Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35 - Trên đời không có người yêu "duy nhất"


Sáng sớm hôm sau, Lục Lộ không đi làm mà chỉ gọi cho Tô Vận Cẩm xin nghỉ vì bị cảm cúm. Tô Vận Cẩm xác nhận rằng cô bé này không có vấn đề gì nghiêm trọng rồi cũng đồng ý. Nếu cô nàng là cháu gái của Lục Sênh thì cong vệc này đối với cô nàng mà nói cũng không quá cần thiết. Tô Vận Cẩm chỉ ngại khi thấy dáng vẻ sợ hãi như gặp ma lúc chạm mặt Lục Sênh của cô nàng, e rằng đằng sau còn có uẩn khúc chi đây. Nhưng thế gian rộng lớn là thế, có mấy người trong lòng không có một quá khứ không thể tỏ bày cùng người khác?
Cô từ văn phòng gọi điện cho Mạc Úc Hoa: "Lần trước có phải cậu nói ở bệnh viện cậu còn mấy bác sĩ nam "ưu tú" chưa vợ phải không? Nếu rảnh hay là giới thiệu cho tớ một người đi". Cô thật sự nên bắt đầu một cuộc tình mới, một cuộc sống mới thì mới có thể rũ bỏ triệt để "người hàng xóm" của cô được.
Mạc Úc Hoa vừa qua một đêm trực, giọng nói ngái ngủ khản đặc: "Cậu nghĩ kỹ chưa đấy?"
"Đương nhiên, càng sớm càng tốt"
Mạc Úc Hoa trước nay vẫn là kiểu người nói là làm, còn chưa đến nửa tháng đã sắp xếp đâu đấy một cuộc gặp mặt chính thức cho Tô Vận Cẩm, tuy mọi sự chóng vánh nhưng đối tượng đúng là điều kiện khá là ưu việt.
Ngô Giang, bác sĩ chủ chốt trong khoa Mạc Úc Hoa, mới ngoài ba mươi, khuôn mặt điển trai, nghiệp vụ tinh thông, tính cách hóm hỉnh nhẹ nhàng. Dù Tô Vận Cẩm ban đầu chẳng ôm ấp kỳ vọng gì to tát cũng phải thừa nhận rằng anh ta là một đối tượng rất đáng để qua lại.
Bác sĩ Ngô đã có một lần kết hôn, có điều người vợ năm ngoái đã qua đời vì một tai nạn bất ngờ, dù là vậy, dựa vào điều kiện của anh ta thì chẳng phải lo không tìm ra nổi một nửa khác ổn thỏa. Tô Vận Cẩm với anh ta tính ra tuổi tác tương đương, về mặt sự nghiệp cung xem như hoàn toàn có thể sánh đôi, quan trọng nhất là tính cách trầm tĩnh, nho nhã, tuy rằng thảng hoặc khi cúi mặt chau mày, trong mắt ẩn giâu quá vãng nhưng đến tuổi này, liệu ai còn là một tờ giấy trắng?
Bác sĩ Ngô học y nhiêu năm, đối với việc này rất coi nhẹ, cái anh ta cần chẳng qua là một người bầu bạn khi tối lửa tắt đèn, điểm này đối với Tô Vận Cẩm không hẹn trước mà lại trùng hợp. Hai người gặp nhau rồi cũng có vài lần ra ngoài dùng bữa riêng tư, cảm giác của cả đôi bên đều rất ổn. Khi còn trẻ, người ta theo đuổi thứ tính yêu cuồng say, cuối cùng phát hiện ra, nam nữ với nhau chẳng qua là vậy, không gì ngoài việc lúc cô đơn muốn có một người bầu bạn, khi mệt mỏi có người đưa cho mình một cốc nước, cũng hệt như Tô Vận Cẩm và bác sĩ Ngô, dù chẳng đến mức yêu đương nồng thắm nhưng nếu cứ êm đềm chung sống như vậy, ai có thể nói đây không phải là không có tình cảm?
