Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【 Ngạn cảnh 】Nhạy bén trưởng bối tính toán bật đèn xanh cho vãn bối có ý xấu phạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【 Ngạn cảnh 】Nhạy bén trưởng bối tính toán bật đèn xanh cho vãn bối có ý xấu phạm thượng

Note: Ngạn Khanh lớn lên thiết lập, bởi vì không muốn đâm thủng tâm tư nhỏ của hậu bối, cũng không nghĩ quá mức trực tiếp đả kích tâm tình của hắn, cho nên trưởng bối đành tạo thành cục diện xấu hổ này: từ chối không hoàn toàn chính là hoàn toàn không từ chối.

____________________________________

Phủ Thần Sách mỗi ngày đều bận bịu không ngừng người đến người đi, nhưng lại ngăn không được Cảnh Nguyên càng ngày càng rõ ràng cảm giác cô quạnh.

Cho đến có một ngày bận công vụ đến đêm khuya, hắn mới vừa trở về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cởi áo, chỉ là đột nhiên muốn mở cửa sổ cho thoáng gió, ngoài ý muốn phát hiện trên đường giăng đèn kết hoa, khắp nơi lung linh sáng bừng tràn ngập ánh đèn, đủ loại hình dạng đủ loại màu sắc.

Lúc này hắn mới hoảng hốt nhớ ra, sắp tới ngày Tết đoàn viên hàng năm của Tiên Chu.

Không ngờ một năm lại trôi qua nhanh như vậy, thật đúng là thời gian thấm thoát thoi đưa.

Chút buồn ngủ lập tức biến mất, hắn tựa vào cửa ngắm cảnh đèn hoa đăng mỗi năm đều sẽ đổi loại mới, tranh thủ chút thời gian nhàn rỗi cảm nhận không khí ngày lễ.

Trong đầu chợt bật ra vài ký ức quen thuộc.

"Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác Ngạn Khanh cũng đã lớn như vậy rồi, cũng phải rời xa quê hương, bỏ lại trưởng bối là ta mà đi."

"Tướng quân! Ngạn Khanh chỉ là đi ra ngoài La Phù mở mang tầm mắt, vì quân phân ưu, san sẻ gánh nặng cùng ngài, làm sao lại thành vứt bỏ tướng quân mà đi!...... Đến ngày Trung thu hàng năm, Ngạn Khanh bất luận ở nơi nào nhất định sẽ lập tức trở về đoàn tụ với tướng quân!"

Đứa bé kia sợ Cảnh Nguyên vì mình rời đi mà buồn đến xuân thu, cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng, Cảnh Nguyên bị bộ dáng đáng yêu của hắn chọc cười ha hả.

Mặc dù chỉ là cảm khái bông đùa một câu, thuận miệng ước định cũng không cần nhất thiết phải thực hiện, chỉ sợ Ngạn Khanh dù thế nào cũng sẽ thực sự gấp gáp quay về.

Dẫu sao lúc trước để hắn rời đi La Phù khám phá du hành bốn phương cũng là Cảnh Nguyên tự mình yêu cầu.

Còn phải chuẩn bị bánh Trung thu cho hắn, Cảnh Nguyên nghĩ vậy khóe miệng cong lên. Ôi chao, ai mà có thể từ chối dịp Trung thu đoàn tụ với người thân đâu.

Nhưng hắn không ngờ tới, ngày thứ hai còn đang bận bịu công vụ liền nghe được mưu sĩ Thanh Thốc bên cạnh ngữ khí bình thản nói:

"Cảnh Nguyên, kiêu vệ của ngài trở về."

"Ừm." Cảnh Nguyên đáp xong mới phản ứng được: "...... Hở?"

"Tướng quân!!!" Giọng nói thanh thúy còn mang theo non nớt từ thật xa bên ngoài truyền tới: "Tướng quân, Ngạn Khanh trở về rồi --!"

Người trong Phủ Thần Sách đều vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy dáng người nhẹ nhàng thanh thoát vụt qua.

