Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry tỉnh dậy chóng mặt, mất phương hướng và bụng cậu cảm thấy khó chịu khiến bản thân bối rối, rồi đột nhiên những sự kiện ám ảnh ngày hôm qua lại quay về. Bellatrix đã giáp mặt với cậu... một câu thần chú... máu lênh láng... mèo con của cậu đang bị tổn thương... tấn công Bellatrix... Tom đã đến để giải cứu cậu... Allie đang chữa thương cho cậu... All... Allie đang cầm thứ gì đó sắc bén... Tom giữ chặt cậu xuống giường...

Sự giận dữ tràn ngập tâm trí cậu. Tom đã phản bội cậu, để Allie làm... làm một điều gì đó với chú mèo con của cậu! Mèo con của anh! Harry thở hổn hển và nhanh chóng đánh giá rằng mèo con của cậu vẫn còn và cảm thấy thoải mái với những vết rạn in hằn trên cái bụng to lớn của mình. Cậu nhìn sang bên trái và thấy Tom đang ngủ ở đó. Cơn tức giận ập tới và cậu nhe răng. Hắn dám ngủ cạnh cậu sau những gì hắn đã làm! Harry kích động muốn đẩy Tom ra khỏi giường nhưng cậu đã nén nó lại; cậu không muốn nói chuyện với Tom trong lúc này. Đẩy hắn ra khỏi giường sẽ làm tổn thương hắn bởi vì chiếc giường quá cao nhưng cuối cùng điều đó sẽ đánh thức hắn.

Khi Harry giận dữ trừng Tom, cậu không thể không chú ý đến một số thứ. Trước nhất, Tom trông thật kiệt sức. Có những quần thâm sậm màu dưới mắt anh và những vết nhăn đầy lo lắng vắt ngang trên trán anh. Harry cảm thấy một ít đau lòng ngắn ngủi khi nhìn chằm chằm vào Tom nhưng rất nhanh liền biến mất. Cậu lớn tiếng nổi cáu và ngồi bật dậy nhưng bị chặn lại bởi sức nặng trên bụng và nhận ra rằng cánh tay của Tom vắt ngang bao phủ bảo bọc quanh bụng cậu. Harry khẽ hạ tai xuống và nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra. Cậu cân nhắc việc ném nó thật mạnh xuống giường nhưng điều đó cũng sẽ đánh thức Tom dậy nên cậu nhẹ nhàng đặt cánh tay xuống bên cạnh hắn.

Một phút tò mò, Harry nhìn Tom đang ngủ. Trông có vẻ như hắn đã lâu không có một giấc ngủ ngon hoặc ngủ không được lâu lắm. Harry thừa nhận mình rất tự mãn khi nhìn khắp khuôn mặt của hắn khi cậu nhẹ nhàng nghịch vài cúc áo của Tom; Có vẻ như Tom đã không buồn thay đồ vì hắn vẫn còn mặc bộ quần áo từ hôm qua. Nó được bao phủ trong máu khô, rất có thể là của cậu. Harry rít lên và vòng tay ôm lấy cơ thể mình khi ký ức đầy mạnh mẽ trở lại, bao gồm cả sự phản bội của Tom. Nhưng sau đó cậu nhận thấy rằng có một số vết máu tươi bao phủ trên đó bao gồm một số ít trên khuôn mặt của Tom mà cậu đã không nhìn thấy trước đó. Hơi thở của cậu đông lại và vội vàng kiểm tra xem Tom có bị thương không mà không đánh thức hắn dậy và kết luận rằng không có bất kỳ một vết thương nào.

Harry thở phào nhẹ nhõm và tự hỏi Tom đã làm cái quái gì khi cậu đang... ngủ? Tom ngu ngốc. Mình ghét anh ấy! Harry nghĩ thầm. Như thể nghe thấy suy nghĩ của cậu, Tom hơi trở mình. Harry nín thở và thở phào khi hắn không tỉnh dậy. Nhưng rõ ràng là bụng của cậu không đồng ý với hành động đó, cậu phải nhảy ra khỏi giường và nhanh chóng đi đến phòng tắm nơi cậu nôn thốc nôn tháo.