Cùng bác sĩ Ngô qua lại một thời gian, mối quan hệ hai người dần dần tiến triển tích cực, Trình Tranh cũng không có phản ứng gì, chỉ là buổi tối thường chạy xuống nhà Tô Vận Cẩm kêu "Đói bụng" kiếm chút đồ ăn. Tô Vận Cẩm cứ để mặc kệ, lần nào cũng chỉ úp một tô mỳ cho anh, anh cũng chẳng so đo, lần nào cũng ăn xong là đi ngay.
Ngày 24 tháng 12, đêm Giáng sinh an lành theo phong tục Tây phương. Những năm trở lại đây, không khí lễ tết phương Tây ở Trung Quốc càng ngày càng đậm đà. Kỳ thực không cần phải quá câu nệ ý nghĩa tôn giáo ẩn sau lễ Giáng sinh, con người hiện đại cần lễ tết, cần có những ngày như thế này để họ có thể tìm một lý do chính đáng mà sum vầy tụ họp, chúc tụng, những người đang hẹn hò càng cần hơn nữa. Hôm ấy cũng vừa đúng ngày kỉ niệm hai tháng quen biết của Tô Vận Cẩm và bác sĩ Ngô, hai người hẹn hò cùng tận hưởng một bữa tối vui vẻ, mỗi người tự kể những chuyện thú vị về công việc, cuộc sống của mình, rất nhiều quan điểm chẳng nói trước mà gặp nhau, chuyện trò vui vẻ.
Ăn xong, lại cùng nhay ra rạp xem phim, Giáng sinh là thời điểm các hãng phim phải ganh đua nhau, rợp trời kín đất đều là Hoàng Kim Giáp, hai người họ không hẹn mà đồng lòng chọn Thương Thành. Bộ phim rất lôi cuốn, tình yêu, hoài nghi, giết chóc đan cài vào nhau, khoảng thời gi¬an chín mươi phút trôi qua thật nhanh, hai người cùng bước ra khỏi rạp, buổi tối nay không đến nỗi uổng phí.
Bác sĩ Ngô cười bảo: "Chẳng mấy khi thấy em xem cái gì chăm chú thế".
Tô Vận Cẩm đáp: "Em không ngờ đến một kết cục như thế".
"Không ngờ là Lương Triều Vỹ sẽ chết?".
"Không phải, em không ngờ là anh ta lại yêu đối phương đến vậy". Kết thúc bộ phim, ánh mắt của Từ Tịnh Lôi khiến Tô Vận Cẩm rùng mình: "Anh chưa từng yêu em...", người đàn bà tên gọi Kim Thục Trân trong phim đến phút cuối đã nhìn chồng thốt lên câu ấy. Không phải trách hỏi, mà là một lời trần thuật tan nát cõi lòng. Điều mà người chồng do Lương Triều Vỹ đóng vai đáp lại cô là một viên đạn nhằm thẳng giữa hai chân mày.
Tô Vận Cẩm khẽ run rẩy trong cơn gió. "Ai trong tim chẳng có một tòa thương thành", bác sĩ Ngô điềm đạm nói. "Vận Cẩm, em lạnh lắm sao?" Anh ta cởi chiếc áo khoác dạ mỏng của mình, choàng lên vai cô. Hôm nay cô không đi xe, anh ra đánh chiếc Lexus của mình đưa cô về nhà. Trên đoạn đường từ rạp chiếu bóng về đến nhà cô, có thể nhìn thấy buổi đêm ở thánh phố này nơi nơi giăng đèn kết hoa, một bầu không khí náo nức vui vẻ.
