Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24 - Em là của anh

Khi ngồi bên nhau, thời gian tựa hồ mất đi ý nghĩa, Tô Vận Cẩm cũng không biết đã trải qua bao lâu, chỉ biết bên ngoài cửa sổ, màn đêm đã dần hạ xuống, Trình Tranh gọi điện cho quán ăn dưới nhà mang thức ăn lên, chỉ là thức ăn nhanh bình dị, nhưng cả hai đều cảm thấy ngon miệng và ngọt ngào. Giải quyết xong ngũ tạng của mình, Trình Tranh lại ôm lấy Tô Vận Cẩm ngồi xuống sô pha, cậu nói Chương Việt là con bạch tuột, trên thực tế bản thân cũng chẳng thua người ta, ngoài việc không ngừng di chuyển bàn tay đến những nơi không nên đến thì dường như chẳng còn việc gì để làm nữa, chí nhẫn nại và tinh thần kiên trì bất khuất ấy không khỏi khiến con người cảm thán, Tô Vận Cẩm vừa đánh bàn tay này xuống thì bàn tay kia đã lại tới, đánh nữa, giây tiếp theo nó lại trở về người cô. Dẫu rằng Tô Vận Cẩm không chịu nổi con bạch tuột này, song nghĩ lại tấm lòng của Trình Tranh bao năm qua, cô nghĩ, chỉ cần không quá đáng, cô sẽ không làm mất vui nữa. 

Lại quấn quýt bên nhau thêm một hồi lâu, Tô Vận Cẩm cảm giác thời gian đã không còn sớm nữa, bèn kéo lại ngay ngắn quần áo của mình, nhìn sang đồng hồ đeo tay của Trình Tranh, cũng chỉ mới 8 giờ, lại một lúc sau, cô vẫn cảm thấy có chuyện gì không đúng, bèn giựt lấy điện thoại của cậu, không xem thì thôi, xem rồi không khỏi giận tím mặt. Đồng hồ điện tử trên màn hình điện thoại hiển thị rõ ràng đã 22:05.

Tô Vận Cẩm vừa hoảng sợ vừa tức giận, cô đứng bật dậy, ném điện thoại lên người cậu.

"Anh giải thích xem chuyện này là thế nào?"

Trình Tranh vờ cầm điện thoại bật lên xem rồi kêu lên: "Ấy, trễ vậy rồi sao. Không phải tại anh, đồng hồ bị chậm anh cũng đâu có biết."

"Vậy sao?" Tô Vận Cẩm cố gắng kìm chế cơn giận, nhưng tại sao vẫn muốn xông tới xé gương mặt đang tỏ ra vô tội kia cơ chứ, "Anh không biết phân nặng nhẹ gì cả, hiện vẫn chưa xóa lệnh giới nghiêm, em về trường sau 10 giờ nếu bị bắt được sẽ bị phạt nặng đó."

"Vậy thì chờ sáng mai hãy về vậy." Trình Tranh ngoài miệng thì nói như kiểu 'tôi rất tiếc', nhưng lại không che giấu được thần thái phấn khởi vì gian kế đã thành đang lóe ra từ ánh mắt.

Tô Vận Cẩm giơ tay chỉ vào cậu muốn cảnh cáo nhưng rồi quyết định không lãng phí thời gian tranh cãi nữa, quay lưng đi về phía cửa ra vào. Lần này Trình Tranh không can ngăn, tuy nhiên khi cánh cửa mở ra, giọng nói không vui của cậu liền vang lên: "Em chẳng thà về trường vào lúc này để chịu phạt, cũng không chịu ở lại đây một đêm ư? Em phòng ngừa anh thế này cũng nghĩ quá tệ về anh rồi chăng, bộ anh là cầm thú sao?"

Tô Vận Cẩm chần chừ, cậu tiếp tục nói: "Giường nhường cho em đó, anh ngủ sô pha. Tối như vậy rồi ngoài đường cũng không an toàn, tin hay không tùy em."

Tô Vận Cẩm đứng trước cửa đắn đo rất lâu, cuối cùng đóng cửa lại, cúi đầu rầu rĩ đi trở về phòng khách, lấy điện thoại gọi về ký túc xá. Bạn cùng phòng nói: "Vận Cẩm sao trễ vậy rồi mà cậu còn chưa về, tụi mình đều lo lắng không biết cậu có xảy ra chuyện gì không. Lúc nãy có người đến kiểm phòng rồi, mình kéo mùng của cậu xuống, lấy chăn đắp lên gối, may mà qua mặt được họ." Tô Vận Cẩm nghe xong lập tức nhẹ nhõm cả người, nói liền mấy tiếng cảm ơn và báo với đối phương mình có việc nên đêm nay ngủ lại ở nhà người thân, sáng mai sẽ về sớm.

