Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 - Bồ Tát cũng không biết nỗi đau của tôi

Sau lần sánh bước về trường đêm đó, quan hệ của Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An có một sự thay đổi vi diệu, giữa họ dường như có thêm sự ăn ý và thân thiết. Trong thư viện, Thẩm Cư An sẽ rất tự nhiên mà nhìn cô cười, những ngày Tô Vận Cẩm đi dạy kèm, anh cũng lại "trùng hợp" mà xuất hiện ở đầu hẻm. Chỉ là, anh không bày tỏ, Tô Vận Cẩm cũng không vội vã, cảm giác như bây giờ cô đã rất mãn nguyện, song thi thoảng vẫn không khỏi suy nghĩ, cô ở vị trí nào trong lòng Thẩm Cư An? Vượt trên tình bạn, nhưng tình nhân thì chưa đạt, có lẽ chính là đang nói họ.

Thẩm Cư An chuẩn bị đến thực tập tại cơ quan đã ký hợp đồng, vì vậy công việc của anh trong thư viện cũng sẽ kết thúc trong nay mai, mấy ngày qua chỉ lo vùi đầu vào bàn giao công việc. Sáu giờ chiều, còn đang xử lý một số chuyện lặt vặt thì một người đi vào gọi: "Sư huynh, bên ngoài có người tìm anh."

Thẩm Cư An sững người, Tô Vận Cẩm đứng bên cạnh phụ anh sắp xếp dữ liệu vô tình ngước lên, bắt gặp hàng chân mày nhíu chặt rồi nhanh chóng giản ra của anh.

"Tôi biết rồi, cám ơn." Đáp lại người đó, rồi tiếp tục công việc trên tay.

Tô Vận Cẩm nói: "Anh đi đi, ở đây không còn gì nữa, một mình tôi cũng làm được."

Bấy giờ anh mới gật đầu: "Vậy làm phiền em."

"Khách sáo gì chứ?"

Anh cười, sau đó rời khỏi. Bận rộn suốt một buổi chiều, đích thực không còn bao nhiêu việc để làm, chỉ độ nửa tiếng sau thì Tô Vận Cẩm cũng đại công cáo thành, sợ lỡ mất giờ cơm tối trong căn tin, cô vội vàng thu xếp đâu đấy rồi phóng ra khỏi thư viện.

Vừa bước xuống bậc thang ngoài cửa chính thư viện thì Tô Vận Cẩm liền trông thấy Thẩm Cư An – người đã rời khỏi từ lúc nãy một mình đi ra con đường nhỏ ở bên hông.

"Cư An?" Tô Vận Cẩm ngạc nhiên gọi.

Thẩm Cư An quay lại, dường như cũng khá bất ngờ, song lại nhanh chóng bước nhanh đến bên cô.

"Không phải anh đã đi từ sớm rồi sao, tôi còn tưởng...."

Nửa câu sau của Tô Vận Cẩm bị nuốt trở vào bụng, cô ngơ ngáo đi tiếp vài bước rồi mới dám nhìn xuống bên cạnh của hai người, tại nơi đó, tay của cô đang được một ban tay khô nhưng ấm nóng giữ lấy, đây là lần đầu tiên anh nắm tay cô, cô khẽ động đậy ngón tay, nhưng không rút ra, trái tim bỗng gia tăng nhịp đập. Không phải chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này, nhưng một động tác thân mật mang ý nghĩa công bố thiên hạ như thế, lại được anh thực hiện tự nhiên như đây vốn là việc nên làm. Tô Vận Cẩm giả vờ nhìn đi hướng khác, che đậy sự e thẹn của mình.

Ánh mắt quay đi của cô đúng lúc bắt gặp một cô gái trẻ trung xinh đẹp xuất hiện tại con đường nhỏ, đối phương dường như cũng đang nhìn chăm chăm vào họ. Tô Vận Cẩm chợt thấy lạ, bởi vì, nơi mà cô gái đang đứng, chính là nơi Thẩm Cư An vừa vội vã bước ra.

"Cư An..." Tô Vận Cẩm lại gọi tên anh, chỉ là lần này, giọng nói có vẻ không xác định.