Sau đó trước mắt bao người, nhìn hắn một đường thẳng băng chạy tới, như ngựa không dừng vó phi tới bàn tướng quân ngồi quỳ hai chân, hai tay đặt lên công văn, hai mắt sáng rực ngẩng đầu.

Dạng này, giống y hệt chó con từ bên ngoài chạy về nhà điên cuồng nhào vào trong ngực chủ nhân.....

"Tướng quân! Ngạn Khanh đã trở về đúng hẹn!"

Cảnh Nguyên đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc hiện ra ở trước mắt, có chút hoảng hốt, khẽ cười nói: "Trở về rồi thì tốt, ngươi cứ ra ngoài chơi trước đi, ta còn có không ít việc đâu."

Ngạn Khanh lại không muốn bỏ lỡ thời gian được ở cạnh hắn, không hề nghĩ ngợi liền nói: "Ngạn Khanh ở bên cạnh bảo hộ tướng quân!"

Tại Phủ Thần Sách thì có cái gì cần bảo hộ chứ....

Cảnh Nguyên cười cười tùy ý hắn, trong lòng tự nhủ Ngạn Khanh trở về thật quá nhanh, bánh Trung thu còn chưa kịp chuẩn bị.

Sau đó, một cái bọc giấy nho nhỏ căng phồng đặt trên công văn.

"Tướng quân, Ngạn khanh đem bánh Trung thu cho ngài, Trung thu vui vẻ!"

"......"

Đứa nhỏ này ngược lại thật sự trưởng thành, ai ngờ được có một ngày không phải tìm mình xin tiền tiêu vặt, mà là chủ động bỏ tiền ra mua lễ vật cho hắn.

Ai, thời gian tựa thoi đưa..... Tóm lại, cần phải cẩn thận xử lý chuyện của hắn với Ngạn Khanh.

Cảnh Nguyên từ sớm đã phát giác Ngạn Khanh có tình cảm không tầm thường với hắn, không chỉ đơn thuần là tôn kính trưởng bối, hiển nhiên còn có khao khát vượt qua ranh giới kia.

....Có trời mới biết đứa nhỏ hắn nuôi từ bé tại sao lại có ý nghĩ như vậy với hắn.

Chỉ là hắn nghĩ tâm ý của hài tử đều là nhiệt độ ba phút nhất thời, thậm chí căn bản không hiểu rõ tình cảm của bản thân là gì, qua một thời gian sẽ tự điều chỉnh tốt, cho nên Cảnh Nguyên nhìn Ngạn Khanh "theo đuổi" mình từ trước đến nay đều không ngăn cản, không đả kích lòng tự tôn của hắn, cũng không cổ vũ, lăn lộn thiếu niên đến mơ hồ.

Nhưng mắt thấy Ngạn Khanh nhanh chóng trưởng thành, nhiệt độ đã sớm không chỉ có ba phút, cũng không hề có ý định ngừng....

Nếu vẫn giống như xưa, thái độ lập lờ nước đôi, chuyện này tiếp xuống không ổn.

Ngạn Khanh ngồi bên cạnh hắn ngoan ngoãn chờ đợi, một câu không nói, nhưng ánh mắt đặt trên người Cảnh Nguyên lại nóng rực, không chỉ có Cảnh Nguyên không thể tập trung làm việc, người bên cạnh cũng nhìn không nổi.

"Cảnh Nguyên, công việc của ngài vẫn là để ta phụ trách một phần, Ngạn Khanh hiếm khi trở về, hai người nên vui vẻ ôn chuyện một chút."

"Thật sao Thanh Thốc tỷ tỷ! Lát nữa Ngạn Khanh mời tỷ tỷ bánh Trung thu!!"

"...... Bánh Trung thu thì miễn đi, chỉ là hi vọng ngươi đừng nên ở lại đây ảnh hưởng sự chú ý của mọi người."

"Tại sao....?"

Cảnh Nguyên ho nhẹ hai tiếng đứng lên: "Đi thôi Ngạn Khanh, chúng ta ra ngoài đi."

