Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáng sinh là một ngày lễ vô cùng thú vị nhưng cũng thật mệt mỏi. Đó là Giáng sinh đầu tiên của cặp song sinh và Harry muốn mọi thứ phải hoàn hảo. Cậu phải đảm bảo rằng cậu có được cái cây thông lớn nhất mà cậu có thể tìm thấy và nhờ Tom giúp cậu thắp đèn và treo lên tất cả những đồ trang trí bằng tay, điều này khiến cho Tom cảm thấy không hài lòng. Những chiếc vớ được treo trên lò sưởi, cây tầm gửi ở tất cả những ô cửa, rạn san hô ở cửa trước và vòng hoa quấn quanh lan can của các tay vịnh cầu thang. Harry biết cậu hơi quá nhiệt tình nhưng cậu không quan tâm và Tom cũng vậy. Mọi thứ phải thật hoàn hảo.

Tất cả công việc khó khăn của Harry đã được đền đáp. Ngôi nhà cực kỳ xinh đẹp và rực rỡ hơn hẳn so với trước đây sau khi Harry đã xuất hiện. Mọi thứ đã từng làm cho một ngôi nhà trở nên tối tăm và ảm đạm bây giờ thì ngôi nhà đã trở nên ấm áp và tràn đầy yêu thương. Cặp song sinh còn quá nhỏ để đánh giá đầy đủ hoặc hiểu hết tất cả những ý nghĩa của điều này, hai đứa nhỏ chỉ biết rằng họ được phép bày bừa một lần.

Và họ đã làm mọi thứ trở thành một mớ hỗn độn.

Đến sáng Giáng sinh, Harry đánh thức cặp song sinh dậy và đặt những chiếc nơ nhỏ màu xanh lá cây và đỏ với những chiếc chuông quanh cổ và đưa chúng xuống cầu thang nơi Tom đang chờ đợi nghịch ngợm với máy ảnh. Sau đó, họ ngồi xuống trước cây của họ và lần đầu tiên mở quà như một gia đình. Ngay khi cặp song sinh hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ đã tấn công tờ giấy lễ hội một cách mạnh mẽ, xé nó thành những mảnh vụn bằng móng vuốt nhỏ bé của chúng.

Hai đứa nhỏ thậm chí còn không chú ý đến những gì được ghi bên trong tờ giấy, có quá nhiều niềm vui chỉ với mẩu giấy. Vì vậy, đồ chơi dành cho mèo con, đồ chơi trẻ em và quần áo (phòng ngừa khi chúng trở lại bình thường) và những thứ khác mà Tom và Harry đã mua cho chúng khi quay trở lại dưới gốc cây vào một lúc sau đó.

Sau đó là thời gian để Tom và Harry trao đổi quà tặng.

"Chỗ này. Đây là dành cho em," Tom nói và rút ra một hộp hình chữ nhật.

Harry cười khẽ và lắc đầu, "Anh đã cho em hai thiên thần nhỏ xinh đẹp, chúng ta sắp kết hôn, chiến tranh cũng đã kết thúc, anh lại có thể còn gì để tặng em chứ?"

"Well, khi em nhìn nhận mọi thứ theo cách đó, điều này thực sự dường như rất tầm thường nhỉ," Tom nói thu món quà lại.

"Hey!"

Tom cười và đưa cái hộp được bọc thật cẩn thận lại. Bên trong là một chiếc vòng cổ bằng kim cương tuyệt đẹp có hình chữ 'H.'

"Oh Tom. Nó đẹp quá."

"Anh rất vui vì em thích nó," hắn nói, "Anh đã nghĩ về việc lấy một chiếc cho cặp song sinh, nhưng…."

"Hai đứa vẫn chưa biến trở lại," Harry kết thúc.

"Đúng vậy, nhưng cũng… Nhìn vào những gì hai đứa đã làm với mấy tờ giấy gói kìa."

Harry nhìn những mảnh giấy gói quà bị xé vương vãi trên sàn, "Oh."

"Chính xác."

Harry cười, "Đeo nó lên giúp em," cậu nói đưa chiếc hộp cho hắn và quay người lại. "Chúng ta cần phải dọn dẹp nào," cậu cho một câu bình luận trong khi Tom đeo vòng cổ cho mình.

"Được rồi. Anh đã nói với mọi người nên tập trung lúc năm giờ."

