Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có thể dễ dàng nhận ra nỗi buồn trong mắt em.

Và sẵn sàng trở thành chỗ dựa mỗi khi em mệt mỏi.

So với bất kỳ ai, tôi càng biết lắng nghe và thấu hiểu.

Sau này, mỗi khi em thấy buồn, mỗi khi em đang vui, em có thể nói cho tôi nghe được không?

Tôi muốn biết một ngày của em trôi qua như thế nào.

Muốn biết em có ổn không, hay lại đang rối bời vì những suy nghĩ vẩn vơ của mình.

Những lời này cứ quanh quẩn trong đầu, nghẹn lại trong cổ, rồi tan nát qua những kẽ răng, cho dù thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Blade lặng lẽ nhìn bóng lưng cậu thiếu niên khuất dần sau hành lang vắng, cuối cùng hắn trở lại với sự trầm mặc thường ngày và lê bước về nhà.

********

Lắng tai nghe tiếng nước chảy ào ào phát ra từ trong nhà tắm, Blade bật nước xong thì bận bịu tìm đồ để thay. Có lẽ bởi vì đầu óc không tập trung, nên nãy giờ hắn mãi không tìm nổi một bộ vừa ý.

Sau khi lựa được một chiếc áo len mỏng màu tím than, hắn cúi đầu tiếp tục chọn một chiếc quần dài bằng vải bông màu đen và một đôi tất len màu trắng. Xong xuôi, Blade liền nhanh chân bước vào và khóa chặt vòi nước.

Hắn sống một mình, cũng dần quen với việc thông qua tiếng nước chảy mà đoán được lúc nào bồn tắm đã đầy.

Blade từng nghĩ, hắn hẳn là đã quen thuộc với sự nhàm chán này.

Nhưng cảm xúc buồn bực trong ngực lại lật đổ lời cam đoan của hắn.

Nhiều khi người đàn ông cũng không hiểu được vì sao tâm trạng của mình luôn lên xuống thất thường. Có lẽ tinh thần của hắn cũng giống như một cỗ máy cũ kĩ và rỉ sét, lúc thì hoạt động năng suất, lúc thì chết máy rồi nằm yên một chỗ như đống phế liệu.

Lý do khiến hắn sa sút lại càng khó hiểu hơn, có khi vì thời tiết, có khi vì đồng nghiệp, vì tình hình xe cộ, hoặc là chẳng vì gì cả.

Mà cái cảm giác tâm trạng đang từ đỉnh dốc đột nhiên tuột thẳng xuống đáy cốc như thế này, lâu lắm rồi Blade mới lại cảm nhận được.

Niềm vui đến chỉ trong phút chốc, khổ não thì đeo bám dai dẳng.

Cảm giác vui vẻ khi nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Đan Hằng, trong chưa đầy một tiếng sau khi hắn quay về căn nhà vắng lặng này, đã thay thế bằng sự u uất khó tả. Giống như giây trước hắn vừa cảm thấy sức lực đầy người, ánh mắt hắn nhìn cuộc đời cũng bắt đầu tươi sáng hơn, giây sau hắn đã lại uể oải và mệt mỏi, hắn chợt nhìn quanh, và nhận ra chẳng có gì thay đổi cả, mọi thứ đã quay trở về như lúc ban đầu.

Khi Đan Hằng cười và nói cảm ơn với hắn, Blade đã tưởng sẽ không thể đè nén nỗi rạo rực trong lòng.

Thậm chí hắn đã cầu mong, rằng con đường sẽ mãi đông đúc và chật chội, rằng mưa mãi rơi, rằng thời gian sẽ mãi dừng lại, tại khoảnh khắc trong mắt cậu có hắn.

Tất nhiên, đó đều là Blade ảo tưởng, con đường về nhà quen thuộc bây giờ lại ngắn ngủi hơn bao giờ hết, và khi chiếc xe về đến tầng hầm chung cư, hắn cảm thấy một nỗi thất vọng dâng trào.

Thế rồi, tâm trạng lo được lo mất dần chuyển biến thành buồn bã tiêu cực.

Blade cũng không biết phải làm sao trước tình trạng này, hắn rất hoài niệm cảm giác thoải mái khi ở bên Đan Hằng, cho dù những gì hắn nghĩ vẫn chỉ có thể giấu trong lòng.

Bàn tay vô thức lướt qua giao diện của app liên lạc, dãy số điện thoại quen thuộc hiện lên ngay tại dòng đầu tiên trong mục tìm kiếm.

Đan Hằng tự tay đưa số di động của cậu cho hắn, vào lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng mảnh giấy kia đã bị hắn xem nhẹ và ném đi đâu mất, cuối cùng Blade vẫn phải mặt dày xin lại số của cậu, thông qua Kafka.

Hắn vẫn nhớ như in vẻ mặt tươi cười đầy ý tứ của người phụ nữ khi cô ta gửi cho hắn số điện thoại kèm theo cả địa chỉ trang cá nhân của Đan Hằng.

"Cậu nên chủ động đánh tiếng trước. Nhiều khi thấy tài khoản của người lạ xin kết bạn, A Hằng sẽ không để ý đâu."

"Và nhớ kỹ những gì cậu đã hứa với tôi, được chứ?"

