Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40 - Có dám làm lại từ đầu không


Tô Vận Cẩm cứ lê bước tiếp, nhọc nhằn đi giữa một sa mạc mênh mông, mặt trời chói chang thiêu đốt cô như thể chỉ một giây nữa thôi cô sẽ hóa thành tro bụi, miệng khát cháy, đầu đau nhức, tưởng như không muốn bước tiếp, cô ước được biến thành một bụi xương rồng giữa cát sỏi. Thế nhưng phía trước thấp thoáng có cái gì đó đang kêu gọi cô, cô chỉ đành mải miết đi tiếp, không dừng bước, rồi dần dần khô cạn....
" Trình Tranh.... Cho em nước...." Trong cơn mơ cô vô thức nói ra lời này, rồi mới dần dần tỉnh lại, ý thức khôi phục được một nửa thì cô bắt đầu cười khổ, mấp máy môi miệng khô nứt, trong lòng đau nhói từng cơn. Cô lại hồ đồ rồi, đã không còn là những tháng ngày hai người đầu gối tay ấp khi xưa, làm gì còn con người ở ngay bên cạnh thì thầm mang nước cho cô nữa? Có điều câu nói ấy buột khỏi miệng cô tự nhiên quá đỗi, tự nhiên đến mức cô vẫn ngỡ rằng mở mắt ra anh vẫn nằm ngay cạnh cô, chân ngang ngược gác lên người cô. Đúng lúc cô chống lấy chiếc đầu váng vất, nặng trịch định bò dậy đi tìm nước, một cốc nước lạnh đã đặt ngay vào tay cô không chút dịu dàng.
" Em đúng là giống hệt Từ Hi Thái Hậu, vừa ngủ dậy là đã biết hành hạ người ta ngay rồi." Lời lẽ điên khùng thế này ngoài anh ra thì không thể phát ra từ cái miệng nào khác. Tô Vận Cẩm nhìn anh vài giây, ý thức tựa như những thước phim quay chậm từ từ hiện về trong ký ức. Đúng rồi, trong bệnh viện, cô và dượng vừa mới tiễn chân mẹ đi. Hộ lý đẩy mẹ đi rồi, cô còn ngồi ở đấy mãi, sau đó anh tới, anh nói với cô: " Khóc đi, Vận Cẩm". Hoá ra cô đã nép vào lòng anh mà khóc cho đến lúc không còn sức mà khóc như thế đấy, nỗi đau buồn mất đi người thân yêu nhất lại một lần nữa cuộn dâng trong tim.
Người đứng ở bên cạnh giường ấy bị cô nhìn chăm chăm, bất giác cảm thấy có phần không thoải mái, " Đầu óc em bị hỏng rồi hả, nhìn.... nhìn anh làm... làm gì thế." Tô Vận Cẩm vô tâm cười nhạo cái lắp bắp bất chợt của anh, nhìn quanh bốn phía căn phòng, " Đây là đâu thế?"
" Nhà anh," anh đáp rất tự nhiên.
" Nhà nào của anh cơ?", Tô Vận Cẩm hơi nhíu mày.
Trình Tranh nhìn lên trần nhà, " Anh có phải là trẻ được nhận về nuôi đâu, anh chỉ có một bố một mẹ, một cái nhà thôi."
Phản ứng của Tô Vận Cẩm là ngay lập tức trở mình xuống khỏi giường, bất chấp cơn bải hoải rã rời đang lan khắp người. " Nhà anh làm gì có ma, sao em phải sợ đến thế?" Trình Tranh tức giận ấn cô xuống.
Tô Vận Cẩm thở dài, " Em phải đến bệnh viện, mẹ vừa mới mất, còn một đống việc đang đợi để thu xếp... Đúng rồi... Dượng em đâu?"
" Ngủ cả ngày trời rồi mới nhớ đến việc của mẹ, nếu có phải chờ đến lượt em thật, thì cũng lỡ làng hết cả rồi. Em cứ yên tâm đi, dượng đã giải quyết xong xuôi hết thủ tục ở bệnh viện rồi, còn mẹ em.... Theo ý của dượng thì, trước hết cứ điện táng ở đài hoá thân trên tỉnh đã, việc sau đấy thì cùng về huyện nhà em rồi xử lý nốt."
