Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12 - Cô bé Lọ Lem không có giấc mơ

Tháng sáu là mùa mưa giông của thành phố này, kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng cũng dắt tay cơn mưa tầm tã đến đúng như đã hẹn. Hai ngày rưỡi ấy trôi qua nhanh chóng và bình đạm, để đến khi hồi tưởng lại, nó thậm chí còn mờ ảo như một giấc mơ. Song có một điều không thể phủ nhận, ba năm phổ thông, toàn bộ gian khổ, khẩn trương, kiên nhẫn, hoang mang đều đã được vẽ lên một dấu chấm câu sau hai ngày rưỡi ấy.

Buổi tối ngày thi môn cuối cùng, hầu hết học sinh cuối cấp đều tự phát tổ chức ăn mừng. Lớp Tự nhiên 4 đặt một phòng lớn trong quán KTV gần trường. Căn phòng được thiết kế để dung nạp 30 người tự nhiên bị nhồi nhét hơn 50 người tức thì trở nên hùng vĩ lạ thường. Cái cảm giác nhẹ nhõm và lạc lõng xuất hiện cùng lúc sau kỳ thi, khiến cho những học sinh cuối cấp bị kéo căng dây thần kinh trong suốt thời gian qua gấp rút muốn tìm một nơi giải tỏa, không khí cũng vì thế mà cuồng nhiệt đến đỉnh điểm, bia tươi cứ cách một lúc lại phải gọi thêm, ngay cả lão Tôn cũng say đến ngả nghiêng trên sofa. Nam sinh quàng vai chụm đầu nhau gào thét vào hai chiếc micro bài "Anh hùng đích thực", vừa kết thúc không bao lâu thì khúc dạo đầu ai oán của "Hồng trần cuồn cuộn" đã vang lên. Một nam sinh cầm micro hỏi lớn: "Ai chọn bài này vậy? Ai chọn thế?"

Ban đầu không ai trả lời, có người hối thúc, "Không ai hát thì bấm qua, bài tiếp theo đi."

"Ai nói không có, đưa micro đây!" Trình Tranh đột nhiên đứng dậy đòi micro.

"Cậu chọn á?" Chu Tử Dực cầm lon bia ngồi đến bên Trình Tranh, "Tôi chưa từng nghe cậu hát đấy nhá anh em tốt."

"Thế nào, cậu có ý kiến?"

"Vậy thì không, nhưng mà, bài này là tình ca nam nữ đấy nhá...." Chu Tử Dực làm bộ ra vẻ mắc cỡ ngã đầu lên vai Trình Tranh nói, "Hay là để em hát với anh nha?"

"Cút đi chỗ khác càng xa càng tốt." Trình Tranh đẩy cậu ra, Chu Tử Dực cười ha hả và kêu lên bằng giọng quái lạ, "Nữ chính đâu rồi, anh chị em ơi, chúng ta đều rất biết điều mà, mau mau mời nữ chính đi..."

Tô Vận Cẩm ngồi trong một góc còn chưa làm rõ tình hình thì đã bị vô số bàn tay vừa kéo vừa lôi cô ra ngoài, cuối cùng không biết là ai đã giở trò dùng hết sức đẩy cô một cái, nhất thời mất thăng bằng khiến cô loạng choạng đụng thẳng vào một vật gì đó, bàn tay ấy nhanh nhảu đỡ lấy cô, xây xẩm một hồi cô mới đứng vững lại được, nhưng bấy giờ cả căn phòng đều đã bị tiếng huýt gió và tiếng hô hào lấp đầy.

May mà ánh đèn mờ ảo đã giúp cô che đậy sự thẹn thùng trên mặt, chưa kịp xoa dịu cơn đau trên tay thì Tô Vận Cẩm đã vội vàng muốn vùng khỏi cánh tay của người trước mặt, trong lúc giằng co cả hai cùng té xuống sofa, có tiếng ai đó "Ối" lên một tiếng rồi lăn qua chỗ khác, tiếng kêu ấy hình như là của... Chu Tử Dực.

Cho dù có chậm tiêu cách mấy thì lúc này đây cô cũng đoán ra được người bên cạnh mình là ai, sofa quá rộng quá mềm mại, cô bị lún xuống đó, phải dùng hai tay chống đỡ mới có thể ngồi dậy. Cô động đậy một cái, tay phải vừa đặt ra phía sau thì bất chợt bị ai đó thừa cơ nắm lấy và giữ chặt. Dẫu chỉ là trong thoáng chốc, Tô Vận Cẩm vẫn cảm nhận được bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì khẩn trương ấy, nó hơi run rẩy, như muốn dùng hết sức lực trong người giữ chặt cô, thay đổi hết mấy tư thế để kìm cố cô. Tô Vận Cẩm quay mặt qua, nhìn thấy gương mặt như chẳng có chuyện gì của Trình Tranh.

