Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__Jun__

Xử lí xong Bác bì khách, Thẩm Thanh Thu có ghét bỏ chỗ này thì cũng phải chờ bọn Minh Phàm đến dọn dẹp cái đống bùi nhùi kia. Ninh Anh Anh dù gì vẫn là một tiểu cô nương, vừa rồi bị sợ hãi không nhẹ, cộng thêm thường ngày luôn ham chơi không chịu chú tâm rèn luyện nên đã kiệt sức mà ôm đầu gối thiu thiu ngủ một bên. Lạc Băng Hà ngồi bên cạnh nàng, liếc trái liếc phải, ngập ngừng như muốn nói lại thôi, hắn biết Thẩm Thanh Thu không thích mình, nhưng vẫn mở miệng:

- Sư... sư tôn...

Thẩm Thanh Thu ngồi đả tọa một chỗ, không đáp lời.

Lạc Băng Hà thấy y không có biểu hiện gì tỏ vẻ không ưng ý, nuốt nước bọt, yên tâm hỏi tiếp:

- Tay... tay của người...

Thẩm Thanh Thu lúc này mới hé mắt ra nhìn, phát hiện ra cổ tay y máu chảy thành dòng, giờ đã thấm đỏ vạt áo trắng, thế nhưng y lại chẳng có cảm giác gì hết. Nghĩ lại thì kiếm ý Tu Nhã sắc bén, ban nãy vội vàng tranh thủ thời gian cứa dây nên vô tình cứa luôn vào tay. Thẩm Thanh Thu tưởng tượng tới cảnh khi trở về Nhạc Thanh Nguyên lại kêu ca, bực bội rắc ít thuốc vào miệng vết thương.

Lạc Băng Hà thấy y rắc thuốc xong cũng không thèm băng bó lại, lục tìm tấm vải trắng sạch sẽ chạy đến gần:

- Sư tôn, vải...

- Không phải việc của ngươi.

- Vâng...

Lạc Băng Hà lủi thủi lui về góc, yên lặng nhìn y.

Ánh lửa lập lòe hắt lên gương mặt của Thẩm Thanh Thu, mũi cao thẳng, lông mi dài, cong cong như cánh quạt, khóe mắt hơi nhếch lên, lúc nào cũng thản nhiên nhìn xuống, cao ngạo không vướng bụi trần.

Lạc Băng Hà thoáng chút ngây ngẩn cả người.

Vừa lúc đó, Minh Phàm dẫn người đến, chạy xồng xộc vào, suýt nữa bổ nhào vào người Thẩm Thanh Thu:

- Sư tôn, con đến rồi. Bác Bì Khách đã bị con dụ ra ụp một phát bắt gọn rồi. Sư tôn có bị thương ở đâu không? – Hắn phấn khích khi bắt được ma vật hoành hành, nhưng khi liếc mắt thấy đống bầy nhầy bị trấn yểm dưới đất thì như phát hiện ra bản thân bắt sai rồi, đảo mắt thấp thỏm nhìn Thẩm Thanh Thu.

Mặt Thẩm Thanh Thu vẫn thế, chả có cảm xúc gì. Chỉ nói đơn giản:

- Bác Bì Khách là ma vật lấy da, còn từng kia, xử lí nốt.

- Vâng sư tôn. – Minh Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng cho con hàng đang bị bắt trói ở Trần gia trang.

Con hàng đó là Trần lão gia.

Khi về tới nhà họ Trần, Minh Phàm vội vàng tự thân chạy đến chỗ Trần lão gia đang bị bắt trói, cẩn thận tháo hết Khốn tiên tác ra cho lão. Vừa cởi dây vừa toát mồ hôi lạnh ròng ròng, trong đầu xoay xoay không biết nên làm thế nào để tránh cái tội vạ này khỏi rơi xuống đầu mình.

Còn Trần lão gia thì vừa thấy Minh Phàm tới hai mắt đã sáng lên, miệng ư ư muốn nỏi, trong đầu lão cũng đang xoay xoay sợ mình bị hiểu lầm thành ma vật rồi bị giết chết không chừng.

Đang lúc lo lắng thì cả hai nhác thấy bóng Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà đứng ngoài cửa, hai mày y vẫn nhíu lại, nhưng giọng đã nhẹ hơn chút:

- Ma vật tai quái, Minh Phàm đành phải dùng kế giương Đông kích Tây, để Trần lão gia chịu thiệt thòi rồi.

Trần lão gia còn đang lo lắng phát khóc, nghe câu này thì như được tưới cam lộ, cảm thấy bản thân sống rồi, hai mắt đẫm lệ như chực chờ rơi xuống.

Minh Phàm bị dọa sợ. Một phần sợ vì Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên giải vây cho mình, phần còn lại sợ vì bộ dáng mếu máo của Trần lão gia làm hắn hãi hồn quá.

Nhưng sư tôn hắn đã mất công lấy lý do cho, hắn ngại gì không diễn nốt phần còn lại:

- Thật ngại quá Trần lão gia, để ông thiệt thòi rồi, ban nãy không nói cho ông biết sợ bị lộ mất kế hoạch...

Hắn chưa nói xong đã bị Trần lão gia cướp lời:

- Không sao, không sao, thân già này của ta được đóng góp thêm một phần nho nhỏ cho các vị tiên gia bắt ma vật là quá tốt rồi. Thấy hai vị tiên gia ở đây thì chắc hẳn Bác Bì Khách đã bị tóm rồi chăng?

Minh Phàm đảo mắt, nói:

- Không giấu ông, nó đã bị sư tôn ta một kích hồn phi phách tán rồi, chỉ còn lại đống bầy nhầy.

