Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【 Ngạn cảnh 】 Không ưu phiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngạn cảnh 】 Không ưu phiền

Đoản văn 520 muộn

Hi vọng Ngạn Khanh và tướng quân về sau cũng có thể vô ưu vô lo bình an như vậy.

_________________________________

Tình cảm cũ kĩ chậm rãi bị thời gian dài dằng dặc bào mòn, giống như bánh răng rỉ sét, dù cố gắng thế nào vẫn đứng im không hề chuyển động.

Dù là Cảnh Nguyên cũng chỉ có thể tự nhận không may mắn, hắn sớm đã trải qua bao nhiêu năm tháng đằng đẵng, nhìn biết bao mầm cây non trưởng thành đại thụ che trời, cuộc sống yên tĩnh khó mà sinh ra biến cố, san bằng khả năng tiến bước của hắn, nhặt được đứa nhỏ này cũng chỉ là việc tình cờ ngoài ý muốn.
  
Không có gì, chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, Cảnh Nguyên vẫn luôn tự nhủ, kể cả cho tới bây giờ cũng luôn quanh quẩn trong đầu, chỉ là đứa nhỏ mà thôi.
  
Nói hắn hào phóng rộng rãi cũng không đúng, nói hắn tính toán tuyệt diệu cũng hơi miễn cưỡng, dù sao khi đó ai có thể nghĩ tới việc đứa nhỏ này sẽ trở nên chói mắt như vậy, toàn thân mang theo khí phách thiếu niên, tự do tự tại cùng kiếm khí tôn lên lẫn nhau.

Cho nên Cảnh Nguyên vẫn luôn luôn bao dung chiều chuộng Ngạn Khanh, bất kể từ ban đầu yêu thương hay quý mến, quen rồi sẽ thành tự nhiên, ai ai cũng nói với Cảnh Nguyên, ngài quá cưng chiều đứa nhỏ này rồi.
  
Thật sao? Cảnh Nguyên nghĩ, hình như là thật, bản thân hắn cũng yên lặng khẳng định, nhưng chuyện này cũng không có cách nào, hắn luôn không đành lòng trách cứ, nhiều lắm là nói vài ba câu.

May mắn Ngạn Khanh cũng coi như hiểu chuyện, cũng không có giống trong miệng người ta nói cậy sủng mà kiêu, ngược lại, nội tâm của hắn trong suốt như băng, chỉ là cần mài giũa một chút.
  
Mỗi lần nói như vậy Ngạn Khanh kiểu gì cũng sẽ bĩu môi, hỏi tướng quân nói gì vậy chứ, Ngạn Khanh còn có chỗ nào cần rèn luyện? Cảnh Nguyên đáp, đã nói được lời này chính là bằng chứng phải cần thêm mài dũa.
  
Vốn là nên như vậy, là mối quan hệ sư đồ không nên vượt quá, sợi dây nằm giữa ranh giới đó không nên động vào, nhưng Cảnh Nguyên gần đây phát giác sự việc hình như có chút vượt quá ranh giới, hắn hơi ảo não, đều tại thiếu niên Ngạn Khanh kia mấy ngày trước uống say nói lời quá phận.

Trước tiên không nói tới thiếu niên có nhớ kỹ hay không, Cảnh Nguyên lại là nhớ rõ ràng, hai gò má đỏ bừng bị rượu hun đỏ, hơi thở nồng nặc men say, chuyện này vốn cũng không có gì, nhiều lắm là về sau vui vẻ trêu chọc thiếu niên vài câu, nhưng chính là thiếu niên sau đó nói một câu quả thực khiến Cảnh Nguyên hốt hoảng.
  
Ngạn Khanh một đầu tóc xù tựa lên vai Cảnh Nguyên, mới đầu cũng không có cử động gì, một hồi hắn mới phát giác bên tai ngứa ngáy, đang muốn quay đầu để Ngạn Khanh an phận chút, lại phát hiện thiếu niên mấp máy miệng, có vẻ như đang thì thầm muốn nói gì đó.

