Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hình nhân (2) - Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần tiếp theo của fic onahole tm, phải tách ra vì quá dài.
_____________________

Mobtm hardcore, bạch thanh ở cuối (chút xíu).
_________________

A, a..... Dừng lại, dừng lại......"

"Đừng nỉ non thế nữa, ngươi không muốn hỏi bọn ta gì sao?"

Thanh Minh bị ghì chặt trên giường, bao quanh bởi năm sáu tên đàn ông lực lưỡng. Hai tay hắn bị trói ra sau đầu, còn hai chân thì bị cánh tay của người đàn ông phía sau dạng lên hết cỡ thành hình chữ M. Phía trước hắn đang được hai tên khác nhiệt tình chăm sóc, dương căn bé nhỏ được sục liên hồi, lỗ nhỏ cũng được liếm láp bôi trơn, để chuẩn bị cho công đoạn dài phía sau.

Cảm giác này giống hệt với những lúc Thanh Minh lên cơn hứng tình. Và hơn hết, cái thứ kia.... Thanh Minh sợ hãi nhìn vào con búp bê cũng đang được nhiệt tình ôm ấp, trong đầu mường tượng ra đủ thứ tại sao. Rằng bọn chúng đang làm gì, con búp bê trông hao hao hắn đằng kia là sao, và cách để thoát ra khỏi nơi này. Trong gian phòng giờ chỉ còn thanh vỏ kiếm bị ném xuống nền đất, do cú trượt ngã lúc nãy của Thanh Minh đã khiến hắn rút trượt lưỡi kiếm ra ngoài. Nhưng nếu có thể đợi đám người này sơ hở, hắn vẫn có thể tìm cách thoát ra.

"Thiếu hiệp xem nè, ngươi thấy thứ này dễ thương chứ?"

Ngón tay phía dưới vẫn khuấy đảo liên tục bên trong lỗ huyệt khi Thanh Minh vẫn còn mải mê suy nghĩ.

Khôn Sa giơ lên con hình nhân nhỏ trước mặt Thanh Minh. Hắn bóp chặt con búp bê, đưa lưỡi liếm láp khắp mình thứ đồ chơi dâm dục.

"Hả, c-cái gì vậy?...."

Kích thích được truyền đến khiến Thanh Minh khổ sở vặn vẹo người, cơ thể ngày càng hừng hực nóng. Đám nam nhân vẫn liên tục đút ngón tay ra vào lỗ hậu của hắn. Những tên không có gì làm cũng cố cọ cọ con cặc cương cứng xoa xoa khắp mình Thanh Minh. Và ngay lúc ấy, hắn đã thấy.

Khôn Sa đâm thẳng cặc hắn vào trong mình con búp bê. Thanh Minh liền giật mình, hắn nảy lên, đầu ngửa ra sau, tròng mắt dựng ngược, không nhịn được mà rên lớn. Dịch bôi trơn trào ra từ cái lỗ bên dưới, nhiễu khắp sàn. Kích thích dồn dập từ cả hai nơi truyền đến đã khiến hắn không thể giữ mình được nữa. Tinh dịch trắng đục bắn lên, tưới ướt cơ thể ửng đỏ của Thanh Minh.

"Cái, hức, cái thứ đó...."

"Đây hả? Thứ này chính là âm đạo của thiếu hiệp đó."

Khôn Sa khúc khích cười, con cặc cứng ngắc mạnh bạo dập liên hồi vào thứ hình nhân mềm mại.

Theo từng cú nắc cặc của hắn, Thanh Minh cảm nhận được bụng dưới mình căng phồng lên. Hắn muốn gập mình lại, muốn tự mình vuốt ve cặc nhỏ đã rỉ đầy nước, nhưng tứ chi bị ghìm chặt lại không sao cử động nổi. Đầu vú sưng cứng như hạt đậu bị đám đàn ông vây quanh chơi đùa đến đỏ ửng. Nhìn thấy Thanh Minh bị chơi đến điên đảo, làm đám đàn ông vây quanh sướng đến nỗi tốc độ vuốt cặc ngày càng tăng.