Thẩm Cư An thả chậm bước chân, dịu dàng hỏi: "Sao thế, em không thích ư?" Tuy nói thế, nhưng tay anh chẳng hề có ý định rút lại.

Nếu như lúc nãy Tô Vận Cẩm còn có nghi hoặc, thì giờ đây, dưới ánh mắt hiền hòa của anh, nỗi nghi ngờ ấy sớm đã bị hòa tan triệt để, là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi chăng, đây chẳng phải là điều cô luôn trông chờ sao? Đặt tay mình trong tay Thẩm Cư An, con tim của cô mới như tìm được nơi gửi gắm.

Không hề cố tình phô trương, song quan hệ của Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An vẫn nhanh chóng được nhiều người biết đến, dẫu sao cũng là một cặp nam thanh nữ tú, vì vậy đa số chỉ ngưỡng mộ và chúc phúc cho họ, bạn cùng phòng của Tô Vận Cẩm đều cười cô, bảo cô là người may mắn nhất trong số những "cuộc tình hoàng hôn" thời đại học.

Có lúc Tô Vận Cẩm sẽ nghĩ, không thể tìm được người nào thích hợp hơn Thẩm Cư An nữa. Tính cách của họ giống nhau, rất ăn ý, Thẩm Cư An như có một đôi mắt thần có thể nhìn thấu tâm sự của cô, luôn làm việc cô thích nhất vào những lúc thích hợp nhất. Hơn nữa, anh tôn trọng cô, bao dung, chăm sóc cho cô, hai người khi ở cạnh nhau, dù không nói một lời cũng không cảm thấy ngại ngùng.

Thời gian như cố tình lướt đi nhanh hơn vào những lúc con người cảm thấy hạnh phúc, mới chớp mắt đã đến ngày Quốc tế Lao động. Theo kế hoạch ban đầu, Tô Vận Cẩm sẽ tranh thủ ôn bài cho cô bé mà cô dạy kèm, ngờ đâu trước ngày nghỉ lễ, phụ huynh lại báo với cô rằng gia đình họ sẽ đi du lịch, thế là kế hoạch bị phá vỡ. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, Tô Vận Cẩm thấy nhẹ nhõm hơn, cô có bảy ngày rảnh rỗi, dẫu sao Thẩm Cư An cũng sắp tốt nghiệp rồi, cô muốn nắm bắt những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, hưởng trọn niềm vui của họ.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Thẩm Cư An hẹn Tô Vận Cẩm cùng đến Chùa Đại Bi. Sáng sớm, Tô Vận Cẩm vừa vệ sinh cá nhân xong thì bạn cùng phòng đã nói: "Bạn trai của cậu nói chờ cậu ở dưới lầu."

Mặt của Tô Vận Cẩm nóng lên, cô và Thẩm Cư An xác định quan hệ không phải chuyện chỉ mới một hai ngày nữa, nhưng vẫn chưa quen với cái thân phận mà người khác đặt cho Thẩm Cư An. Tô Vận Cẩm nhìn sang đồng hồ, chỉ mới chín giờ, không phải đã nói là chín giờ rưỡi sao? Thẩm Cư An là người luôn đúng hẹn, rất ít khi thấy anh nôn nao như thế, lẽ nào vì đây là lần đầu tiên cả hai đi chơi ở bên ngoài trường? Cô mỉm cười, chải chuốc đâu đấy xong thì đi khỏi ký túc xá, không hề chú ý thấy nét mặt khó hiểu của bạn mình.

Đi xuống lầu, nhìn quanh, chẳng thấy Thẩm Cư An đâu, còn đang nghi hoặc thì tình cờ nhìn sang vỉa hè của tòa nhà đối diện, vừa lướt qua lại tức thì quay trở về, sững người tại chỗ, lắc lắc đầu cho tỉnh táo hơn. Đêm qua cô lại nhận được cuộc gọi không có tiếng nói, giấc mơ quá hỗn loạn, giấc ngủ cũng không yên lành, chẳng lẽ vì vậy mà sinh ra ảo giác? Nhưng vì sao ảo giác lại chân thật đến thế? "Ảo ảnh" ấy thậm chí còn cao hơn người thật một chút so với lần gặp trước.

