Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cải biên tình tiết Kim Lan - Hoa Nguyệt

• Cảnh báo OOC! Cảnh báo OOC! Cảnh báo OOC! Chuyện quan trọng nói ba lần!
• Đặt giả thuyết thế giới song song với Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu/Thẩm Viên ở thế giới đó. Mọi chuyện đều xảy ra đúng như những gì có trong HTTC cho đến khi bị thay đổi.
• Chương này hơi dài, mà viết cũng hơi sơ xài với mấy chỗ vô lí nên là mong mọi người thông cảm. Cảm ơn mọi người rất nhiều.

•••

【Khởi động nhiệm vụ mới: Cải biên tình tiết Kim Lan - Hoa Nguyệt của kí chủ ở không gian song song. Cải biên tốt đẹp, độ sướng +1000, cải biên tệ hại, độ sướng -5000. Lưu ý: Hệ thống sẽ không can thiệp vào nhiệm vụ này. Chúc kí chủ vui vẻ.】

...

"Ưm..." Thẩm Thanh Thu mở mắt. Sau khi Hệ Thống chết tiệt mở ra nhiệm vụ bất ngờ như thế, hắn liền bất tỉnh. Sau khi nhìn quanh vài cái, hắn nhớ ra đây là căn phòng hắn từng ở tại tiệm binh khí ở Kim Lan thành. Nhưng kì lạ là...

...hắn dường như cảm thấy thiếu gì đó...

...cảm giác như kí ức của hắn chỉ dừng lại ở đây, và lời thông báo nhiệm vụ của Hệ Thống mà thôi...

Theo như lời Hệ Thống nói, đây là thế giới song song, nghĩa là hắn được chuyển đến đây để làm nhiệm vụ cải biên tình tiết, rồi sẽ bị trục xuất lại về thế giới của hắn, à tất nhiên không phải thế giới mà hắn sống với cái tên thật Thẩm Viên rồi.

Nhưng nhiệm vụ bảo là cải biên, nhưng hắn thậm chí chả nhớ chút gì về chuyện đã xảy ra thì sao có thể cải biên? Nói chạy lại đoạn tình tiết này thì đúng hơn đó!

Kí ức bắt đầu mờ nhạt ở chỗ sau khi hắn gặp Lạc Băng Hà lần đầu tiên sau ba năm, tức là hắn hiện giờ đang nghe lời của Mộc Thanh Phương là nghỉ ngơi và chờ Liễu Thanh Ca về đả thông linh lực.

Vẫn là cái của nợ "Không thể giải", bên tay phải còn có ban hồng nổi lên!

Thân thể hắn thật sự đang không ổn lắm, miệng còn hơi khát. Hắn xuống giường, đưa tay rót một chén trà, uống cạn. Cửa sổ đang mở, ánh trăng sáng chiếu xuyên vào phòng, gợi lên một nỗi nhớ khó tả trong lòng hắn.

"Cốc cốc cốc..."

Thẩm Thanh Thu vẫn còn đang ngẩn ngơ, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa như thế liền giật mình, ngơ ngác hỏi: "Là ai đó?"

Không có tiếng trả lời. Tuy nhiên, sống lưng hắn lại chợt lạnh, đồng thời tiếng cánh cửa đã bị mở thật mạnh vang lên. Phía bên cửa, một thân ảnh đen đang tựa vào, còn đôi mắt sắc lạnh thì luôn nhìn qua hắn, cười lạnh nói: "Sư tôn, chào người."

Là Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu theo bản năng rất muốn chạy đi, nhưng trong lòng lại nặng nề, cả hai chân đều khó mà đi.

Chuyện gì đây chứ...

Rốt cuộc vẫn là bản năng thắng cuộc, hắn lăn ra ngoài từ cửa sổ. Mà Lạc Băng Hà hàn khí tỏa ra mạnh mẽ, khiến hắn đã lạnh còn lạnh hơn, vừa chạy mà sống lưng cứ ớn lạnh từng đợt. Hắn liền phi thân hòng tránh xa y nhưng "Không thể giải" đang phát tác, lập tức cả người hắn trầm xuống, máu trong người cứ như đã đứng lại, dù tim thì đang đập liên hồi để bơm máu đi.

Vừa trầm xuống liền không để ý, liền bị Lạc Băng Hà chế trụ yết hầu. Gáy đập vào tường đá phía sau, đau đến muốn ngất, nhưng cũng vì đau mà không thể ngất.

"Sư tôn ban ngày vui vẻ với người khác, sao lại vừa thấy ta liền bỏ chạy? Mà người chạy cũng thật nhanh, đệ tử sắp không đuổi kịp rồi..."

Mỗi một lời y nói xong, tay đều sẽ siết chặt hơn, làm Thẩm Thanh Thu khó thở vô cùng, muốn trả lời cũng khó.

Hắn chỉ muốn nói, hắn thực sự không muốn bỏ chạy đâu...

