Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20 - Hãy nói lời thật lòng của cậu

Thẩm Cư An tốt nghiệp, rời trường, đại học năm hai của Tô Vận Cẩm cũng trôi vào quá khứ, kỳ nghỉ hè đến, vốn dự định ở lại trường tìm vài công việc làm thêm như Mạc Úc Hoa, ngờ đâu mẹ lại gọi điện hối thúc cô về nhà. Tô Vận Cẩm hỏi thăm qua điện thoại, mẹ lại không chịu trả lời, nhất mực bảo cô về trước đã.

Thế là tối hôm đó, Tô Vận Cẩm vội vã ra ga xe lửa ngồi mười mấy tiếng đồng hồ xe về nhà, trải qua biến cố lớn, cô sợ chuyện không hay lại xảy đến với mẹ mình, vừa đến nhà, không màng thu dọn hành lý cô đã chạy đến tìm mẹ. Song, bà Tô lại rất khác thường, ậm ừ một hồi lâu, hai đốm đỏ hồng đã bao lâu rồi không xuất hiện bất ngờ trồi lên gương mặt của bà. Mãi một lúc sau, Tô Vận Cẩm mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Hóa ra mẹ cô đi làm ở xưởng quần áo, ông chủ nghe nói trước đây bà từng làm kế toán nên đã điều bà vào văn phòng làm sổ sách, lâu ngày sinh tình, ông chủ ấy nhỏ hơn mẹ cô một tuổi, đã ly hôn và có một đứa con gái. Do nghĩ đến cảm nhận của cô, bà Tô luôn cố che giấu mối quan hệ này, nhưng gần đây ông chủ ấy bày tỏ muốn kết hôn với bà, suy đi nghĩ lại, bà quyết định chờ con gái về mới đưa ra câu trả lời.

"Vận Cẩm, con lấy chủ kiến cho mẹ nhé, nếu con không đồng ý, ngày mai mẹ sẽ về đó từ chối ngay." Bà Tô nắm tay con gái nói.

Lấy lại bình tĩnh từ nỗi kinh ngạc ban đầu, Tô Vận Cẩm nhìn mẹ mình, mẹ rất khẩn trương song cũng rất trông chờ, cô biết, thật ra mẹ rất lo lắng cô sẽ phản đối. Vài tháng không gặp, gương mặt của mẹ đã hồng hào hơn trước, không còn tiều tụy và xanh xao như lúc ba cô vừa rời đi. Phụ nữ, bất kể là ở độ tuổi nào, cũng cần có người yêu thương mới xinh đẹp.

Tô Vận Cẩm thầm nghĩ, cô có quyền gì phản đối mẹ theo đuổi hạnh phúc của chính mình? Mẹ đã ngoài bốn mươi, cơ hội tình đầu ý hợp như thế này không còn nhiều nữa. Vì vậy, cô ôm người mẹ đang bối rối của mình vào lòng, thì thầm nói: "Con tin ba cũng sẽ giống như con, hy vọng mẹ được hạnh phúc."

Dứt lời, cô nhìn thấy khoang mắt ngấn lệ của mẹ, tuy nhiên, lần này không còn là giọt lệ bi thương nữa.

Tiếp đó, dưới sự sắp xếp của mẹ, Tô Vận Cẩm đã gặp người đàn ông ấy vài lần. Khác với phong cách thư sinh nho nhã của ba, người đàn ông này trông bình thường và đôn hậu, bề ngoài lớn hơn tuổi thực, trình độ văn hóa có vẻ không cao, nhưng lại không có những biểu hiện gian trá của người kinh doanh, có thể thấy ông rất chu đáo với mẹ, như vậy là đủ rồi. Hoặc giả biết được bà Tô rất xem trọng suy nghĩ của con gái mình, người đàn ông đối đãi Tô Vận Cẩm đặc biệt cẩn thận, Tô Vận Cẩm cũng rất phối hợp mà gọi ông là chú, ông xoa hai lòng bàn tay vào nhau, vui đến chỉ biết nhe răng cười.

Lực trở ngại giả tưởng duy nhất đã không còn tồn tại, hôn sự cũng rất tự nhiên mà được đưa lên lịch trình. Bà Tô vốn chỉ định lẳng lặng đi đăng ký kết hôn thôi, nhưng đối phương lại kiên trì muốn cho bà một nghi lễ chính thức, dù chỉ là một nghi thức đơn giản. Về điểm này, Tô Vận Cẩm cũng đồng ý.