Sau khi lên đại học, Tô Vận Cẩm cũng cao thêm hai centimet, và ngừng luôn cho đến bây giờ, so với những người bạn đa phần nhỏ nhắn ở xung quanh, cô đã thuộc tuýp cao ráo, vậy mà giờ đây, dù cho có nhón chân lên, e là cũng... Không đúng, người này đáng lý phải ở Bắc Kinh, hoặc ở bên cạnh ba mẹ.... có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, duy nhất không thể đứng bên dưới ký túc xá trường cô.

Nhưng, nếu người đó không phải Trình Tranh thì còn có thể là ai? Cậu ăn vận giản dị, chỉ áo thun và quần jeans, chiếc ba lô trên vai có lẽ là hành lý? Đôi mắt ấy đã nhìn thấy Tô Vận Cẩm, hàng chân mày ấy, ngoài sự mệt mỏi ra, còn có thần thái mà cô quen thuộc.

Trông thấy nét mặt không dám tin tưởng của Tô Vận Cẩm, Trình Tranh cũng không vội tiến lên, cách nhau con đường nội bộ của sân trường, cả hai cứ thế nhìn nhau những mười mấy giây, cuối cùng, cô không thể không phá vỡ sự yên tĩnh trước, cố gượng mặt đi sang đó.

"Ưmm... sao cậu lại ở đây?" Tô Vận Cẩm ngượng ngạo hỏi.

Trình Tranh hất cằm, làm ra bộ dạng hống hách: "Trường này của cậu sao, người khác không thể đến đây à?"

Tô Vận Cẩm không có tâm trí tranh cãi với cậu, do dự hỏi: "Lúc nãy, là cậu đã gọi điện lên phòng của tôi?"

"Phải đấy." Cậu vẫn trả lời như đúng rồi, "Có vấn đề gì à... chứ cậu tưởng là ai?"

"Cậu có thể đừng nói bừa trước mặt người khác không vậy?"

"Chẳng hiểu cậu đang nói gì. Tôi đã phải hỏi thăm rất nhiều người mới tìm được chỗ cậu ở đó có biết không. Tại sao con gái ở đây đều như chưa từng thấy con trai vậy chứ?"

"Cậu vẫn chưa nói cậu đến đây để làm gì?" Tô Vận Cẩm cúi đầu, trông như rất phiền lòng.

Trình Tranh khoanh tay trước ngực, nói: "Tô Vận Cẩm, tôi phát hiện khi đứng trước mặt tôi, cậu luôn tỏ ra như mang đầy tội lỗi, không phải là có tật giật mình chứ?"

"Nực cười!" Tô Vận Cẩm phản bác lại, chỉ là, lời nói của Trình Tranh quả thật đã đâm trúng điểm yếu của cô. Chính cô cũng thấy lạ, vì sao mỗi khi đối mặt nhau, thì nỗi tự ti, nhút nhát, bàng hoàng đã rời bỏ cô rất lâu kia đều sẽ rất tự nhiên mà đồng loạt quay về, chưa kể sự khẩn trương rất lạ lùng ấy nữa, phảng phất ở cô thật sự có sự tồn tại của "có tật giật mình" vậy, nhưng cô rõ ràng không nợ cậu.

"May mà cậu còn biết cậu đối xử với tôi đã quá tệ." Trình Tranh như biết thuật độc tâm, cố tình khom người xuống, ghé mặt đến gần cô, nói một cách từ từ, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng từ cậu.

Nỗi tức giận từ đầu dâng lên, Tô Vận Cẩm đẩy Trình Tranh ra, trái lại khiến cậu bật cười một cách đầy hàm ý. Rõ ràng lần trước khi họp lớp, cậu còn xem cô như quái thú tránh được thì tránh, sao tự nhiên lại trở mặt nhanh như vậy chứ.

"Chẳng phải trước đây cậu đã nói chỉ thấy tội nghiệp tôi sao? Tôi không cần cậu tội nghiệp, cậu muốn cứu trợ thì hãy giúp những người nghèo khó ngoài đường kia kìa, đến tìm tôi làm gì chứ?" Rõ ràng chỉ là đang tường thuật một sự thật, nhưng lời nói tuôn ra nghe kiểu nào cũng như đang giận lẫy.

