Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 - Xin cậu đó, hỏi tôi đi mà


Sau sự việc ấy, Tô Vận Cẩm vẫn im lặng chờ đợi Trình Tranh báo thù, với cái thói không chịu thua ai của Trình Tranh, không tìm cô tính sổ mới là chuyện lạ. Cô cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu Trình Tranh thật sự làm quá, cô sẽ không tiếp tục đôi co với cậu nữa mà trực tiếp tìm đến lão Tôn xin đổi chỗ, bằng cách nào cũng phải đổi chỗ. Sáng hôm sau trước giờ thi môn Vật lý, nhìn thấy Trình Tranh bước đi không mấy tự nhiên, trong lòng Tô Vận Cẩm mừng thầm, bây giờ dù cho cậu có làm y hệt như vậy xuống chân của cô thì cô cũng cảm thấy xứng đáng.

Nhưng lạ thay, thành tích kiểm tra giữa kỳ cũng đã ra rồi mà Trình Tranh vẫn chưa có hành động gì. Một hôm Tô Vận Cẩm nghe lỏm thấy Chu Tử Dực hỏi chân của Trình Tranh bị gì, không ngờ cậu lại nói mình bất cẩn bị thương khi đá banh, Chu Tử Dực thấy lạ bèn hỏi tiếp, đá banh sao lại bị sưng như vậy, Trình Tranh cáu lên liền nói thích bị thương thế nào thì bị thế đó.

Trình Tranh im hơi lặng tiếng như thế càng khiến Tô Vận Cẩm cảm thấy bất an, cứ ngờ vực cậu sẽ bất chợt làm gì đó sau lưng cô. Nhưng chẳng bao lâu thì cô đã không còn tâm trí lo lắng những chuyện này nữa, xếp hạng của cô vẫn không mấy lý tưởng, dũng khí mà khó khăn lắm mới được dựng lên trong kỳ thi vừa qua chỉ chớp mắt đã bị cảm giác thất bại này đánh sụp.

E là Trình Tranh lại càng có thêm lý do xem thường cô rồi, Tô Vận Cẩm dù cho có ghét Trình Tranh cách mấy cũng không thể không thừa nhận một điều, giữa con người với nhau là thật sự có khoảng cách, ngồi chung một lớp, nghe chung một bài giảng, vậy mà hiệu quả lại khác nhau đến thế. Trình Tranh không thuộc tuýp người giống Mạc Úc Hoa, chỉ ước một ngày có 25 tiếng để chúi đầu vào sách vở. Trái lại sau giờ học, người ta chơi vẫn cứ chơi, ngoài việc thường xuyên lẻn đi đá bóng, nghe nói sau buổi tự học về nhà người ta còn chơi game nữa.

Thành tích của Chu Tử Dực còn tệ hơn Tô Vận Cẩm, cậu không giống Trình Tranh, khi cần chuyên cần Trình Tranh không dám lơ là, còn Chu Tử Dực thì không, tâm trí của cậu chưa bao giờ đặt vào chuyện học hành, suốt ngày rong chơi, nhưng cậu không hề sợ hãi, cả lớp có ai mà không biết Chu Tử Dực có một ông bố giàu có, mỗi khi nhà trường có yêu cầu, ba của cậu đều vô cùng phóng khoáng, vì vậy dù cho cậu có chơi điện tử trong giờ học, giáo viên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, có thi đậu vào đại học hay không chẳng phải vấn đề cậu cần quan tâm, thứ mà nhà cậu có thừa nhất chính là quan hệ, cùng lắm thì đưa cậu ra nước ngoài thôi.

Gia cảnh của Trình Tranh thế nào Tô Vận Cẩm không rõ, cô chỉ biết cậu không giống chàng công tử ngồi ở kế bên, song chuyện ăn chuyện mặc cũng không hề tệ. Chu Tịnh từng nói ba mẹ của Mạnh Tuyết và ba của Trình Tranh làm cùng một cơ quan, nhìn cách trưng diện của Mạnh Tuyết, có thể thấy họ đều xuất thân từ gia đình khá giả. Tô Vận Cẩm không thể so sánh với họ, cũng như Mạc Úc Hoa đã nói: đối với những người như chúng ta, thi đỗ là lối ra duy nhất. Nhưng tại sao cô lại thất bại đến thế, nếu như thi rớt, cô biết phải đi đâu đây?