Nhìn vào đôi mắt đầy ẩn ý kia, hắn không thể không biện hộ rằng điều này chỉ để tiện cho việc đưa đón và liên lạc giữa hai người. Nhưng cuối cùng, vì quá để ý đến tâm trạng của Đan Hằng, mà sự tình đã bị hắn lãng quên, cho đến khi hai người thoát khỏi con phố đông đúc và trở về đến nhà, Blade mới kịp nghĩ ra.

Chứng tỏ trí nhớ của hắn càng ngày càng tệ.

Thân thể dựa vào tường, cả người từ từ trượt xuống.

Hắn không biết mình lại bị làm sao, chỉ là hắn đã kiệt quệ.

Blade nhớ cái cảm giác thoải mái khi sức lực tràn trề trong cơ thể, và sự tự tin như không gì có thể làm khó được hắn.

Tay và chân nặng như chì, lớp gạch men sứ trắng phía sau lưng và sàn nhà trở lên lạnh lẽo, cứng rắn hơn bao giờ hết.

Phải mất rất lâu hắn mới có thể tự mình bò dậy. Nước có vẻ đã lạnh, nhưng hắn không quan tâm, Blade cứ thế để nguyên y phục, rồi nhắm mắt trầm mình vào bồn nước nguội ngắt kia.

Xung quanh là cái lạnh cắt da, hơi thở chìm nghỉm trong lồng ngực.

Hắn chỉ cảm thấy mệt, rất mệt.

*******

Khi chuông cửa reo, Blade cũng vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Tóc hắn sũng nước, da thịt trắng nhợt, lòng bàn tay và chân nhăn nheo, đôi mắt cay xè vì bị nước chảy vào.

Người đàn ông chỉ kịp khoác thêm chiếc áo choàng tắm, rồi vội vơ lấy chùm chìa khóa đặt trên kệ bếp. Chân trần dẫn lên nền đá hoa cương lạnh lẽo, hắn thận trọng lại gần cửa, và nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo.

Đồng tử màu đỏ chợt thắt lại.

Bàn tay lập tức lần tìm chìa khóa, hắn vụng về tra chiếc chìa vào ổ. Cánh cửa phát ra thanh âm lạch cạch rồi vội vàng mở ra. Đến khi Blade nhìn thấy cậu thiếu niên ấy, trong mắt hắn chỉ còn ôn nhu.

"Blade, anh vừa mới tắm à?"

Cậu thiếu niên có vẻ rất ngạc nhiên trước bộ dáng không chỉnh tề này của hắn, khuôn miệng mấp máy không thành lời, và cậu cũng trở nên ngập ngừng, đôi mắt xanh mở to, tràn đầy bối rối.

"Có việc gì?"

Thực ra Blade đã nhìn thấy cái bát sứ mà Đan Hằng ôm theo, mùi thức ăn thoang thoảng bay ra từ chiếc bát men xanh được đậy kín, kích thích khứu giác nhạy bén của hắn.

Có mùi hành, cùng với mùi khoai tây, và nhiều hơn là hương thịt hầm thơm phức.

Bằng vào kinh nghiệm nấu nướng nhiều năm, Blade chỉ hơi đắn đo liền đoán ra được nguyên liệu, và hắn nghĩ rằng chính mình đã biết được Đan Hằng đến làm gì.

Tuy rằng cả người sũng nước khiến hàn khí xung quanh như vô vàn mũi kim đâm vào da thịt, nhưng điều đó cũng không ngăn được sự ấm áp đang dần lan tỏa trong lòng.

"Buổi sáng, anh nói với dì rằng vẫn thường xuyên bị mất ngủ."

"Em mới nhớ trong nhà vẫn còn mấy gói hạt sen khô."

"Ban nãy em nấu bữa tối, muốn nấu thêm chè, mà ngâm đỗ mất nhiều thời gian quá, nên em quyết định nấu xương hầm với hạt sen và khoai tây."

"Nghĩ là tầm này chắc anh cũng đang ăn tối, em mang sang một phần, cũng tiện đưa anh mấy gói hạt sen."

"Anh ăn thử xem có ngủ lại được không."

Nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, Blade thật lòng cảm nhận được sự quan tâm và săn sóc.

Nhiều khi hắn cũng tự hỏi, đối với ai Đan Hằng cũng để tâm như vậy sao?

Nếu cứ như thế, thì cậu sẽ rất mệt, rất mệt.

"Cảm ơn cậu."

"Không cần vất vả như thế đâu."

Người đàn ông nhỏ giọng đáp lại, chất giọng khàn khàn và thấp, ẩn giấu bên trong là sự mềm mại, nếu không chú ý thì khả năng sẽ không nghe ra.

Nhanh chóng nhận lấy cái bát từ tay Đan Hằng, lập tức cảm giác nóng rát từ trên tay truyền đến, hắn không khỏi cau mày vội cúi đầu nhìn đôi tay mảnh khảnh của cậu.

Quả nhiên là đỏ ửng lên rồi.

"Có bị bỏng không?"

"Mới nấu xong sao lại để tay trần bưng lên?"

Người đàn ông hỏi dồn, rồi sự lo âu khiến hắn vô thức bắt lấy cổ tay gầy gò của người thiếu niên, hai mắt dời không nổi vết đỏ trong lòng bàn tay của cậu, trong lòng không khỏi xót xa.

"Em không sao."

"Anh đừng lo."

