Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Băng Thu và Băng Cửu: Ngày 2

Cân nhắc: Truyện chắc chắn OOC, không thích mời bỏ qua không cần đọc. Không phải chi tiết nào trong truyện cũng là sự thật, hơn nữa truyện có thể nhạt, vì vậy hãy chắc chắn rằng, bạn đọc truyện chỉ để giải trí. Xin đừng chú ý tiểu tiết! Cảm ơn bạn đã ghé đọc~

•••

1.

Làm suốt một đêm, cả hai người Băng Thu không khỏi mệt mỏi, thế nhưng chẳng hiểu sao Thẩm Thanh Thu lại còn thức dậy trước cả Lạc Băng Hà nữa, có lẽ do hôm qua y đã làm nhiều việc nặng nhọc như dựng nhà, nấu nướng này nọ, còn hắn chỉ mỗi đi câu cá, tối về cũng chỉ "tham luận".

Cảm thấy cần phải đi tẩy rửa một phen, Thẩm Thanh Thu cầm lấy y phục, đi ra con sông gần nhà.

Bất ngờ là, giữa lòng sông có người, chính là Thẩm Cửu mang khuôn mặt y hệt hắn.

Xém tí nữa hắn bị dọa bởi vì quên mất còn có Băng Cửu bọn họ nữa đấy.

2.

"Đúng thực dơ bẩn!" Thẩm Cửu nhìn đống dấu vết đỏ tím đầy người kẻ giống mình kia, liền phun một câu mỉa mai.

Thẩm Thanh Thu vẫn đang "hả?", tự hỏi một kẻ cặn bã lại bảo kẻ còn lại dơ bẩn, bản thân thì không à? "Ừ thì dơ bẩn, nhưng như vậy mới đi tẩy rửa chứ?"

Thẩm Cửu chỉ hừ lạnh, kéo xa khoảng cách với Thẩm Thanh Thu.

Thật lâu sau, mới có tiếng nói vang lên: "Tuy nhiên dơ bẩn là thân thể ta". Thẩm Thanh Thu nói: "Còn ngươi thì chính là nhân tâm đó."

"Ngươi thì biết gì chứ?" Thẩm Cửu hơi lớn tiếng, "Ngươi khác ta, dù cho ngươi có khuôn mặt giống y hệt ta thì vẫn khác ta! Ngươi không hiểu gì đâu!"

Thẩm Thanh Thu nghĩ hắn ta nói đúng rồi đấy, chuyện không hiểu cũng là thật, nhưng...

"Dù thế, ta cũng phải nói, ngươi không có quyền hành hạ một đứa trẻ chỉ vì quá khứ cùng sự ghen tị của ngươi!"

Cảm xúc của Thẩm Cửu bị Thẩm Thanh Thu dấy lên, nhưng cũng mau chóng bị hạ xuống, hắn chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: "Tiểu súc sinh đó đáng bị thế lắm."

"Nếu còn một cơ hội..." Thẩm Thanh Thu hỏi, "Nếu vậy thì ngươi có chịu thay đổi?"

Thẩm Cửu không trả lời. Không gian lại lần nữa yên tĩnh.

3.

Lạc Băng ca dậy tiếp theo. Hắn không thấy người nằm trên giường đâu cả, bèn khoác tạm cái ngoại bào đi ra ngoài tìm.

Còn lý do tại sao hắn không nằm được trên giường, hẳn phải hỏi Thẩm Cửu.

Vừa ra khỏi nhà, hắn nghe thấy tiếng nước xối khá nhỏ, liền nghĩ có khi nào là sư tôn của hắn đang tắm ở ngoài sông hay không.

Thế là hắn một mạch chạy ra sông.

Kết quả: Hắn không gặp Thẩm Cửu, mà là Thẩm Thanh Thu!

"..."

Hắn quyết định giả mạo Băng muội để "bế" Thẩm Thanh Thu về phòng.

