Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp kính mờ mờ, ánh đèn nhạt nhoà và bốn bức tường trắng toát. Cậu thanh niên mặc bộ đồ ngủ xanh nhạt, nằm lặng yên. Mái tóc bạc đó đứng yên như thể người đã chết, cái ống thở chẳng làm cho vẻ xinh đẹp của cậu biến mất. Tim vẫn đập, máy đo nhịp vẫn chạy, nam nhân dựa đầu mệt mỏi bên thành giường, ngủ thiếp đi từ bao giờ không biết.

Sugawara Koushi gặp tai nạn, và hiện tại mới trải qua một trận phẫu thuật kinh hoàng do chính tay bố của Tsukishima thực hiện.

Vẫn còn sống nhưng lại nằm đó như một con cá đã chết trên thớt, chẳng thể giãy dụa thêm được nữa.

Kuroo ôm đầu ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang, đầu không ngừng đau nhức và hiện lên hình ảnh Sugawara lúc đó. Vậy, người anh nhìn thấy rốt cục là ai? Ảo ảnh, bóng ma,...hay chỉ đơn giản là do anh tưởng tượng ra?

- Kei ơi...

- Tôi đây. Đừng lo...bố tôi sẽ khám cho anh, anh sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.

Kuroo gật đầu, dựa vào bờ vai của Tsukishima.

Có lẽ tất cả đều là do tưởng tượng thật...

Trước đây Bokuto và Akaashi từng dẫn anh đi bệnh viện một lần. Họ nói đó chỉ là khám tổng thể hàng tháng, nhưng vẻ mặt hoang mang của họ khiến anh đoán ra một vài điều. Chỉ là anh đã sớm gạt nó ra khỏi đầu và chú ý tới những thứ khác, ví dụ như Kei của anh. Có lẽ nào lần này cũng vậy? Anh thực sự có bệnh? Bệnh, bệnh gì?

Anh đã tưởng tượng ra Sugawara, một người bạn của mình.

Vậy còn những người khác thì sao? Bokuto, Kenma, Akaashi, đều là do anh tưởng tượng ra?

Vậy còn Kei, em ấy liệu có thật không?

Cảm giác bờ vai ấm áp và bàn tay đang vòng qua eo anh kia đều không thể nào là giả! Cảm giác mái tóc vàng ngắn cũn kia đâm vào da mặt đều không thể là giả! Không thể nào...

Anh không biết tại sao...nước mắt mình lại tuôn ra, nóng hổi.

Anh không muốn cậu biến mất.

Kể cả Kei có là do anh tưởng tượng...thì làm ơn, đừng bắt anh phải tỉnh dậy, đừng bắt anh phải từ bỏ giấc mơ này, đừng bắt anh phải buông tay cậu.

- Đừng khóc... - Tiếng cậu văng vẳng trên đỉnh đầu, cậu lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đã sớm làm ướt vai áo cậu. - Sẽ không sao đâu, tôi đây rồi mà...

- Kei, em là thật đúng không? - Kuroo ghì chặt lấy vạt áo Tsukishima, khóc nức nở.

- Phải...

- Em có yêu anh không? Em không phải chỉ là do anh tưởng tượng...?

- Yêu. Không phải tưởng tượng đâu. Ngủ chút đi, Kuroo san, anh đã mệt rồi.

- Ừ, anh yêu em.

Tsukishima hôn nhẹ lên tóc anh trước khi anh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Cậu ôm lấy anh, đặt đầu anh sao cho thật thoải mái, thở dài.

Mình...có khi nào, chỉ là tưởng tượng của Kuroo san?

Tsukishima thấy vùng bụng quặn thắt, dịch thể trào lên từ cuống họng, chua chát và đau xót. Sống mũi cậu cay cay, nước mắt theo hai gò má rơi xuống. Cậu dùng tay gạt nó đi, ngăn nó không rơi xuống nam nhân kia. Anh ngủ yên bình, hoặc có vẻ là như thế. Cậu thấy bả vai mình run run, cố kiềm lại, để cho nam nhân thêm thoải mái.

Haha...tưởng tượng ấy hả?

-----

Kuroo được khám bởi bác sĩ Lief, một người bạn của bố Tsukishima, chuyên ngành thần kinh. Bác sĩ Lief là một người tốt bụng, hoà đồng, ông luôn cười nói và nhanh chóng đưa ra giải pháp cho căn bệnh của Kuroo. Tsukshima chỉ không hiểu tại sao, Kuroo lại luôn tỏ ra kiêng dè với ông bác sĩ này...?

- Về thôi. - Tsukishima khoát tay gọi Kuroo, anh thoải mái chạy theo, nắm chặt lấy bàn tay cậu.

Tsukishima về nhà lấy chút đồ, Kuroo muốn đi dạo một chút, anh lượn qua những con đường và những chiếc ngõ thân quen, những hàng cây đã lớn hơn một chút so với lần cuối anh đến đây. Anh dạo bước, lại dừng chân trước cái công viên gần nhà Tsukishima.

