Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot 9- Nghi phạm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn phòng nhỏ được sơn màu trắng tinh khiết, xung quanh đây chẳng có trang trí gì ngoài một tấm kính nhỏ để bên ngoài có thể nhìn thấy được. Trên trần chỉ có mỗi chiếc đèn chùm cũ kỹ. Bàn dài được đặt giữa phòng, hai người phụ nữ, một mặc cảnh phục, một mang chiếc đầm hoa nhí, ngồi đối diện nhau.

Người phụ nữ với mái tóc màu đỏ rượu, chấp hai tay vào nhau. Cô ta nhìn người đang bận chiếc đầm trắng ở trước mắt. Im lặng hồi lâu, người phụ nữ nhếch nhẹ môi, chất giọng trầm ấm vang lên:

"Tôi hỏi lần nữa, hôm nay vào lúc hai giờ sáng, cô đang ở đâu? Mong cô thành thật khai báo."

"Không phải là cô hỏi câu này là lần thứ mười rồi sao? Tôi đã nói là tôi đang ngủ mà." Cô gái đối diện nhíu mày lên tiếng, giọng điệu có phần hơi mất kiên nhẫn.

"Xin lỗi cô Robin, nhưng chúng tôi chỉ theo quy trình thôi. Dù biết là giờ đó cô có thể đang ngủ," Nói đến đây, người phụ nữ với mái tóc đỏ rượu bỗng trầm giọng lại: "nhưng chứng cứ ngoại phạm của cô, chúng tôi không thể tìm ra được."

Robin siết chặt lấy gấu váy, đôi mắt xanh lơ co nhẹ, trông rất hoảng hốt. Cánh môi mím lại rồi mở ra, tuy vậy, chẳng có thanh âm nào xuất hiện từ đôi môi ấy.

"Chúng tôi hiện tại nghi ngờ cô là nghi phạm chính của vụ án này, nhưng mà này chỉ là nghi ngờ mà thôi. Mong cô sẽ hợp tác với chúng tôi." Người phụ nữ nói tiếp.

"Tôi đã bảo là tôi không phải là thủ phạm rồi mà? Lúc ấy tôi thề..."

Người phụ nữ đứng dậy, cô ta cúi người dùng tay chặn lại đôi môi nhỏ nhắn của Robin:

"Thưa cô Robin, chúng tôi hiểu cô mà. Về đoạn ghi hình như cô nói, chúng tôi đã nhờ một hacker trong tổ truy tìm nó. Nếu cô ấy mà tìm được thì cô sẽ trắng án."

Nói xong, người phụ nữ cười nhẹ. Chỉnh lại đôi găng tay trắng của mình, cô ta vươn tay lấy chiếc nón sĩ quan ở góc bàn đội lên. Trước khi rời khỏi phòng, người phụ nữ này còn bồi thêm một câu:

"Trong quãng thời gian này, chúng tôi sẽ cử một sĩ quan đến trông chừng cô. Cô đừng sợ, này chỉ giống như một vệ sĩ, một người bạn đến chơi nhà thôi."

Bên ngoài phòng tham vấn, có hai cô gái khác cũng mặc trên người bộ đồ sĩ quan. Cả hai im lặng hướng mắt nhìn vào phòng bằng chiếc gương ở cạnh cửa ra vào. Cô gái với mái tóc xám đuôi xanh nãy giờ vẫn chăm chú quan sát hành vi của "nghi phạm". Còn người còn lại thì cũng xem, nhưng mà xem màn hình di động.

"Cô nghĩ cô ta có phải là thủ phạm không?" Cô gái lùn nhìn sang cô nàng sĩ quan mái tóc xám kia.

"Không... tôi thấy người này có vẻ là đang nói thật."

"Thật gì mà thật chứ? Cô không phải là cũng thừa biết người mà Kafka đang thẩm vấn trong đó là Robin?" Cô gái lùn thở dài.

"Robin thì đã sao?"

"Trời ạ, Firefly cô chưa bao giờ nghe nhạc hay xem phim của cô nàng đó sao? Nếu cô đã xem qua một bộ phim do chính Robin thủ vai chính thì cô mới hiểu cái thái độ hoài nghi của tôi đó!"

Firefly cười nhẹ. Dù Silver Wolf bên cạnh có lải nhải gì thì cô vẫn tin vào trực giác của chính mình. Đó là Robin là người vô tội.

Kafka mở cửa đi ra. Đi đến trước mặt Firefly, cô nhếch nhẹ khóe môi, vô vai vào cô nàng kia:

"Cô vào đó đi, phần của tôi xong rồi."