Đan Hằng nhỏ giọng trả lời, không biết vì sao, đôi mắt xanh ấy bây giờ trở nên hôn ám như đáy biển cuộn sóng ngầm, nét mặt ôn hòa cũng dần trầm lắng. Cậu chợt lật ngược tay, nắm lấy bàn tay to lớn của Blade, rồi cậu nhìn hắn thật sâu và chăm chú.

"Blade."

"Em rất ổn."

Cậu nhắc lại câu này, rồi lại ngập ngừng. Đôi mắt như biết nói kia bày tỏ sự lo lắng và hoảng sợ, đôi tay nhỏ bé chợt siết chặt lấy cổ tay trái của Blade, cậu đè thấp thanh âm, dùng khẩu hình mà nói với hắn.

"Nhưng anh thì sao?"

"Anh có ổn không?"

"Ở đây nói không tiện."

"Để em vào nhà được không?"

Cảm nhận được sự ấm áp từ cổ tay truyền đến, rồi dần dần, cảm giác ấy như lan ra khắp người, làm hắn quên đi cái lạnh cắt da, và cái nóng như thiêu.

Blade lập tức tránh sang một bên, nhường đường cho Đan Hằng bước vào.

Cậu thiếu niên lướt qua người hắn, rồi nhanh chóng thay hắn đóng lại cửa nhà, sau khi cam đoan rằng người bên ngoài sẽ không nghe thấy bên trong nói chuyện, Đan Hằng liền không cần che giấu sự lo âu của mình nữa.

"Blade, có chuyện gì vậy?"

Trước sự chất vấn của cậu, người đàn ông tỏ ra ngơ ngác, hắn ngơ ngác nhìn cậu thiếu niên đem bát canh trên tay hắn đặt lên bàn ăn, rồi bàn tay mềm mại ấy vươn ra bắt lấy tay hắn, dắt hắn về phía chiếc ghế cạnh bàn, Blade hiểu ý liền thuận theo mà ngồi xuống.

"Blade."

Thanh âm của Đan Hằng kéo sự chú ý của hắn từ bàn tay ấm nóng quay lại khuôn mặt thanh tú của cậu, nhưng khi nhìn đến đôi mắt tràn ngập lo âu kia, Blade chột dạ.

Thấy hắn chỉ trầm mặc không nói, Đan Hằng cũng trầm mặc. Cậu nhìn mái tóc sũng nước nhỏ giọt trên bộ áo choàng tắm, cuối cùng cậu liền thở dài.

"Nhà anh có máy sấy không?"

"Em sấy tóc cho anh nhé?"

Giống như muốn làm dịu đi bầu không khí, cậu thiếu niên chợt đưa ra một đề nghị bất ngờ.

"Để tôi tự...."

"Blade."

Cậu thiếu niên đột nhiên ngắt lời hắn, rồi Đan Hằng tiến lại gần, và ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế của hắn, cậu ngửa đầu nhìn lên, đôi mắt xanh không còn trong veo như trước, sự thâm trầm ấy làm hắn tưởng rằng có thể nhìn thấy được cả bầu trời giông bão bên trong.

"Anh sợ em không biết cách sấy tóc, tóc anh dài như thế, đẹp như thế, dưỡng rất khó khăn, em sẽ để anh tự làm."

"Nhưng tóc ướt sẽ rất khó chịu."

"Để em lau tóc cho anh nhé."

Blade cảm thấy không tự nhiên, Đan Hằng nói chuyện với hắn giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. Nhưng lạ lùng là hắn không hề bài xích điều này, người đàn ông vô thức gật đầu, và cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi Đan Hằng.

Cậu đứng dậy, tiến về phía sau lưng Blade, cầm lấy chiếc khăn trắng trên đầu hắn, bàn tay lồng trong lớp vải bông, nhẹ nhàng lau từng lọn tóc dài.

Có lẽ Đan Hằng biết cách mát xa, hoặc là cậu có tìm hiểu về huyệt đạo, mà những ngón tay linh hoạt vừa ấn vừa xoa làm Blade dần thả lỏng hơn, tâm trạng cũng trở nên thoải mái.

"Blade, anh có muốn nói chuyện với dì Kafka không?"

Chợt, cậu lại hỏi hắn.

Blade nhắm chặt đôi mắt, vụng về giấu đi sự bối rối giống như đứa trẻ con làm sai chuyện gì, hắn mím môi, đây là lần đầu tiên hắn dùng sự trầm mặc tiêu cực này để đối mặt với Đan Hằng.

Nhưng Blade cũng biết rõ, hắn cứ im lặng, cũng là đang mài mòn kiên nhẫn và quan tâm của Đan Hằng đối với mình, nhưng hắn không biết cậu đã đoán ra cái gì, hay hắn nên nói gì với cậu bây giờ. Trong lòng thấp thỏm lo âu, Blade sợ tim mình sẽ vỡ nát nếu nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt Đan Hằng.

Sự trầm mặc làm không khí như lạnh xuống. Bàn tay lau tóc cho hắn chậm dần, rồi dừng hẳn, Blade biết rằng đã đến lúc rồi.

Hắn thầm thở dài, đôi mắt thất thần nhìn vào khoảng không trống rỗng, như tội đồ đang chờ phán xét cuối cùng của thẩm phán.

"Blade, nghe em nói được không...."

"Nghe em nói, chỉ mấy câu thôi, được không?"