Anh ta chạy xe vào phía dưới khu nhà, xuống xe tiễn cô. Tô Vận Cẩm gỡ chiếc áo khoác của anh ta xuống, đưa vào tay anh ta. Tối nau cô mặc không ít áo, vậy mà vẫn cảm thấy lạnh, rất ít khi như lúc này đây, cảm thấy cần một người để nương tựa. "Tạm biệt, tối nay em rất vui", cô mỉm cười chào tạm biệt anh ta, quay người đi vào trong, mỗi bước đi, cô đều cảm thấy nỗi trống vắng trong tim đang dần dần gặm nhấm cô. Hãy giữ em lại, đừng bỏ mặc em một mình.
"Vận Cẩm...", anh ta gọi giật cô lại. Cô quay lại, dâng lên nỗi xúc động chực trào nước mắt. Anh ta vẫn đứng nguyên một chỗ cũ phía xa xa, cất lời: "Lúc em mỉm cười rất giống một người..."
Cô ta là ai? Người vợ đã chết của anh sao? Tô Vận Cẩm không muốn hỏi, điều này chẳng liên quan gì tới cô. "Đêm lạnh đấy, em lên đi, cẩn thận kéo bị cảm lạnh", bác sĩ Ngô nói. Anh ta bước lại, cúi đầu đặt môi lên trán cô, đây là lần đầu tiên anh ta hôn cô, đôi môi anh ra lạnh lẽo nhưng mềm mại, hoàn toàn khác biệt với Trình Tranh. Anh ta yêu người đàn bà khi mỉm cười rất giống cô chăng? Dù có yêu, chẳng phải anh ta cũng hệt như cô, đang tiếp tục tìm kiếm một đối tượng để kết hôn đó sao?
"Anh có muốn lên nhà uống một chén trà không?" Tô Vận Cẩm nói nhanh như muốn át đi nỗi e ngại cũng là dùng hết chút dũng khí cuối cùng của bản thân. Ngô Giang nghe vẫn bống thoáng giật mình. Tô Vận Cẩm thấy hai bên tai mình nóng ran, đây là lần đầu tiên cô mở lời mời người khác phái lên nhà, nếu anh cự tuyệt thật là không còn mặt mũi nào gặp lại.
Đối phương không lập tức trả lời. Đều là người trưởng thành, không cần nói cũng hiểu ra ý tứ trong sự im lặng. Tô Vận Cẩm mặt càng đỏ hơn, trong lòng nửa lạnh nửa tỉnh, cả người lại như bị dội một xô nước lạnh. Có khi nào cô đã dần dần bị Trình Tranh làm cho phát điên đến đánh mất cả lý trí? Cuối cùng cũng đã chủ động đến nước này rồi. Đến giờ này, Ngô Giang chính là đối tượng phù hợp nhất với mong đợi của cô. Nhưng nếu anh cảm thấy chưa phải lúc, có khi nào cảm thấy cô đã quá lỗ mãng. Cô hối hận vô cùng, không đợi anh mở miệng từ chôi liền cướp lời: "Em về trước, tạm biệt". Với cách thức tạm biệt thế này chắc sau này không mong gặp lại.
Ngô Giang tiến tới ngăn bước cô lại, vội vàng nói: "Vận Cẩm, là anh không rõ bản thân mình là người thế nào, những người phụ nữ bên cạnh anh đều không có kết cục tốt đẹp. Vì vậy anh có chút sợ hãi, bởi vì em rất tốt, càng cảm thấy không biết phải làm thế nào."
"Không sao đâu, em hiểu mà". Giọng Tô Vận Cẩm run run. Cô rời khỏi tay Ngô Giang, tiếp tục đi về phía trước, trong khoảnh khắc quay người, bên tai vọng lại âm thanh đì đùng của pháo hoa, không gi¬an ở phía xa rực lên lung linh như mộng. Nhiều năm trước, cô cùng một người khác tay trong tay đứng trên sân thượng, chẳng nhìn thấy pháo hoa, chỉ thấy nhà cao tầng xa xa, khi ấy, anh cứ luôn nói tiếc ghê, giờ đây pháo hoa ở ngay bên cạnh, nhưng niềm hạnh phúc khi ấy chẳng còn thấy đâu nữa.