Thẩm Thanh Thu vẫn đang tự hỏi: Ủa đứa nhỏ này từ bao giờ thích hành động thay vì lời nói thế?

4.

Băng muội đã thức dậy.

Y không thấy Thẩm Thanh Thu đâu.

Y nghĩ rằng sư tôn nhà mình đi tẩy rửa đống hỗn độn tối qua nên ra sông tìm thử, nhưng kết quả lại tìm thấy một Thẩm Cửu đang ngụp mặt xuống nước đến sắp bị trôi sông.

Băng muội: ??? "Sư tôn" làm sao có thể bị trôi sông???

Vớt Thẩm Cửu lên, Lạc Băng Hà tuy biết đây không phải sư tôn mình nhưng vẫn hỏi han một ít. Cuối cùng được hắn đáp lại một câu "tránh xa ta chút".

Lạc Băng Hà bị đuổi nên cũng không day dưa nữa, lập tức đi tìm sư tôn của mình.

5.

Thế giới nợ Lạc Băng Hà mấy giải Oscar rồi đó.

Thật sự Băng ca đã lừa hắn, y bế hắn vào phòng mình, bắt đầu đè hắn rồi.

Đù đù đù đù đù đừng thế chứ, ngươi cũng từng đè ta thế này rồi đấy, vẫn còn Băng muội bên phòng kia kìa, ta kêu lên đó.

Hắn vừa định biến suy nghĩ mình thành thật thì sát khí nổi lên từ phía cửa phòng.

Băng ca: "Khách không mời mà đến, cũng không thèm gõ cửa, thật lịch sự đó!"

Băng muội: "Đem người của ta đi cũng không một tiếng hỏi han, cũng thật lịch sự chẳng kém!"

Hai tên Lạc Băng Hà này lại đấu mắt với nhau, còn Thẩm Thanh Thu vô tội bị lừa thì bị đè thảm thương.

"Đủ rồi, còn nháo ở chỗ ta nữa thì cút!"

Thẩm Cửu tóc ướt rũ rượi đi vào, quát uy một câu.

Cuối cùng nhà nào về nhà nấy, không gian đã yên tĩnh đi.

"Cho hỏi chỗ này là chỗ của ngươi?"

"Tại sao không?"

"Ta dựng!"

"Nhưng ta lớn tuổi hơn ngươi."

"Ngu ngốc, ta mạnh hơn ngươi!"

"Vậy ta đi."

"Ở lại đó! Ta chưa có đuổi ngươi a."

"Nhà của ngươi ngươi ở, ta đi nơi khác, cũng tốt hơn là ở cạnh tiểu súc sinh ngươi."

"Nhưng ta cứ không cho phép đấy..."

"..."

6.

"Sư tôn, hắn có làm gì người không?" Lạc Băng Hà bế sư tôn mình về phòng, cẩn trọng hỏi. Thẩm Thanh Thu cũng coi như chưa có bị gì, cũng trả lời lại cho y yên tâm: "Không có gì, ngươi tới đúng lúc lắm."

"Thật không biết xấu hổ, hắn đã có 'sư tôn' kia, lại còn cứ bám riết người, lại còn...đóng giả ta nữa..."

Lạc Băng Hà nhỏ giọng dần: "Chẳng lẽ người không nhận ra hắn không phải ta sao?"

Thẩm Thanh Thu hơi bối rối. Quả đúng là hắn không nhận ra thật, Băng ca diễn quá tài tình. Nhưng nếu nói "không", đằng nào đứa nhỏ này cũng mếu máo khóc cho xem.

"Thật ra cũng không phải là không nhận ra, chỉ trách hắn diễn quá giống thôi. Nghĩ xem cùng một khuôn mặt, điều chỉnh tí biểu cảm hành động liền cũng có thể giống người còn lại. Ta...ưm..."

Lạc Băng Hà hôn chặn đi lời nói của hắn.

"Không sao, dù người không nhận ra ta vẫn sẽ tìm đến để cho người phân biệt. Chắc chắn rồi sẽ nhận ra!"