Thanh âm nhỏ nhẹ vang lên bên tai gọi hắn bừng tỉnh. Người đàn ông hốt hoảng nhìn cậu thiếu niên đang đứng trước mặt mình, sự tha thiết trong âm điệu của cậu, để lòng hắn mềm nhũn.

"Đan Hằng."

Hắn mở miệng gọi tên cậu, rồi đem gò má vùi vào bàn tay ấm áp đang bưng lấy mặt mình, nhưng đôi mắt hắn lại trốn tránh và nhìn về hướng khác, chứ không dám đối mặt với Đan Hằng.

Giống như đã để ý đến thái độ này của hắn, Đan Hằng không hề nao núng, cậu chậm rãi vuốt ve gò má lạnh lẽo trong tay, thanh âm nhu hòa như đang hát ru.

"Blade, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, anh hãy sử dụng công cụ tìm kiếm nhé."

"Khi anh nhập vào từ khóa liên quan đến trầm cảm và tiêu cực. Hiện lên đầu tiên trong phần kết quả tìm kiếm luôn là đường dây nóng hỗ trợ của cộng đồng, giúp đỡ khuyên nhủ những người đang có ý định dại dột."

"Đây là sự quan tâm của xã hội đến sức khỏe tâm thần của người dân. Cũng là sự cố gắng để giành lại cho những người bệnh một cơ hội để tiếp tục sống."

"Cho dù chúng ta đang tiêu cực và luôn cảm thấy tiêu cực, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều người sẵn sàng giúp đỡ khi chúng ta gặp khó khăn."

"Em từng trải qua chuyện này, nên em có thể hiểu phần nào."

"Một khoảng thời gian dài, em luôn lang thang khắp các diễn đàn, tìm đọc các bài báo, các lá thư, hoặc là thiệp tâm sự, để tìm sự đồng cảm."

"Em không nhớ mình đã đọc được ở đâu, nhưng chủ bài viết đã nói vài câu, khiến em nhận ra rất nhiều."

"Blade."

Thanh âm của cậu giống như vĩnh viễn sẽ ôn hòa như thế, rất kiên nhẫn và từ tốn. Người đàn ông chậm rãi đưa mắt nhìn cậu, hắn đã không còn trốn tránh.

"Anh không phải là cá, xin đừng tự dìm mình xuống nước."

"Cổ tay anh không phải tờ giấy, xin đừng lấy dao cắt nó ra."

"Đôi mắt này sáng như sao trời, xin đừng để nó khuất sau mây mù."

Bàn tay ấm áp vuốt ve vết sẹo dài trên cổ tay trái của hắn, Blade sững sờ, hắn không dám tin vào tai mình.

"Vết sẹo trên tay anh đều và thẳng tắp, miệng vết thương này giống như là do vài đường dao cắt song song tạo ra."

"Lúc anh đến gần, em thấy da thịt anh nhợt nhạt và trắng bệch, thân nhiệt lạnh bất thường, tóc của anh ướt mà không có mùi dầu gội, tay anh nhăn nheo như là đã ngâm nước thật lâu."

Hai người đã về từ cả mấy tiếng trước, nhưng Blade không hề nấu ăn vì trong bếp không có mùi thức ăn, nếu nói hắn mất cả tiếng đồng hồ để tắm, vì sao hắn chỉ nhúng ướt tóc chứ không gội đầu?

Và kết hợp với vẻ trốn tránh của hắn, nên cậu mới lờ mờ đoán ra.

Nhìn sâu vào đôi mắt xanh mòng két kia, tâm trạng chập chờn của Blade không hiểu sao dần bình tĩnh trở lại.

Trong một giây, hắn đã xúc động muốn đặt lên đôi mắt xinh đẹp ấy một nụ hôn.

Hắn vươn bàn tay lạnh lẽo bắt lấy bàn tay Đan Hằng đang ôm lấy mặt hắn, rồi hắn chợt kéo mạnh, khiến cậu thiếu niên lảo đảo ngã sấp vào lòng hắn.

"Tôi hứa."

"Tôi hứa với em."

Chóp mũi thoảng qua mùi bạc hà thanh mát, Blade cụp mắt, cố tình vùi đầu vào mái tóc đen mềm mại của Đan Hằng.

Người thiếu niên không hề giãy giụa, cậu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về như đang an ủi.

Và trong giây lát, Blade tưởng rằng hắn đã ôm được cả thế giới trong tay.

********

Nhìn lượng máu ít ỏi rỉ ra từ miệng vết thương, Blade đã kết luận rằng hắn không thể chết bằng cách này.

Đây là sự việc xảy ra vào năm ngoái, khi hắn còn nghĩ chính mình vẫn ổn trong mớ bòng bong của công việc và các mối quan hệ. Trong một lần mài sắc lại con dao gọt hoa quả, không hiểu vì sao hắn đã cầm dao cứa mấy đường liên tiếp lên cổ tay của mình.

Bàn tay của hắn to, dày và có nhiều vết sẹo để lại từ những năm tháng mới tập tành bếp núc, cổ tay thì trắng trẻo với làn da mỏng hơn rất nhiều so với lòng bàn tay chai sần. Khi nhìn thấy sự tương phản rõ rệt này, Blade đã không thể khống chế được hành vi.

Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, cổ tay đã có thêm vài vết cắt nông, vì con dao mới mài rất sắc bén, Blade không hề nhìn thấy vết máu dính trên dao, nhưng hắn lại thấy được vẻ mặt bần thần của chính mình thông qua lưỡi dao láng như mặt gương.

