Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19 - Nếu tôi đồng ý thay đổi

Mẫu giấy ghi địa chỉ được cất trong ba lô của Tô Vận Cẩm đột nhiên phát huy tác dụng, cô xông ra khỏi thư viện, chạy thẳng ra trường, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ – Tìm Trình Tranh, hỏi rõ đầu đuôi sự việc.

Tòa cao ốc Trình Tranh chỉ cho Tô Vận Cẩm xem tối qua, cô vẫn còn nhớ như in, khi tìm đến nơi, quả nhiên bên ngoài có bốn chữ "Quốc tế Hằng Khải" to đùng. Đi lên tháp C tầng 23, tìm đúng cửa nhà, Tô Vận Cẩm đập ầm ầm lên cánh cửa.

Tiếng đáp lại vừa vang lên thì Trình Tranh đã xuất hiện, gương mặt hớn hở khi trông thấy cô, song chưa kịp bật ra tiếng nào thì Tô Vận Cẩm đã tát thẳng tay vào mặt cậu.

Cô thật sự rất giận, vì vậy ra tay không nhẹ chút nào. Trình Tranh ôm mặt thừ người ra vì kinh ngạc, niềm vui tức thì bị lấn chìm bởi ngọn lửa, đôi mắt của cậu cơ hồ muốn phun ra nham thạch.

"Cậu dám đánh tôi sao?" Trình Tranh giơ tay lên, Tô Vận Cẩm thầm nghĩ, đánh lại thì đánh lại vậy, cùng lắm liều mạng thôi, nhưng khi bàn tay ấy thật sự rơi xuống, cô vẫn đã nhắm mắt lại.

Chỉ là, không có cơn đau như tưởng tượng, Trình Tranh rút tay lại, tức anh ách, mặt mày tái xanh, "Cậu uống nhầm thuốc hay sao?"

Không hiểu vì sao, vừa nhìn thấy Trình Tranh, những giọt lệ mà Tô Vận Cẩm gắng sức kìm nén nãy giờ không chịu sự khống chế nữa, chúng không ngừng tuôn rơi, thừa lúc tầm nhìn chưa hoàn toàn bị nước mắt thấm nhòe, cô xách ba lô lên cứ thế mà giáng xuống người cậu, cùng với đó là lời nói trong nghẹn ngào: "Đồ khốn, cậu là đồ khốn! Cậu đã nói gì với anh ấy?"

Trong ba lô có quyển từ điển, sức nặng ấy hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, đánh vào người thật không phải một trải nghiệm vui vẻ gì. Trình Tranh vừa che mặt che đầu vừa lùi về sau, không ngừng kêu réo: "Đừng đánh nữa, cậu có nghe không vậy, còn đánh nữa... đừng tưởng tôi sợ cậu, sự nhẫn nhịn của tôi cũng có giới hạn đấy, ây da..." Cậu tránh được một cú đánh ba lô, nhưng cằm lại bị móng tay của Tô Vận Cẩm rạch ra một tia máu, chưa kịp kêu đau thì cú đánh tiếp theo lại tới. Trình Tranh nào có từng chịu đãi ngộ như vậy, nhưng trở tay thì sợ làm cô đau, cuối cùng cậu giữ chặt hai bàn tay hành hung ấy lại, đưa lên cao, Tô Vận Cẩm thế là không động đậy được nữa.

"Tôi đã chịu đủ rồi, nhà có tiền thì giỏi lắm sao?" Tay không thể nhúc nhích, Tô Vận Cẩm không biết phải trút giận bằng cách nào, dứt khoát co gối lên tấn công cậu, Trình Tranh "Ố" lên một tiếng, đau đến không đứng thẳng lên được, cậu bực rồi, "vứt" toàn thân Tô Vận Cẩm vào chiếc ghế sô-pha ở gần cửa nhất, dùng hết tay chân khống chế cô, bản thân thì rít lên vì đau.

"Cậu có còn ác hơn không vậy, muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn sao?"