Hai gia đình thảo luận với nhau, hôn lễ được xác định vào đầu tháng tám trước khi Tô Vận Cẩm về trường, vì vậy cô cũng an tâm ở nhà chuẩn bị hôn sự cùng mẹ mình.

Hôn lễ dù đơn giản cách mấy cũng không tránh khỏi những chi tiết nhỏ nhặt, bà Tô ngoài việc vui mừng cũng không còn chủ kiến gì nữa, chuyện bên nhà gái hoàn toàn do Tô Vận Cẩm quyết định. Hai ngày trước lễ thành hôn, cô và mẹ tay ôm tay xách vừa về đến dưới nhà thì bà Lý ở tầng trệt đã niềm nở chạy ra đón, cười tươi như một đóa hoa mà nói: "Vận Cẩm, Tô sư mẫu, hai người xem là ai đã tới này."

Gia đình Tô Vận Cẩm chỉ có hai mẹ con, ngày thường rất ít người thân bạn bè đến chơi, đang thắc mắc thì một bóng người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn bước ra từ nhà bà Lý.

Tô Vận Cẩm thầm than vãn trong lòng, miệng thì hỏi: "Cậu lại tới đây để làm gì?"

"Đương nhiên là để tìm cậu." Trình Tranh trả lời như lẽ đương nhiên.

"Vận Cẩm, không phải là bà muốn nói con, nhưng có bạn trai đến sao lại không chờ ở nhà vậy nè, A Tranh chờ con nửa ngày trời rồi đấy."

"Không sao đâu thưa bà, con chờ cậu ấy là việc nên làm ạ, huống chi nếu không nhờ vậy, làm sao con ăn được mứt ngon như vậy ạ."

Bà Lý vui đến không biết nói gì hơn, "Nếu con thích ăn, bà lấy một ít cho con mang về nhé."

Cơ mặt của Tô Vận Cẩm giựt giựt lên vài cái. Bà Lý sống ở đây đã rất nhiều năm, nổi tiếng là tính kỹ, lần đó bà phơi mứt ngoài cửa nhà, con trai của thầy Trương ở lầu hai lén ăn một miếng, bà mắng thằng bé ít nhất cũng nửa năm. Trình Tranh đúng là biết cách giả vờ, chẳng biết đã dùng mê hương gì mà bà Lý lại như nhặt được báu vật vậy, không những cho cậu vào nhà xem tivi, lại còn cho ăn cho uống, chưa kể đến cách gọi "A Tranh A Tranh" nữa, nghe mà dợn cả tóc gáy.

"Vận Cẩm, đây là..." Mẹ cô ngắm nhìn Trình Tranh một lúc thì hỏi.

"Cháu chào cô ạ, cháu là bạn... học cấp ba của Vận Cẩm, cô đã từng gặp cháu trong buổi họp phụ huynh lớp 12 đấy ạ." Trình Tranh vừa nghe hỏi liền quay sang tự giới thiệu, khi nói đến "bạn học cấp ba", cậu rất là tinh ý mà tỏ ra không mấy tự nhiên, thực thực hư hư, hoàn toàn đạt được công hiệu khiến người nghe hiểu lầm.

Bà Lý liền nói theo: "Cậu bé này đúng là da mặt mỏng mà, có gì mà ngượng ngùng chứ, đâu phải lần đầu tiên đến đây nữa. Lần trước gặp mặt bà đã nói con và Vận Cẩm rất xứng đôi rồi."

"Lần trước?" Bà Tô ngạc nhiên.

"Ấy, Tô sư mẫu không biết sao, ôi xem cái miệng của tôi đấy! Nhưng mà tôi nói nhé, thanh niên bây giờ yêu nhau hẹn hò cũng bình thường thôi, Vận Cẩm nhà chị đúng là có phúc, A Tranh có tướng mạo tính tình lại tốt, còn là học sinh xuất sắc của Đại học Q nữa."

Tô Vận Cẩm thật sự muốn cười, "tính tình tốt", từ này dùng cho Trình Tranh thì quả là không còn chuyện gì hài hơn nữa.

Nghe thế, khi một lần nữa nhìn về Trình Tranh, ánh mắt của bà Tô chứa đầy nỗi vui mừng. Con gái của mình xưa nay như cái hồ lô không biết nói vậy, không ngờ trong chuyện này lại tinh mắt đến thế. Cũng đúng thôi, với ngoại hình của Trình Tranh, thêm vào biểu hiện "bình thường" của cậu khi đứng trước người ngoài, rất dễ dàng cho đối phương ấn tượng tốt, đặc biệt là trong mắt những người làm mẹ. Nay lại có bà Lý nói giúp, tin rằng không có người mẹ nào từ chối đứa con rể này.