Thời gian trước ở nhà từng gọi điện cho cô, bệnh của ba cô đã nghiêm trọng hơn, lần nặng nhất ông phải ra bệnh viện ở Huyện nằm vài ngày, viện phí và tiền thuốc men đã vượt mức bảo hiểm y tế của nhà trường, vì vậy ông lại vội vàng xuất viện về nhà tịnh dưỡng, thời gian đến lớp cũng không còn cố định như xưa. Hai ngày trước nhà trước lại thông báo đóng tiền mua sách tham khảo, trong mắt người khác, số tiền đó không nhiều, nhưng Tô Vận Cẩm không muốn mở lời xin ba mẹ nữa, bởi thế mà số tiền sinh hoạt vốn đã ít ỏi nay càng thêm đáng thương, cô vắt óc tính toán xem làm sao để số tiền này có thể giúp cô chống chịu đến cuối tháng. Phần cơm trong căn tin trường không đắt đỏ, vậy mà giờ đây cũng trở thành một thứ xa xỉ, cuối cùng, cô quyết định học theo Mạc Úc Hoa.

Gia đình Mạc Úc Hoa cũng rất khó khăn, bữa tối của cô trên cơ bản đều là hai cái bánh bột, nhiều lắm cũng chỉ thêm ít cải mặn được mang lên từ quê nhà. Hoàn cảnh khó khăn của Tô Vận Cẩm không thể trốn khỏi đôi mắt của Mạc Úc Hoa, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng cô đã rất vui lòng chia sẻ cải mặn của mình. Vậy nên giờ đây cứ cách ngày Tô Vận Cẩm sẽ ăn bánh bột và cải mặn, miễn no là được.

Trong trường có một tiệm bánh làm từ bột mì, mở ngay sát bên tiệm tạp hóa, mỗi buổi chiều sau khi tan học, Tô Vận Cẩm chạy về ký túc xá gội đầu xong sẽ mang theo bình thủy xuống hứng nước nóng rồi đi từ từ về tiệm tạp hóa.

Tiệm tạp hóa nằm ở một phía khác của ký túc xá, muốn đến đó phải đi ngang sân vận động. Mỗi buổi cứ vào giờ này thì nơi đây đều trở thành địa điểm náo nhiệt nhất trong trường, không ít học sinh không về nhà ăn tối mà chạy ra sân bóng giết thời gian chờ đến giờ tự học. Khi đi ngang đây, một quả bóng tự nhiên lăn đến bên chân Tô Vận Cẩm, nếu là ngày thường, có lẽ cô sẽ tốt bụng cúi xuống nhặt bóng ném về sân, nhưng giờ đây trong lòng cô đang đầy tâm sự, vậy nên cũng không có tâm trí để ý đến quả bóng nhỏ nhoi ấy. Một người từ trong chạy ra đá quả bóng về sân.

"Vận Cẩm, cậu đang mộng du hay bị gì vậy? Một chút tinh thần giúp đỡ bạn bè cũng không có." Bóng đã về sân rồi, nhưng người đá bóng lại không chịu đi.

Tô Vận Cẩm cố tình nhìn xuống chân của cậu, xem ra chút ít thương tích đó chẳng đáng là gì, có bao nhiêu ngày đâu mà đã lại quay về sân bóng, khỏe còn hơn cọp.

Cô không muốn nói nhiều với Trình Tranh, chỉ tiếp tục đi con đường trước mặt, nhưng cậu lại gọi cô lại, còn áp đến gần với ý đồ xấu. Tô Vận Cẩm sợ cậu lại vung mồ hôi vào người mình, vội vã lui lại hai bước.

"Cậu muốn làm gì?"

"Nhìn vẻ mặt rầu rĩ của cậu kìa, đầu tóc xõa phùn ra đó, y như là chết ba chết má vậy."

Người nói không có tâm, nhưng lời này nghe vào tai của Tô Vận Cẩm thì gai góc vô cùng. Cô muốn tìm ra chữ gì đó cũng độc địa như vậy để mắng lại cậu, nhưng ức chế một hồi lâu cuối cùng chỉ phun ra được hai chữ: "Ta khinh!"

"Cậu định đi đâu thế này?" Trình Tranh vẫn chưa chịu về sân.

