Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry phải thừa nhận đó là một căn phòng xinh đẹp và thoải mái. Căn phòng ấy có phòng tắm, phòng làm việc và phòng ngủ, nhìn qua xa hoa hơn rất nhiều so với phòng ngủ của học sinh. Nếu như là ở chung với Ron thì Harry sẽ rất vui vẻ, thế nhưng hiện tại đối tượng ở chung của cậu lại là Chúa Tể Bóng Tối thời thiếu niên, và vấn đề quan trọng nhất đã xuất hiện ở đây. Tại nơi này chỉ có một phòng ngủ, và ở giữa phòng ngủ đặt một chiếc giường bốn trụ lớn, nó lớn đến nổi có thể để cho ba Dudley ở phía trên lăn qua lăn lại. Harry không thể lý giải cách làm này của Hogwarts, nó hoàn toàn có thể biến ra hai chiếc giường. Cậu không có ý định thực sự cùng Tom bồi dưỡng tình cảm, lại càng không phải bồi dưỡng tình cảm ở phương diện kia, điều này thật là quá hoang đường rồi!

"Xem ra nó có mục đích của mình." Tom chỉ huy gia tinh chỉnh lý và cất đi những thứ sách vở mà hắn vừa mới có được, cùng Harry đánh giá trang trí của căn phòng, tự nhiên cứ thế mà đưa ánh mắt tập trung trên chiếc giường lớn dễ thấy nhất tại đây. Hắn không thích màu vàng của màn che và sắc đỏ của ráp giường, tuy rằng trông có vẻ rất mềm mại, nhưng phối màu nhìn qua quá Gryffindor .

Harry không có ý định đáp lại Tom, cậu không muốn biết mục đích của Hogwarts là gì, cậu bây giờ chỉ thầm nghĩ nghỉ ngơi thật tốt, cậu đã thực sự mệt chết đi được. Harry quay đầu nhìn về phía căn phòng tắm nằm ở bên tay trái, trên cửa có khắc họa tiết hình bạch kỳ mã quen thuộc, thứ sinh vật thuần khiết ấy đối cậu bé chớp mắt. Harry đưa ánh mắt một lần nữa đặt ở người đang đứng bên cạnh mình.

"Anh muốn tôi gọi anh là gì? Tom hay là Riddle? Anh trông có vẻ cũng không quá quan tâm hay thích điều này, nói thật ra, tôi quen gọi anh là Tom hơn." Cậu bé nói khi đem quần áo và đồ dùng hàng ngày quăng lên trên giường, chính mình rơi vào trong tầng tầng lớp lớp đệm chăn và phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Cậu thò đầu ra từ trong đống gối ôm mà nhìn một Tom có vẻ đang bực bội.

"Ở bên ngoài gọi anh là Marvolo, còn lúc chỉ có hai người thì em có thể gọi anh là Tom." Thiếu niên anh tuấn tiện tay vẫy cây đũa phép một chút, chiếc giường lớn với màu đỏ và vàng đan xen đã biến thành màu xanh lục cùng bạc mang đầy phong cách Slytherin. Harry phát ra một tiếng kêu rên, Tom chỉ là nhướn mày mà nói, "Nếu như em có thể tự đem nó biến thành màu sắc mà mình mong muốn thì anh cũng không chú ý."

Harry cấp tốc giơ lên đũa phép của mình, cậu không phải rất am hiểu môn biến hình, thế nhưng với việc đơn giản như thay đổi màu sắc thì cậu vẫn có thể làm được. Tuy nhiên, vô luận cậu cố gắng thế nào, màu sắc của chiếc ráp giường cũng không hề biến hóa, Harry chán ghét nhăn lại mũi, mở miệng đầy cam chịu: "Tùy anh, tôi rất thích màu xanh lục."

"Những gì em nói và những gì em đã thể hiện rất không giống nhau, thân ái."

"Đừng có gọi tôi như vậy nữa, quan hệ bây giờ của chúng ta là bạn bè!" Sự phản bác của Harry bị khuôn mặt đột nhiên tới gần của Tom ngăn lại, người sau dùng hai ngón tay nắm lấy cằm của Harry, tràn đầy tự tin nói rằng: "Em là của anh, em nên vui vì anh không phải là một kẻ thích quấy rối tình dục trẻ con, anh sẽ để em an an toàn toàn vượt qua ba năm. Chờ đến thời điểm khi em thành niên, vô luận là em có nguyện ý hay không anh đều sẽ chiếm lấy em, Harry Potter." Tom bật người dậy, sự lãnh khốc trong ánh mắt của hắn khiến Harry không tự chủ được rùng mình một cái: "Anh sẽ làm bất cứ kẻ nào có dũng khí đụng đến đồ vật của anh phải hối hận việc chính mình đã đi tới thế giới này."