Cậu không nói một lời, chỉ đưa tới cho cô chiếc micro còn lại.

Tay trái của Tô Vận Cẩm hơi lay động, song lại siết chặt bàn tay áp sát vào chân, sau đó, cô tránh khỏi ánh nhìn của Trình Tranh, nói bằng giọng áy náy: "Xin lỗi, tôi không biết hát bài này." Dứt lời cô định đứng dậy, nhưng bàn tay ở sau lưng lại giữ cô chặt hơn.

Bấy giờ bài hát đã trôi qua một nửa, Chu Tử Dực kêu: "Ai đó đang đứng gần bàn điều khiển còn không mau bấm lại đi?"

Thế là khúc nhạc "Hồng trần cuồn cuộn" quen thuộc lần nữa vang lên, lần này xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều. Ánh đèn màu lướt qua lại trên mặt Trình Tranh khiến gương mặt của cậu lúc sáng lúc tối, hình như cậu chưa bao giờ im lặng và cố chấp đến như vậy, nét mặt không hề thay đổi, ngay cả bàn tay cầm micro cũng để mãi giữa không trung, hoàn toàn không có ý thu lại. Tô Vận Cẩm mím chặt môi, kiểu nào cũng không nhận.

"Lần nữa lần nữa, mở lại đi còn chờ gì nữa?" Chu Tử Dực bực quá tự mình đi tới bàn điều khiển.

"Không cần đâu, tôi thật sự không biết hát."

Xung quanh đã có người nhận ra sự không ổn, ai ai cũng nhìn mặt nhau, không khí bất chợt trở nên ngượng ngạo. Chu Tử Dực mở lại bài hát đó, bấy giờ một bàn tay ở gần chỗ Trình Tranh đứng rất tự nhiên mà nhận lấy cái micro tội nghiệp trong tay cậu.

"Ấy để tôi, bài này tôi thích nhất đấy." Mạnh Tuyết tươi cười nhìn lên màn hình, lắc lư thân hình cùng điệu nhạc, tựa như không hề hay biết vừa nãy mới xảy ra chuyện gì, chỉ một lòng say đắm trong khúc hát.

Trình Tranh không nói gì cả, tay của Tô Vận Cẩm đang rất đau, cậu quá ngoan cường lại không tế nhị, không biết khống chế sức lực gì cả, cô chau mày muốn dùng tay còn lại giải vây cho mình, vừa bẻ vừa kéo mà cũng vô phương lấy ngón tay của Trình Tranh ra, không hiểu tại sao, hành động siết chặt cổ tay Tô Vận Cẩm của Trình Tranh tự nhiên buông lỏng, chuyển sang đan ngón tay của mình vào tay đối phương, không chịu buông. Tô Vận Cẩm như bị ếm bùa vậy, nhất thời cứng đờ cả người, thấp thoáng như bàn tay ấy không còn là của cô nữa. Hoặc giả là nhận ra sự chần chừ của cô, Trình Tranh hơi nới lỏng bàn tay, ngón tay khẽ cọ sát vào nhau, trong lòng vui một niềm vui thầm kín.

Không ai nhìn thấy cảnh sắc mập mờ sau lưng hai con người này, song Tô Vận Cẩm lại chợt bừng tỉnh trong tiếng hát của Mạnh Tuyết. Ngón tay quấn quýt vào nhau nói sao cũng nhẹ nhàng hơn cổ tay bị siết chặt, cô thừa cơ đứng phắt dậy, tay cũng mượn thế rút khỏi tay của cậu, thế là thoát thân.

Trình Tranh đứng dậy theo, cậu không hiểu, cậu hỏi trong phẫn nộ: "Cậu đã hứa gì với mình?"

Đọ sức nhau ở sau lưng thì không ai thấy, nhưng lời nói thế này thì người khác không thể nào không nghe, giọng hát của Mạnh Tuyết bị lạc mất một nhịp: "...Ngày xưa em không chú ý, mà anh thì lại chưa hiểu, tình duyên hồng trần đôi ta chỉ có thể kết dính trong lặng thầm chỉ bởi sự vội vã của sinh mệnh..."