Hệ thống quả nhiên không có can thiệp, mà hắn trước mắt đã muốn tối sầm lại. Ngay lúc ấy, yết hầu đột nhiên được buông lỏng, Thẩm Thanh Thu hai gối khụy xuống, ôm cổ ho khan. Lạc Băng Hà lúc này hoàn toàn khác hẳn với khi nãy, nhẹ nhàng đến bên cạnh đỡ hắn đứng dậy.

Y một tay đỡ Thẩm Thanh Thu, tay còn lại khẽ vỗ lưng hắn cho thuận khí, nói với giọng điệu ôn hòa: "Sư tôn, người có sao không?"

Thẩm Thanh Thu đã thuận lợi hô hấp lại, nhưng giọng vẫn còn hơi run run, đáp: "Vừa mới bóp cổ ta, hẳn là ta không sao đâu." Đúng là không sao đâu, ngoại trừ sởn tóc gáy và đâu đó có hơi nhói nhói mà thôi.

"Lại nói, sao ngươi lại quay về đây? Không sợ thân phận bị lộ à..."

Kỳ thật, lời hắn nói giống là đang lo lắng cho Lạc Băng Hà hơn là hỏi, tiếc là Lạc Băng Hà nghe vào tai lại khác. Y trầm mặt lại: " Vậy sư tôn là đang 'quan tâm' hay 'lo lắng', rằng việc ta trở lại là không tốt cho người? Chỉ là ba năm nay chưa từng gặp lại, nhớ những ngày sư tôn đối tốt với ta, muốn trở về gặp người thôi."

Thẩm Thanh Thu cảm thấy đau lòng. Hắn vốn muốn chạy khỏi y thật nhanh, càng xa càng tốt, nhưng lại không hiểu vì sao bị mấy lời này của y làm cho cảm động, rất muốn đưa tay xoa đầu y. Ai ngờ tay vừa đưa lên, tay đã bị nắm chặt.

"A! Ngươi muốn làm gì?" Thẩm Thanh Thu bị nắm ngay cái tay bị nhiễm đầy hồng ban, lại bị nắm ngay chỗ bị nhiễm vốn đã nhạy cảm. Lại nghĩ tới dù cách một lớp vải nhưng có thể lây bệnh cho y, liền ra sức vùng khỏi.

Mà Lạc Băng Hà thấy, lại là người sư tôn này đang cố tránh khỏi y. Lửa giận đột nhiên ngút lên, nắm tay lại càng siết chặt hơn: "Sư tôn hà cớ gì phải trốn tránh ta?"

Thẩm Thanh Thu trán đã đổ mồ hôi lạnh, cố nhịn cơn đau ở cổ tay, cũng không biết tự nhiên sao lại giận theo y, nói: "Ta sợ ngươi còn thấy ta liền sẽ tra tấn, thậm chí giết ta." Đứng trước mặt hắn không phải Lạc Băng Hà đáng yêu hắn đã từng biết hoặc đã có thể từng biết, mà là một Lạc Băng Hà trong mắt chỉ có sát ý, một mực hướng vào hắn, dù cho tất cả đều do hắn mà ra.

Như vừa chạm vào phiến nghịch lân, Lạc Băng Hà tức giận giơ tay lên, vỗ lên phía trước. Vốn nghĩ Thẩm Thanh Thu sẽ tránh, không ngờ hắn lại ôm trọn cái vỗ này, bên ngực trái đều chịu thương tổn. Vị tanh ngọt nảy lên trong cuống họng hắn, lại bị nuốt ngược lại vào trong, mồ hôi lạnh thì còn túa ra nhiều hơn, mặt trắng như tờ giấy.

Lúc này Lạc Băng Hà có chút hoảng, liền buông tay hắn, đem tay đỡ ở sau gáy hắn để tránh hắn ngã đập vào tường đá phía sau. Y thật sự không biết Thẩm Thanh Thu vốn đang bị độc phát, trong người linh lực ứ đọng không thể phát động bảo vệ, chỉ cần y mạnh tay hơn một chút, cái mạng Thẩm Thanh Thu liền bay. Mà Thẩm Thanh Thu lảo đảo té về sau, được đỡ cũng muốn cự tuyệt, chỉ là sức lực hắn không cho phép, vừa muốn động đã lại té vào người Lạc Băng Hà, thở dồn dập.

"Ngươi... cũng thật là..."

"Tai sao lại không tránh?" Lạc Băng Hà hỏi. Năm ấy ở trong mộng cảnh, cũng là Thẩm Thanh Thu đỡ một cú của y, giờ đây lại tiếp tục đỡ một chưởng của y, mà hắn thì chẳng hề trách cứ gì, cũng như lúc này.

Thẩm Thanh Thu ổn định lại thân thể, chậm rãi nói: "Tại sao phải tránh? Nếu ngươi muốn chưởng một cái cho hả giận, vậy ta liền để cho ngươi chưởng. Cũng không có gì to tát cả."

