Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 - Đôi cánh của bướm sau khi chết


Học kỳ hai của năm cuối cấp mới bắt đầu không bao lâu thì nhà trường tổ chức buổi họp phụ huynh, ngoài việc tổng kết thành tích học của học sinh trong học kỳ qua, quan trọng hơn là phổ biến để kêu gọi toàn thể phụ huynh đốc thúc con mình chuẩn bị cho kỳ thi Tốt nghiệp.

Dẫu biết rằng mọi người đều vô cùng xem trọng buổi họp phụ huynh lần này, song khi tận mắt nhìn thấy ba mẹ của mình cùng đến trường, Tô Vận Cẩm vẫn đã vô cùng bất ngờ. Kỳ nghỉ đông vừa qua, ba của cô cơ hồ nằm suốt trên giường, sức khỏe ngày một yếu đi, năm mới cả nhà cũng chỉ đón Tết qua loa. Từ quê nhà ra tỉnh thành phải đi xe mất hai tiếng, nhìn sắc mặt khô vàng và dáng người gầy yếu của ba, trong lòng Tô Vận Cẩm vừa đau vừa khó chịu.

Theo thông lệ, phụ huynh sẽ tập trung tại hội trường lớn sau đó mới lần lượt đến lớp của con mình bắt đầu buổi tọa đàm cùng với giáo viên chủ nhiệm. Nửa phần đầu này cơ bản là không có việc của học sinh, Tô Vận Cẩm sau khi đưa ba mẹ đến hội trường thì quay về ký túc xá, cô vừa sợ sức khỏe của ba chống chịu không nổi, vừa lo lắng thành tích của mình khiến người thân thất vọng, trong lòng thấp thỏm vô cùng.

Vừa giặt xong một thau quần áo thì Chu Tịnh chạy từ bên ngoài về gọi Tô Vận Cẩm và Mạc Úc Hoa đến hội trường phụ giúp sắp xếp bàn ghế. Bấy giờ cuộc họp toàn thể đã kết thúc, phụ huynh đều đã vào lớp học của con mình, nhiệm vụ mà Chu Tịnh đặt ra cho Tô Vận Cẩm và Mạc Úc Hoa không nhẹ nhàng chút nào, họ phải khuân một chiếc bàn vừa to vừa nặng về kho.

Kho chứa được đặt tại một nơi khá hẻo lánh, hôm nay lại là chủ nhật, suốt chặng đường không có một ai, khi họ đến gần nhà kho thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập vỡ kính từ đâu vang lên, cả hai đều giật thót tim. Mạc Úc Hoa đề nghị tạm nghỉ lại đây một chút để cô đi xem đã xảy ra chuyện gì, Tô Vận Cẩm đồng ý, đứng tại chỗ chờ đợi.

Một lúc sau, có một người chạy ra từ ngã rẽ phía trước về phía của cô, là vóc dáng của nam sinh, chờ khi người đó đến gần Tô Vận Cẩm mới nhận ra người đang chạy ấy là Chu Tử Dực.

Sáng nay Tô Vận Cẩm đã nhìn thấy "phụ huynh" của Chu Tử Dực, đó là một cô gái rất thời trang, lớn hơn họ chẳng có bao nhiêu, đi một chiếc xe vô cùng nổi bật, không rõ là nhãn hiệu gì, chỉ biết chắc chắn không rẻ tiền, cô gái vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh nhìn từ mọi người. Nhưng, sắc mặt của Chu Tử Dực lúc ấy lại khó coi hơn bao giờ hết, ngay cả nụ cười hiệu mà cậu tự cho là rất lãng tử cũng không còn thấy đâu. Nghe nói cô gái kia là thư ký của ba của Chu Tử Dực, Chu Tịnh cười hì hì bình luận, nhìn thì biết ngay không phải loại "thư ký thông thường", nếu không sao lại thay mặt ông chủ đến dự buổi họp phụ huynh, nói không chừng ngày sau sẽ còn trở thành "phụ huynh" của Chu Tử Dực nữa.

Cậu ấy chạy vào đó để làm gì? Tô Vận Cẩm có hơi tò mò, cô tin chắc không ai có thể sai khiến Chu đại thiếu gia làm công nhân khuân vác. Lúc này Chu Tử Dực cũng đã trông thấy cô, thần sắc rất không tự nhiên.

Lại một lúc sau, Mạc Úc Hoa mới quay trở lại, Tô Vận Cẩm hỏi chuyện cô cũng chỉ nói "Không có gì", cả hai tiếp tục dời bước chân nặng nề đi vào kho. Khi đi ngang ngã rẽ ấy, Tô Vận Cẩm nhìn thấy vài chiếc xe, trong đó nổi bật nhất là xe của nhà Chu Tử Dực, đến gần mới biết tấm kính chắn gió phía trước đã bị thủng một lỗ to, miễng thủy tinh văng đầy dưới đất.