Tắm rửa xong, Tô Vận Cẩm đi vào căn phòng duy nhất tại đây, và đóng cửa phòng ngay trước mặt Trình Tranh, bỏ cậu đứng ở bên ngoài. Vừa nằm xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa đùng đùng.

"Làm gì vậy?" Cô mặc lại áo khoác vào đi ra mở cửa. Trình Tranh đứng tựa bên khung cửa, giận đùng đùng bảo: "Em ác thật, cứ thế mà ngủ sao, chí ít phải cho anh cái chăn chứ."

Tô Vận Cẩm ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, thế là quay trở vào mở tủ quần áo ra lục tìm nửa ngày trời. Khổ thay căn hộ này hiếm khi có người đến ở, vì vậy mà không chuẩn bị thêm tấm chăn nào, cái có đều đã ở hết trên giường: một cái chăn và một chiếc khăn to, gối thì có đủ một cặp. Cô không hề do dự mà nhét vào tay Trình Tranh cái gối và chiếc khăn, sau đó lại muốn đóng cửa.

"Nè!" Trình Tranh không cam tâm, lại kêu lên, Tô Vận Cẩm nói mà không cho cơ hội thương lượng: "Anh là con trai, đương nhiên phải lấy khăn, em phải dùng chăn."

"Đúng, anh chỉ muốn nói, chúng ta vẫn chưa chúc ngủ ngon mà."

"Ngủ ngon." Cô nói, nhưng rồi thấy Trình Tranh nhìn mình, vẻ mặt cười cười, bấy giờ thì cô hiểu rồi, gò má hơi đỏ lên, đưa ngón tay chỉ chỉ lên má bên trái của mình. Trình Tranh nào có chịu làm theo, chụt một cái thật kêu lên môi của cô rồi nói "Ngủ ngon!"

Tên này!

Tô Vận Cẩm quay về giường, trong lòng chợt thấy vui vui, chẳng bao lâu thì con sâu ngủ đã bò lên. Trong mông lung lại nghe thấy tiếng gõ cửa liên hồi hệt như gọi hồn, vốn không định quan tâm, nhưng sức nhẫn nại của cậu thật sự kinh người.

"Anh có phiền không vậy, không cho người ta ngủ sao." Cô dùng sức kéo mạnh cửa phòng ra, Trình Tranh thừa cơ chuồn vào trong, vẻ mặt không hài lòng, "Thật tình là lạnh lắm, không gạt em đâu, hơn nữa sô pha ngắn quá chân của anh không duỗi thẳng ra được."

Tô Vận Cẩm nhìn chiếc khăn lông trên tay Trình Tranh, ban đêm của mùa xuân đích thật khá lạnh, nghĩ tình cậu vừa xuất viện, mới mấy ngày trước còn bị cảm sốt, cô đưa ra quyết định rồi nói ngắn gọn: "Anh ngủ giường, em ngủ sô pha." Dứt lời đã giựt khăn lông đi ra khỏi phòng.

Trình Tranh kéo tay cô lại: "Để một đứa con gái ngủ sô pha, truyền ra ngoài anh còn mặt mũi gì nữa."

Tô Vận Cẩm quay đầu lại nói: "Trình Tranh, em hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc anh muốn gì?"

"Không muốn gì cả." Cậu trả lời trong sự bất mãn, "Có cần cứng nhắc vậy không, em ở lại đây, ngủ giường hay ngủ sô pha có ai biết đâu, chỉ cần trong lòng chúng ta biết phải làm gì là được. Giường mỗi người một nửa, em có van nài thì anh cũng không thèm chạm em đâu, nằm viện bao nhiêu ngày mệt muốn chết rồi."

Cậu nói xong thì tự mình leo lên giường, tắt đèn, nhắm mắt, không thèm nhìn cô. Rất lâu sau, khi chính mình cũng không còn lòng tin nữa thì cậu mới cảm nhận thấy phần giường bên cạnh hơi lún xuống, cậu không nhìn cô, nhưng cậu biết hai người đã nằm trên cùng một giường, và Tô Vận Cẩm đang cố gắng để không nằm gần cậu.