"Liên quan gì cậu. Cẩn thận tôi nói với thầy cho xem." Ý cô ám chỉ việc đá bóng, sau khi lên lớp 11, nhà trường đã ra lệnh cấm đá bóng vào giờ giải lao, lý do vì sợ học sinh ham chơi quên cả việc học. Hành vi của Trình Tranh bây giờ là biết rõ mà còn phạm.

Trình Tranh cười trêu ngươi: "Chưa từng thấy ai chán như cậu."

Bấy giờ trong sân đã có vài tiếng hối thúc, nhờ vậy mà người chán như cô mới được dịp thoát thân. Đi đến tiệm tạp hóa, Tô Vận Cẩm lấy hai chiếc bánh bột, vừa đưa phiếu cơm ra thì một giọng nói từ xa vang lên:

"Bà chủ, cho cháu một bình nước suối."

Tô Vận Cẩm lườm cậu, đúng là đi tới đâu cũng không thiếu được gương mặt này!

Quả nhiên, vừa nhìn xuống bánh bột trong tay cô, Trình Tranh lại kêu lên kinh ngạc: "Bữa tối của cậu là ăn cái này á?"

Mặt của Tô Vận Cẩm nóng hổi, đáp lại: "Liên quan gì cậu."

"Toàn thân chỉ có bấy nhiêu mà còn muốn giảm cân sao? Tôi thấy cậu chắc chắn là uống nhầm thuốc rồi."

"Tôi thích ăn cái này thì sao nào." Cô thấy tức giận, bèn cầm liền một cái lên cắn một miếng ngay trước mặt Trình Tranh, sau đó xách bình thủy lên quay lưng đi.

Vài ngày sau, Tô Vận Cẩm lại bắt gặp Trình Tranh khi đến mua bánh bột, lần này cô căn bản chẳng thèm đoái hoài đến cậu. Trình Tranh sau khi mua nước xong thì lấy thêm một cái bánh mì. Mở ngay tại chỗ đưa lên mũi ngửi ngửi rồi tự nói với mình: "Sao lại là mùi này."

Cậu nhìn chủ tiệm hỏi: "Bà chủ, thùng rác ở đâu vậy?"

Nét mặt của bà chủ béo tròn trở nên khó xử, bà chỉ cho cậu hướng đặt thùng rác, Trình Tranh làm ra vẻ đi vứt, nhưng ngoài miệng lại nói: "Thức ăn thời này đúng là càng ngày càng không thể ăn rồi."

Tô Vận Cẩm thật sự không chịu được cái thói này của cậu, còn tưởng cậu tốt hơn Chu Tử Dực kia một chút, ai ngờ cũng là một cậu công tử bị nuông chiều đến hư hỏng, không biết nhân gian khổ cực, chiếc bánh mì như vậy mà nói vứt là vứt, người đứng bên ngoài như cô nhìn vào cũng thấy tiếc.

"Cậu có cần phung phí như vậy không! Thật sự phải đưa loại người như cậu đến nơi nghèo đói chịu khổ mấy năm cho biết." Cô quở trách.

Trình Tranh nói với vẻ không vui: "Bánh mì này có mùi kỳ lạ."

Bà chủ hơi há miệng muốn giải thích, cuối cùng vẫn không thể nói gì.

"Lạ cái đầu cậu!" Tô Vận Cẩm thật không biết phải nói gì với cậu bạn cùng lớp nữa.

"Có giỏi thì ăn thử cho tôi coi đi!" Trình Tranh ngang nhiên nhét thẳng bánh mì vào tay cô, tựa như cô chính là cái thùng rác di động mà cậu đang tìm vậy.

Tô Vận Cẩm không phục, đưa bánh mì lên cắn một miếng, dùng sức mà nhai, chỉ nếm được vị thơm và ngọt của bánh mì, nếu đổi lại là Trình Tranh ăn bánh bột ăn đến muốn nôn, tin chắc cũng sẽ cảm thấy giờ đây ăn gì cũng là mỹ vị chăng.

Nghĩ đến đây, cô chợt chần chừ, một suy nghĩ xẹt qua trong đầu cô, kiểu nhai hả giận ban nãy cũng từ từ dừng lại.

"Bánh mì này căn bản không có vấn đề." Cô nói với Trình Tranh.