Tô Vận Cẩm hít sâu trấn tĩnh: "Làm phiền cậu, tôi muốn đi vệ sinh." Cô lách người muốn đi qua khe hở ở giữa cậu và chiếc bàn, nhưng cậu lại không có ý định nhường lối, vai của Tô Vận Cẩm đụng vào cánh tay cứng đơ của cậu, và rồi trên người, có một nơi nào đó từ từ nhói đau.

Bên ngoài căn phòng là một thế giới khác, cách nhau cánh cửa, vẫn có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng hát bên trong, "...trái tim vốn phải thuộc về anh, vẫn đang cố chấp chiếm đống lồng ngực em, chỉ vì những gương mặt biến đổi khôn lường trên trần thế..."

Đây là bài hát Tô Vận Cẩm thích nhất, ngày thường cô không dám hát thành tiếng, thỉnh thoảng không có người mới ngâm nga điệu nhạc ấy, không ngờ cậu lại biết.

Cô hít vào thật sâu, ra cũng ra rồi, thôi thì đi vệ sinh như đã nói vậy. Đang đi cô lại bị một người đi đứng không chú ý đâm vào, Tô Vận Cẩm khẽ kêu lên một tiếng, đưa tay xoa lên vai đồng thời ngẩng đầu nhìn xem là ai, không ngờ lại là Chu Tử Dực, rõ ràng lúc nãy còn thấy cậu ở trong phòng, ra đây từ lúc nào vậy.

Tô Vận Cẩm và Chu Tử Dực nói quen mà cũng không quen, vì quan hệ của Trình Tranh, nên họ cũng có thể gọi là từng tiếp xúc nhau. Cô nhìn cậu, phát hiện gương mặt luôn mang nụ cười ranh mãnh ấy giờ đây lại có vài phần hốt hoảng, rõ ràng đã đụng vào người khác mà cũng không biết nói một tiếng xin lỗi, Chu Tử Dực tiếp tục vút qua người Tô Vận Cẩm, tư thế ấy, dùng từ "chạy trốn vì khốn đốn" để diễn tả cũng không quá đáng.

Tô Vận Cẩm mang nghi hoặc trong lòng, tiếp tục đi về phía trước, ngờ đâu vừa rẽ qua lối đi dẫn tới nhà vệ sinh cô đã trông thấy hình bóng đứng nấp trong bóng tối của Mạc Úc Hoa.

"Úc Hoa, cậu đứng đây làm gì vậy?" Tô Vận Cẩm đến bên bạn, thật ra trong lòng đã hiểu được bảy tám phần.

Mạc Úc Hoa nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu lên nhìn Tô Vận Cẩm, đôi mắt ẩn trong góc khuất như có hơi nước, song giọng nói lại rất bình tĩnh.

"Cậu có thấy không? Dáng vẻ của cậu ấy... gặp phải quái thú hay lũ lụt chắc cũng cỡ này chăng."

Tô Vận Cẩm thầm thở dài, lặng lẽ đứng cạnh người bạn cùng phòng, một lúc sau, cô lựa chọn mở lời: "Cậu đã nói rồi ư?"

Mạc Úc Hoa nhìn đi nơi khác, nói như tự trêu: "Mình thật là ngốc, đúng không?"

"Đừng nói như vậy. Nếu như khóc ra có phải sẽ dễ chịu hơn không?" Tô Vận Cẩm thật sự rất đau lòng.

"Sao phải khóc?" Mạc Úc Hoa cười nói, "Mình đã biết trước sẽ là như thế. Thật đấy, mình chỉ đi vệ sinh thôi, cậu ấy uống nhiều quá, chưa kịp đến nơi thì đã nôn ra, mình hỏi cậu ấy thấy thế nào, cậu ấy nôn xong thì cười bảo mình rất giống bác sĩ. Mình nói, mình đích thực sẽ học Y, cậu ấy còn cười nói, cưới một người vợ làm bác sĩ chắc chắn sẽ đỡ được rất nhiều chuyện... Lúc ấy mình nghĩ, không chừng đây là cơ hội cuối cùng ông trời dành cho mình, bảo mình hãy nói ra, qua hôm nay, sau dịp này, có lẽ mình mãi mãi cũng không thể thốt ra những lời đó nữa. Vậy nên mình đã nói, và cậu ấy đã bỏ chạy."