Không biết có phải vì nghĩ đến tâm trạng hiện tại của cô hay không, mà mấy câu sau anh nói đã dịu dàng đi nhiều. Tô Vận Cẩm cúi đầu, hoá ra cô đã ngủ lâu đến thế. Vừa mới tỉnh giấc, mẹ đã vĩnh viễn rời xa cô rồi.
" Bây giờ dượng em ở đâu?", cô hỏi.
" Dượng về trước rồi, em sốt cao liên miên, nằm nửa ngày ở bệnh viện, anh thấy em không sao nữa, nhưng cứ nửa mê nửa tỉnh, nên đưa em về nhà anh nghỉ ngơi."
Tô Vận Cẩm đưa tay vén lại tóc, " À, ra là vậy, cảm ơn anh, chắc là em vẫn phải đi trước, bố mẹ anh về trông thấy thì không hay lắm."
Trình Tranh giọng điệu thoắt đã không vui, " Anh không sợ, em sợ cái gì, em cũng chẳng phải chưa gặp bố mẹ anh bao giờ, bọn họ ăn thịt em đấy chắc?". Anh thấy Tô Vận Cẩm không ậm ừ gì, khăng khăng đứng dậy tìm dép, mới không biết làm thế nào, nói thêm một câu, " Dù sao thì bố mẹ cũng không có nhà."
"Nhưng em vẫn phải về, dượng đã mệt lắm rồi, em cũng đâu thể để mặc dượng một mình lo mọi chuyện." Tô Vận Cẩm gắng gượng không làm Trình Tranh hiểu lầm ý cô.
"Sẽ có người giúp dượng em lo liệu"
"Có thể có ai nữa? Em gái em còn đang ở trường..."
" Em cũng chính là cái người lao lực mà mệt chết, dù sao cũng phải ăn cơm rồi hẵng đi, anh đưa em về." Ngữ khí của anh không cho phép chối từ.
Tô Vận Cẩm cũng không ngang bướng với anh nữa, từ giường bò dậy, bụng dạ đúng là cũng hơi đói, không cần thiết phải làm khổ bản thân làm gì. Trong lúc nhổm dậy, cô để ý ngắm nhìn một lượt cả căn phòng, quen anh đã lâu như thế, đây mới là lần đầu tiên cô đến nhà anh. Vừa nhìn đã biết ngay đây là không gi­an chú ngụ của đàn ông con trai, bày biện không hề rườm rà, nhưng chỗ nào chỗ nấy đều có thể nhận ra được cái dụng công tỉ mỉ khi thiết kế, sắp xếp lại rất tinh tươm.
Thực ra Trình Tranh là người rất giản dị, chỉ cần chỗ ở thoải mái gọn gàng, những yêu cầu còn lại đều không phải cao lắm, vậy nên trong tổ ấm ngày xưa của họ, hai người đã có những phút giây cực kỳ hạnh phúc. Trình Tranh đưa thuốc cho cô, cô lặng lẽ dùng cốc nước ban nãy để uống thuốc, rồi theo anh đi ra khỏi phòng. Trong phòng ăn đã bày sẵn đồ ăn và bát đũa, Trình Tranh ngồi xuống trước, nhấn mạnh rằng: " Phải nói trước với em, dì Trần về quên rồi, thức ăn là ở tiệm ăn nhanh dưới nhà, em ăn tạm vậy nhé."
Đối với việc ăn uống, Tô Vận Cẩm không cầu kỳ kén chọn như anh, chỉ khe khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống đối diện với anh, cầm bát đũa lên. Trong trí nhớ, ký ức về lần gần đây nhất bọn họ ngồi ăn cơm chỉ riêng hai người mặt đối mặt cùng nhau cứ xa xăm như thể đã từ kiếp trước, cô ngạc nhiên là trên bàn còn có một đĩa mướp đắng.
"Đây không phải là món anh ghét nhất sao?"
