Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21 - Thứ lỗi tôi ích kỷ

Ngày trọng đại cận kề, bà Tô sau khi chuẩn bị chu toàn mọi thứ mới đi vào giấc mộng trong tâm trạng bồn chồn. Phòng ngủ đã bị Trình Tranh chiếm đóng, Tô Vận Cẩm chỉ có thể nằm cạnh mẹ mình, đêm đã khuya, nhưng cô lại vô cùng tỉnh táo, không vì lạ giường, chỉ là, trong lòng rối bời.

Tham gia hôn lễ của mẹ mình là một cảm giác như thế nào? E rằng không có bao nhiêu người từng trải nghiệm. Con người là loài động vật mâu thuẫn nhất, Tô Vận Cẩm thật lòng thấy vui mừng cho mẹ, cô hy vọng mẹ sẽ có được cuộc sống hạnh phúc bên cạnh cha kế. Nhưng khi màn đêm bao phủ đất trời, khi chung quanh chỉ còn nghe thấy hơi thở điều hòa, cô lại không cầm được lòng mà... buồn thương, cô nhớ đến ba của mình.

Khi ba vừa qua đời, thế giới của Tô Vận Cẩm chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đấy chính là "Trời sập rồi". Nhưng thời gian quả thực có thể lấp đậy mọi thứ, mấy năm qua đi, cô dần tiếp nhận cái sự thật ba mình đã mãi mãi rời khỏi. Đối với bà Tô, lỗ hỏng trong cuộc sống có thể được bù đắp bởi một người đàn ông khác, song với Tô Vận Cẩm mà nói, gia đình ba người tuy nghèo khó nhưng đầm ấm của ngày trước, đã mãi mãi biến mất, không tồn tại nữa. Mẹ cô sắp sửa có một bến đậu mới, có một gia đình mới, từ nay về sau chỉ còn một mình cô, tẻ lạnh, đơn côi, những tưởng có thể cùng Thẩm Cư An nương tựa nhau trải qua quãng đời bình dị còn lại, tiếc rằng giữa họ, duyên phận chung quy vẫn chưa đủ.

Những điều này cô chỉ có thể chôn chặt trong lòng, không thể tiết lộ làm ảnh hưởng tâm trạng vui vẻ của mẹ, cũng chính vì vậy, khi mẹ cô tin rằng cô đã tìm được bạn trai, bà đã mừng rỡ và an ủi đến thế, Tô Vận Cẩm không nhẫn tâm vạch trần lời nói dối này. Trằn trọc mãi cũng chưa đi vào giấc, sợ nỗi bất an của mình làm kinh động người mẹ ngay cả trong mơ cũng đang mỉm cười ở bên cạnh, cô khoác áo vào, rón rén xuống giường, đi ra phòng khách rót cho mình một ly nước. Mãi đến khi hơi ấm trong ly thủy tinh truyền đến lòng bàn tay, cô mới cảm thấy cuối cùng mình cũng nắm giữ được một thứ thật sự tồn tại.

Ban đêm ở tỉnh lẻ, ánh đèn dường như cũng nghỉ ngơi cùng con người, xung quanh chỉ có tĩnh mịch. Tô Vận Cẩm khẽ khàng ngồi xuống chiếc ghế sô-pha cũ kỹ, không gian tối mịt khiến cô có một giây phút ngắn ngủi ngỡ rằng ba đang ngồi ngay cạnh bên, cười hiền từ nhìn cô. Trước đây, tình yêu đến chết cũng không nguôi của ba và mẹ là thứ mà Tô Vận Cẩm ngưỡng mộ nhất, nhưng thì ra mọi thứ đều có thể thay đổi, vậy trên đời này còn có gì là vĩnh hằng? Cánh cửa của căn phòng nhỏ chợt lay động, xem ra người không ngủ được không chỉ có một mình cô. Đôi mắt đã dần quen với màu đen của Tô Vận Cẩm trông thấy Trình Tranh đứng ở bên ngoài cửa. Nghĩ ngợi đôi lúc, cô ra dấu với cậu, Trình Tranh bèn cùng cô đi ra ban công chật hẹp bên ngoài.

