Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 - Cậu sẽ khóc vì chuyện gì

Theo quy định, tivi trong lớp phải phát "Tin thời sự" vào trước giờ tự học, nhưng theo thông lệ, nó lại "phải" chiếu truyền hình trực tiếp bóng đá cho nam sinh trong lớp. Khi Tô Vận Cẩm đi đến chỗ ngồi của mình thì Mạnh Tuyết đang ngồi trên ghế của cô trò chuyện với Trình Tranh.

"Ấy! Rõ ràng quả bóng đó đã vào khung thành rồi mà, trọng tài làm gì vậy!" Mạnh Tuyết nhíu mày bày tỏ sự không phục.

Trình Tranh thì vẫn bình thường, chỉ hỏi: "Cậu có biết cái gì gọi là việt vị không?"

"Cậu có nói cho mình nghe đâu." Mạnh Tuyết phát hiện Tô Vận Cẩm đã đến, cười cười rồi đứng dậy trả chỗ.

Tô Vận Cẩm chẳng có chút hứng thú với bóng đá, vì vậy mà vừa ngồi vào chỗ cô đã lấy bài tập Hóa học ra rồi im thin thít. Sắp thi giữa kỳ I rồi, Hóa là môn yếu nhất của cô, mục tiêu quan trọng nhất trước mắt là phải làm sao kéo thành tích lên để người cha đang ốm đau cảm thấy an ủi, nếu như lần này thành tích vẫn trôi nổi ở phân khúc cuối lớp, cô thật sự sẽ không còn thuốc cứu chữa nữa.

Chiếc quạt trần trong lớp học không ngừng rên rỉ, cô cố sức suy nghĩ: Cô đã giảng câu này như thế nào? Mình đã ghi chú như thế nào? Rõ ràng là có ấn tượng nhưng sao lại như không đúng? Mặc cho cô có nghĩ tung óc thì phương trình hóa học này vẫn vô tình nằm đó. Trận bóng trong màn hình đã diễn ra đến phút gay cấn, không biết là đội nào vừa thắng một điểm, chung quanh rộ lên tiếng hoan hô đã được đè nén, đầu của Tô Vận Cẩm như sắp nổ tung vậy, giờ đây thì ngay cả chút xíu ấn tượng về câu này cũng đã rời cô mà đi. Vứt bút trở về hộp, Tô Vận Cẩm ngã lưng ra sau thở ra một hơi thật ủ ê, thật tồi tệ. Cuối cùng cô cũng nhận ra hành động nông nỗi nhất thời của mình là đần độn biết chừng nào, cô căn bản không có tư chất học ban Tự nhiên.

"Bị lên cơn sao, động tác nhẹ một chút sẽ chết à?"

Giọng nói khó chịu từ dãy bàn sau vang lên. Sao cô lại có thể quên mất sau lưng mình có một thùng bom cơ chứ. Trình Tranh là điển hình của loại người "Chỉ cho quan phóng hỏa chứ không cho dân đốt đèn", bản thân cậu cứ có chút chuyện là cầm bút chọt lưng Tô Vận Cẩm, còn suốt ngày giang chân ra gác lên ghế của cô lắc tới lắc lui, rảnh rỗi thì rủ cả nhóm người tụm vào nhau xì xầm không ngớt, vậy mà cậu lại chưa từng cảm thấy có gì không ổn. Trái lại Tô Vận Cẩm hễ có một chút không chút ý thôi, cậu sẽ phóng đại lên rồi cứ nắm lấy điểm nó mà công kích, Tô Vận Cẩm muốn nói lý lẽ thì Trình Tranh bảo ồn ào quá, Tô Vận Cẩm không thèm đoái hoài thì Trình Tranh lại nói cô bị câm.

Tô Vận Cẩm thật sự không có tâm trạng lãng phí thời gian với cậu, nói sao đi nữa, lần này đích thật là cô đã vô tình "kinh động" đến người ta, bèn nói khẽ hai tiếng "xin lỗi" rồi ngồi thẳng lưng lên lại.

Nhưng Trình Tranh không định dừng lại ở đây, ỷ vào chiều cao ưu thế, cậu chòm người ra trước lườm qua vở bài tập Hóa học trên bàn của Tô Vận Cẩm, lập tức cảm thán như đã hiểu ra mọi chuyện: "Còn tưởng là bị đả kích gì chứ, hóa ra là không biết làm bài tập, để xem coi câu gì mà khó dữ."

Thừa lúc Tô Vận Cẩm không phòng bị, cậu rút nhanh tập nháp của cô rồi thản nhiên đặt trên tay mình, vài giây sau đã bật cười, "Dễ như vậy mà cũng không biết, có phải không vậy!"