Cậu khẽ lầm bầm và đặt tay lên bụng. Harry ước mèo con của cậu sẽ di chuyển để cậu biết rằng đứa nhỏ vẫn ổn. Nhưng mèo nhỏ vẫn chưa thực hiện bất kỳ động tác nào. Harry rửa miệng và rời khỏi phòng tắm. Cậu nhìn Tom vẫn đang ngủ, cậu ngẫm nghĩ đẩy hắn té khỏi giường và chạy, nhưng cậu đã xem xét lại và lập tức di chuyển đến vị trí bí mật của mình để được ở một mình với chú mèo con của mình.

xxx

Khi Tom tỉnh dậy, hắn chếnh choáng và đau nhức khắp người; di chứng còn lại từ ngày hôm trước. Hắn trượt bàn tay của mình về phía bên cạnh để mong cảm nhận được hơi ấm của Harry, khi hắn không cảm nhận được cậu còn nằm trên giường. Cảm thấy drap giường lành lạnh, hắn kết luận rằng Harry đã đi được một lúc. "Harry?" hắn gọi và kiểm tra phòng tắm. Sau đó đi xuống hành lang đi đến phòng chơi; cậu ấy không ở đó, chỉ có Raymond và một vài Tử thần Thực tử khác.

"Raymond?" Họ quay ra khỏi TV, nhảy lên và nhanh chóng cúi đầu khi họ nhình thấy đó là ai. "Xin chào ngài, Chúa tể", họ thì thầm đồng thanh.

Tom vẫy tay với họ. "Các ngươi có nhìn thấy Harry?"

Raymond lắc đầu, "Không, thưa Chủ nhân. Tôi đã theo dõi phòng của Ngài một lúc. Cậu ấy đã không rời khỏi đó."

"Cậu ấy có lẽ vẫn còn ở đâu đó quanh đây."

Ray gật đầu và ngập ngừng. "Cậu ấy có ổn không, Chủ nhân?"

Tom nhìn thấy sự lo lắng và những biểu hiện kinh hoàng qua sự lo lắng của họ. "Em ấy ổn. Và em bé cũng vậy." Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. "Harry chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt."

"Thuộc hạ hiểu rồi. Thế thì quá tốt rồi."

"Đúng vậy," Tom nói với một nụ cười thận trọng.

"Ngài trông giống như cũng cần rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, thưa Chủ nhân." Avery rụt rè nói.

"Ta sẽ nghỉ ngơi ngay khi ta tìm thấy Harry," Tom trả lời, xúc động trước sự quan tâm của họ. Hắn gật đầu với họ và khi trở về phòng, kiểm tra lại nhưng hắn vẫn không tìm thấy cậu. Có lẽ em ấy đã bỏ đi khi ta rời khỏi, hắn nghĩ và quyết định đi tắm; hắn không muốn Harry nhìn thấy hắn như thế này.

Sau khi tắm xong, hắn mặc quần áo, rời khỏi phòng và tiếp tục tìm kiếm Harry nhưng hắn vẫn không thể tìm thấy cậu. Hnắ nhìn khắp nhà và bắt đầu hoang mang. Ngay cả Tử thần Thực tử của hắn cũng đã bắt đầu tìm kiếm cậu nhưng họ cũng đang bắt đầu cảm thấy trống rỗng. Cuối cùng hắn chạy ngang qua Albert.

"Chào buổi-"

"Cậu có nhìn thấy Harry?" Tom hỏi cắt đứt câu chào hỏi.

Albert nhướn mày. "Không, tôi không thấy. Tôi cho rằng cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh cậu."

"Không. Em ấy không ở đó khi tôi thức dậy sáng nay." Tom nói để những ngón tay vuốt qua mái tóc hắn. Hắn quay lại khi một Tử thần Thực tử đến gặp hắn để báo cáo.

"Cậu ấy không có ở trên tầng ba hay trong phòng ngai vàng, thưa Chủ nhân."

Tom thở dài thất vọng và Tử thần Thực tử sợ hãi nao núng cuối người xuống cung kính. "Tiếp tục tìm kiếm," hắn vỗ vai Tử thần Thực tử và anh ta đã chạy đi.

"Geez. Cậu đã làm gì để khiến cho bọn họ sợ hãi như vậy?" Albert hỏi.

"Giết chết con chó cái phản bội." Tom trả lời ngắn gọn và tiếp tục nhìn chằm chằm xuống hành lang.

"Tớ đoán nó thực sự tồi tệ," Albert nói sau lưng hắn.

"Nếu tất cả những vết bẩn sẽ nằm vĩnh viễn trên sàn nhà trong phòng ngai vàng thì có.*" Tom nói nhìn vào bếp, "Chết tiệt, em ấy đâu rồi?"

[Cảm ơn HanDuKim đã góp ý cho mình dịch câu này nhé]

"Có lẽ cậu ấy đang trốn."

"Em ấy muốn trốn ai?"