"Mẹ, đừng nghe bà nói bừa." Tô Vận Cẩm bất mãn.

Trình Tranh nhìn cô cười, đôi mắt ấy chứa đựng trăm ngàn lời, nhưng Tô Vận Cẩm không khó để diễn giải ra chúng, chẳng qua là quy về một câu thôi "Đánh tôi đi, có giỏi thì qua đây đánh tôi này!"

"Có chuyện gì về nhà rồi nói." Ánh mắt khiêu khích trong lặng thầm của hai người, khi đi vào mắt của người làm mẹ lại rất tự nhiên mà biến thành liếc mắt đưa tình.

"Không cần đâu, con và cậu ấy nói ở đây..."

"Thưa cô, để cháu xách cho ạ." Trình Tranh rất tự nhiên mà lấy hết đồ từ bà Tô rồi theo bà đi lên lầu.

"Nè!" Thấy sự tình vượt ngoài tầm kiểm soát, Tô Vận Cẩm đành rầu rĩ đi theo phía sau, Trình Tranh quay đầu lại hất hất cằm khiêu khích cô. Cử chỉ này càng khiến cô tức hơn, lùng đùng bước tới vứt hết vào người cậu những vật nặng trên tay. Trình Tranh cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, bị nô dịch nhưng lại vui vẻ tột cùng.

Về đến nhà, trong lúc rót nước cho Trình Tranh, bà Tô kéo Tô Vận Cẩm vào bếp nói nhỏ: "Con thật là, quen bạn trai rồi mà cũng không cho mẹ biết."

Tô Vận Cẩm bất lực nói: "Đã nói là bạn học cấp ba mà."

"Còn không chịu nói thật nữa? Chẳng lẽ mẹ không có mắt à? Nếu đúng thật là bạn học cấp ba, người ta sẽ lặn lội đường xa đến tìm con sao? Còn đến những mấy lần."

"Chỉ hai lần! Hơn nữa tự cậu ấy chạy đến con cũng đâu có cách khác?"

"Được rồi, mẹ đâu có nói là không cho con quen bạn trai." Bà Tô cảm thán, "Bây giờ con cũng lớn rồi, những năm qua thật sự rất không dễ dàng, trong lòng mẹ luôn cảm thấy có lỗi với con."

"Mẹ, sao lại nhắc những chuyện đó nữa rồi?"

"Mẹ không nhắc.... không nhắc nữa." Bà Tô cúi đầu lau đi vệt nước mắt, thay vào đó là niềm an ủi, "Như vậy cũng tốt, trước đó mẹ không dám nhận lời chú Châu của con cũng là sợ con cảm thấy cô đơn. Mẹ thấy cậu thanh niên này cũng không tệ, bây giờ có người chăm sóc cho con, ít nhiều mẹ cũng an tâm hơn, nếu không...."

Tô Vận Cẩm không nói nữa, lặng lẽ pha trà. Dù cho có trăm ngàn lời biện giải, nhưng mẹ đã nói thế này rồi, cô nào có đành lòng khiến mẹ thất vọng?

Hai mẹ con trở ra phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Trình Tranh đang dòm ngó xung quanh. Tô Vận Cẩm rất không khách sáo mà đưa tách trà cho cậu và nói: "Ở biệt thự quen rồi nhìn không quen căn nhà trống rỗng như vậy đâu."

Trình Tranh nhận lấy trà, hớp một ngụm rồi nói ngay: "Làm gì có, tôi cũng lớn lên trong ký túc xá đấy, làm gì có biệt thự. Vận Cẩm, nhà cậu sạch sẽ thật đấy, chắc chắn là ngày thường cô đây rất bỏ tâm tư dọn dẹp, không giống mẹ cháu, hễ có thời gian thì chỉ bôi bôi quệt quệt những thứ gì đấy lên mặt, phòng của mẹ còn bừa bộn hơn phòng của cháu."

"Cháu quá khen rồi." Bà Tô vừa vui vừa ngại, thừa cơ hội hỏi thêm về gia đình của Trình Tranh.

Trình Tranh chỉ nói ba làm viện trong Viện Thiết Kế Tỉnh, mẹ thì "kinh doanh nhỏ". Hiển nhiên bà Tô rất hài lòng với câu trả lời này, ánh mắt nhìn về Trình Tranh nay đã có thêm sự "hiền từ của mẹ vợ".

