Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tiếng đập cánh ầm ĩ vang lên ở trong Đại Sảnh Đường vốn dĩ đang yên lặng, Harry không cần ngẩng đầu lên cũng biết đàn cú mèo đang bay vào từ những chiếc cửa sổ đang mở rộng. Ở trong một đám toàn màu đen, thân ảnh màu trắng của Hedwig đặc biệt rõ ràng. Cô nàng xinh đẹp ấy ưu nhã bay đến trước bàn ăn của Harry, đem tờ báo được buộc trên móng vuốt thả xuống trước mặt chủ nhân của mình. Harry dùng ngón tay vuốt ve cằm của Hedwig, đối phương phát ra một tiếng hót trong trẻo. Hắn cẩn thận từng li từng tí lấy tờ báo xuống và đặt ở bên tay trái, Tom trực tiếp lấy đi mà đọc. Vị phù thủy mắt xanh cũng không lưu ý lắm, đại khái là bởi vì cậu đã đoán được Rita Skeeter sẽ viết cái gì, như Harry là một tên lừa gạt thích thu hút sự chú ý của mọi người. Harry lấy một miếng bánh mì nhỏ từ trong chiếc dĩa, phía bên trên còn có phết mứt hoa quả màu đo đỏ. Hedwig là một cô nàng đặc biệt, nàng thích cướp lấy thức ăn từ bữa sáng của Harry, đặc biệt là bánh mì phết mứt dâu tây. Harry đem thức ăn ném đến giữa không trung, cô cú của cậu nhanh chóng ngửa đầu nuốt xuống.

"Đón đẹp lắm, cô bé." Harry ôn nhu vuốt ve bộ lông của Hedwig, người sau nhẹ mổ đầu ngón tay của chủ nhân, sải cánh cùng các con chim khác bay đi.

Harry tránh đi ánh mắt đang hướng về phía mình của mọi người, cậu nắm lấy chiếc cốc chân dài và uống sạch thứ nước bí đỏ ở bên trong.

"Tôi có cần biết cái gì không?" Vấn đề của Harry trực tiếp hướng về phía Tom, đối phương làu bàu một câu 'Không có', tiện tay đem tờ báo ném trở lại trên bàn. Harry không định mở nó ra, cậu thấy biểu tình chần chờ của Hermione và Ron, cậu biết bọn họ có chuyện cần nói với mình, Harry thiêu mi ý bảo hai người mở miệng.

Động trước là Hermione, vị nữ phù thủy ấy mím mím môi, nắm lấy chiếc cốc chân dài của Ron và dùng thứ nước trái cây bên trong để thấm giọng một cái. Cô mở ra tờ báo, đầu đề chính là 'Harry Potter, Cứu Thế Chủ có lẽ bị bệnh tâm thần?', phía bên dưới cái tiêu đề to lớn đó là ảnh chụp của Harry và Cedric hồi ở cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật. Cedric cười rất mê người, mà biểu tình của Harry lại có chút vặn vẹo, nhíu mày nhìn về phía ống kính. Harry ngẩng đầu nhìn người bạn tốt của mình, cậu không muốn đọc những gì mà con bọ cánh cứng độc ác ấy viết, cậu biết Hermione sẽ có thể tóm tắt ra trọng điểm trong những con chữ vô nghĩa kia.

"Bà ta nói bồ là một tên lừa gạt thích làm náo loạn mọi chuyện, bịa đặt ra việc sống dậy của Chúa Tể Bóng Tối để thu hút sự chú ý của người khác. Trên thực tế, bà ta còn nhắc tới việc vết sẹo của bồ luôn luôn đau, buổi tối ngủ cũng không được tốt. Bà ta nói những gì mà bồ đã thấy được đều là biểu hiện cho việc tâm thần không bình thường." Hermione chỉ vào ảnh chụp của Fudge dưới góc phải, tiếp tục mở miệng, "Nhược điểm của bà ta đang trên tay chúng ta, bà ta sẽ không dám qua mặt chúng ta để mà viết ra loại tin tức này. Mình nghĩ đây là chủ ý của Bộ Pháp Thuật hoặc thậm chí là của bản thân Fudge, ông ta hi vọng biến bồ thành một tên có vấn đề về tâm thần," Hermione lật qua tờ báo, chỉ vào bản tin tức thứ hai, "Trên thực tế, hiệu trưởng Dumbledore cũng bị đánh lên cái nhãn một tên lòng dạ hẹp hòi. Fudge vạch ra là thầy ấy đang có ý đồ uy hiếp làm dao động bầu không khí hòa bình mà ông ta đã nỗ lực xây dựng trong mười lăm năm. Ông ta cho rằng hiệu trưởng bịa đặt việc trở lại của Chúa Tể Bóng Tối để làm ảnh hưởng đến vấn đề tuyển cử Bộ Trưởng nhiệm kỳ mới của Bộ Pháp Thuật. Mình cho rằng điều này thật ngu xuẩn, tất cả mọi người đều biết hiệu trưởng Dumbledore căn bản là không quan tâm đến cái chức Bộ Trưởng của Bộ Pháp Thuật. Nếu như thầy ấy muốn, ở nửa thế kỷ trước cũng đã là rồi."