Tô Vận Cẩm bị giam cầm trên ghế, không làm được gì, muốn mắng cậu nhưng lại không tìm được từ ngữ đủ cay độc, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ngào nói: "Rốt cuộc thì phải làm sao cậu mới chịu buông tha cho tôi, cậu muốn ức hiếp tôi đến bao giờ chứ?" Dứt lời thì nước mắt tuôn rơi, tựa như muốn mang tất tần tật nỗi buồn do đánh mất Thẩm Cư An, sự bất cam do bị Trình Tranh đùa cợt, thậm chí là những nỗi uất ức mà cô đã đè nén trong lòng bao lâu nay, trút hết ra ngoài cùng nước mắt.

Trong ấn tượng của Trình Tranh, Tô Vận Cẩm là một cô gái luôn nhẫn nhịn và tự khắc chế, cô rất ít khi bộc lộ cảm xúc chân thật, vậy mà giờ đây, cô lại khóc như một đứa trẻ trước mặt cậu. Chẳng mấy chốc thì có hàng xóm tò mò nhìn vào cánh cửa chưa đóng hết của bên này, song đến khi trông thấy tình cảnh đầy không gian tưởng tượng này, họ lại tự động bấm nút biến mất. Trình Tranh vừa khẩn trương vừa bất lực, cậu nhìn xuống cô gái đang bị mình giam cầm, không khỏi cười trong mâu thuẫn, muốn dỗ dành nhưng không dám, muốn buông tay lại sợ bị ăn đòn, đành giữ yên tư thế.

Cũng không biết là trải qua bao lâu, Trình Tranh cảm nhận được phông vải trước lồng ngực của mình đã ướt mẹp, Tô Vận Cẩm dường như cạn kiệt sức lực sau trận khóc này, thần tình mơ màng, nằm yên thút thít, quên mất giằng co.

Cô và Thẩm Cư An, mối quan hệ bình dị thân thiết này chỉ mới bắt đầu mà đã vô cớ đi đến tận cùng, "trời đất vĩnh cửu" gì đó chỉ do cô tự tưởng tượng mà thôi, giờ đây, trái tim trống rỗng, cô không biết làm sao cho phải.

Một lúc sau thì tâm trạng Tô Vận Cẩm bình phục lại, trong nhất thời cả hai đều không nói lời nào, mà chỉ nghe hơi thở nặng nhọc của người còn lại. Lúc nãy trong cơn giận chẳng màng đến gì, bây giờ mới thấy huyết dịch trong người như bị đặc lại, tay chân đau đến mức như bị tháo rời rồi ráp trở vào, và cả cái tư thế chết người của cả hai. Bấy giờ, Tô Vận Cẩm đang lún sâu trong ghế sô-pha, hơn nửa thân người của Trình Tranh đều đang đè trên người cô, một tay ghì chặt tay của cô giữ trên đỉnh đầu, tay còn lại đặt ngang trước ngực cô, đầu gối hơi cong lên cưỡng chế phần chân của cô.

"Cút đi chỗ khác." Tô Vận Cẩm vừa thẹn vừa giận.

"Còn mặt mũi bảo tôi cút à, lúc nãy không biết là ai đã khóc như bị cưỡng bức ấy, mặt mũi của tôi bị cậu bôi nhọ cả rồi."

"Miệng chó không mọc ra được ngà voi." Cô cố gắng động đậy chân, muốn lật cậu xuống đất, nhưng biết làm sao được, đôi chân giờ đây như không phải của cô nữa, "Tôi bảo cậu cút ra có nghe không vậy, sắp gãy xương rồi!"

(Chú thích: "Miệng chó không mọc ra được ngà voi" là một câu châm ngôn của Trung Quốc, ý chỉ người xấu thì không thể nói nào nói được lời hay hoặc câu gì dễ nghe.)

Trình Tranh hoang mang liền chống người dậy, chân vừa được thả ra Tô Vận Cẩm liền co dậy.

Lần này Trình Tranh rất nhanh nhạy, kịp lúc bảo vệ bộ phận "quan trọng", song song đó cũng không quên mắng rủa: "Cậu làm thật sao! Tôi có thù hằn gì với cậu đâu chứ?"