"Ăn món này cũng tốt cho cơ thể". Trình Tranh có chút xấu hổ. "Mà trước kia không thích, bây giờ thích không được à?"
Tô Vận Cẩm gắp một miếng mướp đắng, đưa vào miệng, cảm thấy vị có chút kỳ lạ, không thấy bị đắng chỉ thấy vị mặn. Cô cố nuốt cho trôi xuống họng, vẫn thấy không ổn, lại ăn thêm một miếng nữa, chắc chắn không phải là tâm trạng của mình ảnh hưởng đến vị giác. Cô định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng cất thành lời, chỉ cầm đũa với sang một đĩa chẳng biết là món gì nữa, nhai mấy lượt, rồi mau chóng tự chan cho mình một bát canh. Vừa uống được một ngụm, lần này thì cô không thể chịu được nữa, chỉ đành thở hắt một hơi, bỏ bát đũa xuống, nhìn Trình Tranh. Anh lại chẳng có chút động tĩnh gì, chỉ tỏ ra dáng vẻ rất kỳ quái chăm chú nhìn cô.
" Trình Tranh, anh mò ở đâu ra tiệm ăn này đấy?"
" Là quán ' Thục địa nhân gia' mấy người Tứ Xuyên mở ở dưới nhà, cũng được chứ hả?", anh nhanh nhẹn đáp ngay, rõ ràng là đã có dự liệu từ trước rằng cô sẽ hỏi câu này.
" Anh đắc tội gì với ông chủ hay đầu bếp nhà người tay hay sao?"
" Anh có bị dở hơi đâu. Làm sao, không ngon à?" " Khó ăn lắm." Tô Vận Cẩm hiếm khi nói thẳng như thế này, cô nhìn Trình Tranh cũng tự mình ăn một miếng, sau đó lầm bầm mắng một câu.
" Em có thể hiểu anh chính là đầu bếp của ' Thục địa nhân gia' này chứ?", Tô Vận Cẩm thản nhiên nói như thể chẳng có chuyện gì.
Mặt mũi Trình Tranh lập tức đỏ bừng lên, lật đật bỏ đũa xuống, rồi giật lấy bát trong tay cô, vội vàng bảo : " Khó nuốt thì bỏ đi vậy, anh, anh xuống nhà đi mua thứ khác".
Nói dứt lời liền chạy như bay vào phòng lấy chìa khoá. Tô Vận Cẩm nhìn theo bóng dáng tất tả của anh, nhỏ nhẹ nói một câu: " Trình Tranh, tội gì anh phải thế?".
Anh sững lại, " Anh thích thế". Tô Vận Cẩm cũng đứng dậy, " Thực ra, đồ ăn tuy có hơi khó nuốt một chút, nhưng em vui lắm." Trình Tranh chầm chậm quay người lại, " Ấy là.... Thực ra đều tại công thức món ăn dở quá, anh thề là anh thao tác nghiêm ngặt theo đúng trình tự và các bước mà...."
" Trong bếp còn các thứ nguyên liệu chứ, để em đi làm vậy." Anh trỏ trỏ vào bếp, gật đầu lia lịa. Tô Vận Cẩm loay hoay trong bếp, nghẹn họng không nói được lời nào nhìn đống hỗn độn trong phòng bếp. "Anh chắc là đây là bãi chiến trường một người có thể bày ra sao? Anh khiến phòng bếp ra nông nỗi này cũng không sao chứ?" Trình Tranh dõng dạc nói: '"Anh diễn tập vài lần ấy mà".
Tô Vận Cẩm bận rộn trong phòng bếp. Trình Tranh đứng tựa vào khung cửa nhìn cô, không nói một lời. Nhưng ký ức ngày xưa cũ cứ lần lượt ùa về. Vì chuyện gia đình mà hai người cãi nhau không biết bao nhiêu lần, anh từ trước đến nay vẫn là đứa trẻ con không hiểu chuyện, nhưng kể từ khi cô rời đi, anh luôn mong có cơ hội nấu cho cô một bữa cơm, nhìn cô ăn thật ngon miệng. Mấy năm gần đây, anh mới học được món mướp đắng xào, lúc đầu mới ăn còn khó chấp nhận vị đắng này, cứ nghĩ đến cô, dần dần dâng lên nỗi chua sót lại có vị ngọt. Không nghĩ lần này lại đến nhanh như thế, vì quá khẩn trương nên đã cho 2 lần muối.