Đi ra ngoài thực ra là về viện phủ, hắn sai sử Ngạn Khanh pha ấm trà cùng hắn ôn chuyện trong đình viện, giả bộ tò mò hỏi chuyến đi nhiều ít thú vị , đây là chủ đề hợp lý nhất cũng là thường thấy nhất giữa quan hệ trưởng bối và hậu bối, nhưng Ngạn Khanh hiển nhiên không thích nói cái này, rất nhanh liền đổi chủ đề.

"Tướng quân, Ngạn Khanh nói được thì làm được, quay về đúng như ước hẹn, có phải là nên có ban thưởng?"

Thật sự là lanh lẹ tinh quái, Cảnh Nguyên cười lấy túi tiền của mình đưa trước mặt hắn: " Tùy ý ngươi muốn mua cái gì, ngày thường vung tay quá trán đã quen, nhất định là dạo này không đủ xài."

Ngạn Khanh nghe thấy nhíu mày, không cần suy nghĩ đã đẩy túi tiền lại vào tay Cảnh Nguyên, còn thuận thế cầm tay Cảnh Nguyên không buông.

"......"

"Tướng quân, Ngạn Khanh đã không phải là hài tử, sẽ không còn vung tay quá trán khiến tướng quân lo lắng, còn có, Ngạn Khanh muốn được thưởng cái khác."

"Tốt, muốn cái gì thì mau nói nha." Cảnh Nguyên chỉ mong hắn nhanh buông tay.

Đứa nhỏ này đã dám trực tiếp động tay sao?

Ngạn Khanh hai mắt tỏa ánh sáng, muốn nói gì đó nhưng lại ngừng, nghĩ đến cái gì sau đó nói: "Có thể đợi đến Trung thu, tướng quân dẫn ta đi ngắm hoa đăng được không?"

Kể từ khi có một năm dưới ánh đèn hoa đăng Ngạn Khanh nói về sau hàng năm đều muốn cùng tướng quân trải qua tết Trung thu, không có bất kỳ người nào quấy rầy, Cảnh Nguyên lại luôn là từ chối có việc, rốt cuộc không dẫn hắn đi thêm lần nào nữa.

Hiện tại dùng lý do bận rộn công vụ, chỉ sợ rất khó có thể lừa qua hắn.

Cảnh Nguyên không đáp lại cũng không động viên, nhưng cũng không muốn Ngạn Khanh thương tâm, xác thực rất nhiều năm đã không dẫn Ngạn Khanh đi ngắm hoa đăng, hắn đồng ý.

"Thật sao?!" Ngạn khanh vui vẻ đến dường như mọc ra cái đuôi lắc lư điên cuồng: "Vậy thì ngày mai tướng quân tuyệt đối không thể viện lý do nữa!"

"Cái gì gọi là viện lý do?" Cảnh Nguyên cảm thấy buồn cười: "Chẳng lẽ theo ý của ngươi ta là người không giữ lời sao?"

"Dĩ nhiên không phải!" Ngạn Khanh hai tay nắm thật chặt Cảnh Nguyên, cầm hai tay áp vào má mình, đôi mắt ngậm nước long lanh nhìn hắn: "Tướng quân là tốt nhất."

Cảnh Nguyên nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Bất luận cái gì trạng huống hắn đều có thể bày mưu nghĩ kế nhẹ nhàng giải quyết, duy chỉ có Ngạn Khanh là phần xương mềm của hắn, cũng không có kinh nghiệm, chỉ có thể tận lực gặp chiêu nào phá chiêu đó, nhưng hiện tại xem ra thất bại toàn tập.

Ngạn khanh không có chút nào bị hắn thỉnh thoảng nhắc nhở kéo giãn khoảng cách trưởng bối vãn bối mà ảnh hưởng, trái lại hành vi càng ngày càng quá phận.

"Lớn như vậy rồi còn nũng nịu." Cảnh Nguyên rút tay về: "Đừng làm thế trước mặt người khác, sẽ bị chê cười."