Cậu nghiến răng sờ sờ lên vết thương trên cằm, "Thật không ngờ cậu lại ra tay thật. Từ nhỏ đến lớn, đến một đầu ngón tay ba mẹ tôi cũng chưa động đến, cậu oai rồi, vào nhà không hỏi không rằng thì đã tấn công liên hoàn, dám tát tôi nữa chứ, tức chết mất, nếu không vì nể mặt cậu là con gái thì tôi đã...."

"Cậu đã gì nào?" Trình Tranh điều chỉnh lại tư thế, tuy không còn dính sát vào nhau như ban nãy, nhưng Tô Vận Cẩm vẫn không thoát ra được, nhớ lại chuyện sáng nay với Thẩm Cư An, lồng ngực lại nhói đau, "Còn chuyện gì mà cậu không làm được? Trình Tranh, cậu là đồ tiểu nhân bỉ ổi, rốt cuộc tối qua cậu đã nói gì với Thẩm Cư An?"

Trình Tranh phản bác: "Tôi bỉ ổi, Thẩm Cư An nhà cô không biết còn bỉ ổi hơn tôi gấp bao nhiêu lần!"

"Cậu muốn nói gì?" Tô Vận Cẩm không chịu thua.

"Tôi đã nói gì với anh ta ư? Lời tôi nói đều là sự thật, hơn nữa mỗi một cậu đều nói trước mặt cậu, không bao giờ có chuyện nói sau lưng người khác." Cậu thở lấy sức rồi tiếp tục: "Chưa kể, dù cho tôi có nói gì đi nữa, là đàn ông thì hắn nên đứng ra khiêu chiến với tôi, chứ không phải rúc vào một chỗ rồi dễ dàng từ bỏ cậu. Hãy tỉnh lại đi, nếu hắn thật lòng thích cậu, người khác có nói gì cũng vô ích thôi."

Đây là điều Tô Vận Cẩm không muốn đối mặt nhất, cô nhắm mắt lại nói trong phẫn hận: "Bất kể thế nào thì cũng tại cậu! Cậu không xuất hiện, tôi sống rất tốt, cớ gì mà cậu phải tới phá rối cuộc sống của tôi chứ?"

"Vậy sao?" Trình Tranh tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi áp bờ môi đến bên tai cô hỏi: "Cậu sống rất tốt ư, thế tại sao lại gọi tên tôi khi uống say?"

Tô Vận Cẩm tức thì mở to mắt hỏi trong kinh ngạc: "Ăn nói linh tinh! Làm gì có chuyện đó?"

"Tôi nói linh tinh? Có giỏi thì hỏi Thẩm Cư An đi, hắn là nhân chứng có sức thuyết phục nhất." Cậu bắt đầu lộ vẻ đắc ý.

Tô Vận Cẩm nhanh chóng hồi tưởng lại, nhưng nào có manh mối gì trong đầu. Nhìn lên Trình Tranh, nét mặt này hoàn toàn không giống đang nói dối.

Mình thật sự đã gọi tên Trình Tranh trong lúc uống say sao? Bị gì vậy chứ! Cô vừa xấu hổ vừa khó xử, nhưng cũng nhanh chóng biện minh: "Lúc đó thần trí của tôi không tỉnh táo, lời nói như vậy làm sao có thể cho là thật. Hơn nữa, tôi gọi tên cậu là vì tôi ghét cậu."

Trình Tranh như nghe thấy chuyện gì đó rất hài vậy, "Cậu ghét tôi ư? Hay thật, tôi cũng ghét cậu, ghét lâu lắm rồi."

Hơi thở nóng hổi khi nói chuyện phả vào tai Tô Vận Cẩm khiến cô dậy cả da gà, trong lúc hốt hoảng cô dùng sức đẩy cậu ra, "Tôi bảo cậu tránh ra có nghe không vậy, đồ lưu manh!"

"Như vậy mà đã lưu manh sao? Còn có thể lưu manh hơn nữa đấy." Đôi mắt của Trình Tranh hiện giờ có một cảm xúc mà Tô Vận Cẩm xa lạ, bàn tay đang chống trước người vuốt lên mặt cô, bờ môi đi sát theo sau. Tư thế của Trình Tranh đang chiếm trọn ưu thế, cô căn bản không có đường trốn chạy, lời muốn nói ra chỉ còn là âm thanh ú ớ mơ hồ. Khác với những lần dò thám trước đây, lần này, ngay khi cô vừa mở miệng muốn nói chuyện thì đầu lưỡi của cậu đã lẻn vào, quấn quýt lấy cô, non nớt mà nôn nóng.