Trình Tranh lại bật cười như đang nhìn một kẻ khờ: "Tô Vận Cẩm, tôi có nói tôi đến đây tìm cậu à?"

"Vậy thì hãy cút đi." Cô vừa tức vừa thẹn.

"Tôi không cút đấy. Con đường lớn như vậy, mạnh ai nấy đi. Tôi có cản trở cậu sao?"

"Được, cậu không cút, tôi cút!"

Ngờ đâu Tô Vận Cẩm vừa bước đi một bước thì Trình Tranh đã ghì cô lại.

"Cậu ý tứ một chút được không, lôi kéo như vậy là sao chứ." Cô chợt hoảng lên, ở phía không xa, Thẩm Cư An đang đi dần về phía họ.

Trình Tranh cũng đã lườm một cái theo hướng của cô, tay vẫn giữ chặt không buông, cố tình hạ thấp giọng nói, "Đừng vội cút chứ, tôi còn chưa nói hết mà. Đúng là tôi từng nói tội nghiệp cậu, nhưng nếu cậu đã không cần, vậy chi bằng chúng ta hoán đổi, cậu tội nghiệp tôi được không?"

"Cậu nói gì vậy?"

Khi Thẩm Cư An dừng bước thì cũng là lúc Tô Vận Cẩm thoát khỏi sự kìm khống, cô vội vàng lui ra vài bước một cách nhạy cảm, nhưng lại không chú ý thấy mặt đường mà cô đứng lúc nãy cao hơn phía sau, bước chân đạp phải khoảng không tức thì bị mất thăng bằng, hai sức mạnh đến từ hai phía đồng loạt giữ lấy cô.

"Em lại không nhìn đường rồi." Thẩm Cư An cười bảo, thấy cô không sao thì buông tay.

Tô Vận Cẩm hất bàn tay của người còn lại ra, cố gắng an ủi nhịp tim để mình trông không khác ngày thường.

"Anh đến rồi à?" Cô nói với Thẩm Cư An.

Thẩm Cư An vẫn cười hiền hòa, ánh mắt không có lấy một gợn sóng, "Anh đoán là em sẽ sớm một chút, nên cũng đến sớm hơn. Bạn em ư?"

Trình Tranh từ từ đứng thẳng dậy, săm soi chàng trai bất kể là dáng mạo hay khí chất đều rất xuất sắc đang đứng trước mặt mình. Nghi kỵ, song không ngạc nhiên.

"Tô Vận Cẩm, không giới thiệu sao?" Cậu lạnh lùng nói.

"Tôi thấy không cần thiết đâu." Tô Vận Cẩm có hơi giận dáng vẻ không xem ai ra gì, lời nói lại cộc cằn của Trình Tranh, định bỏ mặc cậu và cùng Thẩm Cư An rời khỏi.

Trình Tranh nói: "Cậu nói vậy là không biết lễ nghĩa rồi nhé, làm như người ta không tồn tại vậy." Có ai không biết "người ta" mà cậu đang nói chẳng phải bản thân.

Tô Vận Cẩm hiểu, cô chưa từng thấy ai có da mặt dày hơn cậu nữa, tức đến không nói nên lời. Nhưng bàn tay của Thẩm Cư An lại nhẹ nhàng đặt lên vai cô, như một lời an ủi thầm lặng.

Đúng, cô càng tức giận thì càng trúng bẫy của cậu. Tô Vận Cẩm cố nhẫn nhịn, giới thiệu theo đúng yêu cầu của cậu: "Đây là Thẩm Cư An.... Cư An, đây là Trình Tranh, bạn trung học của em, hiện đang học ở Bắc Kinh."

Ai cũng nghe ra ý của Tô Vận Cẩm, cô gọi Thẩm Cư An rất thân mật, đồng thời lại phân rạch rõ quan hệ với Trình Tranh, thân thiết và xa lạ, quá hiển nhiên.

Rất bất ngờ, Trình Tranh không nổi cơn, mà chỉ nhìn Thẩm Cư An rồi phát ra một "Ồ" dài ngoằn.

Ý gì đây? Tô Vận Cẩm chau mày. Thẩm Cư An hiển nhiên lịch lãm hơn Trình Tranh nhiều, anh mỉm cười chào hỏi: "Cậu đến du lịch à?"