Không to tát thì không to tát, nhưng "chút" nội thương cùng "chút" buồn đau không phải là không có.

Lạc Băng Hà: "Quả nhiên là sư tôn vẫn căm ghét huyết thống Ma tộc này của ta..."

Hắn chỉ muốn nói là không... Tiếc là...

Không khí vẫn trầm lặng. Lạc Băng Hà mi mắt rũ xuống, quay người đi, bỏ lại một câu: "Đêm đến còn làm phiền sư tôn, ta thật có lỗi. Mong sớm có thể gặp lại người."

Thân ảnh đen hòa vào bóng đêm biến mất, mà Thẩm Thanh Thu vẫn thất thần đưa mắt nhìn theo hướng y bỏ đi.

Tìm được đường về tiệm binh khí chữ vàng, hắn mệt mỏi kéo lê thân thể đến bên giường, nhắm mắt lại. Cơn đau âm ỉ ở ngực và tay vẫn không ngừng truyền đến, làm hắn khó chịu vô cùng, chỉ là hắn hiện tại linh lực không thể dùng được, muốn tự trị thương có thể nói là không có khả năng.

Nhắm mắt lại là một mảng tối đen, vậy mà trước mắt vẫn cứ le lói một ánh sáng; sâu trong ánh sáng ấy, có một Lạc Băng Hà đang đứng đó, đợi hắn về.

Trằn trọc với cơn đau cả đêm, rốt cuộc đến tờ mờ sáng mới có thể ngủ. Lại mới có ngủ một chút, cửa phòng lại bị mở toang lần nữa. Thiếu niên Dương Nhất Huyền mở cửa, vui mừng nói: "Cửa thành mở rồi! Cửa thành mở rồi!!!"

"Cái gì..." Thẩm Thanh Thu lờ đờ, đưa tay dụi mắt, "Cửa thành đã mở?"

"Những tên quái vật cả người màu đỏ đều bị bắt, cửa thành mở ra rồi!!! Kim Lan Thành rốt cuộc có thể vực dậy rồi!!!" Dương Nhất Huyền nghĩ tới cha mình, khóe mắt có chút lệ cay. Mà Thẩm Thanh Thu cũng không ngạc nhiên mấy chuyện này, chỉ nhàn nhạt đáp: "Hiểu rồi. Ngươi ra ngoài trước đi."

Đợi khi cửa đóng lại, Thẩm Thanh Thu mới lăn xuống giường, chỉnh lại y phục mà tối qua giờ hắn vẫn chưa cởi, lại nghĩ tới đêm qua giờ mồ hôi đổ ra nhiều, thấm vào áo để lại mùi không tốt thì không ổn lắm, sẽ có người không thích. Thế là hắn chật vật cởi ra, tìm lấy một bộ y phục hình như sớm đã chuẩn bị, mặc vào. Lại cẩn thận kéo kéo cho tà áo dài một tí, che đi vết hồng ban đã lan rộng có dấu hiệu muốn đỏ lên.

Cửa thành đã mở, các đệ tử của các phái đổ xô nhau vào thành, tụ họp tại một cái quảng trường. Mộc Thanh Phương cũng đang ở đó phối dược, cùng Liễu Thanh Ca đang đứng giám sát. Thẩm Thanh Thu vòng tay phải ra sau, làm ra vẻ phong nhã màu mè vẫn thường làm, chậm bước đến, thấp giọng hỏi: "Liễu sư đệ, đêm qua là có chuyện gì?"

Liễu Thanh Ca liếc hắn một cái: "Đệ tử ngươi lại là chuyện gì?"

Thẩm Thanh Thu: "Y làm cái gì?"

Liễu Thanh Ca dần dần nói: "Tối hôm qua, y bắt được năm tên, ta bắt được hai." Hắn quay sang Thẩm Thanh Thu: "Trong vài năm Lạc Băng Hà biến mất, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Bị Liễu Thanh Ca hỏi đột ngột, hắn nhất thời không biết nói sao. Chẳng lẽ nói y rớt vực đã có được kì kiếm, trở nên cường bá, sau này sẽ là Ma tôn à...

Bên kia các môn phái lớn nhỏ đều đã đứng ra, kể cả Huyễn Hoa Cung. Lạc Băng Hà cũng đến, đứng bên cạnh Lão cung chủ, mắt vẫn nhìn về phía Thẩm Thanh Thu.

Hắn cảm giác y khí khái thiếu niên đầy người, đầy sức sống; ngược lại hắn lại nhợt nhạt, tiều tụy, cảm thấy già cỗi thật sự. Ngay cả Nhạc Thanh Nguyên cũng thấy sắc mặt của hắn, lo lắng một phen, Mộc Thanh Phương cũng dừng tay hỏi thăm.

Thành chủ Kim Lan Thành một thân tang y, đến trước mặt Lạc Băng Hà rối rít đa tạ, dù Liễu Thanh Ca tối qua cũng đã bắt người Tát Chủng, còn Mộc Thanh Phương vẫn còn đang phối dược ở đây.