Dưới sự đột kích quái lạ nhưng hết sức thân mật này, não của Tô Vận Cẩm đột nhiên bị treo máy, hơi thở như bị cướp đi hết, cơn say tối qua thấp thoáng tìm về, cô muốn ngăn cản, nhưng lại chẳng có bộ phận nào trên cơ thể chịu nghe lời.

Khi nhận ra một bàn tay của cậu đã luồn vào trong qua vạc áo từ bên dưới, từ từ hướng lên, đặt xuống chỗ nhạy cảm ấy qua lớp vải nhỏ, thì chiếc chuông cảnh báo trong đầu tức thì vang lên, nhưng hai tay đều đang bị khống chế, cô chỉ biết quay mặt đi, hổn hển gọi: "Dừng tay!"

Gương mặt điển trai của Trình Tranh đang bị dục vọng bao trùm, nào có chịu nghe lời phản kháng của cô, cậu lầm bầm một tiếng "Không!", sau đó ngón tay không an phận lẻn luôn vào bên trong áo lót giữ lấy cô...

Tô Vận Cẩm khẩn trương quá liền cong người lại theo bản năng, hệt như con tôm bị vứt vào nồi nước lẩu, nhưng cử động này không chỉ không bảo vệ được cô, trái lại còn khiến con tim Trình Tranh thêm rạo rực. Trong lúc giằng co, chân của cô sát qua vị trí nọ trên người cậu, Trình Tranh hớp một hơi lạnh, tay càng thêm dùng sức. Hoàn cảnh trước mặt khiến Tô Vận Cẩm hoảng sợ, nền giáo dục nhận được từ nhỏ đến lớn và lý trí còn tồn đọng đều đang nhắc nhở cô tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy, nhưng cô lại không cách nào thoát ra được, lúc nãy khi đánh cậu, cô tiến lên cậu liền lui lại, giờ đây mới biết thì ra sức mạnh của cả hai chênh lệch xa đến vậy, không có cách không có cách, nghĩ thế, nước mắt lại tuôn trào.

Trình Tranh đang bị điều khiển bởi nỗi khát vọng mà cậu đã gắng sức áp chế lâu nay, mỗi một động tác đều là giấc mơ của cậu, cậu chỉ hành xử theo bản năng, đến khi bất ngờ cảm nhận được dòng nước trên mặt, cậu mới biết hóa ra cô đang khóc. Rầu rĩ và bất cam, cậu dừng hẳn mọi hành động, vùi mặt trước ngực cô, nói trong âu sầu: "Lại nữa rồi! Trước sau gì tôi cũng bị cậu làm điên mất thôi."

Tô Vận Cẩm giằng co muốn ngồi dậy, Trình Tranh dùng một tay ấn cô về chỗ.

"Trình Tranh, đừng như vậy, xem như tôi xin cậu."

"Vậy thì hãy nằm yên."

Cậu rời tay khỏi người cô, nhưng vẫn nằm ở phía trên, ngay sau đó Tô Vận Cẩm như nghe thấy tiếng động kéo dây kéo quần jeans, rồi lại cảm nhận được nửa thân dưới của cậu động đậy gì đó.

"Cậu làm cái quái gì vậy?" Cô không hiểu.

"Im miệng, còn dám hỏi nữa." Giọng nói của Trình Tranh hơi kỳ lạ, không rõ là run rẩy hay đau khổ, "Cũng tại cậu hại đó."

Tô Vận Cẩm tức thì phản ứng ra, 20 tuổi rồi, nếu đến lúc này còn không biết cậu đang làm chuyện "tốt lành" gì thì thật là ngớ ngẩn. Huyết quản trong người cô như bị vỡ tung, nhắm nghiền mắt, nín thở, nhích cũng không dám nhích. Nhưng cả hai cơ hồ đang dán vào nhau, trong lúc khẩn trương cơ thể càng thêm nhạy cảm, mỗi một động tĩnh nhỏ từ cậu đều ít nhiều truyền đến người cô, may thay chẳng lâu sau thì Trình Tranh rên lên một tiếng, toàn thân như bị xì hơi mà gục trên người cô.