  
Cảnh Nguyên tính tò mò bộc phát, ngừng lại cẩn thận nghe, giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng gió của Ngạn Khanh truyền thẳng vào tai.

Cảnh Nguyên nghe thấy Ngạn Khanh nói thích, nhẹ nhàng một tiếng.

  
Cảnh Nguyên im lặng một hồi, nhấc chân quay đi, hắn thở dài trong lòng, suy nghĩ chuyện gì xảy ra, nhưng cũng đến cùng vẫn là nghĩ không ra.

  
Hắn đem Ngạn Khanh đặt trên giường, thuận tay đắp chăn lên liền đi ra cửa phòng, sau khi ra ngoài cũng không vội trở về, Cảnh Nguyên tựa như bị đánh một gậy tỉnh cả ngủ, hắn suy nghĩ xem nên làm gì, nghĩ thật lâu cũng không có đáp án.

  
Cái gọi là lấy bất biến ứng vạn biến, Cảnh Nguyên khi gặp phải chuyện suy nghĩ không ra cũng không có tiếp tục nữa, hắn nghĩ nhiều cũng chỉ tăng thêm phiền não, dù sao ngày mai vẫn là một ngày bình thường không thay đổi.

  
"Tướng quân! Ngài nghe ta giải thích, hôm qua không phải là Ngạn Khanh thực sự muốn uống rượu!" Vừa mới sáng sớm Cảnh Nguyên đã nghe thấy xa xa truyền đến thanh âm của thiếu niên, khi đến gần hơn còn có thể thấy trên mặt lộ ra vẻ hơi ấm ức.

  
"A?" Cảnh nguyên nghĩ muốn trêu chọc hắn, đáp một chữ chờ hắn nói tiếp.

  
"Ta... là bị bằng hữu lôi kéo đi uống!"

  
"Ta đương nhiên tin tưởng Ngạn Khanh, được rồi, chúng ta đi luyện tập đi, không thể để chậm trễ được."

  
Ngạn Khanh trợn tròn mắt cảm thấy người đối diện chắc chắn không tin mình, nhưng nghe Cảnh Nguyên nói tới luyện tập hắn liền dẹp bỏ hoài nghi ném đến sau đầu, cười hì hì đồng ý.

  
Nhiều ngày trôi qua, việc cỏn con này Cảnh Nguyên cũng gần như đã quên mất.

  
Cho nên đợi đến khi hắn phát giác có chỗ nào đó không đúng thì đã sớm không có khả năng vãn hồi, Cảnh Nguyên từ lâu đã quen thuộc với nhịp điệu cuộc sống không thay đổi này, mặc dù trong lòng vẫn có khao khát một chút chuyển biến nhưng đều vô ích, hắn nhiều lắm chỉ là nói miệng, thí dụ như chờ đợi sau khi về hưu hắn muốn đi du hành vũ trụ, nhưng Ngạn Khanh nghe xong trong lòng lại đoán tướng quân sẽ không làm vậy.

  
Ngạn Khanh luôn không hiểu rõ tướng quân đang nghĩ gì, hắn nhìn qua chỉ bình ổn nhàn nhạt lộ ra đôi mắt lười nhác đến ngẩn ngơ, sư phụ của hắn tựa hồ sẽ vĩnh viễn như vậy, nhưng làm gì có cái gì sẽ mãi mãi không thay đổi.

  
Thiếu niên tâm tư một hồi hướng đông một hồi hướng tây, cuối cùng trở lại về trên người tướng quân, hắn đương nhiên kính yêu tướng quân, theo thời gian phần kính yêu này có vẻ cũng thêm một tầng, chậm rãi tăng lên và có xu thế tiếp tục.

  
Hắn cũng nghe qua người khác nói chuyện tình cảm lứa đôi, không rời không bỏ bách niên giai lão cùng nhau, nhưng thiếu niên không hẳn là tán đồng, hắn cảm thấy tình yêu nên mãnh liệt hơn, đến mức có thể hòa tan rỉ sắt.