"Cho nên mấy thứ này đều là lời vô nghĩa." Harry lẳng lặng mở miệng. Thái độ không giống bình thường của bạn tốt làm cho Hermione và Ron đều rất hồi hộp. Nếu là Harry của lúc trước tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình, mà không phải bình tĩnh như nước như vậy. Có thứ gì đó đã thay đổi, Hermione không xác định rằng cô có thích sự thay đổi này hay không, nhưng cô biết rõ rằng những lời an ủi tiếp theo của mình đã không cần thiết..., cô chỉ cần kiên định đứng ở phía sau Harry và cho cậu ấy sự ủng hộ của mình.

"Rõ ràng đều là lời vô nghĩa." Ron tiếp lời nói, ngữ khí của cậu ta trông rất phẫn nộ, "Bọn họ nói bồ là một nhân vật nguy hiểm, thật là quá buồn cười! Ở lúc Chúa Tể Bóng Tối đang đông sơn tái khởi mà bọn họ còn lo lắng một vấn đề nhỏ như việc tuyển cử!"

"Mẹ tôi cũng nói Chúa Tể Bóng Tối chưa có trở lại, trên thực tế, bà ấy muốn tôi nghỉ học ở Hogwarts." Thanh âm của Seamus ở cách đó vài người vang lên, tất cả học sinh trên dãy bàn nhà Gryffindor đều yên lặng nghe cuộc đối thoại của bọn họ. Harry nhíu mày, cậu có cảm giác bất an, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt theo số lượng ánh mắt nghi hoặc ném về phía mình tăng lên.

"Vì sao?" Ron quay đầu hỏi.

"Bà ấy, ách, bà ấy nghĩ Harry và Dumbledore thông đồng với nhau ——" Seamus chần chờ mở miệng.

"Cho nên bà ấy cũng tin những lời bịa đặt ở trên tờ 'Nhật Báo Tiên Tri'? Bà ấy nghĩ tôi và hiệu trưởng đều những tên lừa đảo thích làm náo loạn mọi chuyện lên?" Harry không thể tin hỏi, Tom nắm lấy tay của cậu bé, hắn đem những ngón tay của Harry một căn một căn mở ra. Hành động này đã phân tán lực chú ý của vị phù thủy mắt xanh, cậu hít sâu một hơi, đối với Tom gật đầu, tiếp tục tập trung nhìn về phía Seamus, chỉ là lần này đã tỉnh táo hơn nhiều.

"Đây không phải do tôi nói, bà ấy chỉ là tin vào những gì mà tờ báo đã nói mà thôi."

"Vậy bồ nghĩ như thế nào, Seamus? Bồ tin vào tờ báo lừa bịp kia hay là tin tưởng tôi?" Harry nheo mắt lại, cả người Seamus không hiểu sao đều run lên dưới ánh mắt của người bạn cùng phòng. Harry trông thật nguy hiểm, cậu nhóc càng ngày càng tin những lời giải thích trên tờ 'Nhật Báo Tiên Tri'. Không ít người có suy nghĩ như Seamus, cho dù trì độn như Ron cũng cảm thấy được bầu không khí khẩn trương trên bàn ăn lúc này.

"Tôi không biết." Seamus tránh đi ánh mắt của Harry, "Ý tôi là đây là tờ 'Nhật Báo Tiên Tri', bọn họ sẽ không đăng những tin tức kỳ quái ở trên này."