Mấy phút sau, Tô Vận Cẩm sợ cậu ngủ mất, bèn dò thám hỏi: "Cậu... xong chưa vậy?"

Trình Tranh không trả lời, lại một lúc sau, cậu mới từ từ ngồi dậy, rút khăn giấy từ trên bàn.

Tô Vận Cẩm muốn chờ cậu xong xuôi hết mới mở mắt, ai ngờ cậu tự nhiên vỗ lên đùi cô một cái và còn kêu lên: "Ây da, chết rồi!"

Tô Vận Cẩm hoảng hồn giật bắn dậy, đúng lúc nhìn thấy Trình Tranh đang cắm cúi vệ sinh. Cô đột nhiên ngồi dậy như vậy Trình Tranh cũng có hơi ngại ngùng, vốn định quay lưng lại rồi, nào ngờ động tác của Tô Vận Cẩm còn nhanh hơn. Cô "Á" lên một tiếng, cùng lúc đó quơ bừa một chiếc gối trên sô-pha vứt thẳng vào chỗ chính giữa của hai chân Trình Tranh, che cái hình ảnh khiến cô muốn tự hủy đôi mắt của mình rồi đưa tay che mặt lại.

Trình Tranh bị một loạt những hành động này của cô làm ngẩn người, vài giây sau mới rống lên: "Cậu bị thần kinh sao!"

Tô Vận Cẩm không chịu thua, nhắm mắt phản bác: "Cậu mới bị thần kinh đấy, đồ hở hang. Cậu í ới gì chứ?"

Trình Tranh cầm gối lên vứt đi chỗ khác, nói như không liên quan đến mình: "Cậu tự nhìn quần của mình kìa."

Tô Vận Cẩm cúi xuống nhìn, quả nhiên phát hiện tại phần đùi đang dính một vệt ố, không khỏi rùng mình.

Trình Tranh vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi đi trở ra, tinh thần thoải mái, thấy Tô Vận Cẩm vẫn đang rút khăn giấy lau chùi dấu vết lúc nãy, sắc mặt khó coi vô cùng.

Cậu ngồi phịch xuống bên cạnh cô, tâm trạng như rất vui mà nói: "Đừng chùi nữa, cậu đã chùi mười mấy phút rồi, quần cũng sắp rách rồi."

Tô Vận Cẩm không muốn nói chuyện với cậu, nếu không vì nơi này không có quần áo để thay, cô thật muốn vứt luôn cái quần này, nói cô lãng phí cũng chịu thôi. Trình Tranh vừa đến gần thì cô không khỏi nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ lúc nãy, chưa kể mùi vị lạ lùng đang dính trên người cô... Cô lặng lẽ nhích ra xa một chút, tiếp tục cứu vãn ống quần. Thật là gớm quá, gớm đến mức cô bắt đầu thấy ghét bản thân rồi.

"Tôi không phải cố ý đâu, hay để tôi chùi cho?"

"Im miệng."

Nhìn đống khăn giấy bị cô vò lại vứt dưới chân, mặt cậu chợt đỏ bừng, bàn tay sờ lên gò má đang nóng hừng hực, cái tát lúc nãy dường như lại càng đau hơn, cậu lầm bầm: "Cậu ra tay mạnh thật."

"Tôi hận không thể đánh chết cậu." Tô Vận Cẩm nghiến răng phun ra những từ này.

"Đánh tôi chết thì có ích gì cho cậu nào." Trình Tranh cười cười muốn nắm lấy tay cô, định giở trò, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt băng lạnh không hề có ý muốn đùa giỡn với cậu của Tô Vận Cẩm. Thật lòng mà nói, cô như vậy, trong lòng cậu cũng hơi sợ, sợ bàn tay mà mình nắm lấy đó sẽ một lần nữa giáng xuống một bạt tay, cô gái này một khi nhẫn tâm thì chuyện gì cũng làm ra được, bị đánh thêm một trận cậu cũng chỉ có thể câm lặng chịu đòn mà thôi.