"Có sướng không? Thiếu hiệp? Bị đám người vốn chỉ cần búng tay là có thể giết gọn chơi cho thành thế này có sướng không?

"Không, không.... Chết tiệt, ngươi câm mồm lại!"

Từng dòng tỉnh bắn xối xả lên mặt của Thanh Minh, nhuộm cơ thể hắn bóng nhẫy tinh dịch. Sự nhục nhã len lỏi trong cơn hứng tình, Thanh Minh cố gắng đưa tay xuống che đi khuôn mặt đỏ bừng, hắn không muốn nhìn thấy thảm cảnh hiện tại của bản thân, càng không muốn để đám người này chứng kiến Thanh Minh bị địt đến rã rời. Nhưng từng cú thúc bên dưới như nhắc nhở hắn, khiến hắn không nhịn được mà tủi thân chảy nước mắt. Cả hai kiếp, hắn đều chưa từng bị đối xử thảm hại như thứ kỹ nữ rẻ tiền thế này.

Khôn Sa địt càng lúc càng nhanh, bốn ngón tay bên dưới cũng ra sức vần vò bên trong lỗ hậu Thanh Minh. Dịch ruột chảy ra như suối, thấm ướt cả khăn trải giường trắng tinh.

"Chết tiệt.... lũ chết tiệt.... chậm, chậm lại......"

"Có biết đây đã là tình huống như nào rồi không? Vẫn còn sức chửi người? Lồn dâm này phải bị địt chết mới ngoan được."

Khôn Sa phía bên kia rùng mình, bắn đầy vào bên trong thứ hình nhân giả. Cùng lúc ấy, đám người cũng coi như chuẩn bị xong xuôi, rút cả bốn ngón tay ra, tạo tiếng "póc" một cái. Nước dâm đã nhiễu ướt cả bàn tay dày. Đám người lật Thanh Minh nằm sấp xuống, dùng tay banh cánh mông mềm mại ra.

Lỗ hậu trống không làm Thanh Minh bừng tỉnh, hắn liếc ra sau, thấy đám người vây quanh kề sát đầu cặc vào mép lỗ hậu, hoảng hồn run giọng.

"Các, các ngươi.... khoan đã, tha cho ta đi, các ngươi vậy mà vẫn chưa thỏa mãn ư??"

Con cặc chuẩn bị đưa vào lỗ sau liền dừng lại, rồi đột nhiên, đâm lút cán vào đằng sau Thanh Minh. Tròng mắt hắn trợn lên trắng dã, kêu lên một tiếng dài, không thể tin được mà nhìn chăm chăm về phía sau.

"Thỏa mãn gì chứ. Nãy giờ chỉ có mình đạo trưởng đây bắn thôi, chúng ta đâu có được chơi đùa gì?"

"Bây giờ mới là lúc bắt đầu, Thanh Minh thiếu hiệp ạ."

Bàn tay nâng cằm hắn lên, quay lại về phía trước. Tên võ giả lực lưỡng dùng ngón cái ấn vào hàm dưới Thanh Minh, ép mở miệng, rồi cũng đút thẳng con cặc to dài vào sâu trong cổ họng. Mùi cặc đàn ông ngay sát mũi khiến Thanh Minh tái mặt buồn nôn, nhưng đầu khấc chặn giữa cuống họng lại khiến hắn chỉ biết bất lực nuốt về.

"Đừng cắn nhé, tiểu đạo trưởng. Làm vậy không vui đâu."