"Hai con trò chuyện đi nhé, xem truyền hình cũng được. Cô vào bếp chuẩn bị cơm." Hỏi hết chuyện cần hỏi thì bà tươi cười vào bếp.

Mẹ vừa rời khỏi Tô Vận Cẩm liền thay bộ mặt khác, cô nói nhỏ: "Cứ việc đóng kịch đi, diễn đủ rồi thì về."

Trình Tranh như chẳng hề nghe thấy, tiếp tục quan sát nhà của cô, chẳng mấy chốc thì nói trong vẻ kinh ngạc: "Sao nhà cậu lại dán chữ 'Hỷ' thế? Đừng nói là mẹ cậu biết trước tôi sẽ đến, chuẩn bị đưa chúng ta vào động phòng nhé."

Nếu không phải sợ làm kinh động đến mẹ, nói không chừng Tô Vận Cẩm sẽ hất luôn nước trà nóng trong tách vào gương mặt đáng ghét này. Cô nghiến răng cầm cự, cuối cùng mới ngượng ngạo nói: "Là hỷ sự của mẹ tôi, mẹ chuẩn bị tái hôn."

Sớm đã quen với những câu nói khắc nghiệt của cậu, Tô Vận Cẩm chuẩn bị sẵn tinh thần chờ nghe cậu trêu ngươi, nào ngờ Trình Tranh chỉ "Ồ...." một tiếng, nét mặt chỉ ghi một câu "hóa ra là vậy".

Bà Tô làm cơm rất nhanh, thức ăn phong phú hơn ngày thường, còn liên tục gấp thức ăn cho Trình Tranh.

Tô Vận Cẩm ăn mà chẳng biết mùi vị, cô nói với Trình Tranh: "Cậu ăn nhanh đi, ăn xong rồi về."

"Chết rồi!" Trình Tranh rầu rĩ nói: "Làm sao đây? Chuyến xe cuối cùng để về tỉnh thành là 5 giờ, bây giờ đã 4 giờ 50 rồi."

"Cậu đón xe đến đây sao?" Tô Vận Cẩm hỏi trong nghi hoặc, với tính thích khoe khoang của cậu, trước đây vừa lấy được bằng lái đã chạy xe tới đây rồi, lần này sao lại có thể đón xe.

Đương nhiên là Trình Tranh hiểu ý của cô, cậu nói trong vô tội: "Lần trước đến tìm cậu, đụng hư xe của mẹ, mẹ tức muốn điên lên nên đã thương lượng với ba, trước khi tốt nghiệp đại học tôi sẽ không được tự chạy xe ra ngoài nữa."

"Vậy thì ăn nhanh lên, trước khi trời tối vẫn còn xe khách tư nhân." Tô Vận Cẩm hối thúc.

Trình Tranh nghe vậy thì đặt luôn chén đũa xuống, nhìn sang bà Tô nói trong ngượng ngùng: "Thưa cô, cháu đến cũng trùng ngày tốt lành, không biết cháu có thể tham gia.... xít... tham gia hôn lễ của cô không ạ?" Cậu rút chân lại, không để Tô Vận Cẩm đá mình nữa.

Mặt của bà Tô đỏ lên, vội bảo: "Khách sáo gì chứ, thật ra cũng chỉ là một nghi thức đơn giản thôi. Dẫu sao người thân bên này cũng ít, cháu đúng lúc đến thì cứ việc ở lại vậy, chỉ sợ chỗ này đơn sơ quá cháu không quen thôi."

"Không đâu ạ!" Trình Tranh mừng rỡ sáng cả mắt.

"Mẹ sao vậy, sao lại tùy tiện giữ người ta ở lại."

"Tình huống đặc biệt thôi không phải sao, mẹ cũng cảm thấy nhà mình yên ắng quá. À phải, Trình Tranh à, ba mẹ cháu không có ý kiến chứ?"

"Không sao đâu ạ, cháu gọi điện báo một tiếng là được."

"Nhưng mà mẹ, nhà mình đâu có chỗ cho cậu ấy ngủ."

Trình Tranh vội cướp lời: "Cháu ngủ sô-pha là được."

"Làm sao để cháu ngủ sô-pha được, đã đến đây thì tức là khách. Cháu ngủ phòng của Vận Cẩm đi, Vận Cẩm, con qua ngủ với mẹ."