"Ừm, lần sau sẽ nhận ra ngay, được chưa?"

7.

Mờ sáng mới thế thôi đã lộn xộn hết lên, cũng may là khi mặt trời lên, hai bên cũng đã "tạm thời không gây chiến" nữa.

Vẫn là hai Lạc Băng Hà thi nhau nấu bữa sáng, vẫn là hai Thẩm Thanh Thu uống trà phe phẩy chiết phiến.

Chỉ là, lúc nãy hai người có hơi xích mích, giờ cũng tự giác tránh mặt nhau.

Đột nhiên, Thẩm Cửu lên tiếng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta không có thẩm quyền để nói ra" Quả thực là hệ thống đến giờ vẫn bám lấy hắn, tuy không ra nhiệm vụ nữa nhưng lại cấm hắn không nên nói những chuyện không cần thiết về thân phận mình.

Thẩm Cửu lại hừ lạnh, nhìn nơi xa xăm.

"Nhạc Thất, à không, Nhạc Thanh Nguyên, sống tốt chứ?"

"Rất tốt."

"Liễu Thanh Ca còn sống?"

"Còn, vẫn sung sức đi đánh nhau lắm."

"Thế giới này tốt hơn nhỉ... Thế giới kia bởi có ta nên mọi chuyện đều tệ hết..."

"Nếu như ngươi chịu thay đổi khi ấy..."

"Căn bản không hề có 'nếu như'."

8.

Lần này thì hai bên hòa nhau, không Lạc Băng Hà nào nấu ngon hơn người còn lại.

Băng muội vẫn còn ghim chuyện khi sớm nên lườm hắn liên tục, Băng ca cũng thức thời mà trực tiếp lơ luôn.

Bên bàn ăn, Thẩm Cửu vì cái bụng đói nên mới bỏ thức ăn của tiểu súc sinh này vào bụng, còn Thẩm Thanh Thu thì không nói chi, đứa nhỏ này nấu ăn ngon cỡ nào, có ngu mới không ăn ấy.

Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng khen ngợi Lạc Băng muội, Lạc Băng ca không hiểu sao ghen tị, cũng muốn nghe sư tôn của mình khen. Kết quả không có được khen gì hết, đổi lại là: "Khó nuốt."

"Vậy sư tôn có muốn dễ nuốt hơn không?"

Tức thì, y bỏ vào miệng mình một muỗng cháo, rồi lập tức hôn Thẩm Cửu, đẩy hết số cháo trong miệng qua. Thẩm Cửu cũng muốn thoát vây, nhưng tiếc lại không đủ lực, cuối cùng bị đẩy qua một miệng cháo. Hắn lập tức muốn nhổ ra, lại bị y bóp họng lại.

"Thô bạo!" Lạc Băng muội thầm mắng.

Thẩm Thanh Thu không biết nên trưng vẻ mặt nào, dù gì thì tên nào cũng giống nhau, muốn ai không khạc nhổ thứ gì, trực tiếp bóp họng, bóp cổ, đảm bảo không nhổ nữa.

Hầy...

9.

Lạc Băng muội vừa làm cho Thẩm Thanh Thu một cái ghế nằm bằng tre khá chắc chắn. Thẩm Thanh Thu chỉ cần đem ghế đến chỗ bóng râm nằm, gió thổi qua liền cảm thấy mát vô cùng.

Bọn họ vừa dùng xong bữa trưa nhẹ là mấy cái bánh ngọt, sau đó liền ra đây hóng gió. Thẩm Thanh Thu nằm ghế, còn Lạc Băng Hà thì ngồi cạnh bên ngắm.

Gió thổi bay tóc của Thẩm Thanh Thu, cùng với bộ dạng làm màu ấy, lại thêm đây là góc nhìn của Lạc Băng Hà, hắn tựa như trích tiên nằm bên sông không nhiễm chút bụi trần.