Bên kia, Tô Vận Cẩm mặc cả áo khoác nằm lên giường, đối lưng với Trình Tranh, trong bóng tối, có tiếng hít thờ của cậu, nó luồn vào tai cô, kiểu nào cũng không ngủ được, nhưng cô lại không dám động đậy, đang do dự có nên ra ngủ sô pha hay không thì chợt có một bàn tay không thành thật đã thừa lúc cô không chú ý, lần vào từ dưới vạt áo và sờ lên tấm lưng của cô. Cô lập tức bắn người ra xa như bị phỏng, dùng hết sức kéo tay cậu ra, gằn giọng: "Làm gì vậy? Em biết ngay là không nên tin lời của anh."

Giọng nói của Trình Tranh trong bóng tối nghe rất tội nghiệp, "Vận Cẩm, anh không ngủ được, cứ nghĩ có phải mình lại nằm mơ rồi không? Có thật là em đã nằm ở bên cạnh anh không? Em không biết đâu, lần đầu tiên nhìn thấy em, tối đó anh đã mơ thấy...." Cậu không cần nói tiếp thì Tô Vận Cẩm cũng biết giấc mơ ấy chắc chắn không có nội dung gì lành mạnh, may mà cậu không nhìn thấy được màu đỏ trên gương mặt cô lúc này. Cô xùy một tiếng, không nói gì thêm.

"Cho anh nhìn em được không, anh không mở đèn, nhìn trong bóng tối thôi cũng được, anh... anh...." Trình Tranh cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, bèn đến gần nói nhỏ vào tai cô nửa câu còn lại. Tô Vận Cẩm sững người, sau khi hiểu ra hàm ý thì xấu hổ đến còn mặt mũi đâu nói thêm câu chữ nào. Nhưng nói thế nào cô cũng chưa trải sự đời, làm sao biết được "anh sẽ không 'vào trong' đâu" giống như "anh yêu em" vậy, được xếp hạng đầu bảng là hai câu nói dối kinh điển của cánh đàn ông.

"Được không, được không...." Cậu cứ mãi lắc lư vai cô, như một đứa trẻ đòi kẹo. Cô không biết phải làm sao, rõ ràng hiểu rằng không nên tin lời của cậu, muốn từ chối, nhưng lại không khống chế được những ý loạn tình mê trong lòng. Cậu nói cậu chưa từng nhìn thấy cơ thể của con gái, cô nào chẳng có cùng nỗi tò mò ấy.

Thấy cô im lặng, Trình Tranh đâu để lỡ mất cơ hội, chớp mắt đã cởi bỏ hết chướng ngại trên người mình, "Cho em nhìn anh trước, như vậy công bằng chứ?"

Tô Vận Cẩm chỉ quét mắt một cái là nhắm nghiền mắt lại. Sau lớp học mẫu giáo thì cô chẳng còn nhìn thấy thân thể của người con trai nào nữa, huống chi còn đến mức độ này.

"Em không xem sao? Ồ anh quên mất, lần trước những gì cần nhìn em đã nhìn cả rồi." Cậu nắm tay cô đặt lên cơ thể của mình, ngón tay của Tô Vận Cẩm chạm đến làn da nóng hổi, cảm nhận thấy sự căng chắc của tuổi trẻ, cậu dẫn dắt tay cô đi xuống, đi xuống... Tô Vận Cẩm đột nhiên rút tay lại, nhưng bị cậu giữ chặt.

"Đến em rồi." Trình Tranh lật người đè lên cô, hôn loạn xạ, một tay dò dẫm cởi nút áo của cô. Mặt của Tô Vận Cẩm đỏ như sắp nhỏ ra máu vậy, cả người mềm nhũn để yên cho cậu an bày, tay của Trình Tranh "chiến đấu" với móc áo sau lưng rất lâu vẫn chưa tìm ra được biện pháp, đẩy lên thì vẫn bất tiện, trong lúc gấp gáp vì "hỏa lực công tâm", cậu đành cầu cứu cô.

"Cái đó phải làm thế nào vậy, em giúp anh với."

Sao mà Tô Vận Cẩm làm ra được cái cử chỉ chủ động ấy, sắc mặt đỏ bừng quay đi nhìn sang hướng khác, cậu bèn dùng hết hai tay giải tỏa chướng ngại trước mắt. Nhiều năm trước khi ngồi sau lưng cô, nhìn hai sợi dây mỏng manh phía sau lớp áo ấy, cậu chỉ cảm thấy rung động và tươi đẹp, giờ đây lại chỉ cảm thấy nó thật phiền phức. Một lúc sau, Tô Vận Cẩm dường như nghe thấy tiếng 'bạch' đáng ngờ nào đó, trên người chợt mát lạnh, nhưng rồi nhanh chóng nóng hổi. Chờ khi cậu chóng hai tay ngồi dậy, dùng ánh mắt vuốt ve cô dưới sự trợ giúp của ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, cô mới phát hiện giờ đây họ đã không còn mảnh vai che thân, bàn tay rất tự nhiên mà muốn che chở chính mình, song bị cậu ngang bướng ngăn chặn.