Trong màn đêm, gương mặt khi nhìn nghiêng của Trình Tranh càng khiến người khác rung động hơn, Tô Vận Cẩm khép cửa ban công lại, thấp giọng hỏi: "Không ngủ được à?"

"Cậu cũng vậy thôi."

"Không giống nhau. Người có người thân duy nhất chuẩn bị xây dựng một gia đình mới với người khác trong ngày mai đâu phải là cậu. Vẫn còn nghĩ về mấy chiếc hộp giấy đó? Đồ ngốc!"

Lời trêu chọc ngẫu hứng của cô thấp thoáng như mang một sự thân thiết đặc biệt, tim của Trình Tranh chạnh lại, cậu không dám nói, dẫu rằng chuyện về hộp giấy đích thực đã khiến cậu bị đả kích khá lớn, nhưng cậu không phải loại người nhỏ nhen thù dai, ngủ một giấc thức dậy cơ bản đã quên rồi. Lý do thật sự khiến cậu không ngủ được là vì trên gối có mùi hương của cô. Sáng nay trong lòng ấm ức chúi đầu là ngủ ngay chẳng có cảm giác gì, giờ đây khi đêm xuống, hương vị ấy mới như con linh xà luồn lách vào trái tim cậu, còn thè chiếc lưỡi đỏ hoe khiêu khích cậu... Đây là nơi mà cô từng ngủ, nằm trên chiếc gối của cô, đắp tấm chăn của cô, cảm giác như đang.... suy nghĩ tiếp nữa e sẽ có chuyện.

Trình Tranh lặng xuống, quay sang giựt tóc Tô Vận Cẩm.

"Còn động tay động chân nữa thì đừng trách tôi không khách sáo đấy."

"Cậu có bao giờ khách sáo với tôi đâu." Cậu ngã người ra ban công xi măng, nói: "Tôi chợt nhớ ra một chuyện. Lúc còn nhỏ, có lần khi đang chơi với tôi, mẹ nói 'Con trai à, chờ con trưởng thành mẹ sẽ giao hết toàn bộ sự nghiệp của mẹ cho con quản lý'. Lúc ấy tôi hỏi mẹ: 'Mẹ giao hết cho con vậy mẹ giữ lại gì?' Mẹ nói: 'Chờ con lớn lên thì ba mẹ cũng phải rời khỏi rồi, đến khi đó không mang được gì theo cả.' Tôi nghe xong thì khóc òa lên, nếu thật sự là như vậy, tôi không muốn trưởng thành, tôi không muốn họ già đi, không muốn họ rời khỏi. Khi ấy mẹ rất bất lực, nhưng bà vẫn nói với tôi 'Bất kể con có muốn hay không, đến cuối cùng ai cũng phải ra đi.' Sau này khi lớn hơn, tôi ngẫm lại mới biết mẹ nói đúng, người sẽ cùng mình đi đến cuối cùng mãi mãi chỉ có một mình mình, nhưng những người đã cùng ta đi một quãng đường, những người yêu ta, dấu ấn mà họ từng tồn tại suốt đời cũng không thể tiêu biến."

"Tôi có thể nghĩ là cậu đang an ủi tôi không?" Tô Vận Cẩm thật sự khá kinh ngạc, đây không giống những lời mà Trình Tranh có thể nói ra. Hoặc giả trong mắt cô, cậu vẫn luôn là một tên ngốc chỉ có IQ không có EQ.

Trình Tranh cười bảo: "Tôi chỉ không quen nhìn thấy ai đó giống như con cún bị bỏ rơi thôi."