Gì đây? Tô Vận Cẩm hoàn toàn cạn lời, Trình Tranh thì không khách sáo chút nào, không hề nghĩ đến việc chối từ, "Vậy... thật là ngại quá, cháu cảm ơn cô."

Dùng cơm xong, bà Tô ra ngoài tản bộ. Tô Vận Cẩm từ chối lời đề nghị dẫn Trình Tranh đi dạo, cô không muốn có thêm người hiểu lầm, vì vậy không thèm ra đường, thu dọn chén bát xong thì ngồi xem tin thời sự, vừa xem vừa xếp hộp carton. Trải qua chuyện không vui lần trước, Tô Vận Cẩm đã không muốn làm việc với xưởng giấy đó nữa, lô hàng lần này là mẹ cô nhận về làm. Dẫu biết rằng xưởng đó hà khắc, nhưng rảnh rỗi ngồi không cũng vậy, giúp được mẹ phần nào hay phần đó vậy.

Trình Tranh không cam tâm bị phớt lờ, bèn xách ghế đẩu đến ngồi cạnh cô, tò mò hỏi: "Cậu xếp cái này để làm gì vậy?"

Tô Vận Cẩm không trả lời, chỉ lo làm việc của mình. Trình Tranh nhìn cô cứ không ngừng lặp đi lặp lại những thao tác nhàm chán ấy thì giựt tóc của cô, nói: "Đừng làm cái này nữa, dẫn tôi ra ngoài chơi đi, nói sao cũng là khách mà."

Thấy Tô Vận Cẩm vẫn không thèm đoái hoài đến mình, cậu giật luôn vỏ hộp đã sắp thành phẩm trong tay cô.

"Làm gì vậy!"

"Đừng có gấp nữa, có đẹp đâu."

"Cậu hiểu gì chứ, cái này để đổi tiền, đừng có làm hư."

Trình Tranh không phục, "Cái thứ này thì đáng bao nhiêu đồng bạc chứ?"

"Mười cái năm xu." Tô Vận Cẩm trả lời máy móc.

"Cái gì?" Trình Tranh cứ ngỡ mình đã nghe nhầm, "Có nhầm không vậy, Nhân Dân tệ hay đô la Mĩ?" Tô Vận Cẩm chẳng buồn nhìn cậu, Trình Tranh cũng biết lời "nói đùa" của mình không vui chút nào, bèn tính nhẩm trong lòng, "Với tốc độ này của cậu, một đêm cũng không kiếm được mười đồng, dùng thời gian này làm chuyện gì khác mà không được?"

"Mười đồng không phải là tiền?"

"Vậy tôi cho cậu mười đồng, đừng làm nữa, nói chuyện với tôi đi!" Cậu có vẻ buồn bực.

Tô Vận Cẩm gấp xong chiếc hộp trong tay, chất nó ngay ngắn lên những chiếc đã xếp, sau đó quay sang nói với Trình Tranh một cách trịnh trọng: "Đây chính là nguyên nhân chúng ta không có chủ đề chung. Cậu không thiếu tiền, làm việc cả đêm để đổi lấy mười đồng với cậu mà nói không có ý nghĩa gì cả, nhưng tôi đã từng vì thiếu hai đồng mà không mua được quyển sách tham khảo cần dùng. Mẹ tôi vì muốn tiết kiệm tiền đi lại mà phải thường xuyên đi bộ bốn mươi phút từ nơi làm việc về nhà. Trình Tranh, cậu vẫn chưa hiểu ư? Chúng ta không phải cùng một loại người."

Trình Tranh không ngờ cô lại nói những lời như vậy, cậu nhìn cô rất lâu, cậu không hiểu, "Cậu không có tiền, chuyện này tôi sớm đã biết rồi, nhưng nó thì có liên quan gì, tôi không quan tâm điều này. Ai quy định không cùng một loại người thì không thể đến với nhau? Trước đây cậu sống rất cực khổ, nhưng tôi có thể cho cậu cuộc sống tốt hơn, như vậy không tốt sao?"

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Tô Vận Cẩm, người như cậu, không biết nỗi gian nan của cuộc sống, tính tình lại đơn thuần, căn bản không biết mấu chốt vấn đề ở đâu.

"Điểm xuất phát khi nhìn nhận vấn đề của chúng ta hoàn toàn khác nhau, cậu không hiểu tôi, tôi cũng không hiểu được cuộc sống của cậu... Khoan hãy vội giải thích, nghe tôi nói hết đã, tôi biết cậu đối xử với tôi... rất tốt, nhưng tình yêu mà tôi muốn có là đồng đẳng, mà chúng ta, định sẵn không thể đứng trên cùng một cung bậc, tôi có sự tôn nghiêm của tôi, dù rằng sự tôn nghiêm này ở trong mắt cậu, có lẽ rất nực cười."