Thành chủ nói một câu "danh sư xuất cao đồ", liền là ánh mắt và nụ cười của Lạc Băng Hà nhìn sang hắn như thể châm chọc. Tuy nhiên còn có chút gì đó, gọi là tự hào chăng?

Lão cung chủ nghe thấy lời khen, liền đưa mắt nhìn Lạc Băng Hà.

Đám người Tát Chủng bị giam chặt trong kết giới, bọn chúng vẫn còn đang thản nhiên vui mừng vì chắc nghĩ mình vừa tạo ra cả đống thức ăn mĩ vị, chỉ có mỗi đứa nhỏ yếu nhất khóc.

Theo đề xuất, người Tát Chủng sợ nhiệt độ cao như lửa, thiêu cháy là cách hiệu quả nhất. Ai cũng lớn giọng hô lớn "Thiêu đi!!!", "Đốt chết hết đi!!!", "Ai phản đối liền đốt cùng!", cũng có kẻ nói đáng thương.

Nhưng đáng thương không bằng đáng trách. Trừng trị vẫn phải trừng trị.

Đột nhiên tên Tát Chủng nhỏ kia đập vào kết giới, kêu la thảm thiết: "Thẩm tiên sư, ngài ngàn vạn lần đừng để họ thiêu chết ta. Ta van cầu ngài, Thẩm tiên sư cầu ngài cứu lấy ta!"

Thẩm Thanh Thu nhíu mày nhìn sang tên kia. Sau khi lời này được nói ra, hàng trăm ngàn con mắt cứ như thiên la địa võng nhìn về phía hắn. Tên kia lại còn nói thêm: "Chúng ta chỉ nghe theo phân phó của ngài làm việc, cũng không nói qua sẽ bị đốt chết!"

Lời từ kẻ này nói ra, tưởng chừng sẽ không ai nghe, ngược lại còn bị chính Lão cung chủ nói: "Lời trong miệng thứ này, Thẩm tiên sư có phải nên đưa ra lời giải thích không?" Đã vậy, còn có những kẻ khác hùa theo, hô "không sai" đến đồng thanh.

Nhưng Thương Khung Sơn Phái lại giống như một đại gia đình lớn, chính là chim liền cành, nghe thấy mấy lời này chúng đệ tử cũng đã không vừa lòng, Nhạc Thanh Nguyên thì trực tiếp lạnh mặt ngay.

Tề Thanh Thê cũng đứng ra biện hộ, nói rằng đây căn bản là lời vu khống từ kẻ sắp chết đến nơi, nhưng Lão cung chủ nào nghe, liền phản bác rằng, không vu khống ai lại vu khống hắn, nên cân nhắc.

Mà Lạc Băng Hà với đôi mắt đen, chậm rãi nhìn hắn. Trong cả ánh mắt đều thật giống ý cười. Nhưng càng phân tích rõ, ánh mắt này như đang mang vẻ ngạc nhiên hơn, đúng như những gì mà y đã biểu lộ.

Xem ra y không hoàn toàn làm việc này.

Một tên đệ tử mặt rỗ đến thầm thì bên tai Lão cung chủ. Khóe môi của lão cong lên, lão nói: "Chi bằng Thẩm tiên sư cho mọi người xem hồng ban trên tay đi, ta sẽ biết mà xác định."

Mộc Thanh Phương định cầm lấy tay phải của hắn xem, mới chợt phát hiện, hắn luôn vòng tay ra sau.

Chẳng lẽ là muốn giấu giếm gì?

Thẩm Thanh Thu buông thõng tay xuống, Mộc Thanh Phương nhanh tay bắt lấy tay hắn, lại bị hắn giật khỏi.

"Không được động vào! Khụ!" Hắn nhíu mày ho một cái, mắt đầy sự lo lắng cũng như hoảng sợ.

Nhưng thân là y sư, chuyện này lại là chuyện liên quan đến thanh danh của Thương Khung Sơn, hắn không thể không nói "thất lễ" mà nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, sắn vạt áo lên.

Từ mu bàn tay, hồng ban sớm đã nổi đỏ lên, tựa như chỉ cần lớp da mỏng manh kia thủng một lỗ nhỏ thì máu đều sẽ tuôn ra. Nó đã bắt đầu muốn rữa ra rồi.

Cả đám người thấy cái tay này đều không khỏi sợ, mà Nhạc Thanh Nguyên thì còn hoảng gấp bội.

Bên kia Lạc Băng Hà như có dao động.

Lão cung chủ thế vậy mà vẫn lên tiếng, mấy chữ "Thẩm tiên sư" lịch sự kia cũng vứt: "Ai biết chừng đây là khổ nhục kế của ngươi?"

Thẩm Thanh Thu: "..." Đúng là muốn kéo hắn xuống nước mới được mà.

Hắn hí mắt: "Từ khi nào phẩm tính của một người lại phải dựa vào lời truyền miệng của kẻ khác để kết luận?"