Chưa đợi cho Thanh Minh kịp làm quen, gã ác tặc đã hung hăng giã cặc liên tục bên trong cuống họng thiếu niên. Đằng sau cũng đã cắm sâu vào trong hậu huyệt, nắc tới tấp. Gã phía sau vừa đụ, vừa tàn nhẫn bóp chặt eo hắn, dấu tay in hằn vết xanh tím, vừa địt, gã vừa ra sức tát vào cánh mông hắn. Thanh Minh giờ như miếng mồi ngon cho đàn sói đói, cả người hắn đều có dấu hôn mút trông thảm muốn chết.

Thanh Minh bị địt từ hai phía chỉ biết rên ư ư trong họng, đầu lưỡi cố gắng đẩy cái thứ dương căn to lớn ra khỏi miệng. Kích thích bất ngờ làm gã kia không kịp phòng bị, lập tức bắn ngập họng hắn.

"Nuốt hết đi, Thanh Minh đạo trưởng."

Gã bịt mũi Thanh Minh lại, tay kia ghì sát mái đầu hắn vào căn cặc của gã, lông mu rậm rạp cọ quét đầu mũi hắn. Bị đẩy sâu xuống họng, Thanh Minh chỉ còn cách nhắm chặt mắt cố nuốt xuống dòng tinh tanh tưởi. Gã ác tặc bắn không ngừng, đến khi Thanh Minh tím tái mặt mũi vì thiếu khí mới buông hắn ra.

Dáng vẻ Thanh Minh bị sặc tinh, cả mặt nhớp nháp dịch trắng quả là kích thích. Gã kia vừa bắn liền có gã khác thế vào, không nhịn được mà nhấn đầu kéo lưỡi Thanh Minh, tiếp tục bắt hắn bú cặc. Thanh Minh cố níu giữ chút phản kháng cuối cùng, cố gắng lắc đầu đẩy con cặc đang vỗ vỗ vào bên má.

"A....a....ưm.....đừng, đừng có nắc nữa mà.... Rốt cuộc, hu, các ngươi muốn cái gì.....!!"

Phía sau hắn vẫn không ngừng nắc. Con hình nhân phía cạnh giường cũng được đám đàn ông thay phiên sử dụng trong lúc đợi được giã nát Thanh Minh.

"Sao? Thiếu hiệp đây đã mệt rồi à? Mang danh Hoa Sơn Kiếm Hiệp mà cũng chỉ đến vậy thôi hả?"

"Đám kỹ nữ ngoài kia sức còn bền hơn cả thiếu hiệp đấy, ngươi nên biết tự xấu hổ đi chứ."

Không kẻ nào có ý định nghe hắn nói, chúng chỉ chăm chăm vào việc chơi chết Thanh Minh. Gã đằng sau rốt cuộc cũng bắn, tinh dịch đầy ứ tràn ra ngoài từ lỗ huyệt, chảy xuống đệm giường. Gã lật người Thanh Minh lại. Làn da trắng giờ đã phớt hồng, khắp nơi toàn là dấu hôn ngân. Cơ thể giờ yếu đuối bất lực, hắn chỉ còn cách cố gắng thấp giọng mà nỉ non van xin.

"Tha, tha cho ta đi mà...... Rồi, rồi sau các ngươi muốn gì, ta sẽ trả cho hết-"

Gã ác tặc nghe vậy cười khẩy, nắm lấy miệng Thanh Minh mà bóp.

"Xin tha đấy à, vậy lúc ngươi giết huynh đệ của ta, bọn họ cầu xin ngươi có tha không?"

Đương nhiên là không, sao hắn có thể tha cho đám ác tặc ngông cuồng này? Nhưng Thanh Minh không dám thốt ra lời phía sau, chỉ có thể giương mắt tỏa sát khí về phía kẻ đằng trước.

"Nhìn cái bộ mặt xấc xược này xem. Nãy giờ dạy dỗ ngươi quả thật vẫn chưa đủ mà."