"Có thể nói vậy. Tôi đã làm phiền hai người ư?" Lời tuy nói thế, nhưng giọng nói của cậu chẳng có chút áy náy nào.

"Chúng tôi chuẩn bị ra ngoài." Tô Vận Cẩm muốn nhanh chóng kết thúc cuộc "gặp gỡ".

"Đi đâu vậy?" Nhưng Trình Tranh thì nhất quyết làm kẻ không biết điều đến cùng.

"Liên quan gì..."

"Chúng tôi dự định đến chùa Đại Bi ở ngoại ô." Thẩm Cư An bình tĩnh nói.

Trình Tranh nhướng mày, tỏ ra rất có hứng thú, "Chùa Đại Bi à, tôi đã từng nghe nói."

"Nếu cậu có hứng thú cũng có thể..."

"Cư An!" Tô Vận Cẩm nhìn sang người bên cạnh với vẻ không hiểu, với tâm tư của Thẩm Cư An, lý nào lại không nhận ra Trình Tranh đang cố ý phá rối.

Trình Tranh vừa nghe vậy liền hưng phấn cả lên, nào có thèm quan tâm đến sự phản cảm của Tô Vận Cẩm, cười nói: "Đã là đến 'du lịch' thì đi dạo cũng hay."

Chuyến du ngoạn này trở thành trải nghiệm quái lạ nhất mà Tô Vận Cẩm từng gặp phải, đi cùng hai chàng trai xuất sắc, mà cô lại như ngồi trên thảm đinh. Một mặt vì không biết Thẩm Cư An đang nghĩ gì, vì sao anh lại nhẫn nhịn sự xuất hiện đột ngột của Trình Tranh; mặt khác, Trình Tranh mà cô luôn cho là thẳng thắn bộc trực, mình nhìn là hiểu ngay, lần này cũng khắc chế một cách ngoài tưởng tượng. Kết quả là người thấy trăn trở và ngượng ngùng nhất chỉ có mình cô. Tô Vận Cẩm có tâm sự, sợ nói nhiều sai nhiều, vì vậy suốt chặng đường đều im thin thít. Thẩm Cư An ứng phó rất đúng mực, tiếp đãi Trình Tranh rất thân thiện. Trình Tranh cũng không kiếm chuyện phá rối, chỉ thi thoảng quay sang nhìn Tô Vận Cẩm với ánh mắt đầy hàm ý, vừa như khiêu khích, vừa như giễu cợt.

Chùa Đại Bi nằm ở phía đông ngoại ô, cách trung tâm thành phố khoảng một tiếng đi xe, tuy bảo là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài, nhưng hương hỏa trong chùa vẫn chưa thật sự nghi ngút. Vừa bước vào cổng, ngôi miếu có niên đại lâu đời, cây cối um tùm, dáng vẻ trang nghiêm lập tức khiến con người bất giác lắng đọng. Ba người mang tâm sự riêng biệt vừa đi vừa nhìn ngắm, nơi có hương hỏa thịnh nhất vẫn là trước tượng đài Quan Âm. Nhập hương tùy tục, Thẩm Cư An theo chân những hương khách khác đi mua nhang đèn, sau đó đưa cho Tô Vận Cẩm và Trình Tranh.

"Bất kể thời thế có thay đổi ra sao, những dục vọng mãi mãi cũng không thỏa mãn được của người đời vẫn chất đầy ra đó, bản thân không thể thực hiện, chỉ biết tìm đến thần phật hư vô." Anh nói.

Trình Tranh không nhận, cậu lắc đầu đáp: "Tôi không tin những thứ này."

Thẩm Cư An cười, "Đã đến rồi thì hãy thắp một nén hương, nghe nói Quan Âm Bồ Tát ở đây rất linh nghiệm, không chừng có thể giúp cậu thỏa nguyện. Ai cũng có cái khổ do cầu bất đắc, nếu như tin tưởng có thể khiến mình vui vẻ hơn, cớ sao lại không tin?"