"Bồ nghĩ thế nào về tin tức của tôi hồi còn ở cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật? Harry Potter, một đứa trẻ mười hai tuổi đáng thương bị ác mộng quấn lấy cả đêm, khi cậu nhắc tới cha mẹ của mình, khóe mắt cậu đong đầy nước mắt ——" Lời của Harry chưa nói xong thì đã bị Seamus cắt đứt, cảm xúc của người sau rất kích động cũng rất dao động. Harry biết mình đang ép buộc đối phương, có thể Seamus đã sớm quyết định tin rằng Harry chính là kẻ điên. Ánh mắt của cậu bé Ireland hung tợn nhìn chằm chằm Harry, dường như muốn đem tất cả hoang mang bất an của mình đều biểu hiện ra ngoài.

"Vậy bồ nói cho tôi biết tột cùng chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua đi! Dumbledore chỉ nói Chúa Tể Bóng Tối đã trở lại! Thế nhưng, thế nhưng chúng ta đều biết bồ chỉ là một phù thủy mười bốn tuổi, bồ làm sao có thể chống lại 'Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy'! Bồ nói hai người quyết đấu! Tôi biết thành tích môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám của bồ rất tốt, nhưng hắn là tên phù thủy tà ác nhất trong lịch sử! Nể mặt Merlin, ngay cả Cedric đều đã chết, bồ tại sao lại có thể sống sót mà không hề bị thương chỗ nào —— "

"Tôi không phải không hề bị thương!" Harry vỗ bàn đứng lên, nước bí đỏ trong những chiếc cốc chân dài ở phụ cận đều bị bắn đi ra, toàn bộ Đại Sảnh Đường đều rơi vào bầu không khí yên lặng như chết, "Bồ cái gì cũng không biết, cha mẹ bồ cũng không biết, nhưng mà bồ lại đứng ở chỗ này nghi ngờ những gì tôi đã chứng kiến? Nói cho tôi biết, bồ giải thích cái chết của Cedric như thế nào?"

"Có lẽ là anh ta bị nhện cắn ở cuộc thi thứ ba, hoặc có thể đã có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với anh ta ——" Seamus suy yếu phản bác, cậu nhóc như nghĩ đến cái gì đó mà khiến cho thanh âm của mình trở nên chậm lại, ánh mắt của cậu nhóc nhìn Harry đầy sợ hãi, "Có lẽ là bồ đã gián tiếp hại chết anh ta."

Sự hoài nghi của Seamus làm cho Đại Sảnh Đường chấn động, tất cả những ánh mắt nhìn về phía Harry đều trở nên rất quỷ dị.

"Bồ tại sao không nói thẳng ra là tôi đã giết chết Cedric luôn đi?" Ánh mắt của Harry bởi vì phẫn nộ mà trở nên xanh đến không tầm thường, điều này làm cho mọi người càng trở nên sợ hãi hơn nữa.

Dumbledore đứng dậy từ chỗ ngồi của hiệu trưởng, biểu tình của ông lão rất kiên định. Ông giơ tay lên ý bảo mọi người an tĩnh lại.

"Vô luận các trò có tin hay không, thì đây đều là lựa chọn của chính các trò," Dumbledore mở miệng, tầm mắt của ông vẫn không hề rời đi Harry, "Nhưng ta tin tưởng Harry, ta nguyện ý đem tính mạng của mình giao phó cho trò ấy. Hiện tại, ta hi vọng các trò không nên đem buổi lễ phúng viếng của Cedric biến thành một cuộc tranh chấp không có ý nghĩa. Sự hi sinh của Cedric không nên bị vũ nhục."

Sau khi trò khôi hài ở bữa sáng qua đi, Harry không ngạc nhiên chút nào khi phát hiện hầu hết các học sinh đều nhìn cậu bằng ánh mắt tránh né, có rất nhiều người trực tiếp trốn đi ở tít ngoài rìa hành lang khi Harry xuất hiện, làm như cậu một thứ bệnh dịch gì đó. Harry phát hiện bản thân không hề tức giận, có lẽ cuộc đối thoại với Seamus đã khiến cho cậu lường trước được kết quả như thế. Chí ít hiện tại không có nữ sinh nào đi theo phía sau cậu mà hi vọng Harry mời chúng nó đi tham gia vũ hội đêm Noel, cậu bé châm chọc nghĩ.