  
Thế là Ngạn Khanh trưởng thành thêm một chút, đối đãi Cảnh Nguyên cũng không giống như trước kia dính chặt. Không cần lúc nào cũng đều ở cùng một chỗ, không muốn tướng quân coi mình là trẻ con, Ngạn Khanh không muốn làm một đứa nhỏ thơ ngây nữa.

  
Cảnh Nguyên đương nhiên sẽ không biết tính toán trong lòng của Ngạn Khanh, chỉ nghĩ là đứa nhỏ này cảm thấy lúc nào ra ngoài cũng đi chung với hắn khá xấu hổ, dù sao trước đó cũng có người nói như vậy, nói người hầu nhỏ của tướng quân lại cùng tướng quân ra ngoài, âm điệu kéo cao lên khiến người nghe khó chịu, cuối câu lại hạ thấp xuống.

  
Nói xong liền không để lại dấu vết chạy đi, phép khích tướng cũ kĩ lỗi thời, Cảnh Nguyên không nghĩ gì nhiều, ngược lại Ngạn Khanh có vẻ cực kỳ để ý, đặc biệt là hắn tận lực kéo ra một khoảng cách giữa hai người, Cảnh Nguyên có chút dở khóc dở cười.

  
"Làm sao? Không muốn làm người hầu của ta?" Cảnh Nguyên cười híp mắt nói với Ngạn Khanh.

  
"Đương nhiên không muốn! Tướng quân ngài rõ ràng biết, Ngạn Khanh tương lai muốn đoạt được danh hiệu Kiếm thủ hàng đầu!" Thiếu niên nói lời này thanh âm vang dội vô cùng, hai mắt cũng mở to, nhìn vừa tức giận vừa ấm ức.

  
"Haha, vậy ngươi phải cố gắng rồi, đoạt được danh hiệu này cũng không dễ dàng, chờ ngươi thành công rồi sẽ không bị người ta đàm tiếu nữa, cũng không cần đi theo bên cạnh ta."

"Không đúng."

Hửm? Cảnh Nguyên hơi kinh ngạc, "Có cái gì không đúng?"

"Ngạn Khanh làm sao có thể không đi theo tướng quân, kiếm thủ danh hiệu đương nhiên phải lấy, nhưng ta sẽ không rời đi tướng quân."

  
Cảnh Nguyên nhất thời hơi ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới thiếu niên có suy nghĩ như vậy, bởi vì từ đầu đến cuối hắn luôn cảm thấy đứa nhỏ này sẽ có một ngày rời đi, dù sao làm gì có con chim nào không rời tổ mà dang rộng đôi cánh bay cao, như vậy chẳng phải là mình đang bẻ gãy cánh của đứa nhỏ này sao?
  
Hắn muốn nói như vậy là không đúng, thiếu niên còn quá trẻ, tràn đầy sức sống, không cần phải mắc kẹt với người đã sớm già nua, dù hắn bề ngoài nhìn không già, nhưng bên trong đã sớm đã là một cái cây khô, không thể sinh trưởng.

Chẳng lẽ muốn biến ta thành cái lồng giam sao?

Nhưng hắn cũng không nói ra miệng, đối với sự tình của Ngạn Khanh, Cảnh Nguyên luôn luôn không biết nên xử lý thế nào.

Thật ra chỉ cần nhìn thấy đôi mắt Ngạn Khanh, Cảnh Nguyên đã mềm lòng, hắn chỉ có thể ở trong lòng nói thôi được rồi, thật sự quá mức cưng chiều, hoặc là có chút hi vọng về sau, thiếu niên sẽ thay đổi suy nghĩ.

  
"Không cần vội vã hạ quyết định như thế." Cảnh Nguyên vỗ vai Ngạn Khanh, "Việc của tương lai vẫn còn phải chờ đợi." Hắn bình tĩnh nói.

  
Nhìn ở góc độ người lớn tuổi hơn của hắn, tính tình Ngạn Khanh vẫn còn hơi vội vàng dễ xao động. Cảnh Nguyên cũng không chỉ một lần nói như thế với Ngạn Khanh, muốn lấy được danh hiệu Kiếm thủ hàng đầu, trước tiên phải kiên nhẫn.
  