Cô dừng lại, nhìn vào Tô Vận Cẩm và cố nở ra một nụ cười, "Thật ra mình chưa bao giờ mong mỏi sẽ có kết quả gì, chuyện này là không thể nào, mình hiểu rõ hơn ai hết, chỉ là bí mật này đã được cất giấu quá lâu, tốt nghiệp rồi, không biết phải đến ngày nào đó của 'sau này' mới có dịp gặp lại, hay có còn gặp lại không. Bây giờ để cậu ấy biết được, có một đứa ngốc đã lén lút thích cậu ấy suốt ba năm qua, mặc dù người đó không thông minh cũng không xinh đẹp, mặc dù cậu ấy chưa bao giờ nhìn người đó, nhưng tấm lòng yêu thích một người của đứa ngốc này không khác bất kỳ một cô gái nào. Mình đã nói ra, mục đích đã đạt được, cầu nhân được nhân, tại sao lại phải đau lòng?"

Lòng dạ Tô Vận Cẩm rối bời, cổ tay ngày càng đau, ngón tay liên kết đến tim, xa xa, khúc nhạc nhiễu động cung đàn tình cảm thấp thoáng vẫn còn vang vọng.

"Đến rất dễ, đi rất khó, mấy mươi năm đường đời chỉ có thế. Chia rẽ dễ, đoàn tụ khó, yêu hận luôn là nỗi sầu thiên cổ. Để rồi dẫu rằng không muốn ra đi, anh vẫn phải từ giã chiếc bóng hư vô của em......" Giọng hát của Mạnh Tuyết rất hay, nó ngọt ngào như con người của cô vậy.

Tô Vận Cẩm không nghe thấy giọng của Trình Tranh, cô cũng chưa từng được nghe Trình Tranh hát, giống như Mạc Úc Hoa đã nói, có lẽ sau này cũng không thể nghe thấy nữa.

Mạc Úc Hoa đã về trường, Tô Vận Cẩm đi nhanh vào nhà vệ sinh khép cửa lại, cho đến khi hoàn toàn vứt bỏ được giọng hát ấy. Đứng trước gương, cô hứng nước lạnh tát vào mặt, sau đó nhìn kỹ gương mặt ướt mẹp bên trong đó. Cái mà Trình Tranh nhìn thấy, cái mà Trình Tranh nói thích, cũng là gương mặt mà cô đang nhìn thấy ư?

Cô chưa bao giờ nhắc đến, không có nghĩa là cô đã quên. Nụ hôn cậu đặt lên mắt, lên môi cô tối hôm ấy, mang một sự ngang ngược và nhiệt độ đặc biệt, mãi đến rất lâu sau đó vẫn khiến cô có ảo tưởng rằng hơi ấm ấy vẫn còn đọng lại. Không ai mang một trái tim sắt đá, huống hồ chi một cô gái bình thường đang trong tuổi mới lớn như cô, có một chàng trai xuất sắc như Trình Tranh để ý đến mình, dẫu cho cách mà cậu dùng khiến người ta không khỏi chê cười, nhưng nếu nói không có rung động thì chính bản thân cô cũng không dám tin. Một khoảng thời gian rất dài sau đó, Tô Vận Cẩm đều không ngừng suy nghĩ, bao nhiêu cô gái như vậy, tại sao cậu chỉ duy nhất bấu víu vào cô, cô có gì đâu? Đương nhiên, có thể dùng câu tình yêu là không có lý do đáp thay cho lời giải thích, cô cũng hoàn toàn có thể thuận theo lòng mình mà chấp nhận tình cảm của cậu, giống như cô bé Lọ Lem chấp nhận hoàng tử vậy. Nhưng mấu chốt của vấn đề lại ở chỗ — cô không muốn làm cô bé Lọ Lem.

Ai đã quy định cô bé Lọ Lem nhất định phải được hoàng tử cứu vớt? Truyện cổ tích chỉ nói từ đó về sau, cô bé Lọ Lem và hoàng tử cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc, nhưng chưa từng có ai suy xét niềm hạnh phúc này là hèn mọn biết chừng nào. Chưa bao giờ có ai hỏi cô bé Lọ Lem muốn có một cuộc sống như thế nào, cũng chưa ai từng hỏi cô bé Lọ Lem có yêu hoàng tử hay không, dường như chỉ cần chân của cô khớp với chiếc giày thủy tinh ấy thì phải cảm động rơi lệ mà cùng hoàng tử về cung điện, sau đó cứ sống bồn chồn lo sợ trong cái được gọi là hạnh phúc vĩnh viễn ấy, rằng nếu như không có sự cứu vớt của hoàng tử, đến nay cô vẫn còn giặt giũ bên bờ sông lạnh lẽo. Còn việc hoàng tử có tính nết xấu gì không; cô có thể hòa nhập với hoàng thượng, hoàng hậu, công chúa đại thần trong cung hay không; có vị công chúa của vương quốc khác vẫn luôn yêu thầm hoàng tử hay không; rốt cuộc có đôi chân nào khác cũng trùng hợp vừa khít đôi giày ấy không; tương lai khi cô bé Lọ Lem đã tàn phai nhan sắc mất đi vòng tay của hoàng tử, thì bàn tay đã quen với cuộc sống ấm no còn có thể thích nghi với dòng nước lạnh của con sông hay không? Những điều nay không ai quan tâm.