Trình Tranh im lặng, Tô Vận Cẩm biết xưa nay cậu rất ngoan cường, không ngờ lần này cậu lại không kiên trì, nhận lấy, rồi đốt nhang một cách đần độn, sau đó quỳ lạy rất trịnh trọng cùng hai người bên cạnh. Phía trước tượng thần là quyển sổ công đức, con người sẽ viết ước nguyện của mình vào đó sau khi thắp hương. Thẩm Cư An viết trước, kế đó là Tô Vận Cẩm.

Thấy Tô Vận Cẩm bị khói hương hun đến lấm tấm mồ hôi trên trán, Thẩm Cư An chủ động nói ra ngoài mua nước.

Tô Vận Cẩm muốn đi cùng anh, song bị anh mỉm cười từ chối. Sau khi anh rời khỏi thì trước mặt Quan Âm chỉ còn Trình Tranh và cô.

Một khi ở riêng với Trình Tranh, sự ngượng ngạo vô cớ kia lại lấp ló ra ngoài, không biết phải nói gì, khách sáo với cậu ư? Kiểu nào cũng thấy kỳ lạ, nhưng bảo cô trò chuyện thì cô lại không biết phải nói từ đâu, thế là vờ như chuyên tâm ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Bấy giờ Trình Tranh vẫn còn quỳ trước tượng thần, vừa gập sổ công đức lại, cũng không biết cậu đã viết gì, sau đó thì thấy cậu để tiền hương hỏa vào thùng công đức. Thấy cậu mắt cũng không chớp mà nhét vào đó mấy trăm đồng, cô không hỏi nói: "Chỉ cần có tâm là được."

"Đã là tâm ý, lẽ nào tôi không thể để nhiều hơn?"

Tô Vận Cẩm lầm bầm: "Cậu cũng lạ thật, lúc nãy còn nói không tin, bây giờ lại thành khẩn hơn ai hết."

Trình Tranh phản bác: "Tôi không giống cậu, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng."

Dứt lời, cậu chập tay lại nhắm mắt rất lâu, sau đó mới đứng dậy, phủi phủi tro bụi dính trên gối quần.

Có lẽ vì đứng trong không gian chỉ có hai người như thế, khiến cảm giác áp bức đến từ Trình Tranh càng trở nên rõ rệt hơn, thời gian bỗng dưng như chậm lại, Tô Vận Cẩm tìm gì đó để nói: "Sao Cư An đi mua nước lại lâu như vậy."

Trình Tranh cười lạnh: "Cư An Cư An, gọi cũng thân thiết quá chứ. Anh ta là bạn trai của cậu sao?"

"Phải thì đã sao?" Vẻ mặt ngông cuồng của cậu là vũ khí khiến cô nổi giận dễ dàng nhất, lúc này đây Tô Vận Cẩm cũng không sợ phải thừa nhận nữa, cô không làm gì có lỗi với cậu cả.

"Tôi thấy anh ta cũng có quan tâm cậu lắm đâu." Lời nói của Trình Tranh còn có một tầng nghĩa khác, "Cậu thích loại người như thế này sao? Sớm muộn gì cậu cũng sẽ phát hiện mình nực cười cỡ nào."

"Phải, chúng tôi đều nực cười, chỉ có cậu là giỏi nhất." Tô Vận Cẩm tức giận, Trình Tranh cậy vào gì mà nói những lời như vậy chứ.

Trình Tranh đang đứng ngược sáng, không rõ nét mặt của cậu thế nào, "Tôi còn nực cười hơn cậu Tô Vận Cẩm à. Tôi vẫn tự gạt mình, rằng cậu chỉ là chưa biết cách yêu một người mà thôi, nhưng hóa ra, cậu chỉ là không yêu tôi."

"Cậu nói những lời này để làm gì?" Trái tim Tô Vận Cẩm run lên, bất chợt bị bao trùm bởi nỗi bất lực.

Trình Tranh tiến lên một bước, đúng lúc đứng ngay sau lưng cô, hai tay đột nhiên ôm lấy vòng eo của cô, mặc kệ tất cả mà nói: "Tô Vận Cẩm, tôi từng bảo mình hãy mặc kệ cậu đừng quan tâm cậu, nhưng tôi không làm được. Chí ít cậu hãy cho tôi biết, tôi có điểm nào không tốt? Cậu thật sự không thích tôi một chút nào sao? Tại sao cậu lại hôn tôi, sau đó lại hất tôi ra?"