"Úc Hoa, có phải là...." Tô Vận Cẩm rất khó để không mang cảnh tượng trước mặt và biểu hiện kỳ lạ của Chu Tử Dực lúc nãy liên hệ với nhau, nhưng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thì có lẽ Mạc Úc Hoa biết rõ hơn cô.

Tuy nhiên, Mạc Úc Hoa lại lắc đầu: "Mình không nhìn thấy gì cả." Gương mặt chất phác của cô không có chút biểu cảm nào, nhưng càng muốn tách rời thì càng giống như có chuyện gì đó. Song Tô Vận Cẩm không phải một kẻ nhiều chuyện, vì vậy dẫu cho trong lòng hoài nghi, người ta đã không muốn nói, chuyện lại không liên quan đến mình, cô cũng không rặn hỏi làm gì.

Bàn đã về kho, nhưng chuyện khổ sai lại còn chưa hết, cả hai về đến khu dạy học thì lưng đã ướt đầy mồ hôi. Bên dưới tòa kiến trúc có rất nhiều người, hóa ra buổi họp với giáo viên chủ nhiệm cũng đã kết thúc. Chu Tịnh – người đảm nhận công việc điều động vừa trông thấy họ liền nói xin lỗi, thì ra chiếc bàn đó là của phòng Giáo vụ, phải "phiền" họ chạy thêm một chuyến nữa.

Người dễ dãi cách mấy nghe thấy lời này cũng không khỏi nổi nóng, Tô Vận Cẩm không muốn làm nữa, nhưng lại không tìm được lý do, đang uất ức trong lòng thì tự nhiên sau gáy bị đau. Cô quay đầu nhìn, một viên phấn rơi dưới chân cô, ở phía không xa Trình Tranh đang vờ như chẳng có gì mà đứng ngắm hồ nước nhân tạo. Khỏi phải hỏi cũng biết, chuyện vớ vẩn thế này ngoài cậu ra thì chẳng còn ai làm nữa. Tô Vận Cẩm lườm cậu một cái rồi quay lại định nói lý lẽ với Chu Tịnh, ngờ đâu cánh tay lại chịu thêm một viên phấn nữa, không phải rất đau, nhưng rất phiền!

"Đủ chưa vậy?" Cô nghiêm mặt nói với Trình Tranh, "Tôi không rảnh đùa giỡn với cậu."

Trình Tranh cười trêu: "Chỉ là khuân vác thôi mà, có gì giỏi giang đâu mà hống hách vậy."

"Cậu có giỏi thì khuân đi!"

"Cậu tưởng ai cũng ngu ngốc như cậu à, để người ta sai khiến như một con khỉ á? Đổi lại là tôi thì cứ vứt cái bàn đó ngay giữa đường, thử xem giáo viên sẽ hỏi chuyện ai." Dứt lời cậu lại từ đâu đó mà biến ra vài viên phấn, cầm từng viên một vứt về phía cô, "Nói không chừng cậu đích thật là một con khỉ, nhìn kìa, khờ chưa kìa..."

Tô Vận Cẩm đưa tay lên đỡ, bụi phấn rơi đầy trên áo của cô: "Thử vứt thêm một viên nữa xem!"

"Là cậu kêu đấy nhé!"

Thật sự không nhịn nổi nữa, Tô Vận Cẩm cúi xuống nhặt viên phấn ở gần mình nhất muốn ném trở về đó. Nhưng Trình Tranh đột nhiên kêu lên "Ây da", lỗ tai của cậu bị một người phụ nữ giựt cao lên.

"Làm gì vậy, đau chết đi được!" Cậu vừa xoa tai vừa kêu ca.

Người phụ nữ ấy đáp lại bằng giọng trách móc: "Còn dám hỏi sao, mẹ đứng ở trên lầu đã nhìn thấy cả rồi. Ai dạy con ức hiếp con gái vậy hả, thằng ranh con này, về nhà cho ba con dạy bảo con!"

"Vậy chứ mẹ ức hiếp con trai thì đúng lắm sao?" Trình Tranh làu bàu bằng giọng lí nhí, bao nhiêu người đang ở đây, mất mặt quá đi.

Người phụ nữ kia đã quay lại nhìn Tô Vận Cẩm và nói một cách ôn hòa: "Thật xin lỗi cháu."