Lão cung chủ nói: "Tất nhiên lời truyền miệng không đáng tin, chỉ là lời này từ bên trong môn nhân quý phái truyền ra."

Lão nhìn bốn phía, tiếp tục nói: "Chư vị nên biết, đệ tử các phái cá nhân giao hảo, cũng là chuyện thường, khó tránh khỏi có chút lời đồn lọt vào tai. Chỉ riêng việc Thẩm phong chủ cố ý chèn ép, hãm hại đệ tử dưới tọa, cũng đủ để kết luận."

Lòng Thẩm Thanh Thu hơi trầm xuống.

Nói hắn chèn ép, hãm hại y, theo một khía cạnh nào đó thì hoàn toàn là sự thật. Thế nhưng...

...hắn cũng là con người, hắn cũng có trái tim, hắn nỡ giết chết một bông sen trắng đầy ánh nắng ấm áp mà hắn đã ở cạnh suốt hơn hai năm yên bình đó à? Tận mắt nhìn đứa trẻ ấy lớn lên từng ngày, đem hết những sự dịu dàng ôn nhu của bản thân để chăm sóc nó, hắn nỡ vứt bỏ sao? Huống hồ những gì khi trước đều là Thẩm Cửu làm, hắn một chút cũng không liên quan.

Tiếc là không ai biết. Mà hắn cũng không phải loại người sẽ đi rêu rao, kể công với thiên hạ.

Nếu như là Nhạc Thanh Nguyên vẫn còn đang nói đỡ cho hắn, vậy lời của Tần Uyển Ước bên kia đã gắn thêm chút dẫn  chứng cho "tội lỗi" của hắn: Năm ấy để Lạc Băng Hà nhỏ bé đánh với Thiên Chùy người đầy gai độc, công lực thâm hậu.

Thẩm Thanh Thu không mặn không nhạt nói: "Có tính hay không, ta không biết, nhưng..."

"Nếu một sư phụ đứng ra che chở cho đệ tử của mình khỏi gai độc, thì có tính là hãm hại không..." Lạc Băng Hà cướp lời. Hiện tại dường như ai cũng không thể nhìn được cảm xúc y là ra sao, chỉ biết y vừa nói, mắt lại nhìn sang hắn.

Mọi người đều ngạc nhiên.

Thẩm Thanh Thu dường như có ý cười nhè nhẹ, nhìn y. Bốn mắt nhìn nhau, sợ là tâm tư cũng bị nhìn thấu.

Nhạc Thanh Nguyên trước giờ vẫn tưởng Lạc Băng Hà là Công Nghi Tiêu, giờ nghe thấy bên kia nói ra, liền nhìn Thẩm Thanh Thu, ngạc nhiên hỏi: "Sư đệ, kia là?"

Lạc Băng Hà phản ứng trước, hướng hắn thành kính nói: "Ơn sư tôn lấy thân bảo hộ, đệ tử mãi không quên."

"Là Lạc Băng Hà." Hắn trả lời Nhạc Thanh Nguyên.

Tề Thanh Thê không thể tin được, nói: "Ngươi? Thẩm Thanh Thu, không phải ngươi nói y đã chết sao?" Lại nhìn sang Lạc Băng Hà: "Nếu vẫn còn sống tại sao lại không trở về Thanh Tĩnh Phong? Ngươi có biết suốt mấy năm qua sư tôn ngươi vì ngươi mà..."

Thẩm Thanh Thu ho khan một trận. Tiếc là Tề Thanh Thê đã kịp nói ra bốn chữ hắn không muốn nghe.

Hồn bay phách tán.

Lạc Băng Hà ngỡ ngàng, nhìn qua Thẩm Thanh Thu. Bộ dáng hắn hiện tại nhếch nhác thật sự, dù cho bộ y phục mới đã mặc lên, nhưng nó không thể che được một thân tâm sự, một thân thương tích trông rất đáng thương của hắn.

Lão cung chủ âm hồn không tan nói: "Đúng là điểm này khiến người ta trăm ngàn mối lo không thể giải. Vì sao không chết lại phải nói là chết, vì sao có thể về lại không muốn về?"

Thẩm Thanh Thu không mặn nhạt nói: "Tự y không muốn trở về, ta có nói cũng vô dụng. Đến tự do mình, đi không ai cản, tùy ý là được. Nếu cung chủ muốn nói gì, mời nói thẳng."

Lão cung chủ: "Ta muốn nói gì Thẩm phong chủ hẳn cũng rõ ràng. Những tên Tát Chủng này phải chịu lửa thiêu đến chết là đúng, nhưng nếu có kẻ đứng sau sai sử, tuyệt cũng không thể bỏ qua. Dù cho ngươi vẫn còn hồng ban trên tay, nhưng vẫn không thể tránh hiềm nghi, ít nhất cũng phải cho Kim Lan Thành một lời giải đáp."

Câu này đã khơi mào lửa hận của những người còn sống sót của Kim Lan Thành ở đây.