Thế là, Trình Tranh thu tay lại, kiếm đề tài để nói, "Cậu và Thẩm Cư An ấy thật sự đã chơi xong rồi sao?" Trong lòng thì nghĩ đừng chọc giận cô, nhưng lời nói ra lại mang đầy ý trêu chọc.

"Từ đầu tôi đã biết hai người không thể lâu dài mà, thật sự không liên quan đến tôi đâu, cậu đừng đổ oan cho tôi... Nè, Tô Vận Cẩm, cậu bị câm rồi sao? Nói gì đi chứ? Tôi ghét nhất là cái tật chuyện gì cũng giấu trong lòng của cậu."

Tô Vận Cẩm vứt mẫu khăn giấy cuối cùng xuống đất, đứng phắt dậy nói: "Tôi không cần cậu thích."

"Vậy chứ cậu cần ai? Thẩm Cư An? Vấn đề là người ta có cần cậu không?" Trình Tranh cũng đứng dậy theo.

"Không có Thẩm Cư An thì cũng không thể là cậu!" Tô Vận Cẩm cười lạnh đáp.

Lời nói này đối với Trình Tranh là một liều kích thích mạnh, "Tôi thật không hiểu, tôi có điểm nào không bằng hắn chứ!"

"Điểm không bằng anh ấy của cậu thì nhiều lắm, không bao giờ biết tôn trọng người khác, không bao giờ biết nghĩ đến cảm xúc của người khác, bản thân thì muốn gió được gió gọi mưa được mưa. Tính tình của cậu một ngày không thay đổi, thì...." Tô Vận Cẩm nói đến đây thì chợt dừng lại, rồi lắc đầu, "Bỏ đi, cậu không cần thay đổi. Tóm lại một câu, cậu là cậu, tôi là tôi, sau này cậu đừng tìm tôi nữa." Cô nói xong thì quay lưng rời khỏi, thật là quá điên rồ rồi, cánh cửa này chỉ khép hờ thôi sao!

"Tính tình của tôi thế nào chứ, chí ít tôi không nói một đằng làm một nẻo như cậu." Trình Tranh đứng tại chỗ đáp trả.

Tô Vận Cẩm thở dài, "Cậu về đi." Không chờ cậu trả lời, cô đã rời khỏi nơi này.

"Cút đi cút đi, tôi thật không tin rời khỏi cậu thì tôi không sống được nữa!"

Chiều hôm đó, Trình Tranh lên máy bay, Tô Vận Cẩm không đến tiễn cậu.

Tối đó, khi ký túc xá đã tắt đèn, Tô Vận Cẩm mới nhận được điện thoại của Trình Tranh, đầu dây bên kia rất ồn ào, lời nói của cậu như vọng đến từ nơi rất xa.

"Nếu như... tôi đồng ý thay đổi, vậy cậu có thể thừa nhận rằng, thật ra trong lòng cậu cũng thích tôi, chỉ một chút thôi cũng được, có thể không?" Trong bóng tối Tô Vận Cẩm siết chặt ống nghe, không biết phải trả lời câu hỏi của cậu như thế nào.

Mối tình của Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An đến nhanh đi cũng nhanh, khiến không ít người xung quanh ngỡ ngàng, song suy cho cùng thì tình cảm của sinh viên năm cuối đều đa phần như vậy, thấy nhiều rồi cũng không lạ lẫm nữa.

Một khoảng thời gian dài Tô Vận Cẩm đều thấy lòng dạ trống rỗng, cũng không rõ là có đau lòng hay không. Sau chuyện lần đó, mỗi khi tình cờ gặp Thẩm Cư An trong căn tin, cảm giác đầu tiên của cô chính là ngượng ngùng. Trái lại là Thẩm Cư An, anh chào hỏi rất tự nhiên, "Vận Cẩm, mấy ngày không gặp, em khỏe không?"

Tô Vận Cẩm cúi đầu ậm ừ.

"Anh tưởng chúng ta vẫn còn là bạn." Thẩm Cư An mỉm cười nhìn cô.

Dưới nụ cười thân thiện của anh, Tô Vận Cẩm cảm thấy xấu hồ vì tính nhỏ mọn của mình, vội vàng đáp lại một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dhh