Đám đàn ông lại vây lấy Thanh Minh, nụ cười của bọn chúng giờ chẳng còn nhân tính. Thanh Minh không thể chạy, hắn cố gắng lùi lại sát mép giường, lại đụng phải gã đằng sau, với dương căn dựng đứng từ lúc nào. Gã ôm siết lấy thắt lưng Thanh Minh, thầm thì với tông giọng đầy ý cười.

"Hoa Sơn Kiếm Hiệp, ngươi đừng hòng thoát khỏi đây thêm lần nào nữa."

______________________

"A...huhu.....dừng lại, làm ơn mà...."

Thanh Minh bị ôm nhấc bổng khỏi mặt đất, làm thành tư thế xi tiểu, cơ thể nảy giật lên theo mỗi cú nắc của gã đằng sau. Gã thổ phỉ bấu lấy đùi trong của hắn, điên cuồng thúc cặc vào trong lỗ hậu nóng ướt. Đầu óc quay mòng mòng, hắn cảm thấy phía dưới của mình sắp bị mài đến cháy luôn rồi......

__________________

"Hu.... hức, đau, đau quá đi..."

Thanh Minh ngồi trên người một gã nam nhân, đầu gục xuống, hai vai rủ về trước, run rẩy liên hồi, phía sau còn có thêm kẻ nữa nắm hông đẩy eo, lỗ hậu bị cả hai căn cặc chen chúc đẩy vào, miệng huyệt bị nong rộng đến không còn nếp nhăn. Vú bị mút đến sưng tấy như phụ nữ, cơ thể như bị rút cạn sức lực, giờ hắn chỉ còn có thể phó mặc nhục thể cho đám đàn ông chơi đùa, bản thân thì yếu ớt kêu rên.

Nhưng trong cơn nhục nhã tưởng chừng như vô tận ấy, hắn đã cảm nhận được một vài cơn tê dại thoáng qua. Cơn tê dại mỗi khi con cặc căng cứng kia nghiền qua tuyến tiền liệt, làm thần trí hắn trở nên mơ hồ....

________________

"A...a....ưm, a.... Thoải, hức,.... thoải mái quá đi.... Hức, đừng, đừng dừng lại mà, a..."

"Thiếu hiệp ơi, cái đó gọi là 'sướng' đó. Từ giờ mỗi khi thiếu hiệp muốn bắn thì đều phải nói vậy nha."

Đã ba canh giờ trôi qua, Thanh Minh thực sự đã bị địt đến mất trí. Giọng lạc cả đi, nhưng cảm giác hứng tình mới mẻ thật sự khiến hắn cuốn vào mà không dứt ra được.

Cơ thể bị vần vò nát tươm, không còn nơi nào có thể nhìn thấy một mảnh da lành lặn. Thanh Minh nở nụ cười ngờ nghệch, tứ chi buông thõng để mặc cho đối phương thoải mái địt vào.

"Mới thế mà đã từ bỏ rồi? Đúng là thứ đĩ dâm."

Đám người kia cũng như cuốn theo bầu không khí mà quên đi mục đích ban đầu là giết chết Thanh Minh. Cơn nứng lấn át lý trí, bọn chúng giờ chỉ muốn biến Hoa Sơn Kiếm Hiệp danh chấn thiên hạ trở thành công cụ thỏa mãn đúng nghĩa, ngày ngày chỉ còn biết rên rỉ hầu hạ.

___________________

Đã sáu canh giờ trôi quá.

"Ha...aa.....huhu.... khoan đã, dừng lại, đừng địt nữa, đầy quá rồi...."

Bụng dưới no tinh căng phồng lên. Thanh Minh ôm bụng, tinh dịch cùng nước dâm bị giữ trong thành ruột khiến hắn đau quặn lại. Nhưng những kẻ ở đây vẫn coi như không biết mà liên tục xối tinh vào hắn cả trong lẫn ngoài. Mỗi lần căn cặc lớn nhấp ra nhấp vào, tinh dịch lại rỉ ra một ít.