Rút tay ý tứ là muốn cho Ngạn Khanh biết hành vi này không thích hợp, nhưng Ngạn Khanh nhìn qua không có chút nào tiếp nhận dụng ý của hắn, cười càng tươi rói hơn.

"Ngạn Khanh đã biết!"

Haiz......

Ngày thứ hai còn chưa đến giờ tan tầm Ngạn Khanh đã đến Phủ Thần Sách chặn cửa, cho dù Cảnh Nguyên nói sẽ không lỡ hẹn, hắn cũng không yên lòng, còn mang theo một đống bánh Trung thu đến mời nhân viên ăn, Cảnh Nguyên biết hắn có ý tứ gì, là muốn cho người khác nhìn hắn, không để hắn chạy.

Thanh Thốc sắc mặt nhìn qua cũng không tốt.

"Cảnh Nguyên, ngài hôm nay vẫn nên tan ca sớm đi, gần đây không có công vụ gì trọng yếu, giao cho chúng ta là được."

"Hừm? Làm sao vậy được, hôm qua đã phiền mọi người rồi."

"Không sao, dù sao gần đây ngài hẳn là rất vất vả."

Vất vả?

Cảnh Nguyên muốn phản bác một chút, Thanh Thốc mặt lạnh mà nói: "Thuộc hạ cả gan nhắc nhở ngài một câu, từ chối không hoàn toàn, chính là hoàn toàn không từ chối.

Cái gì......

Cảnh Nguyên vậy mà một lát sau mới phản ứng được, trong lòng cười khổ, chẳng lẽ đến mức người ngoài cũng đã nhìn ra?

Là phương diện này hắn xử lý quá không đúng cách, hay là Ngạn Khanh biểu hiện càng ngày càng rõ ràng?

Vì không ảnh hưởng người khác ngắm hoa đăng, Cảnh Nguyên và Ngạn Khanh đợi trong phòng đến tận khuya mới xuất phát, còn cố ý tìm một nơi hẻo lánh, dù vậy Ngạn Khanh cũng rất vui vẻ.

Hôm qua không nói lời nào về chuyện chu du bốn phương, hôm nay lại ở bên tai Cảnh Nguyên nói không ngừng, Cảnh Nguyên ngược lại khá thích bầu không khí như vậy, không cần đau đầu lo lắng chuyện khác, chỉ yên lặng lắng nghe, ánh trăng dịu dàng, bầu không khí hòa hợp ấm áp.

Thẳng đến Ngạn Khanh chủ động dừng lại, từ trong túi lấy ra một kiện đồ nhỏ.

"Tướng quân, đây là tín vật ta mua được từ cái tinh cầu đã từng bị hủy diệt sau đó phục hưng kia." Hắn đứng lên vòng qua sau lưng Cảnh Nguyên : "Nghe nói đây là bùa hộ mệnh cho du khách xa nhà mong ước trưởng bối ở nhà mạnh khỏe, Ngạn Khanh có thể đeo lên cho ngài không ?"

Tuy miệng nói như vậy, tay Ngạn Khanh cũng đã trực tiếp đem vật kia đeo trên cổ Cảnh Nguyên

"Thế nào tướng quân? Thứ này rất nhỏ, ngài có thể giấu ở trong áo, ngài vì Ngạn Khanh đeo lên khóa trường mệnh, Ngạn Khanh cũng muốn vì ngài đeo lên bùa hộ mệnh này."

Cảnh Nguyên cúi đầu nhìn, không nhịn được bật cười.

Đứa nhỏ này thật sự cho là mình trưởng thành, kiến thức sâu rộng, vậy mà dám cầm tín vật của tinh hà khác đến lừa bịp hắn

Đây là cái gì hi vọng trưởng bối mạnh khỏe bùa hộ mệnh, rõ ràng là cái nào đó tín vật định tình, mà lại không chỉ là tín vật đính ước đơn giản, chính xác hơn là tuyên bố người này thuộc về mình, không cho phép bất luận kẻ nào lại nhòm ngó.

Ngạn Khanh đeo lên dây hạt châu kia trực tiếp đập thẳng vào mặt hắn.