"Cậu căn bản không hiểu tâm trạng của tôi." Bắt đầu từ ngày mai, mẹ của cô đã là nữ chủ nhân của một gia đình khác, gia đình đó không có quan hệ gì với cô. Máu mủ là không thể thay đổi, nhưng mẹ không còn chỉ thuộc về Tô Vận Cẩm nữa, không còn chỉ là thuộc về gia đình mà họ từng có nữa.

"Vận Cẩm, đừng võ đoán như vậy. Cậu không phải tôi làm sao biết tôi không hiểu. Tôi không giống như cậu, từng trải qua nhiều việc, nhưng bất kể là ai, xuất thân từ đâu, nghèo khó hay giàu sang, thì lòng mong đợi được yêu và được trao cho tình yêu là không hề khác nhau."

Tô Vận Cẩm không phản bác, một lúc sau, Trình Tranh chợt nghe thấy người bên cạnh nói: "Xòe tay của cậu ra xem." Cậu không hiểu cô muốn làm gì, nhưng cũng ngoan ngoãn xòe hai lòng bàn tay ra.

Tô Vận Cẩm cầm tay cậu đưa đến gần quan sát một hồi lâu, dùng ngón tay cái sát nhẹ lên đó, quả nhiên phát hiện hai vết hằn đỏ, và bốn năm cái bọng, đấy là vết thương do hộp giấy tạo ra. Cậu tuy là con trai, nhưng bàn tay lán mịn không có một vết sẹo, không đau mới lạ.

Nhịp tim của Trình Tranh đập nhanh lạ thường vì cử chỉ dịu dàng của cô, bèn tìm cách trêu ghẹo: "Cậu sàm sỡ tôi."

Tô Vận Cẩm lườm cậu một cái, quay về phòng khách. Khi trở ra thì trên tay đã có thêm miếng bông gòn có tẩm i-ốt, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của cậu.

"Vết thương ngoài da thôi, đâu cần phiền phức như vậy." Trình Tranh chẳng hề hứng gì.

Nghe thế, Tô Vận Cẩm ấn lên vị trí vết thương ở giữa ngón cái và ngón trỏ, Trình Tranh tức thì rít lên một tiếng.

"Không tỏ vẻ anh hùng nữa chứ?" Cô ngước mắt nhìn cậu.

Trình Tranh thuận thế khép tay lại, nắm giữ ngón tay của Tô Vận Cẩm, "Cậu không thể có chút lòng từ bi với tôi ư?"

Tô Vận Cẩm giằng ra, bông gòn rơi xuống đất, song tay vẫn bị cậu siết chặt.

Cô hít sâu, đột nhiên nói một câu chẳng đâu vào đâu: "Trình Tranh, thật ra tôi không ghét cậu, mặc dù cậu khá đáng ghét. Đây là... đây là lời thật lòng của tôi."

Bàn tay của Trình Tranh khẽ run lên, nhưng cậu không thỏa mãn: "Chỉ là không ghét thôi ư? Tôi những tưởng ít nhất cậu cũng có một chút thích tôi."

"Điều này quan trọng với cậu như vậy sao, đáng để cậu gấp hộp giấy cả đêm?"

"Gấp một trăm đêm cũng đáng, nhưng tôi phải nghe lời nói thật."

"Được một chàng trai như cậu yêu thích, đến khi già hồi tưởng lại tôi cũng sẽ cảm thấy rất vui, nhưng tôi chỉ là một người rất bình thường, nếu như chúng ta thật sự đến với nhau, cậu sẽ phát hiện tôi chẳng hề xứng đáng để cậu như..."

"Có đáng hay không là chuyện của tôi, cậu không có tư cách phán quyết thay cho tôi."

"Chắc là có một chút chăng."

"Cậu nói lại xem, cậu cũng thích tôi? Tôi biết ngay mà!" Giọng điệu của Trình Tranh lộ rõ niềm hoan hỷ.