Phản ứng của Harry bị Tom thu vào trong mắt, thiếu niên anh tuấn lộ ra một nụ cười giảo hoạt như của mèo Chesire, quay về phía Harry dang ra hai tay, khoa trương khom lưng biểu thị tôn kính. Harry không cách nào bỏ qua độ cong trên khóe miệng của đối phương, cậu có cảm giác mình như là một con ếch đang bị con rắn để mắt tới, từ trình độ nào đó mà nói thì đúng là như thế. Tom phù hợp với hình tượng con rắn trong lòng tất cả mọi người, âm ngoan, mưu mô, nguy hiểm và tràn ngập tính chiếm hữu.

"Không cần phải sợ, Honey, anh biết em không phải là một Gryffindor đơn giản," Tom dùng đầu đũa phép chỉ vào mi tâm của cậu bé, "Anh sẽ không đem mình cột vào trên người một con sư tử ngu xuẩn. Chứng minh bản thân em cho anh thấy, nói cho anh biết rằng em có khả năng đối đầu với anh." Tên phù thủy ấy để một dòng điện lưu nhỏ xuyên thấu qua đầu đũa phép mà đi vào trong thân thể của Harry, người sau kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, "Đừng để cho anh thất vọng."

"Không thì, cho dù là bạn lữ anh cũng sẽ ăn tươi em." Tom rời khỏi phòng ngủ, tiện tay vung lên đũa phép, cửa phòng nhanh chóng khép lại, lưu lại một Harry vẫn còn đang ngẩn ngơ tại chỗ. Cậu bé hít sâu một hơi bình phục tâm tình hoảng sợ của mình, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt cậu đã xuất hiện một tia kiên định, tựa hồ như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Trong căn phòng trống rỗng chỉ có thể nghe được tiếng nói tràn ngập lực lượng của Harry.

"Chờ xem, Tom Riddle, xem cuối cùng sẽ là ai ăn tươi ai."

Harry tỉnh dậy một cách tự nhiên, từ cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật cho tới nay cậu liền không có an tâm ngủ qua, cậu mở mắt, tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm mới vừa lọt qua chiếc rèm cửa sổ dày nặng và rọi xuống trên giường. Cậu đem đầu vùi vào bên trong chiếc gối, trung gian chiếc giường là những chiếc gối ôm được xếp lên thành một ngọn núi nhỏ, cậu bé có thể nghe thấy ngoại trừ của mình ra còn có một tiếng hít thở nhẹ nhàng. Thật không ngờ tối hôm qua hai người đều có thể bình thản vượt qua, nếu như kế tiếp vẫn có thể bảo trì loại trạng thái này, Harry cảm giác mình có thể kiên trì xuống dưới.

Harry cẩn thận từng chút một từ trên giường đứng dậy, chạy vào phòng tắm. Cậu mở vòi hoa sen, bên trên có họa tiết hai con rắn nhỏ đang quấn lấy nhau, Harry không muốn biết liệu chúng có nghe hiểu Xà Ngữ hay không, cậu không có ý định để cho Tom biết được chuyện mình là một Xà Khẩu. Vô luận như thế nào, cậu muốn dùng hết khả năng để giữ lại ưu thế của bản thân. Cậu bé ngẩng đầu nhìn hình chiếu trong gương của mình, mái tóc xốc xếch cùng vành mắt đen thật dày khiến Harry nhìn qua như già đi vài tuổi, cậu xúc một nắm nước lạnh tạt vào mặt mình, dòng nước lạnh lẽo là phương thức hữu hiệu nhất để bảo trì thanh tỉnh. Harry thay bộ đồng phục của Gryffindor, cậu cần phải lấy lại tinh thần để đối mặt với học sinh toàn trường, sự tình phát sinh trong cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật đã truyền khắp khuôn viên trường rồi.

Từ toilet đi ra, Tom đã cầm sách giáo khoa ngồi ở trên cái bàn tròn, thấy bóng dáng của Harry, đối phương gật đầu, khoảng chừng mười lăm phút sau, một Tom thần thanh khí sảng xuất hiện ở trước mặt Harry.

Tom lấy chiếc cặp sách ở trên ghế, đi theo phía sau Harry mà rời khỏi phòng. Dọc theo đường đi rất nhiều người đối với bọn họ chỉ trỏ bàn tán xì xào. Harry đã sớm quen với loại đãi ngộ này, đặc biệt là từ sau khi cậu trở thành cái tên thứ tư được phóng ra từ Chiếc Cốc Lửa, thái độ của học sinh đối với cậu quả thực là biến hóa đến long trời lỡ đất, các loại hãm hại cùng hoài nghi đều minh mục trương đảm xuất hiện ở trước mặt cậu bé trẻ tuổi ấy. Harry trộm liếc mắt nhìn sang Tom, người sau mặt không biểu tình, sải bước đi về hướng Đại Sảnh Đường.

