Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【 Ngạn cảnh 】 Xanh lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngạn Khanh đang từ Sở Công Nghiệp chạy về phủ, đụng phải Thanh Đồ đang chọn quần áo.

Quần áo không phải chọn cho cô, là chọn cho Cảnh Nguyên. Nghe Thanh Đồ nói, mấy ngày trước cô kéo tướng quân tới đây lựa đồ, kết quả là chọn mấy bộ quần áo may sẵn rẻ tiền nhất, trộm thanh toán trước rồi sủi mất dạng -- Thanh Đồ cực kì thất vọng.

"Người không biết còn tưởng là Phủ tướng quân bạc đãi hắn. Tướng quân không xem trọng việc này, thế nhưng tiệm người ta nghĩ như thế nào? Nếu như đến cả Phủ Thần Sách còn không có tiền, La Phù sợ là cũng không xong."

Ngạn Khanh trợn tròn mắt, Thanh Đồ tỷ tỷ không phải là đang nhắc khéo nói hắn mua kiếm quá đà? Sau đó hai tay kéo áo cô, ngửa đầu nói:

"Ta cùng cô chọn! Nhất định sẽ chọn một bộ vừa có giá thật tốt còn vừa đẹp mắt."

Ngạn Khanh cũng thường xuyên đến Sở Công Nghiệp, mấy ngày trước hắn còn mua một đôi bông tai mới. Lỗ tai là đầu năm mới bấm, cảm giác mới mẻ còn chưa hết, ngoại trừ đi chọn kiếm, hắn cũng sờ lên nghịch bông tai hai ba lần một ngày.

Vành tai nho nhỏ một điểm xanh, không phải xanh thẫm cũng không phải xanh lục, là loại xanh lam làm từ sứ thượng hạng nhất của La Phù.

Bỏ qua việc này. Ngạn Khanh đi một vòng, chọn lấy một bộ vàng tươi.

"Cái màu sắc này phối với Thần Quân, thậm chí có thể mặc trên chiến trường."

"Phối cùng màu không chắc là đã phù hợp, huống hồ Thần Quân cũng không phải lúc nào cũng có thể gọi ra."

Lại đi thêm hai vòng, Ngạn Khanh chọn ra một bộ màu đỏ trắng. Nhưng nhìn lại một lượt, lại lắc đầu.

"Tướng quân mặc đồ đỏ rất đẹp mắt, đáng tiếc chính là mỗi ngày đều mặc đồ đỏ rồi."

Thanh Đồ cười cười cũng lắc đầu theo: "Đỏ rất tốt, có uy thế, lại không đến mức quá trang nghiêm, là màu sắc rất đẹp."

Đỏ trắng không được, vàng cũng không được, vậy tướng quân thích màu gì? Ngạn Khanh nhếch miệng một hồi, trong đầu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, từng cái một so lên trên người tướng quân, lúc thì tươi cười, lúc thì nghi hoặc, rối loạn một lúc, tâm tư lại trôi dạt về viên xanh xanh nhỏ trên tai mình.

"Tướng quân không mặc màu xanh lam phải không?"

"Xác thực rất khó gặp. Ta đến làm việc ở Phủ thần sách nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy qua. Không biết tướng quân lúc còn trẻ có từng mặc hay không."

"Quần áo của Vân Kỵ quân, là màu lam nhạt, tướng quân chắc chắn đã từng mặc.

Thanh Đồ cười: "Tướng quân khi đó, bây giờ còn có mấy người đã từng nhìn?"

Ngạn Khanh cũng chưa bao giờ thấy.

Hắn lập tức có chủ ý, nhảy vào một khu xanh xanh đỏ đỏ, chọn một bộ xanh nhạt phối trắng.

Thanh Đồ nhìn hồi lâu: "Thật sự đẹp mắt, chỉ là không hợp với khí chất của tướng quân cho lắm?"

"Cái này thì sao?"

"...Lần này vốn là muốn chọn cho tướng quân một bộ lễ phục, bộ này thiết kế... có hơi bình thường"

"Thế còn cái này!"

Cầm áo lên nhìn kĩ hơn, mới biết Ngạn Khanh kì thực khá là có mắt nhìn. Chất liệu sờ lên vô cùng tốt, man mát lại chắc tay, vạt áo rủ xuống như nước chảy, phần đuôi trong suốt, tinh tế đẹp mắt. Đặc biệt là màu sắc hơi nhạt so với màu lam bình thường, La Phù thích nhất là loại màu sắc sứ thanh này, vừa diễm sắc tinh mịn, lại như làn nước xuân phong dịu dàng.

Thanh Đồ lần này thật sự hứng thú: "Cũng thật hợp đôi với quần áo của ngươi."

Ngạn Khanh quen thuộc nhất là mặc màu này, không chỉ quần áo, tua kiếm, dây chuyền, còn có viên lam ngọc trên tai..... Nhiều không kể xiết.

Thanh Đồ bận ngắm nghía áo choàng, chợt không có nói tiếp. Lại nhìn bộ dáng của thiếu niên, trong đầu hiện lên ý nghĩ gì đó, viên lam ngọc trên tai, bị đỏ nhạt bao quanh.

"Ôi, làm sao mà thẹn thùng? Ngươi đi chọn một bộ màu đỏ, không phải là được rồi sao?"

Ngạn Khanh không đáp.

..... Tướng quân mặc xanh, hắn mặc màu đỏ, làm sao mà được?

"Cũng không phải đem quần áo của ngươi cho Tướng quân mặc, nóng nảy cái gì nha?" Thanh Đồ nhìn buồn cười, đem quần áo đưa về tay Ngạn Khanh, hắn liền đỡ lấy, cô khoa tay: "Còn phải kéo Tướng quân đến nữa, không là sẽ không vừa đâu. Ngươi nhìn này, phần eo chiết lại, đường ngực tốt nhất nên thả lỏng, vạt áo cũng sửa dài hơn, sẽ càng đẹp."

Ngạn Khanh ôm áo, để Thanh Đồ ở phía trên vẽ từng đường trên áo, hai cánh tay của hắn cứng đờ lại. Đừng oan uổng hắn, không phải vì mệt mỏi. Chỉ là Thanh Đồ tỷ tỷ, người này có chỗ nào là giống như đang vẽ lại đâu, càng nói càng quá mức, không biết hắn còn đang ôm trong ngực là cái gì sao.

Cuối cùng cũng thảo luận xong, Ngạn Khanh đem đồ thả lại. Hai người quyết định chọn bộ này, nhưng mà cần chờ tướng quân, hiện tại muốn gấp cũng không được.

Ngạn Khanh và Thanh Đồ trở về, dọc đường đi hắn chỉ nghĩ đến bộ quần áo kia. Xanh lam rất đẹp, tướng quân mặc vào nhất định sẽ không khó coi. Chỉ là cảm giác còn có hơi thiếu....thiếu một cái gì đó.... như một nét hoàn thiện cuối cùng cần điểm xuyết lên....

"Tướng quân vì sao không bấm lỗ tai?"

"..... Ta cũng không biết chi tiết. Nhưng thân thể tóc da di truyền là của cha mẹ, không dễ thay đổi. Người Tiên Châu để tóc dài, cũng chính là lí do này. Tướng quân có lẽ cũng không ngoại lệ, giữ gìn đôi tai nguyên dạng, cũng là một phần máu thịt trời ban.

Lời này nói ra, Ngạn Khanh đã biết nét hoàn thiện cần điểm xuyết là cái gì.

Là một nét bút, một nét xanh lam─

Điểm trên vành tai của Tướng quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top