"Nhưng tôi không biết mức độ của cái thích này là bao nhiêu, tôi không phải loại người có thể bất chấp tất cả vì tình yêu. Thẩm Cư An nói rất đúng, tôi không dám yêu cậu. Cậu đã tốt với tôi hết mức rồi, tôi biết cậu không hề cố ý cúi nhìn tôi từ vị trí cao hơn, chẳng qua là mặt đất mà chúng ta đang đứng không ở cùng một cốp pha, tôi nhón chân lên mới có thể miễn cưỡng gần cậu hơn một chút, tôi không muốn vất vả như vậy, không muốn lúc nào cũng phải thấp thỏm lo sợ mất mát vì một tình cảm. Hôm ấy cậu hỏi tôi, nếu như cậu đồng ý thay đổi, chúng ta có thể nào không. Thật ra cậu không cần phải vì tôi mà thay đổi, cậu rất tốt, chỉ là chúng ta không phù hợp, nếu như người đứng cạnh cậu là một người khác, ví dụ như Mạnh Tuyết, hoặc ai đó, cậu sẽ hạnh phúc hơn."

"Lời nói thật lòng của cậu chính là những ngôn luận vớ vẩn này á?" Trình Tranh cố gắng tiêu hóa lời nói của cô rồi mới bật cười chế giễu, song mỗi một thớ thịt trên gương mặt lại gượng cứng đến đáng sợ, "Không dám yêu tôi? Chẳng qua là cậu sợ bỏ ra nên mới không dám thử mà thôi, cậu là một đứa ích kỷ."

Tô Vận Cẩm bình tĩnh gật đầu, "Cậu nói đúng, tôi là một đứa ích kỷ, tôi yêu bản thân mình hơn, vì vậy không dám mạo hiểm đi thử một việc mình không dám chắc chắn, cậu hiểu thì tốt rồi."

Hôn lễ của bà Tô giản đơn nhưng diễn ra trong không khí nhộn nhịp, người thân bạn bè của đàn trai và đàn gái đều có mặt khá đông đủ, trong bầu không khí sum vầy ấy, không ai phát hiện có một đôi nam nữ trẻ xa rời một cách lạ kỳ. Trình Tranh, người xuất hiện trong lễ cưới với thân phận bạn trai của Tô Vận Cẩm không khó khăn để nhận lấy lời khen nhất trí từ mọi người, đặc biệt là bà của Tô Vận Cẩm, người già đã ngoài tám mươi, ngồi trên xe lăn nắm lấy tay của Trình Tranh mãi không chịu buông. Trình Tranh không muốn nhìn mặt Tô Vận Cẩm, thế nên cũng vui vẻ ở cạnh người già, ngờ đâu bà cụ lại bảo người gọi Tô Vận Cẩm sang đây, nắm lấy tay Tô Vận Cẩm và không ngừng nói: "A Cẩm à, cậu nhóc này tốt đây."

Tô Vận Cẩm không biết nên khóc hay cười, bà bị đục thủy tinh thể đã nhiều năm, ngay cả mặt mũi người đối diện cũng nhìn không rõ, cớ sao biết cậu tốt hay không tốt đây. Thế là cô ngồi xổm bên cạnh bà, nửa thật nửa giỡn mà hỏi: "Bà à, bà nói xem cậu ấy tốt ở điểm nào?"

Người già cười hì hì nói: "Cậu trẻ không phải tên là Trần Chân sao? Trần Chân là người tốt, giúp đại tướng Hoắc Nguyên Giáp đánh đuổi bọn Nhật đấy...."

Tô Vận Cẩm bật cười thành tiếng, Trình Tranh há hốc miệng, hoàn toàn không biết phải nói gì. Cười thì cười, bà cụ vẫn rất là trịnh trọng mà đặt tay hai đứa nhỏ vào nhau, căn dặn: "Bà đã già rồi, không biết còn sống được bao nhiêu năm, nếu như hai con kết hôn, mà bà còn ở đây, nhất định phải quay về đây chính miệng báo với bà."