Nhưng, giả sử người mà cô bé Lọ Lem gặp được là một chàng trai đánh cá bình thường thì sao? Chàng lương thiện, đôn hậu, cần cù, tuy không có ánh hào quang của hoàng tử, nhưng trái tim của chàng và cô bé Lọ Lem là của nhau. Họ yêu thương nhau, cô bé Lọ Lem rời khỏi ngôi nhà của bà mẹ kế, sau đó họ chung tay xây cất tổ ấm hạnh phúc của mình, như vậy thế giới sẽ không có cô bé Lọ Lem nữa, cái có chỉ là cô công chúa mà chàng đánh cá nâng niu nhất. Và cô – Tô Vận Cẩm, có lẽ là một kẻ trầm lặng và hèn mọn, nhưng cũng chưa bao giờ trông chờ được hoàng tử cứu vớt. Vì vậy cô không cần thứ tình cảm như được Trình Tranh ban tặng từ trên cao, cô không muốn làm cô bé Lọ Lem mà người khác ngưỡng mộ, không muốn nghe có ai nói: Xem kìa, Tô Vận Cẩm may mắn biết chừng nào, được Trình Tranh yêu thương. Tại sao chưa ai từng nói: Trình Tranh may mắn biết chừng nào, được yêu Tô Vận Cẩm? Mỗi đóa hoa đều có thế giới riêng của nó, mỗi chiếc lá đều có riêng một phiến bồ đề, đúng đấy Trình Tranh là con ông trời, nhưng Tô Vận Cẩm cô dù chỉ là một nhánh cỏ dại ven đường, thì cũng là độc nhất vô nhị.

Rất nhiều lần, Tô Vận Cẩm đều có thể cảm nhận được trái tim đã rung động của mình, cô từng dao động, song chưa từng lạc hướng. Trình Tranh và cô là người của hai thế giới khác nhau, mảnh đất bên dưới chân cậu khác với của cô, hiện giờ cô có thể tạm thời nhón chân và cậu cũng có thể thỉnh thoảng khom lưng chiều cô, nhưng nếu là thời gian dài thì sao, khó nói không làm con người mệt mỏi. Tô Vận Cẩm không dũng cảm như Mạc Úc Hoa, cô không dám vứt bỏ tất cả, cô sợ tổn thương; Tô Vận Cẩm cũng không tỉnh táo như Mạc Úc Hoa, một khi để mặc mình đi đến bên Trình Tranh, cô sẽ lún sâu. Cô không có gì cả, chỉ có trái tim này, trao ra rồi sẽ không thể lấy về nữa, vì vậy cô không dám dễ dàng giao phó, vì vậy cô chỉ biết bảo vệ nó ở yên trong lồng ngực mình. Xét ở một góc độ khác, Mạc Úc Hoa trông nghiêm túc và quy tắc như thế lại tin tưởng tình yêu hơn Tô Vận Cẩm, cô dám hy sinh vì giấc mơ, mà Tô Vận Cẩm thì lại rất ít mơ mộng.

Hình ảnh của Mạnh Tuyết xuất hiện trong gương, Tô Vận Cẩm không cảm thấy ngạc nhiên. Cô lau sạch nước trên mặt, trong lòng cười lạnh, một buổi tối thế này quả là rất thích hợp tâm sự, dường như ai ai cũng có lời muốn nói, chuyện cất giữ trong lòng không một ai muốn chôn chặt nữa, giống như một khi lỡ mất cơ hội này thì sẽ không còn dịp nữa vậy.

"Trùng hợp thật, Tô Vận Cẩm, bạn cũng ở đây à?"

Tô Vận Cẩm cười.