"Ừm."

"Còn Silver Wolf nữa, không phải đội trưởng Elio đã phân cho cô tìm đoạn băng ghi hình sao? Sao giờ còn đứng ở đây tám nhảm với Firefly thế?"

Silver Wolf thở dài, sau đó lè nhè lên tiếng:

"Rồi, tôi đi liền nè."

----------------

Robin dẫn theo Firefly về phòng khách sạn của mình. Cũng may là so với cái người phụ nữ tên Kafka kia thì cô nàng cảnh sát Firefly có vẻ hiền lành hơn.

Phòng này là phòng tổng thống, cho nên nó giống như một căn hộ chung cư nhỏ hơn là phòng ngủ. Chỉ vào căn phòng phụ bên cạnh phòng chính, Robin quay sang nhìn cái người lúc này đang đánh mắt kiểm tra xung quanh căn hộ- Firefly:

"Này là phòng ngủ của cô, bên cạnh là phòng tôi, có việc gì cần thì cô cứ qua đó nhé."

Firefly giật mình, cô nàng giương đôi mắt màu hoàng hôn xinh đẹp của mình nhìn Robin:

"Không cần phiền cô Robin đến thế đâu, tôi ngủ đâu mà chẳng được chứ."

Robin lắc đầu, mái tóc xanh khẽ đong đưa trong gió:

"Sao vậy được?"

"Tôi cảm ơn cô nhiều..." Bối rối gãi đầu, Firefly lúng túng lên tiếng. Thật ra đó giờ chẳng có nghi phạm nào đối xử tốt với cảnh sát như thế đâu.

Sau ngày đó, Firefly chính thức làm "vệ sĩ" cho Robin. Mỗi sáng cô nàng đều theo chân quý cô ca sĩ đi đây đó chụp ảnh, dự sự kiện. Đến tối thì Firefly sẽ dành hàng giờ liền để xâu chuỗi lại những chứng cứ do bên tổ hiện trường đưa đến.

Có lẽ Robin cũng chẳng ngờ rằng có một ngày chính bản thân cô lại dính vào vụ án mạng, đã thế còn là nghi phạm chính nữa chứ. Chuyện là, cô đi đến thành phố này để quay MV ca nhạc mới. Chẳng hiểu sao, ngay bữa tối vào ngày cô mới đến đây, phòng cạnh bên xảy ra vụ án mạng. Trùng hợp nạn nhân là Alice, ca sĩ nhạc pop khá nổi tiếng. Cho nên phía cảnh sát nghi ngờ cô là thủ phạm. Điều bí ẩn hơn là đoạn camera ngay cửa phòng cô vào tối hôm ấy lại biến mất không dấu vết.

Như Kafka nói, hiện tại tất cả chỉ đang ở mức giả thuyết và nghi ngờ. Vì thế cảnh sát chẳng có lý do gì để tạm giam Robin. Tuy vậy, Firefly lại được cử đến trông chừng cô, có thể là muốn quan sát nhất cử nhất động từ cô hoặc đơn giản là đang bảo vệ nghi phạm.

Mấy tuần liền ở chung với Firefly, Robin cảm thấy cô nàng cảnh sát này khá dễ thương. Ngoại trừ những chuyện liên quan đến công việc thì còn lại các việc khác, Firefly đều mù tịt.

Cô còn nhớ lần đầu dẫn cô nàng kia đi đến studio, Firefly giương tròn đôi mắt xinh, tò mò nhìn hết thứ này đến thứ khác. Không hiểu sao, cô lại thích cái ánh nhìn đó của Firefly, nó sáng rực và long lanh, khác hẳn hình ảnh quý cô cảnh sát nghiêm nghị ngày thường.

Thêm vài hôm nữa, Robin lại phát hiện ra Firefly rất dễ ngượng khi bị ai đó chọc ghẹo. Nhìn vành tai nhỏ nhắn hây hây đỏ, gò má bầu bĩnh ửng hồng lên, trong lòng cô bỗng nổi lên một cảm xúc không tên.

Không phải cảnh sát nào cũng lạnh lùng và không phải cô gái nhỏ nào cũng yếu đuối- Đó là kết luận của Robin sau vài tuần sống chung với Firefly.

Không biết từ khi nào, Robin trở nên si mê Firefly hơn. Cô luôn để ý từng cái nhíu mày vào mỗi đêm muộn hay là đôi mắt dịu dàng vẫn ánh nét vô tư của lứa tuổi xuân thì kia. Và cô cũng thấy khó chịu khi thấy ai đó trò chuyện quá mức thân thiết với cô nàng đó,...