"Không đi nhanh lên một chút nữa thì sẽ đến muộn, anh không hề biết là em đã chọn học môn Tiên Tri, phải biết thời điểm mà anh còn ở trường Trelawney cũng không phải là giáo sư." Tom nhíu mày kiểm tra tấm giấy da trên tay, hôm nay là ngày thứ nhất mà hắn và Harry cùng nhau học tập, có một tiết Tiên Tri và hai tiết Độc Dược, môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám bởi vì chuyện của tiểu Barty mà đã bị hủy bỏ, buổi chiều của bọn họ có thể nói là hoàn toàn nhàn rỗi. Tom đề nghị đi đến phòng chung của cả hai, Harry lo lắng bầu không khí buộc chặt ở tháp Gryffindor vào lúc này, nên rất nhanh thì đồng ý.

Bước chân của Harry trở nên nhanh hơn, Ron không nói tiếng nào đi ở bên cạnh. Cậu ta hiện tại thầm nghĩ đem sự tồn tại của bản thân giảm xuống đến thật thấp, đặc biệt năm nay không có Hermione ở giữa điều tiết bầu không khí, cậu cũng không muốn làm tên Chúa Tể Bóng Tối thời thiếu niên kia nổi giận.

Ba người rốt cuộc đẩy ra cánh cửa của phòng học môn Tiên Tri khi tiếng chuông vào học thứ nhất vang lên. Harry chú ý tới đám nữ sinh đang quang minh chính đại nhìn chăm chú vào chính mình, được rồi, là nhìn chăm chú vào thiếu niên tên Tom đang đứng bên cạnh cậu, người sau trông có vẻ không hề ưa thích điều này. Giáo sư Trelawney, mụ phù thủy điên điên khùng khùng kia không có gì thay đổi rõ ràng, bà ta đưa tay ý bảo Harry ngồi vào chiếc bàn tròn ở trước mặt, bên trên còn bày một quả cầu thủy tinh lớn.

Harry ở ngồi xuống ở giữa Tom và Ron. Cậu mê mang chống cằm, Ron so với cậu cũng không khác bao nhiêu, hai người rõ ràng đang suy nghĩ viễn vong. Đột nhiên một tay áo màu đỏ thẩm thoảng qua trước mặt, Harry cảm giác khuỷu tay bị người va vào một phát. Cậu từ trong mơ màng tỉnh táo lại, chống lại biểu tình kinh hoảng của Trelawney.

Rõ ràng lại là một lời tiên tri chết chóc. Harry cùng Ron trao đổi ánh mắt hiểu rõ. Cậu bé ngồi thẳng thân thể, làm ra bộ dáng chân thành nghe giảng. Trelawney nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt Harry, đôi mắt nhỏ phía sau cặp kính lóe ra một tia không thoải mái, ngón tay dính đầy mảnh vụn bánh bích quy của mụ phù thủy ấy đặt trên bề mặt của quả cầu thủy tinh, lưu lại bên trên những dấu vân tay đầy mỡ. Tom chán ghét lui về phía sau một chút.

"Há, đây là một lời tiên tri thú vị. Hai con rắn màu lục quấn lấy nhau, một con trong đó là xuất hiện một cách đột ngột tại nơi này," Trelawney trợn to cặp mắt cá vàng của mình, dùng âm thanh trách trách hô hô tiếp tục mở miệng, "Còn có một con rắn nhỏ màu đỏ khác. Ôi, nó cũng không phải là một con rắn thông thường. Thú vị, thật thú vị ——" Mụ phù thủy ấy lộ ra một nụ cười quỷ dị, bà ta đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay của Tom, "Hai đứa chúng nó sẽ chém giết lẫn nhau, thẳng đến trong đó một con khuất phục con còn lại, tương lai này rất không chắc chắn, người sống sót vào phút cuối cùng không biết sẽ là ai."

"Nữ thần số mệnh cùng nữ thần may mắn mở ra một cuộc chơi, một kẻ đột ngột xuất hiện tại thời đại này sẽ trở thành chiếc bánh răng vận mệnh, sinh tồn hoặc là tử vong, sự tham gia của hắn sẽ ảnh hưởng đến kết cục sau cùng."

"Cái này cũng đã trở nên vô ích." Trelawney đứng thẳng người dậy, bà ta lấy lên quả cầu thủy tinh trên bàn Harry, ở trước mắt bao người hung hăng đem nó ném xuống đất, những mảnh kính bị bể vung ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top