Trình Tranh nhìn Tô Vận Cẩm không đáp, còn Tô Vận Cẩm thì dùng một bàn tay khác vỗ nhẹ lên tay bà, vỗ về hứa rằng: "Bà của con sẽ sống lâu trăm tuổi, bà yên tâm, tụi con nhất định sẽ không quên." Nhìn người già cười híp mắt vì mãn nguyện, Tô Vận Cẩm thầm nói trong lòng: "Con xin lỗi bà, có lẽ, không bao giờ có ngày đó nữa."

Hôm sau, Trình Tranh quay về nhà, chẳng bao lâu thì Tô Vận Cẩm cũng về trường. Mẹ của cô đã dọn qua nhà chồng, dưới lời yêu cầu của mẹ, Tô Vận Cẩm cũng đi theo sang đó vài ngày. Hoàn cảnh bên này đương nhiên là không thể so sánh với ký túc xá cũ nhà cô, chú rất chăm sóc cho Tô Vận Cẩm, em gái trên danh nghĩa cũng rất ngoan ngoãn, câu nào câu nấy cũng gọi "chị". Cuộc sống của mẹ sau này ắt sẽ tốt thôi, Tô Vận Cẩm cảm thấy an tâm hơn, tuy nhiên cô vẫn không quên thân phận "khách" của mình, đây không phải là nhà cô, sự chăm sóc của chú dù ân cần cách mấy cũng ít nhiều mang vài phần dè dặt, nếu đã là khách, thì không nên ở lâu.

Sau năm ba, cô bé mà Tô Vận Cẩm phụ đạo lên trung học cơ sở, sứ mệnh của cô cũng xem như đã hoàn thành. Mẹ và chú không đồng ý việc cô tiếp tục vay học bổng khuyến học, nhất quyết giành phần học phí và phí sinh hoạt của cô, lời từ chối khéo của Tô Vận Cẩm khiến mẹ cô rơi lệ. Bà vừa khóc vừa nói: "Con cứ xem là để lòng mẹ được nhẹ nhàng một chút được không?" Tô Vận Cẩm không phải loại người cố chấp cổ hủ, những lúc như thế, chấp nhận ý tốt là quyết định tốt cho mọi người.

Khi áp lực cuộc sống không còn nặng nề như trước đây thì thời gian của Tô Vận Cẩm cũng tự nhiên nhiều hơn, công việc trong thư viện sớm đã trở thành một thói quen, cô không có ý định từ bỏ, chỉ là những lúc vô tình ngẩng đầu lên, cô không còn nhìn thấy con người mang nụ cười ấm áp kia nữa. Nghe nói sau khi tốt nghiệp, Thẩm Cư An đã thuận lợi vào làm tại Tập Đoàn Hằng Khải, người đã từng khiến cô nghĩ đến chân trời góc biển, cuối cùng cũng dần mất đi liên lạc.

Còn về phía Trình Tranh, trong suốt một năm ấy, Tô Vận Cẩm không còn gặp cậu nữa. Cô hiểu cảm nhận của cậu, có những lúc lời thật lòng khiến con người thất vọng hơn lời giả dối. Nếu không nhờ có Mạc Úc Hoa, Tô Vận Cẩm cũng không thể biết được tin tức về cậu, tới lui cũng là cậu đã đoạt giải thiết kế trong cuộc thi nào đó. Cậu xưa nay vẫn rất xuất sắc, rời xa cô, cậu vẫn là Trình Tranh đủ tư cách để kiêu ngạo, và sở hữu mọi thứ. Có lẽ trải qua đêm đó, cậu đã thức tỉnh, và rồi dần dần, từng chút, xóa bỏ hình bóng của cô gái mà cậu từng yêu, cũng là cô gái đã mang lại nỗi thất vọng cho cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dhh