"Không biết bạn có phát hiện không, Trình Tranh rất không vui... Tôi và cậu ấy lớn lên cùng nhau, chưa từng nhìn thấy cậu ấy như thế." Mạnh Tuyết nhìn mình trong gương sửa sang lại mái tóc, đồng thời cũng mỉm cười nhìn Tô Vận Cẩm trong ấy. Mạnh Tuyết không phải rất xinh đẹp, nhưng dáng người cao ráo mảnh mai, gương mặt nhỏ nhắn, nước da trắng nõn, khi cười trông rất ngọt ngào, thêm vào tính tình hoạt bát, cử chỉ phóng khoáng, đứng nhìn từ góc độ của một người con gái, Tô Vận Cẩm cũng phải thừa nhận cô gái như thế đáng để rung động hơn. Trong lớp chỉ có tám nữ sinh, vậy mà nam sinh cứ phải nói thành "Bát đại khủng long", phải lôi cả Mạnh Tuyết nhập ngũ khủng long, ắt hẳn ít nhiều cũng hơi trái với lòng, Mạnh Tuyết dù cho là khủng long đi nữa thì cũng là con khủng long khiến người khác cưng chiều. Đêm nay không mặc đồng phục, trái lại khiến cô thêm phần tươi trẻ, nhìn lại Tô Vận Cẩm, đồng phục của cô sớm đã bị giặt đến bay màu, cao thấp đã đặt ra đấy, tấm gương không biết gạt người.

"Con trai đều thích tự đấu tranh với chính mình, bạn nói đúng không?" Mạnh Tuyết như muốn nói về một đề tài không có giới hạn, Tô Vận Cẩm kiên nhẫn lắng nghe.

"Từ lúc bắt đầu có ký ức thì tôi và cậu ấy đã sống chung trong một cao ốc, khi bác Trình là chủ nhiệm phòng Kỹ thuật công trình thì ba tôi là giám đốc dự án, giờ đây bác Trình đã là bàn tay số một của Viện Thiết Kế, ba của tôi cũng đã là tổng giám trong ấy. Họ qua lại rất thân thiết, vì vậy chúng tôi cũng gần gũi với nhau. Cái tính của Trình Tranh ấy, vừa nóng nảy vừa háo thắng, y như một đứa trẻ không biết lớn vậy, có lúc bác Trình và cô Chương cũng bị cậu ấy làm cho tức điên, nhưng cậu ấy với tôi thì lại khá dung hòa. Bởi vì tôi hiểu cậu ấy, việc gì cũng nhường nhịn cậu ấy, chiều ý cậu ấy. Cậu ấy luôn nói con gái đúng phiền, thích thì nói chuyện với tôi không thích thì bỏ mặc, tôi những tưởng đó là vì chúng tôi còn nhỏ, cậu ấy chưa nghĩ đến phương diện đó, nhưng đến khi bạn xuất hiện, tôi mới biết không phải như vậy. Cậu ấy không phải không hiểu, mà chỉ là chưa gặp được người mình thích mà thôi. Dẫu cho cậu ấy tỏ ra rất ghét bạn, nhưng tôi hiểu được cậu ấy đang suy nghĩ gì."

Mạnh Tuyết quay sang nhìn Tô Vận Cẩm, nói rất thẳng thắn: "Tôi không thích bạn, Tô Vận Cẩm. Bạn cảm thấy tôi là người nhỏ mọn cũng không sao. Trong tiểu thuyết bao giờ cũng có một nữ thứ chính đáng ghét, rõ ràng nam chính chỉ yêu nữ chính tội nghiệp kia, vậy mà cô nàng cứ thích xen vào phá hoại, về sau tôi lại nghĩ, đó chẳng phải là tôi sao?" Nói đến đây cô chợt cười đắng chát, "Nhưng nhân vật phụ cũng là một con người bằng xương bằng thịt mà, tại sao tình cảm lại không nói lý lẽ như vậy chứ, tôi và cậu ấy quen biết nhau đã 18 năm, vậy mà không bằng 10 tháng của hai người. Chính cậu ấy còn nói không ra bạn có điểm gì tốt, lẽ nào lại có thể đi xa đến mức dùng mười con ngựa cũng kéo không về? Tôi không cam tâm, nhưng có cách nào khác, có ai nhìn thấy nỗi đau của tôi?"

Đôi mắt của Mạnh Tuyết bị phủ bởi một màn sương, đây là nước mắt của cô gái thứ hai mà Tô Vận Cẩm nhìn thấy trong cùng một đêm, tình cảm đúng là chẳng phải thứ gì tốt đẹp, nó luôn khiến con người mềm yếu khiến con người rơi lệ, cô sợ như thế.

