, cậu đã nhớ lại toàn bộ những gì về Dumbledore được viết trên thẻ bài của hộp socola ếch, đồng thời càng hiểu rõ hơn nữa việc này đả kích Tom nhiều đến mức nào, ngay từ đầu gặp nhau thì đối phương đã thể hiện sự bất mãn to lớn với Dumbledore rồi. Harry thanh thanh giọng. "Tôi biết chuyện này sẽ khiến anh kinh ngạc, dù sao thì thời điểm anh rời đi là hai năm trước khi hắn ta thất bại. Sự thật chính là, hiệu trưởng Dumbledore đánh bại Grindelwald vào năm 1945, đem hắn nhốt trong tháp Nurmengard, hiện tại hắn ta vẫn còn đang chôn chân ở đấy."

"Có lẽ Grindelwald không đến nước Anh vì hắn sợ hiệu trưởng Dumbledore." Harry tiếp tục đổ dầu vào lửa, mà sắc mặt của Tom thì càng ngày càng đen.

Harry tò mò nhìn Umbridge nằm xụi lơ trên sàn nhà, lên tiếng. "Anh định làm gì? Không thể tin được anh thế mà dám sử dụng Lời nguyền Độc đoán trong trường, có phải não anh có vấn dề rồi không? Nếu bị phát hiện thì phải làm sao đây?"

"Anh đảm bảo không ai có thể phát hiện." Tom chán ghét dùng chân đá thân hình mập mạp đến phát ghét của mụ phù thủy kia. "Bùa chú của Hogwarts có liên hệ với hiệu trưởng, nhưng bà ta bị linh thú bảo vệ của  phòng hiệu trưởng từ chối. Không ai sẽ biết đến việc anh dùng bùa chú đó cả."

"Nghe anh nói lại càng khiến tôi cảm giác tệ hơn, anh có thể qua mặt được giám thị trường mà tùy tiện tra tấn người khác." Harry cảnh giác nhìn chằm chằm Tom, chuyện này so với năm mươi năm trước càng không ổn, ít ra khi ấy còn có hiệu trưởng Dippet cùng giáo sư Dumbledore khống chế hành vi điên cuồng của Tom. Ấy thế mà khi đó hắn vẫn cứ giết chết Myrtle rồi đẩy toàn bộ tội lỗi lên đầu Hagrid ngay dưới mí mắt của cả hai người, càng buồn cười hơn chính là hắn vậy mà còn nhận được bằng khen cống hiến. Harry không biết nếu hai người quyết đấu với nhau lần nữa thì kết quả sẽ như thế nào, cậu nhận thức được việc năng lực cả hai không đồng đều, chà, đừng trông mong gì vào hiệu ứng của đũa phép song sinh thì hơn, đối phương khẳng định có thể tìm cách vòng qua vấn đề này để đối phó với cậu. Harry hi vọng bản thân có thể trưởng thành nhanh hơn một chút.

"Bằng không em cho rằng vì sao anh phải đợi đến lúc Umbridge đuổi được Dumbledore mới hành động, là do em quá ngây thơ rồi." Tom lạnh nhạt nói, hắn đi đến kệ sách gần đó, đối mặt với con rắn nhỏ được điêu khắc trang trí trên đó hô 'Mở ra', kệ sách xoay tròn lộ ra đường hầm sâu thẳm phía sau. Như là có người bật công tắc, đột nhiên toàn bộ ngọn lửa trên vách đá đồng loạt thắp lên, trong không khí lẩn quẩn mùi tanh của bùn đất, nhìn qua như thể đã rất lâu rồi không ai qua lại chỗ này. Tom giải trừ bùa đông cứng cho Harry, khống chế Umbridge hướng về phía hầm vực, Harry vội vàng đuổi theo sau. Trên đường đi bọn họ đều im lặng, thẳng cho đến khi từ trong đêm truyền tới âm thanh gió thổi, mảnh rừng rậm rạp đột nhiên xuất hiện cứ thế mà làm cho Harry ngây người.

"Đây là đâu?"

"Nơi sâu nhất trong rừng Cấm, là đường hầm Slytherin chuẩn bị cho việc Tử Xà đi săn mồi, nó rất thích động vật nơi này." Tom tùy tay ném nhẹ, Umbridge như khăn lau nằm liệt trên mặt đất, sau khi giải trừ bùa chú thì bà ta cứ thế kinh hoàng quan sát hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng hai mắt trân trân chuyển sang Tom và Harry. Bả phát ra tiếng hét sắc nhọn, hoạt động mông vội vàng lùi về sau, ngón tay chỉ thẳng về phía hai người lớn tiếng khiển trách. "Hai đứa bây sao mà dám sử dụng lời nguyền độc đoán lên tao! Tao chính là điều tra viên cấp cao của bộ trưởng Fudge kiêm hiệu trưởng của Hogwarts! Hai tên máu lai vô sỉ dơ bẩn! Tao mà biết sớm hơn thì đã đuổi học cả hai đứa chúng mày, cái tên Dumbledore không biết tốt xấu kia vậy mà dám uy hiếp tao!"