Harry ở cửa Đại Sảnh Đường gặp được Ron và Hermione, khi bốn người đi vào bên trong Đại Sảnh Đường, bọn họ đều chú ý tới những vật bài trí vốn có đều biến mất, thay vào đó là những tấm màn che màu đen, trong không khí tràn ngập nỗi quạnh quẽo cùng bi thương, Harry biết đây là vì phúng điếu Cedric. Bọn họ ở chiếc bàn dài nhà Gryffindor ngồi xuống, Harry chú ý tới có rất nhiều người hướng mắt nhìn về phía mình, nhưng cậu không có ngẩng đầu lên, chỉ yên lặng cắt miếng bánh nhân thịt bò trong dĩa.

Dumbledore đứng lên từ phía sau dãy bàn giáo viên, toàn bộ Đại Sảnh Đường đều chìm vào sự yên tĩnh hoàn toàn.

"Ta tin tưởng các trò đều biết mục đích mà ta nói những lời này. Ta muốn nói cho các trò biết, một vị bạn học dũng cảm, chính trực, trung thành của chúng ta ở tối hôm qua đã hy sinh," Vị hiệu trưởng chỉ vào chiếc bàn dài của Hufflepuff mà mở miệng, những học sinh của Chồn Viện mặt đều tái nhợt, cúi đầu, tiếng khóc nức nở vang lên liên tiếp. Dumbledore tiếp tục nói, "Cedric Diggory đã thể hiện đầy đủ phẩm chất của nhà Hufflepuff, trò ấy là niềm kiêu ngạo của Hogwarts, ta hi vọng các trò hướng về trò ấy và biểu đạt kính ý thành kính nhất."

Ông lão giơ lên chiếc cốc chân dài trong tay, hầu như tất cả học sinh đều đồng loạt nâng ly, bọn họ hô to tên của Cedric. Ánh mắt của Harry thoáng nhìn qua thấy trên mặt đám nhà Slytherin hiện lên biểu tình chẳng đáng, bọn họ căn bản không có ý định hưởng ứng. Harry hoài nghi bọn họ đã sớm thu được tin tức của người nhà, những người này đều là đời sau của Tử Thần Thực Tử. Vị phù thủy mắt xanh chưa bao giờ từng có cảm giác chán ghét đám nam nữ phù thủy kia đến như vậy.

Dumbledore giơ tay lên ý bảo mọi người an tĩnh lại, ông lão dùng âm thanh trầm trọng đau khổ tuyên bố: "Cedric là một dũng sĩ, ta cho rằng các trò có quyền biết lý do thật sự khiến trò ấy rời đi thế giới này, tuy rằng mệnh lệnh của Bộ Phép Thuật đã rõ ràng cấm ta nói cho các trò biết —— Cedric là bị Chúa Tể Bóng Tối sát hại!"

Toàn bộ Đại Sảnh Đường rơi vào hỗn loạn tưng bừng, tất cả học sinh đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn Dumbledore, vị hiệu trưởng tiếp tục kiên định mở miệng: "Ta biết các trò không muốn thừa nhận sự thật này, Chúa Tể Bóng Tối quả thực đã trở lại. Bộ Phép Thuật nỗ lực đem cái chết của Cedric nói thành là một hồi ngoài ý muốn, đây là một sự vũ nhục đối với trò ấy!" Dumbledore đưa ánh mắt chuyển qua trên người Harry, "Một vị dũng sĩ khác, Harry Potter, chính mắt trò ấy thấy Chúa Tể Bóng Tối sống dậy và cũng cùng hắn triển khai một trận quyết đấu kịch liệt, trò ấy mặc kệ tính mạng nguy hiểm mà đem di thể của Cedric mang về Hogwarts. Trò ấy đã biểu hiện ra dũng khí đáng để chúng ta phải kính nể."