"Giữ cho chắc vào, Thanh Minh à, phải giữ tinh trong bụng mới có thể mang thai chứ."

"A... ưm.... ta, ta sắp chết rồi.... đau quá.... huhu...."

___________________

"....là ở đây sao....?"

Đã qua hơn một ngày trời mà Thanh Minh vẫn chưa về. Bình thường dù cho có la cà chơi bời đâu đó, Thanh Minh đều sẽ lết về trước khi trời tối, vì hắn không phải là người ham chơi đến độ bỏ bê luyện tập, nhất là việc tu luyện các các sư huynh đệ. Nhưng lần này Thanh Minh đã đi chơi qua đêm, lại còn không có tin tức gì về. Trực giác của Bạch Thiên lo lắng tên sư điệt ham chơi để xảy ra chuyện, nên đến đêm thứ hai Thanh Minh mất tích, hắn liền trốn xuống núi đi tìm.

Đứng trước gian nhà tan hoang đổ nát, Bạch Thiên vươn tay nhặt lấy lưỡi kiếm có chuôi khắc hình hoa mai, lông mày nhíu lại. Khí tức con người tỏa ra nồng đậm bên trong phòng, phải có đến hơn tá người, cộng thêm với thứ mùi bốc lên tanh tưởi, chắc đến tám chín phần Thanh Minh đã để xảy ra chuyện.

Bạch Thiên tay nắm chặt chuôi kiếm, hắn hạ thấp trọng tâm, bước đến trước.

Rầm.

"............Thanh Minh?"

Bạch Thiên mở to mắt, đồng tử co nhỏ lại hết mức. Thanh Minh trước mắt hắn trần truồng nằm giữa đám đàn ông. Đầu hắn ngửa ra, mái tóc thả ra xõa xượi xuống giường, rối tung trên nền gỗ. Hắn nhìn về phía cửa, đôi mắt đờ đẫn long lanh nước, cổ tay bị dây siết đến bầm máu, khắp cơ thể toàn là tinh dịch và máu, rượu nồng và dấu vết tím xanh. Hạ thể hắn còn bị cắm sâu vỏ kiếm mai hoa, như một cái nút chặn, chặn thứ tinh dịch tràn qua nơi cửa hậu.

Thanh Minh mấp máy đôi môi đỏ bừng.

"Sư thúc..?"

Tròng mắt Bạch Thiên ngày càng thu nhỏ, hắn nghiến răng, từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ. Dáng vẻ Thanh Minh phản chiếu trong đôi đồng tử xanh của hắn, trong veo.

"Thúc... thúc cuối cùng cũng đến rồi..."

Xoẹt.

Máu bắn xối xả như thác lên cả bốn bức tường phòng. Đầu của đám thổ phỉ rơi xuống, lăn lốc. Cơ thể của bọn chúng cũng dần đổ rạp xuống. Chúng đã chết trước cả khi kịp nhận ra. Máu đỏ loang lổ khắp phòng như sông như suối.

Bạch Thiên bước những bước nhẹ nhàng về phía Thanh Minh, đôi hài giẫm trên vũng máu, tạo ra tiếng nước bì bõm. Hắn đến bên giường, ôm lấy cơ thể Thanh Minh, khẽ nắm lấy chuôi kiếm đen tuyền mà rút ra.

Pắc.

Tinh dịch trào ra như cháo loãng. Thanh Minh run lẩy bẩy kẹp chặt đùi, mơ hồ lắc lắc đầu.

"A...Đừng, đừng nữa mà.... đủ rồi.... tha, tha cho ta đi....."

"Làm ơn....."

Bạch Thiên vẫn không nói gì. Hắn cởi áo ngoài, khoác nhanh lên cơ thể Thanh Minh, che đi dấu vết xanh tím. Đoạn, hắn ôm Thanh Minh lên, hôn lên khóe mắt chực trào nước. Xoay người chầm chậm bước về.