Nếu là trước kia, hắn tùy tiện vài câu coi như xong, nhưng nhớ tới lời Thanh Thốc hôm nay nhắc nhở, tuyệt đối không thể lại tiếp tục mập mờ nữa.

Ngón tay ôm lấy dây chuyền ngọc kéo xuống ngăn cản Ngạn Khanh buộc lên, sau đó quay đầu nhìn về hắn cười: "Sợ là bị người ta lừa gạt thảm rồi, vì bán được giá tốt nên cố ý nói sai để lấy lòng người mua."

"Hả.....?" Ngạn Khanh mở to hai mắt, một bộ hết sức kinh ngạc biểu lộ: "Tướng quân ngài đang nói cái gì?"

Cảnh Nguyên ngón tay dùng lực, đem dây chuyền ngọc triệt để kéo xuống, nắm trong tay mình.

"Thứ này là để tuyên bố đánh dấu người khác, ngươi đeo lên cho ta, là muốn khiến ta ngày mai thành trò cười cho toàn bộ La Phù sao?"

Ngạn Khanh luống cuống: "Cái này! Làm sao có thể......!"

Cảnh Nguyên cười đem Ngạn Khanh kéo qua, trả dây chuyền đưa về trong tay hắn: "Cầm lấy đi, tiền tiêu cũng không lãng phí, ngươi sớm muộn cũng sẽ gặp gỡ người thích hợp, tặng cho họ, dù sao người kia chắc chắn không phải ta."

Lời này nói rất rõ ràng ý tứ, Cảnh Nguyên còn là lần đầu tiên trực tiếp cho hắn cái thống khoái, mắt thấy Ngạn Khanh biểu lộ càng ngày càng trầm thấp, hắn chỉ có thể làm như không nhìn thấy, cười vỗ vỗ đầu của hắn, như cũ an ủi hắn.

"Lần sau nếu ghé lại nơi đó, phải đi tìm người đã lừa gạt ngươi kia một phen."

Chí ít đứa nhỏ này lần sau sẽ không tiếp tục ra vẻ, ở trên người mình đánh chủ ý sai lầm

Mới vừa nói người trong lòng của hắn tuyệt đối không phải mình, thái độ cũng rõ ràng hơn, Ngạn Khanh đứa nhỏ này thông minh từ bé, nhất định có thể lĩnh hội ý tứ trong đó, còn lại cần hắn tự mình điều chỉnh.

Cảnh Nguyên vẫn cảm thấy Ngạn Khanh từ đầu đến cuối ôm hi vọng, là bởi vì chính mình trước kia thái độ không đủ rõ ràng, hoặc là do hắn mơ hồ không hiểu được, hiện tại phân định rõ ràng, nhất định có thể giúp Ngạn Khanh nhìn kỹ lại.

Ngạn Khanh từ trước đến nay nhu thuận hiểu chuyện, đây cũng là điều hắn thích ở Ngạn Khanh, hiện tại cũng coi là trưởng thành, nhất định có thể phân rõ lợi và hại, làm ra phán đoán chính xác.

Tóm lại, Cảnh Nguyên cảm thấy đột nhiên từ mập mờ không rõ chuyển thành xác định giới hạn, là để Ngạn Khanh hiểu rõ hiện thực, hắn tuyệt đối không nghĩ ra dạng này ngược lại gia tốc tình huống ngày càng nhanh, ngày càng chệnh hướng.

Đem mặt dây chuyền trả lại Ngạn Khanh, chuẩn bị rút về, tay đột nhiên bị cầm thật chặt.

"Tướng quân......" Ngạn khanh cười nói: "Có phải là ngài quá lâu không có đến đó? Có lẽ nơi đó từng xây dựng lại, ý nghĩa tín vật cũng có thể thay đổi?"

......

Đây là chim nhỏ cậy mình đôi cánh cứng cáp rồi, dám cãi lời hắn?