Trần lão gia nghe xong cảm khái vạn phần, lẩm bầm nói quá tốt, đã trả thù được cho ba vị tiểu thiếp của lão rồi.

Thẩm Thanh Thu đứng ngay đó, như cảm thấy đối thoại của hai người quá nhàm chán, nhấm nhẳng nói:

- Minh Phàm, đỡ Trần lão gia đứng lên, mai còn về phái sớm.

Minh Phàm vâng dạ, hắn cứ cảm thấy như có cái gì sai sai nhưng không biết sai ở chỗ nào nên thôi không nghĩ nữa.

Tay nâng tay đỡ Trần lão gia già cả nói lắm ra ngoài, vừa rời khỏi cửa phòng mấy bước hắn đã bị Thẩm Thanh Thu một chưởng đánh bay ra xa, may mắn được Lạc Băng Hà đang đứng lớ ngớ ngoài cổng viện đỡ mới được thoát một kiếp bầm dập.

Thẩm Thanh Thu không nói năng câu gì, nhanh chóng vận linh lực rút Tu Nhã ra, lưỡi kiếm ánh bạc làm sáng chói cả gian tiểu viện.

Trần lão gia cũng rất nhanh nhẹn tránh khỏi lưỡi kiếm của y, cái nhanh nhẹn này không thể xuất hiện ở một lão già 60 tuổi đầu da dẻ nhăn nheo. Lão cười cười với y:

- Thẩm tiên sư, sao ngài lại rút kiếm đâm về phía lão?

- Câu này phải hỏi ngược lại Trần lão gia mới đúng chứ? Cớ gì lại hỏi bần đạo?

- Rõ ràng ta đã che giấu kĩ, vậy mà vẫn bị ngươi nhận ra. Đáng tiếc thật.

Thẩm Thanh Thu trầm mặc không nói, một bên vận linh lực, một bên tạo kết giới vây quanh hai người.

- Ôi tạo cả kết giới, vì lo cho đệ tử sao? Thật khiến ta cảm động quá. – Bác Bì Khách cười khùng khục.

Cười xong nó nhăn nhở nói:

- Ngươi phát hiện từ lúc nào?

- Diễn xuất tệ hại như ngươi mà cũng muốn thắc mắc về mắt nhìn của người khác sao?

Dứt lời, Tu Nhã mang ánh bạc thoăn thoắt lao tới, linh lực vận chuyển, vây quanh Bác bì khách. Nhưng Bác bì khách không vừa, ban nãy đã ăn đau vì Thẩm Thanh Thu, lần này nó cẩn thận hơn, tạo luồng khói đen dày đặc bao lấy bản thân mình, cùng lúc đó bên trong kết giới dần dần đen lại do ma khí thoát ra.

Lạc Băng Hà và Minh Phàm đứng ngoài kết giới nóng ruột không thôi, bỗng dưng chẳng hiểu sao Thẩm Thanh Thu lại đánh nhau với Trần lão gia, lại còn tạo kết giới đẩy bọn hắn ra ngoài.

Đại não Minh Phàm bắt đầu hoạt động, hắn bỗng dưng a một tiếng rõ to, quay sang lắc lắc người Lạc Băng Hà:

- Ta nghĩ ra rồi, ta nghĩ ra rồi con mẹ nó chứ Lạc Băng Hà. Khi ta cởi trói cho lão, không hề đề cập đến chuyện Điệp nhi là Bác Bì Khách hay không, vậy mà lão cũng rên rỉ kêu khóc cho ba vị thê thiếp kia. Vốn dĩ ban đầu nhà lão chỉ có hai người bị lột da thôi, tất cả mọi người trong phủ đều ở yên hết trong phòng, không được đi đâu hết kể cả người hầu, lão làm sao biết được Điệp nhi biến mất rồi biến thành Bác bì khách?

Minh Phàm nói tiếp:

- Còn nữa, chỉ có ma vật mới sập cái bẫy đặc chế của sư tôn bày. Nên ta mới chắc lão là Bác Bì Khách, nhưng khi chạy đến chỗ sư tôn thì người đã diệt được ma vật kia rồi. Dù vậy Bác Bì Khách sư tôn đánh chỉ còn lớp da và ít máu thịt bầy nhầy xung quanh, bình thường ma vật lấy bộ phận như Bác bì khách, nếu bị diệt sẽ để lại lớp da, tuyệt sẽ không còn máu thịt.

Lạc Băng Hà bị Minh Phàm nói cho một lèo có chút không tiếp thu kịp, nhưng trời sinh hắn thông minh, rất nhanh đã bắt được vấn đề:

- Nói vậy tại sao khi bị sư tôn đánh cho hồn phi phách tán nó vẫn chưa chết hẳn, vẫn còn sống sót, hơn nữa lại còn mang da của Trần lão gia nữa?

- Ta không biết, biết ta đã là cha ngươi rồi! – Minh Phàm bị hỏi khó, chưa kịp nghĩ ra nên gắt gỏng trả lời.

Lạc Băng Hà thấy thế không nói gì, nheo mắt chăm chú nhìn kết giới màu xanh lam đang bị khí đen làm lẫn màu.

__Hết chương 14__

Xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi lâu, chương này đã có từ hơn 1 năm trước nhưng giờ mới có thể sửa rồi up lại được. Sang chương sau sẽ bắt đầu ngược sư tôn nhiều hơn bây giờ nữa, hoàn toàn là các chương mới chưa hề được up lên, mong mọi người vẫn ủng hộ tui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top