Trình Tranh sững người, hất hất cằm cười trêu: "Người ăn quen bánh bột đúng là có khác mà."

Tô Vận Cẩm đặt bánh mì đó sang một bên.

"Xin lỗi vì đã ăn mất một miếng. Vứt hay không tùy cậu." Cô cúi đầu nói tiếp, "Trình Tranh, tôi nói thêm một lần nữa, tôi ăn bánh bột của tôi, không liên quan đến cậu."

Chuyện kỳ lạ tiếp tục xảy ra, sau buổi tự học, mọi người đều đã thu dọn sách vở ra về, lúc này Trình Tranh chợt đá vào ghế Tô Vận Cẩm.

"Nè, cậu bị rớt đồ kìa."

Tô Vận Cẩm bán tin bán nghi mà nhìn xuống đất, dưới chân ghế của cô có một tờ 50 đồng. Đương nhiên là cô không cho rằng đó là tiền của mình – từ sau khi lấy hết tiền đi đổi phiếu cơm thì cô đã rất lâu rồi không có tờ tiền chẵn có mệnh giá lớn hơn 10 đồng nữa.

"Không phải của tôi." Cô nói mà không có chút biểu cảm.

Trình Tranh chau mày: "Vậy chứ của ma à?"

"Trình Tranh, đi thôi!" Chu Tử Dực đứng chờ một lúc bên ngoài cửa vẫn không thấy bạn của mình ra bèn đi trở vào, mắt của người này rất tinh, vừa đến gần đã thấy ngay một thứ, "Ủa? Dưới đất có tiền kìa."

"Có phải của cậu đâu. Cậu chưa từng thấy tiền sao?" Sắc mặt của Trình Tranh bắt đầu khó coi.

Nhưng Chu Tử Dực lại như không hề nhận ra điều này, cậu nghiêng đầu suy nghĩ: "Để tôi nghĩ xem, đã nói mà hai hôm nay cứ không biết để tiền đi đâu mất tiêu..."

Trình Tranh dùng sức đẩy cậu một cái rồi cùng đi ra ngoài: "Nhảm quá đi, tiền của cậu nhét hết vào túi của các cô em trong tiệm net rồi."

"Vậy tiền dưới đất của ai, không ai lấy sao?" Chu Tử Dực cười hỏi.

Trình Tranh nói như chẳng quan tâm: "Liên quan gì chúng ta, ai nhặt được thì của người đó."

Chiều hôm sau, trước khi vào bài mới lão Tôn ra thông báo, hôm qua Tô Vận Cẩm nhặt được 50 đồng ở trên lớp, bạn nào làm rơi hãy đến tìm thầy nhận lại, nếu không ai nhận lại, tiền sẽ được đưa vào quỹ lớp. Lão Tôn còn biểu dương đức tính không tham của rơi của Tô Vận Cẩm, kêu gọi cả lớp hãy học tập theo cô.

Tô Vận Cẩm không quen được khen ngợi như vậy, cô cúi thấp đầu, tựa như chuyện mà thầy giáo đang nói chẳng liên quan đến mình.

Hôm đó, sau khi ăn tối và cùng Mạc Úc Hoa trở vào lớp ôn bài, vừa kéo hộc tủ ra thì vài tấm phiếu cơm đã rơi ra từ kẽ hộc tủ. Mãi một lúc sau cô mới hồi thần, khom xuống nhặt lên, sắp xếp ngay ngắn rồi để vào hộp bút. Tối đó, cô đang đọc sách Anh văn thì Tống Minh – người rất ít khi nhiều lời đột nhiên quay sang hỏi: "Trang này có điểm gì cần lưu ý à?"

"Sao?"

"Hai tiết rồi mà cậu cũng chỉ đọc có một trang."

Hôm ấy khi tan học, Tô Vận Cẩm đã cố nán lại đến cuối cùng, người trực nhật sau khi tắt hết đèn của một nửa phòng học mới hỏi: "Tô Vận Cẩm, còn không về sao?"

"À, ra ngay." Như đã hạ quyết tâm vậy, cô khóa hộc tủ lại rồi đi vội ra ngoài, chạy nhanh trên con đường dẫn ra khỏi trường, cuối cùng dừng lại tại bãi đậu xe đạp.