Harry liếc nhìn đồng hồ trên tường, "Yike! Đã trưa rồi! Có quá nhiều việc phải làm!"
Harry nhảy bật lên và kéo Tom dậy, họ bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn mà cặp song sinh đã tạo ra.

Phải mất một lúc lâu; với một chút sợ hãi khi họ không thể tìm thấy Raja, nhưng cô bé đã ở dưới gốc cây thông cùng với nỗ lực và dũng cảm của mình để đánh bại một vật trang trí đang treo trên cây, cuối cùng họ đã có một sàn nhà không tì vết. Nhưng họ vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Năm giờ sau, mọi thứ đã hoàn thành. Bữa tối gần như đã sẵn sàng, với mùi của một bữa tiệc tuyệt vời đang toả hương bên trong và chiếc bàn được chuẩn bị sẵn sàng. Cặp song sinh được tắm rửa sạch sẽ với một bồn tắm ấm áp đang đeo những chiếc nơ đỏ và xanh quanh cổ. Harry và Tom cũng vừa mới tắm rửa và mặc quần áo mới. Bây giờ tất cả những gì phải làm là chờ đợi khách của họ.

xxx

Khi Lucius và Narcissa tới, họ đã rất ngạc nhiên khi thấy toàn bộ ngôi nhà được trang trí đầy đủ, rực rỡ và ấm áp. Họ không quen nhìn thấy ngôi nhà này quá sáng. Rodolphus và Rabastan thậm chí đã thực hiện một quang cảnh bằng cách hành động như thể cả hai đang tan chảy thành bãi nước khi họ bước vào; vấp và ngã chồng lên nhau.

"Oh, mặc kệ họ đi Harry," Narcissa ra vẻ có chút khó chịu nói với cặp anh em đang nằm dài trên sàn nhà, "Dì nghĩ mọi thứ trông thật đáng yêu."

"Cảm ơn ạ. Nhưng con nghĩ rằng con đã đi quá xa," Harry bẽn lẽn nói và nhìn xung quanh.

"Bậy nào! Đây là lần đầu tiên đón Giáng sinh của hai đứa nhỏ. Con có quyền làm như thế. Dì còn nhớ Giáng sinh đầu tiên của Draco. Dì đã chất đầy sàn nhà với những món quà dành cho thằng bé. Còn Lucius tỏ vẻ hơi bực bội vì điều đó.”
 
Harry bật cười, "Con cũng làm vậy. Nhưng Tom thì không bận tâm mấy ạ. Anh ấy cũng rất phấn khích vì điều đó. Điều duy nhất đáng tiếc là hai đứa không thể sử dụng bất kỳ thứ gì chúng được nhận vì chúng vẫn là hai con mèo con."

"Nhưng mà hai đứa sẽ sớm biến về thôi đúng không?"

"Con cũng thật sự mong là như vậy."

"Dì cho rằng, bất cứ khi nào hai đứa nhỏ sẵn sàng," cô vỗ nhẹ lên vai cậu và quay sang tham gia cùng chồng mình.

Harry gật đầu và quay sang người đang lảng vảng ở phía sau lưng mình. "Xin chào, Draco," cậu liếc nhìn khi đi về phía anh chàng.

Draco cứng người, "P-Potter," anh chàng xoay xở để thoát đi, đôi mắt anh chàng lướt qua nơi Tom đang đứng và dùng khóe mắt để nhìn họ.

Harry cười thầm, "Thật tốt khi gặp lại cậu, sau một thời gian dài. Chắc chắn cậu rất nhớ tôi đúng chứ?"

"Thực sự không có," Draco cố gắng tỏ ra mình thật dũng cảm hơn những gì anh chàng thực sự cảm thấy. Tại sao mình phải đến đây? Anh chàng đã nghĩ như vậy.

Harry mỉm cười một lần nữa trước khi lao vào anh chàng và ghìm anh ta vào tường.
Những người khác trong phòng quay về hướng phát ra âm thanh và há hốc mồm trước những gì họ thấy. Lucius có vẻ hơi lo lắng cho cậu con trai của mình nhưng gã vẫn biết tốt hơn hết là đừng ngắt lời và Narcissa đã tìm đến Tom với mong muốn hắn có thể tiến lên can ngăn Harry nhưng Tom chỉ nhìn mọi thứ đang diễn ra trong sự thích thú.