Đây là lần đầu tiên, Tô Vận Cẩm nhìn thấy Trình Tranh yếu ớt như thế trước mặt mình, từ trước đến nay, cô luôn cho rằng tâm tư mà cậu dành cho mình chỉ xuất phát từ tính khí của cậu chủ bồng bột, càng không có thì càng muốn giành được, hoặc giả một thời gian sau sẽ lãng quên, cô nào có ngờ trải qua lâu vậy rồi, cậu vẫn đã tìm đến. Cô hoang mang vỗ lên cánh tay đang ôm lấy mình của Trình Tranh.

"Cậu buông ra, buông ra!"

"Vậy cậu hãy nói vì sao cậu không chấp nhận tôi!" Trình Tranh càng siết chặt hơn, khom người xuống cơ hồ là ôm gọn cô vào lòng mình.

"Đừng như vậy... Làm vậy còn thể thống gì chứ! Cư An sắp về rồi, anh ấy nhìn thấy nhất định sẽ hiểu lầm."

Trình Tranh nghe vậy liền dùng sức xoay người cô lại, nói lớn: "Vậy thì đừng để anh ta 'hiểu lầm', tôi muốn anh ta phải thấy sự thật." Nói xong liền cúi xuống hôn lấy cô.

Tô Vận Cẩm giằng co trốn tránh, run giọng nài nỉ: "Đừng như vậy, Trình Tranh, cậu... Bồ Tát đang nhìn đấy."

"Thế Bồ tát có biết trong lòng tôi khó chịu đến mức nào không? Có thấy không!" Trước giờ cậu đều rất mạnh bạo, trong lúc tình cấp thì càng không biết khống chế, Tô Vận Cẩm chỉ cảm nhận được tay của cậu càng siết càng chặt, bản thân cô ngay cả hô hấp cũng khó khăn, trước mắt trước mũi toàn là gương mặt của cậu hơi thở của cậu, cô không nói được gì, dường như hồn phách đều đã bị cậu hút đi, trước tình thế ấy, Tô Vận Cẩm cũng không màng gì nữa, bắt gặp gì là cắn đó, Trình Tranh "ưm" một tiếng buông tay ra, đầu lưỡi của cô nếm được vị tanh của máu, nhất thời không biết người bị thương là mình hay là Trình Tranh, dùng hết sức kéo tay áo lau lên mặt.

Trình Tranh đưa ngón tay ấn lên chỗ đau, thở hổn hển nói: "Cậu cứ trốn đi, ngay cả thần tiên cũng thấy chúng ta có mờ ám rồi. Hôm đó cậu nói 'đây là tôi trả cho cậu', tôi cho cậu biết, cậu đã mở màn rồi, thì sẽ không có chuyện chấm dứt!"

Đây mới là Trình Tranh mà cô quen thuộc, cô ghét nhất là kiểu hiếp người quá đáng như thế của cậu, không nói đạo lý, cứ tưởng những gì mình có đều là lẽ dĩ nhiên. Cô những tưởng cậu chí ít đã có gì khác trước đây, nhưng thì ra, chẳng có gì thay đổi cả.

"Cậu vẫn đáng ghét như ngày nào, không biết nói lý lẽ gì hết!" Tô Vận Cẩm lách qua khỏi cậu đi ra điện Quan Âm, đúng lúc trông thấy Thẩm Cư An đang đi về phía này, trên tay là vài bình nước suối, nhìn thấy anh, cô như một kẻ đuối nước được cập bờ.

"Em sao vậy, mắt đỏ thế?" Thật ra Thẩm Cư An đã nói rất hàm súc, thứ đang đỏ một cách kỳ lạ nào chỉ có đôi mắt của cô. Và đương nhiên, vết thương trên môi của Trình Tranh cũng đâu có chỗ lẩn trốn.

Thẩm Cư An im lặng đưa nước cho họ, Tô Vận Cẩm lắc đầu từ chối, nhưng Trình Tranh thì không khách sáo chút nào, trông cậu như đã khát rất lâu rồi vậy, vặn nắp chai ra là đưa ngay lên môi, miệng chai chạm vào vết thương tức thì vừa nóng vừa rát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dhh