"Cậu nghĩ là tôi đang thương hại cậu?" Trình Tranh có hơi không hiểu, "Chỉ vì hoàn cảnh gia đình của tôi tốt hơn cậu thì cậu không chọn tôi? Thật tức cười, vớ vẩn! Tô Vận Cẩm, cậu làm vậy có công bằng với tôi sao?"

"Cậu biết công bằng là gì ư? Trình Tranh, vì lý do gì mà cậu thích tôi thì tôi bắt buộc phải đáp lại cậu? Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại nữa, nhưng cậu hứng lên thì chạy đến trường của tôi, thậm chí không nói một tiếng đã đến nhà tìm tôi, năm lần bảy lượt quấy rối cuộc sống của tôi, cậu nào có nghĩ đến cảm nhận của tôi, nghĩ đến tôi có muốn chấp nhận hay không? Cậu lấy tình cảm của mình đặt vào người tôi, lẽ nào đó là sự công bằng mà cậu nói?"

Dây dưa với cậu bao năm qua, Tô Vận Cẩm cũng mệt mỏi rồi, rất nhiều lời trước đây không muốn nói lần này cô đã tuôn ra hết.

Nhưng xưa nay đâu có ai nói với Trình Tranh những lời này, từ nhỏ đến lớn, cậu đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, gia cảnh tốt, ngoại hình tuấn tú, thành tích xuất sắc, những thứ này thuộc về cậu quá dễ dàng, chỉ có thể là cậu không muốn nhận, rất hiếm có gì là cậu không đạt được, vì vậy một khi cậu khao khát một thứ, bèn nghĩ theo lẽ đương nhiên rằng thứ đó ắt phải thuộc về mình, đừng hỏi vì sao cậu lại phí tận tâm tư để tiếp cận Tô Vận Cẩm.

Nếu như nói ánh mắt đầu tiên mà Tô Vận Cẩm nhìn về Trình Tranh đã mang đến cho cậu nỗi rung động đầu đời, cậu hiếu kỳ cậu tò mò, cậu muốn cô chú ý đến mình là phương thức đặc biệt để biểu hiện tuổi thanh xuân của các chàng trai, vậy khi cô hết lần này đến lần khác lẩn tránh, cậu chiến rồi lại bại bại rồi lại chiến, cho đến cuối cùng trở thành một thói quen, hoặc có thể nói là bản năng. Ban đầu cậu cũng không hiểu Tô Vận Cẩm tốt ở điểm nào, nhưng càng đến gần cô, cậu phát hiện mình càng muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn. Cô chau mày, cậu lo lắng; cô đè nén cảm xúc, cậu muốn cô mỉm cười; cô yên tĩnh, cậu thấy trái tim mình như được vun đầy, nó là cảm giác hoàn chỉnh mà cậu không biết diễn đạt bằng lời. Không phải chưa từng thử lãng quên, chỉ là căn bản không làm được. Cậu chưa bao giờ biết rằng tình cảm mà mình dành cho cô, lại là một gánh nặng đối với cô.

"Trong mắt cậu, tôi chẳng qua là một cậu công tử bột ư?"

Tô Vận Cẩm không đáp. Trình Tranh nổi giận thật rồi, "Tôi nói cho cậu biết, đừng xem thường người khác, việc mà cậu làm được tôi cũng làm được. Chẳng qua chỉ là vài cái hộp rách nát thôi, có gì hay ho đâu, tránh ra, tôi gấp cho cậu xem."

Trình Tranh nói xong thì đẩy Tô Vận Cẩm sang một bên, bắt tay làm như những gì quan sát được lúc nãy, lúng túng và đần độn.

"Đừng nói là mười đồng một đêm, số hộp ở đây tôi sẽ gấp hết cho cậu xem."

Tô Vận Cẩm cười cười không nói gì cả, cô biết cậu chỉ nói trong cơn giận, số còn lại này dù cho là cô cũng không cách nào hoàn thành trong thời gian ngắn, đừng nói chi là một tay mới.

Nụ cười của cô khiến đôi mắt của Trình Tranh càng bén thêm lửa, "Nói đi, Tô Vận Cẩm, nếu tôi làm được, cậu sẽ thế nào?"