"Cậu."

Tom dừng lại và quay ngoắt lại, "Tại sao em ấy lại trốn tôi?"

Albert nhún vai như muốn nói 'Ừ thì...'

Đôi vai của Tom rũ xuống khi nhận ra, "Cậu không nghĩ rằng... tôi chỉ đang cố gắng bảo vệ em ấy."

"Nhưng cậu ấy không biết điều đó," Albert nói khẽ.

Tom nhắm mắt mệt mỏi và đưa tay xoa mặt. "Thế còn đứa nhỏ?" Tom hỏi.

"Tôi chắc chắn Harry sẽ ra ngoài khi cậu ấy cần bất cứ thứ gì. Cậu ấy sẽ không khiến đứa bé gặp nguy hiểm." Albert trả lời. Ông nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Tom, "Chúng ta cần phải cho cậu ấy một chút thời gian."

xxx

'Một thời gian' hóa ra là 3 ngày và không ai thấy đầu hay đuôi của Harry. Tử thần Thực tử như đang đi trong một cái vỏ trứng ở xung quanh. Tom đã không có một giấc ngủ ngon hàng đêm đàng hoàng trong nhiều ngày và rất có thể hắn sẽ chộp lấy người đầu tiên mà hắn nhìn thấy, thường xuyên Albert vẫn chưa rời đi trở thành đối tượng chính. Nhưng Albert vẫn giữ tất cả trong tầm kiểm soát và cố gắng giữ hắn ta bình tĩnh.

Tom đã ngừng cuộc tìm kiếm Harry để cậu ấy ra ngoài mà không sợ bị bắt, nhưng không ai thấy cậu ta cả, điều đó khiến Tom phát điên lên. Nếu yêu tinh trong nhà đã từng nhìn thấy cậu, tuy nhiên họ đã không nói bất cứ điều gì. Vì vậy, theo như hắn biết Harry đã không đi ăn hay ngủ. Chà, có lẽ ngủ, Harry sẽ ngủ ở bất cứ đâu.

Tom thở dài và dụi mắt mệt mỏi khi anh bước tới phòng chơi một lần nữa. "Bất cứ thứ gì?"

Ray, Patterson và Avery nhảy lên khỏi đi văng. "Không có thưa Chúa tể của tôi," Ray nói.

Tom thở dài và dựa lưng vào khung cửa. Những Tử thần Thực tử nhìn nhau không biết phải làm gì với thời điểm yếu đuối của Chủ nhân.

"Có lẽ cậu ấy đang ở trong tổ của mình," Patterson lên tiếng. Tom mở mắt và nhìn chằm chằm vào anh ta cùng với hai Tử thần Thực tử khác. Patterson nhún vai lo lắng, "Mẹ tôi từng có một con mèo."

Tom đã có những nghi ngờ về nơi được gọi là 'tổ' của Harry. Hắn đã không tìm thấy trong những cuốn sách của Albert và đã mua một vài cuốn sách về việc mang thai của mèo và tìm hiểu về thói quen của bọn chúng. Hắn không biết Harry đã bắt đầu khi nào, nhưng khi yêu tinh trong nhà và một vài người theo dõi cậu ấy báo cáo rằng một số vật dụng và chăn bị thiếu, Tom biết rằng Harry đã bắt đầu làm tổ. Bây giờ hắn chỉ không biết nó nằm ở đâu. "Em ấy chắc chắn đang làm tổ, nhưng ta không biết nó nằm ở đâu."

Những Tử thần Thực tử nhìn nhau và im lặng liên lạc, "Chúng tôi cũng không biết ở đâu, thưa Chúa tể của tôi ", Avery tuyên bố, "Nhưng tôi đã từng thấy cậu ấy đi ra khỏi phòng của Goyle với một cái gối lớn. Tôi không biết cậu ấy đã đi đâu sau đó."

Tom nhấc khóe miệng lên thành một nụ cười nhỏ trước khi để nó biến mất, "Vâng. Một số thứ dường như đang biến mất ở mọi nơi." hắn dừng lại trong suy nghĩ trước khi gật đầu và quay lại, "Hãy cho ta biết nếu ngươi nhìn thấy em ấy." hắn nói rồi rời khỏi phòng.

Tom bắt đầu đi xuống hành lang để đến văn phòng của mình nhưng dừng lại và quay lại để xem xét liệu hắn có thể giải quyết được bí ẩn về tổ của Harry hay không. Anh có một sự nghi ngờ đã lẩn quẩn trong hắn một lúc rồi. Hắn đến căn phòng trống của mình và nhìn xung quanh, "Harry?" anh gọi và đứng ở giữa phòng. "Harry?"