Lạc Băng Hà lại đứng ra nói thay hắn: "Sư tôn vốn ghét ác như thù, huống hồ là Ma tộc, sao có thể cấu kết với chúng?"

Thẩm Thanh Thu: "Gọi ta là sư tôn, vậy ngươi chịu nhận mình vẫn là đệ tử của Thanh Tĩnh Phong?"

Lão cung chủ cười lạnh: "Chuyện đến nước này, Thẩm phong chủ định nhận lại đồ đệ đây?"

Hắn nhìn Lạc Băng Hà: "Ta chưa từng trục xuất y khỏi sư môn. Chỉ cần y muốn, đều có thể tùy ý quay lại."

Hắn dường như trông thấy đôi mắt kia của y sáng lên, đầy sự kinh ngạc, kèm theo chút vui mừng.

Thẩm Thanh Thu luôn chào đón y trở về, ít nhất là lòng hắn vẫn luôn muốn thế.

Những tên Tát Chủng sớm đã bị bỏ qua một bên, giây phút hiện giờ lại vừa đối lập, cũng vừa có chút hòa hợp. Nhưng khi một giọng nữ kiều mị nói ra một cái tên, tất cả đều kết thúc.

"Thẩm Cửu?...Ngươi có phải Thẩm Cửu không?"

Không ai khác ngoài Thu Hải Đường, người duy nhất sống sót sau trận cháy lớn ở Thu gia.

Thủ phạm không ai khác là Thẩm Cửu.

Thu Hải Đường cho rằng hắn đang giả vờ không quen biết nàng, liền giương kiếm trước ngực, làm một bộ cùng lắm giết hắn rồi tự vẫn: "Ta đang hỏi ngươi, sao ngươi không dám nhìn ta?"

Thẩm Thanh Thu như ý nhìn nàng.

"Ta đã nói thảo nào, thảo nào ta tìm ngươi suốt bao năm qua vẫn không có tung tích, thì ra ngươi đã sớm bay lên cành cao, làm phong chủ Thanh Tĩnh Phong cao cao tại thượng. Ha ha! Hào quang thật lớn!"

Nhạc Thanh Nguyên hỏi hắn: "Thanh Thu, cô nương này là ai? Cùng đệ có quen biết cũ sao?"

Thu Hải Đường: "Há chỉ là quen biết cũ? Ta cùng với tên đạo mạo này vốn là thanh mai trúc mã, ta là vợ của hắn!"

Thẩm Thanh Thu nhìn thấy cặp mày của Lạc Băng Hà nhíu lại. Hắn nói: "Chúng ta cũng chưa từng có quan hệ gì, mong cô nương đừng tự xưng mình là vợ ta, sẽ thiệt thòi cho cô."

Nàng ta cười lạnh: "Đúng thật là thiệt thòi khi ta phải lấy một kẻ mặt người dạ thú như ngươi!"

Vô Trần đại sư mở miệng lên tiếng: "A di đà phật, vị nữ thí chủ này có lời gì, thì cứ nói tử tế, rõ ràng dễ hiểu, cứ một mực chỉ trích thì không thể khiến người khác tin phục."

Thu Hải Đường giờ đây là tiêu điểm của mọi người. Nàng ta kích động, ưỡn ngực, lớn tiếng thề thốt, nhục mạ Thẩm Thanh Thu, kể hết toàn bộ mọi chuyện năm xưa khi Thẩm Cửu ở Thu gia đã làm cái gì.

Tội lỗi là do Thẩm Thanh Thu gây ra, nhưng là Thẩm Thanh Thu nguyên bản, hắn không muốn gánh cái món nợ này đâu. Nhưng xét hiện tại đang có hai mũi giáo đang chĩa vào hắn, mà hắn lại chỉ mong có thể kéo Lạc Băng Hà trở về bên mình, nghĩ thế nào hắn cũng nên chịu một mũi. Là mũi của Thu Hải Đường.

Nói là oan có đầu nợ có chủ, nhưng chủ đã sớm mất rồi, để trách rắc rối sau này, hắn vẫn nên nhận thay.

Coi như mà xóa bớt chút nợ cho kẻ này đi.

Thẩm Thanh Thu không đợi được xử trí, liền bước về phía Thu Hải Đường, nói: "Nếu như cô muốn đến đây để trả thù cho Thu gia, vậy Thẩm mỗ tùy ý để cô xử trí."

Thu Hải Đường cười lạnh, tay cầm kiếm nắm chặt: "Ngươi đây là biết mình không thoát liền nhận tội?"

"Dù cho ta không làm gì, có nói với cô, cô chắc gì sẽ tin, còn không bằng nhận lấy." Hắn không phải là một kẻ nhu nhược hay thành mẫu gì, chỉ là hắn muốn mọi chuyện kết thúc nhanh nhanh một chút, hắn sẽ còn thời gian nói chuyện với y.