Nhưng thiếu niên cũng liền bĩu môi nói lời này hắn đã nghe qua rất nhiều lần, lỗ tai cũng muốn chai rồi.

Không có lửa thì làm sao có khói, Cảnh Nguyên lo lắng như vậy cũng không phải là không có căn cứ. Hắn đã trải qua quá nhiều cũng thành quen, nhưng Ngạn Khanh thì không, thiếu niên cũng không thể đủ bình tĩnh kiềm chế cảm xúc được như Cảnh Nguyên. Thường ngày khiến người ta cảm thấy an nhàn nhưng đến thời điểm then chốt lại không bao giờ mất đi sự tỉnh táo bình tĩnh, nếu không thì làm sao có thể xưng là tướng quân ngủ gật.
  
Đây cũng là đạo lý làm người, Cảnh Nguyên giảng giải cho Ngạn Khanh, đến khi nhìn thấy hai mắt trong veo kia có một chút ấm ức liền vừa cười vừa vỗ vai hắn, nói rằng nên về nhà thôi.

Tướng quân thường suy nghĩ về chuyện tương lai xa xôi sau này, suy nghĩ một sự kiện từ lúc phát sinh đến khi kết thúc sẽ có những ảnh hưởng gì, liệu có nên tùy ý để nó phát sinh, nhưng đây cũng chỉ là một thói quen, Ngạn Khanh không hề muốn oán trách tướng quân, chỉ là thỉnh thoảng cũng muốn để tướng quân nhìn lại bản thân nhiều hơn một chút, mà không phải tiếp tục lo lắng suy nghĩ về tương lai.

  
"Cho nên Ngạn Khanh không muốn làm trẻ con nữa." Thiếu niên cúi đầu nhỏ giọng nói, trước kia cảm thấy làm trẻ nhỏ có thể khiến tướng quân cho hắn càng nhiều yêu thương, nhưng bây giờ sẽ không, bởi vì một đứa trẻ dù có làm gì cũng chỉ có thể nhận được yêu thương chiều chuộng, không phải là kiểu tình yêu mà Ngạn Khanh đọc được trong sách.

Ngạn Khanh thanh âm không lớn lại vừa vặn có thể truyền vào trong tai Cảnh Nguyên, hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cười thiếu niên háo hức nóng lòng trưởng thành, thế là hắn mở miệng hỏi Ngạn Khanh sau khi lớn lên muốn làm cái gì.

Không nghĩ tới thuận miệng một câu than thở mà tướng quân có thể nghe thấy. Ngạn Khanh ngẩng đầu sững sờ nhìn chằm chặp tướng quân, hồi lâu cũng không có đáp lại.

"Ngạn Khanh còn chưa nghĩ tới chuyện sau này, nhưng tướng quân yên tâm, ta đương nhiên sẽ không làm chuyện sai trái."

Cân nhắc hồi lâu, Ngạn Khanh cũng không nghĩ ra được câu trả lời phù hợp, chỉ có thể dùng đáp án khẩn cấp đã từng xem qua trong sách, Cảnh Nguyên cũng không có tiếp tục hỏi, tựa hồ vấn đề này cũng chỉ là câu hỏi nhất thời buột ra, ánh mắt của tướng quân ngược lại nhìn về phía khác, Ngạn Khanh nhìn theo, hóa ra là một chú chim sẻ.

Tướng quân từ trước đến nay luôn yêu thích loại động vật nhỏ này, bản thân Ngạn Khanh cũng không thể nói là thích hay ghét chúng, nhưng lại thích nhìn tướng quân đùa nghịch với chim sẻ, có lẽ là bởi vì mỗi lần như vậy Ngạn Khanh đều có thể nhìn trộm một ít cảm xúc khác lạ từ trong mắt Cảnh Nguyên.
    
Chim sẻ nhó líu ríu kêu bay lên vai Cảnh Nguyên sau đó không nhúc nhích, rất có phong thái nũng nịu, đương nhiên là theo góc nhìn của Ngạn Khanh, Cảnh Nguyên cũng không có vội vã đuổi nó đi, thế là một lớn một nhỏ hai người cùng nhau nhìn chú chim này.