Cơn đau tê buốt dần dâng lên, những đường cắt đỏ thẫm chạy dọc cổ tay, nổi bật trên làn da trắng bệch, chói mắt vô cùng. Khi ấy, Blade ôm lấy vết thương, bình tĩnh xử lý và cầm máu, hắn chợt nghĩ rằng, vì sao có nhiều người sẽ lựa chọn cách này để tự làm tổn thương chính mình?

Đây là nỗi đau đớn lặp đi lặp lại qua mỗi vết cứa, họ vẫn tỉnh táo chịu đựng và nhìn máu nhỏ xuống từ chút một, quá trình ấy dài đẵng đẵng, từng giây từng phút dường như đang hành hạ họ.

Hắn cho rằng không phải ai cũng có thể chịu đựng cảm giác thống khổ này.

Nó như lời cảnh cáo mà thân thể gửi đến những kẻ đang nghĩ không thông, để họ biết sợ, để họ hiểu được chính mình chưa từng sẵn sàng để chết, và cảm nhận được sinh mạng đáng quý.

Mỗi người chúng ta chỉ sống một lần trong đời.

Câu nói này không ngừng lởn vởn trong đầu hắn.

Khi Blade ngoi lên từ bồn nước lạnh, cảm giác lồng ngực đau thắt vì thiếu dưỡng khí ấy đã nhắc nhở hắn về những vết sẹo hắn luôn cố tình che giấu trong nhiều năm.

Từ đó tới nay, hắn chưa từng để lộ cổ tay trước mặt người khác, ra ngoài cũng luôn đem chính mình che chắn kín mít, bởi vì hắn ghét những dấu vết kỳ quái này. Hắn bài xích ánh mắt của người khác quá chú tâm vào hắn, cho dù nó mang thiện ý hay ác ý, hắn không muốn trở thành trung tâm của sự bàn tán, điều hắn mong muốn trước giờ vẫn luôn là an ổn mà sống qua ngày.

Nhưng điều bình dị ấy lại cách hắn thật xa.

Và rồi, hắn nghĩ đến Đan Hằng.

Blade có thể mặc cho chính mình suy sụp ở nơi không ai nhìn thấy, nhưng hắn sẽ không chấp nhận để mọi thứ cứ kết thúc như thế. Hắn đã cố gắng giữ tỉnh táo, giống như vô số lần hắn cố tình đem đống cảm xúc đã tan vỡ thô bạo nắn lại thành một khối có vẻ hoàn chỉnh.

Sau khi đã sắp xếp tất cả về chỗ cũ, hắn mới có thể quay trở lại cuộc sống thường ngày.

Phải, Blade hiểu ra, sau ngần ấy thời gian, hắn vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với cái chết.

Cuối cùng thì hắn vẫn phải sống, hắn vẫn muốn đi tiếp.

Hắn muốn trở nên thật quan trọng trong lòng ai đó.

Giống như cái cách mà em đã bước vào cuộc đời của hắn vậy.

********

Cảm giác được người khác quan tâm vừa lạ lẫm lại vừa hoài niệm.

Vì Blade chưa nấu cơm, Đan Hằng đã đề nghị hai người sẽ dùng bữa ở nhà cậu vào tối nay, đương nhiên người đàn ông không hề dị nghị.

Hắn biết chính mình sẽ phát bệnh nếu lại tiếp tục bị khóa trong căn nhà vắng vẻ này.

Cầu thang chung cư tối và hẹp, hàng lan can bằng sắt đã mòn đi theo năm tháng, cái đèn cũ vẫn cố chấp sáng lên, cho dù ánh sáng tù mù của nó soi không đến một nửa số bậc thềm bên dưới. Blade nghe nói thang máy đã sửa xong, nhưng khi thoáng nhìn qua lượng người đang cố chen chúc bên trong, họ quyết định đi bằng thang bộ.

"Em đã quên nơi này còn có thang máy."

"Có lẽ ngày mai em sẽ thử."

Đan Hằng bật cười thích thú trong khi Blade thì nhăn mặt nhớ lại trải nghiệm không mấy vui vẻ trong cái hộp kín như bưng ấy.

"Tiếng động cơ rất ồn, mỗi khi tôi muốn quay về căn hộ, cảm giác như nó luôn sắp rớt xuống chứ không phải là đang đi lên, tôi dám chắc bây giờ tình hình vẫn thế."

"Và thang máy luôn trong tình trạng đông đúc, em sẽ không thể thở nếu bên cạnh có vài lão già miệng đầy mùi thuốc lá, hay lỡ vào cùng em có một bà thím nào đó với mùi dầu gió đầy người."

Bàn tay hắn vẫn đang nắm chặt tay cậu, không hề có ý định buông ra, còn Đan Hằng vẫn bình tĩnh dắt hắn xuống từng bậc cầu thang.

Blade nghe thấy tiếng ậm ừ khe khẽ, trước những lời phàn nàn của hắn, Đan Hằng tỏ ra rất thích thú, nhưng cái hắn để ý là thái độ tự nhiên của cậu, người thiếu niên không hề tỏ ra bối rối hay muốn rút tay về.

Cậu cứ như vậy, cùng hắn bước đi, sẽ lắng nghe, sẽ dung túng, để hắn dần thả lỏng.