Về nhà đã thấy Trình Tranh chờ ở cửa.
"Chà chà, đêm Giáng sinh của em cũng lãng mạn quá đi, còn tốn bao công sức trang điểm tỉ mỉ thế này"
"Anh thật đúng là âm hồn không tan"
"Anh hình như đã quen chờ em nấu mì ăn lót dạ rồi" Trình Tranh cười nói.
Tô Vận Cẩm cũng không vội mở cửa, đứng tựa vào cửa ngăn lại, cô không thể cứ để anh ta muốn làm gì thì làm khiến cuộc sống cô đảo lộn được. "Trong nhà em không còn mì, anh ăn hết rồi"
"Anh không tin"
"Tin hay không tùy anh. Em muốn nghỉ ngơi, nếu anh không đi em sẽ kêu bạn gái của anh xuống xem anh làm thế nào, nếu cô ấy mặc kệ anh, em sẽ gọi bảo vệ". Tô Vận Cẩm quyết không để anh ta còn một đường thoát.
Trình Tranh căng thẳng với cô một trận không xong, tức giận nói: "Cùng lắm là đi em bực bội gì chứ"
Tiễn bước ôn thần, Tô Vận Cẩm vào nhà nằm trên sopha ngơ ngẩn hồi lâu vẫn không nghĩ ra bản thân mình muốn gì, vừa định chuẩn bị đi tắm rửa, quên hết mọi chuyện hôm nay thì tiếng đập cửa lại vang lên.
Nghĩ là anh ta tối nay dù có phá cửa, hàng xóm có trách cứ thì cô cũng mặc kệ, Tô Vận Cẩm đứng sau cửa nói lớn: "Tôi đã nói là nhà hết mì rồi"
Ngoài cửa yên lặng vài giây, lại bắt đầu vang lên tiếng "Cốc cốc". Tô Vận Cẩm bống cảm thấy có gì không đúng lắm, đây không phải là phong cách gõ cửa của Trình Tranh. Cô giật mình, vội vàng đi mở cửa. Quả nhiên, người ngoài cửa là Ngô Giang.
"Bảo vệ nói em ở tầng 6... Anh nói anh là bạn trai của em và cho anh ta gói thuốc, anh ta tin" Anh mỉm cười gợi ý tứ sâu xa. "Nhà em có trà chứ?"
Tô Vận Cẩm hệt như đứa ngốc mời anh vào liền đi tìm khắp nhà không tìm thấy một lá trà, xấu hổ nhớ ra là tuần trước đã uống hết gói hồng trà cuối cùng đến giờ vẫn chưa mua thêm.
"Hay là anh uống cà phê nhé?" Cô thẹn thùng hỏi.
Ngô Giang mỉm cười: "Anh đứng ngoài cửa nghe thấy em nói là có mì gói? Vừa hay, cũng không ngại em chê cười, anh không hợp với cơm Tây nên vẫn chưa no bụng"
Điên rồi! Vì sao ai cũng muốn đến nhà Tô Vận Cẩm ăn mì gói.
Ngô Giang bỗng nhiên quay lại khiến Tô Vận Cẩm trở tay không kịp, cô còn đang không biết phải tiếp đãi Ngô Giang thế nào, nghe anh nói như vậy như là chết đuối với cọc, chạy vào tủ bếp lục tìm được một gói mỳ, vội đi nấu rồi bưng đến trước mặt anh.
"Trước đây có người nói với anh, ăn mỳ nhiều quá đến khi chết sẽ biến thành xác ướp, cũng coi như là được bất tử". Ngô Giang vừa cầm đũa nói.
Một lát sau Tô Vận Cẩm mới nhớ ra là phải cười.