Tô Vận Cẩm đập trứng vào chảo, cảm giác thấy một đôi tay lặng thinh quấn lấy eo cô, sau đó là hơi thở của anh, nóng ran ở phía sau cô. " Buông tay ra, Trình Tranh."
" Không đời nào." Tô Vận Cẩm im lặng. Dường như từ khi hai người quen biết nhau đến giờ cứ chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một câu như thế: – Trình Tranh, buông tay ra. – Anh không buông đấy. Thế mà anh đã thực sự buông cô ra, cô đau đớn còn hơn hết thảy.
" Mặc kệ em lấy lý do gì, anh cũng không buông ra đâu." Giọng nói của anh từ trên vai cô vang tới, buồn rầu ủ dột.
" Anh mà không bỏ tay ra, trứng gà cháy mất, anh không đói hay sao?", Tô Vận Cẩm cười gượng gạo bảo.
" Đương nhiên là đói, nhưng thứ mà anh muốn ăn không phải trứng gà." Đôi môi cùng lời nói rủ rỉ của anh đều vờn vỡ bên tai cô đầy ám muội.
" Đừng thế này nữa." Cô hơi nghiêng đầu né đi. Trình Tranh rì rầm đầy thắc mắc : "Vì sao không được như thế này, em không còn muốn anh nữa sao?"
Tô Vận Cẩm tắt bếp, đặt chiếc chảo phẳng đáy xuống, quay mặt lại đối diện với Trình Tranh, "Anh bắt đâu học chơi cờ từ lúc nào?"
"Sau khi em đi". Lần này anh rất thẳng thắn. "Anh nghĩ có thể lĩnh hội mốt chút cảm giác khi ngồi trước bàn cờ"
"Đó là cảm giác gì?"
"Rất buồn, nhưng ít nhất anh có thể tập cho mình một chút sự kiên nhẫn, em không cảm thấy anh đã thay đỏi sao?"
"Em không thấy". Tô Vận Cẩm nhìn Trình Tranh đang hậm hực, chần chừ hỏi: "Vì sao anh lại muốn thay đổi"
Một người đàn ông vụng về lại vào bếp làm một bàn đồ ăn, trong đó còn có món anh ghét nhất, òn học cờ vây, còn cố thay đổi bản tính cáu kỉnh... Anh hà tất phải khiến bản thân mình khó xử như vậy. Trình Tranh nắm lấy tay cô lắc lắc một hồi mới trả lời: "Anh còn tưởng trước kia là do anh không tốt"
Thay đổi tính cách một người đàn ông đã trưởng thành, nói thì dễ chứ làm thì khó, trời sinh tính cách của anh vốn hay cáu kỉnh, ương ngạnh, ăn nói bừa bãi, đến giờ vẫn còn thế này, nhưng anh lại có định muốn thay đổi, đây là điều Tô Vận Cẩm chưa từng nghĩ tới.
Thật ra, cô cũng như vậy, suốt bốn năm qua cô cũng học cách nghĩ thoáng hơn, khoan dung hơn, không còn quá nhạy cảm, không cố gắng đánh giá người trước mặt để đề phòng nữa. Có lẽ việc thay đổi của hai người đều không quá thành công, nhưng dù sao sau khi chia tay bốn năm trước họ cũng đã nhìn nhận lại bản thân cẩn thận hơn.
"Anh vẫn còn chưa nói cho em biết, vì sao anh lại chia tay Trình Hiểu Đồng" Tô Vận Cẩm mỉm cười hỏi.
"Lại nữa rồi" Dường như Trình Tranh thật sự không thích thảo luận về vấn đề này.
"Hay là anh có vấn đề gì mờ ám khó nói?"
"Có vấn đề gì em là người rõ nhất" Trình Tranh ở bên gáy cô không mạnh không nhẹ cắn tai có một miếng.