Tom chậm rãi tiến lên từng bước, Umbridge cuống quít sờ túi tiền tìm đũa phép, nhìn thấy Tom lấy từ trong túi áo choàng ra một cây đũa phép đặc biệt thô ngắn lại càng kêu ra vài tiếng đầy bất an.  Tom lãnh khốc cười. "Đang tìm thứ này sao? Không cần lo lắng, tôi sẽ trả lại nó cho bà nhanh thôi, sau khi xác định được bà đã chịu đủ tra tấn."

"Việc này là vi phạm pháp luật!" Umbridge rống to, mặc dù trông chẳng có mấy tự tin.

"Đúng vậy, tôi cũng nhận thức được việc này chứ." Tom nheo mắt, nắm chặt cổ áo của bà ta. "Tôi không cẩn thận lỡ nhìn thấy vài thứ thú vị từ kí ức của bà rồi, bút lông ngỗng hút máu? Tôi cảm thấy đây đúng là sáng kiến không tồi. Chỉ là tôi muốn biết nó hoạt động như thế nào, hay là bà dùng thử cho tôi xem nhé?" Tom từ trong túi da rắn lấy ra một tờ giấy da cùng với cây bút lông chim màu đen, quan sát nét mặt sợ hãi của Umbridge bằng một loại biểu tình sâu xa. "Viết cái gì đây? Fudge là phế vật thì sao? Tôi nghĩ hắn sẽ không vui mấy khi thấy trên tay bà có câu như vậy đâu."

"Mày đang nằm mơ giữa ban ngày sao, tao sẽ không bao giờ viết những thứ đó về ngài ấy!"

"Tôi có cho bà quyền lựa chọn sao? Imperio**!" Âm cuối vừa dứt, Umbridge lại khôi phục bộ dạng trống rỗng, vâng lệnh viết 'Fudge là phế vật' một lần lại tiếp tục một lần trên mặt giấy trong sự quan sát của Harry, cánh tay của bà ta thấm đẫm máu, nhưng biểu tình ngược lại chẳng có chút thay đổi, điều này khiến cho Harry vừa ghê tởm lại vừa bất an. Ghê tởm người bị thao túng phục tùng vô điều kiện, bất an việc bản thân không cảm thấy chút thông cảm nào. Cậu cảm thấy tội lỗi, tội lỗi vì chính mình không thể cảm nhận được chút thông cảm nào mà cậu nên có.

Cậu không có trở nên thờ ơ lạnh nhạt, đây chỉ là những gì mà bà ta xứng đáng nhận lấy. Harry không ngừng tự nhắc nhở bản thân, cậu biết được trong trường cũng có rất nhiều chịu đựng cấm túc như cậu, mặc dù không thảm như cậu, nhưng Umbridge cũng không phải loại người dịu dàng gì. Phải, bà ta xứng đáng bị như vậy, cậu không cản lại là vì suy nghĩ cho mọi người, để không ai phải trải qua loại cảm giác thống trị đàn áp của Umbridge.

"Em có vẻ không thoải mái lắm, cảm thấy tội lỗi sao?"

"Tôi không biết." Harry nhỏ giọng thừa nhận, Tom cầm đũa phép của Umbridge đi đến trước mặt của Harry. Không cho cậu nhóc cơ hội phản ứng, Harry đột nhiên phát hiện dải ánh sáng trắng kia đang bắn về ngực của mình, cậu hoảng sợ nhìn biểu tình đắc ý của Tom.

Cảm giác quen thuộc như kim chích xẹt qua, rồi cuối cùng cả thế giới giống như chỉ còn mỗi việc phục tùng mệnh lệnh của Tom. Cậu không tự chủ được ngã về phía gốc cây kề bên, ngay sau khi đầu chạm lên thân cây, Harry dùng sức cắn đầu lưỡi, đau đớn cùng vị gỉ sắt tràn khắp khoang miệng ép cậu tỉnh táo trở lại, cậu dùng ánh mắt sắc như đao liếc nhìn Tom, người sau lộ ra biểu tình kinh ngạc.

"Anh sử dụng Lời nguyền Độc đoán với tôi! Tiếp theo có phải định giết tôi luôn hay không!" Harry tức tối nhấc đũa phép, bùa hủy diệt xẹt ngang tai Tom, khối đá to kế bên Umbridge bị đánh trúng nứt toạc. Tom nhấc hai tay lên bày tỏ bản thân không có ý định chiến đấu, Harry phẫn hận trừng mắt chờ Tom giải thích, đổi lại một câu khen ngợi đầy ngứa tai:

“Anh không biết là em có thể chống lại Lời nguyền Độc đoán đấy. Điều này thật sự đã khiến anh mở rộng tầm mắt, Harry.”

---

Chú thích từ Beta:

*: Bùa chú dùng để trói chân tay. Thần chú đảo là Emancipare.
**: Được xem là lời nguyền nhẹ nhất trong 3 lời nguyền không thể tha thứ, dùng để điều khiển người khác như con rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top