Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【 Ngạn cảnh 】Ăn tướng quân dùng tướng quân cầu tướng quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngạn Khanh với mục tiêu trở thành kiếm thủ hàng đầu trước giờ đều không hề che giấu.

La Phù gần như ai ai cũng biết, Vân Kỵ quân có một vị thiếu niên kiếm thủ, vì kiếm si mê.

Ngạn Khanh cho rằng đây là việc không cần phải giấu giếm, những người khác cũng không cảm thấy đây là việc gì xấu hổ, thậm chí còn cổ vũ tán thưởng.

Tự nhiên họ cũng để mắt đến thiếu niên này nhiều chút.

Cho nên khi bọn họ biết Ngạn Khanh lại mua hai thanh kiếm mới ở Sở công nghiệp, một bên cảm thán thật là một người say mê kiếm khí, một bên khác thì hiếu kì.

Mỗi tháng đều nhìn thấy cậu ta mua rất nhiều kiếm mới, ăn uống thoải mái không e dè, không có một chút dáng vẻ thiếu tiền túng quẫn khiến bọn họ lại càng tò mò hơn.

...Tiền lương của Vân Kỵ quân cao vậy sao?

Đang lúc bọn họ suy nghĩ có nên gia nhập Vân Kỵ quân không, thì đã có người hỏi Ngạn Khanh vấn đề này.

Ngạn Khanh trả lời: "Ta? Đương nhiên không có nhiều tiền như vậy, đến cuối tháng, chỉ có thể ăn cũng tướng quân, dùng cũng tướng quân, tội nghiệp cầu xin tướng quân mà thôi."

Người hỏi ngạc nhiên chớp chớp mắt, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, hứng thú bừng bừng rời đi.

Ngạn Khanh: "?"

Dù sao, việc này rất nhanh đã bị Ngạn Khanh lãng quên.

  ——--

Khi Cảnh Nguyên biết đến chuyện này, mấy quyển sách kỳ quái kia đã bày trên bàn Phủ Thần sách.

Hắn tiện tay lật xem mấy quyển, liếc nhìn mưu sĩ Thanh Đồ ở bên cạnh đang cố nhịn cười, rơi vào trầm tư

Nửa ngày

Hắn mới có thể mở miệng: "Ngạn Khanh còn nhỏ, mấy cái này đừng cho hắn biết."

Thanh Đồ gật đầu, sau đó nghe Tướng quân hỏi, thanh âm mang theo nghi hoặc: "Rốt cuộc là chuyện gì, mới khiến bọn họ nghĩ tới...mấy đồ vật kì lạ này?"

Cảnh Nguyên dừng lại, miễn cưỡng tìm được một từ thích hợp.

Thanh Đồ hơi kinh ngạc ngẩng đầu, không nhìn ra Tướng quân có dấu hiệu tức giận nào, có lẽ chỉ là đơn thuần hiếu kì.

Nghĩ nghĩ, đáp: "Tướng quân và Ngạn Khanh công tử mọi khi vẫn là như hình với bóng, lời Ngạn Khanh nói trước đó có hơi chút...mập mờ."

"Có lẽ đã khiến người khác hiểu lầm."

Cảnh Nguyên gật đầu, truy vấn: "Hắn nói cái gì?"

Thanh Đồ thuật lại chi tiết.

Cảnh Nguyên cười: "Đứa nhỏ này......"

Lời còn chưa dứt đã thấy thiếu niên hùng hổ đẩy cửa xông tới, nhìn thấy Tướng quân thượng vị trên ghế cũng không hoảng hốt, còn trưng ra nụ cười sáng lạn, dường như đã bị nuông chiều thành thói quen.

Ngạn Khanh hai ba bước chạy đến bên người Cảnh Nguyên.

Cảnh Nguyên: "Chuyện gì vội vàng như thế? Chậm một chút."

Ngạn Khanh: "Sở công nghiệp lại chế tạo kiếm mới! Nhưng mà cuối tháng..."

Ngạn Khanh trong mắt mang theo khẩn cầu cùng kỳ vọng, lời nói dang dở không cần nói cũng biết...

Cảnh Nguyên không chống cự được ánh mắt này của thiếu niên, chỉ thở dài: "Được được được, mua mua mua, tính vào hóa đơn của Phủ Thần sách."

Ngạn Khanh hai mắt sáng lên: "Đa tạ Tướng quân! Tướng quân quả nhiên thương Ngạn Khanh nhất!"

Cảnh Nguyên cười cười xoa đầu thiếu niên.

Thanh Đồ đứng ở một bên nhìn xem, trên mặt không lộ ra, trong lòng lại lắc đầu.

Tướng quân đại nhân à , ngài sớm đã bị ăn sạch.....

————————————————————
  
Tướng quân không học được cách từ chối về sau biết làm sao 🥺🥺

https://xinjinjumin5470014.lofter.com/post/7514301d_2b911aa52

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top