"Trả đây!" Tô Vận Cẩm vừa xấu hổ vừa tức tối, giơ thẳng tay ra định giựt lại vở của mình, ngờ đâu Trình Tranh lại ngã ra sau né khỏi, vung vẫy quyển tập trên tay mà trêu: "Nè, đầu của cậu dùng để làm gì vậy, trong đó chắc chỉ có lá với sỏi nhỉ. Câu này mà cũng không biết, IQ chỉ có vậy mà cũng bày đặt chọn ban Tự nhiên! Về nhà chăn bò cho rồi!"

Tô Vận Cẩm phảng phất như bị ai đó chọt vào chỗ đau nhất trong tim vậy, mặt cô đỏ bừng, đôi mắt nhìn cậu chứa đầy lửa giận. Trình Tranh không hề sợ hãi, cậu như đã quyết tâm không trêu chọc cô một trận thì sẽ không buông tha. Một lúc sau, cậu đột nhiên dán mắt vào tập của Tô Vận Cẩm như vừa phát hiện ra chuyện gì đó vô cùng mới lạ, miệng đọc: " 'Tri sỉ hậu dũng' (Ý nói chỉ khi ghi nhớ cái nhục, tìm hiểu nguyên nhân của nó thì mới có dũng khí lớn hơn để vượt qua).... Ý gì vậy, châm ngôn sống của cậu sao? Cậu mà cũng biết xấu hổ biết nhục à? Nhưng mà tôi có thấy cậu dũng cảm lên đâu."

Nếu như cô có đủ "dũng khí", vậy việc cô muốn làm nhất ngay bây giờ chính là tát một cái thật đau vào gương mặt khiến người ta chán ghét ấy, sau đó đứng chờ xem cái thần thái tự cho mình thanh cao của tên đáng ghét này vỡ nát trước mặt mình. Tô Vận Cẩm cố siết chặt nấm tay, Trình Tranh vẫn đang hất mặt lên, vừa cười lại như không cười, nét mặt đó không khác gì đang khiêu khích: Nào, tới đây, cậu dám làm gì chứ?

Và cậu đã đoán đúng, cô không dám làm gì. Tô Vận Cẩm không hề nhu nhược, chỉ là không muốn sinh chuyện, vì vậy điều duy nhất cô có thể làm là ra lệnh cho mình hít thở thật sâu, đếm từ một đến bảy, song khoang mắt lại bất giác đỏ hoe trong quá trình này.

Lúc này, Chu Tử Dực mới đi từ từ vào lớp, để cặp lên bàn rồi quay qua hỏi Trình Tranh với kiểu sợ thiên hạ quá thái bình: "Cậu làm gì vậy, sao lại làm 'Tiểu Phương' của chúng ta khóc rồi?"

"Cậu khóc sao?" Trình Tranh nhướng người tới trước nhìn chăm chú vào Tô Vận Cẩm, phảng phất như cô có khóc hay không là một chuyện vô cùng quan trọng đối với cậu, cậu nhìn vào đôi mắt đang cố kìm nén không để nước mắt rơi xuống của Tô Vận Cẩm, nhìn thấy trong đó hình bóng của mình.

Tô Vận Cẩm thầm nói với bản thân mặc kệ hắn, đừng so đo với hắn, mình mà chảy nước mắt chỉ khiến cho hắn càng thêm đắc ý thôi, đối phó với loại người này, vũ khí mạnh mẽ nhất là phớt lờ, hắn càng khiêu khích thì mình càng phải phớt lờ, nếu không sao lại có câu "Thấy lạ mà không lạ, ai lạ thì người đó mới lạ".

Cô cực lực khống chế không để giọng nói của mình run rẩy: "Tôi mới không thèm khóc vì loại người như cậu."

"Vậy cậu sẽ khóc vì chuyện gì? Thi không đủ điểm sao? Nói cho cậu biết, phương pháp không đúng thì dù có đập vỡ đầu lên bàn cũng chẳng ích lợi gì. Tôi thấy cậu không chỉ là không biết vận dụng đầu óc mà ngay cả cái miệng cũng quên mất cách sử dụng rồi, không biết làm không biết tìm người để hỏi sao?"

Tô Vận Cẩm đã quay lưng lại với Trình Tranh, cậu đã nói xong, nhưng cô lại tỏ ra không hề nghe thấy, Trình Tranh cũng cảm thấy vô vị. Giờ tự học đã trôi qua 15 phút, tập nháp của Tô Vận Cẩm bất ngờ bị ai đó từ phía sau quăng trở về bàn, cô giở ra, phát hiện trên trang giấy trắng có thêm một bút tích lạ, trên đó là cách giải cặn kẽ của đề bài Hóa học ấy.