Tô Vận Cẩm nhìn người phụ nữ ấy và Trình Tranh khá giống nhau, lại quan sát thấy cử chỉ và cách nói chuyện của họ, trong lòng cũng đoán được đây là mẹ của Trình Tranh. Bà Trình ăn mặc rất chỉnh tề, vóc người và dung mạo được chú ý bảo dưỡng, thật sự khó khiến người khác tin rằng bà có đứa con trai lớn như vậy. Tô Vận Cẩm không ngờ cảnh tượng này lại bị phụ huynh của đối phương nhìn thấy, dẫu cho là lỗi của Trình Tranh, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khẩn trương, bàn tay đang cầm phấn được giấu ở sau lưng bất giác siết chặt, đến khi hồi thần thì đã bám đầy bụi phấn.

"Không sao ạ." Cô đáp lại lễ phép.

Bấy giờ thì phụ huynh đều đã lần lượt đi xuống, Tô Vận Cẩm vừa nhìn đã thấy ngay ba mẹ của mình, liền chạy nhanh tới trước đón họ.

"Ba, ba vẫn khỏe chứ? Mẹ cũng vậy nữa, sao lại không khuyên ba con, để ba phải lặn lội đường xa như vậy."

"Mẹ khuyên hết lời rồi, ba con kiểu nào cũng đòi tới cho bằng được." Bà Tô cũng vô cùng lo lắng khi nhìn thấy sắc mặt kinh người của chồng mình.

Gương mặt hốc hác của ông Tô nở ra một nụ cười, ông nói: "Ba nên đến mà."

"Thành tích của con lại khiến ba mẹ thất vọng rồi phải không." Tô Vận Cẩm nói trong buồn bã. Lúc này đây cô khát khao mình có thể là Trình Tranh biết chừng nào, thành tích xuất sắc, năng động sôi nổi, dù cho thi thoảng có lỗi lầm bị nhéo lỗ tai thì tin chắc trong lòng của bố mẹ cậu cũng vô cùng tự hào vì con của mình.

Họ vừa đi vừa trò chuyện, bước chân của ông Tô rất chậm rãi, hơi thở gấp rút: "Con gái khờ à, thầy Tôn của con khen con tiến bộ rất nhiều, học tập cũng rất nghiêm túc, còn biết.... còn biết học hỏi ở bạn bè....."

"Thưa chú, thưa cô!" Từ đâu vọng lên một giọng nói lớn tiếng khiến Tô Vận Cẩm hoảng hồn làm rơi cả viên phấn trong tay, ngước đầu lên đã nhìn thấy hai hàm răng trắng tinh.

Ba mẹ của Tô Vận Cẩm đều sững người và đứng lại tại chỗ, nét mặt ghi đầy nghi vấn.

"Cháu là Trình Tranh, ngồi ở phía sau Vận Cẩm, tụi cháu thường xuyên trao đổi bài vở với nhau, cậu ấy rất khiêm tốn......" Cậu cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, chỉ sợ người khác không bắt được trọng điểm.

Tô Vận Cẩm đỏ mặt tía tai. Chẳng ai muốn biết cậu là ai, cũng không ai định chào hỏi cậu, Trình Tranh lấy từ đâu ra cái kiểu lễ phép quái lạ này chứ?

Bà Tô là một người thành thật, tuy không rõ tình hình nhưng bà cũng cười bảo: "À, vậy phải cảm ơn cháu nhiều lắm...." Bà vốn định khách sáo vài câu, ngờ đâu ông Tô ở bên cạnh chợt chao đảo.

Trình Tranh không khỏi kinh ngạc: "Chú có phải thấy chỗ nào không khỏe không ạ?"

"Không... không có gì..." Ông Tô vừa dứt lời thì toàn thân đã mềm nhũn, bàn tay của bà Tô trong nhất thời không gánh chịu được trọng lượng rơi ngã của chồng mình, ông Tô thế là ngã thẳng ra phía trước vào người Trình Tranh.

Những tình tiết tiếp theo phảng phất như một thước phim điện ảnh, tiếng kêu thét, tiếng khóc, tiếng hô hoán.... Bóng người không ngừng chạy qua chạy lại, Tô Vận Cẩm chỉ kịp nhìn thấy nét mặt kinh hoàng của Trình Tranh, sau đó mãi đến khi xe cấp cứu đến nơi, cô cũng chỉ siết chặt bàn tay của ba mình, bụi phấn sót lại trong lòng bàn tay bị mồ hôi mát lạnh trong tay ba và nước mắt của cô thấm nhòe.