Lạc Băng Hà vẫn luôn một mực nhìn hắn, giờ đây lại đến đứng chắn trước hắn, nói: "Thân là đệ tử của người, ta nguyện gánh thay trừng phạt của cô nương!"

Lời này nói ra, Thẩm Thanh Thu biết là y đã chịu về bên hắn. Nhưng hắn không muốn để y bị liên lụy, liền dùng vạt áo che lại tay, đẩy y ra: "Không cần ngươi phải gánh gì cả, đây là chuyện của riêng ta, tự ta giải quyết."

Kiếm đã giương lên lần nữa, Thu Hải Đường lớn giọng nói: "Vậy đừng trách ta vô nhân đạo!"

Lạc Băng Hà vẫn là còn tình nghĩa, chạy đến muốn chặn kiếm đang lao tới. Thời khắc thanh kiếm đến càng gần, Thẩm Thanh Thu cũng chẳng còn thời gian lấy vạt áo che tay mà đẩy y ra nữa, dứt khoát chạy lên đón luôn kiếm. Kiếm đâm vào bụng hắn, lại bị Thu Hải Đường nhanh chóng rút ra. Chưa kịp chuẩn bị, thân pháp của nàng ta thế mà nhanh đến bất ngờ, liên tiếp làm mấy vết chém liền trên người hắn, nông sâu đều có. Lạc Băng Hà mở to mắt nhìn thân thanh y trước mắt dần nhuốm đỏ, lòng đau như cắt, liền chạy lên ôm lấy y, quay lưng về phía Thu Hải Đường mặc nàng ta tiếp tục chém.

Nhưng lòng dạ nữ nhân vốn mềm yếu, kiếm cũng từ từ không chém đến nữa, tay cầm kiếm của nàng ta buông lỏng, thanh kiếm rơi xuống quảng trường đầy những con người đang ngạc nhiên.

Lạc Băng Hà cúi nhìn người trong lòng, tiều tụy đến đau lòng, trán đầy mồ hôi túa ra, mi khẽ khép lại, khóe môi còn dính chút máu. Sức lực hắn như đã đem chống đỡ hết mấy kiếm kia mà cạn kiệt, khẽ tựa vào người y.

"Sư tôn..." Y khe khẽ gọi.

"Không sao, ta không sao hết..." Thẩm Thanh Thu hữu khí vô lực đáp lời y.

Y quay lại hướng Thu Hải Đường, giọng tuy lịch sự nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh: "Nếu như cô nương cái gì cũng đã xong, vậy món nợ này xem như chấm hết."

Thu Hải Đường chẳng còn gì để nói, bỏ lại một cái hừ rồi cầm kiếm lên, rời khỏi quảng trường.

Thẩm Thanh Thu thấy y đang ôm mình liền muốn đẩy ra, nhưng cứ cử động liền động đến vết thương, đau đến phát khóc. Hắn chỉ đành nói nhỏ với y: "Được rồi, trước hết đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta..."

Lạc Băng Hà cũng nhỏ giọng đáp lại: "Sư tôn không cần lo lắng, chút ban đỏ này sao có thể làm khó ta."

"Ừm..." Hắn hơi mệt mỏi, hắn quên mất y sẽ không bị gì đâu, liền để y ôm hắn.

Lão cung chủ chứng kiến một tràng chuyện xảy ra không khỏi có chút thất vọng, mà nhất là khi Lạc Băng Hà đến ôm lấy Thẩm Thanh Thu chắn kiếm. Lão ho nhẹ mấy cái, lại tiếp tục công cuộc chất vấn của mình: "Nếu việc của vị cô nương kia đã xong, vậy cũng nên đưa ra một lời giải thích rõ ràng cho người của Kim Lan Thành rồi, Thẩm phong chủ."

Thẩm Thanh Thu đem tay y gỡ ra, cố đứng cho đàng hoàng, còn y thì nhẹ đỡ lấy thân hình hắn, để hắn có thể chắp tay đối mọi người giải thích: "Về chuyện của người Tát Chủng, Thẩm mỗ quả thật là bị oan. Nếu lời ta nói có sai sự thật, ta nguyện chịu để người dân ở thành đây tùy ý xử trí."

Lạc Băng Hà đem Thẩm Thanh Thu ôm lại lần nữa, để đầu hắn tựa vào ngực, lại nói: "Ta lấy bản thân mình ra bảo đảm lời sư tôn ta nói là thật."

Lạc Băng Hà là người được cho là có công lớn nhất trong vụ việc này, ngay cả y cũng bảo đảm, ai có thể nói gì nữa.

Y cũng hướng Lão cung chủ cúi đầu: "Đa tạ cung chủ suốt gần một năm qua đã chiếu cố ta. Nay ta phải hồi sư môn như ý nguyện của sư tôn, không thể tiếp tục ở lại nữa."