"Dù sao thì tướng quân, đây cũng là Ngạn Khanh tâm nguyện, mặc kệ người ta định nghĩa nó ra sao, Ngạn Khanh tâm ý sẽ không thay đổi." Ngạn Khanh bày ra một bộ dáng nhu thuận: "Ngài cầm theo có được hay không? Ngạn Khanh cũng không có cách nào khác báo đáp ngài."

"Tiểu hài tử hiểu được mua lễ vật hiếu kính trưởng bối là rất tốt, ta rất vui vẻ nha Ngạn Khanh."

"Ta không phải tiểu hài tử." Ngạn Khanh ánh mắt kiên định: "Chỉ cho ngài một khối bánh Trung thu không thể được, tướng quân, đây là Ngạn Khanh lần đầu tự mình mua lễ vật cho ngài, bất luận như thế nào ngài vẫn nên nhận lấy nha, dù là đem nó nhét vào trong ngăn tủ cũng được...Coi như là Ngạn Khanh tuổi nhỏ không hiểu chuyện bị ngài chê cười!"

......

Vừa rồi đã chính thức từ chối hắn, Cảnh Nguyên chỉ muốn để Ngạn Khanh nghĩ kỹ lại cho rõ ràng, nhưng tuyệt đối không muốn tổn thương hắn.

Dù sao đã không muốn Ngạn Khanh khổ sở, cũng muốn để hắn không còn ý nghĩ hướng về góc độ sai lệch, Cảnh Nguyên suy tư một chút sau đó rồi mỉm cười nhận lấy dây chuyền.

"Tốt, vậy ta giúp ngươi giữ đồ, chờ ngày nào ngươi có người trong lòng nhớ chạy về chỗ ta đòi lại. Chỉ sợ đến lúc đó ngươi nghĩ lại chỉ xấu hổ đến mức không dám nói."

Ngạn Khanh liền bật cười: "Tạ ơn tướng quân! Ngài yên tâm, tuyệt ~~~ đối nó sẽ không thuộc về ai ngoại trừ ngài!"

"......"

Làm sao cảm giác hắn không có chút nào tiếp thu?

Quên đi, đợi hắn lớn lên sẽ hiểu chuyện, một ngày nào đó sẽ coi chuyện này như lịch sử đen không thể xóa được.

Nghĩ đến thiếu niên luôn dính lấy mình không buông cuối cùng có một ngày sẽ đem toàn bộ tinh lực dồn cho người khác, hắn lại không thể tránh khỏi cảm thấy chút cô đơn, vừa hi vọng Ngạn Khanh có thể trưởng thành hiểu chuyện, lại mâu thuẫn chim nhỏ một ngày sẽ dang cánh cao chạy xa bay, tâm tư của con người thực sự rất phức tạp.

"Trở về thôi, lễ hội đã kết thúc, ngươi cũng nên rời đi, đường quên trách nhiệm của mình."

Ngạn Khanh cũng không dây dưa, rất sảng khoái đáp: "Đã rõ, tướng quân, ta sáng sớm ngày mai liền xuất phát, chuyện bên ngoài ngài cứ yên tâm giao cho Ngạn Khanh!"

Thật sự rất đáng tin cậy, Cảnh Nguyên vui mừng vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Vậy liền giao cho ngươi, đáng giá tín nhiệm của ta."

Mặc dù còn không có giải quyết triệt để , nhưng ít ra vẫn có thể giữ vững lập trường, không để tình thế trở nên tồi tệ hơn

Đương nhiên, chỉ là chính hắn nghĩ như vậy.

Đêm đó, hắn có một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy thiếu niên đứng trước quầy hàng bày rất nhiều đồ vật lạ lùng.

"Thật sao? Nhưng nếu như ta đưa cho người biết ý nghĩa của dây chuyền ngọc này, kiên quyết không nhận thì sao?"

"Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi, dù sao người mình yêu phải tự mình giành lấy! Mặc kệ ngươi dùng cách gì dỗ hắn nhận lấy, phù chú, à không vận mệnh lập tức mở ra, người kia coi như không cách nào chạy thoát!"

Cảnh Nguyên từ trong mộng bừng tỉnh.