Sau đó, Tô Vận Cẩm đã hiểu vì sao ba của cô cứ nhất quyết đòi đến đây, bởi vì ông biết rằng, đây sẽ là buổi họp phụ huynh cuối cùng mà ông có thể đến tham dự cho con gái duy nhất của mình.

Ông Tô bị mắc bệnh ung thư gan thời kỳ cuối. Mẹ biết, người nhà biết, họ chỉ giấu một mình Tô Vận Cẩm, họ sợ cô đau lòng sợ cô lo âu sợ ảnh hưởng kỳ thi tốt nghiệp của cô. Chẳng ai ngờ ông Tô không thể chống đỡ đến khi rời khỏi trường mà bất tỉnh nhân sự ngay dưới phòng học của con mình, lần này thì không chỉ không giấu được, còn khiến cho cả trường đều biết chuyện.

Bệnh tình tái phát, ông Tô nằm suốt trong bệnh viện ở tỉnh, Tô Vận Cẩm xin phép hai ngày ở bên cạnh ba, nhà trường cũng cử lão Tôn đại diện mang hoa quả và ít tiền đến thăm hỏi.

Đối với người bị ung thư gan thời kỳ cuối, điều mà bệnh viện có thể làm chỉ là cố gắng giúp họ giảm bớt cơn đau. Ông Tô sau khi tỉnh lại thì không ngừng yêu cầu được từ bỏ trị liệu, nhưng làm sao mà gia đình có thể trưng mắt nhìn ông đi hết đoạn đường cuối cùng này trong sự dày vò của cơn đau, liều thuốc đắt đỏ kia nói thế nào cũng đổi lấy được giây phút an lành cho giấc ngủ của bệnh nhân.

Và cũng mãi đến lúc này, Tô Vận Cẩm mới biết thì ra gia đình của mình không chỉ là không còn đồng xu tích lũy nào, trái lại dùng từ "Nợ chất thành núi" để diễn tả cũng không phải khoác lác. Vì căn bệnh của ba, những ai có thể mượn mẹ đều đã mượn cả rồi. Biết được tình trạng này, Ủy viên Đoàn trường đã kêu gọi mọi người quyên góp ngay sau khi Tô Vận Cẩm về trường, học sinh đều rất nhiệt tình giúp đỡ, trong đó lớp Tự nhiên (4) của cô là năng nỗ nhất. Cả lớp còn đặc biệt cử hành một nghi thức nho nhỏ.

Tô Vận Cẩm ôm một chiếc thùng quyên góp màu đỏ đứng trên bục giảng, bạn học xếp thành một hàng dài lần lượt bước lên cho tiền vào thùng. 10 đồng, 20 đồng, 100 đồng.... ngay cả Mạc Úc Hoa tiết kiệm từng cắc từng xu cũng cho hết vào thùng 32 đồng lẻ 8 xu. Trình Tranh quyên góp nhiều nhất, khi bước lên, cậu không nói gì cả, Tô Vận Cẩm cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn bàn tay của cậu nhét xấp tiền dày cộm vào thùng một cách khó khăn, và rồi chúng bung rã, tựa như đôi cánh của bươm bướm sau khi chết.

Cũng như bao người khác, Tô Vận Cẩm một lần nữa khom người thật thấp tỏ lòng cảm ơn.

Cuối cùng, bí thư lớp Mạnh Tuyết trao vào tay Tô Vận Cẩm lá thư thăm hỏi, cô hạ thấp giọng an ủi Tô Vận Cẩm, trông thân thiết và chu đáo vô cùng. Dứt câu còn đặc biệt nhắc đến người bạn thân, rằng Trình Tranh đã quyên hết toàn bộ tiền tiêu vặt của cậu.

"Thật ra cậu ấy là một người rất lương thiện, cậu ấy không đành lòng nhìn người khác đáng thương như vậy. Bạn hiểu mà."

Tô Vận Cẩm gật đầu, đương nhiên là cô hiểu, bởi vì lâu nay, trong mắt người khác cô vẫn đáng thương đến thế. Mạnh Tuyết sau khi nói xong những lời ấy thì mỉm cười đứng đến bên cạnh Tô Vận Cẩm, phía trước có ánh đèn lóe lên, rất sáng, sáng đến mức khiến con người muốn rơi lệ.

Bí thư lớp đã cố tình mời thành viên của đội phóng sự trường đến ghi lại giây phút đầy tình thương này, bức ảnh ấy đã dán trên Bảng Thông Báo nhà trường suốt hai tháng. Bên trong hình, đôi mắt của Tô Vận Cẩm cúp xuống, không ai biết được bên dưới bờ mi dài và cong kia thật ra đã ẩn chứa điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dhh