"Đừng nhìn em như vậy....."

Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, thân thể của cô như được lác lên một lớp sáng dịu hòa. Khi cảnh tượng đã từng xuất hiện vô số lần trong mơ lần đầu tiên hiển hiện trước mắt mình, Trình Tranh thật sự có hơi chấn động, "Không giống như tưởng tượng của anh lắm."

Tô Vận Cẩm co chân lên đi tìm quần áo của mình, vừa xấu hổ vừa phẫn hận mà nói: "Anh tiếp tục tưởng tượng đi."

"Không phải, anh không biết cái sống... không đúng, cái thực tế... so với trí tưởng tượng của anh lại càng thêm, thêm...." Cậu không nói tiếp được nữa, cổ họng phát ra một âm thanh mơ hồ gì đó, giây tiếp theo da thịt nóng bỏng ấy đã dán lên người Tô Vận Cẩm.

Tay của cậu, môi của cậu thi nhau rơi xuống, Tô Vận Cẩm cảm giác như mình đang nằm trên đỉnh ngọn sóng, bị thúc đẩy, trôi nổi đến một nơi xa lạ. Động tác của cậu không hề dịu dàng, thậm chí có thể nói là bồng bột, nhưng đó đều không bằng cơn đau đột ngột như bị đâm xuyên ấy, cô kêu lên kinh hoàng, hai mắt khép chặt nãy giờ cũng tức thì mở to.

"Trình Tranh, anh gạt em!" Nước mắt trào ra cuồn cuộn, không rõ là vì đau hay vì lý do khác.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi, thật sự là anh không kìm được." Cậu thì thầm, bàn tay hoang mang lau sạch nước mắt của cô.

"Anh ra mau, đau quá." Cô vừa khóc vừa nói.

Trình Tranh vừa hôn cô vừa dỗ dành: "Anh cũng đau, cố gắng một chút được không..."

Thật ra Trình Tranh cũng vậy, đã bao giờ trải qua những việc này, chẳng qua là làm theo bản năng, sự non nớt của cô và sự căng thẳng của cậu khiến tay chân cậu cuống cuồng cả lên, nhìn thấy nét mặt đau đớn và nước mắt của cô, cậu càng không biết phải ứng xử thế nào, mồ hôi và nước mắt ấy hòa lẫn vào nhau, trong mơ quá thuận lợi khiến nỗi gian nan ở hiện thực bị phóng to gấp nhiều lần, nhưng dòng máu sục sôi của dục vọng đang thiêu đốt cậu, cuối cùng cậu cắn răng, nhẫn tâm đi hết vào trong, Tô Vận Cẩm đau đến muốn kêu cũng kêu không ra tiếng, chỉ biết dùng sức siết chặt vai cậu. Cậu hoàn toàn không có kỹ xảo gì, sức mạnh của thiếu niên càng khiến cậu không biết nặng nhẹ, mỗi một lần đều làm cô đau, dày vò cô. Ban đầu Tô Vận Cẩm chỉ cảm thấy đau đến sắp chết đi, dần dần, từ sự thô lỗ của cậu, cô cảm nhận thấy một sự thỏa mãn như được bảo bọc, nó như nhắc nhở cô, có lẽ, bắt đầu từ nay cô không còn là kẻ cô đơn nữa.

Sự nhạy cảm quá mức và thiếu kinh nghiệm khiến cho lần đầu tiên của họ qua loa xong chuyện, Tô Vận Cẩm để mặc cậu gục trên người mình như một đứa trẻ, muốn mắng cậu, nhưng lại bất giác đưa tay vuốt ve vùng lưng chắc nịch ấy.

Trình Tranh nằm nghỉ trên người cô một lúc lại vùng dậy bắt đầu, suốt một đêm dài, đôi thiếu niên thiếu nữ dò dẫm và chia sẻ nhau những cảm xúc lạ lùng mà bí ẩn, mồ hôi ướt rồi lại khô, cuối cùng trước khi Tô Vận Cẩm chìm sâu vào giấc ngủ, cũng chỉ nghe thấy cậu không ngừng gọi tên cô, "Vận Cẩm, em là của anh, của anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dhh