"Vâng?" Một giọng nói từ bên phải hắn vang lên.

Tom quay lại nhanh chóng và thở phào nhẹ nhõm, "Có em đây." Anh mỉm cười rồi cau mày. Chờ đã cậu vừa bước ra khỏi tủ? Hắn nghĩ khi nhìn vào cánh cửa hơi hé ra, Harry đang đứng phía trước mặt, Nghi ngờ vừa được xác nhận.

"Có chuyện gì?" Harry thận trọng hỏi khi Tom nhìn cậu chằm chằm. Mắt cậu phóng tới nơi Tom đang nhìn. Hoảng sợ đè chặt lấy cậu, Không! Tom đã biết vị trí bí mật của mình nằm ở đâu! Mình làm gì bây giờ? Mình phải di chuyển nó...

Tom rũ bỏ suy nghĩ của mình, bước về phía trước và ôm Harry trong vòng tay. Harry cứng người lại nhưng không tránh đi, cuối cùng Tom chịu đựng lùi lại, "Em cảm thấy thế nào?" Tom thì thầm.

"Rất khỏe." Harry trả lời ngắn gọn. Tom nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Harry, "Thằng bé cũng khỏe."

"Rất tốt." Tom nói với một tiếng thở dài và vòng tay ôm Harry một lần nữa. Harry ngọ nguậy thoát khỏi vòng tay, đẩy Tom tránh đi. "Harry?"

"Đừng chạm vào tôi." Harry rít lên.

Tom buông tay vì sốc và Harry rình rập lui về phía cánh cửa. "Đợi một lát Harry." hắn nói nắm lấy cổ tay cậu.

Harry vung tay ra, "Tôi nói đừng chạm vào tôi!" anh quát.

"Harry làm ơn, hãy để anh-"

"Không!" Harry hét lên, "Anh để cho ông ấy... anh... anh..."

"Không đâu, Harry anh sẽ không-"

"Cứu lấy nó," Harry nói và bắt đầu đi ra cửa lần nữa nhưng dừng lại khi Tom vẫn đứng trước mặt anh, "Đi đi"

"Harry làm ơn, hãy nghe anh."

"Kh-"

Tom đưa tay lên miệng Harry để bịt miệng cậu, "Em biết anh sẽ không bao giờ làm hại con của chúng ta, Harry. Em luôn biết điều đó. Anh bắt buộc phải để cho Albert trấn an em nếu không anh sẽ mất cả em và mèo nhỏ của chúng ta. Anh... Anh không thể nào chịu đựng được điều đó. "

Đôi mắt của Harry mở to kinh hoảng, "Anh sẽ làm...", cậu bỏ đi, nếu điều đó không đủ làm cậu sốc thì chẳng là gì với những gì cậu nhìn thấy trên khuôn mặt của Tom. Những giọt nước mắt. "Ôi Tom," cậu rên rỉ và vòng tay ôm chặt cổ Tom. Tom níu lấy và vùi mặt vào vai Harry. Khi cậu ôm hắn, cậu cảm thấy có gì đó thấm ướt trên cổ. Tom đang khóc? Harry đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, cậu bị mắc kẹt trong cơn giận dữ trong khi Tom đang mất trí vì lo lắng. Hắn ôm chặt cậu hơn, "Anh xin lỗi," hắn nức nở.

"Không phải anh," Tom thì thầm.

Harry lắc đầu, "Anh không có gì để phải xin lỗi cả," cậu thì thầm, kéo hắn lại và lau đi vết nước mắt trên má. Tom nhìn chằm chằm vào cậu trong sự hoài nghi. Harry sụt sịt và bắt đầu khóc to hơn và tay cố gắng gạt đi những giọt nước mắt của Tom. Tom không khóc, cậu là người đáng lẽ phải khóc. Tom là người mạnh mẽ. Cậu không muốn nhìn thấy nó nữa.

Cuối cùng, nước mắt của Tom đã ngừng rơi và hắn hôn mãnh liệt lên môi Harry. Harry nức nở đáp lại và mở miệng ra để hưởng ứng mãnh liệt. Cuối cùng họ phải kéo ra một khoảng nhỏ để thở và họ tựa trán vào nhau. "Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh," Harry thì thầm và rúc sâu vào vòng tay Tom. Sau vài giây Harry mỉm cười.

"Gì thế?" Tom hỏi, khi hắn đã hoàn thành việc loại bỏ tất cả chứng cứ về khoảnh khắc yếu đuối của mình.