Cảnh Nguyên bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước kia, khi đó Ngạn Khanh còn nhỏ, chơi mệt rồi liền tựa vào đầu vai của hắn ngủ, hắn cũng chỉ cảm thán trẻ con đúng là tràn đầy sinh lực, chơi mệt rồi liền ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục chơi, không có một chút ưu phiền.
  
"Tướng quân ngài đừng nhìn chim sẻ nữa, mau mau trở về đi." Cuối cùng vẫn là Ngạn Khanh chờ không được, hắn lên tiếng gọi tướng quân.

Cảnh Nguyên chậm rãi đáp lại một tiếng, chim sẻ nhỏ như phát giác hai người muốn đi liền thẳng tắp bay mất.
  
"Vì sao tướng quân lại thích động vật nhỏ như vậy?" Trên đường trở về Ngạn Khanh hỏi hắn, đôi mắt sáng ngời thường ngày của thiếu niên lúc này lại lúc sáng lúc tối, tình cảm ảm đạm ẩn giấu ở thật sâu trong mắt.
  
Cảnh Nguyên suy tư một hồi nói mình cũng không rõ lắm, bởi vì đợi đến khi phát hiện sớm đã lười nhác truy tìm nguyên nhân, nhưng thiếu niên nghe câu trả lời này rõ ràng là không tin, hắn quay đầu lại hỏi lần nữa.
  
"Trên đời nào có nhiều nguyên do như vậy, chờ sau này ngươi sẽ hiểu, có rất nhiều chuyện đều là... không tự nguyện." Nhắc đến chữ không tự nguyện, Cảnh Nguyên không khỏi tăng thêm chút ngữ điệu, hắn lắc đầu không nói tiếp.

Ngạn Khanh cũng không tiếp tục hỏi, hắn biết dù có hỏi tiếp tướng quân cũng sẽ không trả lời mà chỉ đáp có lệ, cho nên còn không bằng không hỏi.
  
"Ngạn Khanh hiểu rồi." Thanh âm của hắn nghe rầu rĩ, cùng với trời chiều chìm xuống, thiếu niên tiến lên một bước kéo tay Cảnh Nguyên trở về, Ngạn Khanh đem bước chân bước rất chậm, Cảnh Nguyên cũng không có ngăn cản, hai người cứ như vậy chậm rãi bước đi, thời gian cũng bị chầm chậm kéo dài, thẳng cho đến khi Ngạn Khanh lại lớn thêm chút.
  
Chuyện này phát sinh quá mức đột ngột, Cảnh Nguyên còn chưa chuẩn bị sẵn sàng liền bị thiếu niên làm cho trở tay không kịp, may là nơi đây không có người cũng không có ai nhìn, Cảnh Nguyên âm thầm kêu may mắn. Thứ tình cảm khác biệt giấu ở đáy lòng đã lâu, hiện tại Ngạn Khanh cơ hồ là muốn đem tất cả đều trút ra như chiếc bình vỡ, không được câu trả lời thì không bỏ qua.

Hắn há miệng muốn Ngạn Khanh bình tĩnh một chút, có thể ngồi xuống chúng ta từ từ nói, nhưng nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên liền á khẩu không trả lời được, Cảnh Nguyên tự biết không nên kéo thời gian dài như vậy, dù sao hắn có đủ kiên nhẫn cũng không thể đem kiên nhẫn của Ngạn Khanh so đo với mình.
  
Ngạn Khanh mặt vẫn như cũ dính gần trong gang tấc, Cảnh Nguyên cảm nhận được hơi thở nóng bừng của thiếu niên, nghe thiếu niên thổ lộ, nhìn thiếu niên khuôn mặt đỏ bừng, giống như ngày đó hắn từng say rượu, chỉ là Ngạn Khanh hiện tại không hề say.
  