Tô Vận Cẩm hơi run lên.
"Thật ra anh và cô ấy cũng không có gì, em không cần phải suy nghĩ nhiều"
"Đều là người yêu, có gì cũng không có gì lạ. Em chẳng suy nghĩ gì cả" Tô Vận Cẩm cắn môi dưới, không nhịn được hỏi thêm: "Chẳng có lẽ anh chưa nghĩ đến chuyện gì?"
Trình Tranh xoay người cô đối diện với mình, thành thật nói: "Đương nhiên là có nghĩ tới"
"Thế vì sao không có chuyện gì?"
"Mỗi lần nghĩ tới... Lúc đó, sẽ có một ý niệm trong đầu, biết đâu ngày mai em sẽ quay lại. Em thì đúng là quỷ hẹp hòi, anh không thể có nhược điểm để em tóm lấy. Rồi sau đó, sau ngày mai lại là một cái ngày mai, em không trở về, cô ấy cũng không cần anh nữa"
"Có đáng không?" Tô Vận Cẩm vùi mặt vào ngực anh, miệng diễu cợt, mắt đỏ hoe.
Trình Tranh nhân cơ hội này đưa tay vào trong áo cô. "Vì em chắn chắn sẽ đền bù cho anh". Cuối cùng, Tô Vận Cẩm cũng không biết làm thế nào hai người đã ở trên giường, chỉ nhớ rõ khi thân trên của anh đã trần trụi trước mặt cô, cô đưa mắt là nhìn thấy ngay mặt đeo của chiếc dây chuyền, ánh sáng mềm mại của hải lam ngọc thiêu đốt cô.
"Hóa ra nó ở bên anh." Trình Tranh nắm lấy tay cô, áp vào chiếc mặt ngọc, cũng là áp sát vào lồng ngực anh, " Em đã từng nói là sẽ không đánh mất nó, thế mà lại lừa anh!".
Có lẽ vì đã nóng lòng không thể đợi thêm, Trình Tranh làm Tô Vận Cẩm có chút đau đớn. Nhớ khi xưa, phương diện này của anh có rất đơn giản thô bạo, cô khó khăn đón nhận, hai người bên nhau cô cứ vậy mà gắng sức chịu đựng, Trình tranh làm không biết mệt còn cô thì vất vả ứng phó. Nhưng khi không còn anh, cô lại không thôi hoài niệm về hơi ấm của anh, khi anh trực tiếp tiến vào, mỗi lần đi ra có cảm giác đã để lại một khoảng trống vô tận, dù là ban đầu chưa thể thích ứng, ngay cả trong đau đớn cũng hòa lẫn với niềm sung sướng.
Động tác của Trình Tranh như thể muốn khảm sâu Tô Vận Cẩm vào linh hồn mình, anh chỉ thiếu chút nữa đã ngỡ rằng cảnh này vĩnh viễn chỉ có thể gặp được trong mơ. Không thể nghĩ được rằng cái "ngày mai" trong tưởng tượng của anh cuối cùng thật sự đã tới, trông thấy vẻ đớn đau khe khẽ của cô, anh cảm thấy những đè nén biết bao nhiêu năm trời đã được đền bù. "Tô Vận Cẩm, em có thích không?" Cô nghe thấy giọng anh hổn hển nói.
Tô Vận Cẩm rất hiểu phương thức của Trình Tranh, cô gật đầu, anh luôn xem việc này rất là nghiêm túc, nếu cô lắc đầu, anh sẽ nghĩ mọi biện pháp để cô phải gật đầu. Chiếc mặt dây trên cổ anh rủ xuống, chao đảo dữ dội theo những động tác của anh, Tô Vận Cẩm trằn trở giữa cơn ân ái, khi anh cật vấn càng lúc càng ráo riết, cô ưỡn người lên, miệng khẽ khàng ngậm chiếc mặt dây chuyền rủ trước mắt cô, Trình Tranh rên rỉ một tiếng, bùng nổ bên trong cơ thể cô, khi khoái lạc lên đến đỉnh điểm, anh thở dài: " Thực ra em có yêu anh...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dhh