Trình Tranh đang đẩy xe đi ra, hôm nay Chu Tử Dực không về chung với cậu, người đang đi cùng cậu là Mạnh Tuyết. Nhìn thấy Tô Vận Cẩm, Trình Tranh rõ ràng hơi khựng người, song lại nhanh chóng vờ đi như chẳng thấy cô, một mặt trò chuyện cùng Mạnh Tuyết, mặt khác đi từ từ ngang qua cô.

"Trình Tranh cậu chờ một chút." Vì quá khẩn trương, giọng nói của Tô Vận Cẩm hơi cao hơn ngày thường. Cô nói xong câu này thì Trình Tranh vẫn đi thêm vài bước nữa mới dừng lại. Cậu nói nhỏ gì đó với Mạnh Tuyết, Mạnh Tuyết quay lại nhìn Tô Vận Cẩm một cái rồi lặng lẽ đẩy xe đi về trước khoảng mười mấy mét chờ cậu.

"Cậu gọi tôi sao?" Trình Tranh biết rõ mà còn giả vờ.

Thấy cậu không chịu đi tới, Tô Vận Cẩm tự mình tiến lên. Cô không nói gì cả, chỉ lấy xấp phiếu cơm ấy ra đưa cho cậu.

"Làm gì vậy?" Trình Tranh không nhận, hai tay siết chặt tay thắng.

"Câu này đáng lẽ là tôi hỏi cậu."

"Kỳ cục!"

"Sau này đừng làm như vậy nữa."

"Ai nói với cậu những thứ này là của tôi?"

Tô Vận Cẩm không trả lời cậu, cô chỉ duy trì tư thế đưa tay ra như thế. Dưới ánh đèn vàng lu mờ bên ngoài bãi đỗ xe, không ít người đi ngang qua họ, kiểu đứng của họ đều rất nghiêm hoặc nói khác hơn là cứng ngắc, khoảng cách gần vậy đấy, nhưng gương mặt của đối phương lại mơ hồ đến thế, những lời tuôn ra thì như gà vịt nói với nhau.

Trình Tranh đột nhiên cảm thấy ghét vô cùng bàn tay cố chấp trước mặt mình, ghét hơn cả chủ nhân của nó.

Cậu không nhịn được nữa, giựt phắt xấp phiếu ấy rồi vứt vào bồn hoa gần đó.

"Như vậy được rồi chứ?"

Giọng điệu của cậu không dễ nghe chút nào, Tô Vận Cẩm im lặng vài giây rồi cúi đầu rời khỏi. Trời đã vào thu, tiết trời về đêm đã lạnh hơn, chiếc áo tay dài trên người cô cũng trở nên mỏng manh, vậy mà cậu vẫn còn mặc quần áo của mùa hè. Chỗ chân không bị che lấp bởi vải có một dấu nhỏ màu nâu nhạt, đó là vết sẹo để lại sau lần bị cô dùng chân ghế tấn công. Tại sao cô lại có thể ra tay nặng vậy chứ? Trái tim phải sắt đá đến mức nào mới có thể vô tri vô giác trước nỗi đau của người khác.

Khi đi ngang qua Mạnh Tuyết, cả hai đều cố ý không nhìn mặt nhau. Tô Vận Cẩm gia tăng vận tốc của bước chân, nhưng cô có một cảm giác kỳ lạ, dường như có một đôi mắt cứ dõi theo cô.

Lần thất bại sau kỳ thi giữa kỳ khiến Tô Vận Cẩm nhận ra một điều: cứ vùi đầu vào sách vở mà không có cách học hợp lý là vô ích. Bắt đầu từ đó mỗi khi gặp phải câu nào không hiểu, cô sẽ lấy hết dũng khí đến hỏi giáo viên, hoặc sẽ hỏi Tống Minh ngồi bên cạnh.

Vài mẹo ghi nhớ từ vựng mà Tống Minh chia sẻ cho cô quả nhiên có hiệu quả, nhưng đến môn Toán Hóa mà cô yếu nhất thì dù có cố gắng thế nào, Tống Minh cũng gặp phải khó khăn khi giảng giải cho cô. Tô Vận Cẩm cảm thấy xấu hổ, nghĩ rằng nhất định là kiến thức của mình bị hỏng quá nhiều nên khả năng lý giải cũng kém đi. May thay Tống Minh tốt bụng, không trêu cười cô học dở, có khi còn dùng mọi cách kiên nhẫn giảng cho cô hiểu.