Hôm sau, đến phiên Tô Vận Cẩm và Tống Minh trực nhật, vì đang trong mùa nóng nhất, nước trong phòng học cũng bị tiêu thụ nhanh hơn, mỗi buổi sáng trưa, người trực nhật đều phải đi lấy nước trước giờ lên lớp. Buổi trưa là lúc mặt trời "tức giận" nhất, Tống Minh tuy là con trai nhưng sức lực lại chẳng hơn Tô Vận Cẩm bao nhiêu, chờ đến khi khiêng được hai thùng nước to đến cửa lớp thì lưng của Tô Vận Cẩm đã ướt đầy mồ hôi.

Người trong lớp học ùa cả ra ngoài giành nhau rót nước, Tô Vận Cẩm cơ hồ trở thành người cuối cùng. Chỉ mới rót được nửa ly thì chẳng biết từ đâu, Trình Tranh đã phóng tới giành trước chỗ của cô.

"Cậu là người trực nhật, phải nhường người khác mới đúng." Trình Tranh rất thản nhiên mà chen ngang chỗ của cô.

"Giành với con gái, chẳng có chút phong độ." Tô Vận Cẩm phản công.

Chắc chắn là cậu lại tranh thủ giờ nghỉ trưa đi đá bóng rồi, toàn thân ướt mẹp như mới tắm mưa vậy, đồng phục màu xanh nhạt đã bị mồ hôi biến thành màu xanh đậm dán hết lên người. Ban đầu cả hai đứng quá gần, mùi mồ hôi xông thẳng vào mũi Tô Vận Cẩm, cô bèn chau mày lui lại vài bước, còn đưa tay quơ quơ trước mũi.

Cử chỉ bản năng này lọt vào mắt của Trình Tranh, liền thấy cậu quay người lại cười nói với vẻ không có ý tốt: "Cậu muốn kiểu phong độ gì, như vậy chịu không?" Trình Tranh vừa nói vừa cố tình lắc đầu thật mạnh, lần này thì Tô Vận Cẩm chịu hết rồi, mồ hôi không chỉ văng vào người cô mà ngay cả cái ly chưa kịp đậy nắp cũng bị chịu tội.

"Cậu bị thần kinh sao!" Tô Vận Cẩm tức giận mà quệt một cái thật mạnh lên mặt, nhìn xuống ly nước của mình, bao tử chợt cuộn lên một cảm giác muốn ói, khó khăn lắm mới dập tắt suy nghĩ tạt cả ly nước vào mặt Trình Tranh, cô lạnh mặt, đi tới một góc đổ hết nước đi.

Nhìn hành động của cô, Trình Tranh liền nói bằng giọng âm dương quái khí: "Lãng phí ghê! À há, quên mất trước thôn nhà cậu có con sông mà, hèn gì không có khái niệm đóng tiền nước."

Lời của cậu là có ẩn ý. Chu Tử Dực thường dùng bài hát "Tiểu Phương" để trêu chọc Tô Vận Cẩm là cô gái đến từ dưới quê, trước đây Trình Tranh không hề tham gia vào việc này, thật không ngờ cuối cùng vẫn là cùng một đội, giống như người ở thành phố thì luôn cao hơn người khác một bậc vậy.

"Cậu còn ớn hơn ly nước mà tôi vừa đổ." Không thèm nhìn cậu, Tô Vận Cẩm bước tới tiếp tục rót nước, nhưng trong thùng làm gì còn nước nữa, ly cuối cùng đã bị Trình Tranh lấy đi rồi.

Tô Vận Cẩm vô cùng ấm ức, im lặng cầm ly rỗng trở vào lớp.

Buổi trưa của mùa hè, không có nước là một cực hình, đến khi tiết hai kết thúc thì cổ họng của Tô Vận Cẩm đã khô đến sắp bén lửa, đành đến tìm Mạc Úc Hoa xin ít nước. Ly của Mạc Úc Hoa cũng không còn bao nhiêu nữa, chia cho cô một nửa cũng chỉ hớp được hai ngụm.

Tô Vận Cẩm đã khát đến rất khó chịu rồi, lại còn bị người ngồi ở phía sau dùng bút kiếm chuyện, thật sự khiến người ta muốn phát điên. Mặc kệ, mặc kệ, đừng quay lại, đừng để hắn có cơ hội gây sự, đây cơ hồ đã trở thành câu thần trú thôi miên trong gian nan. Nhưng cậu vẫn còn đang chọt, còn chọt nữa! Tô Vận Cẩm cuối cùng đã thành công bị Trình Tranh chọc giận.

"Rốt cuộc là muốn làm gì!" Nét mặt của cô hiện giờ có thể nói là hung dữ.

Chu Tử Dực không có ở đây, Trình Tranh đẩy ly nước của mình ra trước một chút, trong đó vẫn còn nửa ly. Nét mặt của cậu hơi quái lạ.