"Thế nào á? Cùng lắm thì chia lại phần tiền ấy cho cậu."

"Tôi không cần tiền! Cậu nghe cho rõ đây, nếu như đêm nay tôi có thể làm xong hết, tôi muốn cậu phải nói thật với tôi, nói những lời chân thật nhất trong lòng cậu. Tôi ở trong lòng cậu rốt cuộc là gì?"

"Tôi chưa bao giờ nói dối."

"Tầm phào!" Trình Tranh kết thúc cuộc đối thoại.

Bà Tô tản bộ về nhà thì nhìn thấy cảnh tượng thế này: Tô Vận Cẩm ngồi trên sô-pha xem quảng cáo, Trình Tranh thì đầm đìa mồ hôi làm việc.

"Ấy, chuyện gì thế này... Vận Cẩm, sao con có thể để Trình Tranh làm việc này?"

"Là cháu tự nguyện làm, cô cứ để mặc cháu ạ." Trình Tranh tỏ ra như nói thêm một câu cũng lãng phí thời gian của mình.

"Nhưng mà..." Bà Tô vẫn cảm thấy không ổn, chưa nói hết câu đã bị Tô Vận Cẩm kéo vào phòng.

"Mặc kệ cậu ấy." Tô Vận Cẩm nói với giọng bằng bằng.

"Vấn đề là gấp kiểu này làm sao..."

"Cứ để cậu ấy làm."

"Mẹ thật không hiểu tụi con đang nghĩ gì." Bà Tô thở dài.

Đêm xuống, Tô Vận Cẩm vừa nhắm mắt thì cảm nhận được mẹ mình ngồi dậy.

"Mẹ định đi đâu vậy?"

"Mẹ ra ngoài xem thử, cậu ta vẫn đang gấp hộp giấy sao?"

"Con đã nói là mặc kệ cậu ấy."

"Không được, đã hai giờ rồi, Vận Cẩm, thích hay không là một chuyện, nhưng con không được hành hạ người ta như vậy. Mau ra ngoài bảo cậu ta đi ngủ đi, mẹ nói cũng vô ích thôi."

"Con không đi." Tô Vận Cẩm quyết tuyệt nói.

Bà Tô sững người, "Con này, sao lòng con lại đanh đá như thế?"

Tô Vận Cẩm chưa bao giờ là loại người không có chủ kiến, nhưng cô luôn biết suy nghĩ cho người khác, hơn nữa rất vâng lời, bà Tô thật sự không ngờ lần này cô lại cố chấp như vậy, một lúc sau, bà nghe thấy cô lật người nói: "Mẹ, con ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm."

Sáng hôm sau, bà Tô hối thúc Tô Vận Cẩm ra ngoài xem Trình Tranh thế nào. Tô Vận Cẩm bước ra thì thấy cậu đã ngủ gục trên bàn.

"Nè, về phòng ngủ đi." Tô Vận Cẩm đẩy cậu dậy.

Trình Tranh mở mắt mơ màng nhìn cô, tức thì hoảng hồn, "Trời sáng rồi sao?"

Cậu còn ¼ nhiệm vụ chưa hoàn thành.

"Được rồi." Tô Vận Cẩm thu dọn mớ lung tung dưới đất.

"Đừng động vào thành quả lao động của tôi!"

"Tôi đã nói cậu làm không xong thì sẽ làm không xong, nhìn thấy chưa." Tô Vận Cẩm rất bình tĩnh mà trình bày một sự thật.

Trình Tranh cãi bướng, "Bây giờ chỉ mới sáu giờ hơn, trời chưa sáng."

Tô Vận Cẩm lẳng lặng nhìn ra bầu trời sáng tinh bên ngoài cửa sổ, bên cạnh, Trình Tranh tiếp tục giở trò gian manh, "Giờ làm việc hành chánh là 8 giờ sáng, đó mới là lúc bắt đầu của một ngày, cũng có nghĩa là tôi còn một tiếng rưỡi."

"Tùy cậu." Tô Vận Cẩm vào bếp giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng, sau đó thì ăn cháo, bên tai loáng thoáng những câu mắng chửi chiếc hộp thiết kế không có logic gì đó.

7 giờ 54 phút, Trình Tranh vứt chiếc hộp cuối cùng xuống đất, thở phù một hơi, "Xem đấy, tôi đã nói chuyện này chẳng có gì khó mà."