......

Rạng sáng hôm sau Ngạn Khanh tiến đến gõ cửa, Cảnh Nguyên tối hôm qua ngủ không ngon, còn có chút buồn ngủ nhập nhèm, nhìn Ngạn Khanh đã chuẩn bị xong hết thảy, chuẩn bị rời đi.

"Tướng quân, Ngạn Khanh chờ không nổi muốn đi tuần hành vì quân phân ưu rồi, bữa sáng cũng không kịp ăn cùng ngài, ta đến đây nói lời cáo biệt."

Cảnh Nguyên nhìn Ngạn Khanh một mặt vô tội cùng khát vọng tràn đầy, luôn cảm thấy hẳn là mình lòng dạ hẹp hòi mới có thể có giấc mơ tối qua, có chút lưu luyến muốn giữ lại tiểu bối sắp đi xa, nhưng hài tử cũng nên thả ra xông pha bên ngoài, không có khả năng một mực giữ ở bên người.

Cảnh Nguyên đứng dậy xuống giường: "Đợi ta thu thập xong sẽ tiễn ngươi một đoạn."

"Không cần đâu, tướng quân!"

Ngạn Khanh vừa nói thình lình xông tới, Cảnh Nguyên còn hơi buồn ngủ lơ mơ cúi đầu xỏ giày, cảm giác Ngạn khanh nhanh chóng tiến lại gần, hạ người xuống

Sau đó gương mặt bị một mảnh mềm mại áp vào.

"......!"

Cảnh Nguyên toàn thân lông tóc cơ hồ nổ tung, trong nháy mắt thanh tỉnh.

Ngạn Khanh hoả tốc mà hôn má hắn một chút rồi nhanh chóng rút lui, sau đó lùi về phía sau quay người chạy mất.

"Tướng quân, ta đi đây! Trung thu sang năm sẽ trở lại đoàn tụ với ngài !"

Cảnh Nguyên căn bản không có thời gian phản ứng, Ngạn Khanh vừa lòng thỏa ý nhanh chóng thành công thoát thân, để lại Cảnh Nguyên một người cứng đờ tại chỗ.

Há lại chỉ có gan động tay, miệng cũng dám lên!

Cảnh Nguyên cảm thấy tình hình này so với mình nghĩ còn nghiêm trọng hơn, xem ra không thể xoay chuyển được đứa nhỏ này nữa.

Lập tức nghĩ đến giấc mơ hôm qua, Cảnh Nguyên cảm thấy rất không ổn, đứng dậy mở ngăn tủ lấy vật kia ra.

Mặc kệ giấc mơ kia có phải thật hay không, hắn phải đem thứ này ném đi.

Nhưng khi Cảnh Nguyên cầm nó lên, chung quy vẫn là không thể hạ thủ được, mà Ngạn Khanh đã đi rồi, bây giờ ném đi cũng vô ích.

Mang theo tâm tư tê dại đi tới Phủ Thần Sách, vừa ngồi xuống, Thanh Thốc liền đưa cho hắn một phong thư.

"Đây là Ngạn Khanh cho ngài, nói là nhất định phải giao tận tay."

"......"

Cảnh Nguyên nhận lấy, suy nghĩ một chút vẫn là mở ra, nội dung trong thư cũng không nhiều, lại khiến cho hắn trong nháy mắt suy nghĩ hỗn loạn.

'Ngạn Khanh rời đi, nhưng ngài nhận lấy dây chuyền ngọc này là khích lệ lớn nhất đối với ta, tuyệt đối nó sẽ không có cái chủ nhân thứ hai, vĩnh viễn sẽ không.'

'Hãy để dây chuyền này thay ta làm bạn với tướng quân, sang năm gặp lại."

Phủ Thần Sách bận rộn, vị tướng quân tối cao bất ngờ phát ra một tiếng thở dài đầy phiền muộn, lại cười khổ

Xem ra có một số việc là hắn không thể xử lý, tỉ như chuyện này, hắn triệt để bị lật xe, triệt để thua cuộc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top