"Lấy không?" Trong trí nhớ của cô, giọng của Trình Tranh chưa bao giờ thấp đến như vậy.

"Không!" Nghĩ cũng không nghĩ thì đã cự tuyệt, ai mà biết hồ lô của cậu đang chứa thuốc gì.

"Không có độc đâu!" Trình Tranh lại trở về kiểu bỡn cợt.

"Nhưng mà có nước miếng của cậu." Câu nói chỉ là tuột khỏi miệng theo tiềm thức, nhưng lời vừa dứt thì tai của cô đã nóng hổi cả lên. Trình Tranh cũng ngơ người ra một lúc, ngay trong phút tiếp theo đã mở nắp ra uống ừng ực cạn ly.

"Khát chết đáng đời!"

Từ sau "sự kiện nước suối", Trình Tranh đột nhiên trở nên hiền hơn, đương nhiên cũng rất có khả năng là vì sắp thi giữa kỳ rồi, cậu không rảnh chọc ghẹo Tô Vận Cẩm. Tóm lại Tô Vận Cẩm mừng đến không biết có thể nói gì, được một lúc yên bình đối với cô mà nói hiếm hoi biết chừng nào, vừa lúc có thể toàn tâm toàn ý ôn tập thi cử. Điều duy nhất vẫn chưa giải quyết được là dẫu rằng Trình Tranh không gây sự nữa, nhưng cái tật gác chân lên ghế của cô lại không chừa chút nào, nghiêm trọng nhất có thể khiến Tô Vận Cẩm có cảm giác như mình đang ngồi trên kiệu. Tuy nhiên, khó khăn lắm Trình Tranh mới chịu im miệng, Tô Vận Cẩm thật sự không muốn chủ động lên tiếng, đến khi không chịu đựng được nữa cô đành làm việc mà cô không thích nhất – báo cáo với thầy chủ nhiệm.

Lần đó cô đã đến phản ảnh với thầy Tôn sự việc này khi thầy đến thị sát lớp, lão Tôn lập tức gọi Trình Tranh ra hỏi chuyện. Trình Tranh nhất mực nói cậu không phải cố ý, còn đổ hết trách nhiệm cho bàn ghế, nào là bàn thấp quá, khoảng cách giữa dãy này với dãy kia hẹp quá làm cho chân của cậu chẳng biết để ở đâu cho phải. Thấy cậu thành khẩn như vậy, lão Tôn cũng không biết phải nói gì, bèn giáo dục cả hai người một trận, đại loại là bạn bè thì phải đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau, phải thông cảm cho nhau, vậy là chuyện này coi như cho qua.

Ở trước mặt thầy Tôn, Trình Tranh gật đầu như một con gà mổ thóc, nhưng Tô Vận Cẩm thì ức đến không chịu được, không cần quay đầu lại cô cũng biết gương mặt kia chắc chắn là rất đắc ý. Quả nhiên, ngoài những tiết của thầy Tôn ra, những giờ khác cứ bắt được cơ hội là cậu lại chứng nào tật nấy.

Vào buổi thi Toán, xếp theo số báo danh Trình Tranh vẫn lại ngồi ở sau lưng Tô Vận Cẩm. Cậu làm bài rất nhanh, vẫn còn đến 20 phút mà cậu đã rảnh rỗi ngồi không, nhưng cứ không chịu nộp bài, thế là ghế của Tô Vận Cẩm lại lung lay lắc lư. Lúc ấy, phần giải bài toán trong đề cô chưa làm xong một câu nào cả, nóng bụng đến đổ mồ hôi hột, buổi sáng lại không ăn được bao nhiêu, thêm vào hành động này của Trình Tranh, cô suýt nữa đã nôn cả ra. Cô quay phắt người lại bắn cho cậu một tia nhìn cảnh cáo, ngờ đâu Trình Tranh lại kéo đề thi qua che bài làm lại một cách vô cùng khoa trương, khiến cho Tô Vận Cẩm bị thầy giám hiệu cảnh cáo lần một.

Tô Vận Cẩm tức tối vô cùng, không tin là không trừng trị được cậu, trong lúc sắp điên lên cô không thèm nghi kỵ nhiều nữa, lẳng lặng nhấc ghế của mình lên một chút rồi nhắm đúng ngay chân của cậu đè xuống.

Lần này Trình Tranh rút chân lại rất nhanh, song ngoài miệng vẫn không phát ra âm thanh nào, Tô Vận Cẩm biết cú phạt này không nhẹ chút nào, chắc chắn là từ đây đến cuối giờ cậu sẽ không dám làm ra chuyện gì quá đáng nữa. Lần trừng trị này quả nhiên rất có hiệu quả, mãi đến khi giờ thi kết thúc thì chân của Trình Tranh cũng vô cùng vâng lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dhh