"Ngươi thực sự đã biến cuộc sống của ta trở thành địa ngục, ngươi luôn biết ngươi là một tên đáng khinh chết tiệt!" Harry rít lên với anh chàng, tận hưởng cái cách mắt Draco mở to vì sợ hãi. "Rảo bước quanh trường với suy nghĩ ngươi tốt hơn những người khác chỉ vì cha ngươi có rất nhiều tiền và có nhiều bạn bè nắm quyền lực trong tay. Ngươi thực sự cần phải rút đầu ra khỏi mông*, bởi vì ngươi không phải! Ngươi chỉ là một đứa trẻ hợm hĩnh, hư hỏng. Điều ngươi luôn làm là phải khiến mọi thứ quay xung quanh ngươi, ngươi không hề biết làm như thế nào để một mình hoàn thành một thứ gì đó.”

(*You really need to pull your head out of your ass: tui thật sự không biết câu này có ý gì luôn nên dịch sát nghĩa nhá, ai có cách dịch hay hơn thì nhắn tui sửa lại nhen.)

"Đừng để ta bắt đầu với tất cả những thứ tồi tệ mà ngươi đã làm với ta. Luôn luôn trêu chọc và làm hỏng mọi thứ của ta làm để khiến cho ta trông thật thảm hại. Ta thực sự nên dùng móng vuốt để banh mắt của ngươi ra thật to ấy nhỉ," Harry tiếp tục mở rộng móng vuốt và hướng về phía khuôn mặt điển trai của đối phương. Nhưng rồi ánh mắt của Harry dịu lại và cậu thu tất cả những móng vuốt lại và làm một điều thật kinh ngạc. Cậu ôm chầm lấy đối thủ một mất một còn.

Mọi người trong phòng, ngoại trừ Tom, đều hoá thành tượng đá không tin vào mắt của mình khi nhìn thấy Harry ôm chặt kẻ thù tệ hại nhất của mình; không thể nói nên lời.

"Nhưng nếu cậu không làm tất cả những điều đó và làm hỏng lọ thuốc của tôi, tôi sẽ không bao giờ có thể gặp được Tom," Harry kéo lại anh chàng lại gần và thì thầm, "và tôi vẫn cảm ơn ngươi dù chỉ một lần," cậu nói rồi nở một nụ cười thật tươi.

Draco đần mặt gật đầu và vẫn đứng yên tại chỗ khi cậu rời đi, hoảng sợ cho rằng cậu sẽ thay đổi suy nghĩ về việc dùng móng vuốt của mình để vạch mắt của anh chàng ra. Chúng trông thật sự rất sắc bén!
Tom phá vỡ sự im lặng bằng một nụ cười khúc khích và vòng tay quanh eo Harry, "Xong rồi chứ?"

Harry hít một hơi thật sâu và thả ra thật chậm, "Đương nhiên. Em luôn muốn nói rằng…." Cậu nhìn chằm chằm vào không gian khoảng một phút và sau đó mỉm cười rạng rỡ. "Ai đói bụng nào?"

xxx

Phần còn lại của đêm Giáng sinh với việc Draco luôn cách thật xa Harry hết mức có thể. Chứng tỏ cho việc  suốt những năm cuối cùng của mình, cậu sẽ không bao giờ quay lại và cắn vào mông anh ta. Anh chàng chưa bao giờ sợ hãi đến thế, thậm chí cho dù có đứng trước mặt Chúa Tể Hắc Ám. Không cần phải nói anh chàng đã thật sự học được bài học cho bản thân mình.

Sau khi mọi người vui vẻ tận hứng và căng bụng với bữa tối, họ ngồi xung quanh và nói chuyện hàng giờ về những điều vô nghĩa. Cười, đùa, và bàn về những dự định cho tương lai.

Harry không thể không mỉm cười và cảm thấy biết ơn về tất cả những gì mình có. Hai chú mèo con xinh đẹp, chồng sắp cưới và bạn bè.

"Em đang cười cái gì vậy?" Tom thì thầm với cậu khi cuộc trò chuyện vẫn đang được tiếp tục mà không có hắn.

Harry lắc lắc đầu và vuốt ve nhẹ nhàng đầu chú mèo con đang ngủ trong lòng. "Không có gì. Chỉ là…. mọi thứ." Tom nhướng mày trêu chọc. Harry chỉ nhìn chằm chằm vào mọi người trong phòng, nhìn xuống Raja và Felix trong lòng rồi quay lại nhìn thẳng Tom và nhún vai.

Tom mỉm cười và hôn lên trán Harry.

"Giáng sinh vui vẻ."

HẾT CHAPTER 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top