Ánh mắt Lão cung chủ hiện lên một tia thất vọng cùng không cam lòng, vẫn có ý muốn giữ lại: "Lạc thiếu hiệp có chắc là Thẩm phong chủ muốn ngươi hồi sư môn? Chi bằng nán lại làm khách của ta, ta chắc chắc sẽ chiêu đãi, chiếu cố ngươi tử tế."

Lời nói ra thế mà không biết ngượng cái mặt già.

Thẩm Thanh Thu vốn mệt muốn chết vẫn là đính chính lại: "Ta nói, ta luôn xem y là đồ đệ ta, chuyện có muốn hồi sư môn hay không là nằm ở y, không phải ở ta."

Lạc Băng Hà tiếp lời từ chối Lão cung chủ: "Như ngài đã nghe, sư tôn ta đã chấp nhận, ta không lý gì lại không trở về mà ở lại làm phiền ngài nữa."

Lão cung chủ kìm nén sự không cam lòng của mình, vẫn làm ra vẻ lịch thiệp: "Vậy lão đây không nói nữa, chỉ mong sau này Lạc thiếu hiệp lại đến làm khách của Huyễn Hoa Cung ta lần nữa. Cáo từ." Nói xong, cả đám người Huyễn Hoa Cung lũ lượt kéo đi mất. Công Nghi Tiêu vốn mới đến đã thấy người đã kéo đi, liền đến trước Thẩm Thanh Thu cáo biệt.

Thẩm Thanh Thu: "Sau này ngươi có thể tùy lúc đến Thanh Tĩnh Phong tìm ta."

Công Nghi Tiêu: "Đa tạ lời mời này của Thẩm phong chủ, ta nhất định một ngày nào đó sẽ đến bái phỏng. Cáo từ."

Thẩm Thanh Thu cảm thấy dường như đây là ý của Hệ thống, cải biên hết kết cục của những người này, cũng thành công kéo Lạc Băng Hà về bên hắn. Nhưng hắn xem ra chẳng ổn tí nào. Hắn ho khan vài cái, lại không may ho ra máu, đầu óc mụ mị chẳng nghe thấy cái gì nữa. Cả người hắn xụi lơ vào ngực y, mắt thì cố gắng vẫn mở để nhìn lấy khuôn mặt mang bao đường nét trưởng thành này.

Một thoáng trước khi bất tỉnh, hắn thấy hình như y có khóc.

Rồi thì ai mà chả khóc, nhìn thấy những giọt nước mắt này của y, hắn liền muốn đưa tay gạt hết, nói: "Đừng khóc ha."

Rốt cuộc vẫn chưa kịp nói gì, đành để sau vậy.

【Hệ thống chúc mừng kí chủ đã thành công hoàn thành nhiệm vụ ヾ(≧▽≦*)o. Thưởng độ sướng +5000. Bắt đầu đưa kí chủ quay về thế giới trước đó. Cảm ơn kí chủ đã tin tưởng sử dụng Hệ thống.】

...

"Ưm..." Thẩm Thanh Thu choàng mở mắt tỉnh dậy. Hắn đưa mắt nhìn, đây là trúc xá quen thuộc mà hắn vẫn luôn ở. Bên cạnh có Lạc Băng Hà vẫn đang ngủ ngon lành, đưa tay ôm lấy hắn. Thẩm Thanh Thu trở mình, đem một nụ hôn đặt nhẹ lên trán y, rồi nhắm mắt lại, cùng y làm một giấc ngủ mùa thu mát mẻ này.

Tuy hắn không thể nhận ra tình cảm của bản thân và thay đổi mọi chuyện như thế giới kia, nhưng hắn kết cục vẫn có một Lạc Băng Hà luôn đối tốt với hắn, nguyện cùng hắn sánh bước đến ngàn thu.

Vậy là đủ rồi.

...

Thẩm Thanh Thu tỉnh dậy sau ba đêm bất tỉnh. Hắn đưa tay phải lên nhìn, vui mừng vì hồng ban đã biến mất. Thế nhưng cái bụng bị đâm thì vẫn hơi hơi đau, haiz.

Hắn nhìn thấy Lạc Băng Hà đang nằm bên giường, gối tay thiếp đi.

Hắn thực chẳng biết gì đã xảy ra, nhưng những gì hắn nhớ được là hắn đã nghe theo cảm xúc mình, kéo y quay về bên hắn.

Thì ra nghe theo trái tim mình, cũng không phải là không tốt.

Có một người hết lòng vì hắn như thế này, quả thật là không còn gì hơn.

Một cuốn sách bị thay đổi vài chữ, cũng có thể thay đổi cả một kết cục đã định sẵn; một người như hắn xuyên vào cuốn sách này, định sẵn là thay đổi kết cục của câu chuyện này rồi.

Hắn cũng nên học cách đối diện mọi thứ một cách thật với lòng mình hơn rồi.

...

•••

Đọc đến đây rồi, bạn thật nghị lực đó!
Mà tui viết cũng lâu lắm nên là cho tui cái vote để ủng hộ tui nha! ฅ'ω'ฅ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top