Vậy là hắn liền thoải mái càm ràm với cậu, về người hàng xóm vô ý thức nào đó hay làm ồn vào buổi khuya, về cơ sở vật chất dần xuống cấp của căn chung cư, hay về một vài bà thím cứ đụng mặt là lại hỏi hắn bao giờ cưới vợ.

"Bọn họ cho rằng đây là nghĩa vụ của người trẻ tuổi chúng ta."

Đan Hằng thấp giọng bình luận, lúc này hai người đã về đến căn hộ của cậu. Nhìn người thiếu niên bận rộn lục tìm chìa khóa nhà trong túi áo, Blade mới không tình nguyện buông tay cậu ra, để cậu có thể thuận lợi mở cửa.

"Quan điểm của họ là đến tuổi phải kết hôn. Kết hôn thì phải có con."

"Thậm chí là tìm đại một người có vẻ thích hợp để cưới, kết hôn và sinh một đứa con nối dõi, rồi sống như vậy cho hết đời."

"Tôi thì không đồng tình."

"Con cái không quan trọng. Nếu không phải người mình thích, tôi sẽ không bao giờ tiến đến hôn nhân."

Tiếng chìa khóa lạch cạch trong ổ, Đan Hằng không quay đầu lại, cậu lắng nghe hắn tâm sự, hồi lâu mới mở miệng hỏi nhỏ, như là đang nói vu vơ.

"Vậy anh sẽ thích mẫu người thế nào?"

Qua ánh đèn mờ của hành lang, Blade nhìn sâu vào người thiếu niên trước mặt, cậu không chú ý đến hắn, vẫn đang bận rộn với cánh cửa cũ kỹ và cái ổ khóa bị kẹt. Môi hơi mím lại, hắn trầm ngâm, sau đó mới thận trọng trả lời.

"Người khiến tôi muốn sống tiếp."

Chính là em.

Không phải thích mẫu người giống em, mà người tôi thích chỉ có thể là em.

Đan Hằng vội quay đầu lại nhìn hắn, Blade không hiểu được những cảm xúc rối rắm trong mắt cậu, giống như cậu cũng không hiểu được những lời hắn không thể nói vào lúc này.

Người đàn ông nhấc chiếc chìa khóa từ tay Đan Hằng, hắn khéo léo lay cái ổ cũ kỹ, tiếng khóa lách tách vang lên, cánh cửa bật mở trong chưa đầy một phút.

"Lát nữa tôi sẽ giúp em tra thêm dầu."

Blade kiểm tra cánh cửa và bản lề, hắn chú tâm lắng nghe tiếng kẽo kẹt mỗi khi mở và đóng, rồi lại xem xét kỹ càng lỗ khóa ở trong và ngoài.

"Làm phiền anh rồi."

"Mấy hôm nay mới bị như vậy, mà em bận quá, vẫn chưa sửa lại được."

Đan Hằng thuần thục thay giày và đặt nó gọn gàng lên chiếc kệ ở gần cửa, cậu cũng nhanh chóng lấy cho Blade một đôi dép mới để thay.

Nhìn đôi dép bông có gắn một cái đầu chó dễ thương màu đen, lại nhìn sang đôi dép đầu mèo cũng màu đen của Đan Hằng, tuy Blade có chút dị nghị, nhưng hắn vẫn chỉ có thể nhắm mắt đưa chân.

"Đây là mẹ em mua, bà ấy thích những thứ dễ thương."

Đan Hằng ngượng ngùng giải thích. Cậu chỉ về phía tủ giày và mở nó ra, để người đàn ông chiêm ngưỡng các loại giày dép đi trong nhà với đủ các kiểu hình dáng khác nhau.

"Mẹ em rất có gu thẩm mỹ."

Cố rời mắt khỏi đôi dép hình quả dưa hấu, mà Blade tự hỏi rằng ai sẽ dùng được cái thứ này. Hắn nhìn sang những đôi giày nam được xếp gọn gàng trong một góc, có vẻ khá khiêm tốn so với đống dép đi trong nhà đủ thay bốn mùa, để chật cả tủ kia.

"Bà ấy thích mua sắm trên mạng. Số dép này chỉ mới về tháng trước, và nằm trong cùng một đơn hàng."

"Anh không tưởng tượng được em đã sốc thế nào lúc mở cái hộp đó đâu."

Blade bật cười và Đan Hằng nhún vai than thở. Nhìn đống kiện hàng xếp đầy một góc nhà kia, hắn cũng hiểu được vẻ bất đắc dĩ của cậu.

"Em sẽ dọn cơm ngay. Phiền anh chờ một chút."

Nhìn đồng hồ đã gần 10 giờ tối, Đan Hằng cũng không nhiều lời nữa, cậu nhanh chóng dọn bát đĩa ra bàn và bắt đầu bày thức ăn.

Bởi vì hai người về quá muộn, bữa tối hôm nay Đan Hằng chỉ kịp nấu một nồi canh xương hầm, cậu đắn đo muốn làm thêm vài món, nhưng bị Blade ngăn lại.

"Có rau có thịt là đủ chất rồi."

Hắn nói như vậy, và nhanh chóng giúp Đan Hằng bưng nồi canh ra.