Cho nên bây giờ nên làm gì? Cảnh Nguyên đột nhiên bị tấn công bất ngờ khiến hắn loạn đến rối tung lên, suýt chút nữa còn nghĩ rằng mình hồ đồ uống say, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng.

Ngạn Khanh trong lòng ngập tràn bất an, một mặt hi vọng tướng quân mở miệng đáp lại mình, một mặt lại sợ nghe thấy từ chối, cho nên hắn đem đầu rúc vào cọ xát, thỏa mãn nghe được tiếng thở dốc mỏng manh của Cảnh Nguyên, thiếu niên tiếp tục nói thích hắn.

Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, nhưng lần này Ngạn Khanh cũng xác thực không rõ cái gì nguyên do, hắn nhịn không được đem tất cả mọi thứ nói ra, đợi đến sau khi tỉnh táo lại cục diện sớm đã đâm lao phải theo lao.

"Có thể đáp ứng ngươi."

"Tướng quân chẳng lẽ muốn lừa gạt Ngạn Khanh?"

  
Đúng vậy, Ngạn Khanh đã sớm hiểu rõ tính tình Cảnh Nguyên, nói ra những lời này cũng không phải không có căn cứ, hắn biết tướng quân từ trước đến nay quá nuông chiều hắn, cho dù mọi chuyện còn chưa thành nhưng Ngạn Khanh cũng không thể tránh khỏi vui vẻ vì những lời này.
  
"Ta nói hiện tại là lời nói thật."

Cảnh Nguyên từ ngày Ngạn Khanh say rượu đó trở đi đã bắt đầu suy nghĩ nên xử lý việc này như thế nào, mặc dù khi đó hắn không có suy nghĩ đến cùng, nhưng không có nghĩa là về sau cũng sẽ không, hắn đương nhiên hi vọng Ngạn Khanh có thể sống tự do tự tại, không cần phải lớn lên theo mong muốn của hắn, cho nên Cảnh Nguyên hạ quyết tâm, đợi đến thiếu niên lúc nào có thể quang minh chính đại thổ lộ tâm sự thì hắn sẽ đối mặt.

Thiếu niên nghe vậy hơi buông lỏng ra, mái tóc dài hơn xưa rơi xuống mặt Cảnh Nguyên khiến trên mặt hơi ngứa, Cảnh Nguyên mắt nhìn thẳng vào Ngạn Khanh, đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, phản chiếu gương mặt hơi xấu hổ của hắn.
  
"Một lời đã định, tướng quân cũng không nên đổi ý."
  
Dưới góc độ của Cảnh Nguyên, lúc nói ra lời này mặt thiếu niên càng đỏ hơn, vừa mới buông lỏng lúc này lại chậm rãi dán vào, Cảnh Nguyên vốn cho rằng Ngạn Khanh muốn hôn hắn, cuối cùng lại phát hiện thiếu niên chỉ hôn nhẹ khóe miệng của mình sau đó liền đột nhiên tách ra, hắn ngược lại có chút ngượng ngùng với ý nghĩ ban nãy của mình.
  
"Lần này là Ngạn Khanh lỗ mãng, nhưng tướng quân hẳn sẽ không trách tội ta?" Thiếu niên cười vui vẻ nói chuyện, như với vừa nãy là hai người khác nhau, Cảnh Nguyên đương nhiên sẽ không trách cứ gì, hắn nhẹ nhàng gật đầu coi như đồng ý nửa câu nói sau.
  
Ngạn Khanh trước đây tưởng tượng qua chuyện này rất lâu, nhưng khi đó tướng quân chắc chắn không giống như hiện tại, thiếu niên học được một chút biện pháp nhỏ trong sách, cuối cùng cũng đạt được thứ mà hắn muốn.

Không biết tướng quân sẽ đem chuyện này cho rằng là phát sinh ngoài ý muốn hay là chuyện tất nhiên.
  
Nhưng cho dù là ngoài ý muốn hay tất nhiên, Ngạn Khanh cuối cùng vẫn sẽ đem tất cả nói ra, tình yêu của hắn nồng nhiệt

Có thể hòa tan rỉ sắt, khiến bánh răng vận chuyển.





End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top