Ôm Thanh Minh trong tay, Bạch Thiên vẫn cứ thế im lặng.

_____________________

Trở về Hoa Sơn, trời vẫn tối đen như mực. Bạch Thiên ôm lấy cơ thể thiếu niên bé nhỏ, từ từ đặt xuống bồn tắm ấm nóng.

Thanh Minh mở hờ mắt, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

"..Sư thúc....."

Khói nước mờ bốc lên che đi khuôn mặt Bạch Thiên. Hắn chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng Bạch Thiên đối diện vỗ về.

"Không sao hết, mọi chuyện đã qua rồi."

"Thanh Minh à, đừng khóc, ta sẽ giữ đây là bí mật."

"Bí mật sẽ không nói ra, đến cả khi chết."

Đúng vậy, là bí mật. Cảm ơn nhé, Đồng Long ngốc nghếch.... Thanh Minh dần chìm trong cảm giác ấm áp mà ngủ quên đi. Và cả nhiều năm sau, khi nhớ về đêm đó, hắn vẫn không thể mường tượng rõ, rốt cuộc biểu cảm của Bạch Thiên lúc ấy ra sao, và cả cảm xúc khi hắn nói những điều đó với Thanh Minh là như thế nào.

"Là bí mật."

_________________

Hết rồi. Đến đây kết thúc là được rồi.

Thấy sao mn, lâu lắm mới viết H lại có hơi không quen tay. K thể tin đc là t đã quên mất sinh nhật tm (vốn cái fic này nên được đăng vào tối qua).

Yếu tố onahole có hơi ít, thực ra t chỉ muốn nó được dùng như công cụ để khống chế Thanh Minh (vì nó quá mạnh khó tóm huhu). Các nhân vật phụ ban đầu được đặt tên cẩn thận vì t nghĩ sẽ viết thành truyện dài, nhưng cuối cùng lại đổi về oneshot ( hoặc twoshot kkk ).

Thanh Minh chỉ coi trải nghiệm này như một cơn ác mộng, thỉnh thoảng nhớ về vẫn sẽ dấy lên cảm giác sợ hãi đến hoảng hồn. Nhưng hắn cũng cảm thấy đây là một trải nghiệm khá đáng đời, về thứ cảm giác lần đầu thấy, đám người cả gan ngu ngốc đến phát tởm, và cả tên sư thúc vốn bình thường ngốc nghếch bỗng trở nên đáng sợ một cách nổi da gà....

__________________
*bonus.

Sau khi tắm rửa cho Thanh Minh, móc hết ra thứ dịch ghê tởm trong cơ thể nhỏ bé ấy, hắn lại ôm Thanh Minh về phòng, khẽ đặt em lên đệm giường mềm mại, vỗ về cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều.

Hắn khẽ đóng cửa, từ từ bước qua dãy hành lang của Bạch Mai Quan, chầm chậm rảo bước từ nơi ở của Thanh Tử Bối qua gian phòng của Bạch Tử Bối.

Hắn mở cửa thật khẽ, và đóng cửa thật nhẹ nhàng. Hắn bước đến trước tủ, xoay nhẹ tay nắm phía trên cùng, lật tấm ván gỗ che đi cánh tủ ẩn lên, lấy ra chiếc hộp gỗ.

Bàn tay nhẹ nhàng lật then cài, mở nắp hộp. Hắn đưa tay lần mò dưới vạt áo, gỡ một con búp bê ra từ dưới thắt lưng.

Một con búp bê bằng vải nỉ, bên trong lót chất liệu mềm, tóc đen, mắt đỏ.

Hắn nhẹ nhàng đặt con búp bê vào trong hộp, đóng nắp, rồi đột nhiên ngẩng đầu dậy thật nhanh, nhìn về phía ô cửa sổ tròn.

Đêm canh năm, trời vẫn tối.

_End.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top