Món canh sườn hầm hạt sen và khoai tây này thực ra rất dễ nấu, chuẩn bị nguyên liệu cũng rất nhanh, nhìn qua có vẻ đơn bạc, nhưng mùi vị thì hấp dẫn vô cùng.

Blade nhấp thử một ngụm canh, gia vị nêm vừa đủ, nước lèo trong suốt, bên trong có vị thịt ngọt béo, hạt sen bùi bùi, khoai tây hầm đậm vị và rất bở, kết hợp với mùi hành và rau thơm tươi mát.

Hoàn hảo.

Mắt hắn không khỏi sáng lên, vào lúc thời tiết se lạnh thế này, không còn gì tuyệt hơn là ngồi trong căn bếp nhỏ và thưởng thức bát canh nóng hổi giữ ấm cơ thể.

Chợt hắn như cảm nhận được điều gì đó, Blade liền ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy được đôi mắt chăm chú của Đan Hằng.

"Anh có thấy vừa miệng không?"

"Bình thường mẹ nói em nấu hơi mặn."

Nhìn bộ dáng thấp thỏm của cậu, hắn chợt nở nụ cười, Blade không khỏi nhớ đến nồi cháo cậu từng nấu cho hắn trước đó, có vẻ hai người rất hợp nhau về vấn đề ăn mặn hay nhạt.

"Rất ngon."

Người đàn ông nghiêm túc gật đầu.

"Em sẽ không phiền nếu tôi ăn hơi nhiều?"

Câu hỏi này thành công chọc cười Đan Hằng. Cậu lắc đầu, hàm răng trắng ngà nổi bật với đôi môi hồng. Không hề cứng nhắc, lần này cậu bày tỏ sự vui vẻ và thoải mái hiếm thấy.

"Anh muốn ăn bao nhiêu cũng được."

"Buổi tối em thường cắm khá nhiều cơm, để sáng mai chỉ cần dậy hâm nóng lại là có thể dùng làm bữa sáng."

"Vậy là tôi đang ăn khẩu phần cho buổi sáng ngày mai của em?"

Blade tỏ ra không đành lòng, hắn lập tức hắng giọng nói.

"Ngày mai, bữa sáng của em sẽ do tôi phụ trách."

"Không được từ chối."

"Vậy, em muốn ăn gì?"

Đan Hằng che miệng, khóe mắt hơi long lanh, cũng không biết cậu muốn che đi nụ cười hay là muốn giấu nhẹm đôi gò má đang dần đỏ lên của mình. Nhưng có vẻ cậu thật sự đã bị bộ dáng giả vờ nghiêm túc này của hắn lấy lòng rồi.

"Anh muốn nấu gì cũng được, em không kén ăn."

Thiếu niên vất vả lắm mới lấy lại được vẻ mặt bình thản thường ngày, nhưng Blade vẫn nhận ra đôi mắt sáng hơn bình thường của cậu. Nhìn bộ dáng cậu chăm chú lựa miếng nhiều thịt mà gắp vào bát hắn, Blade không còn cố kỵ gì nữa, hắn vươn tay lau lên khóe môi bóng loáng của Đan Hằng.

"Dính cơm."

Tất nhiên là chẳng có hạt cơm nào ở đây cả. Cảm giác mềm mềm lưu luyến trên đầu ngón tay, hắn đã rất kiên trì để không đưa tay lên môi và hôn xuống.

Người đàn ông thản nhiên ngụy biện, và gắp thêm thức ăn cho Đan Hằng. Hắn giả bộ chú tâm vào chiếc bát của mình, cũng không bỏ lỡ vẻ mặt ngượng muốn chín người của cậu, cảm giác thần thanh khí sảng.

Hắn từng cho rằng chính mình sẽ tự vượt qua được tất cả, giống như vô số lần trong quá khứ hắn đã ngã xuống vực sâu rồi lại dùng sự cố chấp để bò lên.

Không ai giúp hắn, hắn không cần ai giúp.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy cậu, sự kiên cường giả dối của hắn đã hóa ra tro, mà chính Blade vì không thể chống đỡ, cũng nhanh chóng tan ra thành từng mảnh.

Đan Hằng nhận ra được điều đó, nhưng cậu không sợ hãi và xa lánh, cậu chỉ cẩn thận đem từng mảnh vỡ ấy nhặt lên, rồi thận trọng đem chúng trả lại đúng chỗ, từng chút một, đem hắn hoàn chỉnh ghép về.

Blade nghĩ rằng, hắn sẽ không thể yêu một ai khác, như cái cách hắn đã yêu cậu.

*******

Thông báo tin nhắn:

22:36 PM

Người gửi: Đan Hằng

"Anh nhớ nghỉ ngơi sớm."

Điện thoại rung lên ngay khi Blade vừa bước vào nhà, mà khi đọc thấy người nhắn tin là ai, hắn chỉ trầm mặc mỉm cười.

Trả lời:

"Ừm."

Nhiều khi hạnh phúc tìm đến một cách rất bất ngờ và đột nhiên, để hắn không kịp phản ứng đã chìm đắm trong cảm giác bay bổng này.

Đan Hằng là người chủ động đề nghị kết bạn trên tài khoản chat, vào khi hai người vừa dùng bữa xong, cậu cũng lo lắng Blade sẽ không đồng ý nếu thấy người lạ gửi lời mời.

"Avata là ảnh của em và mẹ. Nhưng ảnh chụp từ khá lâu nên nhìn hơi khác, sợ anh không nhận ra."