Tô Vận Cẩm vẫn không phát biểu một lời, sự trầm lặng của cô khiến Mạnh Tuyết có hơi lúng túng. "Bạn nghĩ tôi đến đây là để van xin bạn? Thật ra tôi chỉ muốn nói với bạn, dù cho hai người thật sự có thể đến với nhau thì cũng sẽ không hạnh phúc được bao lâu. Trình Tranh lớn lên quá thuận buồm xuôi gió, chưa từng có thứ gì là cậu ấy không đạt được, cho nên mới đặt vào người bạn nhiều tâm huyết đến thế, cậu ấy rất cứng đầu, còn bạn Tô Vận Cẩm, tuy bạn luôn im lặng nhưng tôi đoán bạn là một người rất có chủ kiến, bạn sẽ không nuông chiều cậu ấy. Tính cách của hai người căn bản không thích hợp để sống với nhau, bạn không tin thì cứ chờ xem cục diện lưỡng bại đi. Đàn ông đều yêu thương kẻ yếu thế, bây giờ cậu ấy cảm thấy bạn đáng thương, muốn..."

"Đủ rồi." Tô Vận Cẩm ngắt ngang Mạnh Tuyết, có những chuyện trong lòng cô hiểu rõ không có nghĩa là cô đồng ý để người khác lấy ra bình luận. Cũng giống như cô không có ý định nhận lời Trình Tranh, nhưng tuyệt đối không muốn để Mạnh Tuyết cảm thấy những lời nói ấy thành công khiến cô biết khó mà lui.

Tô Vận Cẩm nói với Mạnh Tuyết: "Tôi không đáng thương hơn bạn."

Cô quay về phòng lấy lại đồ dùng của mình rồi cũng ra về sớm. Phòng KTV này rất gần trường, đi bộ khoảng mười phút là đến, khi cô rời khỏi, Chu Tử Dực đang kéo tay Trình Tranh nói gì đó với dáng vẻ rất hùng hồn, cô có thể tưởng tượng ra được Chu Tử Dực đã dùng từ ngữ khoa trương như thế nào để kể về cuộc gặp gỡ tình cờ kia, đúng là đồ đáng ghét! Cô cảm thấy không đáng cho Mạc Úc Hoa.

Cơn mưa kéo dài nhiều ngày đã rút quân cùng với hồi kết của kỳ thi tốt nghiệp, ban đêm sau cơn mưa đặc biệt thoáng mát, Tô Vận Cẩm đi bộ trên phố, hiện đã hơn mười giờ, trên đường vẫn còn đông đúc và náo nhiệt, bấy giờ cô mới phát hiện hóa ra mình đã học trong ngôi trường trọng điểm này được hai năm, nhưng lại chưa một lần chú ý đến sự phồn vinh của nơi này.

Giác quan thứ sáu cho cô biết sau lưng có người đi theo, Tô Vận Cẩm quay lại, trông thấy Trình Tranh đang chậm rãi đi ở cách cô vài bước, cặp chéo đeo trên vai, thấy cô đã phát hiện, cậu bèn quang minh chính đại tiến tới sánh bước cùng cô.

"Trời đã tối rồi, con gái không nên đi một mình." Cậu đá những viên sỏi trên đường, lời nói không để lộ cảm xúc.

"Không sao, xung quanh còn náo nhiệt lắm... Mới đây đã nghe xong 'Ký sự thám hiểm' của anh em tốt rồi sao?" Tô Vận Cẩm cũng đang rất ngượng ngùng nên mới tìm gì đó để nói, nhưng lời vừa tuôn khỏi miệng thì cô đã hối hận, việc đó liên quan gì cô đâu chứ?

Quả nhiên Trình Tranh có hơi kinh ngạc, "Ồ... cậu nói chuyện đó à... cậu cũng biết?"

Tô Vận Cẩm im lặng.

"Cậu không vui vì chuyện đó?" Trình Tranh hỏi trong nghi hoặc.

Tô Vận Cẩm cười cười, "Vì lý do gì mà tôi phải không vui vì chuyện của người khác, chuyện này với các cậu mà nói có lẽ chỉ là một trò cười, nhưng... cậu ấy có quyền không tiếp nhận, cớ sao lại chà đạp?" Cô không phải một người có lời lẽ sắc bén, cũng không dễ dàng bộc lộ suy nghĩ của bản thân, chẳng qua là đêm này, dường như có quá nhiều việc chất chứa trong lòng, khiến cô không thể không phóng thích chúng.