Tất cả mọi người đưa ánh mắt dời đến trên người Harry. Người sau từ đầu đến cuối không có tránh đi ánh mắt của vị hiệu trưởng, cậu chú ý tới đối phương đem lực chú ý chuyển dời đến vị trí bên trái của mình, chỗ ngồi của Tom Riddle. Quả nhiên Dumbledore tiếp tục nói: "Nói vậy các trò cũng đã chú ý tới thiếu niên xa lạ ở bên cạnh Harry, có vài người sẽ phát hiện trò ấy là người cùng Harry trở về tối hôm qua. Marvolo Riddle, trò ấy là một họ hàng xa của ta, một mực tiếp thu huấn luyện pháp thuật. Rất không may, mẹ của trò ấy sau khi sinh trò ấy xong thì đã mất, mà cha của trò ấy thì cũng qua đời mới đây thôi. Trò ấy sẽ tiếp tục ở Hogwarts học tập," Dumbledore ý bảo Tom đứng dậy, "Nón Phân Loại đã quyết định trò ấy sẽ trở thành một Slytherin, ta hi vọng các trò có thể dùng thái độ thân thiết đối xử trò ấy, trò ấy là một vị phù thủy rất có tiềm lực."

Nghe được lời tán dương của Dumbledore, Tom nhướn mày.

"Tom sẽ ở bên cạnh Harry để bảo vệ trò ấy, đây cũng là lý do mà hai người bọn họ trong thời gian tới sẽ như hình với bóng. Harry sẽ điều chỉnh chương trình học của mình để phối hợp với Tom," Dumbledore dùng một giọng nói nghiêm túc để nhắc nhở mọi người, tuy rằng nghe vào như là cảnh cáo bọn họ không cần làm loạn lên, nhưng Harry rất rõ ràng người mà vị hiệu trưởng chân chính cảnh cáo là Tom, "Ở thời khắc mà Chúa Tể Bóng Tối trở lại, chỉ có tăng mạnh đoàn kết ràng buộc mới có thể giúp chúng ta cùng vượt qua cửa ải khó khăn."

Đại Sảnh Đường vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt. Tom một lần nữa ngồi xuống ghế của mình, hắn quét mắt một vòng nhìn xem biểu tình khác nhau của mọi người trên chiếc bàn dài, cuối cùng đưa ánh mắt đặt ở trên người Harry, tuy rằng đã nhẹ giọng nhưng cũng có thể khiến người chung quanh nghe thấy, một vài người biết đến chân tướng cả thân thể đều cứng lên.

"Ai là Chúa Tể Bóng Tối?"

Harry chưa kịp nói, Seamus đã cắt lời. Cậu nhóc khiếp sợ nhìn chằm chằm Tom, tựa như Tom chính là một tên người khổng lồ có hai cái đầu. Seamus dùng giọng điệu chiến chiến nguy nguy nói: "Anh làm sao có thể không biết Chúa Tể Bóng Tối! Hắn là phù thủy tà ác nhất của thế kỷ này tới nay!"

"Địa phương sinh hoạt của anh ấy rất phong bế." Harry dùng lực nắm lấy cánh tay của người bạn cùng phòng, hi vọng có thể phòng ngừa người sau nói ra những lời không nên nói. Nhưng Seamus không có để ý lực đạo ngày càng mạnh của đối phương, cậu nhóc tiếp tục mở miệng: "Hắn —— chúng ta bình thường dùng 'Kẻ thần bí' hoặc 'Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy' để gọi hắn, mà thông thường nhất là dùng 'Chúa Tể Bóng Tối' —— "

Tom cảm thấy hứng thú nheo mắt lại.

"Tên của hắn là gì?"

Ron muốn giội ly nước bí đỏ của mình về phía Seamus, cậu quả thực không thể tin được mới chỉ ngày thứ nhất bọn họ liền cần ngăn cản một tên bạn học không giữ mồm giữ miệng! Nếu như Tom biết được thân phận chân thật tại tương lai của mình, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà gia nhập vào hàng ngũ của Voldemort, hình ảnh kia quả thực là quá đẹp! Nếu như không phải Hermione nắm lấy tay cậu để giúp cậu giữ vững tỉnh táo, Ron lúc này sợ rằng đã bóp lấy cổ của thằng bạn cùng phòng rồi. Cậu ta lẽ nào trì độn đến nỗi không chú ý được ngay cả hiệu trưởng Dumbledore đều cố ý tránh đề cập đến tên của Chúa Tể Bóng Tối hay sao!

"Vol, Vol, tôi không dám nói ra tên của hắn." Seamus quay đầu nhìn xuống dĩa thức ăn và thừa nhận, điều này làm cho tất cả mọi người đều thở phào một hơi, trái tim đang treo lên của Harry cũng để xuống.

Tom đem nghi vấn đẩy qua cho Harry. Cậu bé nuốt xuống thứ dị vật ngăn ở cổ họng, nhắm mắt lại.

"Voldy, hắn không quá thích tên của mình, hắn gọi là Voldy." Harry chống lại cặp mắt xanh của Tom mà kiên định mở miệng, "Chính là cái tên mặt rắn mà anh đã thấy ở mộ địa đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top