"Anh đã nói mèo con."

"... Không, anh không nói."

"Có anh đã nói."

Tom nghĩ lại một lúc, "Không, anh không," hắn nói dối.

"Có anh đã nói, em đã nghe thấy nó."

"Vậy nếu anh nói thế," Tom hỏi một cách thách thức.

"Em đã nói với anh rằng em sẽ khiến anh bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình mà."

"Chết tiệt," Tom lẩm bẩm dưới hơi thở của mình.

Harry cười toe toét, "Anh nợ em một cây kem với salsa ở phía trên."

Tom khiến cả hai đối mặt, "Anh cũng vậy."

"Đừng quên thêm một ít anh đào."

"Vâng, tất nhiên." Tom nói kéo Harry lại gần và xoa xoa lưng cậu.

Harry mếu máo trong sự hài lòng. Cậu cảm thấy thật tốt. "Em ghét phải cắt ngang lúc này nhưng em phải ra ngoài vì một lý do."

"Cái gì thế?"

"Em đói."

"Oh. Được rồi. Chúng ta sẽ đi xuống và mang cho em thứ gì đó để ăn. Sau đó, anh muốn Albert kiểm tra em được chứ."

"Mọi người vẫn còn ở đây à?"

"Đúng vậy. Cậu ấy ở lại phòng trường hợp khẩn cấp."

"Được rồi. Đi thôi," Harry nói và kéo tay Tom.

"Cầm lấy, để anh tự dọn dẹp." Tom nói. Harry gật đầu, thả tay ra và Tom đi vào phòng tắm. Hắn đi đến bồn rửa mặt và rửa mặt, cảm giác xấu hổ và nhẹ nhõm lan ra khắp cơ thể. Xấu hổ vì hắn đã bị bắt gặp lúc yếu đuối; khóc như một đứa trẻ, cho dù đó là trước mặt Harry. Nhưng nhẹ nhõm vì Harry đã tha thứ cho hắn và thoát khỏi nỗi đau quá lớn mà hắn đã giữ sâu bên trong mình.

Tom thở dài, lắc đầu và lau khô mặt. Anh quay mặt để rời khỏi nhưng tạm dừng khi nhìn vào gương, sau đó ở phía xa của bức tường. Anh liếc nhìn cánh cửa, rồi quay lại phía bức tường. Nó sẽ không làm tổn thương... Anh ta sử dụng một bùa im lặng để nhìn xuyên qua bức tường. Những gì hắn nhìn thấy khiến cho hắn phải ngạc nhiên. Thứ được cho là mặt sau của cái tủ quần áo là một không gian được mở rộng ẩn sau quần áo và những chiếc hộp. Tom biết rằng thứ gì đó đã biến mất, hắn chỉ không biết là bao nhiêu... cho đến bây giờ.

Chăn, gối, áo len và áo choàng vương vãi lung tung phía sau tủ quần áo tối màu. Tất cả được sắp xếp cẩn thận trong một vị trí thoải mái để một người có thể nằm và không cần phải di chuyển trong nhiều giờ. Ở giữa tất cả mọi thứ, hắn có thể nhìn thấy hai chiếc áo bị mất mà hắn đang tìm kiếm. Tom hoang mang lắc đầu.

Harry bước vào phòng, ngồi phịch xuống giường và nằm xoài ra. "Tooommm!" cậu sốt ruột vẫy đuôi. "Em đói nhanh lên." cậu tiến sâu hơn vào phòng tắm, "Tom là gì-" Harry bị cắt ngang với những gì Tom đang nhìn thấy bên kia. Anh ấy đã biết! Địa điểm bí mật của mình! Mình phải di chuyển nó đi thôi... Cậu đã suy nghĩ rất nhiều và bắt đầu nghĩ đến một nơi khác bí mật hơn.

"Anh đang đến đây," Tom gọi khi nghe tên mình được réo lên. Hắn hoá giải câu thần chú, biến bức tường trở lại bình thường, sau đó rời khỏi phòng tắm. Khi hắn bước ra, hắn thấy Harry nằm đó, "Sẵn sàng chưa?" hắn hỏi, rồi cau mày khi không nhận được câu trả lời. "Này," hắn nói, chạm vào tai cậu. Harry nhảy dựng lên và chớp mắt với hắn. "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì '" Harry nói một cách cẩn thận, "Anh xong chưa? Em đói rồi."

"Được rồi, được rồi," Tom nói với một nụ cười và dẫn cậu xuống cầu thang để ăn sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top