Trình Tranh hơi sững người, bước lên một bước đứng tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô, "Chuyện này không thể nói rõ được. Nhưng Chu Tử Dực không phải người xấu, có lẽ cậu sẽ không tin, cậu ấy chỉ là quá bất ngờ thôi." Trình Tranh lẩm bẩm oán trách: "Cậu biết nói lời công bằng cho người khác, chẳng phải cậu cũng chà đạp tâm ý của tôi sao, lại có ai minh oan giúp tôi?"

Cậu cao hơn cô rất nhiều, Tô Vận Cẩm cảm thấy tiếng nói của Trình Tranh như phát ra từ lồng ngực của cậu vậy, nó mang theo âm vang, không ngừng va chạm trong lòng cô, khiến cô không nhẫn tâm cất bước đi khỏi.

"Cũng phải, không có gì là tuyệt đối công bằng cả."

"Nguyện vọng mình điền Đại học Q, lúc trước ba mình học trường đó, đó cũng là mục tiêu của mình. Nếu không có sự cố gì thì đến ngày khai giảng mình sẽ đến Bắc Kinh. Tô Vận Cẩm, đi chung nha." Cậu nói như rất bình tĩnh, kỳ thực giọng điệu cố trấn tĩnh ấy đã mang theo toàn bộ sự trông đợi của cậu.

Không biết Tô Vận Cẩm đang nghĩ gì, cô như đang xuất thần, rất lâu cũng chưa thấy nói một lời.

"Lẽ nào những lời từng nói đều không phải là thật?" Trình Tranh hơi phẫn nộ, "Cậu nói chờ sau khi thi tốt nghiệp, mình đã chờ rồi, nhưng kết quả là cậu đã gạt mình sao?"

"Tôi không có gạt cậu." Tô Vận Cẩm lập tức đáp lại. Cảm xúc hiếm thấy như thế của cô khiến Trình Tranh ngẩn người, chỉ thấy Tô Vận Cẩm bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt ấy sáng long lanh hệt như đôi mắt trong lần đầu họ gặp nhau, không một dự báo nào, cô nhón chân lên, dùng môi của mình khẽ chạm vào môi của cậu.

Thế giới của Trình Tranh đã sáng rực pháo hoa, con phố lấp lánh ánh đèn này, người qua kẻ lại xe nối đuôi xe, chẳng qua cũng chỉ là một phối cảnh, tất cả chỉ để điểm nét cho nụ hôn non nớt của đôi nam nữ trẻ tuổi.

"Mình từng nói sẽ cho cậu một kết quả." Trình Tranh vẫn còn giữ nguyên tư thế lúc nãy, ngớ ngẩn như một hình nộm, song Tô Vận Cẩm đã lui ra cách cậu mấy mét, "Trình Tranh, đây là mình trả cho cậu. Đừng đi theo nữa."

"Cậu..." Trình Tranh nóng bụng, nhưng lại không biết phải nói gì, hai má của cậu nóng hổi, đầu óc cũng hỗn độn. Cậu không dám động đậy, cậu sợ đánh thức giấc mơ quá sớm.

Tuy nhiên, vẫn đã có người thức tỉnh sớm hơn cậu. Tô Vận Cẩm quay lại nở một nụ cười vô cùng tươi tắn và xinh đẹp, "Tạm biệt."

Bóng lưng của cô đã đi xa, bấy giờ Trình Tranh mới lẩm bẩm một mình: "Ò... tạm biệt."

Cậu đưa tay lên chạm vào môi của mình, phát hiện bờ môi ấy đang cong lên, người ta đã đi rồi cậu mới cảm thấy mình như vậy hơi khờ, bèn kéo hai bên khóe môi xuống, nhưng cũng vô ích, hàm răng trắng tinh lộ ra, cậu chỉ muốn nhảy cao lên bắt tay với nhánh cây trên kia thôi.

Lúc nãy Tô Vận Cẩm cũng đã cười, giống như hoa quỳnh nở rộ. Trình Tranh chưa từng nhìn thấy hoa quỳnh, nhưng lại cố chấp tin tưởng hoa quỳnh khi nở chắc chắn cũng giống như thế. Chỉ là phút giây ấy xảy ra quá bất ngờ, cậu vẫn chưa kịp ghi nhớ hương vị trên môi của cô. Lần sau, lần sau cậu nhất định sẽ không đứng yên khờ khạo như thế nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dhh