Tô Vận Cẩm nhìn những chiếc hộp mà cậu gấp, ngồi xuống buộc chúng lại thành từng khối rồi hỏi cậu: "Cậu muốn ngủ một lúc hay muốn đi giao hàng cùng với tôi?"

Trình Tranh dụi dụi mắt, "Đương nhiên là phải đích thân đi giao hàng, đống này ít nhất cũng phải được hai ba mươi đồng, tiền thì tôi không lấy đâu, cậu mời tôi uống gì đó là được."

Đứng tại phòng kế toán của xưởng giấy, Trình Tranh nhận lấy ba đồng mà người phụ trách vứt sang, sắc mặt trắng bệch như bị mắc bệnh nan y. Vừa nãy Tô Vận Cẩm đã dùng hết sức lực ghì cậu lại mới không để xảy ra cảnh tượng cậu dạy bảo "nhà tư bản hắc ám".

Không ngoài dự đoán, "thành phẩm" mà cậu giao nộp cơ hồ không đạt tiêu chuẩn, chẳng những không được một đồng nào mà còn phải đền bù tiền nguyên liệu. Cuối cùng do tổng hợp thành phẩm mà Tô Vận Cẩm và mẹ cô làm trước đó, thêm thắt bù trừ thế nào đấy mà lại may mắn dư được ba đồng.

Trên đường ra về, Tô Vận Cẩm dùng ba đồng ấy mời Trình Tranh uống đậu nành. Cậu không chịu uống, Tô Vận Cẩm bắt cậu cầm lấy, cậu tức muốn vứt đi, nhưng lại không nỡ, thế là chỉ im lặng cầm ly đậu nành nóng, cho đến khi nó biến thành đậu nành lạnh. Khi về đến nhà họ Tô, cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt một cách máy móc, rồi thì lăn ra giường ngủ như chết.

Bà Tô không cầm được lòng muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt của con gái, bà lựa chọn im lặng. Nấu xong bữa trưa, bà bảo Tô Vận Cẩm gọi Trình Tranh ra. Tô Vận Cẩm vào phòng, Trình Tranh nghe thấy tiếng bước chân thì đã kéo chăn che đầu lại, trời oi bức thế này mà cậu cũng không sợ bị bệnh.

"Thôi mà, lần đầu tiên làm được như vậy cũng được rồi."

"Tôi không cần cậu an ủi, cậu ra ngoài đi." Giọng nói của Trình Tranh truyền ra từ bên trong chăn, nghe như một đứa trẻ đang giận lẫy.

Tô Vận Cẩm cũng không kiên trì, khi ra khỏi phòng cô còn nghĩ, sao mình lại bị đuổi ra khỏi phòng của mình chứ, xem ra có người ở tạm mà tưởng là nhà mình luôn rồi.

Khi hoàng hôn buông xuống Trình Tranh mới ra khỏi cửa phòng. Bà Tô vội nấu cho cậu một tô mì, trước khi bưng mì ra, Tô Vận Cẩm bảo mẹ mình chờ một lúc, bà Tô không hiểu, Tô Vận Cẩm đẩy bà ra khỏi bếp bảo bà đi tản bộ, sau đó thì đeo tạp dề vào, chiên thêm cho cậu một quả ốp la.

Trình Tranh ăn như hổ đói, dù đau lòng cách mấy thì bụng cũng sẽ đói, ăn xong, đặt tô xuống, cậu liền cảnh giác mà nhìn sang Tô Vận Cẩm, "Cậu đang trêu cười tôi?"

"Có sao? Cậu nhìn lầm rồi." Tô Vận Cẩm không thừa nhận.

Trình Tranh ủ rũ nói: "Cậu muốn cười thì cười đi. Xem như tôi đã làm một chuyện ngu ngốc. Cậu bị tổn thất bao nhiêu, tôi sẽ trả lại."

Tô Vận Cẩm như chợt nổi hứng mà ngồi đến cạnh Trình Tranh, "Không phải đang chơi trò nói lời thật lòng sao, không liên quan tiền bạc, cùng lắm thì bây giờ đổi lại là cậu nói lời thật lòng."

Trình Tranh chớp chớp mắt, đột nhiên có hơi khẩn trương.

Tô Vận Cẩm nói: "Cậu chỉ cần nói tôi biết, cậu có phải là đứa ngốc 'tay chân đần đồn ngũ cốc bất phân' không?"

Trình Tranh im thin thít, chỉ dùng mắt tia cô.

Tô Vận Cẩm bật cười, "Không trả lời tức là thừa nhận rồi đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dhh