Blade chăm chú nhìn bức ảnh trong máy, một người phụ nữ trẻ trung với mái tóc đỏ xoăn lọn sóng được cột gọn sau đầu, và một cậu thiếu niên thanh tú với bộ y phục leo núi gọn gàng. Hai người đang đứng trên đỉnh núi, bên cạnh một chiếc bàn đá không biết đã bao nhiêu năm tuổi, phía xa là bình minh đang lên, khung cảnh đẹp đẽ và tràn đầy sức sống.

Blade nhận ra nơi này, đây là núi Phổ Đà nằm cách thành phố này năm tiếng đi đường. Hắn từng tới đây một lần khi đi du lịch cùng công ty cũ, nhưng đó cũng không phải là đoạn ký ức quá mức vui vẻ gì.

Trong khi đám đồng nghiệp đang hò hét tham gia team building theo lệnh của mấy vị quản lý, hắn đã một mình leo lên đỉnh núi, và ngồi trầm ngâm ngắm cái khối đá được mệnh danh là bàn cờ tiên này cả tiếng đồng hồ.

Đương nhiên, những kỷ niệm xa xôi không làm vơi đi niềm vui trong lòng hắn. Blade nhìn chăm chú vào cậu thiếu niên trong bức hình, khuôn mặt non nớt búng ra sữa kia đúng là có chút khác biệt với vẻ trưởng thành bây giờ của cậu, hắn dám chắc khi ấy Đan Hằng mới chỉ học cấp hai.

Trang cá nhân của Đan Hằng không đăng gì, nhưng lại được người nhà gắn tag rất nhiều. Blade nhìn thấy không thiếu những bài đăng chúc mừng sinh nhật qua các năm gần đây, của người khác và của Đan Hằng, thế rồi hắn vội vàng lật lại lịch, và cười đầy vui vẻ khi nhận thấy ngày sinh nhật của cậu còn chưa qua.

Đan Hằng có ba người bạn thân thiết, hai cô bé và một cậu trai. Hai trong số đó, hắn biết, là đứa nhỏ nhà Kafka, còn cô bé tóc hồng kia hẳn là con gái của người đàn ông trung niên Đan Hằng gọi là chú Yang.

Hắn cũng thấy được những chuyến đi dạo, những buổi du lịch với bạn bè và gia đình của cậu, trong đó khiến Blade chú ý chính là một người phụ nữ tóc đỏ luôn luôn tươi cười đầy hiền từ.

Qua miệng Kafka, hắn biết được tên nàng là Himeko.

Hắn chú ý đến nàng, không vì gì khác, nàng là mẹ của Đan Hằng.

Người phụ nữ xuất hiện rất nhiều trong các bức hình, và trong các đoạn video ngắn. Ấn tượng của Blade về nàng chỉ xoay quanh dịu dàng, tao nhã, và có kiến thức về cơ khí.

Trong một chuyến du lịch, khi chiếc xe họ thuê chết máy giữa đường, người đứng ra sửa chữa là Himeko. Bức ảnh chụp một người phụ nữ cầm hộp dụng cụ chui ra từ dưới gầm xe với một nụ cười tươi tắn.

Ba gia đình, ba vị phụ huynh cùng với bốn đứa trẻ, bây giờ hợp lại thành một đại gia đình hạnh phúc.

Blade giống như có thể xem lại quá trình trưởng thành của Đan Hằng thông qua những gì họ chia sẻ và bình luận, hắn dường như cũng quên đi cảm giác cô đơn quen thuộc và đắm chìm vào cuộc sống muôn màu của người hắn thầm thương.

Thông báo tin nhắn:

10:53 PM

Người gửi: Đan Hằng

"Chúc ngủ ngon, Blade."

Thông báo tin nhắn đột ngột nhảy ra giữa màn hình, Blade nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy thật lâu, giống như muốn khắc nó vào đầu.

Trả lời:

"Chúc ngủ ngon, Đan Hằng."

Thân ái, hãy ngủ say và mơ thật đẹp.

Mới gần 11 giờ nhưng Blade đã cảm thấy buồn ngủ.

Không phải do thuốc, hắn nhớ mình vẫn chưa uống đủ liều thuốc của hôm nay.

Nằm dài trên giường, mí mắt như díp vào với nhau.

Trong mơ màng Blade chợt nghĩ rằng, tối nay hắn sẽ ngủ rất ngon.

********

Người đàn ông nhắm mắt ngủ say, điện thoại được hắn đặt ở đầu giường.

Chợt màn hình sáng đèn, thông báo có tin nhắn gửi đến.

Một cái tên nhấp nháy trên màn hình, ảnh đại diện là một người đàn ông lạ mặt, nội dung tin nhắn cũng rất ngắn gọn, chỉ có mấy chữ.

"Huynh đệ, còn nhớ tôi không?"

Chiếc điện thoại rung lên mấy hồi rồi im lặng, ánh sáng tắt đi, tất cả lại im ắng như chưa có gì xảy ra.

Chỉ còn người đàn ông trên giường, ngủ thật sâu, hoàn toàn không biết gì cả.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không tỉnh lại bây giờ, hắn còn bận nằm mơ, và sáng mai mới có thể đọc được những dòng này.

Cũng không biết đang mơ đến cái gì, chỉ thấy khóe môi hắn nhếch lên, cười rất ôn hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top