Hoài niệm, chính là nó.

Chuyện của chúng ta mở ra ở Miyagi và cũng kết thúc ở Miyagi. Bắt đầu lúc trời trở lạnh và cũng kết thúc lúc trời trở lạnh. Một lần nữa bắt đầu, lại là một ngày lạnh buốt và tại Miyagi.

Cái đu được làm từ lốp xe cũ và dây xích gỉ sét vẫn còn ở đó, chỉ có điều đã cũ đi nhiều rồi.

Năm đó, Tsukishima mặc chiếc áo len trắng ngà và cái quần bò xanh, chân đeo đôi giày Converse mà anh tặng trong dịp sinh nhật. Cậu ôm con mèo màu đen, nó ngủ trong lòng cậu, lớp lông hơi xù lên vì lạnh. Vẻ mặt của cậu lúc đó thật...hạnh phúc, chắc thế. Anh không hiểu tại sao mình vẫn có thể nói ra lời chia tay với cậu, khiến cho cậu đau khổ, là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh.

Có thể, bây giờ, anh và cậu đã cùng nhau nắm tay, cùng nhau trao một cái ôm và mỉm cười. Nhưng một trái tim đã rạn nứt thì không thể trở lại nguyên vẹn được nữa, nếu có thì chỉ là những vết khâu chắp vá lằng nhằng.

Anh cười khổ, vậy tức là cho dù anh có cố gắng mong cậu tha thứ, cậu cũng không bao giờ tha thứ cho anh?

Meow~

Kuroo nghe thấy tiếng kêu khe khẽ ở phía trước, anh ngẩng đầu, thấy một con mèo đen, thân hình nhỏ bé, lớp lông hơi xù lên vì lạnh. Đôi mắt xám đục của nó mờ mịt, nó chỉ nhìn anh, như thể để cười nhạo con người ngu ngốc của anh.

- Kuro? Là mày? - Kuroo định lại gần nó thì bỗng nhiên con mèo bỏ chạy, anh vội vã đuổi theo, anh biết Tsukishima rất yêu thương con mèo này, có lẽ cậu sẽ rất vui nếu anh đem nó về. Hơn thế nữa, con mèo nhỏ đã chứng kiến thật nhiều chuyện, anh muốn được nói chuyện cùng nó. - Đừng chạy, Kuro.

Con mèo chạy qua những ngách nhỏ, nhảy lên bức tường và phát ra những tiếng kêu khẽ.

Kuroo đuổi theo, và anh không bắt kịp nổi nó.

- Kuroo san, anh làm gì thế, ta phải đi thôi. - Tsukishima đeo chiếc túi trên vai, bước ra từ cửa nhà.

- Kei! - Kuroo quay lại nhìn Tsukishima, mỉm cười. - Anh tìm thấy Kuro rồi, nó ở quanh đây thôi.

- Kuro? Mèo đen?

- Ừ, con mèo của em ấy.

Tsukishima nhìn khuôn mặt hớn hở của Kuroo, thở dài lắc đầu. - Kuroo san, con mèo đó mất tích lâu rồi, nó không thể quay lại nữa đâu.

- ...a?

Kuroo cứng người, chẳng lẽ lại là do anh tưởng tượng...? Rõ ràng, con mèo đó, nó đã ngồi ở công viên. Anh đã nghe thấy tiếng kêu của nó. Nhưng, Sugawara, người mà anh tưởng tượng ra, cũng đã nói chuyện cùng anh. Cả cơ thể Kuroo sụp xuống, anh ôm lấy đầu, vô cùng choáng váng.

Tsukishima biết mình đã nói sai, cậu lập tức đỡ anh dậy, vội vã nói. - Không phải đâu, Kuroo san, quanh khu này có nhiều mèo mà. Có lẽ con anh nhìn thấy chỉ là một con của hàng xóm quanh nào. Thôi nào, đứng dậy đi, tôi đã nói là mọi thứ rồi sẽ ổn mà, tôi ở đây rồi, anh sẽ không sao đâu.

- Ừ ừ, chắc là vậy đấy... - Kuroo cười trừ, nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Tsukishima, đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần áo.

- Đi thôi nào... - Tsukishima hôn phớt lên má anh, để anh dựa vào vai mình, bước đi.

Kuroo dựa vào bả vai đó, một lần nữa, lại thật ấm áp.

Phải, cậu không thể nào là do anh tưởng tượng được...

Mùi hương của cậu, mái tóc của cậu, đôi môi của cậu, từng đốt xương của cậu, đều quá quen thuộc, quen đến mức không thể lẫn được.

Trừ khi anh phát điên, có lẽ bản thân sẽ không bao giờ quên nổi cậu...

Vậy, có phải là tốt không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top