Đại khái Ngô Giang cũng biết câu nói đùa của mình có chút nhạt nhẽo vô duyên nên ho khan hai tiếng.
Tô Vận Cẩm ngồi xuống đối diện, nhìn dáng vẻ ăn mỳ chậm rãi của anh. "Người nói câu đấy chính là người bên anh sao?"
"Đúng vậy" Ngô Giang gật đầu.
"Lúc tối anh nói, tất cả những người phụ nữ ở bên anh đều không có kết cục tốt, vậy "người phụ nữ" ấy đâu?"
Ngô Giang ngững lại. "Người này là người bạn thân của anh, bạn tốt nhất. Hiện tại cô ấy không hạnh phúc, nhưng ít nhất vẫn còn sống. Tô Vận Cẩm, Mạc Úc Hoa có nói với em rằng anh có một người bạn gái đã tự tử, vợ của anh chết trên tàu vì một tai nạn ngoài ý muốn, lúc đó cô ấy đang mang thai, tối hôm đó anh vẫn đang trong phòng phẫu thuật, thậm chí còn không biết cô ấy đi đâu. Nói trắng ra, anh là một bác sĩ tốt nhưng lại là một người đàn ông thất bại"
"Đều là sự cố ngoài ý muốn, anh không cần phải buộc tội bản thân mình"
"Không đúng, nếu khi ấy anh sống khác, có lẽ các cô ấy đều đang hạnh phúc". Sắc mặt bác sĩ Ngô ảm đạm, Tô Vận Cẩm cũng không biết phải nói gì.
Tiếng đập cửa đáng chết lại vang lên, độ mạnh yếu và tần suất đều nói cho cô biết, lần này là Trình Tranh, người thật giá thật.
"Khốn kiếp!" Tô Vận Cẩm âm thầm nguyền rủa.
"Em ... không đi mở cửa sao?". Ngô Giang cẩn thận hỏi.
"Là tên điên, không cần để ý đến hắn" Tô Vận Cẩm phiền não nói.
Ngô Giang cúi đầu ăn hai miếng, tiếng đập cửa cùng giọng nói của một thanh niên thiếu kiên nhẫn lại vang lên: "Vận Cẩm, ông già Noel biến em thành điếc rồi hả?"
"Hay là để anh ra xem". Ngô Giang định đứng dậy.
"Thôi ... anh mặc kệ đi". Tô Vận Cẩm cũng biết vào lúc Trình Trành gõ cửa cũng báo hiệu rằng buổi tối nay đã đi tong.
Cô chầm chập đứng dậy mở cửa, có chút uể oải nói: "Anh đi gặp bác sĩ có được không? Bác sĩ tâm lý, à không, bác sĩ khoa tâm thần ấy"
Trình Tranh giơ tay lên, trên tay anh là mấy gói mì. "Này, em nấu cho anh"
Tô Vận Cẩm còn chưa kíp từ chối, anh ta liên khịt khịt mũi như chó săn, đằng sau cánh cửa kia tràn ngập mùi mì ăn liền quen thuộc.
"Còn nói không có mì, thì ra em để ăn vụng một mình". Anh làm ra vẻ không vừa ý đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái nhìn thấy Ngô Giang ở bàn ăn. Trình Tranh lạnh lùng quay đầu nhìn Tô Vận Cẩm, trong nháy mắt cô cảm thấy chột dạ, tình huống này thật tức cười. Anh tiến lên phía trước chỉ vào tô mì trước mặt Ngô Giang nói: "Vận Cẩm, em có nhầm không đấy, đây là mì gói lần trước anh mua đến đây kia mà..."
"Ai cho anh mua mang đến nhà tôi?" Tô Vận Cẩm nhanh miệng trách móc trước, nếu không còn không biết anh ta nói những lời khó nghe gì, cô đã quen nhưng Ngô Giang lần đầu tiên gặp. Đây đúng là nghiệt duyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dhh