Họ cố gắng hạ thấp âm thanh, nhưng vẫn có người cảm thấy bị quấy nhiễu. Trình Tranh đã không chỉ một lần nói họ cứ "tía lia" mãi khiến cậu không thể chuyên tâm học bài. Tô Vận Cẩm cũng kìm lòng quay lại xin lỗi cậu, sau đó cô chỉ hỏi Tống Minh vào giờ giải lao để tránh lại bị người ta cầm cán.

Hôm đó, Tống Minh và Tô Vận Cẩm thảo luận với nhau một bài toán Hình học.

"Cậu xem nhé, chúng ta có thể vẽ một đường nét đứt giữa A và M, muốn chứng minh MN vuông góc SC thì đầu tiên, SA vuông góc mặt phẳng ABC...."

Đang suy luận từng bước một thì đột nhiên có người bật cười.

"Mặc kệ cậu ấy." Tô Vận Cẩm nói nhỏ.

Tống Minh chần chừ một lúc rồi nói tiếp: "Ừm... cũng tức là SA vuông góc với...."

"Cậu chứng minh bằng kiểu ngốc nghếch gì vậy, rối tung cả lên." Trình Tranh không chịu được nữa.

Tống Minh nhìn Trình Tranh với nét mặt vô tội: "Nhưng mà như vậy cũng đâu có sai, có khi còn được tính điểm cho từng bước nữa."

"Vớ vẩn! Làm gì mà phức tạp tới như vậy, cậu không sợ làm cho tế bào não vốn đã có hạn của cô ta bị nhào loãng hay sao."

"Nhưng mà... tôi muốn tạo mối liên kết với AC, giả sử AMC và SA...."

"Câu này rõ ràng là muốn đánh vào định lý đường thẳng vuông góc với mặt phẳng. Muốn chứng minh MN vuông góc SC, chỉ cần chứng minh SC vuông góc với mặt phẳng ANM, đã biết AN vuông góc SB, vì vậy ta chỉ cần chứng minh AN vuông góc với BN là được chứ đâu, nói vớ vẩn nhiều như vậy làm gì, đúng là dư hơi." Vẻ mặt cau có cãi lý ấy giống hệt như muốn chứng tỏ những gì cậu nói mới là chân lý.

"Tôi đi vệ sinh một chút." Tống Minh lập tức tìm cớ chạy trốn. Tô Vận Cẩm thì mơ mơ màng màng như người ngoài cuộc.

Trình Tranh nói với vẻ không chịu nổi: "Cậu há miệng kiểu này nhìn như đứa ngớ ngẩn nào đó vậy. Cách mà tôi nói lúc nãy cậu đã nhớ chưa?"

Tô Vận Cẩm ngơ ra: "Lúc nãy cậu nói với tôi sao?"

"Tôi nói với con heo đấy! Rốt cuộc là có hiểu chưa!"

"Cậu nói nhanh quá." Tô Vận Cẩm đỏ mặt.

"Chậc... IQ kiểu này thật chẳng biết phải nói gì nữa." Cậu cúi đầu vẽ nhanh lên giấy nháp của mình rồi đập lên bàn cô một cách hung hăng: "Lấy đi mà xem, mất công nhìn cái mặt ngớ ngẩn của cậu." Trình Tranh đi nhanh ra ngoài, ngay cả cơ hội từ chối cũng không cho. Chờ khi chuông báo vào lớp vang lên, cậu mới quay trở về, vừa đến gần đã thấy Tô Vận Cẩm giơ giấy nháp lên không biết là muốn nói gì.

"Đừng hiểu lầm, tôi không rảnh đâu mà tốt bụng với cậu, chỉ đơn thuần là không chịu nổi người khác dốt như vậy thôi." Cậu giành nói trước cô.

"Tôi nghĩ là cậu hiểu lầm đúng hơn. Tôi chỉ muốn hỏi câu này có nghĩa là gì?"

"Chép lại mà cũng không biết sao?"

"Rõ ràng là cậu viết quá cẩu thả."