Xem ra dính vào vụ án này cũng không phải việc quá tệ, ít nhất là Robin có thể tìm được tình yêu của đời mình.

--------------------

Màn đêm buông xuống, như thường lệ, Firefly ngồi trên bàn tiếp khách ở sảnh trước, cắm cúi gõ máy. Trên màn hình máy tính, hiện lên cuộc hội thoại giữa cô và đội điều tra vụ án SH của mình.

Silver Wolf bảo rằng cô ấy đã khôi phục lại toàn bộ đoạn băng ghi hình ở khách sạn vào ngày xảy ra vụ án. Và bên Blade- người phụ trách về truy tìm thủ phạm cũng  chính minh được Robin hoàn toàn vô tội.

Đã bảo rồi mà, Robin sao mà dám thẳng tay như thế chứ. Đặc biệt là trong quãng thời gian này, cô chẳng kiếm được một vật hay thông tin gì đáng ngờ luôn,- Firefly cười thầm.

Nhấp vào đoạn phim, Firefly im lặng xem hết thời gian mà Robin vào phòng cũng như là thời gian rời khỏi. Cô ấy về lúc chín giờ đêm và ra ngoài khi cảnh sát đến gõ cửa.

Firefly mệt mỏi xoay lưng qua lại. Vậy chắc mai cô nên rời khỏi nơi này rồi, Robin giờ cũng chẳng còn là nghi phạm nữa, thế thì cô ở đây làm gì chứ?

Bóng dáng mảnh mai của cô gái kiều diễm từ từ đến gần Firefly. Cúi đầu nhìn cô nàng cảnh sát đang vất vả làm việc, cô gái xinh đẹp nói:

"Sao thế? Cô tìm ra manh mối gì rồi sao?"

Firefly cười rộ lên, cô ngẩng đầu nhìn cô nàng trước mắt. Không hiểu sao, nụ cười chợt cứng lại, ánh mắt của Firefly dần ngây dại đi.

Robin... lúc này chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trắng... không ngờ cô ấy... Ôi không!- Firefly ngất ngây.

"Trời, cô chảy máu cam rồi. Mau ngửa đầu lên, đợi tôi tí." Robin hốt hoảng đi tìm khăn giấy.

Tất bật một hồi lâu, cuối cùng Firefly cũng cầm được máu. Ngồi xuống cạnh cô nàng hây hây đỏ kia, trong lòng của Robin thầm hiểu lý do mà Firefly lại bị như thế. Nhưng mà, này không phải là cô cố tình ghẹo cô nàng đó đâu.

Ngượng ngùng gãi đầu, Firefly nói nhỏ:

"Hồi nãy... bên tổ đội của tôi đã tìm ra tung tích của thủ phạm rồi..."

"Là ai thế?" Robin nhíu mày.

"Này là thông tin mật, nhưng mà... vì thế nên cô chính thức bị liệt ra khỏi thành phần nghi phạm rồi..."

"Vậy là mai cô đi?" Robin bất chợt hỏi sang chủ đề khác.

Firefly ngây thơ gật đầu, cô nàng mỉm cười nhìn Robin:

"Tôi đi thì cô nên mừng chứ. Có ai mà lại muốn cảnh sát ở nhà mình suốt đâu."

"Tôi..."

"Tôi sao?" Firefly hỏi tiếp.

Nắm chặt lấy khăn tắm, Robin nhắm mắt cất lời, gò má cô lúc này ửng đỏ lên như Firefly:

"Tôi thích có cảnh sát ở trong nhà."

"Hả?" Cái gì vậy, có người như thế luôn à...

"Tôi bảo là tôi thích em. Tôi muốn sống chung với em cả đời, không phải với thân phận là một nghi phạm, mà là người yêu!" Robin nhìn thẳng vào Firefly, căng thẳng lên tiếng. Giọng nói của cô nàng ngắt quãng dần đi.

Một tiếng nổ bùm phát ra từ trong đầu Firefly, cô nàng choáng váng ngả ngửa ra sau. Gì thế này? Cô đang nghe gì thế? Robin nói là đang thích cô á?

Hai bên tai Firefly ong ong lên, giờ đây cô chẳng còn nghe được gì từ đôi môi nhỏ nhắn kia nữa. Lúc này trong não chỉ toàn là tiếng vọng của cụm từ "Tôi thích em" đấy.

Gương mặt xinh đẹp của Robin từ từ tiến lại sát tầm nhìn của Firefly. Cô nàng đó cong mày cười tươi:

"Vậy em cũng đang thích tôi, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top