Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Ngạn cảnh] Ngạn Khanh, muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngạn cảnh] Ngạn Khanh, muốn

  
Bịa đặt tình tiết Tiểu Ngạn tử bị chiều hư

______________________________________

"Ngạn Khanh, đã xong chưa?"

Cảnh Nguyên ở một bên quan sát Ngạn Khanh một hồi, Ngạn Khanh cầm sổ bút đi đi lại lại mấy vòng, thỉnh thoảng nhét đầu bút tội nghiệp kia vào miệng, gặm gặm không thương tiếc. Nghe được Cảnh Nguyên hỏi, Ngạn Khanh vẻ mặt khó xử ngẩng đầu, gật gật rồi lại lắc lắc, nói:

"Ta ta cảm giác cái này tính sai, lại tính thêm một lần."

Nghe hắn nói như vậy, Cảnh Nguyên buồn cười đưa tay xoa xoa đầu hắn, vạch trần nói:

"Đừng tính nữa, ta vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, không có tính sai."

"...... Tướng quân." Ngạn Khanh cứng đờ, lập tức để bút xuống, nhìn con số khoanh tròn cuối trang trước mặt, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu một mặt vô tội nhìn Cảnh Nguyên, "Ta......"

"Ngạn Khanh lại tiêu hết sạch sẽ." Cảnh Nguyên nói nốt câu tiếp theo, cong cong khóe miệng, "Vậy nên Ngạn Khanh lại muốn giống lần trước, đúng không?"

"Dạ!" Nhìn Ngạn Khanh nhanh chóng gật đầu, lọn tóc trên đỉnh đầu khẽ đung đưa, thật là đáng yêu, cảm giác một giây sau đứa nhỏ này có thể mọc ra đôi tai cún con lắc lắc cực kì vui vẻ.

"Ai chà, làm sao bây giờ, ta có muốn giúp Ngạn Khanh không nhỉ." Nhìn Ngạn Khanh dạng này, Cảnh Nguyên đột nhiên muốn trêu chọc đứa nhỏ một chút, cố ý làm ra bộ mặt xoắn xuýt, chống cằm suy tư nhìn Ngạn Khanh.

"Tướng quân...... Làm ơn giúp giúp ta......" Ngạn Khanh sau khi nghe xong hơi hốt hoảng chắp hai tay lại, chớp mắt tội nghiệp đáng thương vô cùng mà nhìn Cảnh Nguyên.

"Được rồi, ai bảo ngươi là Ngạn Khanh đâu." Cảnh Nguyên cười cười, Ngạn Khanh vui vẻ nhào tới ôm, Cảnh Nguyên thuận tay đỡ người vào trong lòng ngực, đứa nhỏ không khách khí chút nào đặt mông ngồi vào lòng hắn, nói tướng quân là tốt nhất.

Cảnh Nguyên mỉm cười nói chuyện với hắn, "lơ đãng" nhắc đến Sở công nghiệp sắp chuẩn bị rèn thêm một loại kiếm mới, thậm chí còn chỉ bán giới hạn. Nhưng Ngạn Khanh lần này không cần phải đi mua, đã tiêu hết tiền rồi, Cảnh Nguyên vừa nói vừa nhìn Ngạn Khanh. Nghe được tin tức này Ngạn Khanh ngồi trên đùi hắn cứng đờ một lát, sau đó nhảy xuống, ngồi trên ghế đối diện Cảnh Nguyên, nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn.

"Khụ khụ, tướng quân, Ngạn Khanh có một chuyện muốn nhờ."

"Ồ?" Cảnh Nguyên ra vẻ kinh ngạc, "Là chuyện gì khiến Ngạn Khanh rời khỏi lòng ta qua ngồi nghiêm chỉnh như vậy, muốn nói gì với ta?"

"Ừm, ta muốn." Ngạn Khanh một mặt nghiêm túc nói.

"Muốn cái gì nha, Ngạn Khanh mời nói rõ ràng." Trong lòng Cảnh Nguyên biết rõ nhưng vẫn tiếp một câu như vậy.

"Tiền." Ngạn Khanh một mặt chính trực trả lời như trong dự liệu.

Quả nhiên là vậy.

Cảnh Nguyên chống tay trên bàn mặt mày cong cong quan sát Ngạn Khanh, nhưng thực tế trong lòng ngược lại thở dài. Cảm giác có hơi thất vọng, nhưng cũng không sao, hắn còn nhỏ không hiểu chuyện là rất bình thường. Mục đích trêu chọc đã xong, sau đó, nên cho hay là không cho.

Cho hắn thì lần sau vẫn tái diễn, không cho thì đứa nhỏ không vui vẫn là mình phải đi dỗ.

Thế là Cảnh Nguyên thở dài, cưng chiều mà nhìn Ngạn Khanh, nói:

"Được rồi, cho ngươi mua."

Ngạn Khanh lập tức mất đi vẻ mặt nghiêm túc, phấn khích vui vẻ lại nhào lên:

"Dạ! Cảm ơn tướng quân!"

......

"Ư...... Ngạn Khanh......" Cảnh Nguyên hô hấp bất ổn gọi tên Ngạn Khanh.

"Sao vậy tướng quân." Ngạn Khanh động tác càng không ngừng lại.

Buông ra đôi môi sắp bị cắn rách, Cảnh Nguyên nhỏ giọng nói: "Muốn."

"Tướng quân muốn cái gì, ngài cứ nói, Ngạn Khanh đều nghe tướng quân." Ngữ khí bình thản, nhưng ngón tay lại ác liệt đỉnh cho Cảnh Nguyên không chịu nổi lậu ra một tia rên rỉ.

Thật sự là, bị mình làm hư, Cảnh Nguyên cong eo, ôm gối đầu, vùi mặt vào gối, trầm giọng nói:

"...... Ngươi."

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top