"Sư tôn quả thực rất đẹp..."

"Hửm?"

10.

Do sáng ngâm nước lâu, thân thể lại không còn nhiều linh lực để chống đỡ, nên Thẩm Cửu trưa đó liền bị phong hàn, tựa hồ sốt kha khá cao, nhưng hắn vẫn nhất định không để tên tiểu súc sinh kia chạm vào mình.

Cứ mặc kệ hắn là được.

Băng ca bị cự tuyệt, hắn rất chi là ghét tên này, hắn đã có lòng muốn chăm sóc mà lại còn không thèm nhận luôn kìa.

Kiêu ngạo.

Thẩm Thanh Thu biết chuyện đành nhân lúc Thẩm Cửu ngủ mà chườm khăn này nọ, rồi bảo đứa nhỏ nhà mình kéo tên Băng ca đi xa chút.

Cứ vậy mà Thẩm Cửu ngủ mãi đến tối.

11.

Hai Lạc Băng Hà kéo nhau đi liền xảy ra chuyện. Kiểu như Băng muội đang hơi trách hắn không chăm sóc tốt cho sư tôn hắn, còn Băng ca thì phản bác ngược lại y, bảo y nên kéo tên kia về đi.

Cãi nhau một hồi lâu hết cả hơi, hai người bọn họ quyết định đi kiếm đồ nấu bữa tối.

Do lần trước đi có dự trữ sẵn gạo nên giờ muốn nấu tí cháo thì cũng không vấn đề gì. Băng ca liền nấu một bát cháo hoa, đem đến cho Thẩm Cửu.

Thẩm Thanh Thu vừa ra ngoài thì Băng ca bê cháo vào. Đúng lúc Thẩm Cửu đã tỉnh dậy, thấy tên trước mặt vẫn là tiểu súc sinh Lạc Băng Hà kia, nhưng tay lại bê bát cháo kia, có kì lạ hay không kia chứ? Hắn vẫn nghĩ mình còn đang mê man cơn sốt, liền tự chườm khăn, đắp chăn lại ngủ tiếp.

Băng ca: ??? Này là gì đây?

12.

Băng ca "cầu cứu" Thẩm Thanh Thu với vẻ "hách dịch".

Nói cầu cứu cũng không đúng lắm, bởi nguyên lai y nói là thế này...

"Ngươi lại đến chăm sóc hắn đi!"

Băng muội muốn tẩn ngay tên này.

Suýt chút là được tham luận rồi. Đều do ngươi hết!!!

Thẩm Thanh Thu cười khổ, vuốt mồ hôi, dặn dò đứa nhỏ nhà mình, hứa sẽ về sớm. Sau đó đi theo qua phòng kia.

13.

Quả nhiên đối với kẻ khác thì lại chịu.

Hừ.

Thẩm Thanh Thu thật ra cũng có làm gì đâu. Là do Thẩm Cửu hắn nghĩ mình mê sảng, lúc đầu nhìn ra tiểu súc sinh kia tay bê cháo nên không ăn, lúc mở mắt ra lại thì thấy Thẩm Thanh Thu bê. Nói chung cũng là miễn cưỡng thôi.

Thẩm Thanh Thu hết nhiệm vụ, lặng lẽ ra về.

14.

Tối nay quá mệt, Thẩm Thanh Thu từ chối tham luận. Lạc Băng muội cũng không van nài khóc lóc gì, ôm lấy sư tôn mình vào lòng, khẽ vuốt ve.

Lạc Băng ca thấy Thẩm Cửu còn chưa có khỏe, cũng không thèm chấp kẻ yếu đuối, liền đến bên bàn ngủ.

15.

Bí mật: Lúc mê sảng thật sự, Thẩm Cửu có nói: "Nếu có cũng được..."

•••

Nhân ngày nghỉ lễ cố viết cho xong chương này đây, cầu thương thương.

Đọc đến đây rồi, mặt dày xin một bình chọn nè! ฅ'ω'ฅ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top