"Chỗ nào?" Trình Tranh cầm tờ nháp qua xem rồi nói, "Đã nói cậu ngốc mà còn không chịu nhận. Thừ người ra đó làm gì nữa, không quay đầu lại thì tôi giảng bằng cách nào đây?"

Tống Minh ngồi bên cạnh bất chợt phì cười.

Trình Tranh bồn chồn hỏi: "Cậu cười gì thế?"

Chu Tử Dực vội trả lời thay cho Tống Minh: "Ý của Tống Minh là hai cậu 'tía lia' như thế thì không ồn ào chút nào. Nhìn tôi làm gì? Xin mời tiếp tục." Dứt lời cậu liền cầm tạp chí lên đọc, Tống Minh cũng nín cười và kéo tâm tư trở về bài học của mình.

Thời gian sau đó, những người ngồi xung quanh đều kinh ngạc khi phát hiện ra quan hệ giữa Trình Tranh và Tô Vận Cẩm dường như đã cải thiện hơn. Trình Tranh không còn chán ghét Tô Vận Cẩm như trước đây nữa, cũng không thường xuyên gây sự với cô. Và Tô Vận Cẩm mỗi khi gặp phải bài tập không hiểu, ngoài Anh văn sẽ quay sang hỏi Tống Minh ra, những bài tập khác cô đều chịu cúi đầu cầu cứu Trình Tranh. Trình Tranh lần nào cũng đều tỏ ra bực dọc vì bị làm phiền, đến khi giải thích lại chỉ sợ mình nói chưa đủ tường tận.

Trình Tranh nóng tính, lại không đủ kiên nhẫn, nền móng của Tô Vận Cẩm không vững, hỏi thêm vài câu thì cậu sẽ nổi giận, một mặt thì mắng cô ngốc mặt khác lại cắn răng giảng tiếp. Tô Vận Cẩm thi thoảng cũng sẽ không chịu nổi thái độ của cậu mà tranh cãi vài câu, cả hai một lúc bất hòa thì Trình Tranh liền nhảy cẫng lên cau có mặt mầy. Trái lại Tô Vận Cẩm rất ít khi so đo với cậu, một lần hai lần như thế, cô cũng hiểu được tính tình của bạn mình, Trình Tranh giống hệt như tên của cậu vậy, đanh như thép, kiểu nào cũng không chịu cong, muốn trông mong nghe được lời nào tốt đẹp từ cậu thì chi bằng dùng thời gian ấy thuyết phục bản thân hãy từ bỏ ý niệm đó. Dù vậy, con người của cậu lại không hề xấu, tâm tư của cậu cũng đơn giản như những đứa trẻ lớn lên trong những gia đình hạnh phúc khác, chẳng qua vì được cưng chiều quá nên hơi ngang ngược mà thôi, có điều vui hay buồn đều hiện hết lên mặt, chí ít cô nhìn vào là biết ngay.

Vì vậy, những khi Trình Tranh thật sự rất quá đáng, Tô Vận Cẩm sẽ chỉ lạnh mặt quay lưng lại với cậu, mặc cho cậu giở cơn. Tính của Trình Tranh lại hay, dễ giận song cũng mau quên, thông thường không cần đến nửa tiếng, nhất định có thể nhìn thấy cậu dùng bút chì thọc lưng Tô Vận Cẩm, chủ động gọi: "Nè, cậu sao rồi. Lúc nãy tôi còn chưa nói xong mà. Cậu quay xuống đây tôi nói tiếp cho nghe nè.... Tính của cậu sao lại dễ giận vậy chứ?"

Phương pháp giảng giải không biết mệt mỏi của Trình Tranh tuy thô lỗ, nhưng không thể không phủ nhận hướng giải của cậu bao giờ cũng dễ hiểu và có hiệu quả nhất. Dưới sự giúp đỡ chủ động và quá mức tích cực ấy, Tô Vận Cẩm cũng dần bị "mắng" ra được vài kỹ năng giải bài tập. Đương nhiên, Toán Hóa đâu phải nói muốn tiến bộ nhảy vọt là sẽ tiến ngay được. Song những lần kiểm tra trước cuối kỳ I, thành tích của Tô Vận Cẩm đã có bước tiến rất khả quan, Toán Hóa cũng tiến từng bước nặng trịch và từ từ du nạp vào đội ngũ trên điểm trung bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dhh